[Duonggem] Hồ Ly Trong Gương
1. Chẳng có cơ hội vẫy vùng
mưa không còn là mưa nữa mà nó biến thành thứ gì đó sắc nhọn, lạnh buốt và tuyệt tình
chiếc cột đèn duy nhất đứng giữa ngã tư, ánh sáng của nó lập loè như nhịp thở sau cùng của một thân xác đang hấp hối
và dưới thứ ánh sáng vàng vọt ấy là một thân người đổ gục loang lổ máu
một chàng trai còn rất trẻ
cơ thể vốn từng căng tràn sức sống
từng là ánh nhìn ao ước của không biết bao người giờ đây nằm đó, ướt đẫm, tả tơi và lạnh lẽo như thể đã bị thời gian bỏ rơi
Trần Đăng Dương
thanh ngọc…
cô chỉ đứng đó nhìn cậu như nhìn một vật thể không rõ hình thù
đăng dương thều thào cố gượng dậy nhưng cơ thể chẳng còn chút sức lực nào
máu ứa ra từ mép môi trộn với nước mưa chảy thành một dòng đắng ngắt
Trần Đăng Dương
tại sao..?
Trần Đăng Dương
tại sao lại làm vậy với anh...?
Lê Thanh Ngọc
anh vẫn chưa hiểu sao?
Lê Thanh Ngọc
anh nghĩ mình là gì trong đời tôi?
Lê Thanh Ngọc
hay là bến đỗ?
ánh mắt thoáng qua một tia lạnh giá hơn cả cơn mưa đang trút xuống
Lê Thanh Ngọc
đăng dương ngu ngốc của tôi ơi...
Lê Thanh Ngọc
tôi chưa từng yêu anh
Lê Thanh Ngọc
chỉ là tôi cần một bước đệm cho chính mình...
Lê Thanh Ngọc
và anh vừa hay..
Lê Thanh Ngọc
là bước đệm đó
mỗi âm tiết thốt ra từ môi cô như lưỡi dao nhỏ sắc và lạnh cắt ngọt vào nơi mềm yếu nhất trong lòng người
đăng dương cố cử động môi, ngẩng mặt nhìn cô qua màn mưa mờ đục
giọng cậu yếu ớt khàn đặc như một tiếng thở dài lạc lõng
Trần Đăng Dương
em thật sự... tàn nhẫn đến vậy sao?
Lê Thanh Ngọc
tôi không tàn nhẫn
Lê Thanh Ngọc
chỉ là anh quá ngu
Lê Thanh Ngọc
tự đâm đầu vào...
Lê Thanh Ngọc
rồi lại hỏi vì sao mình lại đau
trong một đêm đăng dương mất tất cả
niềm tin vào chính bản thân
và cả cái điều mong manh cuối cùng mà cậu từng ngỡ là thật
cảm giác bị phản bội khiến từng tế bào trong người cậu như nổ tung nhưng cơ thể cậu đã quá yếu để phản kháng
Lê Thanh Ngọc
kẻ yêu anh thật sự, anh lại ghét bỏ
Lê Thanh Ngọc
tôi cũng thật thấy đáng thương cho anh
phía sau là một chiếc ô đen nghiêng nhẹ che xuống
từ lúc nào đã có một người đàn ông đứng đó lặng lẽ như một bóng ma vừa bước ra từ lòng đêm tối
không rõ mặt mà chỉ thấy đôi mắt lấp ló dưới vành ô
ánh nhìn sắc như dao lặng lẽ nhưng lạnh lùng như thể xuyên thấu cả cơn mưa và mọi vết nứt trong lòng người đang nằm dưới chân mình
trong làn mưa bạc trắng, bóng hai người dần hòa vào nhau rồi tan biến vào con ngõ nhỏ hun hút sâu đến mức chẳng một ánh đèn nào chạm tới
Trần Đăng Dương
mình không muốn chết..
một tiếng động đập thẳng vào nền nước vang lên nặng nề
tếng bước chân gấp gáp mỗi lần dội xuống vũng nước lại như một nhịp tim hoảng loạn
rồi một bóng người xé gió vụt đến lao qua màn mưa trắng nhòe
Huỳnh Hoàng Hùng
ĐĂNG DƯƠNG
tiếng gọi đó là một nhát cắt xé rách không gian
kéo linh hồn cậu trở về từ bờ vực
cậu muốn quay đầu nhưng cổ cứng lại, một bên vai nhức buốt lạnh ngắt như bị rút hết máu
Huỳnh Hoàng Hùng
đừng ngủ...
Huỳnh Hoàng Hùng
dương ơi đừng ngủ mà
Huỳnh Hoàng Hùng
đừng nhắm mắt...
Huỳnh Hoàng Hùng
đừng bỏ tôi
Huỳnh Hoàng Hùng
cậu không được chết đâu
Huỳnh Hoàng Hùng
tôi còn chưa nói…
Huỳnh Hoàng Hùng
còn chưa nói gì với cậu cả
Huỳnh Hoàng Hùng
làm ơn tỉnh lại đi..
giữa cơn mê kéo mờ mọi thứ, cậu cố mở mắt một chút
Trần Đăng Dương
hoàng... hùng...?
Huỳnh Hoàng Hùng
tôi ở đây, tôi ở đây mà
Huỳnh Hoàng Hùng
xin cậu... đừng chết..
anh gục đầu vào ngực cậu, tay siết lấy áo
Huỳnh Hoàng Hùng
tôi gọi cấp cứu rồi
Huỳnh Hoàng Hùng
cậu ráng... c-chịu một chút thôi
Huỳnh Hoàng Hùng
làm ơn...chỉ cần cậu sống
đăng dương mở mắt lần cuối
cậu nhìn anh, một bên môi cong lên rất khẽ như muốn cười nhạo chính mình
Trần Đăng Dương
/Nhếch môi/
người mình từng xua đuổi khinh miệt
người mình từng đẩy ra không thương tiếc giờ lại ngồi trước mặt mình khóc đến gần như điên dại
còn người mà mình tin tưởng
người từng hứa cùng mình đi đến cuối đời lại là kẻ đẩy mình vào vực thẳm
Trần Đăng Dương
ha... sao lại là cậu?
Trần Đăng Dương
tại sao chứ?
hoàng hùng ôm chặt thân thể cậu
môi anh bật ra một tiếng thở dốc như nghẹn lại
đăng dương cũng nằm trong vòng tay hoàng hùng với cơ thể đẫm máu và không còn cử động nữa
hình ảnh cuối cùng mà đăng dương còn lại là gương mặt hoảng loạn cùng đau khổ đến thương tâm của hoàng hùng dành cho mình
Trần Đăng Dương
“mình hối hận rồi”
Trần Đăng Dương
“mình không muốn chết như vậy một chút nào”
Trần Đăng Dương
“mình muốn dành lại tất cả mọi thứ của chính mình”
nhưng đăng dương biết...cậu đã hoàn toàn không thể sống lại được nữa rồi
2. Hồi sinh trong máu
cảm giác đầu tiên khi mở mắt ra là một khoảng sáng chói lòa như xé toạc mi mắt
ánh đèn huỳnh quang trên trần rọi thẳng vào đồng tử vừa trở về từ cõi tăm tối
Trần Đăng Dương
“chuyện gì vậy?”
đăng dương theo phản xạ nhíu chặt mày, hàng mi run lên rồi co rúm lại như con thú bị thương
Bà Trần
trời ơi con tỉnh rồi
Bà Trần
con làm mẹ sợ quá...
Bà Trần
sợ chết mất, con biết không?
cổ họng khô khốc và đau rát như vừa gào thét trong mơ suốt hàng tiếng đồng hồ
Ông Trần
tỉnh lại là tốt rồi...
Ông Trần
không sao nữa rồi, con à
người đàn ông luôn nghiêm khắc kín tiếng giờ đây đang nhìn cậu bằng ánh mắt vừa nhẹ nhõm vừa đầy mỏi mệt
ông cố giữ vẻ điềm tĩnh nhưng khóe mắt đã ửng đỏ, viền mắt ngân ngấn nước
bên cạnh cậu là bảo khang, người em họ lớn lên cùng cậu từ nhỏ
Phạm Bảo Khang
anh ngủ mê man cả tuần nay
Phạm Bảo Khang
em tưởng anh không dậy nữa rồi
giọng khang nhẹ như gió thoảng nhưng mang theo nỗi sợ âm ỉ như nhát dao cứa vào lòng người
đăng dương nghiêng đầu nhìn quanh
mọi thứ vẫn sống động và có gì đó quen thuộc
Trần Đăng Dương
ba mẹ, bây giờ là năm bao nhiêu vậy?
Bà Trần
con ngất từ hôm thứ hai đến giờ...
Bà Trần
bác sĩ nói con kiệt sức vì học hành quá mức
tim cậu chùng xuống, mắt trừng lên nhìn trần nhà
khung cửa mờ nhòe vì nước mắt chưa rơi
Trần Đăng Dương
“mười bảy tuổi..”
cậu... thật sự quay lại rồi?
cậu siết chặt mép mền hít một hơi sâu như thể đang níu lấy thứ gì đó thật mong manh
Trần Đăng Dương
không sao đâu ba
Trần Đăng Dương
chắc tại con mới tỉnh
Trần Đăng Dương
đầu óc còn hơi choáng
lời nói ấy khẽ khàng nhưng trong lòng cậu là cả một cơn giông bão
được một lúc một người hỏi han sức khoẻ của cậu thì cánh cửa bỗng nhiên bật mở
Lê Thanh Ngọc
cháu vào được không ạ?
giọng con gái trong trẻo vang lên như chuông gió đầu hè như kỷ niệm
cô gái ấy bước vào, tay ôm bát cháo còn nóng bốc hơi
tóc xõa qua vai, gương mặt thanh tú như trong tranh
ánh mắt trong vắt thoáng ngập ngừng
Lê Thanh Ngọc
em nghe khang nói anh tỉnh rồi
Lê Thanh Ngọc
em mang cháo qua
Lê Thanh Ngọc
anh làm em lo quá…
đăng dương quay đầu, ánh mắt va phải gương mặt từng làm tim cậu loạn nhịp
bao dịu dàng, bao tin tưởng, bao yêu thương đã từng dồn vào cái tên ấy
nhưng giờ ánh mắt ấy với cậu chỉ còn là một lớp gương trong suốt, vô cảm đến lạnh lùng
thanh ngọc đứng đó sững lại, nụ cười trên môi cứng đờ trong một thoáng
Lê Thanh Ngọc
“anh ấy…sao thế?”
Trần Đăng Dương
nếu con nói... con nhớ rất nhiều chuyện
Trần Đăng Dương
chuyện của những năm về sau…
Trần Đăng Dương
ba mẹ có tin không?
Ông Trần
con nói... sao cơ? /cau mày/
Trần Đăng Dương
không sao đâu ạ
Trần Đăng Dương
con chỉ đùa một chút thôi
bầu trời sớm tháng chín trong vắt lạ thường
gió lùa qua những kẽ lá mỏng tanh rải xuống hiên nhà từng giọt vàng nhè nhẹ
tiếng chim hót vang bên thềm như thế giới vẫn nguyên vẹn chẳng có gì xảy ra
nhưng với đăng dương mọi thứ đã hoàn toàn khác
gương mặt thiếu niên phản chiếu trong lớp kính không một tì vết nào của thời gian
mười bảy tuổi...một lần nữa
Bà Trần
đi học nhớ giữ sức khỏe
Bà Trần
mới tỉnh dậy chưa được bao lâu
Trần Đăng Dương
con biết rồi mà
Trần Đăng Dương
mẹ không cần phải lo lắng đâu
cậu cười nhưng phảng phất là sự trưởng thành của một người từng trãi chứ không phải là cậu thiếu niên năm nào
ánh mắt ấy khiến bà khựng lại một chút nhưng rồi chỉ cho là con mình sau trận sốt cao đã thay đổi phần nào
Bà Trần
“tại sao cứ cảm giác không giống như lúc trước..?”
giong gọi vang lên từ cuối hành lang phá vỡ cái vỏ bọc tĩnh lặng cậu đang khoác lên mình
thành an là người đầu tiên lao tới, phía sau là anh tú, thượng long, bảo khang
cả bọn như vỡ tổ, gương mặt lộ rõ sự thảng thốt mừng rỡ đến mức hỗn loạn
Lê Thượng Long
mày hù chết tụi tao đó
Bùi Anh Tú
đang bình thường tự nhiên ngã cái rầm... xỉu luôn nguyên buổi học
Đặng Thành An
nghe nói bất tỉnh cả tuần trời, tưởng mày đi luôn rồi
Trần Đăng Dương
/Bật cười/
Trần Đăng Dương
thấy tụi bây nhớ tao dữ quá nên tao...
Trần Đăng Dương
không nỡ chết
Đặng Thành An
mày nói nghe... rợn vậy?
Bùi Anh Tú
nhưng mà thiệt nha, nhìn mày...
Trần Đăng Dương
đẹp trai hơn hả?
Trần Đăng Dương
ừ, tao cũng thấy thế
Lê Thượng Long
mày bệnh xong mà còn mặt dày được vậy là yên tâm rồi
Phạm Bảo Khang
anh đấy, mới tỉnh dậy còn quăng thính lung tung
Bùi Anh Tú
tao nghĩ lại rồi…/giọng trầm xuống/
Bùi Anh Tú
mày vẫn là cái đồ đáng ghét như vậy
Trần Đăng Dương
thì có bao giờ tao dễ thương đâu../nheo mắt/
nói xong cậu bước về phía lớp
cả đám bạn theo sau, vẫn còn nhao nhao hỏi han, tiếng cười xen tiếng trách mắng như cố bù lại một tuần cậu vắng bóng
cậu không quay đầu lại nhưng nghe rất rõ phía sau là những người còn quan tâm mình
3. Thật may...
bước chân đăng dương chậm rãi lướt qua ngưỡng cửa lớp học
lớp học nằm ở cuối dãy hành lang
nơi này là điểm neo, là một phần rất dài của tuổi trẻ và hôm nay cũng là nơi bắt đầu một điều gì đó khác biệt
âm thanh trong lớp khựng lại trong một thoáng
những ánh mắt đang nói cười dừng giữa chừng
ánh nhìn dồn về phía cậu, có tò mò, những tiếng xì xầm lại bắt đầu râm ran như gió lùa qua tán cây
? ? ?
cuối cùng đăng dương của chúng ta cũng khoẻ lại rồi
cậu không phản ứng gì đặc biệt
mắt lướt qua từng gương mặt không quá nhanh cũng không quá chậm
bàn của cậu nằm ở dãy thứ ba kế bàn cuối
vẫn là cái bàn cũ, bên cạnh là thành an, phía trên là anh tú và bảo khang
ở đằng sau là thượng long ngồi cùng cô lớp phó của lớp
Phạm Bảo Khang
vào lớp lẹ đi anh
Phạm Bảo Khang
tiết đầu mà trễ là ăn chửi đấy
Trần Đăng Dương
anh biết rồi
bàn cuối, nơi mà không một ai chú ý đến
hoàng hùng ngồi một mình ở dãy thứ tư
anh gần như vô hình trong mắt các bạn cùng lớp
Huỳnh Hoàng Hùng
“là cậu ấy..?”
Huỳnh Hoàng Hùng
“cậu ấy khoẻ rồi sao?”
ánh mắt anh dừng lại nơi đăng dương vừa bước vào
đầu tiên là ngạc nhiên rồi chuyển sang bàng hoàng
anh gần như nín thở trong một khoảnh khắc
ánh mắt anh rất giống năm mười lăm tuổi...cái tuổi mà mọi cảm xúc đều quá chân thật để giấu giếm
Huỳnh Hoàng Hùng
/Thở phào/
Huỳnh Hoàng Hùng
“thật may, cậu ấy vẫn khoẻ mạnh”
suốt một tuần kể từ khi đăng dương ngất đến bây giờ, anh đã lo lắng, thấp thỏm đến không yên
cậu ngồi đó sáng rực giữa mùa hạ đầy nắng
xung quanh là những người bạn thân quen, những khuôn mặt ồn ào, tiếng gọi í ới
vẫn là đôi mắt từng khiến anh mơ hồ biết yêu là gì, rồi cũng từng khiến anh không dám tiến thêm một bước
vì cậu ấy là đăng dương, người chưa từng bao giờ để anh vào mắt
và vì cậu ấy đã dành trái tim mình cho một cô gái mà chẳng phải anh
và còn vì...anh không đủ tư cách
một đứa như anh chỉ là một học sinh được đặc cách vào học trường quý tộc nhờ học bổng toàn phần
vậy thì làm sao có quyền mơ mộng đến thứ tình yêu hão huyễn vốn không có cách nào với tới
Huỳnh Hoàng Hùng
“mày lại đang mơ mộng cái gì thế hả hùng” /Cười giễu/
thế nhưng hoàng hùng không ngăn nổi ánh mắt mình
tầm mắt vẫn dán chặt vào bóng lưng trước mặt
bỗng nhiên đăng dương đột ngột quay đầu, tầm mắt vừa hay đặt vào người anh
Trần Đăng Dương
/Nhìn anh/
Huỳnh Hoàng Hùng
/Giật mình/
Huỳnh Hoàng Hùng
/Quay đi/
đôi tay như có trí nhớ riêng vội vàng đưa lên khẽ đẩy gọng kính vốn chẳng lệch đi đâu cả
Huỳnh Hoàng Hùng
“cậu ấy nhìn mình à?”
hoàng hùng nghĩ rồi vội vàng bác bỏ ý nghĩ của mình
Huỳnh Hoàng Hùng
“chắc mình nhìn nhầm, đừng quan tâm nữa”
đăng dương sau khi nhìn một lúc lâu cũng quay lên, không còn chăm chú vào anh nữa
Trần Đăng Dương
“huỳnh hoàng hùng..”
phía trước minh hiếu quay đầu xuống nháy mắt với anh, cười như trêu ghẹo
Trần Minh Hiếu
nhìn người ta mà không chớp mắt
Trần Minh Hiếu
mỏi cổ không?
Nguyễn Thái Sơn
bạch nguyệt quang của cậu đi học lại rồi
Nguyễn Thái Sơn
không định hỏi thăm người ta một câu sao?
Huỳnh Hoàng Hùng
vào học rồi
Huỳnh Hoàng Hùng
quay lên đi
Trần Minh Hiếu
làm bộ hoài
minh hiếu cười khẽ nhưng cũng ngoan ngoãn quay lên
còn hoàng hùng sau cùng vẫn dán ánh mắt vào trang giấy nhưng đáy mắt anh lại mãi không rời khỏi tấm lưng đang ngồi phía trên
lặng lẽ như một vết thương đã khô miệng nhưng vẫn rát âm ỉ mỗi khi có gió lùa qua
trống trường vang lên một hồi dài ngân ngắn như một tiếng thở dài của cả buổi sáng nặng nề vừa trôi qua
Trần Minh Hiếu
/Nhéo má anh/
Trần Minh Hiếu
hôm nay cậu đi ăn chung hay lại như mọi hôm đây, bé gấu của tớ?
Huỳnh Hoàng Hùng
các cậu đi đi
Huỳnh Hoàng Hùng
tớ ngồi lại giải bài một lát
Nguyễn Thái Sơn
biết ngay là sẽ nói vậy mà
Nguyễn Thái Sơn
được rồi, tớ với minh hiếu sẽ mang phần lên cho cậu
Nguyễn Thái Sơn
ngồi yên đó
Huỳnh Hoàng Hùng
/Bĩu môi/
Huỳnh Hoàng Hùng
/Gật đầu/
hoàng hùng không từ chối nữa. anh chỉ khẽ gật đầu
ánh mắt hơi dõi theo bóng hai người bạn thân bước ra khỏi lớp
họ đi thật nhanh, cười nói rộn rã, ánh mặt trời hắt qua vai họ như họ đang bước ra từ một thế giới khác...
thế giới mà hoàng hùng luôn cảm thấy mình đứng ngoài lề
Download MangaToon APP on App Store and Google Play