Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Dương Domic] Lành

| 00. Lời nói đầu |

Có những bản nhạc không được phát hành
Có những câu chuyện không bao giờ được kể lại
Và có những người đến với nhau, không phải để ở lại, mà để thở cùng nhau một nhịp - trong vài khoảnh khắc hiếm hoi mà thế giới ngoài kia bỗng mờ đi
Đây không phải một câu chuyện tình yêu rực rỡ
Cũng không phải một bản ballad buồn day dứt
Chỉ là vài cuộc gặp gỡ
Một căn phòng thu nhỏ
Một ấm trà nóng
Và vài bản nhạc được viết từ những tâm hồn từng đi lạc
✧˖° ✧˖° ✧˖°
Hoàng Lệ An - Lean / Lin (Hoàng) • 2002
Hoàng Lệ An - Lean / Lin (Hoàng) • 2002
Lean / Lin ( Hoàng) - Hoàng Lệ An - “Em không phải nghệ sĩ. Em chỉ giúp người khác tìm thấy tiếng nói của mình.” Một cô gái lớn lên trong điều kiện mà nhiều người mơ ước - nhưng lại học được cách sống chậm giữa những điều vội vàng Lean chọn cách không bon chen, không ồn ào Căn phòng thu nhỏ của cô là nơi trú ngụ tạm thời cho những tâm sự bị lãng quên Chẳng mấy ai biết cô là ai Và điều đó với cô là đủ rồi
Trần Đăng Dương - Dương Domic • 2000
Trần Đăng Dương - Dương Domic • 2000
Dương Domic - Trần Đăng Dương - “Tôi từng nghĩ, không ai cần thứ tôi viết ra.” Đôi khi tài năng không đủ để khiến thế giới chú ý Dương bước vào căn phòng thu của Lean không vì muốn phát hành một ca khúc Chỉ là hôm đó... anh không muốn về nhà Không ai hỏi quá khứ. Không ai cần lời giải thích Chỉ có âm nhạc, và một người đủ kiên nhẫn ngồi nghe bản thô chưa chỉnh sửa
✧˖° ✧˖° ✧˖°
Chúng tôi gặp nhau giữa những âm thanh lộn xộn của ngành giải trí – nơi mỗi bước chân đều bị đếm, mỗi ánh nhìn đều bị soi, và tình cảm thì luôn bị nghi ngờ. Nhưng ở đâu đó, sau giờ tập kéo dài đến khuya, sau một đêm rehearsal khiến cả team lặng đi vì xúc động, có một đôi mắt luôn hướng về tôi – không vì tôi là ca sĩ nổi tiếng, mà vì tôi là chính tôi. Và tôi, từng không tin vào thứ gọi là 'đúng người đúng thời điểm', đã bắt đầu hoài nghi lại chính mình. Và... Có những tình yêu không cần tuyên bố. Chỉ cần khi bạn quay đầu lại giữa mệt mỏi nhất, người ấy vẫn ở đó, cười nhẹ và đưa tay ra.
✧˖° ✧˖° ✧˖°
Oliu🫒 đayyyy
Oliu🫒 đayyyy
Haloooo
Oliu🫒 đayyyy
Oliu🫒 đayyyy
Chin chào chin chào
Oliu🫒 đayyyy
Oliu🫒 đayyyy
New series đâyyyy
Oliu🫒 đayyyy
Oliu🫒 đayyyy
Hẹ hẹ
Oliu🫒 đayyyy
Oliu🫒 đayyyy
Tht sự là bộ này í
Oliu🫒 đayyyy
Oliu🫒 đayyyy
Cái ý tưởng
Oliu🫒 đayyyy
Oliu🫒 đayyyy
Nó đến hết sức bất ngờ
Oliu🫒 đayyyy
Oliu🫒 đayyyy
T cx k định làm bộ Dương Domic vì ch có idea
Oliu🫒 đayyyy
Oliu🫒 đayyyy
Định vừa viết Captain vừa viết Bray
Oliu🫒 đayyyy
Oliu🫒 đayyyy
Nma cái bộ Bray thì mất bản nháp với bản thảo
Oliu🫒 đayyyy
Oliu🫒 đayyyy
Nên chưa viết lại
Oliu🫒 đayyyy
Oliu🫒 đayyyy
Còn bộ này thì tiktok nó viral chuyện ảnh bị đối xử tệ
Oliu🫒 đayyyy
Oliu🫒 đayyyy
Nên là tui viết luôn bộ này
Oliu🫒 đayyyy
Oliu🫒 đayyyy
Nghe hơi ấy
Oliu🫒 đayyyy
Oliu🫒 đayyyy
Nma truyện cx akelo lắm
Oliu🫒 đayyyy
Oliu🫒 đayyyy
Coi như là ở đây sẽ có một người vực tinh thần anh dậy sau những bất công
Oliu🫒 đayyyy
Oliu🫒 đayyyy
Đoán xem chap mấy thì tui cho họ iu nhao
Oliu🫒 đayyyy
Oliu🫒 đayyyy
Mong là bộ này mng sẽ đón nhận như những bộ trước nhá

| 01. Lệch nhịp |

“Một nốt nhạc không vang trong một căn phòng trống... Không phải vì nó không hay. Mà vì không ai đủ kiên nhẫn để nghe hết đoạn dạo đầu.”
✧˖° ✧˖° ✧˖°
Tiết trời chuyển lạnh đột ngột, gió lùa qua hành lang dài hẹp của một toà nhà cũ kỹ. Dương ngồi một mình trong phòng tập - không, đúng hơn là bị đẩy vào đó sau khi kết thúc buổi ghi hình không tên, không cát-xê, không lời cảm ơn
Phòng không bật điều hoà
Cửa kính mờ hơi nước
Chiếc loa Bluetooth rẻ tiền bật bài nhạc của Dương - bài mới nhất, anh mất gần 2 tháng viết và tự sản xuất đang phát đều đều, như lời nhắc tàn nhẫn
Chẳng ai nghe
Trên màn hình điện thoại, MV phát hành cách đây 3 ngày đứng vỏn vẹn ở… 2,309 view. Bình luận ít ỏi, phần lớn là spam, hoặc một vài nick lạ để lại biểu cảm thương hại
- “Bài ổn mà nhỉ? Chắc do chưa nổi.” - “Ủa ai đây vậy trời? Giọng cũng được mà...”
Dương cười khẩy, nhấn nút tắt
Cánh cửa bật mở
Người quản lý bước vào, tay cầm điện thoại, ánh mắt khó chịu như thể chỉ muốn trút giận lên ai đó
Quản lí
Quản lí
Dương, em làm cái gì với cái lịch trình vậy?
Trần Đăng Dương - Dương Domic • 2000
Trần Đăng Dương - Dương Domic • 2000
Em chỉ xin nghỉ một ngày thôi mà…
Quản lí
Quản lí
Nghỉ? Nghỉ làm gì? Em là idol hay là ca sĩ sống bằng lòng tự trọng?
Người quản lý ném mạnh tập tài liệu xuống bàn
Quản lí
Quản lí
Mai có buổi chụp lookbook. Chiều chạy show bên quận 2. Không được ý kiến. Bên nhãn hàng nói không cần anh hát, chỉ cần có mặt. Mặt thôi là đủ. Ok?
Trần Đăng Dương - Dương Domic • 2000
Trần Đăng Dương - Dương Domic • 2000
...Họ thuê em vì âm nhạc, không phải vì-
Quản lí
Quản lí
Âm nhạc cái gì? View như thế này mà còn nói âm nhạc? Anh biết bao lâu rồi công ty không thu hồi nổi một đồng từ anh không?
Người quản lý quát lên
Dương lặng lẽ đứng dậy
Không cãi
Không phản ứng
...như thể đã quen với điều đó và cơn thịnh nộ từ chị quản lý...
Nhưng cái lạnh trong lồng ngực như đông cứng lại, nghẹt thở hơn cả đêm tháng 12 ngoài kia
Anh lẳng lặng bước qua người quản lý, mở cửa. Một tiếng xì xào nhỏ vang sau lưng
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
(1): Chảnh chó thật… Tưởng nổi tiếng lắm à
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
(3): Chắc sắp out tới nơi. Nhạc thì chán, mặt thì cứng đơ...
Tiếng bật lửa vang lên
Ai đó hút thuốc ngay ngoài hành lang, dù biển cấm treo chình ình trên tường
Dương bước qua như kẻ vô hình
Không ai cản anh lại
Cũng chẳng ai gọi với theo
Anh đi bộ suốt một đoạn dài, không gọi xe
Tai đeo tai nghe, nhưng không bật nhạc
Thành phố đêm lặng như một nốt trầm bị bỏ quên
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Dương mở điện thoại lần nữa, ngón tay vô thức lướt mạng
Một dòng trạng thái đơn giản bật lên trong mục đề xuất
Em có phòng thu. Có một con beat em vừa làm. Ai cần trút tâm sự thì đến. Em không nhận tiền. Em nhận tâm sự Lean Hoàng
Không filter, không page, không campaign quảng bá. Chỉ một tài khoản nhỏ, một dòng chữ giản dị, và…
Một điều gì đó nhẹ bẫng, gần như vô hình, lay động trong Dương
Anh không like
Không bình luận
Chỉ lưu bài post vào mục dấu trang
Và lần đầu tiên sau nhiều tháng, anh thấy lòng mình… hơi muốn nói ra
✧˖° ✧˖° ✧˖°
Có những người chọn âm nhạc vì yêu. Có người chọn vì muốn được nghe. Còn họ? Họ chọn vì… không biết nên nói ra bằng cách nào khác

| 02. Ở nơi không cần mạnh mẽ |

“Có những nơi không hỏi ‘Tại sao anh buồn?’ Chỉ lặng lẽ mở cửa… Và để anh tự nói khi đã đủ mệt.”
✧˖° ✧˖° ✧˖°
Phòng thu nằm trong một con ngõ nhỏ, nép mình giữa hai quán cà phê và một tiệm sửa máy in cũ. Dương đứng trước cánh cửa gỗ sơn đen, trên tay là tin nhắn phản hồi vỏn vẹn một chữ từ tài khoản mang tên "Lean Hoàng"
“Ok”
Không “ai vậy?”, không “anh muốn làm gì?”, không một câu nào về thời gian, ngày giờ, hay bất kỳ điều kiện nào. Một chữ, nhẹ bẫng như thể quen biết từ lâu
Dương hơi do dự. Nhưng cuối cùng vẫn nhấn chuông
Cửa mở ra trong tiếng lách cách của ổ khoá cơ. Trước mặt anh là một khoảng không gian yên tĩnh, ấm và thơm mùi gỗ — không quá lớn, nhưng đủ để làm người ta thấy nhỏ lại
Tường treo đầy ảnh — polaroid, ảnh in, vài tấm còn là ảnh film. Trong ảnh là những gương mặt quen thuộc: ca sĩ, rapper, producer… Mỗi người đều đứng cạnh một cô gái tóc dài, mặc quần áo đơn giản, không rõ biểu cảm vì luôn ngước nhìn ống kính từ bên cạnh
Dưới mỗi bức ảnh là một dòng chữ viết tay
“Cảm ơn Lin vì đã nghe tôi nói, ngay cả khi tôi không biết bắt đầu từ đâu.”
“Lúc ấy, tôi nghĩ âm nhạc mình vĩnh viễn chỉ là rác. Lin là người duy nhất bảo tôi cứ thử.”
“Nếu không có lần gặp đó, tôi đã giải nghệ.”
“Lin không nói ‘cố lên’, cũng không khuyên. Chỉ tiếp trà, đưa khăn và ngồi đó.”
Nơi đây, anh nhìn thấy một vài chữ ký quen mắt: có nghệ sĩ từng vướng scandal, có người từng bị ghép với những biệt danh overrated, có người bị toxic thời gian dài về tài năng, và cũng có người như anh bị đối xử bất công đến mức muốn bỏ cuộc
Dương đọc, không nói gì
Và cũng... không cần nói gì
✧˖° ✧˖° ✧˖°
Phía góc phòng, một con mèo Anh lông ngắn màu đen tuyền nằm lim dim trên loa monitor, đôi mắt xanh xám lười biếng liếc nhìn anh một cái, rồi quay mặt đi như thể: “Lại thêm một người buồn tới nữa.”
Lean bước ra từ phía bếp nhỏ, trên tay là hai ly trà gừng còn bốc khói
Không hỏi Dương là ai. Không hỏi anh đến đây để làm gì
Cô ấy chỉ nói
Hoàng Lệ An - Lean / Lin (Hoàng) • 2002
Hoàng Lệ An - Lean / Lin (Hoàng) • 2002
Trà nóng đấy. Uống ngay kẻo bỏng môi
Giọng cô bình thản, không cố thân thiện, nhưng khiến người ta thấy an toàn lạ thường. Dương ngồi xuống chiếc ghế gỗ cạnh bàn làm việc - bàn cũng dán đầy sticker, gãy một góc, nhưng phủ bằng một tấm khăn vải màu xám mộc
Dương im lặng
Lean cũng im
Con mèo thì rúc vào chân anh rồi nằm lên
Cuối cùng, Dương cất tiếng, giọng như được vắt ra từ cổ họng khô khốc
Trần Đăng Dương - Dương Domic • 2000
Trần Đăng Dương - Dương Domic • 2000
Tôi… từng nghĩ mình sẽ không bao giờ phải đi xin ai cho mình được làm nhạc
Trần Đăng Dương - Dương Domic • 2000
Trần Đăng Dương - Dương Domic • 2000
Tôi debut một mình, không công ty mẹ, không đội ngũ chuyên nghiệp, có thì cũng chỉ cho có vậy thôi. Tôi chọn làm solo vì tôi tin rằng mình đủ khả năng
Anh nhếch môi, nụ cười cay đắng
Trần Đăng Dương - Dương Domic • 2000
Trần Đăng Dương - Dương Domic • 2000
Mà... có vẻ tôi tin nhầm mất rồi
Trần Đăng Dương - Dương Domic • 2000
Trần Đăng Dương - Dương Domic • 2000
Công ty hiện tại chỉ xem tôi như công cụ. Họ đưa tôi đi chụp hình cho brand mà chính họ không biết đó là brand về cái gì. Họ nói tôi diễn đơ. Nhạc tôi không có thị trường. Giọng tôi không hợp thời. Không phải là yếu tố hút fan
Trần Đăng Dương - Dương Domic • 2000
Trần Đăng Dương - Dương Domic • 2000
Tôi ra mắt bài nhạc mới ba ngày rồi. Không có bài viết. Không ai share. Không một lời động viên
Trần Đăng Dương - Dương Domic • 2000
Trần Đăng Dương - Dương Domic • 2000
Họ đã nói
Trần Đăng Dương - Dương Domic • 2000
Trần Đăng Dương - Dương Domic • 2000
‘Nhạc như vậy cũng đòi quảng bá?’
Trần Đăng Dương - Dương Domic • 2000
Trần Đăng Dương - Dương Domic • 2000
‘Ai còn làm R&B ballad thời này?’
Trần Đăng Dương - Dương Domic • 2000
Trần Đăng Dương - Dương Domic • 2000
‘Tự sáng tác rồi tự phát hành, sao không tự đi luôn?’
Trần Đăng Dương - Dương Domic • 2000
Trần Đăng Dương - Dương Domic • 2000
Tôi không biết năm đó mình lựa chọn có đúng không. Tôi không biết… tôi có hối hận không?
Trần Đăng Dương - Dương Domic • 2000
Trần Đăng Dương - Dương Domic • 2000
Nhưng tôi mệt
Trần Đăng Dương - Dương Domic • 2000
Trần Đăng Dương - Dương Domic • 2000
Rất mệt
Giọng Dương bắt đầu khàn lại. Anh đưa tay dụi mắt, nhưng không kịp. Nước mắt rơi trước khi anh kịp ngăn. Anh vội quay mặt đi, ngại gặp ánh mắt của Lean - người con gái vẫn lặng lẽ ngồi đó, không chen lời, không an ủi
Lean không nói “đừng khóc”, cũng không nói “mọi chuyện rồi sẽ ổn"
Cô chỉ đứng dậy, mở ngăn tủ, lấy ra một chiếc khăn bông sạch, đặt lên bàn gần anh
Hoàng Lệ An - Lean / Lin (Hoàng) • 2002
Hoàng Lệ An - Lean / Lin (Hoàng) • 2002
Khóc xong rồi nói tiếp. Em vẫn còn trà
Chỉ một câu ấy
Đủ làm Dương thấy trong căn phòng nhỏ này - không ai ép anh phải mạnh mẽ
✧˖° ✧˖° ✧˖°
"Chúng ta không cần ai chữa lành. Chỉ cần một người không bắt ta phải giả vờ ổn."

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play