Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

// Bạch Quang Vĩ Niên // Giấc Mộng Chuyện Đôi Ta

Hồi ức

Hồi đó, tôi với Vĩ là hàng xóm. Nhà cậu cách nhà tôi đúng một hàng rào thấp, chỉ cần trèo qua là tới. Còn cậu thì không thích trèo, cậu hay gọi tôi:
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Cường ơi! Mở cửa cho tớ
Tôi mở cổng, lúc nào cũng thấy cậu đứng đó với cái ba lô con cóc, tay cầm hộp sữa, và cười rạng rỡ như thể tôi là người quan trọng nhất cậu muốn gặp trong ngày. Chúng tôi mới chỉ năm tuổi. Chẳng ai dạy tôi yêu là gì, nhưng tôi biết tôi rất muốn được thấy nụ cười của cậu mỗi sáng. Rất muốn ngồi cạnh cậu trong góc lớp. Rất muốn nắm tay cậu khi đi bộ về nhà. Có lần cô giáo bắt hai đứa ngồi xa nhau vì nói chuyện nhiều quá, tôi đã khóc cả giờ ngủ trưa. Còn Vĩ thì quay sang viết giấy nhắn, nhét vào cặp tôi: “Đừng buồn. Mai tớ đổi chỗ lại nha.”
Trưa hè, hai đứa hay trốn lên cây khế sau nhà ngoại tôi. Cành khế thấp, lá dày, quả lủng lẳng, có con bướm vàng lượn qua rồi mất hút vào nắng. Vĩ ngồi đung đưa chân, lấy khăn lau mồ hôi trên trán tôi, rồi nói:
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Mai sau bọn mình vẫn chơi với nhau như vậy nha
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Bộ cậu hong định lấy vợ hay sao? Mẹ tớ bảo con trai lớn lên phải lấy vợ á
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Hong lấy đâu
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Lỡ vợ tớ bắt nạt tớ thì sao?
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Thế tớ thì không bắt nạt cậu à?
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Tớ chỉ để cậu bắt nạt thui
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Hì hì
Tôi chưa hiểu “ chỉ ” nghĩa là gì, chỉ biết gật đầu và nắm tay cậu thật chặt. Tay cậu lúc đó ấm, mềm, và hơi ướt mồ hôi. Tay tôi thì run nhẹ. Không phải vì sợ té, mà vì không muốn buông. Rồi có một ngày tháng Sáu, trời đổ mưa từ sáng sớm. Tôi không thấy Vĩ đến gọi cửa. Không thấy bóng cậu chạy qua rào. Buổi trưa, mẹ tôi nói:
Các nhân vật mẹ
Các nhân vật mẹ
Vĩ đi rồi con
Các nhân vật mẹ
Các nhân vật mẹ
Cô chú phải đi công tác
Lúc đó tôi chỉ im lặng, không khóc. Chạy ra sân, nhìn về phía hàng rào quen thuộc. Chỗ đó, không còn ai đứng gọi tôi mở cửa nữa.
Tôi tìm trong ngăn bàn củi cũ một mảnh giấy cũ, là nét chữ Vĩ nguệch ngoạc: “Cường là bạn thân nhất của Vĩ. Mình sẽ ở bên nhau hoài hoài.” Tôi không biết “hoài hoài” có nghĩa là bao lâu. Nhưng bây giờ, nó có nghĩa là mãi mãi không gặp lại.
Năm đó, tôi sáu tuổi. Chỉ biết rằng một người đã bước vào tuổi thơ tôi như nắng ban mai, …và rời đi vào một ngày mưa không hẹn trước.

Bát cơm mặn và lời hứa

Trong gian bếp quen thuộc, ánh đèn huỳnh quang hắt xuống nền gạch một màu sáng lạnh. Nồi cá kho vẫn còn sôi lục bục trên bếp, tỏa mùi tiêu cay lẫn trong hơi mỡ và nước mắm. Bữa cơm gia đình bắt đầu lúc 7 giờ, đúng như mọi tối.Không ai nói ra, nhưng mỗi người đều ngồi vào đúng chỗ như mọi ngày. Duy – anh trai tôi – ngồi cạnh ba. Mẹ ngồi đối diện. Còn tôi… là người ngồi cuối bàn. Như một thói quen, hoặc một sự sắp đặt không tên.
Các nhân vật mẹ
Các nhân vật mẹ
Cường! Hôm nay con lại gây chuyện ở trên trường phải không!
Mẹ đặt chén xuống bàn. Tiếng sứ va vào gỗ cộc một tiếng rất khẽ, nhưng với tôi, âm thanh đó cứ vang mãi trong lồng ngực.
Các nhân vật mẹ
Các nhân vật mẹ
Mẹ không hiểu, sao con lại không giống được một góc của anh Duy của con? Người ta học giỏi, lễ phép. Còn con… hết nói nổi!
Ba chống khuỷu tay lên bàn, nhìn qua tôi như nhìn một cái bóng.
Các nhân vật cha
Các nhân vật cha
Nếu không muốn học thì nghỉ luôn đi. Vô trường chỉ để đánh lộn à?
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
…………
Tôi gắp miếng thịt kho, bỏ vào chén, rồi ngồi yên nhìn nó. Nước thịt ngấm vào cơm, vàng sẫm lại. Nhìn rất ngon. Nhưng tôi không thấy vị gì cả. Cổ họng đắng chát. Như nuốt nguyên cả cái im lặng mà tôi phải gồng lên giữ suốt ngày hôm nay.
Tôi không muốn kể. Không phải vì giấu, mà vì tôi đã từng làm vậy. Và chẳng ai tin.
Hôm đó, tụi nó đẩy tôi vào nhà vệ sinh. Một thằng chộp cổ áo tôi, đè đầu xuống. Một thằng khác vặn tay tôi ra sau.
Giấy kiểm tra bị xé nát. Tập vở bị dìm vào bồn nước cho đến khi từng trang bung ra như xác lá rã.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Loại như mày thì học để làm gì?
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Sao không vào quán bar làm cho nhiều tiền? Hả thằng điếm?
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Thứ ẻo lả
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
KINH TỞM!
Cánh cửa phòng khép lại sau lưng. Một tiếng "cạch" rất khẽ. Nhưng với tôi, âm thanh đó giống như mọi cánh cửa trên đời này đều đã đóng lại cùng lúc.
Cậu ngồi xuống sàn, lưng dựa vào tường. Tay buông thõng. Ánh đèn hắt lên vệt tường loang lổ vết ố cũ. Không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng kim đồng hồ tích tắc như đang đếm ngược điều gì đó.
Tôi ngồi xuống sàn, lưng dựa vào tường. Tay buông thõng. Ánh đèn hắt lên vệt tường loang lổ vết ố cũ. Không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng kim đồng hồ tích tắc như đang đếm ngược điều gì đó.
Trong lòng tôi không còn tức giận, không còn tổn thương. Chỉ có một sự rỗng tuếch — như thể ai đó đã mở tôi ra, vét sạch những gì còn lại, rồi để trống như vậy.
Tại sao mình lại phải sống như thế này?
Câu hỏi đó đã từng thoáng qua trong đầu tôi nhiều lần, nhưng lần này, nó ở lại lâu hơn.
Tôi nghĩ về ngôi trường đó, nơi mỗi ngày là một cuộc vật lộn giữa tồn tại và biến mất. Về gia đình, nơi mọi câu nói đều là phán xét, mọi cái nhìn đều là sự thất vọng. Về ánh mắt của mẹ khi nhìn anh Duy — và khi nhìn mình, như đang nhìn một điều gì đó sai lệch không thể sửa chữa.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Nếu mình biến mất… có ai nhận ra không?
Nếu sáng mai dậy không thấy mình nữa, liệu có ai tiếc?
Hay chỉ là thêm một điều phiền phức để trách mắng?
Tôi không biết mình đã ngồi bao lâu dưới sàn. Bóng tối loang ra từ các góc tường như nước tràn. Không gian chẳng có gì ngoài tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng thở dồn dập của chính mình. Mỗi nhịp thở như cứa vào ngực. Đau. Đến mức tưởng như mình không còn là người, mà là một nỗi buồn mang hình dáng con trai mười bảy tuổi.
Tôi khép mắt lại. Trong lòng chỉ còn một khoảng xám mù. Nhưng ở nơi tận cùng ấy, bất chợt hiện về một mảnh ký ức cũ.
Cái cây khế sau nhà ngoại. Một trưa hè rực nắng, tôi ngồi trên cành cao, hai chân đong đưa. Bên cạnh là một đứa trẻ khác — tóc rối, má ửng đỏ, tay cầm chai nước uống chung.
Giọng cậu ấy vang lên trong gió:
“Sau này dù có đi đâu, tớ cũng sẽ quay về.”
“Cường phải đợi tớ đó nha. Hứa rồi!”
Tôi bật khóc. Không phải kiểu khóc tức tưởi. Mà là thứ nước mắt lặng lẽ tràn ra như một con đê vỡ. Mỗi chữ trong câu nói của Vĩ như một hòn đá nhỏ ném vào mặt hồ cậu tưởng đã cạn.
Tôi từng nghĩ mình đã quên.
Nhưng hóa ra, lời hứa năm đó vẫn nằm ở đâu đó trong tim.
Một lời hứa ngây thơ, trẻ con, thậm chí có lẽ người nói cũng đã lãng quên — …vậy mà lại là thứ duy nhất còn giữ tôi lại lúc này.
"Phải đợi tớ đó nha..."
Cường ôm gối chặt hơn. Ngực thắt lại như có sợi dây vô hình siết lấy từng hơi thở. Mệt.
Cậu mệt đến mức chỉ muốn ngủ một giấc thật dài, không cần tỉnh dậy.
Nhưng sâu trong lòng — rất sâu, là một tiếng thì thầm:
Tớ chưa gặp lại Vĩ mà…
Và như vậy, tôi ở lại.
Không phải vì còn đủ sức. Cũng không phải vì tha thiết với cuộc đời này. Mà vì có một lời hứa còn dang dở. Vì đâu đó, có một người từng nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng nhất, từng xem tôi là điều quý giá nhất, từng nói rằng sẽ quay lại.
Có những lúc, người ta không cần một lý do để sống — chỉ cần một điều chưa kịp làm.
Với tôi, đó là gặp lại Thế Vĩ

Một nửa kia

Sáng hôm đó trời âm u.
Không có nắng, cũng chẳng có gió. Bầu trời như phủ một lớp tro mịn, lặng lẽ bao trùm lấy tất cả.
Trong túi áo khoác của tôi là một chiếc vòng ngọc cũ kỹ, đã mờ nét theo năm tháng. Nó chỉ là một nửa. Nửa còn lại — là của một người tôi đã đánh mất từ rất lâu.
Mảnh ngọc hình giọt nước, màu xanh bích, có đường vân như sương mù đông lại.
Cậu đã giữ nó suốt mười một năm, như một đoạn dây nối lặng thầm với quá khứ. Nó từng là lời hứa, là dấu mốc cho tuổi thơ, là “mãi mãi” của hai đứa trẻ chẳng biết đời sẽ cuốn họ đi xa đến đâu.
“Cậu giữ một nửa, tớ giữ một nửa. Mai mốt mình lớn lên, có đi đâu… cũng sẽ tìm được nhau.”
Nhưng mãi mãi đó, chỉ còn một mình Cường mang theo.
Giờ ra chơi. Trời vẫn không nắng.
Cường ngồi một mình sau dãy nhà B, tay cầm chiếc vòng ngọc, mân mê chỗ vết nứt nhỏ gần viền.
Cậu áp nó lên ngực, khẽ thở ra, như gửi một tín hiệu lặng lẽ vào khoảng không.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Tớ không biết cậu giờ ở đâu, có khỏe không.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Nhưng tớ vẫn giữ một nửa này
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Tớ vẫn giữ lời hứa
Một giọng nói vang lên phía sau, đầy mỉa mai:
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Ê, cái gì kia!
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Gì? Đồ tình yêu của mày với một ông chú nào đó à?
Ba đứa con trai bước tới. Đứa đi giữa nheo mắt, liếc xuống tay Cường.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Cho coi thử với coi!
Tôi giật mình đứng lên, giấu vòng ra sau lưng.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Không có gì cả! Tránh ra
Nhưng chúng đã nhanh hơn. Một đứa giật lấy vòng, cười to:
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Ối chà, đá ngọc! Ai tặng thế này? Người yêu à? Con trai hay con gái?
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Trả lại!
Rồi… RẮC.
Một âm thanh khô khốc, giòn tan, vang lên rõ ràng giữa khoảng sân trống.
Chiếc vòng rơi xuống nền gạch, vỡ thành nhiều mảnh. Một nửa, vỡ tiếp. Những mảnh nhỏ loang ra như thủy tinh rạn dưới nắng. Tiếng cười của bọn kia mờ dần trong tai tôi. Mắt tôi chỉ còn dán vào mặt đất. Tim tôi — như có ai vừa cầm búa đập xuống.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Là…thứ cuối cùng tôi có….về cậu ấy…
Đám con trai không dừng lại.
Một cú đấm. Một cú đá vào bụng.
Tôi ngã gập xuống, tay vẫn quờ quạng như muốn giữ lại thứ gì đó đã không còn nữa.
Một đứa giẫm lên mảnh ngọc. Một tiếng rắc nữa.
Gió thổi qua lưng cậu, lạnh như cát chà vào da.
Chúng bỏ đi.
Cường không khóc. Chỉ ngồi im. Ngực thở dồn nhưng không bật ra nổi một âm thanh.
Cậu khụy gối, quỳ trên nền gạch.
Ngón tay sượt qua mặt đất, nhặt lấy từng mảnh ngọc như người nhặt lại trái tim mình. Một mảnh. Rồi một mảnh. Có mảnh vỡ vụn như bụi. Máu từ đầu ngón tay loang lên bề mặt đá xanh, loang như màu cũ của kỷ niệm.
Cậu không thấy đau.
Chỉ thấy trống rỗng đến mức không còn biết mình đang thở hay không.
Khi trống vào lớp vang lên, Cường không nhúc nhích.
Cậu đứng dậy, ôm những mảnh ngọc trong tay, quay người về phía cầu thang sau.
Một tầng.
Hai tầng.
Ba tầng.
Lên đến sân thượng, trời vẫn xám. Gió nhiều hơn lúc nãy.
Cường đi ra mép tường, ngồi xuống, chân buông hờ phía dưới.
Bên dưới là sân thể dục loang nắng. Xa hơn là phố xá và mấy chiếc ô tô bé tí xíu.
Cậu nhìn xuống, ôm những mảnh đá vỡ vào ngực.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Tớ xin lỗi….
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Tớ không giữ lời hứa được nữa rồi, Vĩ à
Một nụ cười mỏng lướt qua môi. Không phải vì nhẹ lòng. Mà vì chẳng còn gì để giữ.
Cường nhắm mắt. Đứng dậy. Quay người lại. Và ngả người ra sau.
Nhưng — một bàn tay kịp nắm lấy cổ tay cậu.
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
KHÔNG!
Tiếng hét vang lên, hoảng loạn và tuyệt vọng.
Một lực kéo mạnh về phía sau, đủ để lôi cả một sinh mệnh trở lại bờ mép của thế giới. Cường ngã nhào về phía trước, đập vào thân người ai đó.
Hơi thở dồn. Mắt hoa. Bên tai cậu là nhịp tim đập gấp, ấm và sống.
Một đôi tay run run ôm lấy cậu, giữ chặt như sợ cậu tan biến.
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Cậu đang làm cái quái gì vậy?
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Cậu muốn chết vậy sao?
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Cậu không biết….cuộc sống đáng giá đến như nào à?
Cường không đáp. Cậu nhìn người trước mặt. Một khuôn mặt xa lạ, mái tóc ngắn, mắt sáng.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
T…tại sao cậu lại cứu tôi?
Người ấy ngập ngừng. Rồi khẽ nói:
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Vì… tớ muốn cậu sống. Chỉ vậy thôi.
Phòng y tế trắng lạnh.
Cường ngồi trên giường, băng ở tay và đầu gối.
Trên bàn là những mảnh ngọc đã được rửa sạch, xếp cẩn thận trong khăn giấy. Người kia ngồi đối diện, tay vẫn còn run.
Cậu im lặng, rồi cất giọng:
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Mình là Vĩ. Thế Vĩ.
Tim Cường khựng lại một nhịp.
Tên ấy… Là tên mà suốt mười một năm qua, chỉ cần nghe thấy, tim cậu sẽ co lại. Là cái tên cậu từng thì thầm mỗi đêm, khi không ai bên cạnh.
Nhưng… rồi Cường chỉ cúi đầu. Cậu không hỏi. Không tra xét. Không hy vọng.
“Chắc chỉ là trùng tên thôi…”
Có quá nhiều người tên Vĩ trên đời này. Không thể nào là… cậu ấy. Không phải lúc này.
Hai người ngồi cách nhau một mét. Một mét — và mười một năm.
Trên bàn, những mảnh ngọc vỡ vẫn nằm cạnh nhau.
Không còn hình dạng ban đầu. Nhưng vẫn… không rời.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play