[ Cherry X Bảo Ngọc ] Mật Ngọt
Chương 1 : "Nếu Chị Dạy, Tôi Học"
Hải My (Cherry) – 14 tuổi, là con gái út trong một gia đình từng rất khá giả nhưng sau biến cố, ba mẹ ly hôn, cô bỏ nhà đi từ năm 12 tuổi, sống nhờ vào đầu óc lanh lợi và… bản tính “không biết sợ”
Bảo Ngọc – 17 tuổi, gia cảnh bình thường, là trợ giảng trẻ ở trung tâm nghệ thuật, luôn dịu dàng, điềm tĩnh, được học trò và đồng nghiệp yêu quý. Nhưng ít ai biết, Ngọc từng trải qua một biến cố lớn trong quá khứ, khiến trái tim khép kín và không dễ mở lòng
Hồ Đông Quan
Ê nhóc! Ở đây là khu tập riêng, ai cho em vào vậy?
Giọng nam trầm, hơi gắt, vang lên trong phòng tập vắng
Cô bé đội mũ lưỡi trai, đang nghịch cây piano trắng, không thèm ngước lên:
Nguyễn Hà Hải My
Cửa không khóa, tôi vào
Người đàn ông nhíu mày, khoanh tay lại, bước vào gần hơn
Hồ Đông Quan
Vào vì cửa không khóa?
Hồ Đông Quan
Vậy nhà tôi không khóa, em cũng vào nằm ngủ được hả?
My xoay người lại. Ánh mắt cô bé lạnh tanh, gương mặt trẻ con mà sắc nét lạ lùng. Không hề sợ hãi, không chút rụt rè
Nguyễn Hà Hải My
Nếu anh cằn nhằn tiếp, tôi thật sự sẽ vô đó ngủ cho biết
Đông Quan sững một chút. Lâu rồi mới gặp đứa nhóc ngông cuồng kiểu này
Hồ Đông Quan
Dữ vậy, nhiêu tuổi rồi?
Nguyễn Hà Hải My
Mười bốn // Tay vẫn gõ lên phím đàn //
Hồ Đông Quan
Có biết đây là khu riêng không?
Nguyễn Hà Hải My
Biết, nhưng tôi không quan tâm
Hồ Đông Quan
Nhóc-! // Định chửi //
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Quan, thôi đi
Một giọng nữ dịu dàng vang lên từ cửa
Ngọc bước vào, dáng vẻ nhẹ nhàng, váy trắng phất nhẹ theo gió điều hòa. Chị đi đến gần, ánh mắt khẽ lướt qua cô
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Em là… học viên mới à?
Nguyễn Hà Hải My
Không, tôi chỉ đi ngang
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Vậy sao vào phòng tập?
Nguyễn Hà Hải My
// Đứng dậy // Thích thì vào?
Hồ Đông Quan
Nè nhóc? Anh nhịn mày nãy giờ rồi nhé
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Quan, em lo được
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
// Quay lại phía cô // Chị là Ngọc
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Em tên gì?
Nguyễn Hà Hải My
My // Đảo mắt //
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Lý do em chọn nơi này để ‘đi ngang’ là gì?
Cô bước lại gần, dừng cách chị một khoảng ngắn. Đủ để Đông Quan bắt đầu nhíu mày
Nguyễn Hà Hải My
Vì ở đây có tiếng đàn
Nguyễn Hà Hải My
Tôi không thích ai chen ngang lúc tôi đang chơi // Liếc nhìn Đông Quan //
Nguyễn Hà Hải My
Càng không thích bị chất vấn như phạm nhân
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Chị xin lỗi
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Quan là bạn chị, anh ấy hay trêu người, em đừng giận
Nguyễn Hà Hải My
Giận? Tôi quen kiểu người đó rồi
Nguyễn Hà Hải My
Nhưng nếu anh ấy còn nói nữa
Nguyễn Hà Hải My
Tôi sẽ không chơi nhạc nữa, mà đập đàn
Đông Quan bật cười nhưng hơi rút lui.
Ngọc mím môi, nhìn My kĩ hơn một chút
Cô bé này rõ ràng không đơn giản. Nhỏ tuổi, nhưng cái lạnh trong mắt… không phải thứ người bình thường có
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Em muốn học không?
Nguyễn Hà Hải My
Chị dạy thì tôi học?
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
// Khựng nhẹ //
Câu trả lời ấy không giống một lời đồng ý… mà là kiểu thách thức
Chị nhìn vào đôi mắt đen của My – sâu hoắm, lạnh ngắt. Ánh nhìn không có lửa, nhưng lại như thiêu cháy người khác bằng sự phũ phàng
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Em không thích người khác dạy? // Nhẹ nhàng //
Nguyễn Hà Hải My
Không thích bị ra lệnh
Nguyễn Hà Hải My
Không thích bị hỏi quá nhiều
Nguyễn Hà Hải My
Không thích bị theo khuôn mẫu
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Vậy chị dạy kiểu em muốn?
Nguyễn Hà Hải My
Không cần chiều ý tôi // Nhướng mày //
Nguyễn Hà Hải My
Chỉ cần chị đừng tỏ ra hiểu tôi
Nguyễn Hà Hải My
Đừng hỏi quá nhiều
Nguyễn Hà Hải My
Tôi tới là học, chị dạy là được
Hồ Đông Quan
Nó mới mười bốn mà nói chuyện như bà cụ
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Quan // Nghiêm giọng //
Hồ Đông Quan
Rồi rồi, không nói nữa
Hồ Đông Quan
// Lẩm bẩm // Gặp nhỏ này nhiều chắc trầm cảm luôn quá
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Vậy em học ở đây
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Nhưng chị có vài nguyên tắc
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Một, đúng giờ
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Hai, tôn trọng người khác
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Ba, không phá đồ
Nguyễn Hà Hải My
Chỉ cần chị đừng xâm phạm không gian của tôi, tôi cũng không phá ai
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Tốt. Mai 9 giờ sáng, phòng số 3
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Nếu em đến, chị sẽ dạy
My không đáp. Chỉ khẽ gật đầu một cái – gọn như cái cách cô bé đến và sẽ đi bất cứ lúc nào
Rồi quay lưng bước đi. Không một lời chào, không ngoái đầu
Hồ Đông Quan
Nó là kiểu tới học… mà làm như là người ra điều kiện
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Không sao
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Em từng gặp những người giống vậy rồi
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Họ đều có một vết cắt sâu mà không biết nói ra bằng cách nào
Chương 2 : Tạm Đủ Cho Một Bắt Đầu
[Phòng tập số 3 – 9:00 sáng]
My bước vào, vai đeo balo, đầu vẫn đội mũ lưỡi trai đen. Vẻ ngoài không thay đổi, nhưng ánh mắt hôm nay không còn xẹt lửa
Ngọc đang lau bàn phím đàn. Chị ngẩng đầu, mỉm cười
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Em đến đúng giờ
Nguyễn Hà Hải My
Chị tưởng tôi trễ?
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Không, nhưng chị không chắc em sẽ đến
Nguyễn Hà Hải My
Tôi nói đến là đến // Bỏ balo xuống ghế //
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Ừ, chị nhớ // Nhẹ giọng //
Một khoảng im lặng trôi qua.
Ngọc đặt một tờ bản nhạc trước mặt My
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Em từng học qua?
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Ai dạy em?
Nguyễn Hà Hải My
Tôi coi trên mạng
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
// Gật đầu // Em thử chơi đoạn đầu bài này xem
My không nói gì, chỉ đặt tay lên phím đàn. Ngón tay cô bé gõ xuống – mạnh, dứt khoát, không vấp. Nhưng tốc độ thì nhanh hơn bình thường, thiếu cảm xúc. Như một người cố gồng lên để không bị chạm vào phần mềm nhất trong mình
Ngọc không ngắt lời. Cô lặng lẽ lắng nghe
Khi My dừng lại, Ngọc mới lên tiếng
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Kỹ thuật tốt
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Nhưng em đánh như đang giận
Nguyễn Hà Hải My
Tôi không giận
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Vậy em sợ?
Nguyễn Hà Hải My
…Chị hỏi nhiều rồi đó
Ngọc im lặng vài giây. Rồi chị đứng dậy, đi về phía tủ, lấy ra hai hộp sữa, đặt một hộp trước mặt cô
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Không hỏi nữa // Ngồi xuống bên cạnh cô //
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Uống đi, lạnh đó
Nguyễn Hà Hải My
Tôi không tới để uống sữa // Nhìn chị //
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Biết, nhưng học trong trạng thái căng thẳng thì không vô được đâu
Nguyễn Hà Hải My
Tôi không căng
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Em đang cố không căng
My nhìn chằm chằm lon sữa, im lặng vài giây. Cuối cùng, cô cắm ống hút rồi uống một ngụm
Nguyễn Hà Hải My
…Không ngon lắm
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Chị không ép em thích
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Nhưng chị muốn em cảm thấy không bị ép
Nguyễn Hà Hải My
// Liếc sang chị // ...Chị kì ghê
Nguyễn Hà Hải My
Tôi không dễ gần đâu
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Chị không cần em dễ gần
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Chị chỉ cần em ở đây, từng chút một
Nguyễn Hà Hải My
Vậy dạy tiếp đi, đừng nói nhiều
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Ừm // Mỉm cười //
Chị trở lại bên đàn, ngồi sát cạnh My – đủ gần để hướng dẫn, đủ xa để không xâm phạm không gian My tự vạch ra
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Lần này, em thử đánh chậm lại
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Đừng gồng, đừng cố mạnh
Nguyễn Hà Hải My
Tôi quen vậy rồi
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Thử khác đi, không có gì phải sợ
My nhìn phím đàn, rồi nhìn tay mình. Lần này, tiếng đàn vang lên chậm hơn, có hồn hơn – không còn sắc lạnh như lúc nãy
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Em bắt đầu dịu xuống rồi đó
Cô không nhìn chị. Nhưng khóe môi hơi nhếch
Chỉ một chút thôi. Rất nhẹ
My đánh đến giữa bài thì dừng lại. Ngọc vẫn ngồi cạnh, tay chống nhẹ lên cằm, ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn Ry. Không soi xét, chỉ là quan sát.
Nguyễn Hà Hải My
Được rồi // Rút tay ra khỏi phím đàn //
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Ừ, vậy nghỉ tí nha
Nguyễn Hà Hải My
Không phải mệt
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Biết. Nhưng chị mệt, cho chị nghỉ xíu được không?
Nguyễn Hà Hải My
// Liếc qua // Chị yếu dữ vậy?
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Không yếu
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Chỉ không phải kiểu người chạy hoài không dừng
Nguyễn Hà Hải My
Tôi thì không thích dừng
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Vì em không biết nếu dừng lại
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Thì sẽ nghĩ đến điều gì, đúng không?
Nguyễn Hà Hải My
// Khựng lại // ...
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Hôm nay em ăn sáng chưa?
Nguyễn Hà Hải My
Không quen ăn sáng
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Vì không thích?
Nguyễn Hà Hải My
Vì không có
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Từ lúc nào?
Nguyễn Hà Hải My
Từ lâu rồi, đừng hỏi
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Chị không hỏi để thương hại
Nguyễn Hà Hải My
Vậy hỏi để làm gì?
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Để hiểu, không cần hiểu hết
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Nhưng ít nhất hiểu em là ai
Nguyễn Hà Hải My
Tôi là người không cần ai hiểu // Nhìn sang //
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Vậy em để chị dạy đàn làm gì? // Nhẹ nhàng //
Chưa có câu trả lời nào cả. Không phải không có, mà là… chưa muốn nói
Cửa phòng hé mở.
Đông Quan thò đầu vô, vẻ mặt nửa nghiêm nửa cười
Hồ Đông Quan
Hai người yên ổn không đấy?
Hồ Đông Quan
Nãy giờ thấy im quá tưởng đánh nhau
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
// Bật cười // Em dạy học chứ đâu phải đánh nhau
Hồ Đông Quan
Bé con hôm nay hiền hơn hôm qua ha?
My không trả lời. Chỉ cầm hộp sữa bước thẳng đến thùng rác, bỏ vào
Nguyễn Hà Hải My
Đừng gọi tôi là bé con?
Hồ Đông Quan
Ờ, cô gái lạnh như băng // Nhún vai //
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
// Khẽ lắc đầu // Anh đi đi, để em dạy tiếp
Hồ Đông Quan
Biết rồi, nhưng nè // Liếc nhìn cô //
Hồ Đông Quan
Nó mà bẻ đàn, gọi anh tới xử lý liền nha
Nguyễn Hà Hải My
Tôi không bẻ đàn đâu
Nguyễn Hà Hải My
Tôi chỉ bẻ người ta thôi
Quan đóng cửa. Còn lại My và Ngọc – và một câu nói khiến cả căn phòng lại rơi vào im lặng
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Câu đó em nên bớt nói lại thì hơn
Nguyễn Hà Hải My
Tôi nói thật
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Nhưng nếu cứ sống trong chế độ tự vệ hoài… sẽ mệt lắm
Nguyễn Hà Hải My
Tôi quen rồi // Ngồi xuống ghế //
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
// Dịu giọng // Chị không muốn em quen như vậy mãi đâu
Nguyễn Hà Hải My
Chị là ai mà không muốn?
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Không là ai cả
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Nhưng chị đang dạy em
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Ít nhất lúc này…
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Chị là người muốn em không bị chính mình làm tổn thương
My im lặng.
Lần đầu tiên trong sáng hôm đó, ánh mắt cô bé không có gai nhọn
Chỉ có một thoáng… mỏi mệt
Chương 3 : Cảm Giác Không Gọi Tên
[Sáng sớm – Trung tâm nghệ thuật, 8:35 AM]
Cánh cửa phòng tập số 3 hé mở.
Hải My bước vào. Hôm nay đến sớm hơn gần nửa tiếng
Phòng vẫn trống. Đàn vẫn nằm yên. Cô bé ngồi xuống, tháo balo, mở nắp lon sữa đậu mang theo, gác chân lên ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ
Có tiếng giày. Không phải Ngọc
Hồ Đông Quan
Uầy, nay siêng ta?
Nguyễn Hà Hải My
Không có gì làm
Hồ Đông Quan
Đúng kiểu trả lời lạnh lùng
Hồ Đông Quan
Cũng may Ngọc chịu được em // Ngồi xuống ghế gần đó //
Nguyễn Hà Hải My
Anh rảnh vậy?
Hồ Đông Quan
Có lịch quay trưa, qua đưa đồ cho Ngọc
Hồ Đông Quan
Tiện xem bé con này học hành thế nào
Nguyễn Hà Hải My
Tôi không phải bé con
Hồ Đông Quan
À quên, cô My
Hồ Đông Quan
Người chơi piano như búa gõ thép
Nguyễn Hà Hải My
// Quay sang nhìn Đông Quan // Muốn thử không?
Nguyễn Hà Hải My
Tôi đổi môn qua võ cũng được
Hồ Đông Quan
Ngọc bảo không được đụng em nên anh mới ngồi yên đây nè
Lần này là Ngọc. Tay ôm túi xách, cười tươi:
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Hai người tới rồi à?
Hồ Đông Quan
Ủa, Ngọc hôm nay mặc váy hoa hả?
Hồ Đông Quan
Chắc biết có người đợi nên diện đúng không? // Trêu //
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Anh nói bậy hoài // Đánh nhẹ vào tay Đông Quan //
Hồ Đông Quan
Đau nha, bạo lực quá đó
My ngồi im, mắt nhìn lon sữa. Không hiểu sao… thấy ngứa mắt
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
// Quay sang cô // Em đến sớm ha?
Nguyễn Hà Hải My
Không định chờ anh này đâu // Liếc Đông Quan //
Hồ Đông Quan
Trời, Ngọc mà không bênh anh chắc em xử anh luôn á
Nguyễn Hà Hải My
Tùy chị Ngọc
Ngọc khẽ liếc nhìn My một chút. Không rõ có cảm nhận gì… nhưng ánh mắt chị hơi dịu lại
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Quan, anh ra ngoài đi, em dạy đã
Hồ Đông Quan
Đuổi khéo quá ta
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Không phải
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Em chỉ muốn tập trung cho học viên
Hồ Đông Quan
Ờ ờ, hiểu rồi, bé này đặc biệt ha // Liếc cô //
Cánh cửa khép lại. Chỉ còn hai người
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
// Ngồi xuống bên cô // Em ổn không?
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Hôm nay có vẻ hơi… khó chịu?
Nguyễn Hà Hải My
Chắc do anh bạn chị nói nhiều
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Ảnh là người hay nói bậy, em đừng để bụng
Nguyễn Hà Hải My
Không để bụng // Nhìn ra cửa //
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Sao vậy? // Nghiêng đầu //
Nguyễn Hà Hải My
…Không gì
Im lặng vài giây. Ngọc lấy bản nhạc mới ra
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Hôm nay mình tập bài này, dễ hơn hôm qua một chút
Nguyễn Hà Hải My
Chị nghĩ tôi đánh dở?
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Không, nhưng chị muốn em tập cảm xúc
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Không phải tốc độ
Cô không đáp. Chỉ đặt tay lên phím đàn, bắt đầu chơi
Tiếng đàn vang lên – vẫn còn cứng, nhưng rõ ràng chậm hơn
Ngọc ngồi im lặng nghe. Đến một đoạn dừng, My khẽ nói:
Nguyễn Hà Hải My
Chị thích người đó à?
Nguyễn Hà Hải My
Anh lúc nãy
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Quan hả?
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Sao em hỏi vậy? // Nghiêng đầu //
Nguyễn Hà Hải My
Không gì, hỏi thôi
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Không, anh ấy là bạn thân
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Từng thân lắm, nhưng không phải kiểu em nghĩ
Nguyễn Hà Hải My
Tôi có nghĩ gì đâu?
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Ừm, vậy mình tập tiếp nha? // Cười nhẹ //
My không đáp. Nhưng tiếng đàn lại vang lên. Lần này chậm hơn, dịu hơn. Ngọc không nói gì nữa
[Trưa – Hành lang tầng 2, sau buổi học]
Buổi tập kết thúc sớm hơn thường lệ. Ngọc bận xử lý vài giấy tờ ở văn phòng giáo vụ, My được tự do đi loanh quanh
Cô bước chậm rãi dọc hành lang, tay đút túi, ánh mắt lướt qua từng phòng học. Không có ai đáng chú ý. Cho đến khi cô dừng lại trước một góc khuất
Tiếng cười. Giọng Ngọc. Rõ ràng
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Đừng chọc em nữa
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Em ấy mới học mấy buổi thôi, khó gần lắm
Hồ Đông Quan
Thì anh thấy rõ mà
Hồ Đông Quan
Nhưng em cứ bênh nó hoài, có khi nào…
Hồ Đông Quan
Cưng nó đặc biệt không á?
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Không phải vậy đâu
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Chỉ là… thấy con bé giống em hồi nhỏ
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
Cũng lạnh, cũng cô đơn
Cô quay người, bước đi. Không ồn ào. Không lên tiếng. Nhưng nhịp bước nặng hơn bình thường... Có lẽ vì chị cười với người khác?
Vừa xuống cầu thang, điện thoại trong túi rung lên
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
> Em về chưa? Chị cảm ơn buổi học hôm nay nha <
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
> Rất tiến bộ <
My nhìn chằm chằm vào dòng tin đó. Ngón tay run run, không vì giận, cũng không vì buồn
Chỉ vì… lần đầu thấy thứ gì đó rất xa mình, nhưng mình lại muốn kéo lại gần
Cô không trả lời.
Chỉ tắt màn hình. Nhét điện thoại vào túi. Bước nhanh hơn
[Tối cùng ngày – Phòng trọ nhỏ của My]
My nằm nghiêng trên nệm, mắt mở to nhìn trần nhà
Lần đầu tiên… cô nghĩ về một người suốt cả ngày
Trên bàn, điện thoại rung. Lại là chị
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
> Em ăn tối chưa? Hôm nay tập tốt lắm đó <
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
> Đánh đàn không còn cứng như hôm đầu nữa <
My nhìn chằm chằm vào màn hình. Ngón tay lướt mở tin nhắn.
Đọc tới đọc lui. Không trả lời
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
> Nếu có chuyện gì làm em thấy không thoải mái, em cứ nói <
Cô ngồi bật dậy, nhắn một dòng rồi xóa.
Gõ lại. Xóa tiếp. Lặp đi lặp lại gần 4 lần
Cuối cùng, em gửi một dòng tin nhắn cụt lủn...
Nguyễn Hà Hải My
> Không có gì. <
Rồi ngay lập tức, tắt màn hình, quăng điện thoại lên bàn
5 phút sau. Không chịu được, lại cầm lên
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
> Vậy thôi nha, chị không ép <
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
> Nhưng em lạ lắm, không giống mọi hôm <
Ry mím môi.
Tim đập nhanh. Bực. Nhưng không biết đang bực gì. Nhắn liền
Nguyễn Hà Hải My
> Tại hôm nay chị cười nhiều với người khác quá <
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
> Ủa… chị đâu có cười nhiều đâu <
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
> Hay là em thấy chị cười với người khác không giống khi cười với em? <
Mu khựng tay. Lần đầu tiên… có ai đó bắt trúng tim cô như vậy
Nguyễn Hà Hải My
> Không biết, chỉ thấy ngứa mắt <
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
> Vậy là em có mắt… nhưng hơi nhạy quá rồi đó nha <
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
> Em ăn tối chưa? <
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
> Chị hỏi thật đó, không phải hỏi để làm phiền <
Nguyễn Hà Hải My
> Ăn mì rồi. Không đói <
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
> Mì hoài không tốt đâu <
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
> Mai chị mang cơm cho <
Nguyễn Hà Hải My
> Không cần <
Lê Huỳnh Bảo Ngọc
> Không phải vì em cần, mà là vì chị muốn mang <
My nhìn dòng tin đó, không trả lời nữa.
Chỉ đặt điện thoại xuống ngực, nằm thẳng người, mắt nhìn trần nhà
Tối hôm đó, lần đầu tiên Ry không ngủ được.
Không phải vì sợ.
Không phải vì đói.
Mà vì trong lòng có một câu hỏi:
– “Chị cười với ai cũng dịu dàng vậy… thì có khi nào chị cũng như vậy với người khác trước em chưa?”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play