(All Hàng) Tình Yêu Muộn Màng
Còn lại gì?
Kin:))
Viết lại bộ "(All Hàng) Yêu em" nha:))
Kin:))
Tại thấy nó lỗi quá:)) có rất nhiều cái Kin rất muốn viết lạiii
Kin:))
Viết phải thu thập lại bản cũ nx:) vt xg xóa cx đc:)
Tình yêu là một thứ... rất dễ đến, cũng rất dễ đi.
Chúa có lẽ đã quá rộng lượng khi ban cho loài người món quà mang tên "tình yêu". Nhưng cũng chính Người, lại tàn nhẫn phá hủy nó chỉ bằng một cái búng tay.
Em là một người hoạt bát, dễ thương. Như thể chúa tạo em ra để dẫn dắt người khác đến một tương lai tươi sáng, như thể em là ánh sáng rực rỡ duy nhất giữa bầu trời u ám.
Nhưng trớ trêu thay, chính thứ ánh sáng ấy lại bị dập tắt bởi cái gọi là "tình yêu".
Em yêu họ. Yêu đến ngu muội, yêu đến quên mất bản thân. Nhưng đổi lại em nhận được gì? Xa lánh, miệt thị, thiên vị... và sự lạnh lùng đến mức làm em tưởng mình chưa từng tồn tại.
Chẳng lẽ sai vì em yêu quá nhiều, quá thật lòng?
Chẳng lẽ sai vì em không đủ giỏi để được yêu lại?
Không… nói đúng hơn, em ghét chính cái sự yếu đuối, ngu ngốc và nhu nhược của bản thân mình.
Em căm hận việc mình đã chờ đợi, đã hy vọng, đã tin rằng chỉ cần yêu chân thành là đủ.
Tại sao Chúa lại tạo ra em?
Tại sao không để em là một hòn đá vô tri?
Tại sao lại sinh em ra, rồi không cho em hạnh phúc như bao người khác?
Tại sao… lại bắt em yêu họ?
Từng giây phút em sống là từng nhát dao cứa vào tim. Căm hận, tủi nhục, uất ức cuộn trào như muốn thiêu rụi linh hồn em.
Mệt quá… Em ngủ được không?
Chỉ một chút thôi… ngủ một giấc thật sâu, để không còn nghe thấy tiếng tim mình đau nữa.
Đã bao lâu rồi em không được gọi họ bằng giọng thật ấm?
Giờ này họ đang thế nào nhỉ?
Chắc cũng chẳng bận tâm đâu. Họ còn đứa con gái đáng yêu kia mà, niềm tự hào của họ, ánh sáng trong mắt họ.
Em cười nhạt. Một nụ cười rỗng tuếch.
Cả họ hàng cũng thương. Ai cũng chỉ nhìn em như một thứ gì đó dư thừa, xấu xí, đáng chê trách.
Ngoài một trái tim rỉ máu.
Một linh hồn đang mục rữa từng ngày trong cô độc.
Kin:))
Đủ đô chx các nàng:))
Gặp lại bạn cũ
Em nhớ đến hai người bạn thân của mình.
Sống tốt không? Hạnh phúc không? Em muốn gặp họ quá… Nhưng làm sao đây? Họ chắc hẳn ghét em lắm rồi. Bị em im lặng rời đi như thế, bị em lãng quên trong những ngày em chơi vơi trong bóng tối.
Một tiếng động mạnh khiến em choàng tỉnh khỏi cơn mê man. Cánh cửa bị đạp bật ra.
Một tiếng hét thất thanh vang lên, run rẩy và đau đớn.
Em ngơ ngác chưa kịp phản ứng thì cả thân thể đã bị ôm chầm lấy.
Dương Nguyệt An
Mày làm cái quái gì vậy?! Sao lại ra nông nỗi này hả?!
Giọng nói quen thuộc ấy. Giọng của Dương Nguyệt An.
Em bàng hoàng, tay run run ôm lấy cô bạn thân trong vô thức.
Tả Hàng
Tại sao.. Mày lại ở đây?
Cô vẫn như xưa. Cứng đầu, nóng nảy, nhưng ôm em thì chặt như sợ em tan biến mất.
Em ngẩng đầu, ánh mắt bắt gặp một người con trai đứng trước cửa - Trương Kiến Nhất.
Ánh mắt anh đỏ hoe, giọt nước mắt vẫn còn lăn dài trên má.
Tả Hàng
Trương Kiến Nhất..
Em gọi khẽ, giọng run run.
Anh bật cười giữa những giọt nước mắt.
Trương Kiến Nhất
Mày nhá! Suốt ngày bỏ cha mày! Thằng bất hiếu!
Em khẽ bật cười. Nụ cười đầu tiên sau chuỗi ngày đen tối.
Cứ tưởng… mình đã mất họ rồi.
Chỉ cần vậy thôi… là đủ rồi.
Những ngày cuối đời này, có người bên cạnh đã là món quà quý giá. Em không dám mơ mộng cao xa. Chỉ cần hai người bạn là đủ.
Ngày xưa, em và họ cứ thế lạc nhau giữa bộn bề cuộc sống.
Dương Nguyệt An đi du học ở Mỹ.
Trương Kiến Nhất thì tiếp quản công ty gia đình.
Em cũng lao vào vòng xoáy riêng của mình… và bỏ lỡ họ.
Một cách hời hợt đến mức tàn nhẫn.
Tả Hàng
Xin lỗi vì đã rời xa hai người. Và vì... sự ngu dốt của tao...
Dương Nguyệt An
Mày còn biết xin lỗi hả?!
Dương Nguyệt An trừng mắt
Dương Nguyệt An
Tả thiếu gia cũng biết mình sai cơ à?
Thương thì thương đấy, nhưng mắng thì vẫn phải mắng.
Trương Kiến Nhất định can ngăn, nhưng em đã ra hiệu ngăn lại.
Em muốn nghe. Lâu lắm rồi mới được mắng như vậy. Có chút hoài niệm…
Em thì thầm, tay nắm lấy tay Dương Nguyệt An, lắc nhẹ.
Cô hừ một tiếng, nhưng vẫn cúi người, tỉ mỉ đắp lại chăn cho em.
Cô là vậy mà. Bên ngoài cộc cằn, bên trong thì mềm như bún.
Em biết, cô thương em nhất nhóm.
Trương Kiến Nhất
Chậc, nếu bà mà biết chắc sẽ mắng y chang như này.
Trương Kiến Nhất cười nhẹ, mắt rưng rưng
Trương Kiến Nhất
'Cô cậu la cà ở đâu giờ này mới về!’ rồi phang cho tụi mình mỗi đứa một cái vào chân!
Tả Hàng
//Mỉm cười// Bà đánh không đau lắm.
Dương Nguyệt An
Ừ.//cười theo//
Bất ngờ, cô nghiêm mặt lại, nắm lấy bờ vai gầy guộc của em.
Dương Nguyệt An
Tả Hàng, nghe rõ đây! Hai tháng tới là của bọn tao. Mày mà dám biến mất lần nữa, tao chặt chân mày. Rõ chưa?
Em cười. Nụ cười không còn cay đắng như trước nữa.
Từng phút giây còn lại… là của tụi mày.
Bệnh
Căn bệnh của em ngày càng tệ hơn. Dương Nguyệt An và Trương Kiến Nhất biết điều đó.
Chẳng cần em nói… họ cũng biết.
Dương Nguyệt An
Con trai ngoan, ăn cháo đi rồi mẹ mày dẫn đi chơi!
Dương Nguyệt An bưng tô cháo nóng hổi, hất cằm ra hiệu.
Em khẽ bật cười, giở giọng trách móc như một ông bố già khó tính.
Tả Hàng
Ai con mày! Đứa bất hiếu!
Tay vẫn nhận lấy tô cháo từ cô, khuấy nhẹ một vòng rồi múc một muỗng.
Như thể vị giác đã chết từ lâu rồi, cùng với phần trái tim đang rỉ máu từng ngày.
Em cười trừ, ngước nhìn cô bạn thân của mình.
Dương Nguyệt An
Tao biết..
Cô đặt tay lên vai em, giọng dứt khoát.
Dương Nguyệt An
Nhưng mày phải ăn. Phải sống thêm với tao mấy ngày nữa! Phải sống với bọn tao!
Trương Kiến Nhất
Nè, con trai! Tao lấy táo cho mày đây!
Giọng Trương Kiến Nhất vang lên phía cửa, tay cầm theo hai quả táo bị cắn dở.
Dương Nguyệt An
Thằng này! Mày không biết lấy trái lành lặn hả? Đưa trái mày ăn rồi, mày xem tụi tao là heo ăn đồ thừa hả?!
Dương Nguyệt An cáu gắt, suýt nữa thì tung cước nếu không phải đang ở trong bệnh viện.
Em buông một câu mắng khẽ.
Trương Kiến Nhất
...Tao lựa kỹ lắm mới lấy đó nha.
Trương Kiến Nhất bĩu môi uất ức.
Trương Kiến Nhất
Ngọt lắm đấy! Tao còn định giữ lại ăn mà nghĩ đến mày nên mới-..
Tả Hàng
Ừ ừ cảm động quá cơ.
Em bật cười, nhận lấy một quả, cắn một miếng nhỏ…
Chỉ là một cảm giác nhai cho có, nuốt cho qua.
Em lặng lẽ đặt quả táo sang một bên.
Trương Kiến Nhất thoáng thất vọng, nhưng không nói gì.
Chỉ im lặng nhìn quả táo nằm chỏng chơ trên bàn như một minh chứng vô hình cho sự bất lực của họ trước số phận.
Một cơn đau ập đến như búa bổ.
Ngực em thắt lại, đại não như bị ai siết chặt.
Ho. Một lần. Hai lần. Rồi dồn dập đến mức cả thân thể run rẩy.
Thứ chất lỏng đỏ sẫm ấy trào ra tay.
Sợ gương mặt lo lắng đến phát điên của họ.
Dương Nguyệt An
Tả Hàng!?
Dương Nguyệt An
Mày làm sao vậy!?
Một người vội vã vỗ nhẹ lưng em.
Một người hấp tấp chạy đi lấy nước, lấy khăn.
Hai người ấy... sợ đến phát hoảng.
Trương Kiến Nhất
Tả Hàng, khăn đây!
Trương Kiến Nhất đưa khăn giấy, tay khẽ run.
Tả Hàng
Ừ... Tao đi rửa mặt chút..
Giọng em khàn đặc, nhưng cố gắng trấn tĩnh.
Trương Kiến Nhất
Đi đi, nhanh!
Trương Kiến Nhất gật đầu, ánh mắt vẫn chưa nguôi lo.
Em lảo đảo đứng dậy, bước từng bước chậm rãi ra khỏi phòng.
Tay vẫn khum chặt, che đi vết máu.
Nỗi đau trong lồng ngực vẫn âm ỉ, như nhắc em rằng… thời gian không còn nhiều.
Nhưng chỉ cần... họ còn ở bên.
Chỉ cần... em được nhìn thấy họ cười thêm vài lần nữa.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play