[ ĐN HAIKYUU ] Đường Chuyền Từ Ánh Trăng
《𝟷》
Dưới ánh chiều tà nhuốm sắc cam dịu nhẹ, cô gái ấy bước đi như thể lướt qua mặt đất, để lại trong không gian một dư âm huyền ảo. Mái tóc trắng dài buông xõa như dòng suối băng tinh khiết, khẽ lay động theo từng nhịp gió, phản chiếu ánh sáng lấp lánh như tuyết phủ ánh trăng.
Gương mặt nàng đẹp đến mức khiến người đối diện chẳng thể rời mắt , từng đường nét đều tinh tế như được chạm khắc từ đá quý: đôi mắt phượng dài hơi xếch, ánh nhìn sắc sảo và bí ẩn, vừa lạnh lùng vừa quyến rũ. Làn da trắng như sứ càng tôn lên đôi môi đỏ như cánh anh đào đang khẽ mím lại, tạo nên vẻ lạnh lùng khó đoán.
Diễm lệ là thế, mà lại ẩn chứa khí chất mạnh mẽ, khiến người ta không dám đến gần tùy tiện. Nàng không chỉ xinh đẹp - nàng là hiện thân của vẻ đẹp thanh cao pha lẫn nguy hiểm, như một đoá hồng trắng có gai, kiêu hãnh mà lặng lẽ chói sáng giữa thế gian.
Nàng diễm lệ , xinh đẹp , thanh cao.. lại xuất hiện như thể chẳng thuộc một nơi nào cả ?
Một bóng dáng lặng lẽ nơi góc phố xập xệ , nhưng ánh nhìn lại sắc lẹm như dao . Mái tóc trắng xõa dài bờ vai gầy, vướng vài sợi bụi đời nhưng vẫn toát nên vẻ phóng khoáng vô cùng .
Tsukihana
dẫu con biết con không xứng để xin sự tha thứ..
Tsukihana
nhưng.. đó là tất cả những gì con có thể làm được
Tsukihana
con làm tất cả..
Tsukihana
-cũng chỉ vì gia đình
Tsukihana
dẫu con biết con vẫn luôn là một con nhóc hư đốn
Tsukihana
nhưng nếu con tới trễ.. xin ngài hãy giữ chỗ
Trong làn tuyết mờ ảo ấy, nhà thờ hiện lên sừng sững, cổ kính như một giấc mơ xa. Ánh đèn vàng ấm hắt ra từ những ô cửa kính màu, len lỏi qua những bức tường đá lạnh, tạo thành những vệt sáng dịu dàng trên nền tuyết trắng. Mái vòm nhà thờ phủ một lớp tuyết dày, lặng lẽ và trang nghiêm. Cây thánh giá trên đỉnh chuông đứng im như đang canh giữ cả bầu trời, trầm mặc giữa những cơn gió bấc rít qua từng khe ngói.
' Cảnh báo !! Toàn bộ người dân thành phố , hãy mau chóng khóa hết tất cả cửa sổ và lối ra vào '
' tại sao ngoài đường lại trở nên bấn loạn vậy ạ? '
' nào , nhanh vào nhà đi.Đừng quan tâm nhé ? '
' cảnh sát các anh làm ăn kiểu gì vậy hả ?? '
Tsukihana-
Mẹ nàng là người thực vật, gia cảnh thiếu thốn.. nàng chỉ biết tìm đến con đường này
Tsukihana
Mẹ ơi.. cẩm tú cầu mẹ thích, con cắm ở đây nhé ?
Vẫn như thường lệ, một khoảng trống im ắng
Tsukihana
giống mẹ ghê luôn !
Tangerine
các tình yêu ủng hộ toi nhé
《𝟸》
Tsukihana
mẹ ơi.. hôm nay con phải làm việc tới tối
Tsukihana
sau khi tan làm con sẽ ghé thăm mẹ nhé ?
Tsukihana
/ em hôn nhẹ lên má mẹ /
' này em, dọn hàng rồi có thể về nhé ! '
Nàng cúi rạp người, dáng vẻ lụm khụm như thể sức nặng cả ngày đè lên đôi vai nhỏ. Đôi tay thoăn thoắt gom từng chiếc rổ, xếp lại mấy tấm bìa, mắt không ngừng liếc đồng hồ treo tường. Chiếc tạp dề đã sờn bạc vướng vào cạnh bàn một cái, cô gỡ nhanh, nhăn mặt rồi lại tiếp tục thu dọn.
Tiếng dép lê lạch bạch vang khẽ trên nền gạch cũ, từng bước chân hối hả như chạy đua với thời gian. Mấy cái ly nhựa chưa kịp rửa được cô dồn đại vào một xó, khăn lau cũng chỉ miết qua loa. Gian hàng nhỏ chẳng mấy phút đã trở nên gọn gàng — hay ít nhất là đủ gọn để gọi là "xong việc".
Cô thở phào, vuốt lại mái tóc lòa xòa dính mồ hôi, ánh mắt lóe lên một tia nhẹ nhõm xen chút háo hức.
Tsukihana
giờ thì khóa cửa rồi ghé bệnh viện thôi
Dáng người mảnh mai nhỏ bé ấy đi qua từng con hẻm
Tsukihana
/ em chuẩn bị vào cổng thì có tiếng chuông điện thoại reo lên /
' Mau đến bệnh viện... ngay đi '
Tsukihana
mẹ em có chuyện gì sao ạ / em hoảng hốt /
Tsukihana
/ em tích tốc chạy lên phòng bệnh của mẹ em /
Lúc bấy giờ, đứng trước phòng bệnh. Nhìn vào bên trong, em chỉ thấy chị Jori cùng các y tá khác đang quây quanh mẹ em.. tiếng máy đo nhịp tim kêu ' tít.. tít.. tít'
Tsukihana
m.. mẹ -? / em mất lý trí mở toang cửa rồi nhào lại giường bệnh /
Họ kéo em lại, bảo em không được kích động
Tsukihana
làm sao để không kích động ?
Tsukihana
Trong hoàn cảnh này thì em biết làm sao để bình tĩnh đây hả ?
Tsukihana
/ em gào lên , nước mắt cứ thay phiên nhau chảy /
Cứ thế, em gỡ tay y tá ra. Rồi khẽ bước gần tới giường bệnh của bà ấy, em ngồi bên cạnh tay em đan lấy bàn tay thô ráp đầy những chai sạn
Tsukihana
không thể cứu mẹ
Tsukihana
/ nước mắt em lăn dài bên gò má /
Sau khi hoàn tất các thủ tục, thật hiện mai táng cho mẹ em
Em cũng chẳng tha thiết sự sống nữa, bởi lẽ lúc trước em dốc hết sức để ' sống ' chỉ vì mẹ em mà thôi
Giờ thì động lực của em.. mất rồi
' Hana à.. con mau ra chơi với các bạn đi ? '
- ' Vâng! thế con đi chơi bóng chuyền cùng các bạn một lát, rồi về với mẹ ngay nhé ? '
' nào bé con đi mau đi, đừng để bạn đợi '
' Hana, năm nay trường con không thi đấu nữa sao ? '
' aiz.. con đang cắm đầu làm báo cáo nộp hiệu trưởng để ông ấy cho câu lạc bộ của con đi đây mẹ ạ.'
' Hana.. mẹ mua cho con bộ truyện này, nhân dịp sinh nhật con đó, con gái yêu.. -'
' waa! mẹ con là tuyệt nhất !! '
Đó cũng là món quà cuối cùng mà em nhận được từ mẹ em
Ngày em tự tử, em ôm món quà ấy vào lòng. Nước mặt em tuôn dài.. nhưng môi em vẫn giữ lấy nụ cười ấy
Một nụ cười không thể nào hạnh phúc hơn
Tangerine
Tôi không dám viết sâu ở khúc này
Tangerine
Nhạy cảm với mấy thứ liên quan tới gia đình lắm
Tangerine
Vì tôi không có ba, tôi thiếu thốn mấy thứ này
Tangerine
Nên truyện của tôi, thường là nhân vật chính ở với mẹ nhé
Tangerine
Mọi người đừng thắc mắc ba của nữ chính nhe
《𝟹》
Cô không muốn sống thêm một ngày nào nữa. Nhưng định mệnh không hỏi ý kiến.
Tối đen.
Rồi… trắng toát.
Một không gian trống rỗng như bị lập trình lỗi. Gió không có. Trọng lực không có. Chỉ còn ý thức cô lơ lửng giữa một khoảng không trắng mù.
[ Hệ thống tái định vị linh hồn... ]
[ Trạng thái: Linh hồn lệch tuyến – khởi tạo không gian tạm ]
[ Tự tử: xác nhận ]
[ Đang tìm thế giới phù hợp...]
Tsukihana
Đùa nhau à.. / giọng cô khô rát như cát /
Tsukihana
m-một con chó biết nói -!
Bossun
Này--? Thái độ gì kia
Tsukihana
mi là cái gì vậy ?
Bossun
tôi là hệ thống, là người sẽ giúp cô sống sót đó !!
Tsukihana
sống gì cơ? tôi chết rồi mà
Bossun
ý cô tôi là người chết hả --!
Tsukihana
không, là một con chó chết..
Tsukihana
thế vì tôi ôm quyển truyện haikyuu trong lúc chết
Tsukihana
nên tôi trùng sinh vào đây à ?
Tsukihana
vậy..' tôi ' của thế giới này trông như thế nào ?
Bossun
thế nào là thế nào ?
Bossun
thế thì làm thủ tục nhanh thôi
Tsukihana cảm thấy thân thể mình bị kéo căng. Không đau, không run, nhưng lạ lẫm – như thể từng tế bào đang bị tháo rời, rồi lắp lại theo một logic khác.
[ Hệ thống bắt đầu đồng bộ hóa với sinh quyển thế giới ]
[ Hình dạng cơ thể: không phù hợp – cấu trúc thực tại quá yếu ]
[ Bắt đầu tái cấu trúc khung sinh học ]
Một ánh sáng trắng bạc lan dần quanh cơ thể cô — mềm, mỏng như sương nhưng chứa đựng áp lực khó tả. Không gian xung quanh tối dần, chỉ còn cô đứng giữa một vòng xoáy ánh sáng bạc, tóc tung lên nhẹ như bị gió cuốn.
Xương khớp cô rung lên. Tim đập trở lại. Phổi đầy không khí.
Mạch máu, hệ thần kinh, nhịp sinh học... tất cả bắt đầu hoạt động như thể vừa được "cài đặt lại".
Từng thông số hiện lên trước mắt cô như mã lệnh:
---
[ Độ cao: 157cm ]
[ Cấu trúc: Nữ sinh trung học | Đồng phục Karasuno: Đã chọn ]
[ Đồng bộ ký ức sinh hoạt cơ bản: Ngôn ngữ – Phản xạ xã hội – Thị lực – Vị giác ]
[ Tải gói “Thể chất cơ bản của vận động viên Haikyuu – Mức 0.5” ]
[ Tỷ lệ hoà nhập: 92%... 96%... 100% – Thành công. ]
Cô mở mắt. Lần đầu tiên, cô có thể cảm thấy: mình đang "sống" thật sự.
Không phải linh hồn lạc lõng. Không phải cơ thể ma ảo.
Mà là mạch đập. Lồng ngực. Trọng lượng. Hơi thở. Cảm giác sàn gỗ lạnh dưới chân.
Chiếc gương gần đó phản chiếu một cô gái tóc trắng, mặc đồng phục thể thao sơ cấp, trông không khác gì học sinh mới chuyển đến.
Tsukishiro
Hoshizora
hể... --
Tsukishiro
Hoshizora
đẹp vậy cơ á ?!
Bossun
cô lúc trước cũng khác gì đâu
Tsukishiro
Hoshizora
/ em đờ người, tự ngắm nhìn 'mình' trong viên pha lê to lớn /
Tsukishiro
Hoshizora
vẫn là mái tóc trắng..
Bossun
mém thì trùng tên luôn đấy!
Bossun
cô thấy tôi lựa tuyệt không -?
Tsukishiro
Hoshizora
* khùng điên *
Bossun
NÀY-! tôi nghe đó / xù lông đuôi /
Download MangaToon APP on App Store and Google Play