Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Tô Tân Hạo X Duệ Kỳ] Bạn Thân Là Vợ Nhỏ Của Tôi!

Chap 1

Tác giả zô tree
Tác giả zô tree
Hé lú mn, mik mới viết truyện á. Viết vì đam mê thôi và cx định đu otp chơi chơi:))
Tác giả zô tree
Tác giả zô tree
Mik sẽ cố gắng viết hay nên mong mn ủng hộ ạ❤❤
Tác giả zô tree
Tác giả zô tree
Lẹt gô!!
{_________________}
Ở ngôi làng nhỏ nằm nép mình bên triền núi, nơi mùa hè nắng như mật ong đổ xuống hiên nhà, còn mùa đông lại rét đến độ sương bám trắng bậu cửa sổ, có hai đứa trẻ lớn lên cùng nhau, như cỏ non bên bờ suối.
Một đứa tên là Duệ Kỳ. Cậu bé ấy có đôi mắt trong veo, giọng nói khẽ khàng như gió đầu xuân. Cậu nhút nhát, hay cười e ấp, bàn tay lúc nào cũng sạch sẽ vì đã quen giúp mẹ dọn dẹp từ nhỏ. Đứa còn lại là Tô Tân Hạo — nghịch ngợm, tinh quái, miệng dẻo như rót mật nhưng ánh mắt lại luôn sâu thẳm, mang theo nét gì đó sớm già dặn hơn tuổi.
Tụi nhỏ lúc ấy chỉ tầm năm, sáu tuổi, suốt ngày lang thang khắp cánh đồng, rượt đuổi chuồn chuồn, nghịch đất nặn bánh sinh nhật rồi gọi nhau là “vợ chồng”. Mỗi buổi chiều, Duệ Kỳ hay ngồi bệt trên bờ ruộng, cẩn thận xếp mấy cánh hoa dại Tô Tân Hạo hái đưa, tay vụng về thắt thành chiếc vòng nho nhỏ. Còn Tân Hạo thì lúc nào cũng tỏ ra “người lớn”, hay dạy cậu cách trèo cây, cách thổi còi lá vang xa tận xóm.
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
//Cười bẽn lẽn//Tân Hạo giỏi thật đấy...
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
//Nhếch môi, đôi mắt cong cong như ánh trăng non//Mai mốt lớn lên, tớ sẽ bảo vệ cậu.
Nhưng “mai mốt” ấy chẳng đến như lời hẹn trẻ con vô tư năm nào.
Năm Tân Hạo tròn 10, gia đình cậu quyết định chuyển lên thành phố...
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
🗨Tớ sắp đi rồi.
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
//Sững người nhìn điện thoại, tay run nhẹ// 🗨… Đi!?..Đi đâu cơ?
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
🗨Thành phố. Bố mẹ tớ bảo ở đó có trường học tốt hơn.
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
//Gõ chậm, tim đập hỗn loạn// 🗨 Vậy… khi nào cậu đi?
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
🗨Sáng mai. Tớ nhắn cho cậu vì sợ mai cậu không dậy kịp.
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
//Bàn tay siết chặt điện thoại, mắt đỏ hoe// 🗨 … Cậu đi rồi… Tớ biết chơi với ai nữa?
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
🗨Ngốc...//Tay run run// Cậu chơi với chính mình cũng được mà.
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
//Gõ vội, nước mắt rơi lúc nào không hay// 🗨Không vui…Không có cậu, tớ không quen.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
//Im lặng vài phút rồi nhắn// 🗨Duệ Kỳ....
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
🗨Hở…?
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
🗨Cậu ra sau nhà đi.Tớ đợi cậu đấy.
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
//Ngơ ngác, chạy vội ra cửa//
Duệ Kỳ chạy thật nhanh, quên cả dép. Trong tay cậu, điện thoại rung khẽ, kèm tin nhắn mới.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Cậu đến rồi à?
Vừa lúc ấy, từ bụi hoa sau nhà, một cái bóng quen thuộc bước ra, tay cầm chiếc vòng dây cũ kỹ.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
//Giọng trầm hơn thường ngày// Đeo cái này đi. Khi nào cậu nhớ tớ, nhìn nó là được.
Duệ Kỳ mím môi, gật đầu, nước mắt chảy dài trên gò má.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Khóc nữa là tớ giận đấy.//Giọng run run//
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
//Nức nở//… Cậu xấu xa.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
//Nhìn cậu, mắt hoe đỏ bàn tay siết chặt,móng tay cắm sâu vào da thịt// Ừ...,tớ xấu mà.//Giọng run run// Nhưng tớ vẫn nhớ cậu.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
//Lặng lẽ tiến đến ôm chặt Duệ Kỳ, vỗ nhẹ vào lưng cậu//Ngoan, đừng khóc, chúng ta sẽ có ngày gặp lại...
Rồi bóng dáng Tân Hạo cũng khuất sau con đường bụi đỏ.Từ đó, trời làng vắng đi tiếng cười hồn nhiên năm nào.
______________
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
//Nhìn chiếc vòng tay, siết chặt, tim đau nhói// Cậu ấy đi rồi… Thế giới này lại vắng đi một người quan trọng
{________________}
Tác giả zô tree
Tác giả zô tree
STOP!! STOP!!
Tác giả zô tree
Tác giả zô tree
Chap này tui ngồi nghĩ muốn banh não mới được 500 chữ, híc híc;-;
Tác giả zô tree
Tác giả zô tree
Thôi bai bai mấy ní nhe, tui đi nghĩ tiếp Chap 2 đây.
Tác giả zô tree
Tác giả zô tree
NovelToon
Tác giả zô tree
Tác giả zô tree
Í lộn :))
Tác giả zô tree
Tác giả zô tree
NovelToon
Tác giả zô tree
Tác giả zô tree
Pái pai ❤❤

Chap 2

Tác giả zô tree
Tác giả zô tree
NovelToon
Tác giả zô tree
Tác giả zô tree
NovelToon
Tác giả zô tree
Tác giả zô tree
NovelToon
Tác giả zô tree
Tác giả zô tree
NovelToon
Tác giả zô tree
Tác giả zô tree
Zô chiện thoiii
{_______________}
Chiều buông chậm chạp, ánh nắng nhạt nhòa hắt vào căn phòng nhỏ quen thuộc.
Duệ Kỳ ngồi trên giường, vòng tay vẫn nằm yên trên cổ tay gầy guộc
Cậu lặng lẽ nhìn khoảng trống bên cửa sổ, nơi hôm qua còn có giọng nói rộn ràng ấy vang vọng.
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
//Nhìn chiếc vòng tay bện bằng dây dù mà Tô Tân Hạo tặng,trong mắt ánh lên vẻ mất mát//Hôm qua, cậu còn ở đây…
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
Sáng nay, mọi thứ đã vắng lặng...
Đôi mắt cậu dần ươn ướt, lòng nghèn nghẹn như có thứ gì chèn ngang
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
//Cắn nhẹ môi, vùi mặt vào gối, thì thầm khe khẽ//Tân Hạo… Cậu nói sẽ không để tớ cô đơn mà.
________________
Tiếng gõ cửa vang lên, rất khẽ, như sợ làm cậu giật mình.
Lục Miên
Lục Miên
Kỳ Kỳ, mở cửa cho mẹ nào.
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
//Tay lau vội nước mắt,cố gắng giữ giọng bình tĩnh//....Dạ
Cậu lặng lẽ mở cửa, ánh mắt vẫn đỏ hoe.
Lục Miên
Lục Miên
//Nhìn con trai, dịu giọng//Mẹ biết con buồn… Nhưng từ giờ, nhà mình sẽ có thêm người mới.
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
//Chớp mắt ngạc nhiên, giọng run run//… Người mới?
Lục Miên
Lục Miên
Là chị họ con, Duệ Tuyết.Bố mẹ chị ấy… vừa gặp tai nạn, không còn ai thân thích.Chị ấy sẽ sống cùng chúng ta từ bây giờ.
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
//Đứng sững, tim đập lạc nhịp, trong lòng dâng lên cảm giác vừa lạ lẫm, vừa mơ hồ//… Chị gái?
Lục Miên
Lục Miên
Đúng vậy, chị gái của con.Sau này, con sẽ không cô đơn nữa đâu.
Cô đơn sao? Cậu thật sự sẽ không cô đơn nữa sao?
Cậu nhìn chằm chằm bóng lưng mẹ rời đi, trong lòng vẫn dày đặc sương mù mờ ảo.
Tô Tân Hạo đi rồi, giờ lại có người khác bước vào…
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
//Cúi đầu, khẽ siết chặt sợi vòng tay, thầm nghĩ//Nhưng… trên đời này, có ai thay được vị trí của cậu ấy đâu.
____________
Sáng hôm sau, bầu trời trong xanh lạ thường, nắng vàng rải nhẹ khắp con ngõ nhỏ quen thuộc.
Hàng cây trước sân đung đưa trong gió sớm, chim chóc hót ríu rít, khung cảnh bình yên như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng… trong lòng Duệ Kỳ, mọi thứ vẫn phủ kín một tầng sương mờ lạnh giá.
Cậu ngồi bên cửa sổ, đôi mắt dõi xa xăm, lặng thinh nhìn bầu trời trong trẻo ấy.
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
Trời đẹp quá… Nhưng lòng mình, lại trống rỗng quá.
Tô Tân Hạo đã đi rồi, mang theo cả tuổi thơ trong trẻo nhất của cậu.
Dù nắng có đẹp đến mấy, cũng chẳng thể sưởi ấm khoảng trống ấy.
Lục Miên
Lục Miên
Kỳ Kỳ, xuống ăn sáng đi con.
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
//Lòng lặng thinh, trống trải,uể oải đáp//...Dạ
Cậu lê từng bước nặng nề xuống bếp, ánh mắt vẫn đượm buồn, môi mím chặt.
Trên bàn, mùi cháo thơm dịu bốc lên, nhưng Duệ Kỳ chẳng thấy ngon lành gì.
Lục Miên
Lục Miên
/Nhìn con trai, khẽ mỉm cười/ Ăn đi con, để nguội không ngon đâu.
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
//Gật đầu khe khẽ, lặng lẽ cầm thìa, ăn từng muỗng nhỏ, mắt vẫn dõi xa xăm//
Lục Miên
Lục Miên
/Uống một ngụm trà, chậm rãi lên tiếng/Sáng nay, sẽ có khách đến nhà mình đấy.
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
/Khẽ khựng lại, ngẩng đầu lên, giọng khàn khàn/Khách… ạ?
Lục Miên
Lục Miên
Ừ, là chị Duệ Tuyết mà mẹ nói hôm qua đó. Sáng nay chị ấy sẽ đến.
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
/Tim khẽ run lên một nhịp/Nhanh vậy sao mẹ…?
Lục Miên
Lục Miên
Ừ, chị ấy không còn chỗ nào để đi nữa.Giờ nhà mình cũng là nhà của chị ấy rồi, Kỳ Kỳ à.
Lục Miên
Lục Miên
Con cứ ăn sáng đi,mẹ ra ngoài 1 chút
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
//Không để tâm đến lời mẹ nói, khẽ đặt muỗng cháo xuống,trầm ngâm suy nghĩ//*Nhà ư…?*
Cậu ngước mắt nhìn căn phòng tràn ngập nắng sáng, bỗng thấy mọi thứ sao xa lạ quá
Người đi rồi, người mới lại đến. Cuộc sống này… cứ thế đổi thay chẳng chờ ai
Cậu khẽ mỉm cười, nhưng chẳng giấu được nét buồn sâu nơi đáy mắt.
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
*Chị gái mới à… Không biết, chị ấy có vui vẻ không.*
_________
Tiếng chuông cửa vang lên khe khẽ, phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong căn nhà nhỏ.
Duệ Kỳ ngồi co ro trong góc phòng, ánh mắt vẫn lặng lẽ nhìn ra ngoài sân, lòng chẳng yên nổi.
Cậu nghe tiếng bước chân mẹ ngoài cửa, kèm theo giọng nói quen thuộc, xen lẫn tiếng bước chân lạ lẫm.
Lục Miên
Lục Miên
Kỳ Kỳ, xuống đây nào con.
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
Dạ...//Chậm rãi bước xuống phòng khách.//
Cánh cửa gỗ mở ra, Lục Miên nhẹ nhàng dắt một cô gái bước vào. Đôi mắt cô gái ấy đỏ hoe, trên tay chỉ có một chiếc túi nhỏ cũ kỹ, gương mặt phờ phạc và mỏi mệt sau biến cố lớn.
Đôi mắt ấy, buồn đến lạ.
Lục Miên
Lục Miên
//Niềm nở mỉm cười, cố gắng làm dịu bầu không khí// Đây là chị Duệ Tuyết của con. Từ nay, hai đứa là người thân.Hai đứa trò chuyện làm quen đi nhé, mẹ vào bếp một chút.
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
//Khẽ gật đầu, ngại ngùng ngón tay siết nhẹ vạt áo, bối rối chẳng biết mở lời thế nào.//
Duệ Tuyết
Duệ Tuyết
//Cũng lặng lẽ cúi đầu, hai tay ôm chặt túi đồ, mắt vẫn đỏ hoe, môi run run//… Chào em.
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
Chào… chị.
Cậu nhìn chị gái xa lạ trước mặt, bỗng thấy tim mình chùng xuống. Đôi mắt ấy, sao giống cậu quá… Cũng là ánh mắt vừa mất mát, vừa cô đơn đến tội nghiệp. Tự dưng, cậu muốn mở lòng, muốn nói gì đó với chị ấy, như thể hai người… vốn dĩ đã rất giống nhau.
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
//Nhẹ giọng, rụt rè//Chị… cũng buồn lắm đúng không?
Duệ Tuyết
Duệ Tuyết
//Giật mình, khẽ ngẩng đầu, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn cậu bé trước mặt// … Sao em biết?
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
//Cười nhẹ, nụ cười buồn buồn, đôi mắt rũ xuống//Vì em cũng vậy mà.
Duệ Tuyết
Duệ Tuyết
//Mím môi, nước mắt bất chợt trào ra, giọng nghèn nghẹn//Ngốc thật đấy…Chị còn tưởng chỉ mình chị đau thôi…
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
//Nhỏ giọng, tay khẽ đưa ra, chạm nhẹ lên mu bàn tay chị//Từ giờ, tụi mình có thể buồn cùng nhau mà, đúng không chị?
Duệ Tuyết
Duệ Tuyết
//Khẽ bật cười qua làn nước mắt, ánh mắt dịu lại, bàn tay run rẩy nắm lấy tay cậu//Ừ, cùng nhau.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu bỗng thấy trái tim mình dịu lại một chút.
Có lẽ, giữa thế giới đầy trống vắng này, cậu thật sự… không còn một mình nữa.
{_____________}
Tác giả zô tree
Tác giả zô tree
Chap này đến đây thôi,t/g sắp banh não,gãy tay rồi :))
Tác giả zô tree
Tác giả zô tree
Nhưng ko sao, hôm nay tui viết được 1000 chữ rồiii Mai sẽ có chap mới,mn ko phải lo
Tác giả zô tree
Tác giả zô tree
NovelToon
Tác giả zô tree
Tác giả zô tree
NovelToon

Chap 3

Tác giả zô tree
Tác giả zô tree
NovelToon
Tác giả zô tree
Tác giả zô tree
Tặng cho mấy ní cái này nè
Tác giả zô tree
Tác giả zô tree
NovelToon
Tác giả zô tree
Tác giả zô tree
Nhớ ủng hộ truyện nhaaa
Tác giả zô tree
Tác giả zô tree
NovelToon
Tác giả zô tree
Tác giả zô tree
{_______________}
Chiều hôm ấy, nắng nhạt dần, gió nhẹ thổi qua những tán lá xanh um của cây đại thụ đầu làng.
Duệ Kỳ dắt Duệ Tuyết đến đây, chậm rãi ngồi xuống gốc cây quen thuộc ấy, mắt vẫn đượm buồn.
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
//Nhìn lên những nhành cây cao, giọng khẽ buồn//Đây là chỗ… em và Tân Hạo hay ngồi chơi hồi bé.
Duệ Tuyết
Duệ Tuyết
//Ngồi bên cạnh, tay nghịch cỏ dưới đất, ánh mắt dịu dàng// … Kể cho chị nghe đi, hai đứa từng có chuyện gì ở đây?
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
//Cười nhẹ, trong ánh mắt vẫn thoáng nét hoài niệm// Hồi nhỏ, bọn em hay ngồi ở đây chơi…Thích nhất là trò đuổi bắt dưới gốc cây này, cười mãi chẳng biết mệt.
Duệ Tuyết
Duệ Tuyết
//Nghiêng đầu, mỉm cười dịu nhẹ//Nghe vui thật đấy.
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
//Mím môi, giọng trầm xuống// Nhưng giờ… cậu ấy đi mất rồi.
Duệ Tuyết
Duệ Tuyết
//Nhìn Duệ Kỳ, lòng chùng xuống, tay siết chặt mép áo//Không sao đâu...Dù ai rời đi, em vẫn còn chị mà.
Lời chị Tuyết nhẹ nhàng như một làn gió mát luồn qua trái tim cậu.
Cậu ngẩng đầu, nhìn chị, bỗng thấy nụ cười ấy… ấm áp hơn nắng chiều hôm nay.
Cậu lẩm bẩm khe khẽ
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
'Ừ, từ giờ… có chị.'
___________
Sau buổi trò chuyện dưới gốc cây đại thụ, hai chị em lặng lẽ đi dọc các con ngõ nhỏ quanh làng.
Mặt trời dần buông, gió thổi mát rượi, cả hai vừa đi vừa trò chuyện, tiếng cười khẽ vang lên trong chiều tà.
Duệ Tuyết
Duệ Tuyết
//Vừa đi vừa kể, ánh mắt sáng lên lấp lánh//Chị đi làm thêm từ hồi 13 tuổi đấy.
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
//Ngạc nhiên, tròn mắt// Hả?! Sớm vậy luôn ạ?
Duệ Tuyết
Duệ Tuyết
//Cười hiền, giọng đùa mà đầy kiên cường//Ừ, vừa học vừa làm mệt lắm…Nhưng chị quen rồi, cũng có thêm tiền để phụ giúp nữa.
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
//Nhỏ giọng, ánh mắt ngưỡng mộ // Chị giỏi quá…
Duệ Tuyết
Duệ Tuyết
//Nhẹ xoa đầu cậu, cười tươi tắn//Giỏi gì đâu, chị cũng đang tiết kiệm để dành tiền đấy.
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
Để làm gì vậy ạ?
Duệ Tuyết
Duệ Tuyết
//Nháy mắt, cười bí ẩn//Bí mật, sau này sẽ đưa cho em thôi.
Cậu nhìn chị, thấy trong nụ cười ấy chẳng có chút toan tính nào, chỉ là ấm áp, dịu dàng đến lạ.
Lần đầu tiên sau rất lâu, cậu mới thấy trái tim mình nhẹ nhõm như thế.
Cậu khẽ cười, thì thầm trong lòng:
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
Có lẽ, từ giờ… mình thật sự không cô đơn nữa.
_____________
Không lâu sau, cha Duệ Kỳ mất đột ngột. Cả làng xôn xao, thương cho cậu bé mỏng manh, ngoan hiền sớm chịu cảnh đầu bạc tiễn đầu xanh.
Mẹ cậu — Lục Miên, vì quá khổ cực nên đành tái giá với Triệu Quốc Dũng, người đàn ông nổi tiếng cờ bạc trong vùng.
Tối hôm ấy, gió thổi nhẹ qua những tán cây ngoài sân, ánh đèn trong nhà vàng dịu, tạo nên không gian yên bình quen thuộc
Duệ Tuyết đã đi dự sinh nhật bạn từ lâu và thông báo tối nay sẽ không ăn cơm ở nhà.
Duệ Kỳ đang ngồi đọc sách trong phòng, bỗng nghe tiếng mẹ gọi vọng lên, giọng có vẻ… vui khác lạ.
Lục Miên
Lục Miên
Kỳ Kỳ, xuống đây với mẹ một chút nhé.
Lục Miên
Lục Miên
Mẹ muốn giới thiệu với con một người.
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
//Nghe tiếng mẹ,tim khẽ rung, linh cảm điều chẳng lành, nhưng vẫn đáp//Dạ
Cậu bước xuống, chậm rãi tiến về phía phòng khách, nơi có mẹ và một người đàn ông lạ mặt đang ngồi sẵn.
Người đàn ông ấy ăn mặc bảnh bao, ánh mắt sắc lẹm lướt nhìn cậu từ đầu đến chân, khóe môi cong lên nụ cười nửa thân thiện, nửa gì đó rất khó đoán.
Ngay khoảnh khắc ánh mắt ấy chạm vào mình, cậu bỗng thấy một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
Ánh mắt ấy… không giống ánh mắt của người tốt.
Cậu cố giữ bình tĩnh, nhưng bàn tay đã siết chặt vạt áo đến run rẩy.
Lục Miên
Lục Miên
//Mỉm cười rạng rỡ, giọng nói đầy dịu dàng// Đây là chú Triệu Quốc Dũng, bạn trai của mẹ. Sau này, chú ấy sẽ trở thành người thân mới của chúng ta.
Triệu Quốc Dũng
Triệu Quốc Dũng
//Nhếch môi, cười xởi lởi, giọng nói có phần cợt nhả nhưng vẫn cố giữ vẻ tử tế// Chào nhóc, nghe mẹ cháu kể nhiều về cháu rồi đấy.
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
//Cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ, ánh mắt thoáng lẩn tránh//… Cháu chào chú.
Triệu Quốc Dũng
Triệu Quốc Dũng
//Cười ha hả, bước đến vỗ vai cậu khá mạnh, giọng cười lớn vang cả phòng khách// Nam nhi phải mạnh mẽ lên nhé, sau này có chú rồi, tha hồ vui vẻ!
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
//Cố nặn ra nụ cười gượng, đầu khẽ cúi// … Dạ.
Vui vẻ ư?
Sao trong lòng cậu lại chỉ thấy một màu u ám, nặng trĩu đến nghẹt thở?
Cậu thầm thì rất khẽ, chỉ đủ bản thân nghe thấy:
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
Mình… không thích người này.
Lục Miên
Lục Miên
/Không nhận ra tâm trạng bất ổn của Duệ Kỳ, cười dịu dàng, ánh mắt ánh lên tia hy vọng/Hai cha con cứ từ từ làm quen nhé.Mẹ tin… rồi gia đình mình sẽ hạnh phúc thôi.
Hạnh phúc ư?
Cậu lặng lẽ nhìn mẹ, rồi lại nhìn người đàn ông ấy, lòng trĩu nặng.
Dù nụ cười trên môi mẹ rất rạng rỡ, nhưng sao cậu chỉ thấy tất cả… như một giấc mộng lành giả dối.
____________
Bữa tối trôi qua, Lục Miên vui vẻ dọn dẹp trong bếp, chỉ còn Duệ Kỳ và Triệu Quốc Dũng ngồi ở phòng khách.
Không khí bỗng chùng xuống, ánh đèn vàng càng khiến căn phòng thêm ngột ngạt.
Triệu Quốc Dũng ngả lưng ra ghế, nhịp chân gõ xuống sàn, ánh mắt lạnh tanh lướt qua Duệ Kỳ, môi nhếch cười nhạt nhẽo.
Cậu co người trên ghế, tay siết chặt vạt áo, ánh mắt cúi gằm, tim đập loạn nhịp.
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
*Cảm giác này… đáng sợ quá.*
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
*Mình… không thở nổi.*
Cửa bật mở, Duệ Tuyết bước vào với nụ cười trên môi
Duệ Tuyết
Duệ Tuyết
Thưa mẹ con mới về!
Duệ Tuyết
Duệ Tuyết
//Nhìn thấy người đàn ông bảnh bao đang ngồi đối diện Duệ Kỳ,nhanh chóng nhận ra sự căng thẳng,ánh mắt thoáng qua tia sắc bén//
Duệ Tuyết
Duệ Tuyết
....Cháu chào chú ạ
Triệu Quốc Dũng
Triệu Quốc Dũng
Ồ, chào cháu, chú là Triệu Quốc Dũng, sau này sẽ là cha dượng của cháu đấy//Giọng điệu cợt nhả, cười nhếch mép//
Duệ Tuyết
Duệ Tuyết
...Vâng//Đáp qua loa cho có lệ//
Duệ Tuyết
Duệ Tuyết
//Quay sang nhìn Duệ Kỳ, ánh mắt dịu dàng//Kỳ Kỳ, chị nhớ ra rồi, chiều nay em còn bài tập chị chưa kèm cho em đúng không?
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
//Giật mình, ngẩng lên, bối rối//Hả… dạ, ờ… đúng ạ.
Duệ Tuyết
Duệ Tuyết
//Mỉm cười nhẹ, quay sang Triệu Quốc Dũng, giọng mềm mại nhưng đủ dứt khoát// Chú Triệu, cho phép cháu đưa em Duệ Kỳ lên phòng học nhé.Em còn bài tập cần hoàn thành trước khi ngủ.
Triệu Quốc Dũng
Triệu Quốc Dũng
//Khóe môi co giật, ánh mắt thoáng lạnh lẽo, nhưng vẫn phải cười gượng//Ờ… cứ tự nhiên.
Duệ Tuyết bước đến, nhanh chóng kéo tay Duệ Kỳ, dẫn cậu rời khỏi phòng khách, bước nhanh lên lầu, tránh xa ánh mắt ngột ngạt kia.
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
//Khi hai người đã ngồi trong phòng, Duệ Kỳ khẽ thở ra, tay vẫn run nhẹ// … Cảm ơn chị.
Duệ Tuyết
Duệ Tuyết
//Nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng xen lẫn lo lắng//Không sao, chị cũng thấy sợ mà.
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
//Cúi đầu, giọng khàn khàn//Chị… cũng thấy rồi à?
Duệ Tuyết
Duệ Tuyết
//Gật đầu, tay nắm nhẹ tay cậu, mỉm cười ấm áp//Ừ, chị thấy rõ từ ánh mắt chú ấy.
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
//Nước mắt rưng rưng, giọng nghẹn ngào//Em… em không biết phải làm sao nữa.
Duệ Tuyết
Duệ Tuyết
//Dịu dàng vỗ về, giọng đầy kiên định//Có chị đây rồi.Dù thế nào, chị cũng sẽ bảo vệ em.
Trong căn phòng nhỏ ấy, lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự ấm áp thật sự từ một người chị gái.
Bên ngoài, gió đêm khẽ lay động tán cây, nhưng trong phòng, lòng cậu dần yên ổn lại.
Duệ Kỳ
Duệ Kỳ
*Ít nhất, mình… vẫn còn chị Tuyết.*
{________________}
Tác giả zô tree
Tác giả zô tree
Mấy chap đầu này thì Duệ Kỳ sẽ ăn hành ngập mồm từ t/g luôn :))
Tác giả zô tree
Tác giả zô tree
Nhưng ko sao, Tô Tân Hạo sẽ chỉ biến mất thêm mấy chap nữa thôi, rồi quay lại cứu vợ liền à
Tác giả zô tree
Tác giả zô tree
NovelToon

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play