Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

【Creepypasta】 Blood Left - Heart Self

EPISODE ①

Episode 1: Vào Viện
___①___
Thời tiết hôm ấy nắng gay gắt, nhưng người ta vẫn nhìn thấy cậu thiếu niên ấy run rẩy như đang đứng dưới cơn mưa bão không dứt.
Cổng sắt viện tâm thần Braventon mở ra bằng tiếng kẽo kẹt dài như 1 bản nhạc tang.
Không ai đẩy, không ai gọi, và Scarlet Harper..
Cậu bước vào, 2 tay bị trói bằng dây vải trắng, đầu hơi cúi xuống, đôi mắt thâm quầng như chưa từng được ngủ yên trong suốt một đời người.
• Anonymous •
• Anonymous •
Y tá trẻ: Bệnh nhân mới.. //lẩm bẩm, đưa mắt nhìn xuống hồ sơ trong tay//
• Anonymous •
• Anonymous •
Y tá trẻ: Tuổi:17..//nhìn Scar// Lí do nhập viện: hành vi bạo lực, ám ảnh tổn thương tâm lý cấp. Có xu hướng gây nguy hiểm cho người khác.
• Scarlet Harper • Scar
• Scarlet Harper • Scar
//ko để tâm, khịt mũi nhẹ//
Scar chẳng thèm phản ứng, cậu hít nhẹ 1 hơi, như thể ngửi được mùi gì quen thuộc trong không khí.
Máu.
Thứ mùi nồng, ấm, mằn mặn mà cậu chưa từng quên từ hôm "tai nạn" ở trường.
Người ta nói cậu đã moi mắt 1 học sinh trong lớp, rồi ngồi bệt xuống sàn, bôi máu lên mặt mình như trẻ con nghịch sơn.
Có người hét lên.
Có người nôn mửa.
Nhưng riêng Scar..cậu cười.
Không ai ở đây nhắc lại chuyện đó.
Họ chỉ làm đúng thủ tục, nhận cậu như nhận thêm một gánh loạn trí vào cái tổ chức điên này.
• Anonymous •
• Anonymous •
Y tá trẻ: Phòng 203, không có gương hay cửa sổ, khóa ngoài //thay vì đi chung thì chỉ đường cho cậu//
• Scarlet Harper • Scar
• Scarlet Harper • Scar
//gật đầu, lê chân về phía trước//
Scar bước đi, chân trái hơi kéo lê, như thể mang theo một khối u vô hình trên lồng ngực.
Hành lang trải dài như cổ họng của 1 con rắn khổng lồ, tường trắng đến lạnh lẽo, ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy như con mắt của những thứ không bao giờ ngủ.
Trên đường đi, cậu lướt qua vài bệnh nhân khác.
Một cô bé ôm con búp bê với đôi mắt rỗng tuếch, đứng sát tường.
Một người thanh niên tóc bạch kim cười không dứt, máu khô còn vương nơi mép.
Một kẻ đeo mặt nạ trắng chỉ lặng lẽ nhìn cậu từ xa, không nhúc nhích.
Scar không dừng lại, vẫn đi.
Đôi mắt đen sâu hoắm như hố nước đọng không đáy.
Môi Scar mím lại, nhưng khóe miệng cậu hơi nhếch?
-như thể có thứ gì đó đang thầm thì bên trong.
• Anonymous •
• Anonymous •
?: "Mày lại được tự do rồi, Scar~"
• Anonymous •
• Anonymous •
?: "Lần này, đừng để bị bắt lại nhanh quá~"
• Scarlet Harper • Scar
• Scarlet Harper • Scar
...
Đúng như y tá kia nói, phòng 203 không có gương hay cửa sổ.
Cũng không có gì ngoài chiếc giường đơn, một bức tường loang lổ và..vết máu mờ gần chân tường.
Như ai đó từng cố lau đi.
Như ai đó từng nằm đây, đã đi hoặc ..bị mang đi?
• Scarlet Harper • Scar
• Scarlet Harper • Scar
//đi lại chỗ có vệt máu, ngồi xổm xuống, áp tay lên//
• Scarlet Harper • Scar
• Scarlet Harper • Scar
Ấm..?
Vẫn còn ấm? Hay do bàn tay cậu lúc nào cũng lạnh?
• Anonymous •
• Anonymous •
?: Cậu là người mới à? //vọng lại//
Âm thanh từ phía phòng bên cộng qua khe tường.
• Scarlet Harper • Scar
• Scarlet Harper • Scar
//ngẩng đầu, suy nghĩ có chút mơ hồ//
• Scarlet Harper • Scar
• Scarlet Harper • Scar
Xin lỗi- Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?
• Anonymous •
• Anonymous •
?: //im lặng// ...
Không ai đáp lại, tiếng nói kia vang vọng trong tâm trí cậu để lại một mớ bòng bong.
Và tiếng kim loại lạch cạch trên trần kia như đánh thức Scar khỏi cơn mộng mị.
Và vết máu khô.
___①___
❝Ờm, chào các bạn độc giả❞
❝Nếu các bạn đã đọc chương 1 trước đó thì tôi xin lỗi là đã xóa nó rồi❞
❝Đây là bản tôi remake lại nhé❞
❝Cảm ơn vì đã đọc!! Và chúc các cậu ngày tốt lành❞

EPISODE ②

Episode 2: Phòng 203
___②___
Cửa phòng khép lại bằng tiếng "cạch" trầm đục, tựa như 1 nốt nhạc cuối cùng trong bản dạo đầu cho cơn ác mộng chưa có hồi kết.
Phòng 203- là nơi mà các nhân viên gọi là "khoảng lặng bắt buộc".
Không cửa sổ. Không gương. Không đồng hồ.
Không âm thanh nào ngoài tiếng bước chân xa dần của người khóa cửa.
Chỉ còn lại Scar, và thứ mùi ngai ngái âm ấm vào từng khe hở trong không khí.
• Scarlet Harper • Scar
• Scarlet Harper • Scar
//đi lại thành giường, ngồi xuống//
• Scarlet Harper • Scar
• Scarlet Harper • Scar
//nhìn quanh phòng//
Vách tường màu tro loang lổ những vệt sơn cũ, có chỗ như bị cào bằng móng tay cho đến bật máu.
Nhưng máu ấy là của ai?
Bệnh nhân trước đó ư?
Vậy người đó đâu?
Liệu người đó có phải rời khỏi đây?
Hay được mang đi đâu để thực nghiệm cho thí nghiệm điên rồ nào đó?
Thôi- không nhắc nó nữa, Scar không muốn nghĩ.
Tuy nói không nghĩ nhưng cậu vẫn chú tâm quan sát ngóc ngách căn phòng.
Ngay dưới chân tường, vết máu nhạt còn đó.
Cũ, nhưng không phải khô.
Như thể ai đó đến đây mỗi đêm, để vết lại, rồi biến mất trước bình minh.
• Scarlet Harper • Scar
• Scarlet Harper • Scar
//trong vô thức tiến lại gần vết máu//
• Scarlet Harper • Scar
• Scarlet Harper • Scar
//đưa tay chạm nhẹ vào lớp đỏ đậm//
• Scarlet Harper • Scar
• Scarlet Harper • Scar
//hơi run nhẹ, đưa lên mũi ngửi//
• Scarlet Harper • Scar
• Scarlet Harper • Scar
Máu người, thật.
Nó giống hệt thứ mùi hôm ấy, trong lớp học.
Trên nền gạch trắng, đôi mắt ướt sũng trừng trừng nhìn cậu, không còn khả năng phản kháng.
Giáo viên thì hét, bạn bè thì chạy.
Còn cậu thì thở sâu và... cười.
• Anonymous •
• Anonymous •
?: Đừng nhớ nữa. //vang lên khe khẽ trong đầu Scar//
• Anonymous •
• Anonymous •
?: Mày đang ở nơi yên tĩnh, hãy biết ơn //lạnh lẽo//
• Scarlet Harper • Scar
• Scarlet Harper • Scar
//mím môi, siết tay lại//
Lòng bàn tay cậu siết lại tạo thành vệt đỏ mờ, nhưng cậu ki kêu đau.
Không bao giờ..
___
• Anonymous •
• Anonymous •
?: Cậu đang ngửi máu à? //vọng sang//
Là người từ bên kia bức tường. Lạnh lùng, mơ hồ, như tiếng vọng từ chính trí nhớ của Scar.
• Scarlet Harper • Scar
• Scarlet Harper • Scar
//quay đầu, nhìn sát vách//
• Scarlet Harper • Scar
• Scarlet Harper • Scar
.._ừm //đáp khẽ//
• Scarlet Harper • Scar
• Scarlet Harper • Scar
Vậy thì cậu đúng là ở đây rồi. //tiến lại gần vách tường//
• Scarlet Harper • Scar
• Scarlet Harper • Scar
Cậu tên gì? //áp tai vào vách//
• Anonymous •
• Anonymous •
?: .. //im lặng 1 hồi rồi cất tiếng// Họ..
• Jullian •
• Jullian •
Họ- gọi tôi là Jullian
• Scarlet Harper • Scar
• Scarlet Harper • Scar
//sững//
1 cái tên trỗi dậy như ánh sáng rọi vào phần kí ức phủ đầy rêu.Mờ nhòe.Gãy khúc.
Nhưng- thân thuộc đến lạ.
Scar nhớ có người từng gọi tên cậu như thế- bằng giọng rất dịu dàng.
Và rồi- biến mất.
___
Sau 1 khoảng im lặng, Scar lên tiếng:
• Scarlet Harper • Scar
• Scarlet Harper • Scar
Jullian- chúng ta..đã từng quen nhau sao?
• Jullian •
• Jullian •
//lặng thinh//
Không đáp.
Chỉ có tiếng "cạch" vang lên từ phía trên trần nhà.
1 miếng gương nhỏ, bằng ngón tay áp út, rơi lẻng xẻng xuống sàn, lăn qua chân Scar và dừng lại ngay đó.
• Scarlet Harper • Scar
• Scarlet Harper • Scar
//cúi người nhặt mảnh gương//
Mảnh gương vỡ, lởm chởm, méo mó.
• Scarlet Harper • Scar
• Scarlet Harper • Scar
//nhìn mặt gương//
Gương phản chiếu khuôn mặt cậu, với đôi mắt đen hoắm, nụ cười méo mó, và 1 bóng người lạ phía sau ẩn ẩn hiện hiện.
Phòng 203, họ bảo không có gương và giờ đây- đã có 1 mảnh phản chiếu.
Dù nhỏ.
Dù chỉ phản lại những gì nên bị quên lãng.
___②___
❝Mỗi chương tôi chỉ viết tầm 500-600 chữ thôi, khá ngắn nhưng tôi dùng công suất não mình lắm rồi❞

EPISODE ③

Episode 3 : Gặp Lại Cậu
___③___
Ngày thứ hai trong bệnh viện Braventon, Scar đã thức dậy từ sớm.
Không báo thức. Không mơ. Cũng không có tiếng thét nào ngoài tiếng chân thưa thớt trên hành lang.
Vệt máu dưới chân tường đã biến mất, như thể nó chưa từng tồn tại.
Nhưng mảnh gương trong tay cậu vẫn còn, giấu dưới tấm đệm giường.
Cậu không hỏi vì sao nó rơi xuống và cũng tự nhủ sẽ chẳng hỏi ai về vấn đề này.
Viện này không cho phép ai đặt quá nhiều câu hỏi-
___
Buổi sáng, Scar được dẫn đến khu sinh hoạt chung.
Phòng lớn, tường xám nhạt, ánh sáng lọc qua cửa sổ như xương xá khô.
Ghế gỗ xếp thành hình tròn lệch, ở giữa là một bàn trống.
Mỗi người bệnh một góc, không ai trò chuyện với ai.
• Scarlet Harper • Scar
• Scarlet Harper • Scar
//bước vào, đảo mắt nhìn xung quanh, chợt khựng lại 1 góc//
Cậu thấy- Jullian...
Y ngồi cạnh bên cửa sổ, tay đút túi áo khoác, mắt hướng ra ngoài trời như chẳng tồn tại ai khác.
Ánh sáng chiếu rọi nghiêng lên gò má y, sắc nét, lạnh lẽo, như tạc từ một giấc mộng xa xăm.
• Scarlet Harper • Scar
• Scarlet Harper • Scar
//đờ đẫn nhìn Jullian//
Y vẫn vậy, hay đúng hơn- y vẫn như trong kí ức, tóc nâu đậm, đôi mắt đỏ không rõ buồn hay chán, và kiểu im lặng dễ khiến người ta phát điên.
• Scarlet Harper • Scar
• Scarlet Harper • Scar
//nhấc chân đi đến chỗ cửa sổ kia//
Chậm. Chậm hơn cả lúc cậu từng tiến đến gần kẻ từng bị cậu cho thăng thiên.
Cảm giác lồng ngực bị bóp nghẹt, không phải vì sợ, mà là sự mơ hồ giữa khao khát và hoài nghi.
• Scarlet Harper • Scar
• Scarlet Harper • Scar
Jullian.. //khẽ khàng gọi//
• Jullian •
• Jullian •
//vẫn nhìn ngoài cửa sổ không ngoái lại//
• Scarlet Harper • Scar
• Scarlet Harper • Scar
//đứng im cạnh, chờ đợi//
Cậu không nói gì thêm, chỉ nhìn y, mãi không rời mắt.
Lúc này Jullian mới chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt chạm vào Scar như nước chạm đá, không lạnh, không nóng, không phản ứng.
• Jullian •
• Jullian •
Biết tôi? //hờ hững khẽ hỏi//
• Scarlet Harper • Scar
• Scarlet Harper • Scar
Không chắc- //chợt ngừng// nhưng tôi nghĩ.. chúng ta từng là gì đó
• Jullian •
• Jullian •
hah~ //bật cười//
Một tiếng cười trầm, ngắn, như tiếng kim loại gãy.
• Jullian •
• Jullian •
Cậu là người mới à?
• Scarlet Harper • Scar
• Scarlet Harper • Scar
• Jullian •
• Jullian •
Thế thì đừng tìm ai trong đây
• Jullian •
• Jullian •
Chúng ta chỉ là phiên bản tái chế của những giấc mơ không hoàn thành
• Scarlet Harper • Scar
• Scarlet Harper • Scar
//sững người//
Hình như y đã từng nói vậy với cậu.
Là trong chiều mưa, ở một góc cầu thang cũ.
Trong đời thật?
Hay trong cơn mê?
Jullian đứng dậy, bỏ đi.
Còn Scar chỉ cúi đầu, siết nhẹ cổ tay, móng cắm vào da đến bật máu.
___
Buổi chiều, cậu được sắp xếp vào buổi trị liệu nhóm.
Người phụ trách là Laughing Jack-
Là người có tóc dài, quần áo chỉ duy màu đen trắng và nhìn như một gã hề tàn lụi, nụ cười vẽ máu kéo dài đến tận mang tai.
• Laughing Jack • L.J
• Laughing Jack • L.J
Chúng ta sẽ vẽ lại "khuôn mặt thật" hôm nay //thông báo, phất tay ra hiệu Scar ngồi xuống chiếc ghế còn trống//
• Laughing Jack • L.J
• Laughing Jack • L.J
Dùng máu nếu cần //chỉ vào lọ nhỏ trên bàn// .._Giấy đã chuẩn bị
• Scarlet Harper • Scar
• Scarlet Harper • Scar
//nhìn xung quanh//
• Anonymous •
• Anonymous •
//im lặng//
• Anonymous •
• Anonymous •
?: //cắn đầu ngón tay để rỉ máu thay vì dùng lọ nhỏ trên bàn//
• Anonymous •
• Anonymous •
?: //cười nhạt nhìn tờ giấy//
• Scarlet Harper • Scar
• Scarlet Harper • Scar
//cầm lấy cây bút, chạm xuống tờ giấy//
Mỗi người vẽ một gương mặt, còn cậu chỉ viết mỗi chữ.
"Jullian"
• Laughing Jack • L.J
• Laughing Jack • L.J
//nhìn xung quanh, chạm mắt vào giấy Scar, lại gần xem// .._À, tình yêu //thì thầm nhìn cái tên Scar viết//
• Laughing Jack • L.J
• Laughing Jack • L.J
Thứ ma túy lâu tan nhất trong tâm hồn điên loạn //bỏ lại câu nói rồi ngoảnh đi//
___
Buổi tối, Scar lại trở về phòng 203.
Trên sàn, cạnh mảnh gương giấu dưới đệm, là một dòng chú mới bằng máu:
"Scar, lần sau đừng nhìn lâu như thế"
• Scarlet Harper • Scar
• Scarlet Harper • Scar
//mỉm cười, nghiêng đầu//
Nhẹ nhàng, như thể vừa xác nhận điều gì đó quan trọng.
___③___
❝Truyện này tôi viết khá nghiêm túc, ít hài hước nha❞
❝Cứ 2-3 ngày là tôi ra 1 chap nha các cậu❞
❝Pp, hẹn ngày mốt gặp sau❞

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play