Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

#DomicMasterD - Cá Lớn Và Gấu Nhỏ

#1. Thỏ và Cáo

𝐂𝐚𝐦 𝐓𝐡ú𝐢
𝐂𝐚𝐦 𝐓𝐡ú𝐢
Bộ này tao quyết định trả thù, cho bây khóc lụt nhà!
𝐂𝐚𝐦 𝐓𝐡ú𝐢
𝐂𝐚𝐦 𝐓𝐡ú𝐢
Mọe! Viết ngược bộ kia thì bị nhỏ manga nó từ chối, bộ này phục thù lại😤
𝐂𝐚𝐦 𝐓𝐡ú𝐢
𝐂𝐚𝐦 𝐓𝐡ú𝐢
Pov ngắn, ngược hết. Vừa đấm vừa xoa
________
☆ Thỏ và Cáo ☆
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"Chú.. Em có quà muốn tặng cho chú..《 Đứng trước cửa, ngập ngừng 》"
Em đứng trước, giọng nhỏ nhẹ như một con gấu nhỏ sắp chịu tổn thương. Trên tay là một chiếc hộp nhung, bên trong là hai chiếc móc khóa nhỏ có hình của Cáo và Thỏ trong Disney. Hai con vật nhỏ ôm nhau, để tượng trưng cho em và hắn của ngày trước.
Miệng mỉm cười như con búp bê bị rách, chỉ có đau và hy vọng hắn sẽ nhận. Chỉ cần hắn kêu vài chữ "Để đó, tôi nhận" cho dù là miễn cưỡng nhưng đó cũng đủ để làm em vui rồi.
Nhưng sự thật phũ phàng ở trước mắt thì còn mong chờ gì?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Em đừng trẻ con như vậy nữa được không? Em biết chú rất bận mà?《 Giọng trách móc 》"
Đây không phải là lần đầu tiên hắn từ chối nhận đồ và chê em trẻ con. Nhưng sao lần này.. Nghe lại đau thế?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"Em chỉ muốn.. Chúng ta có đồ đôi với nhau, nếu chú không thích.. Thì em xin phép《 Cuối đầu, rời đi 》"
Lần này, em không nhõng nhẽo. Không nài nỉ hắn nữa, em chỉ im lặng và rời khỏi đó.
Đến giờ cơm, hắn ngồi ở đó. Lòng cảm thấy trống vắng, nhìn vào chiếc ghế đối diện cùng với bao nhiêu kỹ niệm cũ. Em không xuống ăn cơm, không phải vì giận mà là sợ làm phiền.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Chắc chút nữa đi xin lỗi em..《 Nhìn lên căn phòng trên lầu 》"
Không lâu sau, hắn đứng trước cửa phòng em. Căn phòng tối om không bóng đèn, cửa hơi khép hờ. Chẳng nghe thấy động tĩnh gì từ bên trong. Hắn hơi do dự nhìn vào trong đó, không biết có nên vào hay không. Nhưng rồi hắn chọn mở cửa.
Kéttt.!!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Hùng.. Em có ở trong đó không?"
Im lặng, đáp lại với hắn là không có tiếng nói nào được phát ra. Như mũi dao đâm thẳng vào nơi đau nhất của con người, lạnh và nhọn.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"《 Mở đèn ngủ, bước đến bên giường 》Em ngủ chưa?"
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"《 Nhìn thấy cái móc khóa hình con thỏ trên bàn 》"
Tim hắn khẽ nhói lên, lồng ngực như có hàng ngàn mũi dao đâm thẳng. Đáy mắt tối lại, giọng nói trở nên hơi nghẹn. Cảm giác như mình vừa phạm tội tày trời.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"...《 Cựa nhẹ người, im lặng 》"
Em nằm quay lưng lại với hắn, như đang ngủ nhưng thật ra là đang thức. Chỉ là im lặng và sâu thẩm như đại dương không đáy.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Chú biết.. Em chưa ngủ.."
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Hồi chiều, là chú sai. Nói chuyện với chú đi《 Vén tóc em, ôm em vào lòng 》"
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"《 Quay lại ôm hắn, mặt dụi nhẹ vào người 》"
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"Chú không biết hồi chiều em tổn thương tới mức nào đâu.."
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"Em tủi thân khóc nhiều lắm đó.!《 Đấm nhẹ ngực hắn 》"
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"《 Ôm chặt em, tay xoa tóc 》Chú biết, chú sai rồi. Chú xin lỗi"
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Chú hứa từ nay sẽ không làm tổn thương em nữa, bé cưng của chú"
Tình yêu là thứ sâu đậm nhưng cũng phải có tổn thương thì mới có thể tin tưởng và lâu dài, tình yêu chỉ cần 1 người làm sai và biết xin lỗi, tình yêu chỉ cần 1 người có thể tha thứ mọi lỗi lầm và tin tưởng. Vậy là đủ, như tình yêu của hắn và em.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"Chú hứa đó nha.?"
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Em biết không?"
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Ngày xưa đi học cô giáo cho đề bài miêu tả bạch mã hoàng tử, chú nộp giấy trắng bị 0 điểm vì lúc đó chú chưa gặp được em đấy《 Cười nhẹ trêu chọc 》"
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"Chú.!!"
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Rồi rồi, chú xin lỗi. Mà cái móc khóa con cáo còn lại đâu rồi?"
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"Em tưởng chú không thích nên để trong cặp em rồi ạ.."
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Bé ngốc nhà em, ai bảo chú không thích? Đưa đây, từ nay em tặng gì thì chú đều sẽ nhận cái đó"
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"Thật ạ!??《 Sáng mắt 》"
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Là thật, từ nay bất cứ thứ gì em có thì chú cũng có đôi!"

#2. Là Em Phiền, Xin Lỗi

𝐂𝐚𝐦 𝐓𝐡ú𝐢
𝐂𝐚𝐦 𝐓𝐡ú𝐢
Hê hê🥰
𝐂𝐚𝐦 𝐓𝐡ú𝐢
𝐂𝐚𝐦 𝐓𝐡ú𝐢
Ngày mới dui dẻ, không khóc không buồn ngaa💐
𝐂𝐚𝐦 𝐓𝐡ú𝐢
𝐂𝐚𝐦 𝐓𝐡ú𝐢
Cảm ơn mấy con người này đã ủng hộ truyện của Cui thám - Cam thúi😋
𝐂𝐚𝐦 𝐓𝐡ú𝐢
𝐂𝐚𝐦 𝐓𝐡ú𝐢
Mới đầu tính trầm, trầm là gì mà là trầm ai chính
𝐂𝐚𝐦 𝐓𝐡ú𝐢
𝐂𝐚𝐦 𝐓𝐡ú𝐢
Thấy mình nói ít bị con manga từ chối, nên nói nhiều🥰🖕
________
☆ Là Em Phiền, Xin Lỗi ☆
Dạo này.. Anh bận thi, bận đánh nhau bảo vệ bạn thân, bận cả đống việc không tên trong trường.
Em thì chỉ có một việc: Chờ anh ở cổng, mua sẵn sữa anh thích, gửi tin nhắn mỗi sáng.
> "Anh dậy chưa? Đừng làm việc quá sức, em có mua sẵn sữa và món anh thích. Nhớ ăn đó"
--------
Nhưng càng ngày, anh càng seen không rep. Càng ít hỏi han. Càng ít để mắt tới em.
--------
Em bắt đầu giận. Nhưng không dám nói. Chỉ giận kiểu khác: Ghen. Chọc cho anh giận. Chọc cho anh để ý tới.
--------
Sáng hôm đó, em thấy anh đang đứng nói chuyện với bạn nữ lớp bên - Cũng là người hay nhắn trong nhóm học chung mà anh quan tâm.
Em bước tới, chen vào, níu tay anh, làm nũng trước mặt bạn kia:
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"Anh ơiii~"
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"Tối qua anh chưa rep tin em đó nha.."
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"Phạt đó!"
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"Hôm nay.. Phải cho em gối lên chân 5 phút mới cho nói chuyện với người khác!"
Bạn nữ ngơ ngác. Anh thì nhíu mày, đẩy nhẹ tay em ra. Giọng anh thấp, lạnh như nước đá.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Em làm gì vậy?"
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Mất mặt vừa thôi《 Mặt cau có 》"
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Em nghĩ chỗ nào cũng là sân khấu để giỡn à?"
--------
Em sững người. Người xung quanh cười khẽ. Bạn nữ đó cũng gượng gạo bước đi. Anh quay sang em, bực thật sự.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Anh đang mệt"
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Em đừng có cái kiểu lúc nào cũng nhảy vào được không?"
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Lúc nào cũng em em em"
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Anh mệt vì em rồi đó Quang Hùng!"
Câu nói đó như tát thẳng vào mặt em. Cái tay đang cầm hộp sữa cho anh khựng lại. Hộp sữa rơi xuống đất, vỡ. Sữa văng ra đầy vạt áo trắng của em, nhưng em không khóc.
Chỉ cười nhạt:
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"Em hiểu rồi"
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"Là em phiền, xin lỗi"
Anh giật mình. Muốn rút lại lời vừa nói ngay lập tức. Nhưng đã muộn. Em xoay lưng, bỏ đi. Không một giọt nước mắt nào rơi ra, nhưng tim anh như có ai bóp nghẹn.
-------
Chiều hôm đó, anh đợi trước cửa nhà em. Tin nhắn không ai rep, gọi cũng không nghe. Tới lúc em mở cửa bước ra, sắc mặt vẫn như vậy. Nhưng nó lạnh hơn. Anh chạy tới, giữ tay em lại.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Anh xin lỗi.."
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Anh chỉ bị áp lực, không cố ý nói vậy.."
Em chỉ nhẹ rút tay ra, giọng nhẹ tênh như chẳng thèm để ý.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"Không, em biết. Không cần xin lỗi"
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"Là em sai trước, làm phiền anh"
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"Nhưng từ lần này em sẽ không bao giờ tới làm phiền anh nữa"
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"《 Nhìn đồng hồ trên tay 》Em có việc bận rồi, em đi trước"
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"《 Ôm chầm lấy em 》Đừng.. Hùng, anh xin lỗi"
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Xin lỗi vì đã làm em buồn, làm em lo.."
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"《 Đẩy nhẹ hắn ra, phủi vạt áo 》Em đi, trễ hẹn rồi"
Nói xong em bỏ đi, để mặc hắn đứng ở đó.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Mày đã làm cái gì vậy Dương.?"
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"Đừng trách bản thân, là em quá ngốc thôi"
________
𝐂𝐚𝐦 𝐓𝐡ú𝐢
𝐂𝐚𝐦 𝐓𝐡ú𝐢
Dấu hiệu của việc nạn nhân của Ket, Kat💔🖕
𝐂𝐚𝐦 𝐓𝐡ú𝐢
𝐂𝐚𝐦 𝐓𝐡ú𝐢
Làm khuyên muốn tụng kinh luôn🥰
𝐂𝐚𝐦 𝐓𝐡ú𝐢
𝐂𝐚𝐦 𝐓𝐡ú𝐢
Nó cãi mà tức sôi máu l😔💔

#3. Nhẫn Giấy Bị Lãng Quên

𝐂𝐚𝐦 𝐓𝐡ú𝐢
𝐂𝐚𝐦 𝐓𝐡ú𝐢
Top các cách nhận biết truyện Cam thúi: Ngược, bình luận gấp 2-3 lần tim☺💔
𝐂𝐚𝐦 𝐓𝐡ú𝐢
𝐂𝐚𝐦 𝐓𝐡ú𝐢
Ừm, từ giờ tới cuối đời là khỏi vô nhóm ai nói chuyện. Bị kick còn thêm ăn chửi
𝐂𝐚𝐦 𝐓𝐡ú𝐢
𝐂𝐚𝐦 𝐓𝐡ú𝐢
Gặp ngay con suy nghĩ nhiều như tao nữa chứ☺ Cũng cái tội không thường xuyên check tin nhắn, cũng một phần do tao phiền
𝐂𝐚𝐦 𝐓𝐡ú𝐢
𝐂𝐚𝐦 𝐓𝐡ú𝐢
Đang buồn mà còn coi thêm combo Tiếng Sét Trong Mưa, ta nói khóc như mưa luôn. Cũ mà tới giờ vẫn mê, ngôn tình duy nhất mà tao yêu🤰
_______
☆ Nhẫn Giấy Bị Lãng Quên ☆
Hôm nay không hiểu sao em cứ ngồi nghịch chiếc nhẫn giấy từ suốt tới chiều, mắt em vô hồn. Đen như vực thẫm, nước mắt đã sớm khô từ lâu chỉ còn tâm trạng rối bời.
Đầu cứ ong ong chẳng hiểu nổi, hắn thì bỏ đi từ sớm. Thật ra là đi ăn với Mai Anh - Bạn thơ ấu của hắn về nước. Từ lúc cô ta xuất hiện, mọi sự quan tâm của hắn dành cho em đều biến mất.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Sao ngồi ở đây? Còn chưa đi tắm nữa?《 Giọng gắt, nhìn em chán ghét 》"
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"Ừm.. Chút em tắm, chú đi đi. Em không ghen đâu"
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Ai cần em ghen? Vốn dĩ tôi với em chẳng có danh phận gì"
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"《 Cười khinh 》 Chưa danh phận.. Nhưng chú đã cưỡng hi#p em năm 16 tuổi rồi"
Không khí bỗng chùng xuống, hắn thoáng chốc khựng lại nhìn vào chiếc nhẫn em đang xoa nhẹ lên đó. Lòng nhói lên, nhưng hắn nhanh chóng bỏ qua, nhìn em như hàng đã qua sử dụng. Hốc mắt em đỏ hoe, cuối mặt xoa hình ngôi sao nhỏ trên nhẫn giấy đã cũ.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"..."
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Chiếc nhẫn đó.. Em vẫn giữ à?"
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"Ừ, chỉ tiếc là không còn ai đeo cùng em nữa thôi"
...
Im lặng. Đến nghẹt thở. Người hầu trong nhà đổ mồ hôi hột, tay run mà làm việc. Sợ người tiếp theo bị kéo vào câu chuyện là mình.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Tôi đi, ở nhà tự nấu đồ mà ăn"
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"《 Cười chua chát 》"
________
Tối đó, hắn trở về cùng một mùi nước hoa lạ trên người. Mùi oải hương yêu thích của Mai Anh cũng là mùi em ghét và không thích nhất, đơn giản là em bị dị ứng mùi này. Nhưng hắn vẫn dùng mùi nước hoa đó, thậm chí đôi với cô ta.
Nhà tối om, lạnh lẽo. Giúp việc đã về từ lâu, em cũng không thấy đâu. Hắn từ từ vào nhà bật đèn lên, nhà sáng nhưng mắt hắn tối lại. Trước mặt hắn là em đang nằm trong lòng một chàng trai lạ, cả hai cùng xem tivi và cười đùa với nhau.
Thấy đèn sáng, em liền thay đổi sắc mặt quay ra chỗ công tắc đèn - Nơi hắn đang đứng. Cậu trai đó cũng bất ngờ, nhìn em mặt đầy dấu chấm hỏi. Em nhíu mày lại, hỏi hắn một câu cho qua:
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"Mới về à? Đi chơi vui không?"
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Ai đây?"
Hắn đi đến, đầu như bốc khói. Tai sói và đuôi hiện lên, như thú dữ sắp săn con mồi đã thách thức mình.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"Hỏi làm gì?"
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Tôi hỏi ai đây?《 Gằn, siết cổ tay em 》"
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"Bạn tôi, mà dù thế chú cũng không có quyền xen vào《 Giật tay ra khỏi tay hắn 》"
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
"Vốn dĩ tôi với chú chẳng có danh phận gì"
________
𝐂𝐚𝐦 𝐓𝐡ú𝐢
𝐂𝐚𝐦 𝐓𝐡ú𝐢
Nay buồn nên chap ngắn, tại không suy nghĩ được cốt truyện
𝐂𝐚𝐦 𝐓𝐡ú𝐢
𝐂𝐚𝐦 𝐓𝐡ú𝐢
Ngủ ngon💐

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play