[Tokyo Revengers] Trở Lại Từ Cái Chết
Chap 1
Bàn tay run lên không ngừng
Cơn đau ập đến khiến nó không ngừng rên rỉ
Hamei Yuta
"Đây là đâu??? "
Hamei Yuta
"T-tại sao mình không nói được!!? "
Cái nơi ẩm thấp này là sao đây?
Nó cứ nằm bất động ở đó, cả người bị trói chặt đến nỗi muốn thở cũng khó
Hamei Yuta
" Đm nó" /Đập mạnh tay xuống sàn/
Loay hoay mãi đ tháo được, lực bất tòng tâm nên nằm buông xuôi ở đó luôn
Một lúc sau, nó lấy sức đập vào cánh cửa để thoát ra nhưng vô dụng..
Nó cứ chờ mãi.. hy vọng có ai sẽ đến cứu nó. Nằm như bị chơi thuốc
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu..
Bỗng chút ánh sáng từ cửa len lỏi vào bên trong
Đi kèm theo đó là mùi máu nồng nặc xộc lên mũi
Hamei Yuta
/Ngẩng mặt lên/
Ánh sáng từ bên ngoài hắt vào căn phòng tối tăm
Tên đó chả nói năng gì chỉ tiến tới ngồi ngay cạnh em, dựa đầu vào tường
Hamei Yuta
"khó thở quá.. "
Cái dáng vẻ bất cần đời của anh làm nó có chút chán ghét, cũng có chút bối rối
Từ lúc bước vào, ánh mắt sắc lạnh đó còn chẳng nhìn cô lấy một lần
Hamei Yuta
"Tên này bị sao vậy?.. "
Hamei Yuta
/Lay người anh/
Hamei Yuta
"Giúp cái đi! tháo cái này ra với! "
Không cần biết tên này tốt hay xấu; giúp cô thoát khỏi cảnh nghẹt thở sắp chết này là được
Còn hắn như chỉ chờ như vậy liền bùng phát cơn tức giận
Haruchiyo Sanzu
/Nắm tóc kéo lên/
Haruchiyo Sanzu
Mày là loại đàn bà trơ trẽn đến mức nào vậy?
Haruchiyo Sanzu
Lúc trước còn có ý định giết tao mà bây giờ đã van nài cầu xin rồi sao?
Haruchiyo Sanzu
Mày hài hước nhỉ? Yu
Hamei Yuta
"Tên mình đâu phải Yu, tên mình là-.. "
Hắn bất ngờ ôm cô thật chặt
Haruchiyo Sanzu
Mày muốn tao phải thực sự giết chết mày sao?
Càng lúc càng ôm chặt đến mức muốn ghì chết sinh mạng nhỏ bé trong lòng mình
Hamei Yuta
"Khoan đã.. tại sao mình lại không nhớ.. "
Hamei Yuta
"Mình có tên sao? "
Nó chợt nhận ra, sự có mặt của nó ở đây là hết sức vô lý •Lẽ ra tôi với anh không được gặp nhau•
Hamei Yuta
... *Nghẹt thở*
Đầu nó lóe lên một suy nghĩ
Từ từ cánh tay cũng ôm lại, bàn tay cảm nhận được sự bết dính của máu trên tấm lưng hắn
Haruchiyo Sanzu
....!! /Đẩy nó ra/
Sanzu bất giác hoảng loạn khi thấy nó khóc
trước giờ đối với hắn, người con gái trước mặt này chưa từng có cảm xúc gì đặc biệt
Hamei Yuta
hư.. Aa.. ư..aa
Nó gục người xuống, vừa khóc vừa rên rỉ vì nó không nói được. Nó muốn nói với người đàn ông trước mặt rằng Mình không phải Kei
Rằng nó cũng chẳng biết mình là ai và tại sao lại có mặt ở đây?
Nhưng nó vẫn muốn an ủi người này. Chắc là vì đồng cảm
Trong một giây nào đấy, nó nhìn thấy trong ánh mắt của hắn có sự căm phẫn, ân hận thậm chí là đau đớn
Haruchiyo Sanzu
/Mở to mắt/
Haruchiyo Sanzu
Tao nói mày câm mồm vào cơ mà!! /Gào lên/
Đợi một lúc sau, cô dần bình tĩnh lại
Sanzu lại gần cô, lần này nhẹ nhàng hơn. Lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt
Haruchiyo Sanzu
Nín được chưa?
Nó hết khóc rồi mới nhận ra hắn vừa dùng bàn tay nhuốm máu kia để lau nước mắt cho mình. Tình cảnh bây giờ còn hơn cả phim kinh dị
Hamei Yuta
/Choạng vạng đứng lên/
Hamei Yuta
"Tên này là kẻ giết người sao? hay chỉ là giết gia súc thôi "
/Dè chừng/
Hamei Yuta
"Giết gia súc là phải mặc vest ấy hả.. "
Hamei Yuta
"Tao đang lạc vào cái ổ gì đây chứ?.. "
Haruchiyo Sanzu
Đứng đực ở đấy làm gì
Haruchiyo Sanzu
Theo tao ra ngoài!
Hamei Yuta
"Mày làm mẹ tao luôn đi"
Hamei Yuta
/Bước theo sau/
Khoảnh khắc bước ra khỏi cánh cửa, nó như được mở mang tầm mắt...
Khác với căn phòng ẩm mốc kia thì bên ngoài này là cả một tòa nhà cao ngất ngưởng
Nó còn tự hỏi, tên này có đi ăn trộm ở đâu không mà sao giàu thế
Nắng chiều tà hắt vào làm sáng rực cả một căn phòng, từng bức tranh như được tô thêm hồn sắc
Bức chân dung "khổng lồ" trước mặt đã khiến nó choáng ngợp
Hamei Yuta
"Đẹp quá! Người phụ nữ trong bức tranh này thật sự rất đẹp!! "
Người phụ nữ đẹp tựa như thiên sứ. Độ lượng và vị tha. Tuy vậy, ánh mắt cô ta lại trông rất buồn
Haruchiyo Sanzu
Đẹp không?
Sau một thời gian thì tôi lại ngoi lên rồi. Câu văn có thể sẽ hay hơn và nội dung được chau chuốt nhưng tôi không cá chắc nó sẽ hoàn hảo 👍
nói chung mong các người đẹp ủng hộ tui🌷
Chap 2 Hồn thức
Haruchiyo Sanzu
Người mày hôi hám lắm rồi mau đi tắm đi
Hắn như nghĩ ngợi gì đó rồi bất giác nhoẻn miệng
Haruchiyo Sanzu
/Bế nó lên/
Haruchiyo Sanzu
Hay cứ để tao bẻ chân mày rồi mới chịu ngoan ngoãn
Hamei Yuta
"Nó đưa mình đi đâu vậy?! "
Hamei Yuta
"Đi tắm à? Tưởng gì.. "
Haruchiyo Sanzu
/bước vào /
Hamei Yuta
"Này! Phải xếp hàng chứ?! "
Hamei Yuta
Aa! /Choáng váng /
Hamei Yuta
"Mẹ mày ĐIÊN À?! "
Hắn thẳng tay ném cô vào bồn tắm rồi xả đầy nước
Hamei Yuta
"Làm cái con mẹ gì vậy??! " /Co người lại/
Người nó bất giác run rẩy
Hamei Yuta
"Làm.. làm gì vậy?! " *Sợ hãi*
Hắn tiến tới, cầm lấy cổ áo sơ mi của nó rồi xé toạt ra mặc cho Yu có giãy giụa cỡ nào đi nữa
Cơ thể nhỏ bé của nó đã bị bóc trần đằng sao lớp áo rách tả tơi
Nó kích động, vớ lấy một vật trang trí bất kỳ ở gần rồi đập thẳng vào đầu của hắn
Haruchiyo Sanzu
Aa~ /Ngẳng mặt lên/
Bị tấn công bất ngờ, máu trên đầu hắn tuôn ra
Nó nép người vào góc bồn tắm, cả người run lên đầy sợ hãi; nó như một con mèo hoang sẵn sàng chiến đấu để bảo vệ mạng sống duy nhất của mình
Hamei Yuta
"Làm ơn.. đừng làm vậy.. "
/Trợn tròn mắt/
Ánh mắt nó vô thức đảo qua đảo lại, bàn tay gầy guộc cố che chắn cơ thể của mình,
Nó sợ hãi, rất sợ, cảm giác như nó đã từng bị như vậy rồi, một hành động lặp đi lặp lại, dù có chết đi sống lại nó cũng không muốn thấy lại
Haruchiyo Sanzu
/Cầm tóc của Yu kéo lên/
Haruchiyo Sanzu
Phải.. chính là biểu cảm này~
Hắn dập đầu cô xuống thành bồn tắm
Máu mũi nó trào ra liên tục, từ từ chảy xuống cơ thể rồi hòa tàn vào làn nước
Sự điên cuồng và bạo lực đang dần nuốt chửng cơ thể ấy. Một lần nữa, hắn dập mạnh đầu cô xuống không thương tiếc
Haruchiyo Sanzu
Mày là con búp bê tao yêu nhất mà, Yu?
Haruchiyo Sanzu
Nhưng nếu búp bê hỏng, thì phải sửa nhỉ? /Mỉm cười/
Hắn cứ lặp đi lặp lại sự tàn bạo đó
Nước mắt bắt đầu trào ra mất kiểm soát nhưng cơ mặt cô lại không còn biểu hiện gì nữa
Haruchiyo Sanzu
HAHahh! ! /Điên cuồng nhấn đầu em xuống/
không có dấu hiệu dừng... hắn cứ làm vậy cho đến khi không còn thấy động tĩnh gì nữa mới chậm lại
Hắn ôm Yu vào lòng.. cảm nhận dần được nhịp tim yếu ớt..
Haruchiyo Sanzu
Xin lỗi.. tao không cố ý đâu.. lỗi tại tao.. /Nhoẻn miệng /
______________________________
- đang ở nơi nào vậy?!.. -
Hamei Yuta
Ai gọi mình vậy?..
Có người từng nói với em rằng
Khi mỗi một linh hồn được sinh ra sẽ gắn liền với một sứ mệnh. Hay người trần gian còn gọi nó là ý nghĩa tồn tại
Han Shara
Liệu có linh hồn nào sẽ đánh mất đi thứ ý nghĩa đó không nhỉ.. ?
.....
Cái này thì phải hỏi con chứ? Shara?
• Tôi đã tự nhủ rằng sẽ không bao giờ được quên •
Han Shara
Hôm nay trời mát ha!
Em bất giác nở nụ cười rồi nhìn ông lão
Han Shara
Con là Han Shara..
Han Shara
có một gia đình nhỏ
.....
Đấy là lý tưởng sống của con?
Han Shara
Chết trong một vụ khủng bố
Han Shara
Con nghĩ mình sẽ đi cùng họ
.....
Con không nuối tiếc gì sao?
Han Shara
Nuối tiếc vì bây giờ con chỉ còn một mình
Han Shara
Lẽ ra bọn họ phải là người đánh mất con, con không xứng đáng được sống!..
Han Shara
Ông đừng nói với ai, ông nhé..
/Mỉm cười/
Từng cơn sóng cứ thi nhau dạt vào bờ. Người con gái ôm chặt chiếc hộp tiến bước
Đến khi làn nước đã ngập qua chân, em dừng lại..
Han Shara
Cảm ơn ông, Huna!
Han Shara
Con biết mình phải làm gì rồi..
Nó thả trôi mình xuống đại dương
Cơn sóng biển đã nuốt chửng cơ thể nhỏ bé của nó
.....
Cô bé ấy sẽ còn phải tiếp tục một hành trình mới..
Ông lão mỉm cười, rồi tay gõ vài tiếng vào cây gậy chống lưng
Han Shara
/Nhắm nghiền mắt lại/
Han Shara
"Kiếp này trở nên vô dụng rồi.."
- Một bông hoa bồ câu anh ẩn mình trong khu vườn ngàn loài hoa hồng, em vẫn luôn phải rực rỡ theo cách riêng của mình nhé..-
Chap 3
Haruchiyo Sanzu
Ồn ào quá!
Nó hoảng hồn tỉnh dậy thì liền ngã cắm đầu xuống sàn
Sanzu thì có vẻ đang tập trung đọc sách nên cũng đã bị giật mình
Hamei Yuta
"Mình.. chết rồi mà? "
Hamei Yuta
"chỗ đéo nào đây?! " *Hoảng loạn*
Hamei Yuta
"Rồi thiên đường, địa ngục của tao đâu?!"
Hamei Yuta
"Hay đây chính là thiên đường!? Mình có làm mẹ gì xấu đâu "
Hamei Yuta
"Với cả m-" /Chợt thấy Sanzu/
Hamei Yuta
"Địa ngục..chắc chắn địa ngục!."
Hamei Yuta
"Sao thằng chả này vẫn ở đây?!"
Hamei Yuta
Aaaa!.. "Muốn khóc lắm rồi.. đ.ụ mẹ! "
Haruchiyo Sanzu
Aiss!! Mày không thể im lặng một giây phút nào sao
Haruchiyo Sanzu
Lũ đi*m la còn hay hơn mày
Hamei Yuta
"Mày lắm mồm hơn tao á! "
Hamei Yuta
"Là con nào nữa mẹ? "
Haruchiyo Sanzu
Tao sai rồi, xin lỗi
Hamei Yuta
"Cha này bị đa nhân cách hả"
Hamei Yuta
"Tưởng xin lỗi là xong hả mầy? "
Hamei Yuta
" tao chắc chắn sẽ kiện mày tội hành hung!! "
Haruchiyo Sanzu
Không có phản ứng?
/Gõ vào đầu cô/
Haruchiyo Sanzu
"Hỏng rồi sao "
Hamei Yuta
"Mày muốn sao nữa, cảm ơn lại à? "
Hamei Yuta
Không sao^ ^ /Ngôn ngữ kí hiệu/
Haruchiyo Sanzu
/Cười tươi /
Hamei Yuta
"Tạm thời cứ giả vờ là mình bị c.âm đi đã"
Hamei Yuta
"Ai mà biết được nó sẽ giết mình lúc nào chứ..? "
Hamei Yuta
Có vấn đề gì à? /Ngôn ngữ kí hiệu /
Haruchiyo Sanzu
Màu mắt của mày..
Haruchiyo Sanzu
Chuyển sang màu vàng rồi
Hamei Yuta
"Đổi được luôn hả"
Hamei Yuta
Gương /Ngôn ngữ kí hiệu/
Haruchiyo Sanzu
/Bế nó dậy/
Haruchiyo Sanzu
Có bị đau không /Khẩu hình miệng/
Hamei Yuta
"Mày nghĩ đau không? "
Yu bất chợt nhìn thấy trên trán hắn cũng bị băng bó y chang mình
Hamei Yuta
"Cái này là tự vệ"
Hamei Yuta
"Nhà rộng quá hay sao mà để gương ở chỗ xa lắc xa lơ này"
Hamei Yuta
"Mắc đi bộ lắm à? "
Sanzu từ từ đặt em xuống, không còn thô bạo như trước. Hắn sợ con búp bê sứ của mình lại hỏng mất
Hamei Yuta
/Nhìn vào gương/
Hamei Yuta
"Đẹp quá.. " /Chạm tay vào gương/
Hamei Yuta
"Mái tóc phát sáng, làn da trắng không tỳ vết! "
Hamei Yuta
"Ở kiếp trước người ta gọi đây giống với một căn bệnh, nó được gọi là gì nhỉ?.. "
"Thiên sứ giáng trần" - Căn bệnh làm thay đổi những sắc tố trên cơ thể người, điểm đặc trưng là mái tóc trắng, màu mắt cùng với làn da
( Căn bệnh có tên Albinism)
Hamei Yuta
"Dù vậy thì vẫn rất đẹp.. một vẻ đẹp đầy kiều diễm"
Hamei Yuta
"Giống với.. bức tranh!.. "
Hamei Yuta
"Phải rồi! Bức chân dung mình đã từng thấy, đó là cô gái này"
Hamei Yuta
"Không biết linh hồn của cô gái này đã đi đâu"
Cô không biết hai linh hồn có thể trú ngụ trong một xác hay không
Cũng chả hiểu sao mình còn sống, giờ lại đang ở trong cái thân thể 'tuyệt đẹp' này
Phải chăng, đây là sự trừng phạt cho việc cô không còn thiết tha sự sống
Hamei Yuta
"Chết cũng không xong.. phiền phức thật"
Hamei Yuta
/Nhìn xuống chân/
cô để ý chân bị còng hai cái xích, đi lại bây giờ cũng phải có sự giám sát từ hắn
Hamei Yuta
"Khác mẹ gì què đâu? "
Hamei Yuta
/Liếc nhìn Sanzu/
Hamei Yuta
"Hay trốn thoát nhỉ? "
Hắn vẫn đứng đấy nhìn cô không rời mắt
Hamei Yuta
"Con mẹ nó.. coi mình là súc vật à? "
Hamei Yuta
a! "Cái dit, nặng vậy!? "
Nó đang chật vật đứng lên, hắn thấy vậy cũng quay lại
Haruchiyo Sanzu
Loại xích này dành riêng cho mày đấy
Haruchiyo Sanzu
nó không dễ dàng di chuyển như mấy loại xích khác đâu
Hamei Yuta
"Sao làm khó nhau dữ vậy anh? "
Haruchiyo Sanzu
/Nhấc em lên/
Hamei Yuta
" người giàu làm đ gì cũng được"
Haruchiyo Sanzu
Sao vậy? /Nghiêng người/
Haruchiyo Sanzu
/Bồng em lên vai/
Hắn đưa em vào một căn phòng khác
-Chả khác mẹ gì phòng kia
Haruchiyo Sanzu
Ở yên đây đi
Haruchiyo Sanzu
Lát nữa tao sẽ quay lại
Em đi ra cửa sổ, kéo tấm rèm sang một bên
Phải nhích từng chút một với cái xích này làm nó thực sự rất mệt mỏi
Hamei Yuta
"Bên ngoài hình như không phải Nhật Bản"
Hamei Yuta
Ở đây giống với châu Âu hơn
Hamei Yuta
"Làm sao để chạy thoát bây giờ" * Chán nản *
Download MangaToon APP on App Store and Google Play