#AllRhy - Id 072019.
#One.
Sau cơn mưa, trời quang đãng, ánh nắng chiều tà đổ xuống êm dịu. Không khí mát lành khiến một người đàn ông thong thả rảo bước, gương mặt bình thản như đang tận hưởng sự an yên.
Bên cạnh, người kia nhíu mày, bước nhanh hơn một chút, vẻ khó chịu nhẹ hiện rõ trên gương mặt vì đôi giày còn ướt nước mưa,giọng nói rõ lên sự khó chịu:
౨ৎ𝓗𝓸𝓪𝓷𝓰 𝓓𝓾𝓬 𝓓𝓾𝔂.★彡
Trời ạ, giày mới mua mà giờ ướt sũng thế này, đi khó chịu kinh khủng!
౨ৎ𝓗𝓸𝓪𝓷𝓰 𝓓𝓾𝓬 𝓓𝓾𝔂.★彡
Tao ghét nhất là trời mưa!
Người đàn ông nghe Đức Duy càm ràm vì giày ướt, chỉ mỉm cười thản nhiên rồi đáp:
౨ৎ𝓣𝓻𝓪𝓷 𝓓𝓪𝓷𝓰 𝓓𝓾𝓸𝓷𝓰.★彡
Thì coi như giày của mày được tắm mưa một lần, có gì đâu mà khó chịu.
Duy khẽ nhăn mặt, từng bước đi phát ra tiếng lẹp nhẹp khó chịu. Anh cúi xuống nhìn đôi giày sũng nước, ánh mắt thoáng vẻ bực bội dù vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh.
౨ৎ𝓗𝓸𝓪𝓷𝓰 𝓓𝓾𝓬 𝓓𝓾𝔂.★彡
Xìi,nói thì dễ lắm, thử giày mày mà ướt sũng thế này xem có bình thản nổi không?
Dương bật cười khì khì, tiếng cười vang lên nhẹ nhàng như xua tan cái không khí bực bội của Đức Duy. Anh vẫn bước đều, ánh mắt ngước nhìn bầu trời sau mưa, gương mặt thư thái không vướng bận.
Thỉnh thoảng, Dương quay sang liếc nhìn Duy với vẻ trêu chọc, nụ cười hóm hỉnh càng khiến sự đối lập giữa hai người thêm rõ rệt.
Đang bước đi giữa con phố còn vương mùi mưa ẩm, bỗng cả Duy và Dương giật mình khi nghe tiếng quát tháo vang lên từ một quán nhỏ ven đường.
Một ông chủ cửa hàng cá đang hùng hổ chửi bới, tay lăm lăm chiếc chổi, đuổi theo một con mèo hoang vừa tha được khúc cá còn ngoe nguẩy chạy biến vào bóng tối. Tiếng chân lạch bạch và tiếng chổi đập chan chát hòa lẫn tiếng la ó khiến khung cảnh yên ả sau mưa bỗng chốc náo động hẳn lên.
#𝓢𝓾𝓹𝓹𝓸𝓻𝓽𝓲𝓷𝓰 𝓒𝓱𝓪𝓻𝓪𝓬𝓽𝓮𝓻
Mày đứng lại cho tao!Đồ mèo hoang mất dạy!
౨ৎ𝓣𝓲𝓮𝓾 𝓐𝓷𝓱.★彡
Grừ..Meoo!//Cào vào tay ông chủ//
౨ৎ𝓣𝓲𝓮𝓾 𝓐𝓷𝓱.★彡
Méo méoo!//Nhảy lên mái nhà + chạy//
#𝓢𝓾𝓹𝓹𝓸𝓻𝓽𝓲𝓷𝓰 𝓒𝓱𝓪𝓻𝓪𝓬𝓽𝓮𝓻
Ahhhh-..
#𝓢𝓾𝓹𝓹𝓸𝓻𝓽𝓲𝓷𝓰 𝓒𝓱𝓪𝓻𝓪𝓬𝓽𝓮𝓻
Con mèo kia,mày đứng lại ngay cho tao!.M-Mày..//Tức không nói lên lời//
Duy khựng lại, đôi mày vẫn còn cau có vì giày ướt giờ lại nhíu thêm, ánh mắt khó chịu hướng về phía ồn ào. Anh lắc đầu, thở hắt ra, dường như muốn mau chóng rời khỏi chỗ náo loạn.
Trong khi đó, Dương thì vẫn giữ vẻ thản nhiên, thậm chí còn bật cười thích thú trước cảnh con mèo hoang lẩn nhanh như chớp. Anh nhìn theo bóng dáng bé nhỏ kia, giọng cười hòa cùng ánh đèn đường, càng làm nổi bật sự đối lập giữa hai người bạn trên con phố sau mưa.
౨ৎ𝓣𝓻𝓪𝓷 𝓓𝓪𝓷𝓰 𝓓𝓾𝓸𝓷𝓰.★彡
Ê,hay là mình đuổi theo con mèo đó đi Duy.
Duy thoáng giật mình khi thấy Dương bất ngờ nghiêng người về phía con hẻm, mắt sáng lên đầy thích thú. Chẳng để tâm đến đôi giày đang ướt nhẹp của bạn mình, Dương cười khì khì rồi buông một câu bâng quơ:
౨ৎ𝓣𝓻𝓪𝓷 𝓓𝓪𝓷𝓰 𝓓𝓾𝓸𝓷𝓰.★彡
Con mèo đấy có vẻ thú vị,khác với những con trước kia tao từng gặp.Tao phải chạy theo xem nó làm bằng cách nào!
Nói rồi, anh hăm hở bước nhanh theo hướng con mèo vừa biến mất. Duy đứng khựng lại, mắt tròn xoe vì ngạc nhiên, khó hiểu nhìn bạn mình, trong lòng xen lẫn chút bực bội:
౨ৎ𝓗𝓸𝓪𝓷𝓰 𝓓𝓾𝓬 𝓓𝓾𝔂.★彡
Trời ạ, Hiếu đang sốt nằm nhà chờ thuốc, còn mày thì lo chạy theo con mèo cho được, đúng là hết chịu nổi!
౨ৎ𝓗𝓸𝓪𝓷𝓰 𝓓𝓾𝓬 𝓓𝓾𝔂.★彡
Đúng là cái thằng cuồng mèo rảnh hơi!
Duy vừa lẩm bẩm trách móc, vừa bất lực lắc đầu nhìn bóng Dương hăm hở lao về phía con hẻm tối.
Đôi giày sũng nước khiến mỗi bước chân nặng nề, song anh vẫn cắn răng chạy theo. Trong lòng, Duy không khỏi bực bội vì sự vô tư thái quá của bạn, nhưng nghĩ đến việc để Dương một mình trong màn đêm ẩm lạnh, anh lại không nỡ. Thế là, giữa con phố sau mưa còn loang ánh đèn vàng, hai bóng người cứ thế nối đuôi nhau mất hút vào ngõ nhỏ.
#Two.
Con mèo phóng vun vút qua mái hiên tối om, dẫn Dương và Duy len lỏi vào một con hẻm vắng ngắt. Tiếng chân dồn dập vang vọng giữa những bức tường ẩm lạnh.
౨ৎ𝓗𝓸𝓪𝓷𝓰 𝓓𝓾𝓬 𝓓𝓾𝔂.★彡
Dương! Mày cẩn thận đó, nơi này… có gì lạ lắm.//Cảnh giác nhìn quanh//
Con mèo bất ngờ rẽ vào một căn nhà bỏ hoang, cánh cửa gỗ kẽo kẹt khép hờ. Không kịp suy nghĩ, Dương lao theo, còn Duy đành cắn răng bám sát.
Bên trong tối mịt, chỉ có ánh sáng hắt qua khe cửa sổ bụi bặm. Tiếng mèo kêu “meo… meo…” vang lên, vọng khắp bốn bức tường, như thể có cả chục con cùng kêu một lúc.
Tim Dương đập thình thịch. Cậu bước chậm lại, nín thở. Đột nhiên, một bóng đen vụt ngang. Duy phản xạ kéo mạnh tay Dương về phía sau.
Ngay khoảnh khắc đó—một con mèo xuất hiện trước mặt, đôi mắt vàng rực sáng trong bóng tối. Nó rít lên một tiếng, lông dựng đứng.
Dương run run đưa tay ra, nhưng bất ngờ con mèo lại… ngoạm lấy tay áo cậu, kéo tuột về phía cuối căn nhà. Cánh cửa mục nát bật tung, để lộ một lối đi nhỏ dẫn xuống hầm tối.
Con mèo kéo tay áo Dương xuống cái hầm tối hun hút. Từng bậc thang gỗ cũ kẽo kẹt, bụi rơi lả tả. Duy níu chặt lấy tay Dương:
౨ৎ𝓗𝓸𝓪𝓷𝓰 𝓓𝓾𝓬 𝓓𝓾𝔂.★彡
Mày bị điên à? Chạy theo nó xuống đây thì khác gì tự nộp mình cho quỷ dữ!
Nhưng ánh mắt của Dương lại sáng rực, vừa tò mò vừa bất chấp:
౨ৎ𝓣𝓻𝓪𝓷 𝓓𝓪𝓷𝓰 𝓓𝓾𝓸𝓷𝓰.★彡
Nếu nó chỉ là mèo thường, sao lại dẫn đường như thế này?
Không khí dưới hầm ẩm lạnh, mùi ẩm mốc nồng nặc. Tiếng “meo… meo…” vang lên, nhưng kỳ lạ thay… không phải từ một con, mà vọng ra từ nhiều hướng.
Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn pin trên điện thoại soi chiếu: những đôi mắt vàng lấp lánh dần hiện lên trong bóng tối, bao vây quanh hai người.
Duy căng thẳng, nắm chặt lấy tay Dương, gằn giọng:
౨ৎ𝓗𝓸𝓪𝓷𝓰 𝓓𝓾𝓬 𝓓𝓾𝔂.★彡
Không phải một con… mà là cả bầy.
Đúng lúc đó, con mèo ban đầu nhảy phốc lên một chiếc hòm gỗ cũ kỹ ở giữa hầm, khẽ cào lên nắp như muốn họ mở ra. Tiếng động vang dội trong không gian chật hẹp, làm tim cả hai người cùng thắt lại.
Dương nuốt khan, bước chậm về phía chiếc hòm. Những đôi mắt mèo xung quanh vẫn sáng rực, không tiến lại nhưng cũng chẳng rời đi. Bầu không khí đặc quánh đến nghẹt thở.
౨ৎ𝓗𝓸𝓪𝓷𝓰 𝓓𝓾𝓬 𝓓𝓾𝔂.★彡
Đừng mở…
Duy kéo tay Dương, giọng trầm hẳn xuống.
౨ৎ𝓗𝓸𝓪𝓷𝓰 𝓓𝓾𝓬 𝓓𝓾𝔂.★彡
Có gì đó không ổn.
Nhưng Dương như bị thôi miên. Cậu khẽ đặt tay lên nắp hòm. Lạnh toát. Một vết nứt kéo dài trên gỗ, như thể nó đã bị niêm phong từ rất lâu.
Cậu hít sâu, rồi cạch — nắp bật mở.
Ngay lập tức, một luồng khí lạnh buốt phả ra, mạnh đến mức ngọn đèn pin chập chờn suýt tắt. Trong hòm… không phải vàng bạc, cũng chẳng phải mèo con, mà là một cuốn sách cũ kĩ, bìa đen nứt nẻ, có dấu ngoằn ngoèo như móng vuốt in hằn trên đó.
Tất cả những con mèo đồng loạt kêu ré lên, âm thanh rợn tóc gáy vang vọng trong hầm.
Duy lập tức ôm chặt lấy Dương, gằn giọng:
౨ৎ𝓗𝓸𝓪𝓷𝓰 𝓓𝓾𝓬 𝓓𝓾𝔂.★彡
Đóng lại! Nhanh!
Nhưng Dương lại run rẩy thì thầm:
౨ৎ𝓣𝓻𝓪𝓷 𝓓𝓪𝓷𝓰 𝓓𝓾𝓸𝓷𝓰.★彡
Không được… hình như… nó đang chờ mình mở ra.
★彡𝘾𝙝𝙤𝙣𝙜 𝙣𝙝𝙤 𝙗𝙚 𝙉𝙖𝙧😋.౨ৎ
Trước giờ viết xàm đủ rồi,giờ quay trở lại với đừng đua thôi💪.
#Three.
𝓒𝓾𝓸𝓬 𝓽𝓱𝓲 𝓷𝓰𝓱𝓲𝓮𝓶 𝓽𝓱𝓪𝓽 𝓫𝓪𝓲.
Dương mở cuốn sách ra. Một làn bụi mù mịt bốc ra, mùi cũ kỹ ngai ngái.Dương mở trang đầu,chỉ có một dòng chữ duy nhất : “THÍ NGHIỆM 04 – Lưu trữ tuyệt mật (2009)”.
Duy thoáng sững người, nheo mắt nhìn:
౨ৎ𝓗𝓸𝓪𝓷𝓰 𝓓𝓾𝓬 𝓓𝓾𝔂.★彡
Thí nghiệm…? Nghĩa là sao?
Dương run run mở tập hồ sơ. Những trang giấy bên trong chứa toàn ký hiệu khoa học, sơ đồ giải phẫu kỳ lạ, hình ảnh mờ nhòe của những chiếc lồng kính… và ở cuối có dòng chữ nguệch ngoạc, như viết vội:
“Thí nghiệm 05 đã thất bại thảm hại. Hệ thống kiểm soát bị phá hỏng hoàn toàn, hậu quả vượt ngoài dự đoán. Toàn bộ nhóm nghiên cứu… không còn ai sống sót.”
Không khí trong hầm trở nên nặng nề đến khó thở. Bầy mèo bỗng im bặt, đồng loạt nhìn chằm chằm vào Dương, đôi mắt vàng phản chiếu ánh đèn yếu ớt.
Duy hốt hoảng nắm lấy vai Dương:
౨ৎ𝓗𝓸𝓪𝓷𝓰 𝓓𝓾𝓬 𝓓𝓾𝔂.★彡
Đủ rồi, để đó rồi đi thôi! Ở đây toàn thứ rắc rối.
Nhưng Dương lắc đầu, ôm chặt cuốn hồ sơ vào ngực, giọng nhỏ nhưng kiên quyết:
౨ৎ𝓣𝓻𝓪𝓷 𝓓𝓪𝓷𝓰 𝓓𝓾𝓸𝓷𝓰.★彡
Không… Tao phải mang nó về. Cảm giác… đây là chìa khóa cho cái gì đó bị che giấu suốt 16 năm qua.
౨ৎ𝓗𝓸𝓪𝓷𝓰 𝓓𝓾𝓬 𝓓𝓾𝔂.★彡
Trời ạ,đồ cứng đầu!
Nói rồi, cậu kéo Dương chạy vội lên khỏi căn hầm. Sau lưng, tiếng mèo đồng loạt kêu lên một tràng dài, nghe như… lời cảnh báo.
Duy vừa kéo tay Dương ra khỏi căn hầm thì bịch! — con mèo ban đầu nhảy vọt lên trước mặt hai người. Đôi mắt đen của nó sáng rực, lông dựng đứng, chặn lối đi.
౨ৎ𝓗𝓸𝓪𝓷𝓰 𝓓𝓾𝓬 𝓓𝓾𝔂.★彡
Lại là nó… Tránh ra, chúng tôi không có thời gian!
Nhưng lần này, thay vì kêu “meo” như thường, con mèo há miệng… và cất giọng trầm, lạnh lùng vang vọng trong không gian chật hẹp:
౨ৎ𝓣𝓲𝓮𝓾 𝓐𝓷𝓱.★彡
Các ngươi… không được mang thứ đó ra ngoài.
Âm thanh vang lên rõ ràng đến mức cả hai đều sững sờ chết lặng.
Dương lùi lại một bước, ôm chặt tập hồ sơ, mắt mở to:
౨ৎ𝓣𝓻𝓪𝓷 𝓓𝓪𝓷𝓰 𝓓𝓾𝓸𝓷𝓰.★彡
Nó… nó vừa nói?!
Con mèo bước chậm về phía họ, giọng càng thêm sắc lạnh:
౨ৎ𝓣𝓲𝓮𝓾 𝓐𝓷𝓱.★彡
Thứ trong tay ngươi là kết quả của một sai lầm cách đây 16 năm. Nếu đem nó ra khỏi đây, cả thành phố này… sẽ phải trả giá.
Không khí đông cứng. Tim Duy đập thình thịch, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng. Cậu nhìn Dương, vừa hoang mang vừa tức giận:
౨ৎ𝓗𝓸𝓪𝓷𝓰 𝓓𝓾𝓬 𝓓𝓾𝔂.★彡
Mày thấy chưa?Tao đã bảo để nó lại rồi mà!
Dương vẫn đứng chôn chân tại chỗ, ánh mắt dao động dữ dội giữa nỗi sợ và...sự tò mò không cưỡng lại nổi.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play