Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[DuongKieu] HOPE

: Lớp 12

*Lưu ý : - Truyện không có thật, không cố ý xúc phạm bất kì cá nhân nào - Truyện được viết dựa vào trí tưởng tượng của tớ - Truyện đôi khi sẽ có những từ ngữ thô tục nhưng rất ít đủ chấp nhận - Truyện có H nhưng mình sẽ không đi sâu - Truyện không sao chép bất kỳ tác phẩm nào của ai - Truyện sẽ có ngược, ngọt đầy đủ - Nếu không thích xin hãy lướt qua, đừng vội đánh giá - Mỗi bình luận và tim, lời giục của các cậu là động lực để tớ ra chap đều đều Cuối cùng xin cảm ơn, và chúc các cậu đọc truyện vui.
____________________
Tiếng chuông báo thức reo lên vang khắp phòng, chiếc chăn dày đắp qua đầu được lật ra, Kiều nằm cuộn tròn hình con tôm vẫn chưa chịu mở mắt dậy
Mẹ Kiều
Mẹ Kiều
Dậy đi con à, thằng Dương chờ dưới nhà đã nửa tiếng rồi
Mẹ Kiều kéo tấm rèm cửa khiến cho ánh nắng sáng sớm chiếu thẳng vào mắt Kiều, em khẽ nheo mắt dụi dụi rồi ngồi bật dậy
Đầu tóc rối bù, mặt thì còn say ngủ nên nhăn nhó
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Mai mốt mẹ vào phòng con nhớ gõ cửa (giọng đầy bất mãn)
Mẹ Kiều
Mẹ Kiều
Có chứ, mẹ có gõ nhưng con không mở nên mắc quá mẹ mới mở khóa vào, con còn trách mẹ
Mẹ Kiều
Mẹ Kiều
Mẹ mà không nhắc chắc con ngủ tới chiều quá (bà cười hiền)
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Haz con đau lưng quá đi mất
Mẹ Kiều
Mẹ Kiều
Học ít thôi, học gì mà tới tận 3-4 giờ sáng hỏi sao không đau lưng
Mẹ Kiều
Mẹ Kiều
Tui đâu có mắc anh học nhiều đâu mà anh học cho cố
Em vệ sinh cá nhân xong bước ra, cất tập vở vào balo
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Con nay cuối cấp 3 rồi đâu phải mới cấp 1 cấp 2 mà lơ là, học để sau này kiếm được nhiều tiền... để cưới chồng cho mẹ
Mẹ em đang xếp chăn cho em thì khựng lại, ánh mắt bà đôi chút trầm tư, bà đi lại xoa đầu đứa con hiểu chuyện
Mẹ Kiều
Mẹ Kiều
Mẹ không cần đâu, đời mẹ giờ chỉ có con là quá đủ, mẹ không muốn chia sớt tình cảm của mình cho bất kỳ ai khác nữa
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Nhưng mẹ sẽ rất cô đơn
Mẹ em lắc đầu xoa nhẹ lên tay của em
Mẹ Kiều
Mẹ Kiều
Mẹ thì sao cũng được, chỉ mong con trai của mẹ sau khi học xong có thể bên cạnh một người khiến cho mình hạnh phúc, có một gia đình nhỏ... là quá đủ
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Mẹ à...
Mẹ Kiều
Mẹ Kiều
Thôi trễ rồi đi học đi con, thằng Dương nó ngủ gật ở dưới rồi
Mẹ Kiều là người luôn luôn dịu dàng, từ lúc trẻ cho đến khi trung niên luôn dành cho em những điều tốt nhất, mẹ hy sinh vì em rất nhiều, từ ngày nhỏ gia đình nghèo, bố vì không chịu được cảnh nghèo nên đã bỏ đi theo người phụ nữ giàu sang khác khi em còn quá bé. Mẹ em khóc rất nhiều cũng may sao còn mảnh đất dưới quê, mẹ em đã bán rồi mở một sạp trái cây nhỏ thuê một căn nhà
Tuy sinh ra nghèo nàn nhưng từ nhỏ đến lớn em chưa thiếu thốn bất cứ thứ gì, mẹ luôn dành cho em những thứ tốt nhất ngược lại... thì mẹ sao cũng được
Em cúi chào mẹ rồi ra ngoài, Dương đã đến từ sớm, cậu ấy ngồi trên sô pha mà mặt nhìn cọc lắm, em rón rén bước xuống
Đăng Dương
Đăng Dương
Còn sớm mà, sao cậu không ngủ thêm đi
Giọng cậu ấy hờn dỗi, em biết cậu ấy đã đợi khá lâu nên cảm thấy có lỗi
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Thôi... tớ xin lỗi, cậu đừng giận tớ tại hôm qua tớ thức hơi khuya
Em cúi mặt, môi xinh mếu mếu nhìn một cái Dương cũng không nỡ trách mắng
Cậu ấy lấy từ trong balo một tuýp thuốc nhỏ nhét vào tay em
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Gì vậy?
Đăng Dương
Đăng Dương
Cho cậu đó, trị quầng thâm mắt
Đăng Dương
Đăng Dương
Nhìn cậu xem, có khác gì gấu trúc chưa
Pháp Kiều
Pháp Kiều
À... tớ thức khuya quá quen rồi, cảm ơn cậu
Em cầm chặt tuýp thuốc trong tay lén cười nhẹ, em cùng cậu ấy đến trường
Kiều và Dương là như thế đó, mỗi sáng Dương có nghĩa vụ rước Kiều đi học, thói quen này đã được 3 năm cấp 3, khi lên cấp 3 Dương có xe ô tô riêng, trời Sài Gòn những năm này nắng gắt Dương cũng không nỡ nhìn Kiều đi xe máy đến nên ngày nào cũng dậy thật sớm để đưa em đi học
Đến trường, Dương đi trước còn em đi sau, tuy em cũng cao khoảng 1 mét 73 nhưng khi đứng cùng Dương, em lại như em bé vậy á
Vừa bước vào cổng cậu ấy chợt dừng lại, em đang đi bị mất thắng đâm vào lưng cậu ấy. Dương quay qua kéo em lại gần rồi khoát tay qua vai, giọng nói dịu dàng như mọi khi
Đăng Dương
Đăng Dương
Hôm nay học xong cậu muốn ăn gì?
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Tớ ăn gì cũng được mà, chỉ cần cùng cậu (em ngại ngùng)
Đăng Dương
Đăng Dương
Cậu đừng có giống lũ con gái, hở ra "em ăn gì cũng được" mà đến nơi thì lại không ưng
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Tớ nói thật đấy, tớ không biết ăn gì cả
Đăng Dương
Đăng Dương
Bên kia đường vào hẻm một chút có tiệm mì Udon vừa mở, tớ với cậu sang đấy ăn nhé
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Nhất trí vậy đi
Đăng Dương
Đăng Dương
Ok, thôi vào học
Em và cậu ấy đi cạnh nhau vào trong, đúng kiểu thanh xuân vườn trường, ai nhìn tụi em cũng kiểu trầm trồ, nhất là mấy bạn nữ sinh khác. Dương thuộc dạng hot boy vừa dịu dàng, vừa đẹp trai, vừa giàu, thể thao thì giỏi, body thì phải gọi là cực phẩm... tại sao em biết hả, tại vì sao thì từ từ biết, nói chung cậu ấy là mẫu bạn trai lý tưởng của các cô gái.
"Dương ơi ! khi nào cậu sẽ thích tớ, cho dù hy vọng rất nhỏ nhoi... nhưng tớ vẫn mong có ngày cậu sẽ nhận ra tình cảm của tớ".
________________________

: Mì Udon

___________________
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Một ngày học chán chường, tớ nói thật với cậu nhé tớ ghét bà cô ấy từ lớp 11 rồi, chỉ biết la mắng mà không nghĩ học sinh của mình đã cố gắng như thế nào, luôn nhìn vào lỗi sai của học sinh
Dương vừa lau đũa muỗng vừa cười nhẹ đặt xuống phía Kiều, có một bà cô giáo khó tính luôn tìm cách làm khó dễ em nên em ghét lắm, hôm nay em bị cô phạt lên bảng đứng vì đã vô tình ngủ gật, từ lúc kết thúc tiết học cho đến khi đến quán mì, miệng em luôn chửi không ngớt, Dương đi theo chỉ biết nhìn em mà cười bất lực
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Trời đất ơi nghĩ sao vậy? tớ đã nói là do tớ học tới 3-4 giờ sáng mà bã không nghe? rồi còn mắc tớ dang hai tay ra, chưa thấy cô giáo nào mà thiếu đạo đức nghề nghiệp như vậy luôn á
Em vừa nhăn mặt vừa chửi bới, anh chỉ im lặng nhìn qua phía sau lưng em
Đăng Dương
Đăng Dương
Em chào cô
Giáo Viên
Giáo Viên
Em lèm bèm gì đấy Kiều?
Kiều chợt nổi da gà, lật mặt 9 mang tên Pháp Kiều
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Em chào cô ạ, cô cũng đi ăn mì ạ (cười rạng rỡ)
Giáo Viên
Giáo Viên
Tôi chỉ qua lấy chút đồ, vô tình nghe em đang mắng chửi một ai đó... hình như là tôi
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Uây cô nghe nhầm rồi, em làm gì hư hỏng như thế, em đang nói Đăng Dương cậu ấy bớt đi chơi lại, làm gì cũng phải nghĩ đến công sức của thầy cô đã dạy dỗ mình (em cười khờ)
Giáo Viên
Giáo Viên
Đúng không Đăng Dương?
Đăng Dương
Đăng Dương
Vâng, đúng rồi cô
Giáo Viên
Giáo Viên
Ừ, thế thì nghe bạn khuyên mà học hỏi, đừng đi chơi nhiều quá, cuối cấp rồi lo mà học hành
Giáo Viên
Giáo Viên
Kiều em học giỏi hơn nên nhớ chỉ bảo bạn
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Dạ vâng ạ, tất nhiên rồi
Giáo Viên
Giáo Viên
Thôi cô về
Đăng Dương
Đăng Dương
Em chào cô
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Em chào cô ạ
Cô vừa đi em liền ngồi xuống ghế thở phào nhẹ nhõm, vừa lúc mì udon cũng được mang ra
Đăng Dương
Đăng Dương
Tớ bất ngờ với độ lật mặt của cậu đấy
Dương vừa phụ đặt đồ ăn xuống vừa nói
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Thì nói vậy thôi, bã mà nghe thiệt chắc đì tớ hết năm luôn
Đăng Dương
Đăng Dương
Biết vậy thì đừng nói bậy nữa
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Nhớ rồi (em chề môi)
Bát mì udon nóng hổi được đặt trước mặt cả hai, lát thì có thêm một phần tempura tôm đặt chính giữa, Kiều thuộc tuýp người ít ăn đồ lạ nhưng khi thấy Dương ăn trông ngon lành quá cũng tò mò muốn ăn theo
Đăng Dương
Đăng Dương
Này ! không được ăn
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Sao thế?
Kiều giật bắn mình khi nghe Dương quát, mọi người trong tiệm mì ai cũng nhìn họ kỳ lạ
Đăng Dương
Đăng Dương
Cậu quên là cậu dị ứng tôm à?
Dương vừa nói vừa kéo dĩa tempura tôm về phía mình
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Tớ biết mà, nhưng đã lâu vậy rồi, ăn lại vài con chắc không sao đâu
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Đưa cho tớ đi, nhìn ngon quá
Đăng Dương
Đăng Dương
Tớ nói không được là không được
Ánh mắt cậu ấy kiên quyết không cho em ăn mặc dù em đã nài nỉ van xin, Kiều cắn môi suy nghĩ gì đó
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Dương nhìn kìa !
Đăng Dương
Đăng Dương
Gì?
Em dùng kế đánh lạc hướng cậu ấy, thành công khiến cậu ấy lơ là rồi giựt vội dĩa tempura tôm ăn một cách ngon lành
Đăng Dương
Đăng Dương
Này này
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Không sao đâu mà, ngon quá đi mất
Đăng Dương
Đăng Dương
Tớ chịu thua cậu rồi đấy, đồ trẻ con
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Kệ tớ
Được một lát thì bụng của Kiều đau lắm, đau đến nỗi khiến em ngã khỏi ghế, cổ họng ngứa ngấy khiến em khó thở
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Tớ đau quá, khó thở nữa... (ôm bụng)
Đăng Dương
Đăng Dương
Cậu sao thế? tớ đưa cậu đi bệnh viện
Dương lo lắng vội vàng dìu em ra xe chở thẳng đến bệnh viện, trên đường đi người Kiều bắt đầu nỗi mẩn đỏ vô cùng ngứa ngáy, ngứa đến mức mà khiến em khóc thút thít như một con mèo, Dương thấy thì càng lo hơn, vội an ủi
Sau khoảng nửa tiếng thăm khám và uống thuốc, em được bác sĩ chẩn đoán là dị ứng tôm, trên đường Dương chở em về cậu ấy không hề nói gì, mặc thì vô cảm lắm đôi chút cọc nữa
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Dương ơi tớ xin lỗi cậu..
Kiều kéo nhẹ tay áo Dương, em nằm trên giường mà mệt mỏi vô cùng, cơn dị ứng vẫn chưa thuyên giảm, Dương bỏ ít đá vào khăn sạch rồi dịu dàng chườm tay, chườm mặt cho em mà không hề phàn nàn, nhưng em biết Dương đang giận dữ lắm
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Dương...
Đăng Dương
Đăng Dương
Ừm...
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Đừng giận tớ
Đăng Dương
Đăng Dương
Tớ giận lắm
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Đừng mà
Em rưng rưng như muốn khóc, tay gãi gãi những nơi có vết mẩn đỏ
Đăng Dương
Đăng Dương
Ngang bướng như cậu, ngoài tớ ra còn ai chịu được đâu chứ
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Còn mẹ t-ớ
Dương trao cho em ánh mắt khó chịu, em biết bản thân đã nói sai
Đăng Dương
Đăng Dương
Cậu còn dám nói? (giọng gắt nhẹ)
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Tớ... tớ không nói nữa
Dương cầm chặt 2 cổ tay em không cho em gãi nữa, tuy là nam giống nhau nhưng sức em thì sao bằng Dương được chứ
Đăng Dương
Đăng Dương
Đừng gãi nữa, cậu còn gãi là mai mốt nó nhiễm trùng rồi làm sẹo
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Tớ ngứa lắm.. (em rưng rưng)
Dương nhìn mà xót không thể tả, mẹ em giờ này vẫn chưa đi bán hàng về nên giờ trong nhà chỉ còn 2 đứa, Dương vội lấy lọ thuốc bôi vào vết mẩn đỏ
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Dương cho tớ hỏi...
Đăng Dương
Đăng Dương
Hỏi đi
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Cậu từng làm những hành động quan tâm này với ai chưa?
Động tác bôi thuốc dừng lại, Dương ngước lên nhìn em
Đăng Dương
Đăng Dương
Cậu là người đầu tiên
Giọng Dương trầm ấm khiến em như sướng điên, những cơn đau nhức, ngứa ngáy như không còn nữa. Trong mắt em lúc ấy chỉ có Trần Đăng Dương... người con trai luôn đặt em ở vị trí ưu tiên
_____________________

: Đáng yêu

____________________
Tối hôm đó Dương ở bên cạnh em cả đêm, lâu lâu lại thức giấc đi thay đá rồi tiếp tục chườm, nhờ vậy mà sáng hôm sau cơn đau nhức do dị ứng cũng thuyên giảm bớt. Chỉ có điều những vết mẩn đỏ vẫn sưng lên, mặt em đỏ chét như khỉ
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Cậu cười cái gì? (em mếu máo)
Đăng Dương
Đăng Dương
Cậu đáng yêu
Cậu ấy véo chiếc má sưng đỏ của em mà cười
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Này nhá mặt tớ ra nông nỗi vậy rồi mà cậu còn trêu tớ
Đăng Dương
Đăng Dương
Tớ đùa chút thôi, cậu thấy thế nào rồi?
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Hmm còn hơi nhức nhẹ nhưng không còn ngứa nữa
Đăng Dương
Đăng Dương
Vậy tốt, để tớ bôi thuốc cho cậu
Em ngồi ngoan ngoãn trên giường ngồi yên để cậu ấy bôi thuốc, vẻ mặt chăm chú của cậu ấy thật đẹp, em yêu gương mặt này, tuy có đôi chút lạnh lùng nhưng có là gì đâu chứ, em yêu cậu ấy là được
Đăng Dương
Đăng Dương
Hôm nay ở nhà đi, để tớ xin giáo viên cho
Pháp Kiều
Pháp Kiều
...
Đăng Dương
Đăng Dương
Người ngợm cậu như vậy sao đi học được
Pháp Kiều
Pháp Kiều
...
Đăng Dương
Đăng Dương
Đến trường kiệt sức ngất đi, ai mà bế nổi
Pháp Kiều
Pháp Kiều
...
Đăng Dương
Đăng Dương
Này !
Pháp Kiều
Pháp Kiều
H-hả
Đăng Dương
Đăng Dương
Tớ nói cậu có nghe không?
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Tớ có tớ có mà, tớ sẽ đến trường học mà yên tâm
Đăng Dương
Đăng Dương
Điên khùng !
Đăng Dương
Đăng Dương
Tớ nói là cậu hôm nay nghỉ đừng đến trường
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Sao mà được... nay có mấy môn quan trọng lắm
Đăng Dương
Đăng Dương
Nghe lời tớ, mai tớ với cậu sẽ xin thầy cô giảng lại
Đăng Dương
Đăng Dương
Cậu bị như vậy, đến trường học không nổi...
Đăng Dương
Đăng Dương
Tớ không muốn cậu bị như vậy
Pháp Kiều
Pháp Kiều
D-dương...
Dương cười dịu dàng, thanh âm ấm áp làm tim em đập liên hồi, em yêu cậu ấy chết mất. Cậu ấy luôn là hậu phương vững chắc phía sau của em, là người luôn đặc em ở vị trí ưu tiên. Trong suy nghĩ của em cậu ấy là hình mẫu lý tưởng, là một trong những mục tiêu em cố gắng để có được
Đăng Dương
Đăng Dương
Thôi tớ về nhà thay đồ đến trường, cậu cần gì cứ gọi cho tớ
Em vẫn không cam tâm mà ngồi nhìn cậu ấy, ánh mắt thể hiện rõ sự tiếc nuối, em cứ nghĩ cậu ấy sẽ lựa chọn nghỉ học cùng với em để ở cạnh em nhưng... em nghĩ nhiều rồi
Đăng Dương
Đăng Dương
Thôi nào...
Đăng Dương
Đăng Dương
Học xong tớ sẽ sang đón cậu đi chơi nhé
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Thôi được rồi, cậu đi đi kẻo muộn
Dương xoa đầu rối của em rồi bỏ đi mất, em dù có chút hụt hẫng nhưng rồi lại thôi
Lát sau thì em xuống ăn sáng với mẹ, hôm nay bà ấy lạ lắm vừa ăn vừa hỏi em quá trời
Mẹ Kiều
Mẹ Kiều
Này Kiều
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Dạ?
Mẹ Kiều
Mẹ Kiều
Con thích Đăng Dương đúng không?
Em vừa húp miếng canh liền phụt ra ngoài
Mẹ Kiều
Mẹ Kiều
Con có sao không?
Mẹ em cầm lấy chiếc khăn giấy đưa cho em
Pháp Kiều
Pháp Kiều
C-on con không sao
Mẹ Kiều
Mẹ Kiều
Mẹ biết con thích nó mà, chơi chung với nhau ngần ấy năm, lúc nào cũng dính nhau như sam
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Mẹ nghĩ nhiều rồi, làm gì có
Mẹ Kiều
Mẹ Kiều
Khỏi có chối, tui thừa biết anh không thích con gái. Trong phòng cũng toàn thần tượng Hàn Quốc, mấy anh trai sáu múi
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Mẹ à... (em nhăn nhó nhìn bà)
Mẹ Kiều
Mẹ Kiều
Mẹ sẽ không ngăn cấm con quen người đồng giới, vì đó là cảm xúc...
Pháp Kiều
Pháp Kiều
...
Mẹ Kiều
Mẹ Kiều
Con yêu ai là quyền của con, miễn sao phải thật là hạnh phúc
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Con cảm ơn mẹ đã hiểu con
Mẹ em hiền lắm bà ấy hiểu em hơn bất kỳ ai, từ nhỏ em đã thích chơi với con gái hơn là con trai nên mẹ em có lẽ đã nghi ngờ từ đó, dần lớn lên em thích idol Hàn Quốc, trong phòng toàn là hình của mấy oppa bà ấy càng khẳng định hơn nữa
___________________
Trời trở về chiều, em vội thay một chiếc áo babytee ôm cơ thể, mặc một chiếc quần ngắn dài ngang gối, tóc hai mái vuốt nhẹ, mắt kính mèo viền kim loại bạc cậu ấy đã tặng trông em hiện giờ rất đáng yêu
Dương đã đứng ở dưới đợi em 30 phút nhưng trông cậu ấy vẫn thoải mái lắm
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Cậu đợi tớ có lâu không?
Đăng Dương
Đăng Dương
Sớm hơn những lần trước
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Tớ xin lỗi nha, cậu biết tớ mà... làm gì cũng chậm chạp
Đăng Dương
Đăng Dương
Nhưng mà tớ có thắc mắc, cậu là con trai đâu phải con gái làm gì mà lâu lắc thế
Đăng Dương
Đăng Dương
Chẳng phải chỉ cần tắm rửa, chải chuốt, xịt nước hoa là xong sao?
Em ngại ngùng không nhìn cậu ấy
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Thì... đúng là con trai chỉ nên như thế, nhưng cậu biết mà... tớ lai một chút tính cách của nữ giới
Đăng Dương
Đăng Dương
Ừm
Pháp Kiều
Pháp Kiều
Nên tớ phải... thật kĩ càng, tô son nhẹ một chút, đánh phấn nhẹ một chút... mới đáng yêu
Dương nhìn điệu bộ ngượng ngùng đáng yêu của em mà bật cười, cậu ấy véo nhẹ má của em chiều chuộng
Đăng Dương
Đăng Dương
Thật sao? tớ thấy cậu không cần làm gì cũng quá đáng yêu rồi
Kiều ngước mặt lên, má em đã đỏ ửng do ngại ngùng vội mở cửa xe chuồng vào trước, Dương nhìn thấy cả chỉ biết cười bất lực.
_____________________

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play