[ZhuJi / Chu Cực] Ánh Mắt
#1
Chiều cuối thu, gió nhẹ lướt qua sân trường, mang theo mùi lá khô và hương nắng cuối mùa.
Trương Cực vừa đạp xe vừa ngân nga vài giai điệu nhảm nhí không rõ tên.
Chiếc ba lô cũ lắc lư trên vai, áo đồng phục sơ vin một nửa, giày thể thao lấm tấm bụi đất, nom có phần bừa bộn.
Cậu luôn như thế, chẳng mấy khi để tâm đến vẻ ngoài của mình.
Vừa nhích đến đầu ngõ, cậu đã thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng dưới tán cây long não, lặng lẽ như một bức tranh trắng đen giữa khung cảnh rực rỡ sắc màu.
Trươmg Cực
Ê, anh chờ em à?
Cậu phanh xe cái két, miệng cười toe, mắt cong cong.
Chu Chí Hâm
//liếc sang, không cười, chỉ gật đầu khẽ//
Chu Chí Hâm
Trễ mười hai phút.
Chu Chí Hâm
Em lại đi lòng vòng mua bánh cá nữa hả?
Trươmg Cực
Đâu có... À thì, có một chút.
Trươmg Cực
//cười ngượng, chìa ra túi bánh thơm phức//
Trươmg Cực
Mới ra lò luôn đó.
Anh từ chối dứt khoát, nhưng sau một giây lưỡng lự, vẫn giơ tay nhận lấy túi bánh.
Trươmg Cực
//nháy mắt, nhỏ giọng trêu//
Trươmg Cực
Anh miệng thì nói không, tay thì lấy lẹ ghê.
Anh chỉ đi trước, bước chân đều đặn, túi bánh trong tay hơi nghiêng nghiêng theo nhịp gió.
Trương Cực đạp xe chậm chậm bên cạnh, cứ thỉnh thoảng liếc trộm gương mặt nghiêng kia.
Chu Chí Hâm có dáng người cao ráo, sống mũi thẳng, mắt dài, ánh nhìn lúc nào cũng sâu thẳm như mặt hồ mùa đông.
Trươmg Cực
//bỗng cất giọng nhỏ xíu//
Trươmg Cực
Lúc nhỏ, anh từng nói chỉ có anh mới được bắt nạt em đúng không?
Chu Chí Hâm không quay sang, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên.
Trươmg Cực
Vậy mai nếu em bị đám chị đại khóa dưới kiếm chuyện, anh có cứu em không?
Lần này anh quay lại, ánh mắt lóe lên chút sắc lạnh.
Trươmg Cực
À chưa... chưa mà!
Trươmg Cực
//vội vàng xua tay, cười//
Trươmg Cực
Hì hì, em chỉ hỏi vậy thôi.
Trươmg Cực
Thăm dò trước ấy mà.
Chu Chí Hâm
//không nói gì thêm//
Hai người đi bên nhau, im lặng kéo dài, nhưng lại không hề khó chịu.
Trương Cực thầm nghĩ, từ nhỏ đến lớn, chỉ có anh là chịu được sự phiền phức của cậu, cũng chỉ có anh là không bao giờ giận thật.
Họ lớn lên cùng nhau, từ những ngày còn chơi bùn ở góc sân cho tới khi cùng ngồi trong lớp ôn luyện cấp tốc.
Nhà anh ở sát bên nhà cậu, hai bà mẹ là bạn thân, thường xuyên trao đổi món ăn qua lại.
Nhưng dù gần gũi là thế, cậu vẫn cảm thấy giữa anh và thế giới có một lớp kính vô hình, mà chỉ khi anh nhìn về phía cậu, lớp kính đó mới như tan ra một chút.
Trươmg Cực
Ngày mai thi giữa kỳ á, nhớ là đừng học khuya quá nha.
Trươmg Cực
//nhắc nhở khi cả hai dừng trước cổng nhà//
Chu Chí Hâm
//bất chợt hỏi//
Chu Chí Hâm
Muốn ôn chung không?
Trươmg Cực
//mắt sáng rỡ//
Trươmg Cực
Nhưng mà… nhà em hôm nay có khách, ồn lắm.
Chu Chí Hâm
Vậy qua nhà anh.
Chu Chí Hâm mở cổng, nói như điều hiển nhiên.
Trương Cực đứng ngẩn ra hai giây, tim đập có phần nhanh hơn thường lệ.
Dù biết là bạn thân từ nhỏ, dù biết cả hai từng ngủ chung, ăn chung, học chung từ tấm bé… nhưng giờ đây, khi nghe câu nói ấy từ miệng anh, cậu lại cảm thấy có gì đó lạ lẫm.
Chỉ là... hồi hộp một cách kỳ cục.
Tối hôm ấy, căn phòng của Chu Chí Hâm ngập mùi sách mới.
Anh trải vở ra, ngồi một bên bàn học, nghiêm túc giảng bài.
Trương Cực ngồi đối diện, tay chống cằm nhìn anh đến ngơ ngẩn.
Chu Chí Hâm
Chăm chú vậy làm gì?
Chu Chí Hâm bất ngờ hỏi, khiến cậu giật mình.
Trươmg Cực
À... tại anh đẹp trai quá...
Trương Cực nói rồi tự thấy hối hận, vội lảng sang chuyện khác.
Trươmg Cực
Ý em là... anh giảng hay quá!
Chu Chí Hâm
Ừm, lo làm đề ôn đi.
Chu Chí Hâm
//khẽ gật, không tiếp lời, nhưng tai hơi đỏ lên//
Gần khuya, Trương Cực gục trên bàn ngủ quên.
Chu Chí Hâm nhẹ nhàng đắp mền cho cậu, rồi ngồi xuống bên cạnh, ngắm khuôn mặt ngủ yên kia một lúc lâu.
Dưới ánh đèn bàn nhạt màu, gương mặt Trương Cực như phủ lớp sương mờ.
Chu Chí Hâm vươn tay, khẽ vuốt một sợi tóc rối ra sau tai cậu.
Chu Chí Hâm
Ngủ ngon nha, nhóc con của anh.
Chu Chí Hâm
//thầm thì, rồi quay đi//
Dưới làn chăn, Trương Cực khẽ mở mắt, tim đập như trống dồn.
#2
Đêm ấy, sau khi Trương Cực ngủ gục trên bàn, Chu Chí Hâm đã cẩn thận thu dọn sách vở lại.
Tập đề luyện thi của cả hai được anh xếp ngay ngắn thành chồng, bút bi, thước kẻ, cả hộp màu vàng in chữ "Yêu thì học đi, đừng ngủ nữa" mà Trương Cực tự tay viết bằng bút đỏ cũng được anh cất vào hộc tủ quen thuộc, ngăn thứ hai, bên phải.
Bởi Trương Cực thường xuyên ôn bài ở nhà anh, nên trong phòng anh từ lâu đã có riêng một góc nhỏ cho cậu.
Một chiếc bàn học nhỏ cạnh cửa sổ, một cái ly có hình mặt mèo luôn để sẵn trà sữa, một bộ đồ ngủ sạch sẽ được gấp gọn trong ngăn kéo, thậm chí cả bàn chải đánh răng màu cam cũng nằm ngay cạnh bàn chải của anh, yên vị trong cốc sứ đôi.
Anh đứng nhìn cậu một lúc, rồi nhẹ nhàng cúi người xuống, luồn tay qua vai và dưới đầu gối Trương Cực, dễ dàng bế cậu lên như bế một nhánh cây mảnh mai.
Thân người cậu rất nhẹ, đầu tựa vào vai anh, hơi thở phả nhè nhẹ bên cổ khiến tim anh khẽ rung một nhịp.
Chu Chí Hâm
Đồ ngốc, không biết giữ sức gì hết.
Anh lẩm bẩm, đặt cậu xuống giường, kéo chăn phủ lên đến cằm, rồi xoay người đi tắt đèn.
Nhưng ngay khi anh chuẩn bị rời đi, cậu lại cựa mình, đôi mắt lim dim mở hé, giọng thì thào.
Trươmg Cực
Anh... đừng đi mà... ngủ với em đi...
Chu Chí Hâm
! //khựng lại, im lặng ba giây//
Rồi không nói gì, anh trèo lên giường, kéo cậu ôm sát vào ngực.
Trương Cực rúc vào người anh như con mèo nhỏ, tay vòng qua eo, chân cuộn lại như tìm kiếm hơi ấm.
Đêm ấy, cả hai đều ngủ rất ngon.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng còn nhè nhẹ chiếu qua rèm cửa, Chu Chí Hâm đã mở mắt.
Trong vòng tay anh, Trương Cực vẫn ngủ ngoan, má áp vào ngực anh, tóc rối nhẹ trên trán.
Ánh nắng đậu trên sống mũi cậu, khiến cả khuôn mặt trông càng mềm mại đến lạ thường.
Chu Chí Hâm
Em dậy đi, sâu ngủ.
Chu Chí Hâm
//khẽ lay, giọng trầm trầm//
Trươmg Cực
//dụi mặt vào áo anh, nũng nịu//
Trươmg Cực
Cho em ngủ năm phút nữa thôi...
Chu Chí Hâm
//bật cười khẽ//
Chu Chí Hâm
Em muốn hôm nay lại bị cô chủ nhiệm phạt à?
Cậu không đáp, chỉ úp mặt vào cổ anh, rõ ràng là đang lười biếng cố tình.
Anh đành chịu thua, một lần nữa luồn tay bế cậu lên từ giường, thở dài bất lực.
Chu Chí Hâm
Vậy anh bế em vào nhà vệ sinh.
Chu Chí Hâm
Nhưng em phải tự đánh răng đấy.
Trươmg Cực
//cười mơ màng, ôm cổ anh chặt hơn//
Chu Chí Hâm
//vừa bế vừa lắc đầu, ánh mắt đầy cưng chiều//
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, hai người ngồi ăn sáng trong bếp.
Chu Chí Hâm chuẩn bị hai phần sandwich trứng, sữa đậu nành còn ấm bốc khói, dưa leo cắt lát mỏng xếp thành hình trái tim, món mà Trương Cực thích (nói thật là Ji khoái kiểu đấy thôi) nhất mỗi sáng.
Trươmg Cực
Anh mà học không giỏi, đi làm đầu bếp chắc cũng nổi tiếng đó.
Trương Cực nói trong lúc nhai, hai mắt sáng lấp lánh.
Chu Chí Hâm
//rót thêm sữa cho cậu, bình thản đáp//
Chu Chí Hâm
Nếu không kèm em học, chắc anh bỏ học lâu rồi.
Trươmg Cực
Ý anh là... em phiền tới mức đó hả?
Trươmg Cực
//làm bộ giận//
Trươmg Cực
Em ăn xong rồi, đi học trước đây!
Anh kéo tay cậu lại, giọng nhẹ như gió nhưng không cho phép cãi.
Chu Chí Hâm
Còn chưa uống hết sữa nữa mà đi đâu?
Trươmg Cực
...Anh đúng là độc tài.
Cậu phụng phịu, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, uống hết sạch.
Cả ngày hôm ấy, họ học hành chăm chỉ.
Lớp học sôi động, bạn bè cười nói rôm rả.
Nhưng Trương Cực chỉ chú ý đến một người.
Ánh mắt anh luôn như nam châm, dù anh chỉ lật sách, viết bài hay đơn giản là gãi đầu, đều khiến cậu không rời mắt nổi.
Tới chiều muộn, hai người cùng ở thư viện.
Hôm nay là ngày phát thêm sách nâng cao, ai cũng chen chúc để giành lấy vài cuốn hiếm.
Trươmg Cực
Anh đi xếp hàng giùm em nha, em ra ngoài gọi điện cho mẹ.
Trươmg Cực
//nói, miệng nhai nốt viên kẹo bạc hà//
Chu Chí Hâm
//gật đầu, không quên dặn dò//
Chu Chí Hâm
Không được đi lung tung đâu đó!
Nhưng gọi cho mẹ xong, Trương Cực đứng tựa vào cột đèn ngoài thư viện, hai tay giấu trong túi áo khoác.
Trời nhá nhem, những bóng đèn bắt đầu sáng, vàng nhạt như những vì sao đầu tiên của đêm.
Cậu nhìn về phía cửa thư viện, nơi có rất nhiều người đang chen chúc, nhưng vẫn luôn dễ dàng nhận ra anh giữa đám đông, bởi dáng lưng ấy, thẳng và vững chãi.
Gió thổi qua, cậu rụt cổ lại, khẽ thì thầm.
Trươmg Cực
Anh đừng lâu quá nha, em chờ.
#3
Những chiếc đèn cao áp rải ánh sáng mờ vàng xuống sân trường, nhuộm một màu buồn tĩnh lặng lên mọi thứ.
Trương Cực vẫn đứng trước cửa thư viện, tay siết lại trong túi áo khoác mỏng, ánh mắt không rời khỏi khung cửa nơi anh vừa bước vào cách đây không lâu.
Gió từ hành lang dài lùa qua, lạnh đến rợn người.
Cậu giẫm chân tại chỗ vài cái cho ấm, miệng lẩm bẩm.
Trươmg Cực
Anh này... sao xếp hàng gì mà lâu dữ vậy nè…
Đang lơ đãng thì từ phía sau, một giọng con gái vang lên, sắc như dao cắt.
???
: Ơ kìa, ai đây? Cái thằng trà xanh lớp bên hả?
Trươmg Cực
//quay đầu lại//
Là nhóm ba cô gái mặc đồng phục học sinh, nhưng cử chỉ lại chẳng ra dáng gì học trò.
Đi đầu là một cô tóc nhuộm nâu sáng, mắt trang điểm đậm, khoanh tay bước lại gần với vẻ mặt khinh khỉnh.
Còn Trương Cực, khi nhận ra người ấy, chỉ cười gượng.
Trươmg Cực
À… 'chị' là… bạn của chị Mẫn 'khóa dưới' đúng không?
???
: Cái thứ như mày mà cũng dám bám lấy Chu Chí Hâm à?
???
: Mày tưởng mày dễ thương lắm sao?
???
: Nhìn lại cái thân mày đi, vừa ẻo lả vừa không có não.
Trươmg Cực
…!? //ngơ ngác, đứng chết lặng//
???
: Mày tưởng tao không biết sao?
???
: Tối nào cũng lén qua nhà ảnh, còn ngủ lại, ôi trời đất ơi… đúng là biết giả vờ.
Một đứa khác xen vào, giọng lảnh lót.
???
: Đồng tính thì đã sao?
???
: Mày là loại bệnh hoạn.
???
: Đừng tưởng ai cũng thấy dễ thương, mày tự yêu thầm thôi.
???
: Chắc cũng đi quyến rũ khắp nơi nhỉ, chứ với loại như mày thì đâu chỉ có Chu Chí Hâm...
Trươmg Cực
... //đã hiểu//
Những lời lẽ độc địa như từng nhát dao cắt qua da thịt.
Trương Cực cắn môi, mặt trắng bệch, chân như chôn tại chỗ.
Cậu đã nghe nhiều lời xì xào sau lưng, nhưng chưa từng bị đối mặt trực tiếp như thế này.
Chỉ nhếch môi, cố nở một nụ cười ngốc nghếch.
Trươmg Cực
Đã nói xong chưa?
Trươmg Cực
Nếu rồi thì… tôi đi trước.
Cô tóc nâu kéo áo cậu, giật mạnh.
???
: Mày tưởng ngon là xong?
Trươmg Cực
Mấy người là ai mà quản được chuyện của tụi tôi?
Trươmg Cực
Tôi thích ai là việc của tôi, miễn không đụng đến ai thì cớ gì mấy người lăng mạ tôi?
Con nhỏ kia giơ tay định tát.
Trong khoảnh khắc đó, Trương Cực không né.
Nhưng không phải mặt cậu bị đánh.
Là tay con nhỏ kia bị đẩy văng ra bởi một lực mạnh bất ngờ.
Chu Chí Hâm xuất hiện, không biết từ khi nào, gương mặt không một chút biểu cảm.
Nhưng ánh mắt anh là lạnh đến rợn người.
Đám con gái khựng lại, đứa định tát cũng lùi một bước, giọng run run.
Anh không nói lời nào với bọn họ.
Chỉ bước lại gần Trương Cực, cúi xuống, nhẹ giọng hỏi.
Chu Chí Hâm
Em có sao không?
Trươmg Cực
...Không sao...
Trươmg Cực
//giọng nghèn nghẹn//
Trươmg Cực
Chỉ là… hơi tức...
Anh quay lại, mắt lạnh tanh nhìn thẳng vào cô gái tóc nâu.
Chu Chí Hâm
Các người là ai?
Chu Chí Hâm
Lại đi xúc phạm bạn học giữa trường?
???
: Chúng tôi... chỉ đùa chút mà…
Chu Chí Hâm
Các người nghĩ xúc phạm người khác là một trò đùa sao?
Chu Chí Hâm
//giọng trầm thấp, từng chữ nện xuống như búa//
Chu Chí Hâm
Nếu có ai chạm vào Trương Cực một lần nữa, tôi sẽ không để yên.
Chu Chí Hâm
Cho dù bất kể là ai đi chăng nữa.
Ánh mắt ấy không phải đùa.
Đám con gái tái mặt, lí nhí xin lỗi rồi nhanh chóng tản đi.
Trương Cực đứng nhìn bóng lưng anh, trong lòng vừa thắt lại vừa nóng bừng.
Anh không đáp, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay cậu, siết chặt, rồi kéo thẳng một mạch về phía cổng trường.
Cả đoạn đường về nhà, hai người không nói gì.
Nhưng tay vẫn nắm tay, không rời.
Về đến trước cửa, Chu Chí Hâm dừng lại, mở cửa phòng khách, quay sang bảo.
Trươmg Cực
Em… hôm nay không mang quần áo ngủ mà…
Trươmg Cực
...Anh biết trước là em sẽ đánh nhau hả?
Trươmg Cực
//cố cười trừ//
Chu Chí Hâm
Anh biết trước là em không bao giờ im lặng khi bị xúc phạm.
Chu Chí Hâm nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng dịu lại.
Chu Chí Hâm
Nhưng lần sau, đứng dậy bỏ đi.
Chu Chí Hâm
Không cần đánh nhau, hiểu không?
Trươmg Cực
Em không nhịn được...
Trươmg Cực
//cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi//
Trươmg Cực
Em không muốn họ nói em như thứ rác rưởi…
Chu Chí Hâm
//đưa tay, xoa đầu cậu//
Chu Chí Hâm
Em không phải rác rưởi.
Chu Chí Hâm
Em là… người quan trọng nhất với anh.
Trươmg Cực
//ngẩng phắt đầu lên, mắt mở to//
Trươmg Cực
...Anh... nói lại lần nữa đi...
Anh chỉ cúi xuống, chạm nhẹ lên trán cậu một cái, rồi xoay người đi vào bếp.
Còn cậu đứng đó, má ửng hồng, môi mím chặt, trái tim như vừa được nhen lửa.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play