Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[MisthyxĐồng Ánh Quỳnh] Mộng Mị Đen

Chap 1

Nàng là Lê Thy Ngọc, một đứa trẻ sống ở cô nhi viện từ nhỏ, được đại tiểu thư họ Đồng đem về
Nàng cứ nghĩ đại tiểu thư ấy sẽ đưa nàng về
Bắt nàng hầu hạ cho mình
Nhưng không
Đại tiểu thư họ Đồng cho nàng đi học, ăn ngon và nhận nàng làm con nuôi
Ở Đồng gia, nàng được đặt một cái tên mới
À không hẳn là tên mới
Tên thì vẫn giữ nguyên
Chỉ đổi từ Lê Thy Ngọc thành Đồng Thy Ngọc
Điều đó cũng như một khẳng định nàng là người họ Đồng gia
Ngày nàng bước vào Đồng gia
Cũng như khi Đồng tiểu thư bảo sẽ nhận nàng làm con nuôi
Đã có vô số ánh mắt không có vẻ thiện cảm nhìn nàng
Lúc đấy nàng cứ nghĩ họ nhìn như vậy vì nghĩ nàng là một đứa trẻ không được giáo dục đàng hoàng
Nàng nghĩ chỉ cần mình ngoan ngoãn
Không bận tâm đến chuyện của Đồng gia mà sống thì sẽ được sống bình yên
Nhưng hiện thực lúc nào cũng phủ phàn
Người họ Đồng, ngoài đại tiểu thư và một số người
Còn lại , ai cũng ra sức ép, gây khó dễ cho nàng
Năm nàng mười bảy tuổi
Đại tiểu thư họ Đồng
Người mà nàng luôn coi trọng, người mà nàng nghĩ sẽ bảo vệ nàng khỏi những thứ xấu xa
Lại thẳng tay đẩy nàng xuống vực, cô ta cướp đi trinh tiết của nàng
Sau ngày hôm đó nàng cũng đã sang Pháp du học
Nàng không muốn thấy mặt cô ta, càng không muốn dính líu
Nhưng chớ trêu làm sao, nàng lại mang thai con của cô ta
Năm đấy nàng chỉ là một đứa con gái mới mười bảy tuổi, không nghĩ và chẳng thể tin rằng sẽ có ngày mình mang thai
Đã vậy đứa bé lại là con của mẹ nuôi
Khi biết mình có thai chính nàng đã phải suy nghĩ rất nhiều , nàng đã vô số lần muốn phá bỏ nhưng rồi lại thôi
Dù cô ta có sai ra sao, thì đứa bé vẫn vô tội ,cuối cùng nàng lại chọn giữ đứa bé. Nàng cũng chẳng biết tại sao khi ấy không gọi cho đại tiểu thư để giải quyết mà lại tự ý ,dù gì cũng là con của cô ta
Cô ta muốn giữ nàng sẽ giữ, cô ta không muốn thì nàng bỏ
Không có đứa bé này thì có lẽ cuộc sống của nàng đã tốt hơn hiện tại
Năm nay, nàng cũng đã hai mươi hai, con nàng cũng đã được bốn tuổi, bé con của nàng là một đứa bé gái xinh đẹp và dễ thương
Nàng rất muốn đặt cho bé con một cái tên nhưng vì không có giấy đăng kí kết hôn hay những giấy tờ của nàng đều không mang theo
Nên bé con không có tên và chẳng thể đi học
Đã nhiều lần nàng muốn nói cho cô ta về sự hiện diện của bé con nhưng rồi lại thôi, nàng sợ cô ta sẽ đòi lại con hoặc làm hại con nàng
Từ lúc sang Pháp cho đến hiện tại
Cô ta chưa một lần đến thăm nàng và như thể cô ta đã quên chuyện đó
Nhưng vẫn luôn chuyển tiền và hỏi nàng cần gì không nhưng chưa bao giờ nàng trả lời lại
Số tiền cô ta chuyển cho nàng, thường sẽ được chuyển lại hoặc sẽ không đụng đến
Việc nàng có thai cô ta không hề biết nhưng nàng nghĩ dù gì cũng nên cho cô ta biết
...
Một buổi sáng
Như mọi hôm, nàng nhận được tin nhắn từ cô ta
Cô ta hỏi xem nàng cần tiền để xài không
Nàng chỉ bình thản đáp trả bằng một tấm ảnh ôm một đứa nhóc
Trước sự khó hiểu của cô ta, nàng lại gởi thêm một dòng tin nhắn
Nội dung chỉ đơn giản là "Ngày mai tôi và con sẽ về" rồi tắt máy
Ngày hôm sau nàng liền ẩm bé con đến sân bay mà nhanh chóng trở về
...
Tại nhà của đại tiểu thư họ Đồng, ai cũng bận rộn làm việc để đón tiểu thư Thy Ngọc
Riêng đại tiểu thư ở trên phòng làm việc không khỏi đau đầu
Cô đang nghĩ chuyện của nàng và đứa bé kia
Trong lòng thầm nghĩ nó là con ai, liệu có phải con ruột của nàng hay không
Thoáng nghĩ đến việc nàng ở bên nước ngoài đã có thai với người khác
Cô tức giận mà quơ rớt đống tài liệu trên bàn
...
Thoáng cái đã đến giờ trưa
Cô đang ngồi trong phòng khách thì thấy nàng đi vào
Cô liền đứng dậy vui vẻ đi đến gần nàng
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Mừng em trở về
Thy Ngọc
Thy Ngọc
*gật đầu không nói gì*
Cô thấy vậy liền đánh lái sang chủ đề khác
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Em có đói không?
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Chúng ta cùng ăn trưa
Nàng chưa kịp trả lời thì một đứa nhỏ đã chạy vào
Cô bé nhìn xung quanh rồi hỏi nàng
Đồng Ánh Nguyệt
Đồng Ánh Nguyệt
Mẹ ơi, đây là đâu vậy ạ?
Nàng nhìn dáng vẻ đó không khỏi bật cười rồi đáp
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Đây là Đồng gia
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Từ nay ta sẽ ở đây
Cô khá ngạc nhiên khi nghe từ giờ nàng sẽ ở đây
Bé con cũng gật đầu như đã hiểu
Cô nhíu mày nhìn vào đứa nhỏ
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Đứa bé này....là gì của em?
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Bé con này là con của tôi *lạnh lùng*
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Con của em? *ngạc nhiên ,có chút không tin*
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Ừm...đây là con ruột của tôi
Cô tức giận, ánh mắt như phát ra tia lửa nhìn chằm chằm nàng
Cô cố giữ bình tĩnh mà tra hỏi
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Bố nó là ai?
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Không có...
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Không có bố?
Nàng khẽ gật đầu
Cô nghĩ gì đó rồi cũng không hỏi về bố đứa nhỏ nữa
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Đứa nhóc này....tên gì?
Nàng định trả lời thì bị bé con cướp lời
Đồng Ánh Nguyệt
Đồng Ánh Nguyệt
Con không có tên ạ
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Sao lại không có tên?
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Không có giấy đăng kí kết hôn và ko có bố, cũng chẳng có đem theo giấy tờ nên không làm giấy khai sinh được *bình thản*
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Vậy em gọi nó là gì?
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Ánh Nguyệt

Chap 2

Bé Con đưa hai tay lên chạy về phía nàng
Nàn hiểu ý liền ẩm bé con lên
Bé con xoa xoa bụng nhìn nàng mà míu máo
Đồng Ánh Nguyệt
Đồng Ánh Nguyệt
Mẹ....con đói
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Thế bé con muốn ăn gì đây? *xoa đầu bé con*
Đồng Ánh Nguyệt
Đồng Ánh Nguyệt
Ăn gà rán...với kem ạ
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Không được
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Trẻ em không nên ăn mấy cái đó
Bé con míu máo tuột khỏi người nàng
Chạy đến chỗ cô đứng
Bé con đưa tay kéo ống quần cô
Đồng Ánh Nguyệt
Đồng Ánh Nguyệt
Cô xinh đẹp ơi....cô xin mẹ cho con ăn gà rán với kem đi mà
Cô vô thức mỉm cười
Nàng cũng nhìn thấy
Lòng nàng vì vậy mà bất chợt rung lên
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Mẹ nhóc nói đúng đó *xoa đầu bé con*
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Nhóc còn nhỏ ăn mấy cái đó không tốt
Bé con giận dỗi mà nhảy lên sofa ngồi
Tôi lắc đầu ngán ngẩm
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Bé con này....giống em thật *tiến đến ôm nàng*
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Này....đừng có ôm tôi *đỏ mặt đẩy cô ra*
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Em ngại à?
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Mặt em đỏ hết rồi....đáng yêu thật
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Tôi...tôi không có ngại
Nàng xoay mặt qua hướng khác tránh né ánh mắt của cô
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Thôi không chọc em nữa....đồ em đâu?
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
đưa đây tôi mang lên phòng cho em
Thy Ngọc
Thy Ngọc
À đây
Nàng đi đến sofa đẩy vali lại chỗ cô
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Em đợi tôi một tí
Nàng gật đầu, cô xoay người cầm vali đi lên lầu
Trong lúc đợi cô xuống, nàng không kìm được mà nhìn quanh căn nhà, từ lúc nàng bỏ đi đến giờ nó cũng chẳng có gì thay đổi
Mắt nàng ngưng lại ở một ảnh treo trên tường, nàng thoáng nhíu mày, đó là bức ảnh sinh nhật tuổi mười bảy của nàng
Gương mặt thanh tú ,dáng vẻ hồn nhiên khoác cho mình bộ váy trắng, đứng phía trước nở một nụ cười tươi
Người phía sau vô cùng xinh đẹp, người ấy tựa đầu vào vai nàng, tay ôm eo nàng
Nàng nhìn người đó đầy thất vọng, người ôm eo nàng chính là cô
Hôm đó nàng nhớ không lầm thì cô uống cũng chẳng nhiều, tủ lượng cũng không thấp nhưng sau khi uống vài ly thì cả người không còn sức lực, nàng thấy thế cũng đưa cô vào phòng
Ngay khi nàng định rời đi thì cô kéo nàng lại, nàng ngã lên người cô
Cô nhanh chống lật nàng lại mà hôn ngấu nghiến, nàng dùng sức lực yếu đuối mà đẩy cô ra nhưng không thành
Cô như không còn lí trí mà điên cuồng hôn nàng
Ngay lúc đó, nàng thầm cầu mong sẽ có phép màu
Nhưng rồi hiện thực làm nàng phải tỉnh mộng
Hôm đó là lần đầu nàng biết tình dục là gì
Cũng như là lần đầu của, sự hồn nhiên của nàng cũng từ đó mà biến mất
Hình tượng đại tiểu thư cao thượng cũng dần sụp đổ
Nàng và cô dần hình thành một bức tường ngăn cách
Khi đó nàng hận chẳng thế tự tay giết chết cô
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Em làm gì mà đứng thừ người ra vậy? *đặt tay lên vai nàng*
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Không....không có gì *giật mình*
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Ừm....ăn trưa thôi
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Tôi kêu người làm món em thích nhất đó
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Ừm
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Mà này.....đừng gọi tôi là em nữa
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Có vấn đề gì sao?
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Dù sao bà cũng lớn hơn tôi
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Bà cũng là người nuôi tôi lớn
Cô khẽ nhíu mày, trong lời nói không mấy vui vẻ
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Tôi năm nay cũng chỉ mới ba mươi tám
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Cũng không đến mức không gọi em là em được
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Nhưng như vậy là không đúng
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Chẳng có gì là không đúng cả
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Bà....
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Tôi làm sao?
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Chẳng phải em là người thay đổi cách xưng hô trước à?
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Chẳng phải là do bà? *ánh mắt vô cảm*
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
*nắm lấy hai vai nàng* Tôi đã nói với em rất nhiều lần
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Đó chỉ là tai nạn
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Với bà nó chỉ đơn giản là tai nạn thôi sao? *thất vọng*
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Tôi.... *né tránh ánh mắt nàng*
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Thôi
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Không cần nói nữa....tôi hiểu rồi
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Em à
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Tôi là người mong nó không xảy ra hơn bất kì ai
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Đừng nói nữa
Thy Ngọc
Thy Ngọc
những lời bà nói ra....tôi thấy nó rất kinh tởm

Chap 3

Cô chết lặng nhìn nàng, nàng đưa mắt nhìn bé con đang ngồi chơi trên sofa
Thầm nghĩ có lẽ không cho cô biết thì tốt hơn
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Bé con à
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Mau ăn cơm thôi
Đồng Ánh Nguyệt
Đồng Ánh Nguyệt
Dạ
Bé con chạy lại chỗ nàng và cô đang đứng
Nàng ẩm bé con vào bàn rồi ngồi cạnh nó
Cô ngồi đối diện nhìn nàng và bé con
...
Nàng đang gắp đồ ăn cho bé con thì bắt gặp ánh mắt cô cứ nhìn vào mình và bé con, nàng không kìm được mà lên tiếng
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Bà không ăn mà cứ lo nhìn tôi?
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Em cứ ăn....tôi không đói
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Không đói thì bà vào đây làm gì?
Cô chống tay trên bàn, nâng cằm lên nhìn nàng
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Tôi nhìn em và con ăn
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Đồ thần kinh
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Mà nhìn kỹ thì....dung mạo đứa bé này rất giống tôi *liếc nhìn bé con*
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Cô nói xàm bậy gì vậy?
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Con tôi thì sao mà giống cô được
Cô khẽ cười, trong lòng có tí gợn sóng
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Tôi có thể biết bố đứa nhóc này là ai không?
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Không *thẳng thừng từ chối*
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Ha...bây giờ chuyện của em tôi cũng không được phép biết?
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Thế bà có quyền gì mà bắt tôi phải nói?
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Trên mặt pháp lý thì tôi vẫn còn là người giám hộ của em
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Tôi được quyền rồi chứ?
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Tôi năm nay cũng đã hai mươi hai rồi
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Tôi đã không còn là trẻ vị thành niên nữa rồi....đại tiểu thư Đồng à
Cô nhìn nàng mà không nói gì
Nàng bất chợt thấy được sự thất vọng pha lẫn tức giận từ sâu đấy mắt cô
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Thật sự một chút gì về em...tôi cũng không được phép biết?
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Bà có thể điều tra
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Mọi thứ về em đều bị xoá
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Tôi không tài nào tìm được thông tin về em
Nàng vô thức nhớ ra, khi ở Pháp nàng đã gặp một người. Cô ấy tên Nguyễn Khoa Tóc Tiên, cô ấy là người đứng đầu của một trong năm gia tộc lớn mạnh nhất thế giới
Cô ấy cũng đã giúp nàng rất nhiều suốt thời gian mang thai và sinh con
Có lẽ chính cô ấy đã cho người điều tra nàng và chặn hết thông tin về nàng
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Việc này...tôi không biết
Cô vẫn hoài nghi
Dường như không tin đứa bé đó là con nàng
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Có phải...đứa bé này là em lụm được?
Bé con đang ăn thì dừng lại nhìn bà ta đầy giận dỗi
Đồng Ánh Nguyệt
Đồng Ánh Nguyệt
Cô xinh đẹp sao lại nói vậy?
Đồng Ánh Nguyệt
Đồng Ánh Nguyệt
Con là được mẹ sinh ra đó
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Nhóc con, con mấy tuổi rồi?
Bé con đưa bốn ngón tay lên, gương mặt tự hào mà trả lời
Đồng Ánh Nguyệt
Đồng Ánh Nguyệt
Con bốn tuổi ạ
Bà ta nghĩ gì đó ,mặt đanh lại quay sang nhìn nàng
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Em...sinh đứa nhóc này năm mười tám tuổi?
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Ừm
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Vậy em có thai năm mười bảy?
Nàng im lặng mắt nhìn sang hướng khác để tránh câu hỏi của cô
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Nói, đứa nhóc này có phải....
Cô chưa kịp dứt câu nàng đã cắt ngang, giọng pha lẫn cấu gắt và rung sợ
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Không
Cô ánh mắt trêu chọc nhìn nàng
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Em là đang có tật giật mình?
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Tôi không
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Tôi còn chưa nói hết mà em đã cắt ngang
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Hay là....em đang giấu tôi một chuyện gì đó? *nữa đùa nữa nghiêm túc*
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Có phải năm đó em biết mình có thai nên mới trốn qua Pháp?
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Tùy bà nghĩ
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Đứa nhóc này là con của tôi à?
Nàng im lặng vờ như không nghe thấy, cô khó chịu mà lên tiếng
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Nhóc con đó có phải con tôi hay không? *gằn giọng*
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Nếu tôi nói không phải thì sao?
Cô nhắm nghiền mắt, thở hắt một hơi
Cô đảo mắt quanh căn nhà rồi nhìn vào bé con mà hỏi
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Em nghĩ sao....nếu đứa bé đó sẽ trở thành người thừa kế của Đồng gia?
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Bà khéo đùa thật
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Tôi không đùa với em
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Tôi muốn đứa nhóc này là người kế thừa
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Hừm....bà là đang muốn nuôi con người khác?
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Để người ngoài biết được thì không hay cho lắm
Cô giọng không lạnh không nóng mà đáp
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Nếu là con của em....thì tôi không ngại
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Bà.....
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Tôi làm sao?
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Thôi bỏ đi, tôi không nói lại bà
Khóe miệng cô nhếch lên
Không quên buông lời trêu chọc
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Nhóc con
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Em nên nhớ tôi là người nuôi em lớn
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Vậy sao, thế mà lúc tôi mang thai bà lại chẳng biết
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Việc này tôi không biết là đương nhiên
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
chẳng phải tại em giấu tôi sao?
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Tôi...
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Ngày mai tôi và em lên cục dân chính....chúng ta đăng kí kết hôn
Thy Ngọc
Thy Ngọc
Đăng kí....kết hôn? *ngạc nhiên*
Đồng Ánh Quỳnh
Đồng Ánh Quỳnh
Ừm *gật đầu bình thản*

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play