[Caprhy] Phòng Bệnh Còn Nắng
Chương 1: Tiếng Hét Trong Căn Phòng Bệnh
ʙᴀ̉ɴʜ
Òm, ý là đang lướt Phây búc xem phim ngắn
ʙᴀ̉ɴʜ
Cái thấy hay quá nên lấy ý tưởng để viết fic luôn🥰
ʙᴀ̉ɴʜ
Được cái là lười mà ra một lần 2 Fic🥰
[Chương 1: Tiếng Hét Trong Căn Phòng Bệnh]
Xin chào, tôi là Quang Anh, năm nay tôi hai mươi sáu tuổi. Cái tuổi mà đáng lẽ ra tôi phải đi chơi cùng bạn bè nhưng tôi lại mắc một căn bệnh. Người ta nói tôi còn quá trẻ để bị như vậy, nhưng đã bị rồi thì biết sao giờ.
Như mọi ngày, tôi thấy chán cái cảm giác phải nằm trong phòng bệnh nên tôi đã đi ra ngoài.
Tôi đi lên tầng hai của bệnh viện.
Tầng hai của bệnh viện lúc nào cũng vắng. Vắng đến mức tiếng bước chân tôi vọng lại thành hai, ba nhịp. Có lẽ vì hầu hết những người nằm đây chẳng còn thiết tha với chuyện đi lại nữa. Mà cũng giống tôi thôi, giữa lằn ranh sống chết, không phải ai cũng còn đủ kiên nhẫn để mong gì đó tốt đẹp hơn.
Tôi đi không mục đích. Đi được vài vòng rồi tính quay về phòng thì lại nghe tiếng ai đó hét lên từ một căn phòng bệnh nằm ở cuối dãy
#ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴆᴜ̛́ᴄ ᴅᴜʏ
Tôi không điều trị!
#ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴆᴜ̛́ᴄ ᴅᴜʏ
Tránh xa tôi ra!
#ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴆᴜ̛́ᴄ ᴅᴜʏ
Mấy người cút hết đi.
Tôi khựng lại, nhìn vào căn phòng vừa phát ra tiếng la hét.
Đó là phòng 231, cửa phòng mở hé. Một bác sĩ cũng khá trẻ vừa rời khỏi, khuôn mặt có vẻ là đang rất mệt mỏi.
#ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Người trong đó bị gì vậy ạ?
#ʙᴀ́ᴄ ꜱɪ̃
Cậu ấy là bệnh nhân mới, nghe nói là con trai của chủ tịch công ty Hoàng Đức. Bị khối u não ác tính, đang bị bi quan nên không chịu điều trị.
Nói xong bác sĩ đó rời đi để tôi đứng đó một mình.
Tôi định đi về nhưng chẳng biết điều gì khiến tôi tò mò đến như vậy. Chưa kịp nghĩ chuyện khác thì đã bước chân đến cửa phòng.
Căn phòng không bật đèn. Ánh nắng chiều xuyên qua lớp rèm mỏng nhuộm căn phòng một màu vàng buồn bã. Cậu ấy ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, tay đặt trên đùi, lưng không tựa như sẵn sàng bật dậy mà chạy đi bất cứ lúc nào.
Tôi gõ nhẹ cửa, không nghe cậu ấy trả lời. Nên tự đoán là được phép, tôi bước vào kéo ghế ngồi đối diện cậu ấy.
#ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Phòng này có nắng đẹp ghê á. Nếu là anh chắc nằm phơi nắng nguyên ngày cho đỡ buồn luôn quá.
#ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Ủa mà em tên gì vậy?
#ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Nhìn vậy là chắc nhỏ tuổi hơn anh rồi ha.
#ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Tuy em không hỏi nhưng anh vẫn sẽ trả lời.
#ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Anh tên là Nguyễn Quang Anh, năm nay anh hai mươi sáu tuổi.
#ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴆᴜ̛́ᴄ ᴅᴜʏ
//Không phản ứng//
Thấy cậu ấy không phản ứng. Tôi nhìn vào gương mặt đang nghiêng qua của cậu ấy, trẻ nhưng u ám như thể đã sống qua cả một đời người.
#ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Anh có biết một quán xiên bẩn ở gần đây. Thơm, dơ nhưng ăn ngon lắm á. Em có muốn trốn viện để đi ăn với anh không?
Cậu ấy vẫn không thèm nhìn tôi. Tôi chống cằm, tiếp tục lảm nhảm.
#ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Đi thử đi, chứ đồ ăn ở đây dở ẹc, dở nhất là món thịt kho tàu dưới căn tin bán đó. Anh ăn một lần mà muốn ói lên ói xuống luôn.
Và lúc đó, cậu ấy quay lại nhìn tôi. Đôi mắt của cậu ấy tối sầm, lạ lẫm và đầy khó chịu. Giọng cậu ấy lạnh ngắt chứ không cợt nhã như tôi.
#ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴆᴜ̛́ᴄ ᴅᴜʏ
Tự nhiên anh vào đây rồi nói khùng nói điên gì vậy.
#ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴆᴜ̛́ᴄ ᴅᴜʏ
Anh bị điên à? Hay là anh bị ung thư não?
Tôi hơi ngớ ra. Rồi gật đầu, cười nhẹ.
#ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Ừ đúng rồi, sao em biết hay vậy.
#ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Anh bị ung thư não giai đoạn cuối. Bác sĩ nói anh còn sống được khoảng ba tháng nữa.
Cậu ấy không đáp. Chỉ dừng lại nhìn tôi thêm vài giây rồi quay mặt đi.
Tôi cũng chẳng cần thêm lời nào. Ở lại đó thêm vài phút, đủ để ánh nắng chạm vào cả hai đứa. Ở nơi này, tuy nắng không chữa lành được, nhưng ít ra còn giữ mình được sống thêm chút nữa.
ʙᴀ̉ɴʜ
Khẹc khẹc khẹc khẹc.
ʙᴀ̉ɴʜ
Đoán xem Fic này kết gì.
Chương 2: Ánh Nắng Nghiêng Nghiêng
[Chương 2: Ánh Nắng Nghiêng Nghiêng]
Căn Phòng 231 chìm trong ánh chiều như bức tranh bị lật úp giữa nắng.
Rèm lay nhè nhẹ, sàn gạch in lên vệt sáng mờ nhoè. Đức Duy vẫn ngồi im cạnh cửa sổ, sống lưng căng cứng, mắt nhìn ra khoảng trời hẹp ngoài kia như đang cố bám víu vào điều gì đó mờ nhạt hơn cả tương lai của mình.
Quang Anh ngồi đối diện thì lại ung dung như thể vừa ghé thăm một quán cà phê có view đẹp sau câu trả lời về căn bệnh của mình.
Em không nói thêm lời nào. Chỉ im lặng ngồi đó, hai tay chống cằm, ánh mắt không quá buồn cũng chẳng hề vui.
Cuối cùng, chính Đức Duy là người phá vỡ im lặng.
#ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴆᴜ̛́ᴄ ᴅᴜʏ
Anh nói thật à?
#ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Nói gì?
#ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴆᴜ̛́ᴄ ᴅᴜʏ
Chuyện...anh bị ung thư não giai đoạn cuối.
#ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Ừ, thật.
Quang Anh đáp, giọng nhẹ như không.
Một thoáng yên ắng. Rồi em đứng dậy, chỉnh lại tay áo bệnh nhân rồi bước ra phía cửa. Nhưng trước khi đi, em dừng lại ngoảnh đầu nhìn cậu một chút, nụ cười nửa miệng quen thuộc lại hiện lên.
#ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Anh ở phòng 124 ở tầng một. Nếu em đồng ý thì mang đồ qua phòng anh, rồi hai đứa mình trốn viện đi chơi.
Cánh cửa khép lại, nhẹ đến mức không ai hay tiếng bản lề có có run lên hay không.
Đức Duy ngồi im trong phòng suy nghĩ.
Đức Duy vẫn chưa nhúc nhích, nhưng lòng cậu thì đã động. Không rõ cảm giác ấy là gì, chỉ biết nó khiến cậu đứng dậy, rời khỏi phòng, sau đó đi thẳng đến quầy y tá.
#ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴆᴜ̛́ᴄ ᴅᴜʏ
Cho tôi hỏi//nói khẽ//
#ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴆᴜ̛́ᴄ ᴅᴜʏ
Tôi hỏi...bệnh nhân ở phòng 124.
#ʏ ᴛᴀ́
À, cậu Quang Anh đó hả.
#ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴆᴜ̛́ᴄ ᴅᴜʏ
Đúng đúng.
#ʏ ᴛᴀ́
Cậu ấy bị ung thư não giai đoạn cuối, nhưng cậu ấy lạc quan lắm, cậu ấy nói chuyện rất dễ thương nên ai cũng thích.
#ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴆᴜ̛́ᴄ ᴅᴜʏ
Phòng của anh ấy ở đâu?
#ʏ ᴛᴀ́
Phòng 124 ở cuối dãy tầng một.
Đức Duy gật đầu, sau đó lặng lẽ quay lại phòng mình.
Cậu cầm theo một bộ đồ sạch sẽ, bỏ vào túi rồi đi đến phòng 124 gõ cửa.
Khi Quang Anh mở cửa ra, em khựng lại khi thấy cậu đứng đó, mặt lạnh tanh như thường lệ.
#ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴆᴜ̛́ᴄ ᴅᴜʏ
Tôi thay đồ//nói nhỏ//
Quang Anh bật cười, lùi lại nhường đường cho Đức Duy, miệng khẽ buông.
#ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Nhanh đi, nhưng mà công nhận em dễ dụ thật đó.
Hai bóng người lén rẽ qua lối thoát hiểm tầng trệt. Một người cười, một người cúi đầu, nhưng cả hai đều không nhìn lại.
Nắng cuối ngày vẫn còn hắt qua ô cửa nhỏ, chạm khẽ vào tấm bảng số phòng 231.
Chương 3: Xiên Bẩn Và Gương Mặt Em Khi Cười
[Chương 3: Xiên Bẩn Và Gương Mặt Em Khi Cười]
Con hẻm nhỏ phía sau bệnh viện mang mùi rất riêng, mùi khói than pha với bụi đường và chút gì đó gọi là sự sống.
Vài chiếc bàn nhựa cũ kỹ đặt sát tường. Người qua kẻ lại, lặng lẽ như thể ai cũng đang trốn khỏi một điều gì đó mà không ai dám gọi tên.
#ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Tới rồi//vui mừng//
Em nói, giọng hồ hởi lạ thường.
#ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Phố xiên bẩn nổi tiếng.
Đức Duy đứng kế bên, mặt lướt qua những quầy hàng tạm bợ, những cái bàn dính dầu mỡ bóng loáng, đôi mày khẽ chau lại.
#ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴆᴜ̛́ᴄ ᴅᴜʏ
Bẩn thật...
#ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Nhưng mà vui.
Quang Anh kéo tay áo cậu, ấn cậu ngồi xuống một chiếc bàn thấp bên lề.
Em để cậu ngồi đó rồi quay đi lựa xiên, sau khi lựa xong em quay về ngồi đối diện Đức Duy chờ người ta chiên.
Chẳng mấy chốc hai dĩa xiên được mang ra. Trứng cút, cá viên, đậu hũ, xúc xích,...
Thứ nào cũng cháy cạnh, tẩm nước sốt đỏ như máu.
Nắng nghiêng, hắt bóng cả hai lên bức tường cũ loang lổ sau lưng.
#ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴆᴜ̛́ᴄ ᴅᴜʏ
Mấy cái này không tốt cho sức khỏe.
#ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Giờ này mà còn sợ không tốt cho sức khoẻ nữa hả.
Em nhướng mày, miệng cười nửa miệng.
Cậu định đáp trả, nhưng em đã cầm một xiên trứng cút, thổi nhẹ rồi chìa sang.
#ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Cứ ăn đi, sắp chết rồi sợ gì nữa.
Câu nói như chiếc lá đang rơi xuống giữa buổi chiều đang chậm lại. Tuy không quá bi lụy, nhưng đủ để khiến không gian trầm xuống một nhịp.
Duy cắn một miếng. Nóng, mặn, cay, đậm đà một cách lạ lẫm, không giống như những món ăn sang trọng mà cậu đã từng ăn.
#ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴆᴜ̛́ᴄ ᴅᴜʏ
C...cũng được.
#ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Là rất ngon chứ gì//bật cười//
#ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Anh biết mà.
Gió thổi nhẹ làm tóc hai người bay tán loạn. Giữa đám khói mù và âm thanh rộn ràng của khu phố nhỏ, họ ăn như thể chưa từng biết đến bệnh viện, thuốc men hay căn bệnh của bản thân.
Em ăn trông rất ngon, đồ ăn dồn sang khiến hai má phồng lên.
Một lúc sau, Quang Anh chống cằm hỏi.
#ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Ờ quên, nãy giờ chưa biết tên em.
#ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴆᴜ̛́ᴄ ᴅᴜʏ
Hoàng Đức Duy.
#ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Nhiêu tuổi.
#ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴆᴜ̛́ᴄ ᴅᴜʏ
Hai mươi bốn//vừa nói vừa nhai//
#ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Ồ, nhỏ hơn anh hai tuổi. Hèn chi nhìn trẻ quá trời.
Cậu không trả lời, nhưng ánh mắt liếc sang đã rõ hơn trăm lời.
Đến gần cuối bữa, Quang Anh sờ túi áo. Gương mặt thoáng đơ ra.
#ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Này, em có đem theo tiền không.
#ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Lúc nãy đi vội quá nên anh quên mang theo rồi.
#ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴆᴜ̛́ᴄ ᴅᴜʏ
Tôi cũng không mang, bình thường tôi đâu dùng tiền mặt.
Cả hai nhìn nhau. Một nhịp trôi qua, rồi Quang Anh bất ngờ nắm tay cậu, đứng bật dậy.
#ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴆᴜ̛́ᴄ ᴅᴜʏ
Ê!? Chưa trả tiền!
Đức Duy hét lên, bị kéo đi khi chưa kịp hiểu gì.
Họ lao vào con hẻm nhỏ, nhé những ánh đèn đầu phố, băng qua góc bệnh viện đang lên đèn.
Cô chủ quán vừa chạy ra tới đã thấy bóng hai đứa lẩn khuất.
#ᴄʜᴜ̉ ǫᴜᴀ́ɴ
Ngày gì mà xui vậy chứ!
Nhưng khi quay lại, bà thấy dưới đĩa có vài tờ tiền được gấp gọn.
#ᴄʜᴜ̉ ǫᴜᴀ́ɴ
Mấy đứa này...
Cuối con hẻm, Quang Anh ngồi bệt xuống bậc đá, thở không ra hơi. Đức Duy cũng ngồi xuống, mặt đỏ bừng vì mệt, tóc rối như ổ chim.
#ʜᴏᴀ̀ɴɢ ᴆᴜ̛́ᴄ ᴅᴜʏ
Anh điên thật rồi! //thở//
#ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Nhưng em vui mà, rõ ràng lúc nãy em có cười.
Quang Anh quay sang, mắt long anh như ánh đèn trong phố.
#ɴɢᴜʏᴇ̂̃ɴ ǫᴜᴀɴɢ ᴀɴʜ
Lần đầu tiên anh thấy em cười đó.
Cậu chỉ ngước nhìn lên bầu trời, và để môi mình cong nhẹ một lần nữa.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play