[Hungan] Một Đời Thương Trong Khung Hình Ngang Trái
Gặp gỡ
Quán cà phê “Tháng Ba” – 17:07.
Hoàng Đức Duy
Ê, An, ngồi đây nè!
Đức Duy vẫy tay rối rít, đánh thức buổi chiều nhập nhoạng.
Thành An gạt tóc, kéo ghế. Em chưa kịp ấm chỗ thì cửa lại leng keng; một bóng cao gầy lững thững bước vô, áo sơ-mi trắng cũ, quần jean bạc màu nhưng lưng thẳng tắp.
Hoàng Đức Duy
Đó, anh Hùng tao nói đó! Thợ ảnh freelance, chứ không phải đại gia gì đâu nha //cậu thấp giọng//
Đặng Thành An
Miễn ảnh ngon là được //em cười nhạt//
Quang Hùng tiến lại bàn, khom nhẹ.
Lê Quang Hùng
Chào hai đứa, Duy bảo cần chụp lookbook?
{Chụp lookbook không chỉ là một bộ ảnh đơn thuần, mà là một câu chuyện, một thông điệp mà thương hiệu muốn truyền tải thông qua hình ảnh và cách thể hiện.}
Ánh đèn vàng rọi vệt nắng muộn lên đôi mắt nâu của Hùng, khiến An bất giác lúng túng. Giây ngắn ngủi ấy, Duy chớp thấy, bèn phá không khí.
Hoàng Đức Duy
Ừ mẫu là An bạn em, concept street but classy
{Concept street but classy là một phong cách thời trang kết hợp giữa sự thoải mái, năng động của thời trang đường phố và vẻ ngoài lịch lãm, tinh tế của phong cách cổ điển hoặc tối giản.}
Lê Quang Hùng
Được mai sáu giờ sáng chúng ta bấm máy, kịp nắng nhẹ
Đặng Thành An
Anh ngủ trong vali luôn hả?
Lê Quang Hùng
Thói quen nghề mà nếu khó,anh dời
Giọng anh khàn lành lạnh, lịch sự vừa phải, không quỵ lụy. An hiếm khi gặp kiểu nói chuyện điềm đạm vậy nên hơi tò mò.
Cửa quán lại reng: Đăng Dương xốc balo, Pháp Kiều lon ton theo. Dáng cao lớn của Dương và mái tóc undercut của Kiều khiến quán nhỏ bỗng chật.
Trần Đăng Dương
Nhóc hú anh gấp vậy? Định gả bạn cho ai?
Nguyễn Thanh Pháp-Pháp Kiều
Này, An với em mới quen nửa tiếng, anh gả kiểu gì? //nói trêu//
Hoàng Đức Duy
Em gom “đội hậu cần” thôi mai đi chụp phải có người bưng đồ, anh hiểu hông? //nhún vai//
Bốn giọng cười đan nhau,Hùng quan sát tất thảy, hơi ngạc nhiên. Hóa ra bọn “thiếu gia” này hòa đồng hơn anh tưởng.
Đặng Thành An
Anh có Instagram để em xem portfolio hông?
{Portfolio là một dạng hồ sơ, có thể ở dạng in hoặc trực tuyến, trình bày các dự án, sản phẩm, thành tích, và kỹ năng của một cá nhân hoặc tổ chức.}
Hùng mở điện thoại, trượt nhanh.
Lê Quang Hùng
@qhphoto mấy tấm street life thôi, hy vọng đáp ứng
{Street life là ảnh đời thường.}
Đặng Thành An
Tấm chụp cụ bà bán hoa dưới mưa… đẹp đến nao lòng
Lê Quang Hùng
Cụ cười đẹp sẵn rồi anh chỉ bấm máy
Khoảnh khắc ấy, tim An vang nhịp lạ. Dương liếc qua Kiều, nháy mắt đầy ẩn ý; Đức Duy tủm tỉm vờ nghịch ống hút.
Quán tắt bớt đèn chuẩn bị đóng cửa, bốn người đứng dậy.
Hoàng Đức Duy
Mai gặp ở hẻm 86
Hoàng Đức Duy
An, nhớ dậy!
Nguyễn Thanh Pháp-Pháp Kiều
Tao rảnh, phụ xách trang phục
Trần Đăng Dương
Hùng tao chở mày về
Trần Đăng Dương
Hùng về hướng nào?
Lê Quang Hùng
Tao bắt bus số 8
Đặng Thành An
Trễ rồi, để em gọi taxi, tiện đường em đưa luôn //buộc miệng nói//
Lê Quang Hùng
Không phiền chứ?
Đặng Thành An
Nếu anh thấy phiền thì mai khỏi chụp //nhìn thẳng anh cười//
Lê Quang Hùng
Vậy đành phiền
Duy huých khuỷu tay Kiều.
Hoàng Đức Duy
Thấy chưa, thấy chưa?
Nguyễn Thanh Pháp-Pháp Kiều
Mùi hường nhẹ quá trời //cười trêu//
Trên taxi, tiếng mưa đột ngột rơi lộp độp lên kính.
Đặng Thành An
Anh thích chụp mưa à?
Lê Quang Hùng
Mưa làm con người trần trụi hơn không che đậy nụ cười, cũng chẳng giấu được nỗi buồn
Đặng Thành An
Nghe triết lý ghê //thủ thỉ//
Lê Quang Hùng
Còn em, thích được chụp hay chụp người?
Đặng Thành An
Em làm make-up chính, nhưng mẫu bất đắc dĩ
Đặng Thành An
Thích đứng sau ống kính hơn
Lê Quang Hùng
Thì đổi anh chụp em, em chụp anh, xem ai “hồn” hơn?
Đặng Thành An
Deal! //cười giòn//
Xe dừng trước khu chung cư bình dân. Hùng định trả tiền, An gạt: “Mai studio trả.” Hùng gật cảm ơn, rồi… đứng lâu ngoài hiên, nhìn đèn xe khuất hẳn mới quay vào.
Trong taxi về lại khu nhà giàu, An lần đầu ngẫm.
Đặng Thành An
"Người ta bảo khác tầng lớp thì khó hòa nhập, nhưng sao ánh mắt ấy lại thân thuộc đến thế?"
Điện thoại sáng,tin nhắn từ Duy.
Hoàng Đức Duy
💬:Nhớ giữ lịch sáu giờ nha “con vợ”
An cười thở dài. Những sợi chỉ vô hình đang buộc bọn họ lại với nhau, An chưa biết đó là định mệnh hay… sợi xích định kiến.
Phía bên kia, Hùng lật máy ảnh cũ, lau ống kính. Trong ống kính, anh thấy phản chiếu nụ cười chưa kịp nở của một “thiếu gia” mặc hoodie xám. Anh lại mỉm—rất nhẹ—rồi đóng nắp lens. Ngày mai nếu trời nắng, ảnh sẽ đẹp. Nếu mưa, có lẽ còn đẹp hơn.
[Một khung hình đẹp đôi khi chỉ cần một ánh nhìn đủ dài.]
Là tui nèee
Huhu vì quá mê cốt truyện này
Là tui nèee
Nên tui lại phải ra thuiiii
Là tui nèee
Giờ 3 bộ lận ko bt viết kịp hem😭😭
Nắng sớm
Lê Quang Hùng
Tới đúng giờ thật ha
Tiếng Quang Hùng vang khẽ, giữa cái se lạnh đầu ngày và ánh nắng còn lười biếng trên mái tôn. Thành An khoanh tay, ngáp một cái dài.
Đặng Thành An
Ngủ chưa đủ giấc là tại anh bắt hẹn sáng sớm //lườm nhẹ//
Lê Quang Hùng
Anh muốn bắt được ánh nắng đầu nó hợp với kiểu của em
An mím môi cười, không đáp. Quang Hùng thì loay hoay setup tripod. Một góc phố cũ, chiếc ghế gỗ sứt mẻ, bảng hiệu tiệm thuốc Tây đã phai màu – ấy vậy mà qua ống kính của anh, mọi thứ đều có hồn.
Phía xa, tiếng xe máy vang lên. Đức Duy chở theo một bọc đồ to sụ, phía sau là Pháp Kiều ôm túi phụ kiện trang điểm.
Hoàng Đức Duy
Tới rồi tụi bây ơi! Ngủ ba tiếng đó, ghi nhận giúp! //la lên//
Nguyễn Thanh Pháp-Pháp Kiều
Duy mà không đòi ship trà sữa lúc 2h thì chắc ngủ được thêm nửa tiếng //nhảy xuống//
Quang Hùng cười khẽ. Thành An ngồi vào ghế gỗ, quay mặt theo hướng nắng. Hùng giơ máy, mắt nhìn vào viewfinder. Trong vài giây ngắn ngủi, anh thấy được thứ ánh sáng rất dịu, nằm trong mắt An – không phải của trời mà là của người.
Lê Quang Hùng
Ngẩng đầu một chút, ánh mắt nghiêng về trái
Đặng Thành An
Như đang nhìn người mình ghét hay người mình thương?
Lê Quang Hùng
Em đang nghĩ đến ai sao? //ngưng bấm máy,cười nhẹ//
Đặng Thành An
Không em đang đoán xem trong mắt anh, em là kiểu nhân vật nào
Hoàng Đức Duy
Thôi nha, đang chụp hình chứ không phải casting MV thất tình! //la lên//
Nguyễn Thanh Pháp-Pháp Kiều
Nhưng mà nói thiệt nha, ánh mắt của hai người á… đúng kiểu “ta từng là định mệnh” đó //tựa tường//
An phì cười, Hùng thì im lặng, bấm máy tiếp.
Sau một giờ chụp liên tục, cả nhóm nghỉ bên lề đường. Dương xuất hiện đúng lúc, tay xách theo bánh mì, nước suối đủ phần.
Trần Đăng Dương
Trễ giờ vì phải canh bánh mì chỗ ngon, bọn bay tha cho anh
Đặng Thành An
Anh đúng kiểu trợ lý mẫu mực luôn //nhận ổ bánh//
Hoàng Đức Duy
Không, ảnh là bạn thân của tao nhưng mà biết cách làm nền tốt
Nguyễn Thanh Pháp-Pháp Kiều
Tao tưởng ảnh làm nền cho người khác thì đúng hơn //nháy mắt//
Dương liếc nhẹ, rồi nhìn Kiều bằng ánh mắt khó đoán. Cả nhóm bật cười.
Quang Hùng ngồi ở ghế đá bên lề, đưa máy ảnh cho An xem lại loạt hình. Một số tấm chụp ngược sáng, viền tóc An như phủ ánh vàng mỏng. An nhìn lâu, rồi nói nhỏ.
Đặng Thành An
Trước giờ chưa ai chụp em mà nhìn em giống… chính em như vậy
Lê Quang Hùng
Vì anh không cố làm em đẹp hơn
Lê Quang Hùng
Anh chỉ giữ đúng góc mà em tự nhiên nhất
An quay qua nhìn Hùng – một ánh nhìn lặng, nhưng không vô nghĩa. Đúng lúc đó, gió thổi qua, mái tóc cả hai khẽ bay. Duy từ xa nhìn, tay gác lên vai Kiều.
Hoàng Đức Duy
Ê, có gì đó rồi á. Coi chừng có phim nha mày //nói khẽ//
Nguyễn Thanh Pháp-Pháp Kiều
Tao thấy rồi mà mày không thấy… mày cũng là nhân vật chính à? //tựa nhẹ vào vai Duy//
Duy chớp mắt. Kiều không nhìn cậu, chỉ mỉm cười, tự nhiên.
Cả nhóm kết thúc buổi chụp lúc gần 9h sáng. Trời bắt đầu nắng gắt, nhưng không ai muốn rời đi trước.
Lê Quang Hùng
Anh sẽ gửi ảnh chọn lọc trong chiều nếu cần chỉnh sửa… //nhìn An//
Đặng Thành An
Không cần đừng chạm vào cảm xúc thật //ngắt lời//
Họ đứng đó, không nhiều lời. Nhưng ai cũng thấy rõ, trong khung hình hôm nay, có một điều gì đó đang chớm nở.
[Ánh sáng có thể tạo nên một bức ảnh, nhưng chỉ cảm xúc mới biến nó thành hồi ức.]
Mắt Giữ Hình Ai
Buổi trưa – trong căn phòng ngập nắng ở hai đầu thành phố.
An nằm dài trên sofa, điện thoại úp ngược trên bụng. Em nhắm mắt, đầu vẫn còn vương mùi nắng sáng nay. Tiếng rè rè của máy lạnh không át nổi một ý nghĩ cứ lặp đi lặp lại trong đầu em.
"Ánh mắt của anh ta lúc chụp hình…"
Lê Quang Hùng
💬:Anh gửi trước 5 tấm chọn nếu muốn dùng làm poster
{Poster là một ấn phẩm truyền thông có kích thước lớn, thường được sử dụng để quảng bá, truyền tải thông tin hoặc trang trí.}
An bật dậy, mở máy. Hình đầu tiên là tấm chụp em ngước mặt nhìn nắng, giữa phố cũ. Viền mắt có chút mệt mỏi, nhưng miệng lại đang cười – một kiểu cười An không ngờ là thật.
Đặng Thành An
Sao lại… chụp được ánh nhìn mình không thấy được nhỉ? //lầm bẩm//
Em tải về hết cả năm tấm, mở thư mục riêng, đặt tên:“Góc Nhìn Của Anh.”
Anh đang ngồi trong tiệm rửa ảnh thủ công nhỏ ở quận 5. Người chủ tiệm già đã ngủ gục sau quầy, còn anh thì đang nhìn chằm chằm vào tấm hình đang được in ra.
Một lần, hai lần… rồi dừng ở tấm thứ ba – nơi An đang ngồi bên hiên nhà, mắt nhìn xa, tay vô thức gỡ một chiếc lá nhỏ khỏi tóc. Không pose dáng, không diễn. Chỉ là một khoảnh khắc tự nhiên, như thể không có máy ảnh nào tồn tại.
Lê Quang Hùng
Đẹp… không phải vì bố cục. Mà vì em không phòng bị //lẩm bẩm//
Trần Đăng Dương
💬:Tối rảnh không? Lên sân thượng chỗ cũ,bàn chuyện triển lãm ảnh tụi mình đi
Trần Đăng Dương
💬:Tao với Kiều có vài ý tưởng dẫn An theo luôn
Hùng không trả lời ngay. Anh nhìn tấm hình thêm vài giây nữa, rồi mới gõ nhẹ một chữ.
Cậu đang lục tìm hộp màu nước cũ trong phòng. Tin nhắn của Quang Anh đến.
Nguyễn Quang Anh
💬:Em gửi hình chụp sáng nay chưa?
Hoàng Đức Duy
💬:An nhận rồi
Hoàng Đức Duy
💬:Em nghĩ… Hùng nhìn An khác thường
Nguyễn Quang Anh
💬:Khác cỡ nào?
Hoàng Đức Duy
💬:Khác như em nhìn anh lúc 17 tuổi á
Quang Anh im một nhịp rồi chỉ nhắn lại.
Nguyễn Quang Anh
💬:Duy đừng bắt đầu chuyện cũ
Hoàng Đức Duy
💬:Em không bắt đầu em vẫn đang đứng ở khúc giữa
Chấm hết. Tin nhắn không có hồi âm. Duy đặt điện thoại xuống bàn, tay siết chặt nắp cọ. Bên ngoài trời trong xanh, còn trong lòng cậu thì chẳng rõ đang là mùa gì.
Chiều – một góc thành phố khác.
Pháp Kiều đứng trước gương, thử bộ đồ denim mới mua. Tin nhắn từ Dương bật sáng màn hình.
Trần Đăng Dương
💬:Tối đi sân thượng nha
Trần Đăng Dương
💬:Tụi kia cũng đi
Nguyễn Thanh Pháp-Pháp Kiều
💬:Em tưởng anh chỉ rủ mình em
Trần Đăng Dương
💬:Muốn riêng thì đợi dịp khác
Kiều khựng tay. Một lát sau, cậu gõ lại.
Nguyễn Thanh Pháp-Pháp Kiều
💬:Vậy để dịp khác cho em
Không có emoji, không có dấu chấm. Nhưng trong mắt Kiều lúc đó, phản chiếu một Dương mà cậu chẳng hề đùa giỡn chút nào.
Tất cả đang giữ cho riêng mình một góc ảnh. Một ánh mắt. Một khoảnh khắc.
Ai cũng phải thừa nhận, khung hình ấy — chính là khởi đầu cho một đời thương.
[Có những khung hình, lưu giữ nhiều hơn là hình ảnh. Nó giữ lại cả những điều chưa kịp nói.]
Là tui nèee
Khẹc khẹc mọi ng ơiiiiii
Là tui nèee
Tui phải đi học lại gòi có ra chap muộn mọi người bỏ qua nhaaaaa
Download MangaToon APP on App Store and Google Play