Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Chúng Ta Của Sau Này.

Chương 1.

Một chiều thứ sáu ẩm ướt, cơn mưa phùn kéo dài mãi từ sáng đến tận xế chiều.
Đèn đường loang loáng phản chiếu xuống những vũng nước nhỏ trên mặt vỉa hè.
Trường đại học kiến trúc nằm nép mình bên một con phố không quá náo nhiệt, giờ tan tầm, sinh viên đổ ra từ tòa nhà chính, ai cũng vội vã tìm nơi trú mưa.
Hoàng Đức Duy đứng dưới mái hiên thư viện, tay ôm tập bản vẽ được quấn gọn trong ống giấy màu nâu.
Cậu nhỏ con, mái tóc rối mềm bết nước mưa, áo khoác denim mỏng đã ướt phần vai.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[khịt mũi, lẩm bẩm]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em có thể tự làm được…
Từng câu tự nhủ vang trong lòng cậu, như một lời an ủi bản thân sau buổi bảo vệ đồ án không mấy suôn sẻ.
Thầy hướng dẫn đã chỉ trích cậu gay gắt, ánh mắt bạn bè xung quanh thì đầy ái ngại.
Cậu không giỏi thể hiện cảm xúc, cũng không giỏi phân bua.
Chỉ biết cắn răng chịu đựng.
Đúng lúc Duy đang định cất bước về trọ, dù biết thể nào cũng ướt như chuột lột, một giọng nói trầm ấm vang lên bên cạnh.
???
???
Em có thể tự làm được, anh biết.
???
???
Nhưng để anh.
Duy quay đầu lại, bắt gặp một người đàn ông cao lớn che dù đứng kế bên.
Mắt anh sáng, ánh nhìn dịu dàng như ngọn đèn nhỏ giữa màn mưa.
Gió se lạnh thổi qua cũng không đủ làm tan đi sự ấm áp ấy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh là…?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh là giảng viên lớp thiết kế không gian đô thị.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không quen, nhưng hôm nay thấy em bị thầy mắng oan, không nhịn được nên muốn tới hỏi thăm.
Duy có hơi bất ngờ.
Trước nay cậu chỉ nghe đến danh tiếng Quang Anh qua các tiền bối – một giảng viên trẻ tuổi nhưng rất khó tính, bản vẽ trình bày thiếu chỉ một vạch cũng bị cho là “không có cảm xúc thị giác”.
Vậy mà giờ đây người ấy lại đứng trước mặt cậu, vừa cười vừa chìa ô che.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh không sợ ướt à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mưa nhẹ thôi, không sao.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Còn em mà ướt nữa thì chắc cảm luôn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lên xe, anh đưa về.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không muốn phiền.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không phải phiền.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Là muốn chăm sóc.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em cho anh cơ hội, được không?
Lời nói nhẹ tênh mà như có trọng lượng.
Duy không hiểu sao, khoảnh khắc ấy, trái tim như bị bóp nhẹ một cái.
Chuyến xe về trọ trở nên kỳ lạ và yên bình.
Quang Anh chẳng hỏi gì nhiều, chỉ thi thoảng lại liếc nhìn cậu qua kính chiếu hậu, hỏi một vài câu đơn giản.
Duy đáp ngắn gọn, không lạnh nhạt, chỉ là… cậu chưa từng quen cảm giác có ai dịu dàng đến thế.
Trước cửa nhà trọ, khi xe dừng lại, Duy mím môi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cảm ơn anh đã đưa em về.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không có gì.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
À, đây…
Quang Anh rút trong túi ra một túi giấy nhỏ, đưa sang.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cái bánh su kem anh mua hồi sáng, chưa ăn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đừng bỏ bữa tối nhé.
Duy cầm lấy, khẽ gật đầu.
Tim cậu đập nhanh hơn một nhịp.
Tối đó, cậu ngồi bên cửa sổ căn phòng trọ nhỏ, nhìn mưa vẫn lất phất ngoài trời.
Trên bàn, chiếc túi giấy được mở ra.
Một chiếc bánh su kem đơn giản nhưng mềm ngọt tan nơi đầu lưỡi.
Lần đầu tiên sau rất lâu, cậu thấy mình như được ai đó thấy rõ.

Chương 2.

Tuần sau đó, Duy bất ngờ được chuyển lớp thực hành – từ nhóm của thầy Tùng qua nhóm của giảng viên Nguyễn Quang Anh.
Lúc nhận thông báo, cậu hơi ngẩn ra.
Không ai nói lý do, nhưng Duy ngầm đoán được: có lẽ người ấy đã âm thầm làm điều gì đó cho cậu.
Buổi học đầu tiên dưới sự hướng dẫn của Quang Anh, cậu không tránh khỏi hồi hộp.
Không phải vì sợ, mà vì… tim hay đập nhanh mỗi khi ánh mắt kia nhìn sang.
Quang Anh nghiêm khắc.
Anh giảng bài rất rõ ràng, từng ví dụ, từng phác thảo đều được phân tích sâu sắc.
Nhưng mỗi khi đến bàn Duy, giọng nói lại chậm hơn một nhịp, nét mặt nhu hòa hẳn đi.
Duy không nói nhiều, chỉ chú tâm vào bản vẽ.
Nhưng Quang Anh thì luôn quan sát, luôn tinh ý.
Một lần, khi thấy ngón tay cậu rướm máu vì gọt bút chì bị trượt, anh liền cúi xuống, nhẹ nhàng lấy khăn giấy trong túi ra băng lại.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cẩn thận chút.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vẽ đẹp mà tay không lành thì ai ngắm đây?
Duy cười nhỏ nhưng sáng bừng như nắng mùa đông.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em tưởng anh sẽ mắng em vụng về.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh mắng người khác thôi, còn em thì không.
Một câu nói làm cậu đơ ra cả vài giây.
🎀
Tối hôm đó, cậu nhận được tin nhắn đầu tiên từ anh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📱: Em ăn tối chưa?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📱: Rồi ạ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📱: Cơm với trứng luộc.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📱: Nghe khô quá.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📱: Mai anh nấu cháo cá cho.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📱: Không ăn cũng không được từ chối.
Duy nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn một lúc lâu.
Trong lòng ấm ấm lạ kỳ.
🎀
Ngày hôm sau, như lời hứa, Quang Anh mang đến một hộp cháo cá tự tay nấu.
Hộp được gói gọn trong một chiếc khăn nhỏ, vẫn còn ấm khi trao tay.
Cậu ngồi ăn ở ghế đá sau khu giảng đường.
Quang Anh đứng cạnh, tay đút túi, ánh mắt cứ nhìn chăm chăm vào cách cậu nhai từng miếng cháo như thể đó là cảnh tượng quan trọng nhất trần đời.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có vừa miệng không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[hỏi khẽ]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừm, ngon lắm.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh nấu hả?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Còn biết làm cả bò kho, bún thang, cháo tim gan…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng cháo cá là dễ nhất.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nên làm thử trước.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Còn nếu em thích…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em thích cháo cá rồi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[cắt lời anh, giọng rất nhỏ]
Nhưng không tránh khỏi cong khóe môi lên.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[mỉm cười]
Trong mắt anh lúc đó, Duy như ánh sáng êm dịu mà ai cũng muốn ôm lấy một lần.
🎀
Ngày mưa thứ hai, họ gặp lại dưới cùng một mái hiên.
Duy cầm ô, còn anh thì không.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[nhướn mày nhìn cậu]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không mời à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em nghĩ anh biết đường trú mưa rồi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng anh chỉ muốn trú bên cạnh em.
Không cần nói nhiều, cậu im lặng chìa ô ra, cả hai đi chung trên lối về đầy gió và mưa bụi.
Mỗi bước chân sát gần nhau, nhịp tim Duy đập mạnh hơn.
Quang Anh kể đủ thứ chuyện: chuyện dạy học, chuyện sinh viên dễ thương và… chuyện một người con trai nhỏ, lần đầu khiến anh thấy lòng mình dịu lại.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Là em đó.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh chưa từng muốn quan tâm ai nhiều như thế.
Lần này, Duy không cười, không trốn tránh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[nhìn thẳng vào anh]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy anh có sẵn sàng đi cùng em lâu dài không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh nghĩ…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh không chỉ sẵn sàng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mà còn rất muốn.
Lời nói ấy như chạm nhẹ vào ngăn tủ niêm kín trong lòng cậu.
Có lẽ… sau tất cả, đã đến lúc cậu cho phép mình mở ra, lần nữa.

Chương 3.

Duy không nhớ chính xác mình và Quang Anh bắt đầu hẹn hò từ khi nào.
Chẳng có lời tỏ tình, chẳng có bó hoa hay nến lung linh như trong phim.
Mọi thứ đến nhẹ nhàng như một hơi thở: cùng đi ăn, cùng học bài, cùng trú mưa, rồi một hôm ngồi dưới ánh đèn vàng quán cà phê nhỏ, Quang Anh đưa tay chạm nhẹ lên mu bàn tay cậu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em mệt không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mà cũng có chút.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy tựa vào vai anh này.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Được không?
Cậu không trả lời, chỉ nghiêng người sát lại.
Vai anh vững, ấm.
Mọi tiếng ồn bên ngoài đều tan đi trong giây phút ấy.
Không ai nói “mình là gì của nhau”, nhưng chỉ cần một cái tựa vai, đã rõ như câu trả lời.
🎀
Tháng đầu tiên yêu nhau, hai người như hai đường song song dần sát lại, rồi đan vào nhau lúc nào không hay.
Duy không phải kiểu người thể hiện tình cảm quá lộ liễu.
Cậu vẫn lạnh lùng với mọi người, nhưng khi bên Quang Anh lại khác – ánh mắt dịu hơn, nụ cười nhiều hơn, và thỉnh thoảng… có cả giận hờn vu vơ.
Một lần, Quang Anh bận họp, không nhắn tin cho cậu suốt cả buổi chiều.
Đến tối, vừa mới ló đầu vào phòng trọ nhỏ đã bị Duy ném cho một cái gối.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh giỏi lắm.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mất tích luôn đi!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ủa?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh họp mà?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Còn xong việc là phi thẳng tới đây đó nha.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không có phi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh nhắn một cái cũng không thèm.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tại điện thoại anh hết pin…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
À, mà thôi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh biết lỗi rồi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[ngồi xuống, dang tay ra]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Phạt gì cũng chịu, nhưng đừng giận nữa.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[chui vào lòng anh thật nhanh, cằm cọ cọ lên vai]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không giận.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng anh mà lặp lại thì em sẽ ngủ một mình luôn!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừ, không lặp lại.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngủ một mình buồn lắm.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Còn anh thì quen ôm gối ôm tên Hoàng Đức Duy rồi.
Cậu bật cười, tay siết lấy áo anh, cảm giác như tim được lấp đầy từng chút.
🎀
Một buổi chiều cuối tháng, Quang Anh dẫn Duy về nhà anh – một căn chung cư tầng thấp, sáng sủa và có mùi gỗ dịu nhẹ.
Căn bếp gọn gàng, kệ sách cao sát trần, và ghế sofa nâu nhạt có vài cái gối tựa màu pastel.
Trông ấm áp hệt như người chủ của nó.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em có thể ở đây… bất cứ lúc nào.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh muốn đây là nhà của em nữa.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không phải trọ tạm, không phải ghé qua.
Duy đứng trước ban công, gió thổi nhẹ vào mái tóc mềm.
Anh bước tới sau lưng, vòng tay ôm lấy cậu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đừng gồng nữa.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em không cần cố mạnh mẽ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ở cạnh anh, em có thể yếu đuối, có thể nhõng nhẽo… tùy ý.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em sợ quen được yêu thương rồi, một ngày nào đó không còn nữa sẽ rất đau.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy để anh làm người yêu em mãi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không để em phải sợ gì cả.
🎀
Tháng thứ ba, Duy chuyển về sống cùng Quang Anh.
Sáng sớm, người dậy trước là anh, người ôm gối ngủ nướng là cậu.
Mỗi sáng đều lặp lại một nghi thức nhỏ: hôn trán – đánh răng – nấu ăn – và nghe cậu làu bàu vì cà phê hơi đắng.
Tối về, Duy ngồi bệt dưới sàn ăn cơm, anh thì dựa ghế sofa xem bản tin, lâu lâu liếc qua, mỉm cười.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vợ ai mà giỏi dữ ta, nay ăn hết cơm luôn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hì hì, thơm em.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[hai tay nâng nhẹ mặt em]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chụt… chụt.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lần sau cũng ăn ngoan như này nhá!
Cậu gật đầu, như con mèo nhỏ được vuốt ve đúng chỗ.
Ánh mắt dịu dàng của Quang Anh lúc đó… là ánh mắt của một người không chỉ đang yêu, mà là đang xây dựng một mái ấm.
🎀
Đêm đầu tiên ở căn nhà chung, Duy nằm gối đầu lên ngực anh, tay vẽ vẽ những vòng tròn vô định.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[giọng nhẹ như sương]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mình là gì của nhau vậy anh?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Là tất cả.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Là người nhà.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Là người anh muốn đi cùng cả đời.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Còn em…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em là người yêu anh thật nhiều.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng không giỏi nói ra.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không cần nói.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em cứ sống là chính em thôi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh sẽ thương phần còn lại.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play