[Lookism] [P1] Thật Phức Tạp
1
Téc Giẻ
Hmm vì đây là truyện t mới nghĩ ra được trong vòng 10p trước cho nên là cũng chẳng chuẩn bị được j
Téc Giẻ
Nói trước là nó không giống nguyên tác và t sẽ cho những nhân vật ngoài lề biến mất cmn luôn chứ t lười viết thoại vl
Téc Giẻ
Đọc thấy cái gì không ổn thì cmt t đọc để biết mà sửa nhé hihi
Téc Giẻ
T không giỏi văn đâu :(
Téc Giẻ
Nhưng mà bị thích tự viết truyện ra đọc á
Téc Giẻ
Truyện xàm đừng to6 t nha, block t luôn đi hihi
Téc Giẻ
Ròi vô truyện nha, để t giới thiệu nhân vật cho bây
Téc Giẻ
Tên nhân vật: Nam Jiho ( Tên Nam ở Hàn, tên nữ là Seo Yoonha )
Liên quan đến gia tộc Yamayaki – nhưng không phải ruột thịt
Người Nhật, sống ở Mỹ từ 10–15 tuổi, sau đó sang Hàn.
Thông minh, biết giữ bí mật, đôi lúc ngơ ngác vì đầu load chậm
Điểm nổi bật
- Giả trai cực đạt (giọng nói, thái độ, khí chất) - Giỏi đánh nhau - Học chung lớp với Daniel - Thân với Dan lớn, hơi né Dan bé
Quan hệ với nhân vật chính
Thân nhất là Dan (lớn) – biết bí mật 2 cơ thể.
Ba mẹ mất, để lại tài sản khổng lồ, cô che giấu thân phận.
Téc Giẻ
T sẽ bắt đầu chap mới nhất (562)
Yujae Seon
Cậu sẽ liên minh với ai nào ?
Kimyung siết chặt tay. Một giọt mồ hôi lăn dài trên má.
Daniel liếc mắt sang — cậu biết Kimyung đang bị đẩy vào đường cùng.
Tiếng kim loại va đập, gió cuốn tung bụi đất.
Một bóng người lao xuống từ nóc container, hạ cánh mạnh đến nỗi mặt đất nứt ra dưới chân.
Một người với áo khoác đen, găng tay hở ngón, khẩu trang và mũ lưỡi trai sụp xuống che gần hết mặt, đứng giữa trung tâm.
Yoonha / Jiho
Không cần chọn phe đâu, Kimyung.
Giọng nói hơi trầm, dứt khoát, nghe như một thanh niên 17–18 tuổi…
Giọng nói có gì đó quen thuộc — không phải chỉ vì âm sắc, mà vì cái cách người đó nói.
Bình thản. Kiên quyết. Không xin phép ai cả.
Kimyung sững lại.
Nhìn chằm chằm vào bóng người đó, môi mấp máy:
Jake Kim
…Sao cậu lại đến đây…
Giọng cậu không tức giận. Không sợ hãi.
Mà chỉ là ngạc nhiên… pha lẫn nhẹ nhõm.
Người kia không trả lời. Chỉ khẽ xoay cổ tay, tiếng găng tay siết lại “tạch” một tiếng.
Daniel (bé) khẽ gật đầu, nói nhỏ chỉ đủ Kimyung nghe
Daniel Park
Là cậu ấy đấy. Không phải ‘Nam Jiho’… mà là thật sự là cậu ấy.
Không khí chợt đặc quánh lại.
Bóng người mang tên Nam Jiho vẫn đứng đó, không động đậy.
Khí thế lại khiến vài tên lính Speed bản năng lùi nửa bước.
Một tên lính Hắc Hội bước tới – ‘Mày là đứa nào?'
Một tên lính rút gậy sắt, gằn giọng.
Một giây sau, biến mất khỏi tầm mắt.
Tên lính lãnh trọn cú đá vòng ngang đầu, văng ngược như bao cát.
Hắn từng thấy tốc độ này… chỉ có ở một vài người, và tất cả bọn họ đều không phải học sinh bình thường.
Yujae Seon
Không phải là dân của Speed…
Yujae Seon
Cũng không phải Dark Society…
Người kia đứng dậy, hất mũ ra một chút — để lộ đôi mắt sáng, dài, đầy khí lạnh.
Giọng nói âm trầm nhưng rất bình tĩnh
Yoonha / Jiho
Tôi là người bảo vệ… những gì Daniel không thể bảo vệ.
Câu nói ấy khiến cả hai phe ngẩn ra.
Ngay cả Kimyung cũng ngước lên, ánh mắt khựng lại.
Góc xa — bên trong một chiếc SUV đỗ ngoài vành đai.
Goo Kim thở ra đầy thích thú
Goo Kim
Woooo. Được đấy. Lâu rồi mới thấy đứa nào đá gọn đến vậy.
Anh cười nhạt, lật bật nắp bật lửa.
Goo Kim
Nếu thầy mà còn ngoài kia chắc cũng sẽ nhíu mày như tao lúc này thôi.
Goo Kim
Cô nhóc này… càng ngày càng giống ‘người lớn’ rồi.
Một lính khác xông lên.
Chỉ là học sinh, dám…
Một cú chỏ ngang trực diện vào mũ bảo hộ – nứt đôi.
Người còn lại run rẩy, lùi lùi:
T-Tên này… là ai vậy trời…
Yoonha / Jiho
"Tao là sao mà mày biết"
Daniel bé tiến lại gần hơn, nói nhỏ.
Daniel Park
Cậu đến trễ rồi.
Nam Jiho – thực chất là Seo Yoonha, không trả lời.
Yoonha / Jiho
Tôi không quan tâm cậu chọn bên nào.
Yoonha / Jiho
Nhưng nếu chọn sai, tôi sẽ là người đầu tiên ngăn cậu lại.
Kimyung bật cười, lắc đầu.
Jake Kim
Lúc nào cũng xuất hiện… đúng thời điểm, và đấm cho một cú.
Kimyung vừa dứt lời, cười nhạt.
Ngay lúc đó – một người từ phía Hắc Hội tiến ra.
Tóc đen, dáng cao, bộ đồng phục chỉnh tề đến từng nếp gấp.
Ánh mắt lạnh như thép lướt qua cả nhóm Jiho – Daniel – Kimyung.
Anh dừng lại khi thấy Jiho, cau mày rất nhẹ.
Ryu Ja Woon
…Cái dáng đi này…
Một thoáng bối rối hiện lên trong mắt Ja Woon, rất nhanh.
Nhưng anh giấu nó sau vẻ bình tĩnh thường thấy.
Ryu Ja Woon
Tên mày là Jiho à?
Jiho không quay mặt, chỉ đáp ngắn
Yoonha / Jiho
Tôi không nghĩ cần phải khai tên với Hắc Hội.
Ryu Ja Woon
Tao không hỏi để ghi danh sách. Tao chỉ nghĩ… mình từng gặp một người đi giống y hệt như mày.
Ryu Ja Woon
Nhưng người đó… là con gái.
Một vài lính Hắc Hội phía sau ngẩng lên. Một trong số họ thì thào: “Không lẽ là… không, không thể…”
Ryu Ja Woon
Cái tên đó... lâu rồi không nghe.
Jiho siết tay trong túi áo. Nhưng vẫn không nói gì.
Không khẳng định. Không phủ nhận.
Ja Woon liếc một cái cuối cùng
Ryu Ja Woon
Nếu thật sự là cô ấy, thì tốt hơn hết… đừng để lộ mặt ở đây.
Ryu Ja Woon
Một số người từng nợ cô ấy. Một số khác thì… muốn xử lý cho xong.
Không khí chùng xuống một nhịp.
Nhưng Jiho quay đi, không nói thêm, bỏ mặc cả nhóm Hắc Hội phía sau.
Trong đầu cô chỉ có một câu:
Vẫn còn có người nhớ. Nhưng chưa ai biết sự thật cả.
2
Tường đá lạnh. Ánh sáng vàng u ám từ đèn bảo vệ.
Gun ngồi đó — ánh mắt nhắm hờ, như đang ngủ.
Cánh cửa mở. Một quản ngục bước vào, tay cầm tập hồ sơ.
“Có tin tức từ Incheon. Đụng độ giữa Dark Society và nhóm liên minh.”
Gun mở mắt. Không biểu cảm.
“Có một người chen vào giữa cuộc đối đầu… Không xác định được phe. Nhưng…”
“Có người báo… nó đánh giống hệt cách mà ‘cô gái đó’ từng đánh.”
Gun Park
Vẫn còn nhận ra cách cô ta đá?
Vậy thì chiến tranh này… sẽ không còn đơn giản nữa.
Cùng lúc đó – tại một con hẻm nhỏ phía sau giao lộ Incheon.
Jiho (vẫn trong dạng nam), đang khâu vết thương ở bắp tay sau trận hỗn chiến.
Bên ngoài, Speed – Jaegyeon Na, hay còn gọi trong nhóm là Najae, dựa lưng vào tường, tay cầm lon nước ngọt, liếc nhìn cô qua vai
Jaegyeon Na
Mày biết không… đá gãy đầu gối ba đứa rồi còn hỏi sao bị thương.
Yoonha / Jiho
Tao không hỏi. Mày đang tự kể.
Một tiếng cạch nhẹ — cửa mở, Speed bước vào hẳn trong.
Tóc rối, mắt đỏ hoe vì thiếu ngủ, môi nhếch nhưng mắt thì căng.
Jaegyeon Na
Chết tiệt… Tao vừa dọn xong chỗ tao, mày lại chơi náo loạn ở Incheon?
Jaegyeon Na
Tụi Dark Society đang truy lùng danh tính thằng ‘Jiho’ như săn chó điên đấy. Mày tính đốt hết mạng xã hội luôn hả?
Jiho không đáp, tiếp tục băng tay. Nhưng khi ngẩng lên — khẩu trang bị lệch.
Ánh sáng từ bóng đèn vỡ trên đầu hắt xuống, lộ một bên má với đường nét thanh tú khó giấu.
Speed khựng lại. Mắt nheo lại thật chậm.
Jaegyeon Na
…Mày — không phải là…
Jiho chỉnh lại khẩu trang. Không trả lời.
Jaegyeon Na
Tao có quyền biết chứ?
Jaegyeon Na
Tao là phe mày mà, Jiho.
Jiho quay sang, ánh mắt lạnh hẳn
Yoonha / Jiho
Cậu là phe chính nghĩa.
Yoonha / Jiho
Tôi thì không chắc mình thuộc phe nào.
Speed gục đầu một chút, lon nước ngọt trong tay kêu “bọp” khi bị bóp nhẹ.
Jaegyeon Na
Nếu mày không đứng bên ai…
Jaegyeon Na
…thì mày có đứng bên chính mình không?
Không khí nghẹn lại một nhịp.
Jiho không tránh né, chỉ siết chặt mảnh băng cuối cùng quanh cánh tay.
Yoonha / Jiho
Nhưng nếu có một người để tôi bảo vệ…
Yoonha / Jiho
…tôi sẽ không để bất kỳ phe nào chạm vào họ.
Ngoài cửa – điện thoại trong túi áo Speed rung.
Tin nhắn hiện trên màn hình khoá
Ryu Ja Woon: "Cô ấy vẫn còn sống đúng không?"
Speed nhìn tin nhắn vài giây, rồi tắt màn hình.
Quay lại, nét mặt đã mềm hơn.
Jaegyeon Na
Mày chuẩn bị đi.
Jaegyeon Na
Ngày mai có một người muốn gặp mày. Không phải địch, cũng chẳng phải bạn.
Speed ngậm một ngụm nước, chép miệng
Jaegyeon Na
Một thằng từng thích mày… hồi mày còn buộc tóc.
Kim chỉ mới khâu xong, nhưng tay cô siết lại một nhịp.
Speed thì bật cười. Rồi nói to như nổ tung
Một căn phòng dưới tầng hầm – khu bỏ hoang từng thuộc quyền quản lý của Gun.
Jiho bước vào, áo hoodie đen phủ mũ, tay vẫn quấn băng.
Cô không được thông báo người gặp là ai. Chỉ là: “Không địch, không bạn.”
Bên trong… Goo đang ngồi vắt chân trên bàn, tay nghịch quả bóng cao su, mắt vẫn kính đen như thường lệ.
Goo Kim
Yo~ cuối cùng cũng tới.
Goo Kim
Còn tưởng cô té rồi chứ.
Jiho cau mày, chậm rãi ngồi xuống phía đối diện.
Yoonha / Jiho
Tôi không nghĩ người cần gặp tôi lại là cậu, Goo.
Goo Kim
Không phải tôi. Là tôi mượn mồm người khác để gọi cô đến.
Goo Kim
Vì tôi biết nếu nói rõ tên tôi — cô sẽ không đến.
Jiho không phủ nhận. Cô im lặng.
Goo xoay bóng một lúc, rồi dừng lại
Goo Kim
Cô thay đổi nhiều thật đấy.
Goo Kim
Không còn tóc dài nữa. Không còn váy nữa. Không còn cười nữa.
Yoonha / Jiho
Vậy… anh nhận ra tôi từ bao giờ?
Goo không trả lời ngay. Anh chỉ tháo kính xuống – ánh mắt sắc như lưỡi dao sau màn kính đen.
Goo Kim
Từ lần đầu thấy ‘thằng nhóc Jiho’ đó đánh nhau bằng tay trái —
Goo Kim
…nhưng dùng đòn chặn giống con bé năm xưa tôi từng chạm trán ở Yokohama.
Yoonha / Jiho
Tôi chưa từng chạm trán anh ở Yokohama.
Goo gật gù, cười đầy ẩn ý.
Goo Kim
Đúng. Cô thì không. Nhưng tôi thì có.
Goo Kim
Một cú đá hụt vào mặt tôi, nhưng ánh mắt cô lúc đó — dám nhìn thẳng, không hề run.
Goo Kim
Tôi thích ánh mắt đó.
Không khí trong phòng chùng xuống.
Jiho quay sang chỗ khác, giọng nhỏ.
Yoonha / Jiho
Anh không nên nói những câu như vậy.
Goo Kim
Tại sao? Vì tôi là Goo à?
Yoonha / Jiho
Vì tôi là tôi.
Im lặng. Goo đứng dậy, bước vòng ra sau cô, không đụng vào – chỉ nói khẽ.
Goo Kim
Cô đã sống với hai thân phận, ba gương mặt và hàng chục chiếc mặt nạ.
Goo Kim
Vậy… đâu mới là gương mặt thật của cô?
Jiho không đáp. Nhưng sống lưng cô hơi cứng lại.
Goo cười nhẹ, giọng kéo dài, chậm rãi.
Goo Kim
Tôi không quan tâm cô là ai.
Goo Kim
Tôi chỉ cần biết, mỗi lần cô bước vào chiến trường…
Goo Kim
…tôi không thể rời mắt.
Jiho siết tay. Giọng cô thấp, dứt khoát.
Yoonha / Jiho
Tôi không cần người khác rời mắt. Tôi cần họ rời khỏi đường đi.
Goo Kim
Và nếu tôi là kẻ chặn đường?
Yoonha / Jiho
Thì tôi sẽ đánh anh.
Yoonha / Jiho
Và lần này — không hụt đâu.
Không khí như sắp nổ tung.
Nhưng rồi — Goo… cười phá lên.
Goo Kim
Aishhh… đúng là cô rồi.
Goo Kim
Càng nói tôi càng nhớ cái thời cô còn buộc tóc.
Anh lùi về phía cửa, đeo kính lại.
Goo Kim
Yên tâm. Tôi không phải địch. Nhưng cũng không phải bạn.
Goo Kim
Tôi chỉ đứng ngoài… để xem cô đi đến đâu.
Goo Kim
Còn nếu có ai dám bắn cô trước tôi…
Goo Kim
…Tôi sẽ bắn lại tụi nó trước.
Cánh cửa đóng lại sau lưng Goo.
Còn lại một mình, Jiho thở hắt ra.
Một giọt mồ hôi nhỏ chảy trên má, nhưng cô không biết là vì căng thẳng, hay… vì cái gì khác.
Ở một góc màn hình khác – CCTV ghi lại toàn bộ đoạn trò chuyện.
Một người vừa xem xong, vừa cười nhẹ
“Goo cũng dính rồi à… thú vị.”
Người đó đứng dậy — mái tóc đen được vuốt gọn, ánh mắt sắc như dao.
Môi nhếch lên một nửa nụ cười.
3
Một căn phòng biệt lập trong trung tâm tạm giam quân sự.
Camera bị tắt. Mạng bị ngắt. Chỉ có một chiếc máy tính bật sáng.
Trên màn hình: đoạn CCTV ghi lại cuộc đối thoại giữa Jiho và Goo.
Gun ngồi đó, mắt không chớp, nhìn từng biểu cảm của cô gái mang tên “Nam Jiho”.
Gun Park
“Cô ấy thay đổi thật.” – giọng Gun trầm đều, không cảm xúc.
Bên kia màn hình — cuộc gọi đang kết nối với một người.
Một lúc sau… Ryu Ja Woon xuất hiện, vẫn trong áo khoác dài, tay đút túi, ánh mắt lười biếng như thường lệ.
Ryu Ja Woon
Tôi tưởng anh bị giam rồi cơ?
Gun Park
Vẫn bị giam. Nhưng ai cấm tôi xem tin tức ngoài kia?
Ryu Ja Woon
Thế gọi tôi để khoe điều đó à?
Gun Park
Không. Để nói về cô ấy.
Ja Woon im lặng, rồi nở một nụ cười khẽ.
Ryu Ja Woon
Tưởng anh không quan tâm đến mấy thứ ‘cảm xúc’
Gun không cười, chỉ nói thẳng.
Gun Park
Cô ta… không nên đứng ở giữa.
Gun Park
Cô ta không thuộc về bất kỳ phe nào. Nhưng càng để lâu… càng nhiều phe muốn kéo cô ta về.
Ja Woon ngồi xuống phía camera bên mình, ánh mắt tối lại.
Ryu Ja Woon
Goo… Seonjae… Daniel… kể cả cậu. Ai cũng bắt đầu nhìn cô ta như một con tốt đặc biệt.
Gun Park
Tôi không cần cô ta chọn phe. Tôi chỉ cần…
Gun Park
…không ai ép cô ta chọn sai.
Ryu Ja Woon
Vậy giờ anh muốn tôi làm gì? Trở thành vệ sĩ cho một cô gái không phe phái?
Gun lặng đi vài giây, rồi nói.
Gun Park
Cậu đang đứng trong Hắc Hội… tôi biết
Gun Park
Nhưng cậu không giống tụi còn lại. Cậu chỉ theo phe để quan sát.
Gun Park
Nếu đến lúc cô ta bị vây bốn phía… tôi cần một người không quên lý do mình bước vào cuộc chơi.
Ja Woon bật cười nhẹ, mắt nheo lại.
Ryu Ja Woon
Anh đánh giá tôi cao quá đấy, Gun.
Gun Park
Không. Tôi chỉ biết cậu là người duy nhất mà Goo không dám đụng tới.
Gun Park
Cậu biết cô ta là ai mà.
Cả hai nhìn nhau qua màn hình.
Một người đứng bên kẻ thù.
Nhưng họ đều đang âm thầm bảo vệ cùng một người.
Tại một mái nhà cũ gần bến cảng.
Jiho đang đứng một mình, gỡ băng khỏi cánh tay.
Mái tóc dưới mũ trượt ra một chút, dài hơn bình thường.
Cô ngước nhìn bầu trời chiều… và thì thầm.
Yoonha / Jiho
Lâu rồi mình không bị theo dõi.
Yoonha / Jiho
Lạ thật… lần này cảm giác không khó chịu.
Mọi người thì thầm, nhìn về phía cuối lớp - chỗ của Nam Jiho
“Ê, mày thấy bài đăng chưa?”
“Cái thằng Jiho ấy…
…mặt giống con gái vãi…
“Còn vụ máu trên tay hôm qua nữa…
Cậu ta giết người thật hả?!”
Vẫn khẩu trang, mũ lưỡi trai, hoodie đen.
Cô biết… mình bị để ý. Nhưng cô không dừng bước.
Chỉ có Park Hyung Suk nhìn theo – ánh mắt đầy lo lắng.
Cậu không ngạc nhiên, cũng không sốc.
Từ cái ngày Jiho túm áo một thằng bắt nạt trong lớp rồi nói “Lần sau động vào Hanuel, tao bẻ cổ mày luôn.”
Cô chẳng cần giấu thật sự.
Chỉ là không thích bị gọi bằng đại từ “cô ấy”.
Cả lớp cũng vậy — ai thân thì biết cả.
Người che dùm, người giả vờ không thấy.
Họ không nói ra, nhưng luôn đứng thành hàng khi có đứa nào dòm ngó Jiho quá kỹ.
Thế nên khi tin đồn lan đi khắp trường…
Thứ khiến Jiho bực nhất không phải là “bị lộ”
…mà là “một kẻ ngoài cuộc dám nghĩ có quyền bóc trần cô.”
📸 Tối qua có người đã chụp lén Jiho lúc cô đang gỡ khẩu trang.
Nửa gương mặt lộ ra — đủ để mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát.
Một học sinh mới — tóc dài, gương mặt quen… đứng chặn lối cô.
“Tao nhớ mày rồi, Seo Yoonha.”
Cô không ngờ gã đó cũng học ở đây — từng là bạn luyện võ ở Mỹ.
“Đừng lo, tao sẽ không nói ra.”
“Miễn là… mày chịu trả lời vài câu hỏi.”
“Còn Goo với Seonjae… ai khiến mày nghiêng đầu trước trước?”
Yoonha / Jiho
Cút khỏi trường đi. Tao không muốn giết người trong trường.
Park Hyung Suk kéo cô ra phía hành lang, ngay khi thấy đám đông tụ tập.
Hyung Suk
Cậu bị theo dõi rồi.
Hyung Suk
Phòng hội học sinh đang lục lại hồ sơ của cậu.
Hyung Suk
Cậu không thể tiếp tục giả dạng được nữa.
Yoonha / Jiho
Tôi không giả ai cả. Đây là tôi.
Một giây… rồi cậu nói nhỏ
Hyung Suk
Tôi từng nói như vậy.
Hyung Suk
Nhưng rồi tôi nhận ra…
Hyung Suk
Mình là hai người.
📍Cảnh cắt – Tầng thượng trường
Tưởng mọi thứ lắng xuống. Nhưng…
Yujae Seon
Tôi nghĩ sẽ gặp cô ở đây.
Giọng nói vang lên từ sau lưng — lạnh như kim loại.
Hắn không mặc áo đen tối như thường.
Chỉ áo sơ mi trắng, quần sẫm màu – bước nhẹ nhưng từng bước như áp lực.
Jiho không quay đầu, chỉ hỏi.
Yoonha / Jiho
Đến để đe dọa?
Yujae Seon
Không. Tôi đến để… xác nhận.
Yujae Seon
Thằng ‘Nam Jiho’ kia.
Yujae Seon
Và là người phá hỏng chiến dịch Incheon.
Jiho quay đầu – ánh mắt thẳng vào mắt hắn.
Yoonha / Jiho
Vậy thì sao?
Yujae Seon
Giỏi đến mức… Goo cũng im mồm, Gun cũng không giết cô, Ryu Ja Woon thì nửa đêm gửi báo cáo trống.
Yujae Seon
Nhưng cô quên một điều — tôi là Seonjae.
Hắn tiến lại gần, rất gần. Cách chưa đến 1 mét.
Yujae Seon
Cô không phe ai…
Yujae Seon
…nhưng cô dám bước vào chính giữa.
Yujae Seon
Cô nghĩ điều đó không khiến tôi muốn phá nát cô sao?
Jiho không lùi. Mắt cô ánh lên tia lạnh.
Yoonha / Jiho
Muốn thì làm.
Yoonha / Jiho
Nhưng đừng trách khi tôi giơ dao trước anh một bước.
Seonjae cười, lùi lại đúng một bước.
Yujae Seon
Không phải bây giờ.
Yujae Seon
Tôi muốn xem… cô sẽ đi đến đâu.
Yujae Seon
Rồi lúc đó… tôi sẽ là người đợi ở điểm cuối.
Tường gỗ, bàn họp dài. Không phải trong trường.
Màn hình chiếu lên ảnh hồ sơ học sinh từ hệ thống trung ương.
Trợ lý của Seonjae:
“Chúng tôi đã lấy được hồ sơ từ hệ thống của Bộ Giáo Dục.
Dưới tên giả ‘Nam Jiho’. Nhưng tên thật là… Seo Yoonha.”
“Học chuyển từ Mỹ.
Không người bảo hộ. Tài sản chưa được khai báo.”
Seonjae dựa lưng vào ghế, tay gõ nhịp nhẹ lên bàn.
Yujae Seon
Gửi bản tin ra diễn đàn học sinh trước.
Yujae Seon
Thêm vài bức ảnh nửa mặt, cho chúng tự đoán.
Yujae Seon
Chúng ta không cần lật tẩy cô ta — chỉ cần… để cô ta tự lật mặt.
Seonjae vẫn ngồi lại — ánh mắt tối như vực sâu.
Yujae Seon
Muốn đứng giữa bọn tôi?
Yujae Seon
Vậy tao cho mày thấy, ở giữa… là chỗ chết sớm nhất.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play