[ĐN KNY] Mây Và Sương Mù
Chương 1: Xuyên không?
Tôi đang ngồi quỳ trước bài vị tổ tiên, mùi trầm hương phảng phất trong căn phòng khiến tôi thấy dễ chịu hơn phần nào. Hôm nay cậu tròn mười sáu tuổi, chính thức được phép bước vào nhà thờ tổ để viếng bái, điều mà mỗi người con trai trưởng của gia tộc Shinonome đều phải làm khi trưởng thành.
Ông Shinonome
Haruki, con đến đây.
Tôi đứng dậy, chỉnh lại tay áo rồi bước theo bố. Cả hai chúng tôi đi sâu vào gian trong, nơi những giá kệ đầy những thanh kiếm được bảo quản cẩn thận qua nhiều thế hệ.
Shinonome Haruki
Đây là...
Tôi thốt lên khi thấy thanh kiếm katana được đặt riêng trên giá gỗ, bên trên phủ một lớp vải trắng.
Ông Shinonome
Đây là thanh kiếm mà tổ tiên ta đã dùng để chiến đấu với quỷ trong truyền thuyết. Nghe nói, chính thanh kiếm này đã chém xuống đầu vô số con quỷ để bảo vệ con người.
Bố tôi kéo miếng vải trắng xuống. Vỏ kiếm đã xỉn màu, nhưng phần chui kiếm khảm bạc vẫn tỏa ra khí thế lạ thường. Trong lòng tôi dâng lên một loại cảm giác lạ. Như thể… nó đang vẫy gọi tôi vậy.
Shinonome Haruki
Có thể chạm vào không ạ?
Ông Shinonome
Cẩn thận đấy.
Tôi hít sâu, đưa tay chạm lên thanh kiếm. Khi ngón tay tôi chạm vào chui kiếm lạnh ngắt, một luồng điện chạy dọc cánh tay, tê rần đến tận tim. Tôi hoảng hốt định rụt tay lại, nhưng một lực hút mạnh mẽ bất ngờ kéo tôi về phía thanh kiếm.
Bố tôi kêu lên, nhưng trước khi tôi kịp quay đầu nhìn ông, trước mắt đã tối sầm, toàn thân rơi vào một khoảng không vô định.
Khi mở mắt ra, điều đầu tiên tôi cảm thấy là lạnh.
Trước mắt tôi là một khu rừng trắng xóa, tuyết rơi phủ trắng cả một vùng.
Shinonome Haruki
Cái...gì thế này?
Shinonome Haruki
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tôi quay đầu nhìn lại, thấy một hàng dấu chân của mình giữa nền tuyết.
Shinonome Haruki
Sao chân mình...nhỏ vậy?!
Khoảnh khắc này, tôi nhận ra giọng mình non nớt đến lạ. Tôi cúi nhìn bàn tay nhỏ hơn trước, ngón tay mảnh, da có vài vết chai do làm việc nhiều. Sờ lên mặt, má tôi hơi bầu bĩnh, rõ ràng không phải tôi năm 16 tuổi. Thân người cũng thấp hơn. Tôi đang mặc yukata trẻ con, tóc dài chấm vai rối bù. Cơ thể này… chỉ tầm mười tuổi mà thôi.
Shinonome Haruki
Đây là...cơ thể của một đứa trẻ?
Trước khi kịp định thần, tôi nghe thấy tiếng gầm gừ rợn người từ phía sau. Vừa quay đầu lại, tim tôi gần như ngừng đập.
Một sinh vật cao lớn với đôi mắt đỏ rực, móng vuốt dài và hàm răng nhọn hoắt đang lom lom nhìn tôi. Thân hình nó đen kịt, mùi tanh hôi xộc lên khiến tôi suýt nôn tại chỗ. Nó cúi xuống, thè lưỡi liếm mép.
Shinonome Haruki
Con gì xấu vậy...
Thiệt sự là nó xấu xúc phạm đôi mắt của tôi luôn, từ thời cha sinh mẹ đẻ tôi chưa thấy thứ gì xấu như này.
Và thứ này trông có vẻ...không thiện chí lắm.
Shinonome Haruki
"Chẳng lẽ hôm nay mình thật sự bỏ mạng ở đây sao?"
Shinonome Haruki
"Bố ơi, mẹ ơi...con xin lỗi, chắc xuân này con không về."
Tôi không muốn chết, tôi còn chưa làm gì hết, tôi còn muốn gặp lại bố mẹ mình...
Đột nhiên một tiếng rít xé gió vang lên!
Trước mặt tôi, con quỷ đã ngừng cử động. Một lưỡi kiếm lóe sáng rồi cắt ngang qua cổ nó. Đầu nó rơi xuống đất, đôi mắt đỏ trợn trừng đầy oán độc, rồi cơ thể nó bốc khói và tan biến trong không khí.
Urokodaki Sakonji
May mà ta đến kịp. Con không sao chứ?
Shinonome Haruki
Con...không sao.
Shinonome Haruki
Ông là ai?
Urokodaki Sakonji
Ta là Urokodaki Sakonji.
Urokodaki Sakonji
Làng của con đã bị quỷ tấn công, ta đã nghe theo lời chỉ dẫn của dì con mà tìm tới đây.
Shinonome Haruki
"Làng? Làng nào?"
Shinonome Haruki
"Dì nào cơ?"
Shinonome Haruki
"Quỷ là gì????"
Shinonome Haruki
Thứ lúc nãy là quỷ sao ạ?
Urokodaki Sakonji
Đúng vậy, quỷ là loài ăn thịt người, chúng tàn nhẫn và có khả năng hồi phục rất mạnh.
Ê? Đừng nói là tôi trở về thời đại của tổ tiên mình rồi nha?!
Shinonome Haruki
"Vậy ra...quỷ có thật ư?"
Shinonome Haruki
Làng của con sao rồi ạ?
Ông ấy im lặng nhìn tôi một lát rồi thở dài, chỉ bấy nhiêu đó cũng đủ khiến tôi hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Urokodaki Sakonji
Con có muốn trở thành kiếm sĩ diệt quỷ không?
Shinonome Haruki
Kiếm sĩ diệt quỷ?
Urokodaki Sakonji
Phải. Con có muốn trả thù cho người trong làng của mình hay không?
Trong đầu tôi hiện lên hàng trăm câu hỏi, tôi muốn biết đây là thời đại nào, vì sao tôi biến thành đứa trẻ, vì sao lại có quỷ, nhưng lại gật đầu trong vô thức.
Urokodaki Sakonji
Được. Ta sẽ nhận con làm đệ tử.
Urokodaki Sakonji
Nhưng nếu con không có tư chất cho việc này, có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Chương 2: Luyện tập
Ông đưa tôi về chỗ ở của mình.
Trên đường đi, ông chạy phía trước còn tôi thì vắt chân lên cổ chạy theo.
Shinonome Haruki
"Ổng chạy nhanh quá vậy trời?!"
Shinonome Haruki
"Không chờ mình luôn?"
Shinonome Haruki
"Sao mình không nghe tiếng chân của ông ấy? Như vong vậy trời"
Shinonome Haruki
"Huhuhuhu mẹ ơi con nhớ mẹ."
Shinonome Haruki
"Bố ơi con nhớ bố."
Tới chân núi là tôi đuối thở không ra luôn rồi, chỉ có thể há miệng ra thở chứ không nói được lời nào.
Shinonome Haruki
Mình chết chưa...
Urokodaki Sakonji
Mới tới đây mà đã như vậy thì làm sao trở nên mạnh mẽ hơn được.
Urokodaki Sakonji
Hơn nữa bài huấn luyện chỉ mới bắt đầu thôi.
Mỗi ngày tôi đều phải chạy lên chạy xuống ngọn núi này. Trên núi toàn là bẫy, không khí còn loãng đến mức tôi suýt ngất mấy lần.
Shinonome Haruki
Còn hơn khu tự trị bên Cam nữa...
Shinonome Haruki
Khu này là khu tự trị Urokodaki quá.
Mỗi ngày ở đây đối với tôi như đi quân sự, hết huấn luyện này đến huấn luyện khác, không được ngơi nghỉ một ngày nào. Đồng thời, ông cũng kể cho tôi rất nhiều thứ về nơi đây.
Urokodaki Sakonji
Sát Quỷ Đoàn là một quân đoàn có khoảng vài trăm thành viên, và họ không được chính phủ công nhận.
Shinonome Haruki
Có phạm pháp không thầy? Con không làm chuyện phạm pháp.
Tôi đã chuyển sang gọi ông ấy là thầy mấy hôm trước, ông ấy có vẻ khá vui.
Urokodaki Sakonji
Không công nhận chứ có vi phạm pháp luật đâu con.
Urokodaki Sakonji
Tuy vậy, nó đã tồn tại từ thời xa xưa và duy trì sứ mệnh diệt quỷ cho đến tận bây giờ.
Shinonome Haruki
Vậy là quỷ tồn tại từ thời xa xưa rồi hả thầy?
Urokodaki Sakonji
Đúng vậy, quỷ đã có mặt rất lâu trên thế giới này cùng với loài người. Món ăn chính của chúng là con người, chúng giết hại rồi ăn thịt họ.
Urokodaki Sakonji
Năng lực thể chất của chúng rất cao, vết thương có thể lành lại trong chớp mắt, chân tay cũng có khả năng mọc lại như cũ. Một số có khả năng thay hình đổi dạng, một số thì sỡ hữu dị năng.
Shinonome Haruki
"Ê giỡn mặt, mình sao solo với nó được."
Shinonome Haruki
Loài người thật sự có thể giết chúng sao, thưa thầy? Chỉ nhìn về mặt thể chất thì chúng ta đã thua chúng rất nhiều rồi.
Urokodaki Sakonji
Không gì có thể giết được chúng ngoài ánh sáng Mặt Trời hoặc bị một loại kiếm đặc biệt chém bay đầu.
Tôi thấy hơi nản rồi đó, cảm ơn.
Urokodaki Sakonji
Ta là giáo thủ, một người chuyên giáo dục, đào tạo các kiếm thủ, như tên gọi đã chỉ ra.
Urokodaki Sakonji
Có rất nhiều giáo thủ ở khắp mọi nơi, đào tạo những kiếm thủ theo phương pháp khác nhau.
Urokodaki Sakonji
Nếu muốn gia nhập Sát Quỷ Đoàn, con phải sống sót ở buổi Tuyển Chọn Cuối Cùng ở Fujikasaneyama.
Urokodaki Sakonji
Con có được phép tham gia Cuộc Tuyển Chọn Cuối Cùng hay không là đều do ta quyết định.
Shinonome Haruki
Nếu mình rớt thì năm sau mình có được thi lại hong thầy?
Urokodaki Sakonji
Rớt là chết rồi con.
Mình chọn lại được hong?༎ຶ‿༎ຶ
Hôm nào tôi cũng phải tập luyện từ sáng sớm đến chiều tối, mệt như chó. Mấy cái bẫy thì ngày càng khó, có khi tôi chết trong tay thầy trước khi chiến đấu với mấy con quỷ không chừng.
Nhưng có một điều không khó để nhận ra.
Shinonome Haruki
Mình...mạnh lên rồi.
Thời gian cứ thấm thoát trôi qua, tôi đã ở nơi đây gần bốn tháng rồi. Thầy cũng nhận xét là tôi có tư chất trong việc luyện kiếm, tôi cũng không hiểu tại sao mỗi lần vung kiếm cứ như có một thước phim chạy trong đầu tôi vậy.
Shinonome Haruki
Tại sao nhỉ? Cứ có cảm giác quen thuộc đến lạ...
Shinonome Haruki
Rốt cuộc có bao nhiêu chuyện kì lạ nữa sẽ xảy ra với mình đây..?
Hôm nay là ngày tôi bắt đầu luyện tập sử dụng hơi thở.
Shinonome Haruki
Hơi thở tập trung toàn phần sao?
Urokodaki Sakonji
Đúng vậy, sau đó ta sẽ dạy con thông thuộc hết mười Thủy Hình.
Urokodaki Sakonji
Hít vào… thật sâu.
Tôi cảm nhận được luồng khí lạnh lùa vào mũi, trượt qua cổ họng, lan xuống tận bụng dưới. Cơ thể tôi căng ra, tim đập mạnh đến mức lồng ngực hơi đau.
Urokodaki Sakonji
Giữ nó lại. Đừng để hơi thở vỡ ra giữa chừng. Tập trung vào luồng khí ấy, để nó chảy khắp cơ thể con.
Tôi nhắm mắt, tập trung vào nhịp thở. Mỗi lần thở ra, tôi cảm giác không khí từ phổi mình trượt dọc theo xương sườn, chạy qua bắp tay, bắp chân, lan đến tận đầu ngón tay. Cơ thể tôi… nóng lên. Mọi giác quan như nhạy bén hơn.
Urokodaki Sakonji
Đúng rồi.
Tôi nghe ra được trong giọng thầy có chút tự hào rồi đấy nhé.
Urokodaki Sakonji
Hơi thở là gốc rễ của kiếm thuật. Nếu con không làm chủ được hơi thở, thanh kiếm kia cũng chỉ là một thứ vô dụng.
Tôi mở mắt. Trước mặt tôi, những thân cây tùng cao sừng sững, lá reo lách tách trong gió. Tôi giơ kiếm lên, hít sâu, cảm nhận toàn bộ luồng khí đang cuộn trong ngực mình.
Thanh kiếm chém xuống, phát ra tiếng rít sắc bén. Tôi nhìn đường kiếm mình vừa vung, thấy nó không còn lảo đảo như lúc mới cầm kiếm nữa. Cơ thể tôi nhẹ hẫng, như thể đang lướt đi cùng nhịp thở.
Urokodaki Sakonji
Con làm tốt lắm.
Thời gian sau đó, thầy bắt đầu dạy tôi cách sử dụng mười Thủy Hình. Và việc đầu tiên tôi phải làm là hòa làm một với dòng nước.
Shinonome Haruki
Tại sao con phải hòa làm một với cái thác này vậy thầy? ༎ຶ‿༎ຶ
Chương 3: Mây
Urokodaki Sakonji
Lần nữa.
Giọng thầy Urokodaki vang lên sau chiếc mặt nạ tengu. Tôi hít sâu, cố gắng giữ hơi thở ổn định.
Shinonome Haruki
Hơi thở của nước...
Shinonome Haruki
Thức thứ nhất: Thủy diện trảm!
Thanh kiếm vung lên, đường kiếm mềm mại, dứt khoát. Khi mũi kiếm dừng lại, lá khô dưới chân tôi khẽ bay lên theo luồng gió mạnh.
Dù được khen nhưng trong lòng tôi vẫn không vui mấy. Tôi đã luyện tập chăm chỉ suốt cả tháng nay. Thế nhưng… tôi vẫn thấy có gì đó không ổn. Tôi không biết diễn tả ra sao, động tác thì hoàn hảo, hơi thở cũng đều đặn, nhưng cảm giác trong lồng ngực vẫn thiếu thứ gì đó. Giống như một nhạc khúc du dương nhưng thiếu quãng ngân, hay một vũ điệu đẹp đẽ nhưng vốn không thuộc về mình.
Như nhìn ra tâm tư của tôi, thầy cất tiếng hỏi.
Urokodaki Sakonji
Con cảm thấy thế nào về Hơi thở của nước?
Urokodaki Sakonji
Hãy trả lời theo trái tim của con.
Shinonome Haruki
Con… cảm thấy…hơi thở này… nó không hoàn toàn thuộc về con.
Thầy ấy im lặng. Gió lướt từng tán cây, lay động những sợi tóc dài của tôi, làm chúng lòa xòa trước trán. Cuối cùng, ông thở dài.
Urokodaki Sakonji
Đúng như ta nghĩ.
Urokodaki Sakonji
Con làm tốt lắm. Thật sự rất tốt.
Urokodaki Sakonji
Nhưng hơi thở không chỉ là kỹ thuật. Nó là nhịp điệu của sinh mệnh. Nếu con không cảm thấy nó thuộc về mình thì nó chỉ là vỏ rỗng mà thôi.
Shinonome Haruki
Vậy con phải làm sao?
Urokodaki Sakonji
Hôm nay luyện tập đến đây thôi.
Urokodaki Sakonji
Hãy nghỉ ngơi. Lên núi, ngồi một mình hay làm gì cũng được. Chỉ cần lắng nghe tim con. Tìm thứ thật sự thuộc về con.
Urokodaki Sakonji
Ta tin con.
Nói rồi ông vỗ nhẹ vai tôi rồi rời đi.
Tối đó, tôi không ngủ được, tôi lặng lẽ khoác haori, mang kiếm lên núi. Trời đêm mùa xuân lạnh, sương mù giăng đầy lối mòn, mùi cỏ ẩm và mùi nhựa tùng len lỏi trong không khí. Tôi ngẩng nhìn bầu trời, chỉ thấy những đám mây lững lờ trôi qua che khuất đi vầng trăng lưỡi liềm nhạt nhòa.
Tôi ngồi xuống tảng đá gần đó, suy nghĩ lại trạng thái của mình dạo gần đây. Chợt tôi để ý rằng chẳng biết từ khi nào mà sương mù đã bao phủ toàn bộ núi rừng. Trong khoảnh khắc ấy, tôi ngỡ mình thấy những tầng mây trắng trôi là đà ngang tầm mắt, mỏng manh mà lững lờ, chẳng vội vã như nước chảy.
Tôi đứng dậy, rút kiếm ra khỏi vỏ. Hít sâu. Hơi lạnh của sương đêm lùa vào phổi, lan khắp cơ thể, tôi cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, cảm giác mát mẻ, và dịu dàng như mây lướt ngang trời. Tôi thở ra, thật chậm. Đôi mắt khẽ nhắm lại, tay siết chặt chuôi kiếm.
Thanh kiếm đi theo một đường cong, mềm mại mà vững vàng. Tôi thở, nghe tim mình đập, cảm nhận làn gió lướt qua mái tóc, nghe mây tan vào sương.
Shinonome Haruki
Mình hiểu rồi.
Sáng hôm sau, lúc tôi đến sân tập thì thầy đã đứng đó từ bao giờ.
Urokodaki Sakonji
Con đã tìm ra câu trả lời chưa?
Shinonome Haruki
Con… nghĩ con đã tìm ra rồi.
Tôi giơ kiếm lên ngang vai, hít sâu lần nữa, nhắm mắt, để cơ thể mình hòa vào sương sớm. Rồi tôi vung kiếm. Đường kiếm chậm rãi nhưng liền mạch, nhẹ tênh, tựa như dải mây trôi qua đỉnh núi, cuốn theo sương mù lạnh buốt.
Thầy Urokodaki im lặng rất lâu. Gió lùa qua làm tay áo ông khẽ lay động. Cuối cùng, ông đặt tay lên đầu tôi, xoa nhẹ.
Urokodaki Sakonji
Ta tự hào về con, Hazuki.
Shinonome Haruki
Con đi nha thầy!
Chuyện là đã một năm trôi qua từ ngày tôi tìm được bản ngã của chính mình. Hôm nay là ngày tôi chính thức lên đường đến Cuộc Tuyển Chọn Cuối Cùng. Đây sẽ là bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời tôi.
Urokodaki Sakonji
Con phải sống sót trở lại, ta sẽ ở đây chờ con.
Shinonome Haruki
Thầy phải tin con chớ, học trò của thầy đẹp trai, giỏi giang thế này cơ mà.
Shinonome Haruki
Con nhất định sẽ trở về! Hẹn 7 ngày sau gặp lại!
Khi đến Fujikasaneyama, tôi bị choáng ngợp bởi cảnh tượng trước mắt. Hoa tử đằng nở rộ khắp nơi hòa với dòng người đông đúc đến tham dự kỳ sát hạch này làm tôi cũng cảm thấy có chút hồi hộp.
Hai cô bé song sinh trong bộ kimono tím xuất hiện, giọng nói vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch:
Ubuyashiki Hinaki
Xin chào tất cả. Rất cảm ơn vì đã đến dự buổi tuyển chọn cuối cùng đêm nay. Trên ngọn núi này có rất nhiều quỷ bị thợ săn giam cầm.
Ubuyashiki Nichika
Chúng không thể rời khỏi đây. Vì từ chân núi lên đến nửa sườn đèo, hoa tử đằng nở rộ quanh năm đã làm thành bức tường đầy loài quỷ.
Ubuyashiki Nichika
Tuy nhiên, từ chỗ này trở lên chỉ còn quỷ, không còn hoa nữa.
Ubuyashiki Hinaki
Nếu có thể sống sót qua 7 ngày ở đây thì các người đã vượt qua vòng tuyển chọn rồi đó.
Ubuyashiki Hinaki
Chúc mọi người thượng lộ bình an.
Ubuyashiki Nichika
Chúc mọi người thượng lộ bình an.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play