#Mật Mã Số 13 | Rhycap. ︎
#01:Kẻ mang mặt nạ.
Khu biệt lập số 7,ngoại ô Hoà Bình.
Hoàng Đức Duy đứng giữa không gian rộng hoang lạnh.Tường loang lổ rêu mục,mái tôn ọp ẹp kêu cọt kẹt theo từng luồng gió.Trên trần nhà chỉ có đúng một cái bóng đèn huỳnh quang mờ nhoe,sáng mờ như chính số phận của cậu từ lúc bước vào đây.
Cạnh Đức Duy,có một vết đen loang dài trên sàn bê tông - thứ mùi tanh tanh lẫn kim loại cũ ám vào cổ họng.
Không ai nói ra,nhưng ai cũng biết - nơi này không dành cho người lương thiện.
Một tiếng gõ vang lên - khô,đều,lạnh.
Một người đàn ông bước vào.Mặc vest đen,cúc áo cài thẳng,đôi giày da bóng không lấm một hạt bụi nào.
Ánh đèn nghiêng xuống gò má hắn,tạo thành một bóng xéo sắc như dao.
Nguyễn Quang Anh.
Hắn không cầm súng.Không ra lệnh.Nhưng từng bước đi của hắn cũng đủ khiến cả phòng phải nín thở.
Tiến Long - một trong ba người đàn em của Quang Anh - cười khẩy,chống dao lên đùi.
#Tiến Long.
:"Mày tên gì?"
#Hoàng Đức Duy.
:"...Đức Duy."
Hải Nam - kẻ đứng im xuống từ nãy giờ - chỉ tay vào ng.ực Duy.
#Hải Nam.
:"Trong tổ chức không ai xài tên thật."
#Tiến Long.
| Cười.
:"Tao thích thằng này.Số không, không gì cả."
#Nguyễn Quang Anh.
:"Xuất thân?"
#Hoàng Đức Duy.
:"Không cha mẹ, không nhà, không gốc gác."
#Nguyễn Quang Anh.
| Hừ lạnh một tiếng,lạnh lùng.
:"Tao hỏi,chứ không phải để mày kể khổ."
Một chiếc hộp gỗ được Long đặt xuống nền.Không khoá, không nắp,chỉ một con dao nhỏ nằm giữa.
#Tiến Long.
| Lười biến.
:"Quy tắc đơn giản.Không ch.ết thì sống."
Ba người bước vào,tạo thành vòng vây quanh Đức Duy.
Không ai ra tay trước.
Họ chỉ chờ.
Duy không sợ, nhưng tay cậu lạnh toát.Những giờ học kỹ thuật sinh tồn không bao giờ nói đến cảm giác này - khi đối phương không xem mình là người.
Một ánh mắt chạm vào mắt cậu.
Lạnh,sâu.Như thể...đang soi vào bên trong lớp mặt nạ mà cậu đeo.
Quang Anh.
Không có m.áu.Không có dao đ.âm.
Chỉ có tiếng bước chân, tiếng va chạm và tiếng thở mạnh dần.
Khi một tên bị đánh ngã,tên còn lại gục xuống vì trượt chân.Duy vẫn đứng vững.Tay giữ chặt dao, ng.ực phập phồng.
#Hoàng Đức Duy.
:"Xong chưa vậy?"
#Nguyễn Quang Anh.
| Lạnh lẽo.
:"Chưa."
Hắn rút ra trong túi một phong thư - loại giấy thấm ẩm,mép đã nhàu.Ném xuống sàn,tiếng va khô khốc hơn cả tiếng người.
#Nguyễn Quang Anh.
:"Tự đọc.Nếu còn đứng được."
> "Hồ sơ 000 - Thí điểm: Hoàng Đức Duy.
Mật danh:Zero.
Mục tiêu:Quan sát - Phân loại - Giữ lại nếu vượt ngưỡng.
Ghi chú: Không rõ động cơ thực sự.Ánh mắt... không phải của người muốn sống."
#Tiến Long.
:"Vậy giờ sao đại ca?"
#Nguyễn Quang Anh.
:"Thả đi."
#Hải Nam.
| Trầm.
:"Không test nữa?"
#Nguyễn Quang Anh.
| Khẽ cười lạnh.
:"Nó đã không sợ..thì mày test cũng vô nghĩa."
Một giờ sau - Tại phòng khoá nội bộ.
Đức Duy ngồi trong góc phòng,vai rướm đau.Cửa khóa bằng hệ thống mã hoá.Không có ai vào được, trừ Quang Anh.
Đột nhiên có một mảnh giấy được đẩy qua khe cửa.
Duy cúi xuống nhặt lấy.
> "Mày sống sót.Không có nghĩa là mày thuộc về.
Nhưng từ giờ,mày sẽ không ch.ết dễ dàng nữa.Và tao sẽ là người quyết định điều đó.
*13 "
Duy đọc, rồi chậm rãi đặt tờ giấy đó lên đùi.
Không đốt, không xé.Chỉ nhìn chằm chằm mãi dòng chữ cuối cùng.
Không hiểu vì sao..trái tim cậu lại đập lệch một nhịp.
[HỒ SƠ 000 - KÍCH HOẠT]
Đối tượng:Hoàng Đức Duy.
Thâm nhập:Tổ chức số 13.
Giám sát: Nguyễn Quang Anh.
Ký hiệu:Chưa cấp.
Tình trạng:Chấp nhận giữ lại.
Ghi chú:Ánh mắt không xác định động cơ.
Tương tác đầu tiên:Bất thường.
xxx_
#02:Người mang dấu thập.
Ba ngày sau buổi tuyển chọn,Hoàng Đức Duy được đưa đến một căn phòng kín.Không cửa sổ.Ánh đèn trắng rọi thẳng từ trần xuống,phản chiếu lên nền đá lạnh.
Mười hai người đàn ông mặc đồ đen ngồi thành vòng tròn.Mặt không một biểu cảm.Mắt đeo kính râm.Tay đặt ngay ngắn trên đùi.Họ không hỏi, không gật đầu.Không ai biết tên họ.Chỉ biết,họ là những người "được phép nhìn thấy vết thập được khắc lần đầu".
Hải Nam đưa Duy vào giữa phòng.
Trên tay gã là một hộp kim loại,khoá vân tay.
#Hải Nam.
:"Cậu có thể rời đi,ngay bây giờ."
#Hải Nam.
:"Không ai ngăn.Nhưng nếu ở lại,sẽ không còn đường quay đầu."
#Hoàng Đức Duy.
:"Tôi chưa từng quay đầu."
Nam gật nhẹ rồi mở hộp.Bên trong là một ống mực,một lưỡi dao y tế,và một mảnh băng vải đen.
Không ai nói thêm gì.
Một đường mảnh cắt vào da ng.ực trái của Duy - ngay bên tim.
Không sâu,nhưng đủ để cậu thấy lạnh sống lưng.Lưỡi dao chạm tới tận ranh giới giữa cơ thể và lòng kiên định.
Mực đen được quét vào vết rạch - không len, không nhoè.
Một dấu thập nghiêng,gọn và sắc,in ngay trên vết m.áu.
Băng vải quấn lại.Cắt.Thắt.
Nghi thức kết thúc chỉ trong chưa đến hai phúc.Nhưng trong đầu Đức Duy,nó như dài cả một đời.
Sau khi lễ kết thúc - tại hành lang phía Tây.
Quang Anh đứng dựa vào tường,mắt nhìn xuống tàn thuốc đang rơi.Hắn không vào phòng, cũng không hỏi kết quả.
Duy bước ra.
Giữa họ là một khoảng im lặng,như thể ai nói trước sẽ làm vỡ một điều gì đó không nên chạm đến.
#Nguyễn Quang Anh.
| Đưa một chiếc áo khoác đen.
:"Từ giờ hãy mặc thứ này.Không có vết thập - mày là người ngoài."
#Nguyễn Quang Anh.
:"Có rồi...thì cũng không chắc là người trong."
#Hoàng Đức Duy.
:"Anh thích nói mập mờ vậy à?"
#Nguyễn Quang Anh.
| Không trả lời câu hỏi của Duy.
:"Đi theo tao."
Một bản đồ thành phố được chiếu lên tường.Tâm điểm đánh dấu đỏ là một khu quận sát ngoại ô - nơi từng có vài vụ bu.ôn bán vũ khí nhỏ lẻ bị công an quét sạch nhưng không bắt được ai lớn.
#Nguyễn Quang Anh.
:"Mục tiêu:Quang Hải.Bu.ôn súng."
#Nguyễn Quang Anh.
:"Hắn thường xuất hiện tại sòng bạc ngầm ở quận 9.Tìm cách tiếp cận,moi thông tin.Không để hắn biết thân phận."
#Hoàng Đức Duy.
:"Tra.tấn?"
#Nguyễn Quang Anh.
:"Không."
#Nguyễn Quang Anh.
| Liếc mắt.
:"Không."
#Hoàng Đức Duy.
:"Vậy tôi phải làm gì?"
#Nguyễn Quang Anh.
:"Biến mình thành người mà hắn sẽ tự nguyện nói ra."
Duy khẽ nhếch môi.Lần đầu tiên,trong lòng cậu lại thoáng lên một cảm giác lạ - giữa nhiệm vụ và ánh mắt người đối diện,có gì đó... rất không an toàn.
Đêm hôm đó - tại sòng bạc ngầm.
Duy bước vào sòng bạc với vẻ ngoài hoàn toàn khác:Tóc vuốt ngược,sơ mi trắng mở ba nút,ánh mắt lờ đờ và nụ cười nửa miệng của dân chơi mới nổi.
Quang Hải ngồi cuối bàn poker.Thân hình gã săn chắc ,cao to và có 6 múi vì cũng thường tập gym rất nhiều.Mồ hôi chảy ròng,tay không rời ly whisky.
Duy lặng lẽ rót một ly.
#Hoàng Đức Duy.
:"Anh Hải?"
#Quang Hải.
| Nhìn lướt.
:"Cậu là ai?"
#Hoàng Đức Duy.
| Kéo áo sang trái,để lộ băng đen quấn ng.ực.
:"Người mới... được đánh dấu."
#Quang Hải.
| Ngừng lại vài giây.
:"..Mày có chứng cứ?"
#Hoàng Đức Duy.
| Nhấp rượu.
:"Anh Quang Anh nói,nếu anh vẫn định chơi hai mặt... thì tốt nhất là anh nói trước khi bị hỏi lần hai."
Không có dao.Không có súng.
Chỉ là một ánh mắt nhìn xuyên qua ly rượu.
Phía xa - một bóng người đứng trên tầng cao sòng bạc.
Nguyễn Quang Anh.Tay cầm bộ đàm tắt tiếng,mắt không chớp
#Hải Nam.
| Qua tai nghe.
:"Anh không tin thằng Zero này à?"
#Nguyễn Quang Anh.
:"Tao muốn biết nó sống sót kiểu gì."
#Hải Nam.
:"Hay là... Anh quan tâm hơi nhiều?"
Quang Anh im lặng.Lâu sau mới đáp lại,rất khẽ.
#Nguyễn Quang Anh.
:"Vì tao đã từng thấy một ánh mắt y chang như vậy."
#Nguyễn Quang Anh.
:"Nó là của một thằng cảnh sát đã chết vì tin vào người mình đang theo dõi."
#03:Nhiệm vụ đầu tiên.
Cửa sau của sòng bạc đóng lại, tiếng nhạc vẫn ầm ầm nhưng không át nổi tiếng cửa sắt sập ngay sau lưng Duy.
Phòng chứa vắng người.Ánh đèn vàng hắt từ trên cao chiếu thẳng vào mắt Quang Hải.Tay hắn vẫn cầm ly rượu,còn tay kia... đang giữ cổ áo của Duy.
#Quang Hải.
:"Mày nghĩ mày là ai hả?"
#Quang Hải.
:"Người của số 13 thì không bao giờ nói tên Quang Anh ra như mày vừa làm."
Duy vẫn im lặng.Không phản kháng gì cả.
#Quang Hải.
:"Mày là gián điệp.Tao từng thấy cái loại như mày rồi."
#Quang Hải.
:"Mắt mày không có gì hết,chỉ có tính toán."
Đức Duy nhìn thẳng vào mắt gã.
Không dao động.
#Hoàng Đức Duy.
:"Nếu tôi là gián điệp,tôi sẽ không đến đây một mình."
#Quang Hải.
| Gằn giọng.
:"Mày đừng có mà chơi mấy cái trò tâm lý.Tao xử một thằng cảnh sát ngay chỗ mày đứng tuần trước."
Gã siết mạnh hơn.Cổ Duy đau rát,mắt hơi mờ đi.Nhưng giọng cậu vẫn đều.
#Hoàng Đức Duy.
:"Vậy... xử thêm tôi đi."
#Hoàng Đức Duy.
:"Nhưng nhớ hỏi bản thân:Nếu tôi thực sự là người của Quang Anh... mày có ra khỏi đây được không?"
Hải hơi khựng lại.
Chỉ một chút thôi.Nhưng Duy biết,gã đang dao động.
Tiếng giày vang lên từ hành lang bên ngoài.Không vội .Không nhanh.Nhưng mỗi bước đều khiến không khí trong phòng chùng xuống.
Cửa mở.Không ai lên tiếng.
Nguyễn Quang Anh bước vào,tay đút túi,ánh mắt không thèm liếc nhìn Hải.
#Quang Hải.
| Căng cứng cả người.
:"Anh... sao anh biết tôi ở đây?"
#Nguyễn Quang Anh.
| Nhạt giọng.
:"Tao tới trước cả mày."
Duy liếc sang.Mắt vẫn cay nhưng không tỏ vẻ bất ngờ.Cậu lờ mờ đoán được... người này chưa bao giờ rời mắt khỏi mình.
#Quang Hải.
:"T-Tôi không biết nó là người của anh... tôi tưởng --"
#Nguyễn Quang Anh.
| Cắt lời.
:"Tao biết."
Hắn nhấc ly rượu của Hải, ngửi nhẹ,rồi đặt xuống bàn.Im lặng vài giây.Rồi bất ngờ -- giơ tay.
Ngón trỏ đặt lên cò súng bên thắt lưng.
Cả căn phòng đông cứng.
#Quang Hải.
| Run run.
:"Anh... "
#Nguyễn Quang Anh.
| Bình thản.
:"Nếu mày mà bắn,mày ch.ết trước."
Tay Hải buông xuống.Duy thở chậm, mắt vẫn đặt ở khoảng giữa ng.ực và cằm Quang Anh - Không dám nhìn lên,cũng không dám cúi xuống.
#Nguyễn Quang Anh.
:"Tao không gi.ết mày."
#Nguyễn Quang Anh.
:"Tao chỉ cần biết... mày phản ứng như thế nào mà để bị nghi ngờ."
#Quang Hải.
:"Ý anh ... đây là thử?"
#Nguyễn Quang Anh.
:"Mày không cần hiểu.Chỉ cần biết,lần sau đừng hòng động đến người tao chọn."
#Nguyễn Quang Anh.
| Lạnh tanh, không ngoảnh lại.
:"Ra ngoài.Cả hai."
Trên xe trở về,Duy ngồi ghế sau.
Quang Anh vẫn im lặng,ánh mắt hướng ra kính,như thể chưa từng có một cuộc đối thoại nào trong đêm đó.
Không ai nhắc lại tới chuyện ở sòng bạc.
Đức Duy định im luôn, nhưng khi xe rẽ qua khúc cua tối,cậu khẽ lên tiếng.
#Hoàng Đức Duy.
:"Anh đến trước... nhưng không ngăn."
#Hoàng Đức Duy.
:"Là vì anh muốn thử tôi,hay vì anh chưa chắc tôi là người của anh?"
#Nguyễn Quang Anh.
| Khẽ cười.
:"Mày nghĩ mình là ai mà để tao phải chắc?"
Duy không đáp.
Một lúc lâu sau,Quang Anh mới nói tiếp - giọng như một câu chuyện cũ mà chẳng ai hỏi.
#Nguyễn Quang Anh.
:"Đã từng có một người... cũng nói chuyện kiểu giống mày."
#Nguyễn Quang Anh.
:"Cũng đứng như mày.Cũng tưởng mình lạnh lùng,tỉnh táo, điều khiển được mọi thứ."
#Hoàng Đức Duy.
:"Rồi sao?"
#Nguyễn Quang Anh.
:"Nó ch.ết.Vì tin vào cảm giác của chính nó."
Xe dừng lại.Đèn đường hắt qua cửa kính chiếu lên nửa gương mặt Quang Anh - một bên tối,một bên như dính lại ánh sáng quá lâu đến hoá buốt.
#Nguyễn Quang Anh.
:"Mày thông minh,Duy.Nhưng đừng nhầm lẫn giữa thông minh và bất tử."
Tối đó - tại phòng riêng của Duy.
Băng quấn trên ng.ực hơi nhức.Duy mở áo ra kiểm tra.Dấu thập vẫn chưa lành hẳn,viền mực vẫn thấm nhẹ dưới da.
Cậu nhìn vào vết thương ấy, rồi nhớ lại ánh mắt người kia.
Không phải vì sợ.Cũng không hẳn vì tôn trọng.
[Hồ sơ 002 - Cập nhật.]
Tình trạng:Đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên.
Mức phản ứng: Vượt ngưỡng ổn định.
Quan sát cao cấp:Tiếp tục.
Ghi chú:Quang Anh chủ động xuất hiện - Không theo yêu cầu nhiệm vụ.
xxx_
Download MangaToon APP on App Store and Google Play