[ Creepypasta ] Thực Hiện
1. cuộc đời mới
thực ra tôi là một người làm nhiệm vụ của hệ thống
nhưng vì nhiệm vụ không đạt nên bị trừng phạt nói đúng hơn là sẽ bị vứt bỏ hoặc chết ở một không gian nào đó nhưng có vẻ tôi khá may mắn khi mà tôi đã làm tốt tích khá nhiều điểm lũy để trao đổi nên tôi sẽ không chết mà chỉ là phạt thôi.
ừ mà phạt ở đây có thể là nhẹ nhất chính là bỏ mặc ký chủ
hệ thống của tôi đưa tôi đến một nơi rất bình thường. Ở đây tôi có một thân phận khác nhưng vẫn giữ lại tên cũ và ngoại hình ban đầu. Kì lạ hệ thống thứ máy móc vô tình ấy lại cảnh báo tôi nơi đây thực ra thì nguy hiểm hơn vẻ ngoài của nó.
tôi không đáp coi như đã nghe, mà đúng thật nơi đây thực sự là có nguy hiểm rồi. Đó là khi tôi phát hiện mình có siêu năng thì mọi chuyện ở thế giới này không hề đơn giản
Ban đầu tôi nghĩ nó sẽ cử tôi đi vào thời không mạt thế hay vùng hoang tưởng có quái vật nhưng khi đến đây thì tôi biết nó rất nhân từ. Xét theo mức độ nhận từ của bọn vô nhân tính
Mọi chuyện rất bình thường, tôi như sống dậy đầu thai kiếp mới. Một lần nữa lại sinh ra , một lần nữa tôi ở trong một gia đình bình thường, một lần nữa tôi lại yêu thương sống vui vẻ cùng với ba mẹ này của mình. Họ không giống kiếp trước nhưng cũng gần giống với mảnh kí ức của tôi về người cha mẹ, hạnh phúc bắt đầu như một bó hoa tươi và rồi chúng cũng sẽ tàn úa.
Không ai đoán trước được điều gì cả. Năm tôi bước vào lớp một ngày hôm đó phải nói rằng là rất tệ khi dự báo thời tiết đã có phát cảnh báo khắp nơi về cơn bão lớn đang đổ bộ xuống khu vực gần trường học của tôi. Nhà trường không ngờ hướng cơn bão sẽ thay đổi chóng mặt về phía khu vực nên đã không cho thông báo nghỉ cho học sinh để tránh bão vì thế giáo viên dạy đã nhanh nhất có thế vận động học sinh gọi điện thoại cho từng phụ huynh để về sớm hơn so với giờ tan học. Tất nhiên rằng học sinh sẽ được phụ huynh đón về an toàn khi đó tôi đã gọi điện thoại cho ba mẹ họ đều không bắt máy.
thực sự rất tuyệt vọng tôi nghĩ thầm nhiều điều họ sẽ đón mình chứ có thể tình cảm nên tôi đã hóng họ đến nhưng sao cùng chả còn ai ở đây nữa vì không muốn phiền người khác nên tôi đã nói dối để ra ngoài cổng trường đứng. Đúng rồi lúc đó chỉ còn mình tôi thôi, ở ngoài nhiều người đã được cha mẹ họ đón rồi cả giáo viên cũng gấp rút chạy xe về lo cho người thân chẳng ai bận tâm để ý một cục nhỏ bé vàng vàng đang ngồi xổm ở bên phải một cánh cửa đang đóng. À mà vàng là do tôi mặc áo mưa màu vàng chanh mà cô giáo phát cho mỗi bạn trong lớp không bị mưa làm ướt mình.
mưa nổi lên rồi lớn lắm luôn tôi vẫn ở dưới đây nhìn mưa rơi từng giọt lớn như mấy hạt đậu vậy, mắt tôi cứ cố gắng đưa qua lại dòng người tấp nập tìm nơi trú đúng là vội vã thật đó nhưng sao ba mẹ vẫn chưa đến nữa..
Rowin Lilia
mình sẽ bị bỏ rơi không nhỉ?
không phải tự nhiên tôi lại như thế nhưng nghĩ lại tôi ngốc quá biết thế đã nói với cô giáo rồi
Chỉ là.. một chút cảm thấy mình có thể vượt qua khó khăn bằng niềm tin sao
cổng trường được xây rộng lớn và còn cao, phải đi lên trường bằng nhiều bật thang mới tới được giờ đây thời gian trôi qua nước mưa dâng lên tới chỗ tôi rồi.
trong lúc tuyệt vọng thế đấy tôi ngỡ là mình là đứa trẻ bị bỏ rơi thật rồi thì tiếng gọi tên tôi xuất hiện nó lớn lắm nó vọng tới tôi và cả trong trái tim bất an của tôi
đôi mắt còn đang nhắm cúi đầu trên đầu gối, tôi giật mình mở to mắt nhìn người đàn ông to lớn tựa như anh hùng đến giải cứu đang từng bước lên bật thang đi gần đến Tôi.
Tom ( ba )
Hi! xin lỗi con gái yêu bố đến trễ quá..
ba tôi bước tới tôi cúi xuống cõng tôi trên lưng đi
Tom ( ba )
Con gái đừng giận bố nhé
Tom ( ba )
Nào, bố dẫn con đi
tôi nói chữ ấy nó nhẹ nhàng nhưng trong nó lại khó tả như này..
" Dẫn con đi " câu nói này tôi nhớ mãi
người thứ hai nói câu ấy là mẹ tôi
cấp hai tôi bị chặng đường bởi đám bắt nạt ở trường. Tôi chỉ muốn xử lý chúng nó cho xong nhưng tôi sợ phiền bố mẹ lại lo lắng cho tôi chúng làm hại tới không chỉ tôi mà còn là ba mẹ tôi thì sao?
Bọn nổi loạn này chúng ác hơn nhiều so với vẻ ngoài của chúng
tôi lo lắng mà có vẻ nó không còn ý nghĩa khi mẹ tôi lao vào chắn trước mắt tôi cắt ngang bọn bắt nạt
Marylen ( mẹ )
Các cô cậu có tin tôi báo cảnh sát không hả? mà muốn bắt nạt con gái bà đây!!
nvp
1 : ê bà già, cút đi chỗ khác
nvp
2 : con gái bà ngon đấy cho đây làm thân chút không được à?
nvp
3 : đúng rồi còn gì mà nó chẳng có gì giống bà hết chắc con hoang bà nhặt về đúng không?
Marylen ( mẹ )
Các cô cậu mạnh miệng đấy. Tôi đã báo cảnh sát rồi
mẹ tôi giơ điện thoại lên bọn chúng tạch lưỡi bỏ đi chạy thẳng
Marylen ( mẹ )
ôi.. con gái..
Marylen ( mẹ )
mẹ đến trễ rồi con có sao không?
Rowin Lilia
Dạ không sao ạ.
Marylen ( mẹ )
mai mốt có bị bắt nạt phải nói mẹ hiểu chưa?
Marylen ( mẹ )
Tan học rồi
Marylen ( mẹ )
Ta về nhà thôi
Marylen ( mẹ )
Mẹ dẫn con đi
Nói rồi bà nắm tay tôi về nhà
bàn tay ngày hôm ấy tôi nhớ mãi
2. bất hạnh
gia đình tôi đúng là sự trừng phạt cay đắng hơn cái chết
bàn tay ngày trước vững vàng cõng tôi trên lưng trong ngày mưa, giờ lại đang in lên tôi nhiều vết thương của những cuộc say xỉn trong niềm vui cuộc chơi của ông cả nhiều tiếng mắng chửi xông vào lòng tôi đập nát trái tim lành lặn
nhưng rằng sau bao lần người đàn ông ấy lại hứa lại hối hận đập đầu xin lỗi tôi. Hứa chấm dứt sẽ không có thêm lần tổn thương nào
Vẫn là bàn tay ngày ấy nắng nóng giờ tan học dắt tay tôi không buông thời gian chỉ còn để bà cầm lên các lá bài, nhúng vào các vụ cá cược trò đỏ đen không hồi kết đến lúc hết cứu vãn bà lại gục trước mặt tôi khóc lóc van xin tôi rằng đây là lần cuối rồi và bà sẽ không rớt tiền vào chúng nữa
cuộc sống từ hạnh phúc hóa bất hạnh khi sống trong một gia đình xấu không đến mức nhưng tốt cũng không xong làm tôi bức bối đến rồi bất lực
tôi bất đầu kiếm sống bằng nhiều cách khác nhau việc gì có thể làm tôi đều làm chỉ cần có tiền đóng học phí và sinh hoạt
mỗi cuối tuần hoặc ngày nghỉ thì sáng tôi chạy xe đạp cách nhà 2 km tới nơi buôn bán đồ máy tính học lắp ráp và lắp ráp linh kiện cho khách. Không phải tự nhiên tôi được vào làm chỉ vô tình chị chủ biết được hoàn cảnh của tôi nên đã ngỏ lời muốn tôi qua làm
tối tôi lại dồn sức vào việc vẽ tranh để bán. Nói không phải tự cao quá nhưng tôi vẽ rất đẹp đó
khách hàng lúc nào cũng đặt thêm tranh nên coi như là tôi có được cái ăn
tôi nghĩ rằng ba mẹ sẽ thay đổi nhưng không tôi có thể làm tất cả cho họ. Tha thứ cho sai lầm của họ , chịu đựng tùng cái tát cú đấm đá của bố hay những lần thất hứa đi chơi đánh bạc của mẹ. Tôi sẵn sàng kiếm tiền trả nợ cho họ vì đơn giản tôi đã nghĩ đến chỉ cần một chút gia đình sẽ trở lại như cũ..
tiếng còi cảnh sát reo reo vang khắp khu phố
Rowin Lilia
Tôi không.. không thể nữa rồi..
Tom ( ba )
Lili! tại sao con lại làm như vậy?!
Marylen ( mẹ )
Mẹ xin con! mẹ..mẹ thực sự không muốn đâu!!
mẹ tôi khóc nức nở trong khi bố tôi ngỡ ngàng không thể tin được đứa con gái ngày ngày chịu đựng lại báo cảnh sát
cảnh sát
Mong anh chị hợp tác
Tom ( ba )
TÔI KHÔNG ĐÁNH CON BÉ!
Tom ( ba )
CÁC ANH PHẢI TIN TÔI! LILI CON MAU NÓI GÌ ĐI
các cảnh sát bao vay bắt tất cả đồng loạt nhìn vào tôi ánh mắt có chút dò xét. Tôi biết họ muốn nhìn thẳng vào tôi có gì bất thường không muốn nhìn thấy một sự lúng túng của kẻ nói dối
tôi im im không nói, nhẹ nhàng cởi ra chiếc áo phong trước mặt mọi người không chỉ cảnh sát còn có mọi người xung quanh hàng xóm nhà tôi tới hóng hớt chuyện. Tôi cởi ra tất cả tiếng bàn tán xung quanh đều tắt lịm đi
Cũng phải thôi ngoài chiếc áo ngực phần trên của tôi đã che lại thì chỉ còn tấm thâm trên vết bầm tím đỏ ở khắp nơi cánh tay phủ đầy vết chống cự không thành. vết thương cũ chưa lành đã có vết mới trồng lên
chỉ còn khoảng lặng im hiện trường ngưng đọng
ánh mắt tôi đờ đẫn rõ ràng hơn là trống rỗng
một nữ cảnh sát không kìm được cảm xúc rơi nước mắt. Cô ấy lao vội nước mắt lấy chiếc áo mới phủ lên người tôi
cảnh sát
e-em chịu nhiều thiệt thòi rồi..
câu nói này làm tôi muốn khóc quá đi mất
làm sao mà người nhà của mình họ không nhận ra
thế mà người lạ nhìn thấy lần đầu lại biết chứ?
mọi người xung quanh tôi sau khi im lặng lại xì xào nhiều hơn có người không nhịn được chửi thề tại chỗ
nvp
2 : tch coi bố mẹ nó đánh nan nát thân con gái người ta rồi..
Đúng rồi ban đầu tôi muốn giết họ nhưng tôi xuống tay không được nó đau vô cùng
" Xấu thật đó , Tệ ghê gớm , nhưng đó là bố mẹ tôi "
nên tôi quyết định báo cảnh sát. một người cha bạo lực gia đình và một người mẹ chơi đỏ đen cá cược.
Lilia 16 tuổi tống bố mẹ vào tù
3. siêu năng và lời mời
và bổng một ngày tôi nhận ra điều bất thường của mình
khi đang sửa chữa thiết bị điện bổng nhiên tôi cảm thấy khát nước cũng bình thường vì ngồi làm việc tại nhà tôi phải ngồi mấy tiếng liền để lắp ráp linh kiện
Rowin Lilia
[ Phải chi ly nước tự đến tay mình thì tốt biết mấy.. đỡ phải đi xuống bếp ]
nghĩ rồi tôi tính đi xuống bếp lại thấy cảnh tượng làm tôi sững sờ
ấm nước đang tự đổ nước vào ly
đổ xong chúng lại về chỗ cũ còn ly nước khi đổ đầy lại lơ lửng về phía tôi
nó cứ lơ lửng trước mặt ban đầu tôi nghĩ nhà mình có ma. Ừ thì tại sao
Rowin Lilia
[ nó muốn đưa cho mình à? ]
tay tôi cầm ly nước và mọi chuyện như chưa có chuyện gì xảy ra như cảnh tự tôi thấy chỉ là ảo giác
giống như người làm là tôi chứ không phải do chúng làm, ý là đồ vật ấy
Rowin Lilia
[ ủi hết quần áo trong tủ ]
sau đó tôi vội lên lầu vào phòng thì quả nhiên các bộ quần áo đều đang tự giác nằm im để chiếc máy ủi tự động làm
khi ủi xong quần áo còn ngăn nắp về lại chỗ cũ
lần này tôi há hốc mồm rồi
Rowin Lilia
[ mình có siêu năng sao? ]
nhìn vào chính mình trong gương
Rowin Lilia
[ nhưng nó cũng khá tiện đó chứ ]
từ ngày hôm đó cô có thể nhận được nhiều đơn lắp ráp cùng một lúc
tự vẽ nhiều hơn nữa để bán
Cảm thấy như tôi có tận hai người
mọi chuyện dần theo quỹ đạo
chỉ khác giờ tôi đang dùng siêu năng điều khiển 7 cây kim xuyên thẳng qua đầu đám bắt nạt
tôi nghĩ rằng mình không còn gì để mất cả
bọn chúng còn chẳng kịp nhận ra mình đã chết như nào
tất nhiên là tôi bỏ đi ngay sau đó
tôi bắt đầu sợ hãi cảm xúc lẫn lộn giữa hối hận và không có chuyện gì
thế nên tôi mặc xác bọn nó dù gì nó thật đáng chết?
vụ án này được lên cả Đài Truyền hình
tôi chỉ xem và ngồi ăn như bao chuyện khác tôi là người hung thủ họ đang tìm kiếm từ sau vụ này tôi thay đổi khá nhiều khi tôi mất bình tĩnh thì tôi lại đi g iết nhưng kẻ từng bắt nạt hoặc mấy gã tội phạm h iếp d âm trên tv đang có lệnh truy nã. Sau khi cưa chúng ra thành nhiều mảnh tôi lại đi về làm bánh và vẽ tranh như giải stress. Cảnh sát điều tra tất nhiên là tìm thấy chúng với tình trạng không nhận ra hình người bởi vì tôi không thích nhìn mặt chúng tí nào nên đã quẹt vài đường cho bấy nhầy, nội tạng thì bị tôi mốc ra ngoài cho nhìn giống mấy phim kinh dị ấy
cảnh sát mở cuộc điều tra tìm kiếm kẻ g iết mấy tên đó khi tần suất tôi ra ngoài xẻo vài nhát. Sau các phi vụ tôi đều xóa dấu vết và dùng siêu năng tác động hết các camera xung quanh. Điều này có vẻ làm khó cho cảnh sát khi tôi không chỉ g iết người cần g iết còn kết liễu cả những người vô tình chứng kiến
tiếc là tôi chuyển đi nơi khác rồi khá xa và đáng sợ
khu vực này gần một một khu rừng khá u ám
tôi sống và làm quen được một người kì lạ
Rowin Lilia
ừm , ngươi tên gì nhỉ?
tôi nói khi đang cầm chiếc rìu chặt vào tay cái xác ngay trong khu rừng
Slenderman
Ta là Slenderman còn cô?
Rowin Lilia
Lilia - Rowin Lilia
Slenderman
chúng ta làm quen nhé
thế là tôi bắt đầu vào rừng nhiều hơn để gặp ông ta
ông ta chả làm gì chỉ nhìn tôi ném xác vào rừng hoặc g iết mấy tên không biết điều chạy vào rừng
đang khứa cổ cô gái xấu số thì ông ta cất tiếng giọng điệu hứng thú lắm
Slenderman
Lilia, cô có siêu năng không?
Slenderman
thế cô cô có gia đình không?
Rowin Lilia
tôi tống họ vào tù rồi
Slenderman
cô không giết chết họ sao?
Rowin Lilia
không.. tôi không
Slenderman
được rồi cô muốn gia nhập với bọn ta không? trở thành một proxy.
Slenderman
cô không nghi ngờ à?
Rowin Lilia
nhìn lại ông và tôi đi
hắn không có khuôn mặt nhưng nếu có chắc phải khó tả lắm vì tôi nhìn hắn đơ ra luôn cơ mà
Download MangaToon APP on App Store and Google Play