Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ Revenge Love - Nghịch Ái ] Đừng Hòng

chap 1

Phòng khám nhỏ treo tấm biển “181s Clinic” vừa sáng đèn chưa lâu, mùi thuốc sát trùng còn phảng phất trong không khí. Khương Tiểu Soái mặc áo blouse, ngồi chỉnh lại hồ sơ bệnh án trên bàn.
Mấy tuần về nước mở phòng, chuyện thuận lợi hơn cậu tưởng. Ngoại trừ… cái vị khách không mời mà đến bây giờ đang cười hì hì sau lưng cậu.
Ngô Sở Uý
Ngô Sở Uý
Khương Tiểu Soái!
Ngô Sở Uý
Ngô Sở Uý
Dạo này da dẻ cậu trông tốt ghê. Ở nước ngoài về là khác liền ha? Có bí quyết gì nói tôi nghe coi~
Tiếng của Ngô Sở Uý vang lên cùng tiếng giày lạch bạch. Cậu ta nhào tới, chẳng kiêng nể, vòng tay ôm lấy vai Khương Tiểu Soái từ phía sau, cằm gác lên vai cậu.
Khương Tiểu Soái
Khương Tiểu Soái
Cậu buông ra đi. Tôi đang làm việc.
Khương Tiểu Soái vẫn giữ nguyên gương mặt bình tĩnh, giọng nhạt, cố gắng hất cậu ta ra. Nhưng Ngô Sở Uý cười ranh mãnh, vòng ôm còn siết chặt hơn.
Ngô Sở Uý
Ngô Sở Uý
Lâu lắm mới gặp cậu mà, Khương Tiểu Soái~
Ngô Sở Uý
Ngô Sở Uý
Sao cứ lạnh như băng vậy. Dù sao tôi cũng là bạn thân của cậu mà?
Khương Tiểu Soái
Khương Tiểu Soái
Bạn thân?
Khương Tiểu Soái liếc nhìn cậu ta.
Khương Tiểu Soái
Khương Tiểu Soái
Bạn thân nào ôm ấp người khác kiểu này hả?
Khương Tiểu Soái
Khương Tiểu Soái
Lúc trước cậu còn hùng hồn nói mình thẳng cơ mà.
Ngô Sở Uý
Ngô Sở Uý
Ờ thì… ai mà biết được, ha ha ha…
Ngô Sở Uý cười gượng, né tránh ánh mắt dò xét của cậu.
Cả hai còn đang giằng co đùa nghịch thì…
Ầm.
Tiếng cửa phòng khám bị đẩy mạnh vang lên.
Một bóng người cao lớn xuất hiện nơi ngưỡng cửa, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc lẹm. Hắn không nói không rằng, sải bước đến.
Trì Sính
Trì Sính
"Ngô Sở Uý, em gan trời!"
Trì Sính Tách Ngô Sở Uý ra khỏi Khương Tiểu Soái, kéo cậu ta đứng cạnh mình, tay giữ chặt eo cậu ta như đóng dấu lãnh thổ.
Trì Sính
Trì Sính
Cậu là ai?
Giọng hắn trầm thấp, nghiến từng chữ.
Khương Tiểu Soái thoáng sững người, ánh mắt va phải đôi đồng tử như muốn phanh thây của hắn, lập tức nuốt lại lời định nói. Cậu tự nhủ:
Khương Tiểu Soái
Khương Tiểu Soái
“Sao mình lại thấy… khiếp như vậy chứ?”
Ngô Sở Uý
Ngô Sở Uý
À… ờ…
Ngô Sở Uý cười gượng, né tránh ánh nhìn của cả hai.
Ngô Sở Uý
Ngô Sở Uý
Đây là bạn học cũ của em, Khương Tiểu Soái.
Ngô Sở Uý
Ngô Sở Uý
Ừm… đây là Trì Sính…
Trì Sính hừ lạnh, liếc Khương Tiểu Soái từ đầu đến chân, ánh mắt hệt như cái máy quét, lạnh lẽo mà đe dọa.
Khương Tiểu Soái đành cười gượng, gật đầu chào, không dám nói thêm. May mà Ngô Sở Uý kịp thời níu tay Trì Sính, giải thích vội vàng mấy câu thì hắn mới chịu thả lỏng, không làm loạn lên ngay giữa phòng khám của cậu.
Trì Sính
Trì Sính
Xin lỗi… làm phiền rồi.
Trì Sính nói lạnh tanh trước khi quay người kéo Ngô Sở Uý đi.
Khương Tiểu Soái thở phào nhẹ nhõm khi cánh cửa khép lại. Cậu thề, ánh mắt lúc ấy của hắn như muốn biến phòng khám của cậu thành bãi chiến trường thật sự.
(⁠⇀⁠‸⁠↼⁠‶⁠)

chap 2

Tối hôm đó.
Khương Tiểu Soái ngồi trên ghế, mặt ngửa lên thở ra vài luồn không khí mệt mỏi.
Hôm nay nhiều bệnh nhân hơn cậu tưởng.
Đột nhiên điện thoại cậu rung lên.
Là Ngô Sở Uý nhắn đến.
Ngô Sở Uý
Ngô Sở Uý
💬 Này Tiểu Soái, đi quán bar gần hồ không?
Cậu ngần ngại.
Khương Tiểu Soái
Khương Tiểu Soái
💬 Cậu hỏi ý Trì Sính chưa đấy?
Ngô Sở Uý
Ngô Sở Uý
💬 Rồi mà! Đi đi, tôi có chuyện muốn kể!
Tin nhắn “rồi” của Ngô Sở Uý có chút mờ ám, nhưng Khương Tiểu Soái cũng đành tin.
_
Hai người ngồi vào bàn cao cạnh góc khuất của quán bar, nhấm nháp vài ly rượu nhạt.
Khương Tiểu Soái
Khương Tiểu Soái
Này, tình yêu của cậu với hắn… từ đâu mà ra vậy?
Ngô Sở Uý
Ngô Sở Uý
Ừm… chắc là từ… một lần cãi nhau rồi ngủ cùng nhau?
Ngô Sở Uý nháy mắt, mặt hơi đỏ.
Khương Tiểu Soái nhíu mày, im lặng uống rượu.
Khương Tiểu Soái
Khương Tiểu Soái
Chuyện giường chiếu của cậu với hắn ta… thế nào?
Ngô Sở Uý
Ngô Sở Uý
Khụ… À thì… cậu nghĩ xem, một người như hắn thì…
Ngô Sở Uý cúi đầu cười, mặt đỏ rực.
Khương Tiểu Soái chỉ thấy trong lòng lạnh buốt, âm thầm nốc cạn ly rượu.
Cậu thề, cái “rồi” của Ngô Sở Uý thật sự không đáng tin chút nào.
Quả nhiên, chưa đến mười phút sau, cậu đã thấy dáng người cao lớn đáng sợ đó tiến thẳng về phía bàn, mặt hầm hầm, kéo Ngô Sở Uý dậy
Trì Sính
Trì Sính
Đi.
Ngô Sở Uý
Ngô Sở Uý
Ơ... Nhưng em...
Trì Sính
Trì Sính
Bây giờ.
Khương Tiểu Soái im lặng nhìn Ngô Sở Uý bị lôi đi, chỉ còn lại một mình, thở dài, nâng ly rượu tiếp tục uống.
_
Một lúc sau, khi cậu vừa rót thêm cho mình một ly nữa thì một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng
Quách Thành Vũ
Quách Thành Vũ
Một mình uống buồn vậy sao?
Khương Tiểu Soái quay lại, bắt gặp một người đàn ông xa lạ, cao ráo, mặc áo sơ mi đen và vest xám, khóe môi nhếch nhẹ.
Khương Tiểu Soái
Khương Tiểu Soái
Anh là…?
Quách Thành Vũ
Quách Thành Vũ
À, xin lỗi, tôi chưa tự giới thiệu.
Hắn đặt tay lên quầy, nghiêng đầu nhìn cậu chăm chú, ánh mắt trêu chọc.
Quách Thành Vũ
Quách Thành Vũ
Quách Thành Vũ.
Khương Tiểu Soái
Khương Tiểu Soái
...
Quách Thành Vũ
Quách Thành Vũ
Thế nào, bác sĩ Khương, uống cùng tôi một ly chứ?
Khương Tiểu Soái nheo mắt.
Khương Tiểu Soái
Khương Tiểu Soái
Anh biết tôi?
Quách Thành Vũ
Quách Thành Vũ
Tất nhiên. Tôi đã để mắt đến cậu từ lâu rồi.
Quách Thành Vũ cười, đôi mắt như hồ sâu tối, long lanh và nguy hiểm.
Khương Tiểu Soái hơi rùng mình, tự nhủ:
Khương Tiểu Soái
Khương Tiểu Soái
"Lại thêm một kẻ phiền phức nữa."
(⁠⇀⁠‸⁠↼⁠‶⁠)

chap 3

Khương Tiểu Soái hơi nhíu mày khi ánh mắt của người đàn ông trước mặt không hề tránh né, thậm chí còn… đằm hơn từng chút một, như thể đang nghiền ngẫm một ca bệnh thú vị.
Khương Tiểu Soái
Khương Tiểu Soái
Anh... quen tôi sao?
Quách Thành Vũ cười nhạt, đặt ly rượu trước mặt cậu, tự tiện ngồi xuống bên cạnh.
Quách Thành Vũ
Quách Thành Vũ
Không đến mức quen. Nhưng để ý cậu… thì cũng hơi lâu rồi.
Khương Tiểu Soái
Khương Tiểu Soái
Vậy à?
Khương Tiểu Soái nhấc ly lên, nheo mắt, giọng nhạt lạnh.
Khương Tiểu Soái
Khương Tiểu Soái
Anh là kiểu người thấy ai vắng vẻ thì liền lao đến bắt chuyện sao?
Khương Tiểu Soái
Khương Tiểu Soái
Thói quen xấu đấy.
Quách Thành Vũ
Quách Thành Vũ
Không hẳn. Tôi chỉ để ý đến… những người thú vị thôi.
Quách Thành Vũ chống cằm, khóe miệng nhếch lên, nhìn cậu.
Khương Tiểu Soái khẽ cụp mắt, lắc nhẹ rượu trong ly. Bàn tay Quách Thành Vũ lúc này thoắt cái đã vươn ra, lấy ly khỏi tay cậu, rót đầy lại.
Quách Thành Vũ
Quách Thành Vũ
Cậu uống thế chẳng thấm vào đâu cả.
Khương Tiểu Soái
Khương Tiểu Soái
Đây là lần thứ hai trong ngày có người tự ý đoạt thứ của tôi.
Quách Thành Vũ
Quách Thành Vũ
Ồ? Vậy người thứ nhất chắc là… Trì Sính?
Cậu hơi ngẩng lên, ánh mắt khựng lại trong một thoáng. Hắn biết cả Trì Sính?
Khương Tiểu Soái
Khương Tiểu Soái
... Anh thật sự là ai?
Quách Thành Vũ
Quách Thành Vũ
Đã nói rồi, Quách Thành Vũ.
Hắn cười, đặt tay lên tựa lưng ghế phía sau cậu, hơi cúi người sát lại, hơi thở phả nhẹ bên tai.
Quách Thành Vũ
Quách Thành Vũ
Chỉ là một kẻ tò mò muốn biết tại sao một bác sĩ lạnh lùng như cậu… lại để người ta ôm trước mặt mà chẳng phản ứng gì.
Khương Tiểu Soái khẽ nhếch môi, quay sang nhìn thẳng vào mắt hắn:
Khương Tiểu Soái
Khương Tiểu Soái
Anh tò mò quá đấy.
Quách Thành Vũ
Quách Thành Vũ
Thế cậu có muốn thử trả lời tò mò của tôi không?
Khương Tiểu Soái
Khương Tiểu Soái
... Không.
Quách Thành Vũ cười, không hề có vẻ phật ý. Hắn nghiêng đầu, nâng ly chạm nhẹ vào ly cậu.
Quách Thành Vũ
Quách Thành Vũ
Không sao. Tôi có thời gian.
Khương Tiểu Soái
Khương Tiểu Soái
Phiền thật.
Khương Tiểu Soái lẩm bẩm, nhưng cuối cùng vẫn cầm ly uống một ngụm.
Âm nhạc trong bar dần chuyển sang một bản jazz nhẹ, ánh đèn nhấp nháy màu cam dịu. Quách Thành Vũ nhìn cậu chằm chằm, đột nhiên giơ tay ra.
Quách Thành Vũ
Quách Thành Vũ
Đi thôi.
Khương Tiểu Soái
Khương Tiểu Soái
Đi đâu?
Quách Thành Vũ
Quách Thành Vũ
Ra ngoài hít chút không khí.
Khương Tiểu Soái cười nhạt, định từ chối, nhưng chẳng hiểu sao vẫn để hắn kéo mình ra cửa.
Bên ngoài, gió đêm mát lạnh, mùi cồn trong người làm hai má cậu hơi ửng. Hắn vẫn nắm tay cậu, bước chậm rãi dọc theo con phố vắng, chẳng nói gì thêm.
Khương Tiểu Soái
Khương Tiểu Soái
Anh định làm gì?
Quách Thành Vũ
Quách Thành Vũ
Đang tự hỏi…
Hắn dừng bước, quay lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn cậu chằm chằm.
Quách Thành Vũ
Quách Thành Vũ
Đêm nay cậu muốn tôi dừng lại, hay muốn tôi tiếp tục?
Khương Tiểu Soái chớp mắt, định mở miệng thì tay hắn đã nâng cằm cậu lên.
Quách Thành Vũ
Quách Thành Vũ
Thấy chưa… ngay cả cậu cũng không rõ nữa rồi.
Khương Tiểu Soái
Khương Tiểu Soái
Anh...
Câu nói của cậu bị chặn lại khi hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn thoảng lên khóe môi. Rất nhẹ, như một lời thăm dò.
Khương Tiểu Soái
Khương Tiểu Soái
Không phải kiểu của tôi,
Cậu thì thầm, nhưng giọng lại khẽ run.
Quách Thành Vũ cười khẽ, áp trán mình vào trán cậu, tay trượt xuống giữ lấy eo.
Quách Thành Vũ
Quách Thành Vũ
Đêm nay, cậu không cần phải là kiểu của tôi. Cậu chỉ cần… là cậu thôi.
Khương Tiểu Soái im lặng, đứng yên, cảm giác bàn tay hắn nóng rực xuyên qua lớp áo, cả hơi thở kia cũng nóng bỏng không kém.
Cuối cùng, cậu thở dài, tựa trán vào vai hắn, giọng nhỏ như gió thoảng:
Khương Tiểu Soái
Khương Tiểu Soái
Tôi thật sự… không hiểu nổi mình nữa rồi.
Quách Thành Vũ cười, ôm cậu chặt hơn, cúi xuống hôn lên tóc cậu, chậm rãi nói:
Quách Thành Vũ
Quách Thành Vũ
Cậu không cần hiểu. Để tôi hiểu là được.
(⁠⇀⁠‸⁠↼⁠‶⁠)

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play