[Kiệt Hằng] NỬA ĐỜI MỘT MỘNG
Chương 1
Ánh trăng rủ xuống, hoa đồng rơi rồi.
Anh ghé vào cửa sổ, lẳng lặng nhìn cánh hoa màu trắng xoay tròn trong gió, sau đó bay đến trên hồ nước.
Cảnh tượng như vậy có chút tịch mịch, giống như khi cô còn nhỏ điểm mũi chân ở sườn núi vọng âm lại, lại phát hiện đất của tất cả các cây me đều khô.
Tiếng cửa lớn phòng khách vang lên, anh nhảy dựng lên, hoang mang rối loạn chạy đến dưới lầu.
Cậu đang đứng ở tù giày trước cửa đổi giày, vùi đầu, nhìn không rõ biểu tình gì, cô nhìn qua đồng hồ treo tường ở góc tường, đã là ba giờ sáng.
Vương Lỗ Kiệt
*Ngẩng đầu* Không phải bảo anh không cần chờ cửa à?
Anh cười nhàn nhạt, lập tức đi qua giúp cậu cởi áo khoác.
Trần Dịch Hằng
Lúc về đến nhà nếu mà thấy còn thắp đèn, trong lòng vẫn luôn cảm thấy dễ chịu một chút.
Vương Lỗ Kiệt
Rót ly trà đến cho tôi.
Anh treo quần áo lên, sau đó rót ly nước trắng đi đến.
Trần Dịch Hằng
Tắm xong rồi à?
Trần Dịch Hằng
Hôm nay lại không ngửi thấy những hương vị gay mũi đó.
Vương Lỗ Kiệt
Là anh không có phẩm vị, không biết thưởng thức mùi nước hoa cao cấp.
Cậu uống một ngụm nước, ngay sau đó sắc mặt trầm xuống.
Vương Lỗ Kiệt
Làm sao lại không phải trà? Tôi nói tôi muốn uống trà!
Trần Dịch Hằng
Đã muộn rồi, không cần uống trà, em cứ tạm thời uống một chút nước nhuận nhuận yết hầu đi.
Vương Lỗ Kiệt
Anh dựa vào cái gì mà quản tôi?!
Nước đổ hết, trên thảm có thêm ít màu đen lấm tấm, vô thanh vô tức lan tràn ra.
Anh rũ mi, khe khẽ thở dài, cuối cùng vẫn xoay người đi lấy nước trà.
Trần Dịch Hằng
Về sau không cần về muộn như vậy, cha sẽ tức giận. Em cũng già đầu rồi, phải tính toán vì tương lai của chính mình.
Trần Dịch Hằng
Vị trí người thừa kế của Vương Thị này…
Vương Lỗ Kiệt
Muốn có phải không?
Vương Lỗ Kiệt
Đáng tiếc Vương công tử nửa đường xuất gia là anh này, đến học vị ra dáng cũng không có! Căn bản chính là sỉ nhục của nhà này! Rác rưởi!
Mặt anh trắng bệch, im lặng không trả lời.
Vì vậy cậu vừa lòng mà đứng lên, cầm cái ly muốn đi lên lầu.
Trần Dịch Hằng
*Run giọng* Ngày kia… nhớ phải về nhà sớm một chút.
Lửa giận bừng lên, cậu quay đầu lại muốn mắng cô, lại nghe thấy cô nhẹ nhàng nói câu tiếp theo:
Trần Dịch Hằng
Ngày kia, anh phải kết hôn rồi.
Tiếng của anh mờ ảo, tươi cười hạnh phúc, giống như từ bên ngoài trời bay đến, vòng nhẹ nhàng trong đại sảnh trống trải.
Ly nước tuột ra khỏi tay, rớt trên mặt đất, vỡ rồi.
Đêm đầu hạ, tất cả vừa lúc, hoa đồng nở rộ như cẩm ở ngoài cửa sổ, trong phòng có hương vị thanh mát của trà mới ngoài đồng ruộng.
Thế giới như vậy, phảng phất giống như một giấc mộng, một người dùng hết tất cả sức lực mới có thể tỉnh lại, nửa đời một mộng.
Chương 2
Năm ấy Trần Dịch Hằng 6 tuổi, đi vào nhà họ Vương.
Anh được lão gia nhà họ Vương nhận nuôi, bởi vì cha mẹ ruột song song bỏ mình trong khi đại lâu của Vương Thị xảy ra sự cố, lão Vương dưới sự áp lực của dư luận, bị bắt đưa anh về nhà.
Lúc đó Vương Lỗ Kiệt năm tuổi, đúng là phấn điêu ngọc trác, bộ dáng tiểu công tử được nuông chiều từ bé, ngày thường thấy bạn cùng lứa không nhiều lắm, chỉ lại chơi với Trần Dịch Hằng, rất hữu hảo với anh.
Vương Lỗ Kiệt
Trần Dịch Hằng? Chính là Hằng trong kiên trì sao?
Trần Dịch Hằng
*Cười* Đúng vậy, là Hằng trong kiên trì.
Sau đó anh ở nhà họ Vương, lấy thân phận dưỡng nam, trưởng bối và người hầu không quá cũng không sai, không tốt cũng không xấu.
Vương Lỗ Kiệt thật ra thường đến tìm anh, còn sai người gieo hạt mấy cây đồng thụ ở gần cửa sổ phòng anh.
Vương Lỗ Kiệt
Em phải đợi nó dài ra lớn lên, sau đó nở hoa trước cửa sổ của anh.
Anh cảm thấy rất vui mừng, lại rất cảm kích, tâm linh trẻ nhỏ luôn là ngây thơ nhất, giống như tuyết trắng tinh không vấy bẩn.
Lúc còn niên thiếu, anh trải qua ngày lành, không lo cơm áo, học tập ở nhà. Sau đó được đưa đi học, Vương Lỗ Kiệt học chính là trường học quý tộc, còn anh học trường bình dân.
Vương Lỗ Kiệt bởi vậy mà tức giận với cha mẹ một lúc, hai tuần không nói chuyện với bọn họ.
Nhưng sau khi Trần Dịch Hằng trải qua thương tâm, còn chưa thôi, anh rõ ràng chính mình không nên có những yêu cầu xa vời. Muốn sống sót ở nhà họ Vương, chỉ có an phận mới là tốt nhất.
Vương Lỗ Kiệt lặng lẽ tìm anh, hỏi anh có oán giận hay không, anh cười lắc đầu.
Không phải không hận, anh biết, những người trước mắt này là hung thủ gián tiếp giết chết cha mẹ anh. Nhưng hiện nay nếu không dựa vào, cho dù hận mãnh liệt cũng phải đè xuống trong lòng.
Trần Dịch Hằng cũng chỉ là cậu trai gia cảnh tầm thường, sống sót, vĩnh viễn đều là quan trọng nhất.
Vương Lỗ Kiệt thấy anh càng ngày càng hậm hực, đành phải thường thường tìm anh ra đồng ruộng chơi đùa.
Cậu dùng khăn tay che lại mắt anh, cho anh nghe tiếng thực vật, sau đó bảo anh đoán xem là hoa gì.
Trần Dịch Hằng
Cúc non, cỏ chuông gió, bồ công anh…
Vương Lỗ Kiệt
*Cười* Anh Hằng, còn có cái gì có thể làm khó anh đây?
Anh thấy Lỗ Kiệt vui vẻ như vậy, chính mình cuối cùng cũng đánh tan sầu bị oán tự.
Hai người dần dần lớn lên, anh bắt đầu cảm thấy thiếu niên Vương Lỗ Kiệt có chút bộ dáng công tử phong lưu, cuộc nói chuyện trong điện thoại thường ngày trong nhà có một vài thiếu nữ mảnh mai sợ hãi nói: “Vương Lỗ Kiệt có đó không? Hôm nay hẹn cậu ấy đọc sách.” Hoặc là: “Cậu ấy đồng ý đưa tôi đi chơi bóng, làm sao bây giờ còn chưa đến nữa?”
Anh cảm thấy có chút mất mát, bởi vì Lỗ Kiệt không chỉ quan tâm một mình anh, nhưng anh rõ ràng biết, chính mình tuyệt đối không có quyền để hỏi, cho nên anh chỉ là truyền đạt cho Lỗ Kiệt đúng nội dung của cuộc điện thoại, bình tĩnh mặt mang theo nụ cười.
Sau đó Lỗ Kiệt bắt đầu mang theo mùi rượu về nhà, thời gian càng ngày càng muộn, bài tập cũng càng ngày càng kém, Lão Vương thường thường tức giận liều mạng đánh chửi cậu:
“Tên nhóc này học cái xấu, hoàn toàn sa đoạ!”
Lỗ Kiệt sau khi bị đánh, luôn sẽ đến tìm cô bôi thuốc, cô vừa bôi nước thuốc cho cậu, vừa lạch cạch rơi nước mắt.
Vương Lỗ Kiệt
Anh khóc cái gì chứ?!
Vương Lỗ Kiệt
Lại không phải đánh anh!
Trần Dịch Hằng
*Rơi nước mắt* Anh tức em làm sao lại không biết quý trọng chính mình!
Trần Dịch Hằng
Nếu thật sự bị thương thì làm sao bây giờ?
Vương Lỗ Kiệt
Cha em sẽ không làm gì em đâu.
Vương Lỗ Kiệt
*Cười* Em chính là con ruột của ông ấy mà!
Vừa dứt lời, hai người lập tức ngây ngẩn cả người.
Trần Dịch Hằng
… Vậy em cũng phải cẩn thận một chút.
Trần Dịch Hằng
Ít bị đánh luôn là tương đối tốt.
Lời nói tái nhợt vô lực như vậy, giống như sắc mặt của anh, Lỗ Kiệt nhìn anh một cái, cầm thuốc ảo não rời đi.
Ngày hôm sau anh bắt đầu chờ cửa vì Lỗ Kiệt, bởi vì anh cảm thấy đây là biện pháp không bị thương cho chính cậu tốt nhất… giữa hai người bọn họ, giải thích bằng ngôn ngữ, chú định là yếu ớt vô dụng.
Hôm nay là cuối tuần, Lỗ Kiệt về càng muộn, anh ghé vào trên sô pha không biết đợi bao lâu, cuối cùng cũng mơ màng ngủ. Lúc tỉnh lại đã là bốn giờ sáng, Lỗ Kiệt đang ngồi trên ghế ở đối diện, khuôn mặt âm trầm lẳng lặng nhìn anh.
Trần Dịch Hằng
*Mơ màng* Đã về rồi?
Trần Dịch Hằng
Làm sao lại không gọi chị một tiếng?
Vương Lỗ Kiệt
Ai bảo anh chờ cửa?
Vương Lỗ Kiệt
Chẳng lẽ chính anh không biết đi ngủ à?
Trần Dịch Hằng
*Đặt tay lên vai Vương Lỗ Kiệt* Anh sợ em còn đang hiểu lầm.
Lưng Lỗ Kiệt có chút căng cứng, cơ bắp cứng rắn như bàn thạch.
Cậu đột nhiên đứng lên, gương mặt ửng đỏ vội vàng chạy lên lầu.
Trần Dịch Hằng ngốc tại chỗ như cũ, nhìn bóng dáng thiếu niên ở xa xa. Cánh tay thon dài kia, lẻ loi ngừng ở giữa không trung.
Mùa hè năm ấy đồng thụ đã lớn đến bên cửa sổ, cành cây nghiêng nghiêng, ban đêm hoa nở đúng lúc, hương thơm tuyết trắng như mật mới ủ.
Chương 3
Đêm trước khi Trần Dịch Hằng 18 tuổi, nhà họ Vương xảy ra chuyện lớn… Vương lão gia tử ngã bệnh.
Bác sĩ tuyên bố ông ấy có khả năng không qua được mùa đông này, cần người nhà họ Vương tính toán hậu sự. Mọi người sau khi nghe tin sôi nổi khóc nháo, loạn thành một đoàn, chỉ có Lão Vương không chút hoang mang, chỉ nói muốn lập di chúc lần nữa. Đợi sửa xong di chúc, luật sư tuyên bố, sau khi lão tiên sinh qua đời, năm Trần Dịch Hằng tròn hai mươi tuổi sẽ được nhận một phần năm tài sản của Vương Thị.
Mọi người ngây người, không rõ tại sao lão tiên sinh lại đột nhiên cưng chiều cậu trai bình phàm này như thế. Vương phu nhân càng nổi trận lôi đình, cho rằng Trần Dịch Hằng dùng thủ đoạn gì không tầm thường, thề phải nháo đến long trời lở đất.
Trần Dịch Hằng không có chỗ trốn, hết đường chối cãi, chỉ có Lỗ Kiệt suốt ngày bầu bạn ở bên cạnh.
Vương Lỗ Kiệt
Bất luận có chuyện gì, em cũng tin anh.
Nước mắt Trần Dịch Hằng rơi đầy hốc mắt.
Mấy ngày sao Lão Vương triệu tập hội nghị gia tộc, vạch trần đáp án trước mặt mọi người… hoá ra Trần Dịch Hằng, là con trai riêng của Vương Thị được gửi nuôi ở nhà khác từ nhỏ.
Tuy là chuyện của lão cách đoạn, đương sự khiếp sợ không thôi như cũ, Vương phu nhân khóc lớn một lúc, gần như ngất, đến khi nháo muốn thắt cổ. Trần Dịch Hằng hoảng sợ nhìn về phía Lỗ Kiệt… sắc mặt cậu ám trầm, giống như ngực có chứa ngàn cân thuốc nổ.
Anh lập tức nhìn hiểu đáy mắt cậu ẩn hàm nói… trăm hận không bằng thù nhà, anh với tôi từ đây, là người lạ.
Hoá ra lời hứa của thiếu niên yếu ớt không chịu nổi một kích như thế, cảm tình dắt tay lớn lên vĩnh viễn không thắng nổi quan hệ huyết thống thâm sâu.
Ngày sau đó anh không còn là anh Hằng của Lỗ Kiệt, mà là công tử nhà họ Vương danh không chính ngôn không thuận, tiền đồ khó lường.
Một tháng sau, lão Vương bị bệnh mất, kiếp sống địa ngục của Trần Dịch Hằng bắt đầu.
Vương phu nhân đã tức đến sinh bệnh, chỉ coi anh là trong suốt; Lỗ Kiệt lại biến đổi đa dạng đến nhục nhã anh, đồ đê tiện tạp chủng là lời hay mắng, còn thích sai anh làm việc, phảng phất như nhìn anh thống khổ đã là hưởng thụ vui sướng nhất trên đời này.
Anh rót nước cho cậu, cậu ném đổ ly; anh xới cơm cho cậu, cậu ném đồ ăn lên mặt anh.
Điều kỳ quái nhất là một lần, cậu uống say chạy đến phòng anh nháo, gào rống bảo anh cút ra khỏi nhà họ Vương… bởi vì anh là tai tinh trời sinh, khắc chết cha mẹ nuôi, lại chạy đến khắc chết cha cậu.
Nhục nhã trên tinh thần, còn làm người khó có thể chịu được so với tra tấn trên thân thể. Lần này anh rốt cuộc cũng không nhịn được xuống, thu thập hành lý đơn giản, dứt khoát rời khỏi nhà họ Vương đã ở mười hai năm.
Ngày anh rời đi, hoa đồng đã tàn đi lại cảm tạ, trong viện tràn đầy bóng râm thanh thanh.
Trần Dịch Hằng cảm thấy như vậy rất tốt, hoa đồng dù sao cũng không thuộc về nơi này, đã từng xán lạn thời gian lâu như vậy, có hồi ức cũng là đủ rồi.
Bởi vì tạm thời không có cách nào nhận được di sản, anh không thể học Đại học, đành phải đi làm công ở một cửa hàng bán hoa.
Có đôi khi ngửi thấy mùi hoa đồng khác nhau, anh cũng sẽ nhớ đến trong nháy mắt, hai đứa trẻ chơi non nớt đùa giữa đồng ruộng, cậu bé đa sầu đa cảm, cậu bé thản nhiên mỉm cười.
Anh hiểu mình không hận Lỗ Kiệt, cũng căn bản không muốn hận cậu.
Lỗ Kiệt đã từng là một giấc mộng thiếu thời của anh, chỉ là hiện giờ, tỉnh mộng.
Lẳng lặng qua một năm, Trần Dịch Hằng đã mười chín tuổi.
Trong năm này, thường thường có một chàng trai trẻ tuổi cứ ba ngày lại chạy đến cửa hàng bán hoa, bà chủ trêu hắn ngắm người không ngắm hoa, khuôn mặt Trần Dịch Hằng xấu hổ đỏ bừng. Sau đó bà chủ nghe được chàng trai đó tên Từ Sở Văn, là một kỹ sư đầy hứa hẹn, nên khuyên Trần Dịch Hằng nắm chắc cơ hội chặt chẽ bắt lấy anh.
“Cậu trai bình thường hy vọng chồng mình đẹp trai nhiều tiền, nhưng hôn nhân chân chính vẫn phải tìm người đáng tin cậy, tiền nhất định không thể quá nhiều, quá nhiều thì thành thuốc hại người.”
Trần Dịch Hằng cảm thấy lời này rất có lý, hơn nữa cũng không phải không có hảo cảm với Sở Văn, ỡm ờ cũng thật sự thành bạn trai của hắn.
Anh thích cuộc sống bình đạm, dựa vào trong lồng ngực của Sở Văn anh cảm thấy thực sự an ổn.
Mùa hè năm đó rất mát mẻ, anh có thể một đêm không mộng, ngủ cho đến hừng đông.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play