Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

#AllRhyder | Vương Phi Thế Thân

#Hỷ thư gởi nhầm đời ta

Tác giả
Tác giả
Hêhheh.
Tác giả
Tác giả
Nay thử lại cổ trang nha.
Tác giả
Tác giả
Mong các bạn thích.
꧁........꧂
Trời cuối xuân, gió Nam mang theo hơi ẩm phả qua dãy hành lang lát gạch xanh ngọc, cuốn lên từng dải rèm thêu khẽ bay lượn.
Trong sảnh chính Nguyễn phủ, tiếng khóc của một nữ nhân vang lên, quẩn quanh như tiếng tơ rách đứt, khiến lòng người gai lạnh.
?.
?.
Nương, con không đi! Con không muốn gả cho mấy tên ác quỷ đó..-!
?.
?.
Họ nổi tiếng tàn nhẫn, giết người không chớp mắt, ai mà dám về làm vương phi của họ..-!
Nguyễn Yên – đích nữ được nuông chiều nhất nhà, run rẩy níu tay mẫu thân, nước mắt ròng ròng, gương mặt diễm lệ giờ tái nhợt.
Phu nhân nhà họ Nguyễn cũng chau mày, không nói không rằng, chỉ thở dài.
Bên cạnh, người hầu rón rén dâng lên bức hỷ thư, màu son đỏ chói như rạch một nhát vào mắt người nhìn.
Lúc ấy, Nguyễn Quang Anh vừa bước vào chính sảnh, trên tay còn cầm một chồng giấy mới luyện chữ. Cậu dừng lại, thoáng cau mày khi thấy cảnh tượng hỗn loạn.
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
Xảy ra chuyện gì vậy..-?
Một tiểu nha hoàn vội vàng tiến lên, thì thầm bên tai cậu.
Nha Hoàn
Nha Hoàn
Thiếu gia, là chuyện hôn sự của tiểu thư…
Nha Hoàn
Nha Hoàn
Vương quốc Phong Nguyên đã gửi hỷ thư, đòi cưới tiểu thư Nguyễn Yên về làm vương phi cho bốn vị vương gia.
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
…-
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
| Bốn vị vương gia…
Tên tuổi của bọn họ từ lâu đã như bóng ma treo trên đầu bá tánh: người giết giặc nơi biên quan, kẻ máu lạnh tiêu diệt phản thần, kẻ nữa đạp lên máu mà cười, và kẻ cuối cùng âm hiểm, giấu tay sát hại không để lại dấu vết.
Ai nghe cũng sợ.
Ai nhắc cũng run.
Quang Anh cụp mắt, che giấu nụ cười giễu cợt thoáng qua. Chẳng ai biết rõ bằng cậu, mình vốn chỉ là đứa con thế thân, sinh ra trong phủ này nhưng chưa một ngày được thương yêu.
Quả nhiên, giọng nói của phụ thân cậu khàn đặc, cứng như thép.
Phụ Thân
Phụ Thân
Nếu Yên nhi không đi, thì để Quang Anh thay thế.
Phụ Thân
Phụ Thân
Dù sao cũng một dòng máu, cũng coi như giữ được mặt mũi Nguyễn Gia.
Lời nói rơi xuống như nhát búa giáng thẳng vào đỉnh đầu, khiến cậu hơi ngây người.
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
| Cái…
Yên Nhi lập tức mừng rỡ, chụp lấy tay mẹ, gào khóc cầu xin. Phu nhân cũng im lặng, không phản đối.
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
| Hỷ thư này…đời ta đón nhận.
Cậu ngước lên, ánh mắt như mặt hồ tĩnh lặng. Không ai biết bên trong ánh mắt đó là sóng ngầm dữ dội thế nào.
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
[khẽ nhếch môi] Phụ thân nói đúng. Hôn sự này, con thay Yên nhi nhận.
Không phải cậu chưa nghe qua sự tàn độc của bốn tên vương gia kia.
Nhưng nếu ở lại cái nhà này, cậu cũng chẳng khác gì con rối cho người ta giày xéo. Chi bằng đánh một ván lớn, cược mạng đổi tự do.
Hỷ thư được đặt ngay trước mặt cậu, mùi son chu sa nồng đậm phảng phất. Một nét chữ như dao khắc.
“Vương phi của Phong Nguyên: đích thân nghênh đón.”
Cậu ngước nhìn bức thư, lòng thầm cười lạnh.
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
| Bốn con sói đó, muốn nuốt ta sao? Vậy để xem, ai nuốt ai.
Cậu đặt bút ký tên.
Ngoài cửa, tiếng trống báo tin hôn sự chuẩn bị vang lên, rộn ràng như báo hiệu cho một vở tuồng máu tanh và trào phúng sắp bắt đầu.
Còn tiếp.

#Xe hoa đưa tiễn, lệ chẳng vì ta

꧁........꧂
Ngày thành thân, trời rạng đông mà mây xám đã kéo về vần vũ. Gió sớm lùa qua rặng liễu trước cổng lớn Nguyễn phủ, quét đám lá khô bay lả tả như tiễn đưa điều không may.
Trống rộn ràng, chiêng ngân lên từng hồi thúc giục.
Trong phòng cưới, cậu mặc một bộ hỷ phục đỏ rực, gấm thêu hoa văn giao long uốn lượn tinh xảo.
Bộ hỷ phục này vốn may cho Nguyễn Yên, nay khoác lên người cậu khiến gương mặt thêm phần mong manh như giấy hồng, một thứ mong manh đẹp đẽ mà ai cũng nghĩ chỉ cần bóp nhẹ sẽ nát vụn.
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
| Vậy là ta sắp có phu quân à..-?
Hỷ khăn đỏ đã chờ sẵn, a hoàn run rẩy phủ lên đầu cậu, giọng run như sắp khóc.
Nha Hoàn
Nha Hoàn
Thiếu gia… xin…- Xin người bảo trọng…
Cậu chỉ khẽ cười, nghiêng đầu, vén tay a hoàn dỗ dành.
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
Đừng khóc. Ta còn chưa chết đâu.
Ngoài sân, Nguyễn lão gia và phu nhân đứng đợi.
Gương mặt cha mẹ cậu cố làm ra vẻ buồn thương, chốc chốc lại lau giọt lệ, nhưng trong mắt vẫn không giấu nổi vẻ toan tính và nhẹ nhõm.
“Giống như vứt bỏ một món đồ không cần nữa, mà sợ người ngoài dị nghị, đành diễn qua loa”
Cậu bước chầm chậm về phía họ, hỷ phục dài nặng nề, mỗi bước chân như dẫm lên chính mạng mình.
Phu Nhân
Phu Nhân
[giả bộ run giọng gọi] Anh nhi… sau này nhớ giữ mình…
Phụ Thân
Phụ Thân
[cũng cố nặn ra một tiếng thở dài] Con… cố làm tròn phận vương phi…
Chỉ thế thôi, chẳng có lấy một câu hỏi han thật sự, chẳng có lấy một bàn tay níu giữ.
Rồi từ phía sau, một bóng hồng bước lên. Nguyễn Yên, muội muội ruột của cậu, ăn vận như một đóa mẫu đơn xuân, kiều diễm đến chói mắt.
Nàng nhìn cậu qua làn khăn cưới, khóe môi cong lên, ánh mắt mang theo thứ cảm xúc khiến người rợn sống lưng.
Nguyễn Yên
Nguyễn Yên
Ca ca… chúc ca ca được bốn vị vương gia sủng ái…
Câu chúc nghe qua tưởng dịu dàng, nhưng rơi vào tai cậu chỉ như một mũi dao bén ngọt.
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
| Sủng ái..-?
Một kẻ bị ép làm vương phi thay thế, phải đối mặt bốn con ác thú khét tiếng máu lạnh, có gì để gọi là sủng ái..?
Cậu không vạch trần, cũng không thèm đáp, chỉ khẽ cười dưới lớp khăn đỏ, giọng mỉa mai đến mức chính mình nghe còn thấy chua chát.
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
Muội muội yên tâm, ca ca sẽ sống thật lâu để đội tang cho cha mẹ, còn đến thăm muội khi muội về già.
Nàng thoáng cứng người, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn nuốt nghẹn xuống, không dám nói gì thêm.
Phu Nhân
Phu Nhân
[khẽ quát] Anh nhi, lên kiệu đi, đừng làm mất thể diện nhà chúng ta..-!
Tiếng trống ngoài cổng lại vang lên dồn dập. Bốn con ngựa đen kéo xe hoa chờ sẵn. Đoàn rước dâu áo giáp chỉnh tề, che kín mặt, chỉ để lộ khí thế sát khí lạnh đến rợn người.
Cậu cúi đầu bước lên kiệu, cảm giác như đang dâng thân cho một lò mổ. Nhưng cậu vẫn mỉm cười, tay nhẹ vuốt gấm đỏ.
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
| Bốn vị vương gia à… ta đến rồi, các ngươi liệu có nuốt nổi ta không..-?
Bánh xe lăn đi, tiếng người chúc tụng dọc hai bên đường vẫn đều đều vang lên, nhưng khi tiếng hò reo lắng xuống, chỉ còn lại khoảng không im lặng và tiếng vó ngựa nện trên đất đá xám xịt.
Nguyễn gia đứng lại ngó theo, lệ khô trên khóe mắt, không ai thật lòng tiễn cậu. Một đời bị bỏ rơi, đến phút cuối cũng chẳng ai đau xót.
Cỗ kiệu dần khuất, chỉ để lại sân Nguyễn phủ ngổn ngang hỷ hoa rơi tả tơi.
Còn tiếp.

#Một đoạn đường, một túi bánh

꧁........꧂
Kiệu cưới chầm chậm lăn bánh ra khỏi cổng lớn, tiếng nhạc trống vẫn dội lên từng hồi, nhưng trong khoang kiệu, thế giới như thu hẹp lại chỉ còn hơi thở của chính mình.
Cậu ngồi im sau tấm hỷ khăn đỏ, vai run nhẹ vì cỗ kiệu xóc nảy trên con đường đá gập ghềnh. Mùi son phấn từ hỷ phục xộc lên ngạt cả mũi, khiến cậu hơi nhăn mặt.
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
| Vương phi gì chứ, hệt như nhốt lợn đem bán.
Bên hông kiệu, mấy tên tùy tướng của vương phủ hộ tống, giáp trụ sáng loáng, ánh mắt như hổ rình mồi, thỉnh thoảng liếc vào khe kiệu kiểm tra, tựa như sợ cậu nhảy xuống trốn mất.
Nhưng họ đâu biết trong tay áo rộng rãi của cậu, đã lén nhét đầy… bánh nếp và vài miếng lạp xưởng khô.
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
| Còn lâu ta mới nhịn đói cho bọn ngươi cười.
Nghĩ vậy, cậu thò tay lôi miếng bánh nếp ra, cắn “rốp” một phát, nhân đậu đỏ bên trong ngọt lịm, dính lên mép cậu.
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
| Trời ơi…tuyệt mỹ nhân gian là đây.
Cậu tranh thủ chùi lẹ vào mép khăn cưới, sợ người ngoài nhìn thấy.
Cỗ kiệu vẫn lắc lư, bánh trong tay cậu vẫn giảm dần.
Thỉnh thoảng cậu lại ngó nghiêng qua khe cửa kiệu, nhìn cảnh phố xá xa dần, lòng buồn buồn, nhưng vẫn cố tự trấn an.
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
| Ít ra ăn no rồi chết cũng sướng hơn chết đói.
Mà không hiểu có phải ông trời ghét cậu không, kiệu đi nửa canh giờ thì lắc mạnh một cái, khiến nhân bánh đậu đỏ dính hết vào tay cậu.
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
Trời ơi…
Cậu thì thào chửi khẽ, đưa tay chùi tiếp vô khăn cưới, nhưng càng chùi càng lem, cuối cùng đành bĩu môi, mặc kệ.
Rồi cậu khẽ nhón thêm miếng lạp xưởng, nhai chậm rãi, ánh mắt sâu như nước hồ thu.
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
| Bốn tên vương gia kia, nghe đồn ghê gớm lắm… nhưng cũng phải để ta coi mặt trước đã.
Trong đầu cậu tưởng tượng ra bốn con sói lớn, răng nanh sắc bén, mắt đỏ ngầu, sẵn sàng cắn cổ mình.
Nhưng mà nghĩ tới cảnh bị cắn, không hiểu sao mặt cậu lại hơi nóng lên.
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
| Hưm…- Ai thèm bị cắn chứ.
Cậu khịt mũi, rồi cắn thêm một miếng bánh khác, tự nhủ lần cuối.
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
❥𝐐𝐮𝐚𝐧𝐠 𝐀𝐧𝐡 | Vương Phi
| Dù có chết, ta cũng phải ăn cho no nê, coi như báo thù cả nhà.
Cỗ kiệu cứ thế đi qua mấy con phố, đám đông rầm rộ chúc tụng ngoài kia, nhưng trong khoang kiệu bé nhỏ, chỉ có mùi bánh, mùi thịt khô, và tiếng nhai rột rột.
Một vương phi trên danh nghĩa, ăn bánh trên kiệu hoa, chờ gặp bốn con quỷ dữ.
Chuyện cười thiên hạ, nhưng cũng là kiếp cười cay đắng của chính mình.
Ngoài kia, có người vô tình nghe thấy mùi thịt khô phảng phất, xì xào.
?.
?.
Ủa, kiệu vương phi sao lại có mùi lạp xưởng..-?
Nhưng không ai dám đến gần hỏi. Cỗ kiệu vẫn nghiêm chỉnh tiến về phía hoàng thành Phong Nguyên, nơi bốn vị vương gia đang chờ, cùng với một tương lai chưa biết là phúc hay họa.
Còn tiếp.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play