[PháoChi] Bệnh Nhân Phòng Số 3107
Thức dậy trên giường bệnh
“…” Suy nghĩ
//…// Hành động
‘…’ Nói nhỏ
*…*Âm thanh
💬: Nhắn tin
📞:Gọi điện
Nguyễn Diệu Huyền
//Gõ bàn phím//
Nguyễn Diệu Huyền
“Đến giờ về chưa ta?”
Nguyễn Diệu Huyền
“Tới giờ rồi, về thôi!”
Sau một lúc dọn đồ, cô chào mọi người trong văn phòng rồi đi về.
Đa nhân vật nữ
Đi cẩn thận nha
Nguyễn Diệu Huyền
Nguyễn Diệu Huyền: 24 tuổi, là nhân viên văn phòng. Cô khá trầm tính trước người lạ nhưng lại rất ồn ào khi ở cạnh người quen.
Cô đang băng sang đường thì có một chiếc xe mất lái mà đâm vào cô
Đa nhân vật nam
Cẩn thận!!!
Nguyễn Diệu Huyền
“Mình thấy đau đầu quá!…”
Có vẻ như cô đang mất ý thức dần dần
Nguyễn Diệu Huyền
//Mở mắt//
Vừa mở mắt, ánh đèn trắng chói, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi, cơ thể cô đau nhức, không nhấc tay nổi.
Nhưng cô vẫn nghe loáng thoáng được giọng bác sĩ:
Trần Thảo Linh
Tỉnh rồi, chuẩn bị truyền dịch
Cô quay mắt nhìn xung quanh, trần nhà trắng, đồng hồ treo tường chỉ 7:10, bên góc giường ghi số 3107.
Nguyễn Diệu Huyền
“…Mình đang ở trong bệnh viện sao?…”
Nguyễn Diệu Huyền
“Sao… mình lại ở đây nhỉ?”
Dường như cô đã lờ mờ nhớ ra vụ tai nạn ấy
Cô rất hoảng sợ, không biết mình đã sống hay đã chết
Cửa mở kẹt một tiếng, một cô y tá trẻ bước vào, tóc buộc cao, đeo khẩu trang nhưng mắt cong cong như cười.
Phương Mỹ Chi
Chị tỉnh rồi hả?
Phương Mỹ Chi
Phương Mỹ Chi: 22 tuổi. Hiện là y tá trong bệnh viện. Em được biết đến là một người rất hoạt bát, hướng ngoại và rất… cợt nhả.
Huyền không đáp, chỉ quay mặt đi, ánh mắt đề phòng.
Chi vẫn cười, kiểm tra dịch truyền, chỉnh lại gối cho cô, vừa làm vừa lẩm bẩm “Tỉnh là tốt rồi, chị mà ngủ luôn em buồn lắm á.”
Trước khi đi, Chi quay lại, kéo khẩu trang xuống, nở nụ cười rạng rỡ:
Phương Mỹ Chi
Em tên Mỹ Chi, từ nay sẽ chăm chị. Có gì thì bấm chuông gọi em nha, đừng im lặng hoài, buồn lắm.
Cô nhìn theo, không nói gì, nhưng trong lòng có chút dịu lại.
Ánh sáng từ khe cửa hắt vào, chiếu lên nền phòng số 3107 lạnh lẽo.
Nguyễn Diệu Huyền
“Phòng 3107… mình sẽ phải ở đây bao lâu nữa?”
Minrii
Đây là bộ pháochi thứ 2 của toii
Minrii
Có sai sót gì mong mọi người ủng hộ ạaa
Y tá cợt nhả
“…” Suy nghĩ
//…// Hành động
‘…’ Nói nhỏ
*…*Âm thanh
💬: Nhắn tin
📞:Gọi điện
Ánh sáng chiếu qua rèm cửa, không quá gắt nhưng cũng đủ để đánh thức cô
Nguyễn Diệu Huyền
//Tỉnh dậy//
Huyền tỉnh dậy, cô nhăn mặt vì đau khi cử động
Vừa định vươn vai thì cô chợt thấy trên tủ đầu giường có mảnh giấy kèm theo hộp sữa và gói bánh:
“Dậy rồi hả? Ăn sáng đi bà già, không ăn em méc bác sĩ á.”
-Phi Mỹ Chương-
Huyền nhìn tờ giấy, hừ nhẹ
Cô không ăn vì đơn giản là cô không thích uống sữa, đặc biệt là sữa không đường
Nguyễn Diệu Huyền
//Giật mình//
Mỹ Chi bước vào, tay cầm clipboard, vừa đi vừa nhai kẹo.
Phương Mỹ Chi
Ê lỡ tay, xin lỗi
Phương Mỹ Chi
Ê mà chị tỉnh rồi đó hả? Chị có biết hôm qua chị ngủ nhìn thấy ghê lắm không?
Phương Mỹ Chi
Ngủ mà trợn mắt lên, em vô lấy đồ mà tưởng chị bị vong nhập á
Nguyễn Diệu Huyền
Bớt nói lại đi
Phương Mỹ Chi
Chưa ăn sáng hả?
Phương Mỹ Chi
Sao chị phụ tấm lòng của em! Chị có biết là em phải tốn 40 ngàn để mua đồ cho chị ăn không?
Nguyễn Diệu Huyền
Ai mượn mà em đi mua?
Nguyễn Diệu Huyền
Đổi cho chị chai nước khác đi
Nguyễn Diệu Huyền
Chị không thích uống sữa
Phương Mỹ Chi
Không uống cũng phải uống! Bác sĩ chửi em bây giờ
Nguyễn Diệu Huyền
Biết rồi
Nguyễn Diệu Huyền
Mà em vô đây chi vậy?
Chi quỳ xuống cạnh giường đo huyết áp, mặt nghiêm túc nhưng miệng lẩm bẩm:
Phương Mỹ Chi
‘Chị mà cao huyết áp thì chắc do gặp em đẹp quá chứ gì’
Nguyễn Diệu Huyền
Im giùm cái!
Phương Mỹ Chi
Ủa, chị nhột hả?
Sau vài phút, em đã đo huyết áp xong cho cô
Giờ em phải ép cô ăn hết đống đồ ăn đó
Không phải vì em tốt bụng mà em cì em tiếc tiền
Chi lấy hộp sữa, khui ra, đưa tới miệng Huyền
Phương Mỹ Chi
Uống đi, em méc bác sĩ á
Huyền định giật hộp sữa, nhưng tay đau không giơ nổi, chỉ có thể liếc Chi.
Nguyễn Diệu Huyền
Bớt giỡn
Phương Mỹ Chi
A đi, em đút cho ăn
Cuối cùng cô cũng chịu uống, ánh mắt bất lực.
Sau khi ăn xong, Chi thu dọn rác, trước khi ra ngoài em còn không quên chọc cô
Phương Mỹ Chi
Ngoan ghê, lát em ghé thăm tiếp.
Huyền nhìn theo, cười khẩy, nhưng khóe môi hơi cong lên.
Nguyễn Diệu Huyền
“Con nhỏ này đúng là phiền phức.”
Máy đo nhịp tim vẫn kêu đều, ánh nắng len vào phòng 3107, không còn lạnh lẽo như hôm qua.
Minrii
Bắt đầu từ tuần này tui phải đi học thêm nên chắc sẽ ra chap ít hơn bthg nhâ
"Cũng dễ thương!"
“…” Suy nghĩ
//…// Hành động
‘…’ Nói nhỏ
*…*Âm thanh
💬: Nhắn tin
📞:Gọi điện
Cô ngồi trên giường, tay cầm ly nước đang uống dở, lắc nhẹ nghe tiếng nước kêu lốc lốc
Những tia nắng hoàng hôn chiếu vào gương mặt vô cảm của Diệu Huyền khiến nó trông bớt nhợt nhạt hơn
Nguyễn Diệu Huyền
“Con bé này… phiền thật chứ!”
Chê phiền vậy thôi chứ nếu y tá là người khác thì cô thấy có hơi chán
Phương Mỹ Chi
Biết tự giác uống nước rồi hảa?
Phương Mỹ Chi
Giỏi quá taaa~
Nguyễn Diệu Huyền
Thôi đi nha
Phương Mỹ Chi
Đưa tay đây! Em đo huyết áp cho chị
Em tiến tới đo huyết áp, tay nhẹ nhàng, mắt vẫn cười
Phương Mỹ Chi
Nay thấy đỡ đau hơn chưa?
Nguyễn Diệu Huyền
Đỡ rồi. Cảm ơn
Phương Mỹ Chi
Ủa chị biết cảm ơn luôn hả?
Nguyễn Diệu Huyền
Nói nhiều
Phương Mỹ Chi
Mà hôm nay có ai tới thăm chị á
Phương Mỹ Chi
Đang đợi ở ngoài á
Phương Mỹ Chi
Kiểm tra sức khoẻ cho chị xong em kêu họ vô
Cô nhìn em bận rộn dọn dây truyền dịch, hỏi:
Nguyễn Diệu Huyền
Bình thường em làm ca sáng hả?
Phương Mỹ Chi
Nay chị biết quan tâm em luôn á hả?
Nguyễn Diệu Huyền
Hỏi thôi
Phương Mỹ Chi
Ừ, em làm ca sáng, thi thoảng trực đêm, nhưng phòng chị thì em vô mỗi ngày
Phương Mỹ Chi
Uống nước đi bà
Cô nhận lấy, tay họ chạm nhẹ, cả hai nhìn nhau, em khẽ cười:
Phương Mỹ Chi
Tay gì lạnh như người chết vậy? Lát em xin túi sưởi cho chị nha
Cô im lặng, nhìn em, đôi mắt có chút gì đó ấm hơn.
Sau khi em đi, cô tự nhiên thấy… em cũng dễ thương! Không đến nỗi phiền
Hồ Võ Thanh Thảo
//Mở cửa// Ê Huyền!
Hồ Võ Thanh Thảo
Hồ Võ Thanh Thảo: 25 tuổi, chị nuôi của Diệu Huyền. Chị cũng như Mỹ Chi, khá nhây, cợt nhả nhưng rất quan tâm đến những người xung quanh, đặc biệt là cô
Hồ Võ Thanh Thảo
Chị dặn mày đi ra đường phải cẩn thận mà? Giờ lại nằm đây?
Hồ Võ Thanh Thảo
Ủa gì? Mắt mày để ở đâu vậy?
Han Sara
Thôi Muội ơi, kệ nó đi. Cho nó nằm viện 1 lần là nó sợ à!
Han Sara
Han Sara: 26 tuổi, bạn thân của Thảo, tính cách khá giống chị.
Nguyễn Diệu Huyền
Có chị Sara nữa nè!
Hồ Võ Thanh Thảo
Nói thì cái mặt cứ trơ trơ ra!
Hồ Võ Thanh Thảo
Làm vẻ không có chuyện gì
Nguyễn Diệu Huyền
Mà em chỉ bị gãy tay với chân thôi mà…
Hồ Võ Thanh Thảo
Bị ít quá ha!
Hồ Võ Thanh Thảo
Ba mẹ ở trển mà thấy thì nghĩ sao?
Nguyễn Diệu Huyền
Có sao đâu
Hồ Võ Thanh Thảo
Sao trăng gì-
Han Sara
Chị có mua cháo cho em nè
Nguyễn Diệu Huyền
Có chị Sara là thương em!
Ở ngoài, em đã nghe được hết câu chuyện của họ rồi
Phương Mỹ Chi
“Vậy là ba mẹ bả mất rồi hả??”
Phương Mỹ Chi
“Tội nghiệp!”
Minrii
Toi đã ra chap đều đặn cho mấy bà rồi thì nhớ ủng hộ tôi nhé💁
Download MangaToon APP on App Store and Google Play