Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[AllChu]: The Sound Reverberates Through The Corridor.

Chương 𝟷

𝚇𝚘𝚗𝚐 𝚌𝚑𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐: 𝟷𝟸:𝟻𝟻 - 𝟹𝟸𝟾 𝚌𝚑𝚞̛̃.
--------
Năm mười lăm tuổi, án tử ập đến, em mang trong mình căn bệnh ung thư quái ác.
Gia đình chạy vạy khắp nơi, níu kéo từng tia hy vọng mong manh. Giờ đây, em nơi xứ người, tiếp tục cuộc chiến vô vọng.
Mùi thuốc sát trùng nồng nặc trong bệnh viện khiến em ngột ngạt, chán chường.
Tựa đầu vào vai cô, em thì thào, giọng nói mệt mỏi đến xé lòng:
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Tao mệt lắm, tao không muốn tiếp tục điều trị nữa..
Cô khẽ khựng lại, dừng hết hoạt động đang làm mà cúi xuống nhìn em..
Di Khánh Nhiên
Di Khánh Nhiên
Mày định bỏ tao sao?
Từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má xanh xao. Cô cắn chặt môi, cố gắng kìm nén tiếng nấc nghẹn.
Di Khánh Nhiên
Di Khánh Nhiên
Mày quên hết những gì chúng ta đã hứa sao?
Thanh âm lạc điệu, yếu ớt như sợi chỉ mành treo chuông, chực đứt lìa.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Tao xin lỗi..
Giọng nói yếu ớt, mệt mỏi của em khiến cô không khỏi chạnh lòng.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Tao biết, tao rõ hơn ai hết.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Ngày tàn của mình chẳng còn bao lâu nữa đâu. Có lẽ, tháng sau thôi.. là vĩnh viễn không còn cơ hội nhìn thấy mày nữa rồi..
Câu nói nghẹn ngào, đứt quãng giữa tiếng nấc nghẹn, tan vào không gian sự tuyệt vọng đến cùng cực.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Tao xin mày một điều thôi..
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Tao không muốn bị dày vò bởi những điều lệ họ cho rằng có thể làm bệnh tao trở nặng..
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Tao không muốn sống thêm một giây phút nào nữa, hai năm là quá đủ rồi..
Cô im lặng, trái tim quặn thắt. Cô biết, em đã quá mệt mỏi.
Run rẩy, cô gật đầu đồng ý. Nước mắt cô rơi, hòa lẫn vào nỗi đau và sự bất lực. Cô ôm chặt em, thì thầm:
Di Khánh Nhiên
Di Khánh Nhiên
Tao ở đây, tao luôn ở bên mày..
-----------------------------
┈┈┈┈▕▔╱▔▔▔━▁ Like đi! ┈┈┈▕▔╱╱╱👁┈╲▂▔▔╲ ┈┈▕▔╱╱╱╱💧▂▂▂▂▂▂▏ ┈▕▔╱▕▕╱╱╱┈▽▽▽▽▽ ▕▔╱┊┈╲╲╲╲▂△△△△ ▔╱┊┈╱▕╲▂▂▂▂▂▂╱ ╱┊┈╱┉▕┉┋╲┈
𝙷𝚘𝚊̀𝚗 𝚝𝚑𝚊̀𝚗𝚑: 𝟷𝟹 𝚃𝚑𝚊́𝚗𝚐 𝟻.

Chương 𝟸

𝚇𝚘𝚗𝚐 𝚌𝚑𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐: 𝟷𝟹:𝟷𝟶 - 𝟼𝟽𝟷 𝚌𝚑𝚞̛̃.
______________
Run rẩy, cô gật đầu đồng ý. Nước mắt cô rơi, hòa lẫn vào nỗi đau và sự bất lực. Cô ôm chặt em, thì thầm:
Di Khánh Nhiên
Di Khánh Nhiên
Tao ở đây, tao luôn ở bên mày..
---------
Dưới ánh hoàng hôn, hai hình bóng ngồi trên thảm cỏ, ánh nắng cam rọi lên gương mặt gầy gò, ốm yếu của Chu Chí Hâm.
Di Khánh Nhiên
Di Khánh Nhiên
Mày sẵn sàng chưa?
Em khẽ cười, nụ cười yếu ớt không che giấu được sự mệt mỏi.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Mày nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, không được bỏ bữa, thức khuya..
Giọng cậu đứt quãng, phải gắng gượng lắm mới nói hết câu..
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Sống vui vẻ, lạc quan..
Di Khánh Nhiên im lặng xoa đầu Chu Chí Hâm, không nói gì, chỉ có ánh mắt là ngập tràn nỗi xót xa.
Di Khánh Nhiên
Di Khánh Nhiên
Thiếu mày thì tao sống làm gì cơ chứ?
Cô nở một nụ cười nhạt, tay mân mê mái tóc của Chu Chí Hâm.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Còn thằng Khánh, nó thích mày lâu rồi..
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Mày không sợ khi nghe tin mày chết, nó sẽ buồn sao?
Chu Chí Hâm cố gắng trêu chọc, nhưng giọng nói lại yếu ớt đến đáng thương.
Di Khánh Nhiên
Di Khánh Nhiên
Nó chỉ thích nhan sắc của tao thôi, vốn đâu có ưa gì tao..
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Hoa khôi của chúng ta được nhiều người thích vậy cơ mà, chọn bừa một người mà yêu..
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Yêu nó rồi quên tao đi.. Làm gì cũng được miễn hạnh phúc..
Chu Chí Hâm tiếp lời, rồi ho khan vài tiếng.
Di Khánh Nhiên
Di Khánh Nhiên
Riết rồi tao còn tưởng hai đứa mình là người yêu..
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Thanh Mai Trúc Mã cơ mà, cũng không kém người yêu đâu..
Di Khánh Nhiên
Di Khánh Nhiên
Nhưng trong trường hợp này, Thanh Mai Trúc Mã và người yêu là hai khái niệm khác hoàn toàn nhau đó.. [Bĩu môi]
Cô bĩu môi, cố gắng tạo không khí vui vẻ.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Thôi.. nói chuyện cũng lâu rồi..
Em nhét một tờ giấy vào túi áo cô, âm thầm dặn dò.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Nhớ nha, lúc tao chết thì mới được mở.. [ Cười nhạt ]
Di Khánh Nhiên
Di Khánh Nhiên
Ừm.. để tao cõng mày..
Di Khánh Nhiên nói, rồi cẩn thận cõng em trên lưng, bước đi chậm rãi về phía vách núi.
Di Khánh Nhiên
Di Khánh Nhiên
Đi cáp treo tận hai tiếng để lên đây đó..
Di Khánh Nhiên
Di Khánh Nhiên
Hay là thôi, mày uống thuốc ngủ đi.. Cách này sẽ làm mày đau mất..
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Hì.. đã lên đây rồi thì thả tao xuống luôn đi..
Chu Chí Hâm đáp, giọng nhẹ bẫng.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Cảm ơn mày.. Thần Nha..
Di Khánh Nhiên
Di Khánh Nhiên
Sau này ai sẽ thay mày gọi cái tên đó của tao chứ ?
Nước mắt ào xuống như mưa, cô không thể chấp nhận được sự thật rằng người đồng hành với mình mười bảy năm sẽ không còn mỉm cười với cô nữa..
Sẽ không còn ai chú ý đến từng bữa ăn giấc ngủ của cô nữa..
Di Khánh Nhiên
Di Khánh Nhiên
Mày không muốn nói lời cuối với ba mẹ mày sao?
Di Khánh Nhiên hỏi, giọng run rẩy.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Bảo họ là dưới gối có một bức thư dành riêng cho họ..
Di Khánh Nhiên im lặng, buông tay để Chu Chí Hâm tự đứng vững. Em loạng choạng, chật vật tìm điểm tựa, rồi hít một hơi thật sâu, dang rộng vòng tay đón lấy làn gió.
Trong khoảnh khắc ấy, em cảm thấy như mọi gánh nặng, mọi lo âu đều tan biến, để lại chỉ cảm giác tự do và thanh thản. Em ngả người về phía sau, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Tao muốn kiếp sau lại được làm bạn với mày, muốn lại được làm con của ba mẹ..
Hai người đã từng ước hẹn, sẽ cùng nhau dạo bước trên con đường làng, ngắm nhìn những đóa Bồ Công Anh nhẹ nhàng lượn lờ qua những con đường vắng vẻ. Họ hứa sẽ cùng nhau trải nghiệm khoảnh khắc Hoa Anh Đào nở rộ, và cùng đón chào tuổi mười tám của mình cùng nhau.
Nhưng có lẽ những lời hứa đó sẽ chẳng bao giờ được thực hiện.
______________
𝙷𝚘𝚊̀𝚗 𝚃𝚑𝚊̀𝚗𝚑: 𝟷𝟺 𝚝𝚑𝚊́𝚗𝚐 𝟻.

Chương 𝟹

𝚇𝚘𝚗𝚐 𝚌𝚑𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐: 𝟷𝟸:𝟹𝟸 - 𝟽𝟽𝟸 𝚌𝚑𝚞̛̃.
_______________
Di Khánh Nhiên run rẩy nhìn thân ảnh gầy gò của Chu Chí Hâm chìm dần vào bóng tối. Cô vừa rồi đã giúp chính Thanh Mai Trúc Mã của bản thân kết thúc những tháng ngày đau đớn.
Nước mắt giàn giụa, Khánh Nhiên vô thức sờ vào túi áo khoác, nơi em từng đẩy tờ giấy vào.
Một mẩu giấy nhàu nhĩ nằm gọn trong lòng bàn tay. Mở ra, những dòng chữ quen thuộc hiện lên, nắn nót nhưng có vài chỗ run rẩy..
"ᴛʜᴀ̂̀ɴ ɴʜᴀ, ᴄᴏ́ ʟᴇ̃ đᴀ̂ʏ ʟᴀ̀ ʟᴀ̂̀ɴ ᴄᴜᴏ̂́ɪ ᴄᴀ́ɪ ᴛᴇ̂ɴ ɴᴀ̀ʏ đᴜ̛ᴏ̛̣ᴄ xᴜᴀ̂́ᴛ ʜɪᴇ̣̂ɴ. ᴍᴀ̀ʏ đᴜ̛̀ɴɢ ʟᴏ ʟᴀ̆́ɴɢ ɴʜᴇ́, ʙᴀ̂ʏ ɢɪᴏ̛̀ ᴛᴀᴏ đᴀɴɢ ʀᴀ̂́ᴛ ʜᴀ̣ɴʜ ᴘʜᴜ́ᴄ ᴠɪ̀ ᴄᴜᴏ̂́ɪ ᴄᴜ̀ɴɢ ᴄᴜ̃ɴɢ ᴛʜᴏᴀ́ᴛ ᴋʜᴏ̉ɪ ᴄᴀ́ɪ đɪ̣ᴀ ɴɢᴜ̣ᴄ ᴅᴏ ᴄᴀ̆ɴ ʙᴇ̣̂ɴʜ ᴏ̨ᴜᴀ́ɪ ǫᴜʏ̉ ɴᴀ̀ʏ ɢᴀ̂ʏ ʀᴀ. , ᴛ̶ᴀ̶o̶ t̶h̶ấ̶y̶ ᴛᴀᴏ ᴋʜᴏ̂ɴɢ ᴍᴜᴏ̂́ɴ ᴍᴀ̀ʏ ᴄᴜ̃ɴɢ ɢɪᴏ̂́ɴɢ ɴʜᴜ̛ ᴛᴀᴏ, ᴘʜᴀ̉ɪ ᴛᴜ̛̣ ᴛɪ̀ᴍ đᴇ̂́ɴ ᴄᴀ́ɪ ᴄʜᴇ̂́ᴛ ᴠɪ̀ ʙᴀ̂́ᴛ ᴄᴜ̛́ ʟʏ́ ᴅᴏ ɢɪ̀! ᴛᴀᴏ ᴍᴀ̀ ᴛʜᴀ̂́ʏ ᴍᴀ̀ʏ ᴛᴜ̛̣ ʟᴀ̀ᴍ ʜᴀ̣ɪ ʙᴀ̉ɴ ᴛʜᴀ̂ɴ, ᴛᴀᴏ sᴇ̃ ɢɪᴀ̣̂ɴ ʟᴀ̆́ᴍ đᴏ́, ɴɢʜᴇ ᴄʜᴜ̛ᴀ? ᴄʜᴀ̆ᴍ sᴏ́ᴄ ʙᴀ̉ɴ ᴛʜᴀ̂ɴ ᴛʜᴀ̣̂ᴛ ᴛᴏ̂́ᴛ, ᴀ̆ɴ ᴜᴏ̂́ɴɢ đᴀ̂̀ʏ đᴜ̉ ᴠᴀ̀ đᴜ́ɴɢ ɢɪᴏ̛̀ ɴʜᴜ̛ ᴛᴀᴏ ᴛʜᴜ̛ᴏ̛̀ɴɢ ɴʜᴀ̆́ᴄ ɴʜᴏ̛̉. ʙᴀ̉ᴏ ʙᴀ ᴍᴇ̣ ᴛᴀᴏ ᴄᴜ̃ɴɢ ᴘʜᴀ̉ɪ ɴʜᴜ̛ ᴠᴀ̣̂ʏ. ᴋɪᴇ̂́ᴘ ɴᴀ̀ʏ đᴜ̛ᴏ̛̣ᴄ ʟᴀ̀ᴍ ʙᴀ̣ɴ ᴠᴏ̛́ɪ ᴍᴀ̀ʏ, ᴛᴀᴏ ᴛʜᴀ̣̂ᴛ sᴜ̛̣ ʀᴀ̂́ᴛ ʜᴀ̣ɴʜ ᴘʜᴜ́ᴄ! ᴄʜᴜ ᴄʜɪ́ ʜᴀ̂ᴍ "
Từng câu chữ của em như những nhát dao cứa vào tim cô, cô cố gắng kìm nén ý nghĩ muốn đi theo Chu Chí Hâm.
Cô biết, Chu Chí Hâm không muốn cô phải chịu đựng thêm bất cứ điều gì. Cậu ấy muốn cô sống thật tốt, sống cả cho phần của cậu ấy nữa.
------------------
Cảnh Nhung
Cảnh Nhung
Hức.. [ Dàn dụa nước mắt ]
Cảnh Nhung ngồi lặng lẽ, nước mắt lăn dài trên má. Nỗi đau xé lòng dâng trào khi nghĩ về đứa con trai duy nhất vừa ra đi.
Cô nhớ lại những khoảnh khắc ấm áp khi con còn nhỏ, luôn bám theo mẹ, mè nheo đòi được bế, đòi uống sữa hay bánh kẹo. Nhưng giờ đây, đứa trẻ ấy chỉ còn nằm bất động trên giường bệnh, hơi thở đã tắt ngúm và thân nhiệt giảm dần.
Chu Yến Duy
Chu Yến Duy
[ Xoa đầu cô ]
Chu Yến Duy
Chu Yến Duy
Con thấy em khóc sẽ giận đó..
Cảnh Nhung
Cảnh Nhung
Hức..
Anh hiểu rằng đối với Cảnh Nhung, đứa con này là cả thế giới. Trước đây, cô đã phải trải qua nhiều khó khăn để có được đứa con này. Mỗi lần đi khám hay xem bói đều nhận được tin không vui. Nhưng giờ đây, mọi hy vọng đã hoàn toàn biến mất.
Di Khánh Nhiên
Di Khánh Nhiên
Dạ.. đây là bức thư cậu ấy để lại cho hai người.. [ Run rẩy ]
Di Khánh Nhiên run rẩy đưa cho Cảnh Nhung một bức thư. Đó là lời nhắn cuối cùng của em dành cho gia đình nhỏ của bản thân.
"ʙᴀ ᴍᴇ̣ ᴏ̛ɪ, đᴀ̂ʏ ʟᴀ̀ đɪᴇ̂̀ᴜ ᴄᴏɴ ᴍᴏɴɢ ᴍᴜᴏ̂́ɴ, xɪɴ đᴜ̛̀ɴɢ ᴀɪ ᴛᴜ̛̣ ᴛʀᴀ́ᴄʜ. ᴄᴏɴ ʙɪᴇ̂́ᴛ ɢɪᴀ đɪ̀ɴʜ ᴍɪ̀ɴʜ đᴀ̃ ᴘʜᴀ̉ɪ ᴄʜɪ ᴛʀᴀ̉ ᴍᴏ̣̂ᴛ ᴋʜᴏᴀ̉ɴ ᴛɪᴇ̂̀ɴ ʀᴀ̂́ᴛ ʟᴏ̛́ɴ đᴇ̂̉ ᴅᴜʏ ᴛʀɪ̀ sᴜ̛̣ sᴏ̂́ɴɢ ᴄʜᴏ ᴄᴏɴ. ɴʜᴜ̛ɴɢ ᴛʜᴀ̣̂ᴛ ʟᴏ̀ɴɢ ᴍᴀ̀ ɴᴏ́ɪ, ᴄᴏɴ ᴄᴀ̉ᴍ ᴛʜᴀ̂́ʏ ᴛʜᴏ̛̀ɪ ɢɪᴀɴ ᴄᴜ̉ᴀ ᴍɪ̀ɴʜ ᴋʜᴏ̂ɴɢ ᴄᴏ̀ɴ ɴʜɪᴇ̂̀ᴜ ɴᴜ̛̃ᴀ. ᴠɪᴇ̣̂ᴄ ᴛɪᴇ̂́ᴘ ᴛᴜ̣ᴄ ᴄʜᴜ̛̃ᴀ ᴛʀɪ̣ ᴄʜɪ̉ ʟᴀ̀ᴍ ᴛɪᴇ̂ᴜ ᴛᴏ̂́ɴ ᴛʜᴇ̂ᴍ ᴛɪᴇ̂̀ɴ ʙᴀ̣ᴄ ᴍᴀ̀ ᴛʜᴏ̂ɪ. ᴍᴇ̣ ᴏ̛ɪ, ᴍᴜ̀ᴀ ᴀɴʜ đᴀ̀ᴏ đᴀ̃ đᴇ̂́ɴ ʀᴏ̂̀ɪ đᴀ̂́ʏ! ᴄᴏɴ ᴠᴀ̂̃ɴ ʟᴜᴏ̂ɴ ᴍᴏɴɢ ᴜ̛ᴏ̛́ᴄ đᴜ̛ᴏ̛̣ᴄ ᴄᴜ̀ɴɢ ʙᴀ ᴍᴇ̣ ᴠᴀ̀ ᴋʜᴀ́ɴʜ ɴʜɪᴇ̂ɴ ɴɢᴀ̆́ᴍ ʜᴏᴀ ᴀɴʜ đᴀ̀ᴏ ɴʜᴜ̛ ʟᴏ̛̀ɪ ʜᴜ̛́ᴀ. ᴛɪᴇ̂́ᴄ ʀᴀ̆̀ɴɢ ᴋɪᴇ̂́ᴘ ɴᴀ̀ʏ ᴄᴏɴ ᴋʜᴏ̂ɴɢ ᴛʜᴇ̂̉ ʙᴀ́ᴏ ʜɪᴇ̂́ᴜ ᴄʜᴏ ʙᴀ ᴍᴇ̣ đᴜ̛ᴏ̛̣ᴄ. ɴᴇ̂́ᴜ ᴄᴏ́ ᴅᴜʏᴇ̂ɴ, ᴄᴏɴ ᴍᴏɴɢ ᴋɪᴇ̂́ᴘ sᴀᴜ ʙᴀ ᴍᴇ̣ sᴇ̃ ʟᴀ̀ ᴄᴏɴ ᴄᴜ̉ᴀ ᴄᴏɴ, đᴇ̂̉ ᴄᴏɴ ᴄᴏ́ ᴛʜᴇ̂̉ ᴄʜᴀ̆ᴍ sᴏ́ᴄ ᴠᴀ̀ ɴᴜᴏ̂ɪ ᴅᴜ̛ᴏ̛̃ɴɢ ʙᴀ ᴍᴇ̣ ᴛʜᴀ̣̂ᴛ ᴛᴏ̂́ᴛ. ᴍᴇ̣ ᴀ̀, ᴄᴏɴ ʀᴀ̂́ᴛ ᴛʜɪ́ᴄʜ ᴍᴏ́ɴ sᴜ́ᴘ ᴍᴇ̣ ɴᴀ̂́ᴜ, ɴʜᴜ̛ɴɢ ʜᴏ̣ ᴄᴜ̛́ ʙᴀ̉ᴏ ᴍᴏ́ɴ đᴏ́ ᴋʜᴏ̂ɴɢ ᴛᴏ̂́ᴛ ᴄʜᴏ ᴄᴏɴ. ʜᴏ̣ ʙᴀ̆́ᴛ ᴄᴏɴ ᴘʜᴀ̉ɪ ᴀ̆ɴ ɴʜᴜ̛̃ɴɢ ᴛʜᴜ̛́ ᴄᴏɴ ᴋʜᴏ̂ɴɢ ʜᴇ̂̀ ᴍᴜᴏ̂́ɴ. ɢɪᴏ̛̀ ᴄᴏɴ sᴀ̆́ᴘ ᴄʜᴇ̂́ᴛ ʀᴏ̂̀ɪ, ʜᴏ̣ ᴠᴀ̂̃ɴ ᴋʜᴏ̂ɴɢ ᴛʜᴇ̂̉ ᴄʜᴏ ᴄᴏɴ ᴀ̆ɴ ᴍᴏ́ɴ ᴄᴏɴ ᴛʜɪ́ᴄʜ sᴀᴏ? ᴄᴏɴ xᴇᴍ ᴛʀᴇ̂ɴ ᴍᴀ̣ɴɢ, ᴄᴀ́ᴄ ʙᴀ́ᴄ sɪ̃ đᴇ̂̀ᴜ ᴋʜᴜʏᴇ̂ɴ ʙᴇ̣̂ɴʜ ɴʜᴀ̂ɴ ʀᴀ̆̀ɴɢ ʜᴀ̃ʏ ᴛʀᴀɴʜ ᴛʜᴜ̉ ᴀ̆ɴ ɴʜᴜ̛̃ɴɢ ᴍᴏ́ɴ ᴍɪ̀ɴʜ ᴛʜɪ́ᴄʜ ᴠɪ̀ ᴛʜᴏ̛̀ɪ ɢɪᴀɴ ᴋʜᴏ̂ɴɢ ᴄᴏ̀ɴ ɴʜɪᴇ̂̀ᴜ. Đᴇ̂́ɴ ᴄᴏɴ, ɴɢᴀʏ ᴄᴀ̉ ᴋʜɪ ᴄʜᴇ̂́ᴛ đɪ, ᴠᴀ̂̃ɴ ᴄʜᴜ̛ᴀ đᴜ̛ᴏ̛̣ᴄ ᴀ̆ɴ ᴍᴏ́ɴ ᴍɪ̀ɴʜ ᴛʜᴇ̀ᴍ, ᴠᴀ̂̃ɴ ᴄʜᴜ̛ᴀ ᴄᴀ̉ᴍ ɴʜᴀ̣̂ɴ đᴜ̛ᴏ̛̣ᴄ ʜᴏ̛ɪ ᴀ̂́ᴍ ᴄᴜ̉ᴀ ᴍᴇ̣ ǫᴜᴀ ʙᴀ́ᴛ sᴜ́ᴘ. ᴍᴇ̣ ᴏ̛ɪ, ᴄᴏɴ ᴍᴇ̣̂ᴛ ʟᴀ̆́ᴍ ʀᴏ̂̀ɪ. ᴄᴏɴ ᴋʜᴏ̂ɴɢ ᴍᴜᴏ̂́ɴ ʙɪ̣ ᴅᴀ̀ʏ ᴠᴏ̀ ᴛʜᴇ̂ᴍ ɴᴜ̛̃ᴀ. ʜᴀɪ ɴᴀ̆ᴍ ǫᴜᴀ đᴀ̃ ʟᴀ̀ ǫᴜᴀ́ đᴜ̉. ʙᴀ ᴍᴇ̣ ɴʜᴏ̛́ đᴜ̛̀ɴɢ ᴋʜᴏ́ᴄ ɴʜᴇ́, ᴘʜᴀ̉ɪ sᴏ̂́ɴɢ ᴛʜᴀ̣̂ᴛ ᴛɪ́ᴄʜ ᴄᴜ̛̣ᴄ. ᴀ̆ɴ ᴜᴏ̂́ɴɢ đᴀ̂̀ʏ đᴜ̉ ᴠᴀ̀ᴏ, ᴅᴀ̣ᴏ ɴᴀ̀ʏ ᴘᴀᴘᴀ ʜᴀʏ ʙɪ̣ đᴀᴜ ᴅᴀ̣ ᴅᴀ̀ʏ ʟᴀ̆́ᴍ đᴏ́! ʟᴀ̣ɪ ʙᴏ̉ ʙᴜ̛̃ᴀ ɴᴜ̛̃ᴀ đᴜ́ɴɢ ᴋʜᴏ̂ɴɢ? ᴘᴀᴘᴀ ᴍᴀ̀ ᴄᴏ̀ɴ ʙᴏ̉ ʙᴜ̛̃ᴀ ʟᴀ̀ ᴄᴏɴ ɢɪᴀ̣̂ɴ đᴏ́ ɴʜᴀ! ᴄᴏɴ ʏᴇ̂ᴜ ᴍᴏ̣ɪ ɴɢᴜ̛ᴏ̛̀ɪ ɴʜɪᴇ̂̀ᴜ ʟᴀ̆́ᴍ! ᴄʜᴜ ᴄʜɪ́ ʜᴀ̂ᴍ"
______________
𝙷𝚘𝚊̀𝚗 𝚃𝚑𝚊̀𝚗𝚑: 𝟷𝟻 𝚃𝚑𝚊́𝚗𝚐 𝟻.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play