[Vĩ Cường] Năm Tháng Lỡ Hẹn
Va vào ánh mắt
Mùa nhập trường năm ấy, nắng chưa kịp gay gắt và gió vẫn còn lùa qua tán phượng già ven sân. Tôi đứng tựa lan can tầng hai,mắt thỉnh thoảng đảo xuống sân trường nhốn nháo đủ kiểu áo đồng phục mới tinh.
Giữa đám học sinh ríu rít ấy, tôi nhìn thấy cậu — Lê Bin Thế Vĩ. Thế Vĩ bước chân ngập ngừng như sợ giẫm trúng ánh nắng. Cậu nhỏ thó, lưng hơi khom, gọng kính dày gò bó gương mặt vốn đã hiền.
Từ xa, người ta kháo nhau :
Học sinh
"Học sinh mới, nghe bảo từ trường quốc tế chuyển qua..”
nhưng chẳng ai buồn hỏi vì sao một học sinh gia thế khá giả lại rời khỏi chốn lộng lẫy để len vào dãy lớp công lập nóng như lò gạch này.
Thật ra, lý do chẳng mấy đẹp đẽ gì.
Sau lớp áo sơ mi trắng phăng phiu là bao vết bầm chưa kịp tan. Thế Vĩ đã trải qua những năm học bị cô lập, bị xô đẩy như mớ giấy vụn. Cha mẹ cậu có nhà to, xe đẹp, hợp đồng ngồn ngộn, nhưng chẳng có phút nào dành để ngồi nghe sự việc.
Tường trình lên giám thị?
Cũng chỉ là cách để nhận thêm vài cú đấm bịt miệng.
Và rồi, khi không thể chống chọi, điều duy nhất cậu làm được là xin chuyển trường.
Nhưng cái dáng người nhỏ bé, cặp kính dày như cửa sổ và ánh mắt hay cụp xuống ấy vẫn cứ khiến Thế Vĩ trông như mục tiêu yếu đuối giữa biển người.
Cậu lơ ngơ đi kiếm lớp, tờ sơ yếu lý lịch run rẩy trong tay, cứ như sợ chạm phải ai cũng xin lỗi.
Và đúng lúc ấy, Bạch Hồng Cường, đứng chắn ngay cửa lớp mới. Chỉ một bước chân, một góc cặp lệch ra hành lang,
Thế Vĩ vấp phải tôi, hồ sơ rơi tung tóe, gọng kính xộc xệch, cậu luống cuống ngẩng đầu lên nhìn tôi, cái nhìn ướt như thế đã kịp gom cả một trời tủi thân giấu trong ngực.
Và ngay khoảnh khắc ấy, giữa sương sớm còn lửng lơ, Thế Vĩ biết:
Lê Bin Thế Vĩ
Ngày đầu tiên đi học, tôi đã va phải tình yêu đời đầu của mình.
Cậu ngồi bần thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng cuối tiết học xiên qua tán cây bàng, rơi lốm đốm lên trang sách mở dở.
Tiếng chuông báo giờ giải lao reo lên, kéo cậu ra khỏi cơn mê dày đặc.
Cậu khép sách lại, ngó quanh, cả lớp bắt đầu rủ nhau ngoài lớp. Thế Vĩ ngồi yên một chỗ, mở sách ra lại, mắt lướt mà chẳng đọc được chữ nào.
Bất ngờ, một bàn tay xuất hiện, khẽ kẹp lấy quyền sách trước mặt cậu, nhấc lên.
Thế Vĩ giật mình ngẩng đầu, trước mắt là một gương mặt quen thuộc mà cậu chỉ dám nghe loáng thoáng nãy giờ:
Bạch Hồng Cường - cái tên chẳng xa lạ với bất cứ ai trong trường này.
Bạch Hồng Cường
[ hơi cúi xuống, cười nghiêng nghiêng] Chào cậu. Cho tôi mượn áo thể dục của cậu một lát nhé?
Thế Vĩ ngơ ra, miệng hơi hé rồi khép, mắt chớp lia lịa như thể nghi ngờ mình nghe nhầm:
Lê Bin Thế Vĩ
Hả? Em... em ấy hả?
Bạch Hồng Cường
[gật gù] Ừ. Tên nhóc là Thế Dĩ à?
Thế Vĩ luống cuống, giọng nhỏ như gió lạc giữa trưa
Lê Bin Thế Vĩ
... Là Thế Vĩ.
Bạch Hồng Cường
À, đúng rồi, Thế Vĩ.
Chỉ cần anh ấy bắt chuyện với tôi thế này cũng đủ làm tôi vui cả ngày.
Thế Vĩ nghe chính tim mình gõ nhịp, mặt đỏ bừng. Cậu lúng túng gỡ cúc cổ, cởi áo khoác thể dục đưa ra. Bàn tay cậu run nhẹ, còn mắt thì liếc lén ánh nhìn lạ lẫm của Cường, cái nhìn như cười mà chẳng biết cười điều gì.
Trong đầu Thế Vĩ còn kịp chợt nghĩ:
Anh nổi tiếng thế cơ mà, sao lại mượn đồ của mình nhỉ?
Nhưng thôi, mặc kệ. Chỉ cần anh biết cậu tồn tại cũng đủ rồi.
Nhận áo xong, Cường vắt lên vai, nheo mắt
Bạch Hồng Cường
Hết giờ ăn trưa tôi trả cậu. Cảm ơn nhá!
Nói xong, anh quay bước đi, để lại Thế Vĩ ngồi chết trân, hai tai nóng bừng, mùi vải thể dục vẫn vương lại trên đầu ngón tay.
Lỡ thương rồi sao?
Chưa kịp quay lưng đi, Thế Vĩ đã nghe giọng Cường gọi giật lại, giọng nửa hỏi han, nửa như trêu chọc.
Bạch Hồng Cường
Nhưng sao đồng phục với đồ thể dục của cậu lại rộng thùng thình thế?
Bạch Hồng Cường
Trong cậu cũng thấp bé nhẹ con mà.
Câu nói nghe tưởng bâng quơ, nhưng lại như một nhát kim đâm nhẹ vào ngực.
Thế Vĩ khựng lại, tay khẽ siết gấu áo, mắt cụp xuống
Lê Bin Thế Vĩ
Cái đó... vì bố mẹ em ai cũng cao lớn cả
Lê Bin Thế Vĩ
Bố bảo em rồi sẽ cao lên thêm nữa...
Với dáng người bé con thế này, chắc ai nghe cũng tưởng cậu đang đùa.
Cường nhìn cậu một lúc rồi bật cười, giọng cười kéo dài, ánh mắt tinh nghịch mà ấm áp.
Bạch Hồng Cường
Ha ha. Cậu đáng yêu đấy. Thế thì đừng lớn nữa nhé.
Nói xong, Cường vô nhẹ vai cậu, cười thêm một cái như thể trêu rồi thôi, nhưng câu nói ấy đủ làm Thế Vĩ đỏ đến tận vành tai.
Bạch Hồng Cường - cái tên chỉ cần nghe thôi cũng đủ để mấy dãy hành lang xôn xao.
Anh ấy học hành cũng giỏi.
Chơi thể thao lại càng giỏi nữa
Có lần, đang ngồi cạnh anh ở bậc thềm sau dãy lớp, cậu chăm chú nghe Cường kể chuyện linh tinh thì một người bạn của anh chạy ngang qua, vô tình huých vào vai cậu.
Chiếc kính dày cộm trượt khỏi sống mũi, rơi lạch cạch xuống nền gạch.
Không ai kịp cúi, chỉ có Cường là nhặt kính lên. Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cậu lâu hơn bình thường.
Mắt Vĩ tĩnh, sâu, đuôi khẽ xếch, ánh nhìn im mà sáng, như cất giữ điều gì chưa kịp bật ra.
Cường đưa tay chạm khẽ đầu ngón tay lên đuôi mắt cậu, nhẹ như gió thoảng qua da.
Tim cậu bỗng đập tứ tung, lồng ngực như bị bó chặt bởi chính hơi thở của mình.
Cậu lắp bắp, muốn lùi lại mà không kịp.
Cường hơi giật mình, rồi cười, giọng nửa chọc nửa thật.
Bạch Hồng Cường
Vĩ à, điều gì khiến cậu để cái kiểu tóc này thế? Trông cứ như sắp đi tu đến nơi.
Thế Vĩ chết trân, mặt đỏ như vừa bị phơi ra dưới nắng gắt. Cường chống căm nhìn cậu.
Bạch Hồng Cường
Từ giờ, bỏ kính ra đi. Che mắt thế này, phí lắm.
Anh đặt kính lại vào tay cậu. Lòng bàn tay Thế Vĩ vẫn còn run nhẹ.
Cường ngồi trong lớp, chán học, mắt cứ phóng ra ngoài cửa sổ. Gió luồn qua mấy tán phượng non, hất nhẹ mấy sợi tóc mái. Anh hờ hững gác tay lên bậu cửa, chợt thấy thấp thoáng bóng ai quen quen đi ngang.
Cậu đi chậm chậm, mắt dán chặt vào trong điện thoại như sợ ai bắt gặp.
Cường nhếch môi, gõ tay lên cửa số.
Lê Bin Thế Vĩ
À... chào anh
Cường nghiêng đầu, nhìn cậu chăm chằm, rồi phì cười thành tiếng.
Bạch Hồng Cường
Cậu cũng chịu bỏ kính ra rồi nhỉ. Tóc cũng vuốt lên nữa.
Bạch Hồng Cường
Có vẻ cậu cũng chịu thay đổi đấy, Vĩ.
Cường đứng dậy khỏi bàn, đẩy cửa lớp, tay đút túi quần bước ra. Anh liếc nhìn Vĩ, nửa như hỏi, nửa như rủ rê.
Bạch Hồng Cường
Tôi tính xuống căn tin. Đi cùng tôi không?
Lê Bin Thế Vĩ
Ừ... cũng được
Hành lang trống, nắng đổ dài.Cường liếc mắt nhìn cậu từ đỉnh đầu xuống tận gấu áo, giọng đều đều như thì thầm.
Bạch Hồng Cường
Toàn người cậu mà này, Vĩ à...
Anh khẽ nhướn mày, giọng cười cười.
Bạch Hồng Cường
Cậu hình như cao lên mỗi ngày thì phải?
Thế Vĩ chưa kịp đáp, đã nghe anh buông thêm một câu, giọng khẽ mà gợn trêu:
Bạch Hồng Cường
Thần kỳ thật đấy. Cậu còn định cao thêm bao nhiêu phân nữa?
Thế Vĩ đỏ bừng mặt, miệng há ra mà chẳng biết trả lời sao. Nhưng chưa kịp thở, đã thấy Cường vươn tay, túm nhẹ mấy sợi tóc mái trên đầu cậu.
Lê Bin Thế Vĩ
Hả? Sao vậy.?
Cường chỉ khẽ cười, buông tóc cậu ra, bàn tay rút lại như chưa từng chạm.
Ánh mắt anh phảng phất điều gì đó chẳng nói thành lời hoặc có khi chính anh cũng chẳng buồn hiểu.
Trạm xe buýt
Trời chiều đổ bóng dài trên sân trường.
Một góc sau nhà thi đấu vắng hoe, chỉ nghe được tiếng giày cọ sàn và giọng cười chát chúa vang lên giữa bức tường gạch xám.
Học sinh khối trên
Cường à.
Học sinh khối trên
Bạch Hồng Cường.
Một bàn tay thô ráp đập bộp lên vai anh, kéo nhẹ rồi siết chặt.
Học sinh khối trên
Tao có chuyện muốn nói với mày ấy mà.
Thằng đàn anh khối trên nghiêng đầu, cười nham hiểm.
Học sinh khối trên
Mày cứ giữ cái khuôn mặt đó mà đi theo tao nhé?
Cường nhìn hắn, mặt không đổi sắc. Kiểu gì mà anh chẳng biết trước, chuyện này đâu phải lần đầu.
Anh chỉ bật ra một tiếng cười khểnh, vừa đủ khiến gã kia phát bực.
Bạch Hồng Cường
Chào anh ạ.
Bạch Hồng Cường
Tự dưng có chuyện gì thế?
Thế Vĩ vừa nghe loáng thoáng mấy câu rỉ tai trong sân bóng.
Học sinh
Cường vừa bị mấy anh đàn trên lôi đi ấy.
Học sinh
Chết chắc rồi haha.
Chỉ chừng đó thôi, cậu đã gạt sách trong tay, túm vai một đứa khác:
Lê Bin Thế Vĩ
Hồng Cường đang ở đâu?
Học sinh
Ơ… N-nhà thi đấu.
Học sinh
Đằng sau nhà thi đấu…
Chưa kịp cảm ơn, Thế Vĩ đã chạy vụt đi, tim đập loạn chắc là vì lo nhỉ?
Đằng sau nhà thi đấu, giọng mấy đàn anh rít qua kẽ răng như kéo dao trên đá.
Học sinh khối trên
Hồng Cường à, khó chịu phết nhờ?
Học sinh khối trên
Nghe nói mày cho Mỹ Hằng số điện thoại đúng không?
Học sinh khối trên
Lần trước mày dở trò con nít chưa đủ à?
Cường ngẩng mặt lên, ánh mắt anh vô hồn, cười nhạt.
Bạch Hồng Cường
Mỹ Hằng đã nói vậy sao?
Bạch Hồng Cường
Rằng tôi cho cô ta số điện thoại?
Học sinh khối trên
Tao hỏi mày — mày với tao gu đàn bà giống nhau hả?
Học sinh khối trên
Hay mày cố tình chọc tao?
Hắn gằn giọng, chực vung tay.
Học sinh khối trên
Mày không có liêm sỉ sao?
Học sinh khối trên
Vẫn im à?
Học sinh khối trên
Tặng mày một cú tát cho tỉnh…
Tay hắn còn chưa kịp vung trọn đường thì một bàn tay nhỏ đã chộp lấy cổ tay hắn, kéo giật về phía sau.
Tiếng giày vang chát chúa dưới nền xi măng.
Giữa khoảng tối, Thế Vĩ lách người đứng chắn trước, tay nắm chặt cổ tay Cường, giọng lạc đi nhưng cứng cáp lạ thường:
Lê Bin Thế Vĩ
Sao anh cứ thích dính líu với mấy người xấu vậy?
Lê Bin Thế Vĩ
Tới trễ một tí có lẽ anh ăn trọn cú tát rồi!
Nói xong, cậu không đợi ai kịp phản ứng, kéo phăng Cường chạy khỏi đám người kia.
Tiếng bước chân vụt qua sân trường , tiếng gió quất vào tai, nhưng bàn tay cậu vẫn siết chặt tay anh như sợ buông ra thì người đó lại biến mất.
Phía sau, tiếng chửi rủa vang vọng.
Nhưng Thế Vĩ chỉ quay đầu, thở hổn hển, vẫn không buông tay:
Lê Bin Thế Vĩ
Anh ngốc vừa thôi.
Lê Bin Thế Vĩ
Lần sau đừng để em nghe mấy chuyện kiểu này nữa.
Họ chạy cho tới khi bóng đêm lấp gần hết góc sân sau.
Tiếng lá khô dưới giày giòn tan, lẫn với tiếng thở gấp gáp không kịp giấu.
Trạm xe buýt cũ với cái biển hiệu rỉ sét là nơi họ dừng lại.
Cường ngồi phịch lên băng ghế gỗ, hất cằm nhìn cậu nhóc đang đứng cách nửa bước.
Vĩ vẫn cúi đầu, tay còn siết quai cặp tới trắng đốt ngón.
Cường chống cùi chỏ lên đầu gối, cười khẩy:
Bạch Hồng Cường
Này, cậu rốt cuộc mắc gì cứ phải xía vào chuyện người khác thế?
Thế Vĩ ngẩng lên, hơi thở vẫn chưa đều:
Lê Bin Thế Vĩ
Chuyện người khác?
Cường gật nhẹ, liếm vệt máu nơi khoé môi, giọng vẫn phớt:
Bạch Hồng Cường
Cậu tưởng tôi không lo được cho bản thân chắc?
Bạch Hồng Cường
Thấy vui hả, đứng ra chắn cho tôi rồi tự biến mình thành cái bia tiếp theo?
Vĩ mím môi, mắt đằng sau tròng kính hơi ánh lên bực dọc.
Lê Bin Thế Vĩ
Nếu tôi không đứng ra, anh bị đánh vui chắc?
Cường phì cười, tiếng cười khô khốc:
Bạch Hồng Cường
Đánh lộn quen rồi, không chết được.
Bạch Hồng Cường
Nhưng dây vào mấy thằng đó thì phiền lắm, hiểu không?
Bạch Hồng Cường
Lo mà giữ cái mặt ngốc của cậu cho nguyên vẹn ấy.
Thế Vĩ hít một hơi, giọng bật ra, líu nhưng rõ:
Lê Bin Thế Vĩ
Tôi không thích đứng nhìn người khác bị bắt nạt.
Cường nheo mắt, nhìn cậu từ đầu tới chân và cả cái áo đồng phục rộng thùng thình.
Anh chống tay ra sau, ngửa đầu cười khẩy:
Bạch Hồng Cường
Đời tôi gặp mấy thằng điên rồi.
Bạch Hồng Cường
Mà cậu là đứa đầu tiên hăng hái ôm phiền phức cho vui.
Vĩ vẫn đứng yên, mím chặt môi.
Một lát sau, cậu lùi ra nửa bước, gật nhẹ, giọng khô như bọt phấn:
Lê Bin Thế Vĩ
Tôi không dính vào chuyện của anh nữa.
Vĩ quay lưng, toan bước khỏi bậc thềm trạm xe thì cổ tay áo lại bị níu.
Cường chưa buông ngay. Anh siết tay, nửa cười nửa mắng:
Bạch Hồng Cường
Làm mặt giận gì.
Bạch Hồng Cường
Tôi chửi cậu là tôi chửi mấy thằng to xác kia, chứ chửi cậu hồi nào.
Thế Vĩ im lặng, chỉ quay sang liếc nhìn anh — ánh nhìn lạ lắm: bướng, ngang, rồi lại cụp xuống.
Cường buông áo cậu, khẽ đẩy vai:
Bạch Hồng Cường
Ngồi xuống.
Bạch Hồng Cường
Muốn đi về thì đợi xe chạy đi đã, ở đó mà bày đặt bỏ đi…
Download MangaToon APP on App Store and Google Play