[ JsolNicky ] Ngày Trái Đất Ngừng Đập
chạy, hoặc chết
ngầu còi sibidi
Quyết tâm kh xoá bộ này
ngầu còi sibidi
Vì đã xoá tầm 5 bộ vì lóp
Hào - " tôi "
Sơn - " cậu ấy "
Tôi không nghĩ mình sẽ chết ở trường.
Nếu có ai đó hỏi tôi về cách chết mà tôi thấy khốn nạn nhất, thì câu trả lời sẽ là: chết giữa giờ học Sinh, bụng đói, mồ hôi ướt lưng, và nghe thầy giảng về virus.
Tôi ghét mùi hôm nay. Cái mùi nồng như chất tẩy loãng trộn với khí nóng đầu quạt.
NVP
1 : Ê Hào , cậu thấy mùi gì không ? Như xác ướp á
NVP
3 : Ờ ... hay phòng thí nghiệm nổ bình thuốc ?
Tôi trả lời không cảm xúc. Cậu bạn bên cạnh cười khì:
NVP
2 : Ê, cậu lúc nào cũng nghiêm trọng hoá hết vấn đề á nha
Tôi không đáp. Tôi đang bận để ý trời hôm nay — âm u, không gió, chim không bay. Một kiểu tĩnh lặng sai sai.
Tiếng hét đầu tiên vang lên từ hành lang A.
Lớp tôi nhao nhao
— “Trời đất, cái gì vậy?”
— “Làm trò nữa hả?”
— “Chắc bọn lớp Văn lại quay mấy clip hù ma TikTok…”
Tôi không cười. Tôi đứng dậy, nhìn ra hành lang. Trống. Nhưng tim tôi bắt đầu đập nhanh
NVP
2: Ngồi xuống đi, Hào. Có gì đâu
Trần Phong Hào
Không đúng !
NVP
1 : Hả? Cậu lại nghi quá rồi…
Trần Phong Hào
“Có tiếng chân chạy. Không phải diễn.”
Và rồi, một nam sinh chạy vụt qua cửa lớp — áo trắng bê bết máu.
Cả lớp im phăng phắc.
Rồi hoảng loạn.
Ghế đổ. Bàn bị xô. Tiếng thét liên tiếp. Ai đó la lên:
— “CÓ NGƯỜI BỊ CẮN! THẦY LÝ CHẾT RỒI!!!”
ngầu còi sibidi
Ta biết khối lượng riêng của nước 1000 kg / m3 . nếu các chất có khối lượng riêng lớn hơn nước khi bỏ vào nước nó sẽ chìm . Tại sao 1m3 khoai tây nặng 700 kg khi bỏ vào nước khoai tây lại chìm?
Sơn ?
ngầu còi sibidi
Suong qua ca nha oi em suong qua
Tôi chạy. Không đợi ai. Không biết đi đâu.
Người đổ xô ra hành lang. Tiếng khóc. Tiếng gọi mẹ. Tiếng nôn khan.
Tôi bị đẩy ngã. Quỳ trên sàn. Cố đứng dậy. Không được.
Trần Phong Hào
" má nó .."
Một giọng quen vang lên phía sau.
Nguyễn Thái Sơn
Cậu ổn không? Hào! Nhìn tôi đi!
Trán cậu ấy dính máu. Tay cầm cây gậy bóng chày. Cổ áo bị rách
Trần Phong Hào
Cậu bị thương à?
Nguyễn Thái Sơn
Không. Máu người khác. Cậu đứng lên đi
Trần Phong Hào
Tôi… không chắc tay mình còn đủ sức…
Cậu ấy kéo tôi dậy không nói thêm. Tôi lảo đảo nhưng vẫn bám được vai cậu ấy.
Trần Phong Hào
Cậu không cần quay lại. Người ta bỏ chạy cả rồi
Nguyễn Thái Sơn
Tôi thấy cậu té. Tôi không thể bỏ đi
Trần Phong Hào
Cậu sẽ chết nếu ở lại
Nguyễn Thái Sơn
Tôi biết. Nhưng tôi không sợ bằng việc thấy cậu không còn ở đây
Nguyễn Thái Sơn
Thà chết nhưng được ở bên cậu
Tôi không hiểu sao tim mình khựng lại khi nghe câu đó.
Cái gì đó trong tôi… trôi lệch
Tiếng gào vang lên. Một cái bóng nhảy từ tầng trên xuống.
Cậu ấy kéo tôi lùi lại, thì thầm:
Nguyễn Thái Sơn
“Zombie. Nó ngửi thấy mình”
Nguyễn Thái Sơn
" Đừng lên tiếng "
Con zombie tiến lại. Sơn giơ cây gậy, che tôi phía sau
Nguyễn Thái Sơn
Nó cắn tôi là một chuyện, nhưng tôi không để nó chạm vào cậu
Nguyễn Thái Sơn
Nó cắn tôi là một chuyện, nhưng tôi không để nó chạm vào cậu
Tiếng bước chân lạch bạch.
Một tiếng thét chói tai vang lên. Sơn đá cửa phòng thí nghiệm, đẩy tôi vào trong rồi đạp cửa lại.
— “Cái gì để chặn?”
— “Bàn, ghế, bất cứ gì. Nhanh lên!”
Chúng tôi dốc toàn lực đẩy cái bàn inox chắn cửa. Bên ngoài, tiếng đập ầm ầm.
Tôi ngồi phịch xuống, tim đập thình thịch. Sơn đứng canh. Cậu ấy thở như bị rút hết không khí
Trần Phong Hào
Cậu ổn không?
Nguyễn Thái Sơn
Tôi nên hỏi cậu mới đúng. Tay cậu run
Trần Phong Hào
Tôi nghĩ mình mạnh hơn. Nhưng hình như không
Nguyễn Thái Sơn
Cậu không cần mạnh. Tôi ở đây mà
Trần Phong Hào
…Tại sao là tôi?
Nguyễn Thái Sơn
Vì tôi muốn cứu cậu
Trần Phong Hào
Tôi chẳng đặc biệt gì hết
Nguyễn Thái Sơn
Không cần đặc biệt. Cậu là cậu. Thế là đủ
Tôi quay mặt đi , mặt hơi ửng hồng
Trần Phong Hào
Sao cậu bình tĩnh như vậy?
Nguyễn Thái Sơn
Tôi không bình tĩnh. Tôi chỉ không cho phép mình gục
Nguyễn Thái Sơn
Vì nếu tôi ngã, ai kéo cậu chạy?
Tôi khựng người.
Không biết vì câu nói đó.
Hay vì ánh mắt cậu ấy khi nói câu đó — bình thản, thẳng thắn, không chút nghi ngờ.
⸻
Giữa tiếng đập cửa gào rú, tôi chỉ nghe rõ tim mình.
Đập như bị bóp nghẹt.
Và cả lời cậu ấy, vang trong đầu tôi:
Nguyễn Thái Sơn
“Tôi chỉ không muốn thấy cậu chết.”
Giữ chặt lấy cậu
ngầu còi sibidi
Humble cùng Hieuthuhai
Không Manbo thì đéo có ai
Loco Nichiwa
Lên từng cấp như là
Goku siêu xayda
Vinahouse trong bar
Dù cho tụi mày ghét cứ xông pha
Tao nghe đâu không xa
Nhạc tao phát từ trong loa
'Papa grr tata'
Thất bại là kẻ thù Aladdin và Jafar
Staying humble like Kendrick Lamar
Tài năng hiếm có đều từ nhóm Gerd mà ra
Cách cầm mic như bị nẹp vai
Có một sự thật HIEUTHUHAI này đẹp trai
Gọi tao là một người nông dân vì tao đào hoa
Luôn luôn bắt nắng ngay từ màu da
Nếu như tao là doanh nhân
Ẩm nhạc là cái business
Phải thật nhanh chân quyết liệt
Hoàn thành cái wishlist
Rock LV, Super Star
Bubbery trông thật gang
Phải thật sang, phải thật sang
Gerdnang, Gerdnang, yeah
Chơi bài này trong nhà để nó biến thành villa
Cho bạn gái mày nghe để nó biến thành diva
Chơi bài này trong pub rồi nó biến thành club
Ở trên bàn từng là bao thuốc trước khi biến thành shisha
Lúc tiếng hét đầu tiên vang lên, tôi đang gục đầu lên bàn, không ngủ, chỉ nhắm mắt.
Một tiếng hét chói tai.
Không phải kiểu giả giọng. Không phải đùa dai. Mà là tiếng thật sự sợ hãi
Tôi mở mắt. Cả lớp bắt đầu xôn xao.
Mùi trong không khí… khác thường. Rất lạ.
Không giống mùi thuốc tẩy. Nó giống máu bị oxy hóa trong không khí.
Tôi không nói gì. Tôi đứng dậy. Lặng lẽ rút cây gậy bóng chày trong ngăn tủ tường gần cuối hành lang – thứ tôi giấu từ lâu vì linh cảm.
Khi bước qua dãy B, tôi thấy thầy Lý.
Ông nằm giữa sàn, một mảng thịt nơi cổ bị xé toạc.
Người phía trên ông… tôi không biết gọi là gì nữa.
Mắt trắng dã. Mồm đầy máu. Lưỡi thè ra, thở hồng hộc như chó dại.
Tôi lùi lại. Giữ chặt cây gậy.
Nó quay đầu. Nhìn tôi.
Chạy. Tôi phang ngang.
Tiếng xương nứt răng rắc dưới tay tôi. Cổ nó lệch hẳn.
Nhưng nó vẫn bò được
Tôi bỏ chạy.
Không hẳn vì sợ. Mà vì tôi cần tìm người.
Hào.
Không biết vì sao. Nhưng hình ảnh đầu tiên bật lên trong đầu tôi… là cậu ấy.
Mặt cậu ấy khi bình tĩnh, khi nhìn qua cửa sổ, khi cười mỉm lúc chép bài cho bạn.
Tôi rẽ qua dãy C.
Lũ học sinh xô nhau như hoảng loạn.
Tôi nhìn quanh.
Không thấy.
Tôi quay ngược ra hành lang chính — rồi thấy cậu ấy ngã.
Mọi thứ xung quanh mờ đi.
Tôi không thấy xác sống. Không thấy máu. Không nghe tiếng la hét.
Tôi chỉ thấy cậu ấy nằm đó, tay chống đất, đầu gối trầy xước, miệng cắn chặt.
Tôi hét:
Cậu ấy quay lại, mắt vẫn còn bối rối.
Tôi chạy tới. Quỳ xuống kéo tay cậu ấy.
Tay cậu run. Tôi nắm chặt.
Nguyễn Thái Sơn
Đứng dậy, Hào
Trần Phong Hào
Còn bạn tôi—
Nguyễn Thái Sơn
Cậu muốn chết theo bạn cậu không?
Cậu ấy nhìn tôi. Đôi mắt tràn đầy giằng xé.
Tôi không có thời gian thuyết phục. Tôi kéo.
Cậu ấy để yên tay trong tay tôi.
Chúng tôi chạy.
ngầu còi sibidi
Góc nhìn của Sơn nên có thoại khác với chương 1, vì:
1. Người kể đổi vai → lời nói, cách nghĩ, và đặc biệt là cách cảm nhận Hào sẽ rất khác.
2. Chương 1 là Hào nghe – chương 2 là Sơn nói – nên giờ ta có thể để Sơn chủ động nói nhiều hơn, thay vì ngắn gọn như chương trước.
3. Cùng một cảnh, nhưng Sơn thấy những chi tiết Hào không biết: hành động, cảm xúc thật, lý do thật.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play