[ Quang Hùng X Negav ] Hiệp Ước Đỏ
Chương 1: Dòng máu cổ đang sôi
“Hắn đang chết dần. Cả vương quốc này cũng vậy.”
Trên cao nguyên Valdis – vùng đất cấm nơi ngay cả bản đồ cũng để trắng, ba bóng người đứng bất động giữa khung cảnh đổ nát. Những cột đá gãy vụn lởm chởm như xương rồng bị vặt sạch da thịt, cắm lên nền đất cháy sém. Trên không, mặt trời không mọc – chỉ có ánh sáng đỏ thẫm như một chiếc áo choàng tẩm máu, bao phủ khắp bầu trời.
Gió rít từng cơn. Hơi lạnh ở đây không giống gió đông – mà như bàn tay của tử thần xoa lên gáy.
Người đi đầu là Lê Quang Hùng, gương mặt không cảm xúc. Ánh mắt cậu không hẳn là lạnh, mà là… trống rỗng, như thể cảm xúc đã bị lột sạch từ lâu. Dưới lớp áo choàng dài màu xám tro, ngực cậu phập phồng đều, nhưng có thứ gì đó rất nặng nề, như đang đè lên tim.
Phía sau, Nguyễn Quang Anh đút tay vào túi áo, đứng nghiêng đầu, ánh mắt lười biếng nhưng ngập ngụa căng thẳng.
Nguyễn Quang Anh
Cậu có chắc là muốn làm chuyện này không? Lùi vẫn kịp.
Bên cạnh hắn, Hoàng Đức Duy thở dốc, đưa tay lau mồ hôi.
Hoàng Đức Duy
/ Giọng hạ thấp /
Hoàng Đức Duy
Valdis từng là chiến trường máu. Mấy thế kỷ nay còn ai dám bén mảng tới. Nhưng bây giờ tụi mình lại đứng ngay cái khe máu đấy…
Dưới chân họ, một vết nứt khổng lồ chạy dài như vết chém của Thần.
Trong lòng nó là bóng tối – không ánh sáng, không đáy, và không tiếng vọng.
Hùng không nói gì. Cậu chỉ từ từ quỳ xuống đất, đặt lòng bàn tay lên nền đá, lặng lẽ nhắm mắt.
Mặt đất dưới tay cậu đập – một nhịp.
Từ những khe nứt li ti, máu bắt đầu rịn ra. Không phải từ cơ thể cậu – mà là từ lòng đất.
Thứ chất lỏng đặc sệt ấy rỉ qua từng kẽ đá như mạch máu đang mở mắt sau cơn ngủ ngàn năm.
Hoàng Đức Duy
/ Giật lùi /
Hoàng Đức Duy
Máu…? Đất đang rỉ máu?
Nguyễn Quang Anh
/ Nghiến răng /
Nguyễn Quang Anh
Nghi lễ kích hoạt rồi.
Hùng mở mắt. Đôi mắt đen nhánh bấy giờ đã ánh lên chút sắc đỏ kỳ dị. Cậu đứng dậy, cởi bỏ găng tay, để lộ cánh tay trái – nơi các vết xăm cổ ngữ như được rạch bằng lửa đen đang phát sáng dưới da.
Cậu rút dao nghi lễ – lưỡi dao hình lưỡi liềm, khắc các ký tự loạn ngôn, dài như bóng đêm. Rồi, không chần chừ, cậu rạch một đường sâu ngay chính giữa lòng bàn tay.
Máu tuôn ra – không đỏ tươi mà là đỏ đen, dày đặc như thủy ngân, bốc khói, và rơi xuống khe nứt.
Không phải của người. Không phải của thú. Đó là tiếng của kẻ từng bị giam cầm quá lâu, giận dữ, khát máu và tuyệt vọng.
Mặt đất rung lắc. Từ dưới vực sâu, hàng ngàn ký tự đỏ máu bắt đầu chạy lên mặt đất như rắn – xoắn lấy nhau, bò lên chân Hùng.
Nhưng cậu không động đậy.
Nguyễn Quang Anh
HÙNG!! RA KHỎI VÒNG PHONG ẤN!! CẬU LÀM QUÁ RỒI!!
Hoàng Đức Duy
Cái này không phải nghi lễ – đây là tự sát!
Lê Quang Hùng
/ Trầm giọng /
Lê Quang Hùng
Máu tôi… là của người cổ.
Lê Quang Hùng
Linh hồn tôi… thuộc về ngươi.
Từng chữ nói ra như bị xé khỏi cổ họng. Mạch máu Hùng phồng lên, máu trào ra từ miệng mũi, mắt đỏ ngầu.
Nhưng cậu vẫn đứng thẳng, tay siết chặt chuôi dao, không gục ngã.
Từ lòng đất, một sinh thể khổng lồ trồi lên. Thân hình rồng dài hàng chục mét, phủ vảy đen như vũ khí luyện trong địa ngục.
Mắt nó phát sáng, từng bước một bò ra ánh sáng, nhưng mắt không rời khỏi Hùng.
Rồng
/ Truyền vào tâm trí cậu /
Lê Quang Hùng
/ Thở nặng, giọng vẫn rõ /
Lê Quang Hùng
Không. Ta là người giam ngươi lại… hoặc kẻ cuối cùng giải thoát ngươi.
Rồng
Đổi sinh mệnh của ngươi… để đánh thức ta?
Lê Quang Hùng
/ Gằn từng chữ /
Lê Quang Hùng
Để kết hiệp ước máu.
Rồng gầm lên – tiếng gầm khiến cả lòng núi rung chuyển.
Nhưng thay vì nuốt chửng cậu, nó đổ sập xuống trước mặt Hùng – đầu rồng vĩ đại kề ngay sát mặt cậu, mắt vàng rực như lửa địa ngục.
Rồng
…Hiệp ước đã bắt đầu.
Một cột lửa máu bùng lên, nuốt chửng cả Hùng.
Khi bụi tro tan xuống, chỉ còn một bóng người đứng ở đó.
Không còn con Rồng. Chỉ có Hùng – áo choàng cháy xém, ngực bốc khói, bàn tay đầy máu.
Trên xương ức cậu, một dấu ấn hình mắt rồng rực sáng.
Phía sau, Quang Anh và Duy lao đến, run rẩy nhìn cậu.
Hoàng Đức Duy
/ Thều thào /
Hoàng Đức Duy
Cậu còn sống…?
Hùng ngẩng lên. Mắt cậu vừa là của mình, vừa mang ánh rực hoang dại.
Cậu gằn giọng, như đang nói thay cho cả chính mình và một thứ gì đó trong máu:
Lê Quang Hùng
Từ giờ trở đi, sinh mệnh này… không chỉ là của tôi.
Và trong lòng Hùng – rất sâu, rất lặng – một giọng cười vang lên.
Không phải của con người. Không phải của Thần. Mà là của thứ đã bị giam cầm… quá lâu.
Chương 2: Ràng buộc máu
Lúc mặt đất thôi rung là lúc hắn xuất hiện.
Không còn thân rồng khổng lồ như vừa nãy, cũng không còn tiếng gầm giận dữ xé toạc lòng núi.
Trên nền đất tro bụi, giữa tàn tích của nghi lễ cổ, là một thân thể người đang quỳ xuống, trần trụi, thở gấp.
Mái tóc dài rối bời như máu đông. Đôi mắt vàng rực, nhưng ánh nhìn thì hỗn loạn.
Da trắng nhợt, từng thớ cơ trên lưng cử động như thể vừa thoát khỏi lớp da của con Rồng.
Nguyễn Quang Anh
/ Kinh ngạc /
Hoàng Đức Duy
Không… Không thể nào… Cái con quái vật ấy…
Người đó từ từ ngẩng lên. Mắt hắn lướt qua Duy và Quang Anh, nhưng dừng lại ở Hùng – người đang đứng cách đó vài bước, tay vẫn nắm chặt dao nghi lễ, máu chảy từ lòng bàn tay thành vệt dài xuống đất.
Người lạ nhíu mày, đưa tay lên chạm má mình, lẩm bẩm:
??: “…Ta… có xương sườn? Đây là hình người?”
Lê Quang Hùng
/ Trầm giọng /
Lê Quang Hùng
Cậu là Rồng. Giờ mang hình người. Tạm thời.
Lê Quang Hùng
Đến khi nào cậu nhớ ra mình là ai.
Hắn đứng dậy, bước đến gần Hùng. Không hề e dè, không vũ lực, chỉ là bản năng – như loài thú chạm mũi để xác định lãnh địa.
Mỗi bước hắn đi, đất dưới chân nứt ra, hơi nóng âm ỉ trồi lên.
Rồi… hắn dừng ngay trước mặt Hùng.
Không khí đặc quánh. Duy nín thở, Quang Anh siết chuôi kiếm.
Hắn ngẩng mặt, nhìn sâu vào mắt Hùng. Đôi mắt mang sắc lửa cổ xưa, không giống loài người, nhưng giờ đang chậm rãi… dịu xuống.
??: “Ta cảm nhận được máu của ngươi trong tim ta.”
Lê Quang Hùng
Hiệp ước đã ký. Một phần linh hồn tôi nằm trong ngươi, và ngược lại.
?? : “Vậy… nếu ngươi chết, ta chết?”
Lê Quang Hùng
Không. Tôi chết, cậu sống. Cậu chết, tôi… mất nửa linh hồn. Không chết – nhưng không sống.
Một khoảnh khắc im lặng. Rồi hắn cười.
Bất chợt, hắn nghiêng người về phía Hùng, sát đến mức hơi thở nóng rực phả thẳng lên cổ cậu.
Giọng thì thầm, lưỡi gần như lướt qua vành tai:
??: “Vậy ta phải… giữ ngươi sống bằng mọi giá.”
Hoàng Đức Duy
HÙNG!! TRÁNH RA!!
Tiếng la vọng đến nhưng không cắt đứt được sợi dây mờ giữa hai người.
Hùng không lùi. Ánh mắt cậu không né tránh. Giọng cậu trầm, nhưng chứa thứ gì đó rất lãnh đạm và sắc lạnh:
Lê Quang Hùng
Vậy tôi đặt.
Hùng rút tay áo lau máu trên dao nghi lễ, cắm lại vào vỏ. Không hỏi ý, không chờ đồng thuận. Cậu xoay lưng, bước đi, để lại một câu gọn gàng:
Lê Quang Hùng
Từ giờ, cậu là Đặng Thành An. Cứ thế mà sống.
Nguyễn Quang Anh
/ Thì thầm /
Nguyễn Quang Anh
…Vẫn lạnh như cũ, cái kiểu sai khiến người khác như hơi thở ấy…
Hoàng Đức Duy
Nhưng lần này… là đang sai khiến một con Rồng.
Đêm đến, nhóm dựng trại sơ tại rìa Valdis. Cả vùng đất vẫn cháy rực bên dưới.
Quang Anh và Duy ngủ không yên – mộng mị đầy máu và tiếng thét.
Còn Hùng – ngồi dậy, giữa đêm, mồ hôi thấm lưng áo. Tay trái run nhẹ.
Hắn – An – vẫn không ngủ. Đang ngồi cách đó vài bước, ánh mắt dõi về Hùng trong bóng đêm, đôi mắt vàng chưa từng chớp.
Đặng Thành An
/ Thì thầm /
Đặng Thành An
Ngươi… đang đau à?
Đặng Thành An
Ngươi không biết giấu cảm xúc đâu, Lê Quang Hùng.
Lê Quang Hùng
Và cậu không biết im miệng đâu, Đặng Thành An.
An cười. Một nụ cười hoang dại, nhưng trong đó… lần đầu tiên xuất hiện vẻ thích thú thật sự.
Đặng Thành An
Vậy ta sẽ học.
Nhưng lần này, không chỉ mang theo tro bụi chiến tranh – mà còn mang theo một thứ khác:
mùi của máu mới… và số phận vừa được viết mới lại.
Chương 3: Hình thể không quên
Đêm Valdis không bao giờ im.
Dưới lòng đất, tiếng thì thầm vẫn vang lên – như thể máu chưa bao giờ ngừng chảy, chỉ đang chờ được gọi tên.
Trong bóng tối loang lổ bởi ánh lửa trại, Đặng Thành An ngồi im, lưng tựa vào tảng đá lớn. Mắt hắn không nhắm, cũng không chớp. Chúng chỉ mở to, quan sát từng chuyển động nhỏ nhất của không gian. Như một con dã thú bị nhốt trong hình hài con người, đang cố hiểu thứ da thịt không phải của mình.
Đặng Thành An
/ Trầm giọng /
Đặng Thành An
Ta vẫn nghe được tiếng của lũ Thần trấn yểm…
Đặng Thành An
Chúng thì thầm trong máu… rằng ta không nên tồn tại.
Phía bên kia đống lửa, Hùng đang mài lại lưỡi dao nghi lễ.
Động tác đều đặn, ánh mắt không dao động.
Lê Quang Hùng
/ Lạnh nhạt /
Lê Quang Hùng
Không nên tồn tại… nhưng vẫn sống.
Lê Quang Hùng
Còn tôi – đáng lẽ phải chết, lại là người kéo cậu lên.
Lê Quang Hùng
Thì tôi là người có quyền ra lệnh cho cậu. Dù cậu có là Rồng, hay là Thần sa ngã.
An khựng lại. Hắn đứng dậy, chậm rãi bước qua lửa, tới trước mặt Hùng.
Chỉ còn tiếng đá mài chạm dao – kéo… xoẹt… kéo… xoẹt.
Đặng Thành An
/ Cúi người sát mặt Hùng, thì thầm /
Đặng Thành An
Ngươi không sợ ta giết ngươi?
Lê Quang Hùng
/ Thản nhiên /
Lê Quang Hùng
Cậu giết tôi, cậu mang nửa linh hồn tôi suốt đời. Sống cùng cơn đau… mãi mãi.
An bật cười, hơi thở nóng hổi phả lên cổ Hùng.
Đặng Thành An
Ngươi có biết, mùi của ngươi rất khó chịu không?
Lê Quang Hùng
Cậu có mũi người rồi à?
Đặng Thành An
Không. Nhưng ngươi khiến ta muốn… cắn
Lê Quang Hùng
/ Ngẩng lên, nhìn thẳng /
Lê Quang Hùng
Cậu thử xem.
Khoảnh khắc đó, không khí dường như đông cứng.
Ngay khi An cúi sát, răng gần chạm vào da Hùng—
Nguyễn Quang Anh
/ Quăng con dao phụ tới /
Nguyễn Quang Anh
Đủ rồi đấy hai người!
Nguyễn Quang Anh
Tôi muốn ngủ, không muốn làm nhân chứng vụ… nghi thức cổ đại ăn thịt người.
Hoàng Đức Duy
/ Quắn chăn /
Hoàng Đức Duy
Tôi không biết đang xem nghi lễ linh hồn hay một cuộc tán tỉnh cấp độ hủy diệt nữa…
An quay lại, nhướn mày nhìn Quang Anh, sau đó lại liếc Hùng như thể muốn nói “họ thật lắm miệng”. Nhưng hắn không nói gì thêm. Thay vào đó, hắn rút một mảnh áo từ đống đồ, cột tạm quanh eo – động tác vụng về, như chưa từng mặc gì cả.
Đặng Thành An
/ Nói vu vơ /
Đặng Thành An
Hình hài này… mềm.
Đặng Thành An
Nhớp nháp mồ hôi.
Đặng Thành An
Tim thì đập loạn.
Đặng Thành An
Và có thứ gì đó cứ… nhói trong ngực.
Lê Quang Hùng
/ Trầm giọng /
Đặng Thành An
Thứ đó là cảm xúc?
Lê Quang Hùng
Chắc chắn không phải dạ dày.
An ngủ không được. Hắn ngồi bên vách đá, nhìn xuống vực Valdis – nơi hắn từng sống dưới lớp máu và xiềng xích.
Mái tóc đỏ bay trong gió, ánh mắt vàng ánh lên như tro tàn chưa tắt.
Đặng Thành An
“Trước kia… ta không biết cô đơn là gì.”
Đặng Thành An
“Nhưng tại sao… khi ở gần ngươi, ta lại thấy dễ thở hơn?”
Phía sau, tiếng bước chân chậm rãi vang lên.
Hùng đến, im lặng đứng cạnh. Hai người không nhìn nhau, chỉ cùng dõi về một hướng.
Đặng Thành An
/ Giọng trầm /
Đặng Thành An
Ngươi là người duy nhất không sợ ta.
Lê Quang Hùng
/ Lạnh nhạt /
Lê Quang Hùng
Vì tôi biết nỗi sợ thật sự không nằm ở cậu.
Lê Quang Hùng
Ở việc tôi không kiểm soát được thứ mà tôi đã đánh thức.
An quay sang. Hùng vẫn dõi mắt về phía trước.
Đôi mắt đen sâu hút, ánh lên chút gì đó… mỏi mệt.
Đặng Thành An
Ngươi đang nói… ngươi sợ chính mình?
Lê Quang Hùng
Tôi sợ phải tin cậu.
Đặng Thành An
Ngươi sẽ không cần phải tin.
Đặng Thành An
/ Tiếp lời, thấp và thật /
Đặng Thành An
Vì ta… sẽ khiến ngươi không còn lựa chọn nào khác.
Một hiệp ước máu đã trói linh hồn họ lại với nhau.
Nhưng điều đang hình thành… không còn là định mệnh.
Mà là một con đường mới – nơi cả hai buộc phải học cách trở thành… người.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play