Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[LyQuinn] [QuinnHan] Khúc Nhạc Còn Dang Dở…

#Chapter 1

—————-
——Ở tuổi 19——
Mùa hè năm ấy, ngõ nhỏ nằm nép mình dưới bóng cây phượng già, những bậc đá uốn lượn dẫn vào phòng trọ cũ kĩ mà cô và nàng cùng thuê. Mùa hè ùa về mang theo tiếng ve râm ran, và hương phượng vương vất lúc hoàng hôn.
Ở cổng trường cấp 3, có một cô học sinh, mắt em sáng như sao, tóc dài và xoăn, màu bạch kim. Gương mặt em có 2 chiếc má bánh bao trông rất dễ thương.
All ( trừ ai thì trừ )
All ( trừ ai thì trừ )
“Nè Mai ơi, hôm nay cậu có đi ăn kem không?”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Hôm nay tui phải đi về òi, hôm khác nha!”
All ( trừ ai thì trừ )
All ( trừ ai thì trừ )
“Ok, vậy ngày mai”
———-
Nguyễn Khả Hân - Y
Nguyễn Khả Hân - Y
“Nè, đi nhanh lên!”
Nguyễn Khả Hân - Y
Nguyễn Khả Hân - Y
“Trời ơi đi lâu dễ sợ luôn á!”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Biết, biết, chờ một xíu”
Bỗng nhiên có một hình dáng nhỏ bé đang ở trong bếp..
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Èo ơiii, ngon xỉu luôn á”
Nguyễn Khả Hân - Y
Nguyễn Khả Hân - Y
“Này Mai, sao em lại ăn bánh vào giờ này?”
Nguyễn Khả Hân - Y
Nguyễn Khả Hân - Y
“Vô làm bài đi”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Dạ”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Hứ”
Nguyễn Khả Hân - Y
Nguyễn Khả Hân - Y
“Con bé này..”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Làm gì ở đây đây?”
Nguyễn Khả Hân - Y
Nguyễn Khả Hân - Y
“Vào đi”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Ừ” |- tay xách Vali đi vào
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Chị ơi, ai đây ạ?”
Nguyễn Khả Hân - Y
Nguyễn Khả Hân - Y
“Bạn tôi, ok chưa?”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Dạ!”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Em chào chị!”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Ừm, chào.”
Nguyễn Khả Hân - Y
Nguyễn Khả Hân - Y
“Thôi vô học nè mấy tổ tông.”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Dạ”
—16 minutes—
Trong phòng khách, chẳng có thanh âm nào cả. Chỉ có tiếng bút và và tiếng lạch cạch của chiếc laptop mà thôi…
Bỗng nhiên cô gái nhỏ phá vỡ bầu không khí.
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Chị ơi”
Y giả vờ là người câm..
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Chị!”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Bài khó hả?”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Đưa chị giảng bài cho.”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Dạ!”
——
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Chị giỏi quá hà.”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Chị cảm ơn.”
Nguyễn Khả Hân - Y
Nguyễn Khả Hân - Y
“Học xong chưa mấy con giời?”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Chị tên là gì vậy ạ?”
Nguyễn Khả Hân - Y
Nguyễn Khả Hân - Y
“Xong chưa!?”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Chị tên l-
Nguyễn Khả Hân - Y
Nguyễn Khả Hân - Y
“Xong chưa!?”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Dạ rồi ạ.“
Nguyễn Khả Hân - Y
Nguyễn Khả Hân - Y
“Nay ăn gì?”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Hmm, ăn mì trộn được ạ!”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Còn chị thì sao ạ?”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Ăn cơm với gà rán, và cả salad.”
Nguyễn Khả Hân - Y
Nguyễn Khả Hân - Y
“Ừ. Uống gì không. Để tao mua.”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Cho em 1 ly nước chanh ạ.”
Nguyễn Khả Hân - Y
Nguyễn Khả Hân - Y
“Kia?”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Uống giống ẻm.”
Nguyễn Khả Hân - Y
Nguyễn Khả Hân - Y
“Nhuống nhống nhẻm.” | - giọng giễu cợt.
Nguyễn Khả Hân - Y
Nguyễn Khả Hân - Y
“Mê rồi chứ giề?”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Con hâm!”
Nguyễn Khả Hân - Y
Nguyễn Khả Hân - Y
“Háháhá”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Cút!”
Nguyễn Khả Hân - Y
Nguyễn Khả Hân - Y
“Aiya, nhỏ này. Đứa nào là chủ nhà đây hả!”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Chị ấy ạ!”
Nguyễn Khả Hân - Y
Nguyễn Khả Hân - Y
“Tch- nhỏ mê gái bỏ chị”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Không ai nói mày là câm đâu cưng.”
Nguyễn Khả Hân - Y
Nguyễn Khả Hân - Y
“Ai cưng mày.”
Nguyễn Khả Hân - Y
Nguyễn Khả Hân - Y
“Mà đứa nào cưới nhỏ này là nghiệp từ kiếp trước luôn á.“
——End chapter 1 ——

#Chapter 2

Nguyễn Khả Hân - Y
Nguyễn Khả Hân - Y
“Thôi tao đi mua đồ ăn đây.”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Đi đi.”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Em chào chị!”
Nguyễn Khả Hân - Y
Nguyễn Khả Hân - Y
“Nhớ trông chừng con quỷ cho tao nhé.”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Đi đi.”
—-
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Chị ơi?”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Hửm?”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Chị tên là gì vậy?“
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Chị tên Thảo Linh.”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Mà có lẽ không cần gọi là chị đâu. Tôi nhỏ tuổi hơn.”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Không em cứ gọi chị là chị nhé. Nghe không quen lắm ạ!”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Tuỳ.”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Em chưa biết tuổi chị ạ.”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Chị 17.”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Oa, chị giỏi thế. Chị nhỏ tuổi hơn em mà giỏi hơn luôn.”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Cảm ơn.”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Chị ơi. Em không giỏi môn Toán lắm nên chị dạy kèm em nhé!”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Được. Bài nào khó đưa chị.”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Dạ!”
Nguyễn Khả Hân - Y
Nguyễn Khả Hân - Y
“Tao về rồi đây!”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Nhanh thế.”
Nguyễn Khả Hân - Y
Nguyễn Khả Hân - Y
“Bộ mày muốn 3 đứa chết đói hả con quỷ?”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Tao có tên.”
Nguyễn Khả Hân - Y
Nguyễn Khả Hân - Y
“Nhưng tao thích gọi vầy. Ok chưa?”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Chưa.”
Nguyễn Khả Hân - Y
Nguyễn Khả Hân - Y
“Xí.”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Chị ơi, em đói.”
Nguyễn Khả Hân - Y
Nguyễn Khả Hân - Y
“Tao vô nè con quỷ.”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Nhanh lên chị ơiii.”
Nguyễn Khả Hân - Y
Nguyễn Khả Hân - Y
“Rồi rồi, chờ xíu.”
——
Nguyễn Khả Hân - Y
Nguyễn Khả Hân - Y
“Sao mày nhìn con bé mãi thế. Mê rồi à?” |- giọng trêu trọc
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Khùng. Lo ăn đi.”
Nguyễn Khả Hân - Y
Nguyễn Khả Hân - Y
“Riết tưởng mày là chủ nhà.”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Ừ đúng rồi đó. Lo ăn đi.”
Cô gái nhỏ vẫn ngồi ăn ngoan. Không làm phiền đến mấy chị. Và cả mấy miếng rớt nữa.
Nguyễn Khả Hân - Y
Nguyễn Khả Hân - Y
“Tiểu tổ tông ơi. Sao ăn mãi thế. Mọi hôm thấy toàn nói chuyện mà?”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Em thấy chị đang mải nói chuyện quá nên không muốn xen vào.”
Nguyễn Khả Hân - Y
Nguyễn Khả Hân - Y
“Ừ ngoan. Không như mấy con quỷ đực là được.”
Nguyễn Khả Hân - Y
Nguyễn Khả Hân - Y
“Hôm nay Linh nó sẽ ở đây.”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Dạ!”
———
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Em ăn xong rồi, em lên trước nhé?”
Nguyễn Khả Hân - Y
Nguyễn Khả Hân - Y
“Ừ lên đi.”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Dạ.”
—-
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Hừmm, chị LyHan xinh quá ta ơiiii.”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Chị ấy còn học rất giỏi nữa. Ngưỡng mộ quá điii.”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“À, hehe, mình viết nhật ký luôn không ta. Làm xong bài tập rồi mà?”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Hưmmm, để xem nào..”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“À đây!”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Trời ơi tìm mãiii.”
—————

#Chapter 3

౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Đây rồiii!”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
NovelToon
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Chọn màu nào đây ta…”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Màu tím đi!”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Viết thôii!”
9/6/2006. Hôm nay mình gặp được một người rất xinh đẹp và học giỏi. Chị ấy còn nhỏ tuổi hơn mình nữa. C
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Eo ơi mệt ghê á. Ngày mai viết tiếp. Xí!”
Cạch
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Ủa chị?”
Nguyễn Khả Hân - Y
Nguyễn Khả Hân - Y
“Vào đây đi!”
Phương Oanh
Phương Oanh
“Xin chào cậu! Mình tên Phương.”
Mai Tuyết
Mai Tuyết
“Chào. Tên Tuyết.”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Chào các cậu nhé.”
Nguyễn Khả Hân - Y
Nguyễn Khả Hân - Y
“Ngày mai hai đứa này sẽ ở tầng 3. Mẹ ta cho thuê. Phiền thì bảo tao nhé.”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Dạ chị.”
Nguyễn Khả Hân - Y
Nguyễn Khả Hân - Y
“Linh sẽ ở cùng mày. Dọn phòng đi, ngày mai tao cho giường ở chung. Ok chưa?”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Rồi ạ!”
Nguyễn Khả Hân - Y
Nguyễn Khả Hân - Y
“Ở tạm phòng khác đi. Tao đi ngủ.”
Mai Tuyết
Mai Tuyết
“Dạ.”
————
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Chị Linh ơi!”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Sao thế?”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Chị đi ăn kem với em không?”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Được! Đi.”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Em thấy đồ đã.”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Nhanh nhé.”
——
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Đi thoaii!”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Ấy ấy, từ từ.”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Em lấy chìa khoá cái đã.”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Đi xe gì đây?”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Xe đạp đi ạ!”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Không đi bộ cũng được ạ.”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Đi bộ nhé?”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Dạ!”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Chị ơi?” |- vừa nói vừa khoá cổng
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Sao hửm?”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Sau này chị muốn làm gì ạ?”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Chị á? Chị muốn làm cảnh sát hoặc là pháp y.”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Còn em?”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Em cũng thích làm pháp y giống chị! Hoặc là làm ca sĩ ạ!”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Em ăn kem gì nào?”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Em ăn vani ạ.”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Ừ. Để chị lấy.”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Chị lấy cái nào ăn ạ?”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Không, chị không ăn. Tốn tiền!”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Hôm nay em bao!”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Tốn tiền lắm. Thôi.”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Thế chị bảo em ăn kem là tốn tiền à?”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Em lấy cho!”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Ừm.”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Chị ăn vị gì?”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Em lấy cái nào thì chị sẽ ăn cái đó.”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Hừmm, cái này đi!”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Đây nè chị!”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Chị cảm ơn.”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Chị. Ăn kem trước mới ăn ốc quế chớ.”
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Chị chưa bao giờ ăn.”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Hồi xưa chị bị vào trại trẻ mồ côi.“
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Em xin lỗi đã nhắ-
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
౨ৎ.ʟʏнᴀɴ -ᴛʜảᴏʟɪɴʜ
“Không sao. Ăn đi không rớt kem.”
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
౨ৎ.ᴍᴀɪǫᴜɪɴɴ-ʜɪềɴᴍᴀɪ
“Dạ”

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play