Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ Văn Hiên] Khoảng Trời Còn Lại Trong Mắt Em

1.

Năm lớp 12 là năm học cuối cùng trước khi sáu người họ bước sang một ngưỡng cửa mới của cuộc đời
Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên, Mã Gia Kỳ, Đinh Trình Hâm, Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm ba cặp đôi, ba mối quan hệ lặng lẽ đang nảy mầm dưới ánh nắng tuổi trẻ
Họ không chỉ là bạn học, họ là một nhóm “hội bạn bất bại” từ học hành, thể thao cho đến chuyện quậy phá
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
Ê, cao khảo năm nay khó lắm đấy. Mỗi người chỉ được một nguyện vọng, trượt là thôi đó
Gia Kỳ vừa nhai bánh mì vừa nói, giọng chẳng chút lo lắng
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
Cậu nên lo cho mình đi. Bài toán hôm qua sai cả mấy bước rồi
Trình Hâm liếc Gia Kỳ một cái, rồi lại cúi đầu vào cuốn vở đầy gạch chân đỏ
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
Trời ơi! Đừng nghiêm túc vậy chứ!
Gia Kỳ gãi đầu, cười gượng
Ở một góc khác, Lưu Diệu Văn vừa đưa chai nước cho Tống Á Hiên, vừa cằn nhằn
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Cậu không được bỏ bữa nữa nghe chưa? Đã gầy còn ham ôn thi kiểu này
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Ừm, có cậu nhắc suốt thì sao mà quên được
Cậu luôn trầm lặng, ít nói, nhưng ánh mắt khi nhìn Diệu Văn lại chứa đầy dịu dàng. Còn Hạo Tường, một Alpha lạnh lùng kiệm lời, chỉ duy nhất mở lòng với Tuấn Lâm một Omega hay cười và dễ xúc động
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Mấy đứa này, ôn thi kiểu gì mà như picnic vậy?
Tuấn Lâm ngồi xuống bên cạnh, vỗ vai từng người. “Chúng ta là ôn thi có chiến lược!” – cả nhóm hét lên, rồi phá cười dưới ánh nắng rực rỡ của mùa hè
Chiều hôm đó, sáu người họ ngồi trên tầng thượng của thư viện trường, nhìn hoàng hôn buông xuống sau những tòa nhà cũ kỹ

2.

Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
Sau này nếu chúng ta đều đỗ đại học , phải cùng nhau làm một chuyến du lịch sau khi tốt nghiệp nhé!
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
Đi đâu
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Ra biển đi, chơi thỏa thích luôn
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Thôi, thi đậu rồi tính. Lo học đi tụi bây
Hạo Tường lên tiếng, nhưng khóe môi không giấu được ý cười. Tống Á Hiên không nói gì. Cậu chỉ lặng lẽ nhìn mọi người cười đùa. Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó hiểu như một cơn gió lạ vừa lướt qua ngực
Cậu siết chặt vạt áo mình. Không ai biết rằng, chỉ vài tuần nữa thôi, nụ cười ấy sẽ dần biến mất khỏi nhóm bạn sáu người. ⸻
Tống Á Hiên bắt đầu có những cơn mệt mỏi lạ. Đôi khi chỉ là đau đầu nhẹ, nhưng rồi kéo dài dai dẳng. Có lần cậu đang học bỗng ngất lịm đi trong phòng tự học. “Cậu bị hạ đường huyết đó!” – bác sĩ nói vậy, rồi kê ít vitamin và bảo cậu nghỉ ngơi. Cậu cười, nhận thuốc rồi lặng lẽ ra về. Không nói với ai, không để ai lo.
Vì cậu biết nếu nói ra, mọi người sẽ mất tập trung cho kỳ thi cao khảo sắp tới. Cậu không muốn vậy. Lưu Diệu Văn vẫn luôn ở cạnh cậu. Vẫn nắm tay cậu mỗi ngày, vẫn nhắc cậu ăn uống đúng giờ. Cậu muốn khắc ghi tất cả những điều này vào tim bởi vì một ngày nào đó, có thể cậu sẽ phải rời xa người ấy.
Tống Á Hiên vẫn đến lớp, vẫn ngồi cạnh Lưu Diệu Văn, vẫn mỉm cười khi nhóm bạn nói chuyện linh tinh. Nhưng dạo gần đây, cậu ít nói hơn, ánh mắt dường như có chút mỏi mệt mà chỉ người thật tinh ý mới nhận ra.
Một buổi chiều sau giờ ôn luyện, Á Hiên từ chối lời rủ đi ăn của cả nhóm

3.

Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Tớ hơi đau đầu về nghỉ chút thôi
cậu nói, giọng nhẹ như gió
Diệu Văn nhìn theo bóng lưng gầy gò ấy, trong lòng bất an lạ. Cậu từng quen với một Á Hiên kiên định, yên tĩnh nhưng không yếu ớt thế này. Tối hôm đó, Tống Á Hiên đến bệnh viện một mình, kết quả xét nghiệm sau nhiều lần kiểm tra cuối cùng cũng được trả về
“Ung thư bạch cầu cấp tính.” Bác sĩ nói rõ ràng, không vòng vo. Cậu lặng im. Tim như bị ai bóp chặt. Tuổi mười bảy , lần đầu tiên cậu đối mặt với một tương lai không chắc chắn. Những buổi học, những buổi cười đùa bên bạn bè, những ước mơ vào Bắc Đại liệu còn ý nghĩa gì khi chính bản thân cậu có thể sẽ không còn được sống đủ lâu để chứng kiến?
Cậu ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ bệnh viện, bầu trời hôm nay trong vắt. Cậu cười. Một nụ cười nhẹ như tan vào không khí
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Mình sẽ không để ai biết. Mình phải biến mất trước khi mọi người đau lòng
Từ hôm nhận được kết quả, Tống Á Hiên bắt đầu vắng mặt nhiều hơn. Ban đầu là viện lý do mệt, sau đó là nghỉ hẳn vài ngày không đến lớp
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
Cậu ấy lại nghỉ à?
Mã Gia Kỳ cau mày, đặt cặp xuống bàn học
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Ừ, nhắn cũng không thấy trả lời…
Lưu Diệu Văn cầm điện thoại, đôi mắt lo lắng hiện rõ. Cậu đã nhắn hàng chục tin nhắn, gọi điện đến máy Á Hiên, nhưng chỉ toàn là “thuê bao quý khách…”.
Không ai biết Á Hiên đang ở đâu. Không ai biết cậu đang gặm nhấm nỗi đau một mình, trong một phòng bệnh trắng toát, mùi thuốc sát trùng nồng nặc

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play