Định Mệnh Tuyết Trắng: Nguyện Ngàn Kiếp Yêu Anh
Chương 1: Mùa Đông đêm nay, ấm hơn năm ấy
Tôi cưu mang hắn năm hắn 18tuổi...
Thế mà lớn lên người bị đè dưới thân hắn lại là tôi...
-----------------------------------------
Thượng Hải – 11 giờ đêm. Tuyết rơi trắng xoá như cắt vào da thịt. Cơn gió mùa đông quét qua từng ngóc ngách, quất vào mặt những kẻ vô gia cư, khiến ngay cả lũ chó hoang cũng phải lùi sâu vào hẻm tối.
Tô Nhược Yên bước chậm rãi trên vỉa hè vắng tanh, chiếc khăn choàng len trắng bọc kín nửa khuôn mặt. Trên tay cậu là túi bánh mì mới mua ở tiệm cuối phố – đồ ăn cho bữa tối muộn, hoặc có thể là bữa sáng mai.
Cậu vừa tan ca ở quán trà, hôm nay có khách khó tính khiến cậu bị mắng đến phát khóc. Nhưng cậu không nói gì, chỉ cúi đầu xin lỗi rồi lặng lẽ dọn dẹp. Đã quen rồi – quen với việc bị xem thường, bị đối xử như một thứ tồn tại thấp kém nhất trong xã hội này, bởi cậu là một Omega.
Cha mẹ chết trong tai nạn xe khi cậu mới mười tuổi. Họ hàng chẳng ai muốn nhận nuôi một Omega ẻo lả, vô dụng. Cậu bị đá từ nhà này sang nhà khác như một món đồ thừa. Đến khi đủ 16, cậu tự mình rời bỏ mọi thứ, lên Thượng Hải sống bằng đủ thứ nghề. Ngày vẽ tranh thuê, đêm làm thêm ở quán nước. Có lúc không có tiền, cậu từng nằm ngủ ở trạm xe buýt giữa mùa đông, rét đến tím tái.
Lạnh lắm… nhưng chưa bao giờ lạnh đến thế này.
Tô Nhược Yên - Yên Yên - 21tuổi
"Ông trời chết tiệt... "
Ngay lúc ấy, giữa màn tuyết mịt mù, cậu nghe thấy tiếng ho sặc sụa, kéo dài và khàn đặc. Quay đầu lại, Nhược Yên bắt gặp một dáng người gục dưới tán cây khô – một thiếu niên khoảng mười tám tuổi, đầu tóc bù xù, người quấn trong tấm áo khoác rách tươm, rách đến mức cánh tay lộ cả da thịt bầm dập.
Cậu ta ôm bụng, run rẩy vì lạnh và đói. Xung quanh không một ai dừng lại. Người đi đường ngoảnh mặt làm ngơ.
Tô Nhược Yên do dự vài giây, rồi cuối cùng vẫn bước tới gần, nhẹ giọng hỏi:
Tô Nhược Yên - Yên Yên - 21tuổi
Này… Cậu ổn không?
Thiếu niên giật mình ngẩng lên, đôi mắt màu hổ phách ánh lên một tia hung dữ bản năng, như loài thú hoang bị dồn vào đường cùng. Nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt Tô Nhược Yên, ánh mắt hắn chợt chững lại… yếu ớt, rồi cụp xuống.
Trình Diệc Thần - Tiểu Trình - 18tuổi
…Đi đi. Tôi không xin gì cả.
Giọng hắn khàn đặc như có đá trong cổ họng.
Tô Nhược Yên nhìn bàn tay tím tái vì lạnh của hắn, lặng lẽ thở dài, lấy ra ổ bánh mì còn ấm, đưa tới trước mặt:
Tô Nhược Yên - Yên Yên - 21tuổi
Ăn đi. Không có thịt đâu, chỉ là bánh thôi.
Một thoáng sau, hắn cắn môi, rồi bất ngờ chụp lấy ổ bánh, cắm đầu ăn như một con sói đói. Cậu không nói gì, chỉ đứng bên nhìn. Mãi đến khi bánh ăn gần hết, cậu mới ngồi xuống cạnh hắn, lấy khăn giấy lau nhẹ khóe miệng cho người kia – một hành động khiến thiếu niên ngây ra trong chốc lát.
Tô Nhược Yên - Yên Yên - 21tuổi
Tôi là Tô Nhược Yên, sống gần đây. Nếu cậu không có chỗ về…
Cậu ngẩng đầu, ánh mắt như tuyết tan dưới ánh đèn đường:
Tô Nhược Yên - Yên Yên - 21tuổi
Về nhà tôi đi.
Thiếu niên tròn mắt nhìn cậu, tưởng rằng mình nghe nhầm.
Một Omega… yếu đuối, mỏng manh, lại dám đưa tay ra cứu hắn – một Alpha lang thang, không thân phận, không tương lai, bẩn thỉu và đáng sợ.
Giữa đêm tuyết trắng mịt mù, câu nói ấy ấm hơn bất kỳ ngọn lửa nào.
_Hắn tên là Trình Diệc Thần.
Và hôm đó… hắn đã ngẩng đầu, nhìn thấy cả đời mình về sau.
Chương 2: Nụ cười đầu tiên… là dành cho hắn
Căn phòng trọ nhỏ nằm trong hẻm sâu phía sau khu chợ đêm, chỉ rộng chừng hai mươi mét vuông, đồ đạc đơn sơ, nhưng ấm áp đến kỳ lạ. So với tuyết ngoài kia, nơi này như thiên đường.
Trình Diệc Thần đứng lặng ở ngưỡng cửa, ngón tay siết chặt chiếc balo rách trống rỗng, đôi mắt sắc bén ngày thường giấu sau lớp mi bụi mờ giờ chỉ còn lại sự hoang mang và bất an.
Tô Nhược Yên - Yên Yên - 21tuổi
Vào đi. Cởi giày trước đã, đừng đứng đó.
Tô Nhược Yên ngồi xuống trải một tấm chăn sạch ra sàn, giọng nói nhẹ như sương.
Hắn vẫn đứng yên, nhìn cái bóng gầy gò kia di chuyển trong phòng – lấy khăn mặt mới, bát mì gói nóng hổi, rồi gấp gọn đồ đạc lại để chừa chỗ cho hắn. Cả căn phòng giờ đây như xoay quanh một người: vì hắn.
Đến khi cậu xoay người lại, đưa cho hắn chiếc khăn bông mềm, hắn mới run giọng hỏi:
Trình Diệc Thần - Tiểu Trình - 18tuổi
…Tại sao?
Tô Nhược Yên khựng lại. Cậu không hỏi “tại sao gì?”, dường như đã quen với câu hỏi đó. Cậu nghe rồi… từ rất nhiều người: "Tại sao Omega như cậu còn sống?", "Tại sao không đi bán thân?", "Tại sao lại tốt với người như tôi?"
Cậu cúi đầu, khuấy nhẹ tô mì trong tay, mùi hành lá bốc lên thơm nức, rồi khẽ đáp:
Tô Nhược Yên - Yên Yên - 21tuổi
Vì tôi từng là người như cậu.
Một câu nói… khiến lòng hắn chấn động.
Hắn không hỏi nữa. Lặng lẽ bước vào trong, cởi giày, ngồi xếp bằng trên sàn. Tô Nhược Yên đưa tô mì cho hắn. Hắn nhận lấy bằng hai tay, như thể đang nâng cả thế giới.
Tô Nhược Yên - Yên Yên - 21tuổi
Ăn đi, kẻo nguội. Cẩn thận nóng đấy.
Hắn gật đầu, cắm cúi húp từng muỗng nước dùng. Đôi tay khô ráp run lên từng hồi, như chưa bao giờ ăn thứ gì nóng đến vậy. Tô Nhược Yên ngồi cạnh, chống cằm nhìn hắn, môi hơi mím lại.
Một lúc sau, Diệc Thần liếc qua, như muốn nói gì, thì bất chợt… hắn chết lặng.
Bởi ngay khoảnh khắc ấy, Tô Nhược Yên khẽ cười.
Không phải kiểu gượng cười lịch sự, cũng không phải nụ cười xã giao ở quán trà… Mà là nụ cười thật sự, dịu dàng, nhẹ tênh, như bông tuyết vừa rơi xuống mí mắt.
Đôi môi mỏng cong lên, đôi mắt cong cong như vầng trăng non, phảng phất chút dịu dàng, chút thản nhiên… và một tia sáng kỳ lạ – ấm đến mức khiến hắn quên cả hơi thở.
Hắn ngẩn ngơ, thì thào như bị thôi miên:
Trình Diệc Thần - Tiểu Trình - 18tuổi
…Cậu vừa cười à?
Tô Nhược Yên giật mình, mặt hơi ửng đỏ, định che miệng lại thì hắn đã nói tiếp, giọng trầm khàn như gió thổi qua cơn đói:
Trình Diệc Thần - Tiểu Trình - 18tuổi
Đừng giấu đi. Đẹp lắm.
Cậu nhìn hắn, lần đầu tiên thấy một ánh mắt thành thật đến thế. Không tham lam, không tính toán… chỉ đơn thuần như một đứa trẻ lần đầu nhìn thấy nắng.
Tô Nhược Yên quay mặt đi, cố trấn tĩnh:
Tô Nhược Yên - Yên Yên - 21tuổi
Đừng tưởng tôi là người tốt. Tôi chỉ…
Trình Diệc Thần - Tiểu Trình - 18tuổi
Tôi biết, cậu không phải người tốt.
Trình Diệc Thần - Tiểu Trình - 18tuổi
Nhưng cậu là người đầu tiên cười với tôi như thế.
Lặng. Căn phòng rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng gió rít khe khe bên khung cửa và tiếng tim đập – một người vì vừa thấy nụ cười ấy, một người vì vô tình để lộ ra.
Tô Nhược Yên không nói gì thêm. Cậu đứng dậy, mở tủ lấy một bộ áo ngủ sạch:
Tô Nhược Yên - Yên Yên - 21tuổi
Phòng tôi chỉ có một giường. Nếu cậu không chê, ngủ ở đây. Chăn tôi trải dưới sàn rồi.
Trình Diệc Thần nhận lấy áo, tay hắn khẽ run, muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.
Khi đèn tắt, tuyết vẫn rơi ngoài cửa sổ.
Hắn nằm dưới sàn, mở to mắt nhìn trần nhà tối om, hít sâu mùi hương nhàn nhạt thoảng trong không khí – mùi của cậu.
Ngay đêm đầu tiên về đây, hắn đã biết:
Cuộc đời hắn, chỉ cần ở bên người đó… đã là nhà.
Chương 3: Thân nhiệt đầu tiên, chỉ dành cho cậu
Điều không ngờ đến đã xảy ra.
Trình Diệc Thần phát bệnh.
Chuyện đó xảy ra ba ngày sau khi hắn chuyển về sống cùng Tô Nhược Yên.
Mùa đông ở Thượng Hải không có tuyết trắng dày như Kyoto hay Siberia, nhưng lại lạnh kiểu len lỏi vào xương – kiểu lạnh của thành phố, vừa ẩm thấp, vừa âm thầm, khiến cơ thể đã suy kiệt lâu ngày như hắn chỉ cần một cơn gió đêm là đủ gục ngã.
Hôm đó, hắn vẫn cố giúp Nhược Yên khuân đồ về, tay không bao tay, cả buổi không ăn gì. Tới tối, hắn bắt đầu run rẩy, môi tím tái, trán nóng như lửa đốt.
Tô Nhược Yên đặt tay lên trán hắn, sắc mặt lập tức thay đổi:
Không đợi hắn phản kháng, cậu nhanh chóng lôi thuốc hạ sốt ra, pha sẵn ly nước ấm, lấy khăn ướt lau người hắn. Trình Diệc Thần mơ mơ màng màng, tay run như cành cây khô. Hắn vẫn nhớ… chưa ai từng làm vậy cho mình.
Trình Diệc Thần - Tiểu Trình - 18tuổi
…Đừng làm thế, tôi không sao…
Tô Nhược Yên - Yên Yên - 21tuổi
Tiểu Tử Ngốc,tôi không lo lỡ cậu chết trong nhà tôi sẽ có chuyện mất.
Tô Nhược Yên - Yên Yên - 21tuổi
Được rồi. Im đi. Nằm yên.
Lần đầu tiên, Tô Nhược Yên gằn giọng. Giọng không lớn, nhưng lại khiến hắn ngoan ngoãn như con sói nhỏ bị buộc phải cụp tai.
Cậu đắp khăn lên trán hắn, lật gối, đút thuốc. Cả đêm gần như không chợp mắt, ngồi bên cạnh hắn.
Đến nửa đêm, Diệc Thần bắt đầu run mạnh hơn, cơ thể đổ mồ hôi nhưng vẫn lạnh ngắt. Mắt hắn mở hé, gọi khẽ:
Trình Diệc Thần - Tiểu Trình - 18tuổi
…Lạnh… lạnh quá…
Tô Nhược Yên cắn môi. Cậu biết, với một Alpha như hắn – từng đói khát, bị hành hạ, thân thể suy nhược nghiêm trọng – sốt cao dễ dẫn đến biến chứng, thậm chí tổn thương tuyến giống.
Cậu không còn lựa chọn nào khác.
Từ từ, cậu cởi áo len, trèo lên giường, rồi khẽ nói:
Tô Nhược Yên - Yên Yên - 21tuổi
Dịch truyền chậm quá, tôi không chờ được nữa… Xin lỗi…
Nói rồi, cậu nằm xuống cạnh hắn, nhẹ nhàng kéo chăn trùm kín cả hai người.
Cơ thể cậu – một Omega – tỏa ra mùi hương nhẹ như sữa ấm và cánh tuyết, từng chút lan ra trong không khí.
Hơi thở hắn bắt đầu chậm lại, như con dã thú cuối cùng cũng được sưởi ấm trong hang. Vô thức, Diệc Thần xoay người, rúc mặt vào hõm cổ cậu, vòng tay ghì chặt eo cậu như thể cậu là sinh mệnh cuối cùng còn lại.
Trình Diệc Thần - Tiểu Trình - 18tuổi
…Ấm quá… đừng đi…
Cậu cứng người. Mùi Alpha đang dần lan sang – dù nhạt, nhưng rõ rệt. Một phần vì thân nhiệt, một phần… vì kết nối bản năng.
Bên tai cậu, tiếng tim hắn đập như sấm, trán vẫn nóng nhưng môi đã thôi tím tái. Vòng tay hắn siết lấy lưng cậu, hơi thở lướt qua xương quai xanh, khiến cậu ngứa ran cả người.
Tô Nhược Yên nuốt nước bọt.
Tình huống này… thực sự quá nguy hiểm.
Nhưng cũng trong khoảnh khắc đó, hắn thì thầm – giọng như tiếng mộng giữa mùa đông:
Trình Diệc Thần - Tiểu Trình - 18tuổi
…Đừng đi… tôi sợ lạnh lắm…
Cậu thở dài, không đẩy ra nữa.
Không phải bản năng. Không phải dục vọng. Mà là… thương xót.
Tô Nhược Yên - Yên Yên - 21tuổi
Tôi ở đây. Không đi đâu cả.
Tô Nhược Yên - Yên Yên - 21tuổi
Ngoan,...ngủ đi...
Đêm đó, Trình Diệc Thần ngủ ngoan trong vòng tay Omega như một đứa trẻ lần đầu biết thế nào là ấm áp. Và Tô Nhược Yên cũng không biết, từ khi nào… mình đã đặt người này vào tim.
Sáng hôm sau, hắn tỉnh lại. Và thứ đầu tiên hắn thấy… chính là gò má ửng đỏ của Tô Nhược Yên, mái tóc rối nhẹ phủ trên gối, môi cậu hé mở thở đều, còn tay hắn – vẫn vòng qua eo cậu như đêm qua chưa từng rời đi.
Vì giờ đây… hắn biết rõ mình sẽ không thể để ai chạm vào người này nữa.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play