Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ Điền Hủ Ninh X Tử Du ] Ánh Mắt Không Thể Diễn

Chương 1

Sáng sớm, ánh mặt trời lặng lẽ rọi qua tấm rèm mỏng trong phòng make-up
Không khí còn lười biếng, phảng phất mùi phấn nền, mùi cà phê mới pha và mùi sữa tắm từ dãy phòng thay đồ
Đó là thứ mùi quen thuộc, ấm áp nhưng đầy vội vã của trường quay
Tử Du ngồi trước gương, tay cầm điện thoại lướt Weibo
Mái tóc mềm xõa xuống, lòa xòa che vầng trán cao, để lộ sống mũi thẳng và đôi mắt dài lười biếng, ánh lên tia tinh quái khi đọc những hashtag đang chiếm hotsearch
#NghịchÁi
#RevengedLove
#TrìSínhNgôSởÚy
#ĐiềnHủNinhTửDu
Hàng loạt video edit, gif cắt cảnh hai người nhìn nhau được chia sẻ với tốc độ chóng mặt
Bình luận cứ nhảy liên tục
"Ánh mắt Trì Sính nhìn Ngô Sở Úy…trời ơi…"
"Phim giả tình thật rồi…nhìn cách Điền Hủ Ninh nhìn Tử Du kìa..."
Tử Du khẽ nhếch môi cười, ngón tay thon dài gõ nhịp nhẹ lên màn hình
Cậu ngẩng lên, nhìn sang bên cạnh. Giọng cậu vang lên, lười biếng nhưng đầy tinh ranh
Tử Du
Tử Du
Điền ca, anh xem chưa?
Điền Hủ Ninh đang ngồi bên cạnh, cúi đầu đọc kịch bản cho buổi quay sáng nay
Ánh sáng chiếu nghiêng, hắt lên bờ vai rộng cùng đường nét gương mặt góc cạnh, khiến anh toát ra vẻ lạnh lẽo nghiêm túc khó gần
Anh ngẩng lên, ánh mắt đen nhánh dừng nơi cậu
Giọng anh trầm khàn, khô vì chưa uống nước
Điền Hủ Ninh
Điền Hủ Ninh
Xem gì?
Tử Du
Tử Du
Fan đang đồn chúng ta phim giả tình thật kìa
Tử Du đưa điện thoại về phía anh, nụ cười nhẹ nhưng ánh mắt cong cong, như đang cười nhưng cũng như đang dò xét
Điền Hủ Ninh thoáng liếc qua
Ánh mắt anh tối lại đôi chút, không rõ cảm xúc, rồi nhanh chóng cụp xuống kịch bản
Điền Hủ Ninh
Điền Hủ Ninh
Đừng để ý
Tử Du
Tử Du
Nhưng…ánh mắt anh nhìn tôi trong phim ‘tình’ thật mà
Tử Du nghiêng đầu, giọng cậu không lớn, nhưng từng chữ rơi xuống tai anh, nhẹ mà sắc
Điền Hủ Ninh im lặng
Anh đặt kịch bản xuống bàn, xoay ghế lại đối diện cậu
Ánh mắt anh lúc này sâu thẳm, tĩnh lặng như mặt hồ lặng gió, khiến tim Tử Du khẽ run lên
Điền Hủ Ninh
Điền Hủ Ninh
Đừng nói mấy lời như vậy
Điền Hủ Ninh
Điền Hủ Ninh
(trầm giọng)
Điền Hủ Ninh
Điền Hủ Ninh
Chúng ta chỉ đang làm tốt vai trò của mình thôi
Không khí như đọng lại
Tử Du khẽ chớp mắt
Hàng mi dài rung nhẹ
Trong khoảnh khắc ấy, cậu thấy khóe môi anh mím chặt, ngón tay đặt trên đùi khẽ siết, gân xanh nổi lên dưới lớp da trắng tái
Tử Du
Tử Du
Ừm...chỉ là đang diễn thôi mà
Tử Du
Tử Du
(nhỏ giọng)
Điền Hủ Ninh đứng dậy, rời khỏi ghế
Mùi nước hoa gỗ trầm thoảng qua mũi cậu khi anh bước ngang qua. Tử Du không quay đầu lại, chỉ cúi thấp hơn, ngón tay vô thức siết chặt điện thoại
Trong tim cậu, một cảm giác nghẹn ngào khó gọi thành tên dâng lên, rồi nhanh chóng bị cậu đè nén xuống
-Bên ngoài phòng make-up-
Quản lý tất bật gọi điện thoại, stylist đang kiểm tra trang phục, trợ lý ánh sáng khiêng thiết bị chạy vội qua hành lang
Tất cả đều nhắc đến tên họ bằng giọng phấn khích
"Điền Hủ Ninh đẹp trai thật, nhưng lạnh lùng quá trời…"
"Tử Du nhìn ngoài đời còn đẹp hơn cả trên phim"
"Tôi ship họ lâu lắm rồii"
Nhưng chỉ có hai người trong căn phòng ấy hiểu, đằng sau ánh đèn sân khấu, đằng sau những câu thoại ngọt ngào và những cảnh hôn thắt tim, vẫn là một khoảng cách không ai dám bước qua...

Chương 2

Thành công ngoài mong đợi của tập 1 “Nghịch Ái” khiến không khí đoàn phim phấn khích tột độ
Tối hôm đó, họ thuê trọn một nhà hàng Nhật gần trường quay, tổ chức tiệc ăn mừng
Ánh đèn vàng dịu rọi xuống dãy bàn dài, chiếu lên gương mặt ai cũng rạng rỡ. Nhân viên phục vụ liên tục mang ra sashimi, bò nướng, rượu sake và bia lạnh
Mùi thức ăn quyện cùng tiếng cười nói tạo nên bầu không khí ấm cúng, hiếm hoi sau nhiều ngày quay căng thẳng
Tử Du ngồi giữa Điền Hủ Ninh và stylist. Cậu đã uống kha khá, đôi má hồng lên, ánh mắt long lanh men rượu
Khi staff make-up ngồi đối diện khen
"Vai Ngô Sở Uy cậu diễn tốt lắm, ánh mắt rung động thật sự"
Cậu cười, đầu hơi nghiêng sang Điền Hủ Ninh, giọng khàn nhẹ nhưng vẫn lười biếng, trêu chọc
Tử Du
Tử Du
Nghe chưa Điền ca…mọi người đều khen ánh mắt anh nhìn tôi tình lắm đó
Điền Hủ Ninh chỉ nhướn mày, cụng ly với staff khen cậu
Anh không đáp lời, nhưng trong đáy mắt đen kia, một tia sóng ngầm mơ hồ thoáng qua
Cậu tưởng như thấy, rồi lại không dám chắc
-Cách đó vài bàn-
Triển Hiên ngồi cạnh Lưu Hiên Thừa, nhưng giữa họ là một khoảng lặng nặng nề
Triển Hiên mặc sơ mi xám đơn giản, tay cầm ly rượu vang đỏ, thỉnh thoảng nâng lên uống cạn, ánh mắt trầm tối nhìn đăm đăm về phía dãy đèn treo lung lay trên trần
Hắn không tham gia câu chuyện của ai, dù staff liên tục rót rượu mời
Hiên Thừa cười nói suốt bữa tiệc, gắp đồ ăn cho stylist, cảm ơn đạo diễn, trò chuyện cùng trợ lý biên kịch
Mái tóc nâu mềm khẽ rung khi em cười, đôi mắt cong cong, nhưng trong ánh nhìn vẫn vương chút đượm buồn
Chỉ khi staff rủ em chụp ảnh chung với Triển Hiên, nụ cười của Hiên Thừa khựng lại, đôi mắt cụp xuống né tránh
Còn hắn, vẫn im lặng, nhưng bờ vai khẽ căng lên
Không ai biết – gần ngày quay phim, họ từng là một cặp đôi. Một trận cãi vã lớn, đầy tổn thương và nước mắt, đã kết thúc mối quan hệ ấy
Không ai hay biết, chỉ có hai trái tim vẫn đau nhói khi chạm mặt, dù ngoài mặt họ vẫn diễn tròn vai
Lưu Hiên Thừa
Lưu Hiên Thừa
Hiện tại có vẻ không tiện lắm nhỉ..
Triển Hiên
Triển Hiên
Tôi không thích chụp ảnh
-Cuối bữa tiệc-
Khi staff lần lượt ra về, trong phòng chỉ còn lại dàn diễn viên chính và quản lý
Tử Du ngả đầu vào lưng ghế, đôi mắt khép hờ, làn mi dài run run. Cậu say rồi
Ngón tay vẫn nắm chặt ly rượu vang đã cạn, môi khẽ hé, hơi thở đều đều
Điền Hủ Ninh ngồi bên, ánh mắt dừng trên gương mặt cậu thật lâu
Trong ánh đèn vàng, gương mặt ấy vừa ngây thơ vừa kiêu ngạo, khóe môi cong nhẹ tạo thành đường nét mê hoặc, khiến tim anh siết lại
"Anh Điền, cậu ấy hình như là say rồi..anh đưa về cậu ấy về giúp chúng tôi nhé"
Quản lý lên tiếng, đóng laptop vào túi
Anh gật đầu, khẽ thở ra. Ngón tay thon dài luồn ra sau gáy Tử Du, đỡ cậu dậy
Mùi rượu nồng ấm trên người cậu phả vào cổ áo anh, ngọt ngào và khiến lòng anh rối loạn
______________
Hiên Thừa cố đứng dậy, nhưng cả người loạng choạng
Em suýt ngã thì một cánh tay rắn chắc đưa ra đỡ lấy eo em
Triển Hiên
Triển Hiên
Cẩn thận
Hiên Thừa ngẩng lên, đôi mắt hoe đỏ vì rượu
Gương mặt hắn gần đến mức em có thể thấy rõ hàng lông mi dài và vết sẹo mờ nơi xương hàm trái – vết sẹo mà trước đây, mỗi sáng thức dậy em đều nhẹ nhàng hôn lên
Lưu Hiên Thừa
Lưu Hiên Thừa
Buông ra..
Lưu Hiên Thừa
Lưu Hiên Thừa
(lắp bắp)
Mùi nước hoa gỗ trầm quen thuộc khiến tim em run rẩy
Nhưng hắn không buông
Ánh mắt hắn tối lại, cúi đầu sát tai em, giọng khàn đặc
Triển Hiên
Triển Hiên
Em say rồi
Triển Hiên
Triển Hiên
Đừng cứng đầu nữa
Hiên Thừa cắn môi, nước mắt lặng lẽ ứa ra
Nhưng em không gạt tay hắn nữa, chỉ im lặng dựa vào lồng ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập dồn dưới lớp áo sơ mi, nhói lên từng nhịp trong tim mình
_______________
Rời khỏi nhà hàng. Ngoài cửa, gió đêm thổi qua, mang theo hơi lạnh mùa hạ
Xe đã đậu sẵn
Điền Hủ Ninh cúi xuống, đỡ Tử Du lên lưng cõng
Cậu dụi mặt vào gáy anh, giọng khàn khàn vang lên trong men rượu
Tử Du
Tử Du
Điền Hủ Ninh...tôi nói cho anh biết..
Tử Du
Tử Du
Ánh mắt của anh..nó không giống chút nào cả..
Điền Hủ Ninh khựng lại
Tim anh đập mạnh, nhưng chỉ siết chặt tay cậu hơn, bước nhanh về phía xe
Phía sau, Triển Hiên bế Hiên Thừa lên xe của mình
Trong khoang xe tối mờ, hắn kéo dây an toàn cho em, bàn tay khẽ chạm lên má em, lau đi giọt nước mắt vừa lăn xuống
Hiên Thừa mắt nhắm chặt, giọng nấc nghẹn vang lên
Lưu Hiên Thừa
Lưu Hiên Thừa
Tại...tại sao vẫn tốt với em?
Lưu Hiên Thừa
Lưu Hiên Thừa
Rõ ràng..
Lưu Hiên Thừa
Lưu Hiên Thừa
Rõ ràng là chúng ta đã không còn liên quan đến nhau nữa rồi..
Triển Hiên
Triển Hiên
(im lặng)
Hắn khởi động xe, ánh mắt tối lặng nhìn thẳng con đường phía trước

Chương 3

Sáng hôm sau, bầu trời xám xịt, mưa phùn rơi lất phất
Không khí oi ả mùa hạ dường như bị dìm xuống bởi hơi nước, để lại sự ẩm ướt, ngột ngạt
Đoàn phim “Nghịch Ái” tập trung sớm hơn mọi ngày vì hôm nay có cảnh quan trọng của Ngô Sở Úy và Trì Sính
Trong trường quay, staff ánh sáng và dựng cảnh chạy ngược xuôi chuẩn bị, trợ lý đạo diễn hô tên phân cảnh liên tục, không khí nhộn nhịp đến nghẹt thở
Từ sớm, đoàn phim đã rúng động vì một tin bất ngờ
Con rắn hổ mang nuôi để quay hôm trước đã biến mất khỏi lồng kính
Đạo Diễn
Đạo Diễn
Cái gì chứ!?
Đạo Diễn
Đạo Diễn
Ai là người trực hôm qua!?
Tiếng đạo diễn quát vang khắp hậu trường, quản lý trường quay run rẩy giải thích
“Chúng tôi vẫn khóa lồng mà…sáng nay kiểm tra thì nó không còn, chắc nắp lồng bị lệch..."
Đạo Diễn
Đạo Diễn
Nếu nó cắn người thì sao đây hả?
Đạo Diễn
Đạo Diễn
Mau đi bắt nó lại!
Staff tản ra khắp phim trường, lật từng bụi cây, từng thùng đạo cụ
Ánh đèn pin lia qua lia lại, mặt ai cũng tái mét
Không ai muốn gánh hậu quả nếu có diễn viên bị cắn
_______________
Tử Du bước xuống xe, tay cầm latte nóng, mi mắt vẫn sưng vì thiếu ngủ
Tối qua cậu say đến mức không nhớ rõ cách mình về nhà, chỉ nhớ mơ hồ vòng tay rắn chắc và giọng nói dịu dàng bên tai
Cậu mặc hoodie trắng, quần jeans rách gối, khẩu trang đeo hờ
Nhìn quanh thấy staff đang tất bật dựng cảnh, cậu mệt mỏi thở ra, vuốt tóc mái, định bụng sẽ ghé phòng make-up trước khi quay
Cậu không hề hay biết – cách đó vài mét, trong bụi cỏ dựng cảnh, con rắn hổ mang độc đang trườn ra ngoài
Đôi mắt vàng xám của nó ngước lên, nhìn chằm chằm con mồi đang tiến đến gần
Bỗng cậu cảm giác có gì đó lạnh toát quấn quanh cổ chân
Tử Du
Tử Du
....
Tử Du
Tử Du
(cúi xuống)
Trái tim lập tức thắt chặt, máu trong người như đông cứng lại
Một con rắn hổ mang dài gần một mét, thân đen bóng, cổ loang vằn xám trắng, đang quấn quanh mắt cá chân cậu
Đôi mắt nó lạnh lẽo, ngẩng đầu lên, lưỡi tách tách, mùi tanh sộc thẳng vào mũi cậu
Trong giây lát, cậu không thở nổi
Toàn thân run rẩy dữ dội, tay cầm cốc latte cũng rơi xuống đất, vỡ choang
*phập*
Ngay lúc đó – nó cắn thẳng vào chân cậu
Tử Du
Tử Du
Á..!
Cơn đau buốt đến mức đôi mắt cậu hoa lên
Da chân bỏng rát, tê dại tức khắc, cảm giác nóng rát lan lên bắp chân rồi khắp người. Cậu run lẩy bẩy, khuỵu gối ngã phịch xuống nền gạch ẩm lạnh
Điền Hủ Ninh
Điền Hủ Ninh
Tử Du!
Một bóng người lao tới
Điền Hủ Ninh quỳ thụp xuống, bàn tay siết lấy chân cậu, giật mạnh con rắn ra, ném thẳng vào bụi cỏ
Anh vội vạch vết cắn, đôi mắt đỏ ngầu
Điền Hủ Ninh
Điền Hủ Ninh
Rắn hổ mang...mau gọi cấp cứu!
Nhưng staff xung quanh hoảng loạn, không ai kịp phản ứng
Anh siết chặt hàm, khom người bế thốc Tử Du lên
Điền Hủ Ninh
Điền Hủ Ninh
Để tôi đưa cậu ấy đi..
Anh chạy nhanh đến mức Tử Du cảm giác gió rít bên tai
Cậu gục đầu vào ngực anh, tay nắm vạt áo sơ mi, giọng run rẩy đứt quãng
Tử Du
Tử Du
Điền ca...em..
Điền Hủ Ninh
Điền Hủ Ninh
(hơi thở gấp gáp)
Điền Hủ Ninh
Điền Hủ Ninh
Mở mắt ra..không được ngủ..
Điền Hủ Ninh
Điền Hủ Ninh
Mau nhìn anh
Mí mắt cậu nặng trĩu, toàn thân nóng ran rồi lạnh toát
Mùi nước hoa gỗ trầm trên người anh cùng tiếng tim anh đập dồn khiến cậu cảm thấy an lòng, nhưng cơn tê liệt càng lúc càng lan rộng
Ý thức cậu mơ hồ, mắt dần khép lại
_________
Trong xe, anh đặt cậu nằm lên ghế, rút điện thoại gọi cho đạo diễn, giọng gấp gáp
Điền Hủ Ninh
Điền Hủ Ninh
"Tử Du bị rắn cắn, tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện"
Đầu dây bên kia chết lặng vài giây, Điền Hủ Ninh không nghe thấy gì liền cúp máy, rồi đạo diễn quát lên
Đạo Diễn
Đạo Diễn
Tức chet thật mà!
Đạo Diễn
Đạo Diễn
Vậy..quay cảnh của cặp phụ trước
Đạo Diễn
Đạo Diễn
Mau gọi Triển Hiên và Hiên Thừa đến đây
Quản lý run rẩy báo cáo
“Triển Hiên và Hiên Thừa vẫn chưa đến, gọi điện cũng không bắt máy.."
Đạo Diễn
Đạo Diễn
....
______________
Trong căn hộ cao cấp, ánh nắng sớm lờ mờ xuyên qua rèm cửa
Lưu Hiên Thừa vẫn ngủ vùi trên giường. Mái tóc nâu rối nhẹ phủ lên gò má, làn mi dài khép hờ, hô hấp chậm rãi
Bên giường, Triển Hiên ngồi tựa vào thành, tay cầm điện thoại nhìn chằm chằm tên đạo diễn đang gọi
Ánh mắt hắn tối lặng, trên ngón trỏ vẫn còn in vết cắn đỏ hồng của Hiên Thừa đêm qua – một đêm trộn lẫn khát khao, tuyệt vọng và nước mắt
______________
Trong khoang xe bệnh viện, Tử Du nắm chặt tay áo Điền Hủ Ninh, nước mắt lăn dài
Tử Du
Tử Du
Em...em đau..
Anh cúi xuống, đặt môi lên trán cậu, giọng anh run lên nhưng kiên định
Điền Hủ Ninh
Điền Hủ Ninh
Không sao, nghe anh
Điền Hủ Ninh
Điền Hủ Ninh
Có anh ở đây rồi..
Xe cấp cứu rú còi, lao vào buổi sáng mưa phùn xám xịt
Trong giây phút ấy, cả thế giới dường như lặng đi, chỉ còn tiếng tim anh và cậu đập cùng nhau, trong một lời hứa chưa từng thốt ra – nhưng đã mãi khắc sâu
...........

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play