Thân Phận Đầy Tớ.
mắt chạm mắt sâu.
Chương 1: Mắt Chạm Mắt Sâu
Trời Hà Nội vào thu, nắng hanh vàng ươm trải dài trên từng mái ngói rêu phong. Gió heo may rón rén luồn qua từng con phố, mang theo hương thơm ngai ngái của rơm rạ và chút mặn của ký ức cũ.
Một chiếc xe kéo dừng lại trước tiệm cháo lòng nhỏ nằm nép bên hông chợ Đông Ba. Bên trong tiệm, những tiếng gọi món lanh lảnh, tiếng xoong nồi lách cách như bản nhạc thường nhật của dân lao động.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh – cậu ba nhà Hội Đồng Nguyễn, vừa từ Pháp trở về sau mấy năm du học, khoác trên người chiếc áo sơ-mi trắng, cà-vạt đen thắt gọn gàng, mái tóc vuốt ngược kiểu Tây, bước xuống xe giữa bao ánh nhìn tò mò.
Một chiếc xe kéo dừng lại trước tiệm cháo lòng nhỏ nằm nép bên hông chợ Đông Ba. Bên trong tiệm, những tiếng gọi món lanh lảnh, tiếng xoong nồi lách cách như bản nhạc thường nhật của dân lao động.
Cậu ba không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn quanh, rồi chọn đại một chiếc ghế trong góc tiệm. Tiệm cháo nghèo, chỗ ngồi thô sơ, bàn còn loang lổ vết nước cáu bẩn – hoàn toàn không hợp với dáng vẻ quý tộc của cậu ba. Nhưng cậu vẫn ngồi.
Từ phía bếp, một thằng trai trẻ đội nón lá, dáng người gầy còm, áo vá vai, lon ton bưng tô cháo nóng ra. Gương mặt nó lấm lem mồ hóng, nhưng đôi mắt đen nhánh, sâu hoắm đến lạ.
Hoàng Đức Duy.
Cháo đây cậu ơi…
Nó đặt tô cháo xuống rồi ngước mắt nhìn.
Chạm mắt Quang Anh trong một khoảnh khắc như bất tận.
Gió bên ngoài chợ như ngừng thổi. Tất cả âm thanh trong tiệm cháo dường như biến mất, chỉ còn ánh mắt – một bên là sự lạnh lùng, tò mò đầy quyền uy của giai cấp trên; một bên là vẻ lúng túng, cúi đầu cam chịu nhưng lại ẩn chứa điều gì đó rất đỗi dịu dàng, trong trẻo.
Nguyễn Quang Anh.
//nhướng mày//mày tên gì?.
Thằng Duy giật mình, bối rối đáp nhỏ:.
Hoàng Đức Duy.
//giật mình//Dạ… dạ… con tên là Duy… Hoàng Đức Duy…
Nguyễn Quang Anh.
Duy? Họ Hoàng hả? Cái họ này nghe… quen quen.
Thằng Duy không dám ngẩng mặt. Nó gật đầu lí nhí, tay xoắn lấy vạt áo cũ. Trong lòng nó có chút sợ hãi – người đàn ông ngồi trước mặt quá khác biệt. Đẹp, nhưng cũng nguy hiểm.
Quang Anh không ăn. Cậu chỉ chống tay lên bàn, ánh mắt như xoáy sâu vào gương mặt đối phương. Không hiểu vì sao, ánh mắt ấy khiến lòng cậu chùng xuống
Nguyễn Quang Anh.
Làm ở đây lâu chưa?.
Hoàng Đức Duy.
Dạ… gần một năm.
Nguyễn Quang Anh.
Nhà đâu?.
Hoàng Đức Duy.
Dạ… không có nhà. Con… mồ côi.
Một người như cậu – sinh ra trong gấm vóc lụa là, quyền uy giàu có, có bao giờ biết đến cái gì gọi là “không có nhà”? Cái dáng nhỏ gầy, cái giọng run rẩy, đôi mắt đen kia… sao lại khiến tim cậu thắt lại?
Hoàng Đức Duy.
Cậu ơi, cháo nguội rồi…
Câu nói nhỏ xíu, tưởng như chẳng ai nghe, nhưng lại kéo hồn cậu ba trở về thực tại.
Nguyễn Quang Anh.
Tao ăn không được. Đem đổ đi.
Duy cúi xuống, bưng tô cháo trở vào trong bếp. Khi nó quay lưng, Quang Anh vẫn còn nhìn theo – như bị kéo bởi một sợi dây vô hình.
Nguyễn Quang Anh.
“Thằng nhóc đó… ánh mắt của nó…”
Buổi trưa hôm ấy, Quang Anh rời quán cháo, không hề động đũa. Nhưng không ai biết, trong đầu cậu ba lúc đó chỉ toàn là hình ảnh thằng nhóc mặt lấm, mắt sâu, giọng lí nhí mà khiến lòng cậu loạn nhịp.
Một người như cậu… chưa bao giờ để ý đến hạ nhân.
duyên số.
Mấy ngày sau, trời mưa liên miên. Cơn mưa mùa thu tê tái phủ khắp phố phường, khiến tiệm cháo càng thêm đìu hiu.
Thằng Duy vẫn tất bật như mọi ngày – từ lúc hừng đông cho tới khuya. Lau bàn, múc cháo, hốt rác, bưng bê, hầu khách. Cái lưng còng gập, bàn tay sưng đỏ. Nhưng nó quen rồi. Mười chín tuổi đầu, nó sống như vậy từ thuở mười hai, sau cái ngày cả cha và hai đứa em chìm xuống dòng nước lũ…
Nó chỉ còn ký ức – và một mảnh giấy cũ mà má nó đã dúi vào tay trước khi qua đời. Địa chỉ một người bà con xa… nhưng nó mù chữ. Và cái mảnh giấy ấy, nó cũng đã đánh rơi đâu mất trên đường lang thang tìm người thân.
"Chắc tại kiếp trước thất đức." – Duy hay tự cười như vậy mỗi đêm chui vào góc bếp nằm co ro.
Hôm nay, tiệm vắng khách.
Bà chủ quán – mợ Bảy – là người phụ nữ gần năm mươi, mắt sắc miệng nhanh, nhưng lòng không đến nỗi tệ. Mợ biết Duy ngoan, chịu khó nên cũng thương tình, không mắng nhiều như mấy đứa khác
Vừa lúc đó, ngoài cửa có tiếng chân xe ngựa thắng lại.
Duy liếc ra – là cậu ba Quang Anh.
Người thanh niên mặc áo lụa màu chàm, bước xuống xe trong tiếng mưa lách tách. Vẻ mặt vẫn lạnh tanh, sống mũi cao, chân mày rậm – người gì đâu mà đẹp một cách cao sang, lạnh lẽo.
Lần này, không như lần trước, cậu ba vừa bước vào đã cất tiếng hỏi:
Nguyễn Quang Anh.
Cái thằng tên Duy đâu?
Mợ Bảy ngơ ngác, chỉ tay:
mợ bảy.
Dạ, nó đang rửa tô ngoài sau bếp, cậu gọi nó chi?.
Nguyễn Quang Anh.
Kêu nó ra đây.
Lát sau, Duy lom khom bước ra, tay còn dính nước, mặt lấm tấm mồ hôi.
Hoàng Đức Duy.
Dạ… cậu gọi con?.
Quang Anh ngó xuống từ ghế, ánh mắt lạnh như lưỡi dao:
Nguyễn Quang Anh.
Mày muốn theo tao không?
Hoàng Đức Duy.
Dạ… theo… theo cậu là sao?
Nguyễn Quang Anh.
Về làm người ở. Nhà tao thiếu thằng hầu biết việc. Tao chọn mày.
mợ bảy.
Ủa? Sao cậu ba đích thân tới rước vậy? Bộ không ai hầu sao?
Cậu ba cười nhạt, ánh mắt vẫn không rời Duy:
Nguyễn Quang Anh.
Tôi thấy nó siêng, nhìn… thuận mắt.
Tim nó đập thình thịch – chẳng hiểu vì sợ hay vì ánh mắt kia cứ như dính lấy hồn mình.
Nguyễn Quang Anh.
Không muốn?
Hoàng Đức Duy.
Dạ không… không phải… chỉ là… con không dám.
Quang Anh đứng dậy, bước lại gần. Cậu dừng ngay trước mặt thằng Duy, cúi xuống một chút, thì thầm
Nguyễn Quang Anh.
Tao không hỏi mày có dám. Tao hỏi… có muốn.
Câu nói đó như tiếng sét giữa trời mưa.
Một người như cậu ba – giàu có, có quyền – lại hạ giọng hỏi một thằng mồ côi hèn mọn… rằng nó có muốn.
Chiều hôm đó, Duy gói ghém vài bộ đồ cũ, theo xe ngựa cậu ba về nhà Hội Đồng Nguyễn.
Ngồi co rúm trong xe, hai tay ôm khư khư cái túi rách, Duy không dám nhìn sang người đàn ông bên cạnh. Mỗi khi liếc, nó lại bắt gặp ánh mắt cậu ba đang ngắm mình.
Mưa vẫn rơi lách tách ngoài trời. Trong khoang xe, tiếng tim đập như tiếng trống dồn.
Nhưng Duy biết, từ hôm nay trở đi – đời nó đã bước sang một trang mới.
Một trang mà duyên số... không hỏi trước.
miễng ly sành.
Trưa đứng bóng.
Quạt trần quay uể oải, ve ngoài vườn kêu ran. Không khí trong phòng cậu Ba nóng hầm hập, như chỉ chực chạm vào là nổ tung.
Con Hiểm đẩy cửa phòng, bước vô rón rén. Trên tay là khay gỗ với tách cà phê vừa pha xong – nhưng đã nguội đi phần nào.
Hiểm.
Dạ… con mời cậu dùng ạ..
Quang Anh không trả lời, chỉ đưa tay cầm lấy ly cà phê. Nhấp một ngụm.
Một cái tát nảy lửa.
Hiểm lảo đảo, mặt lệch sang một bên. Chưa kịp hiểu chuyện gì, Quang Anh đã đứng dậy, giọng rít qua kẽ răng
Nguyễn Quang Anh.
TAO DẶN MÀY SAO HẢ?! TAO KÊU MÀY PHA MẤY MUỖNG ĐƯỜNG?! MÀ SAO BÂY GIỜ LẠI NGỌT RẮC CỔ TAO THẾ HẢ?!
Hiểm.
Dạ… dạ cậu sai biểu con nhiều việc quá… nên con không nhớ việc nào ra việc nào…
Thêm một cái tát nữa. Quang Anh bước sát, nhéo mạnh lỗ tai Hiểm, kéo xuống sát mặt.
Nguyễn Quang Anh.
TỪ BAO GIỜ MÀY CÓ TẬT TRẢ TREO TAO VẬY HẢ?!.
Hiểm.
Dạ… dạ con không dám…
Nguyễn Quang Anh.
Đi pha ly khác cho tao!.
Hiểm ôm má, nước mắt rưng rưng, lui ra khỏi phòng.
Đi ngang qua sân thấy Duy đang lặt rau, liền tức tối hét
Hoàng Đức Duy.
Dạ, chị kêu em?.
Hiểm.
Mày vô phòng cậu Ba nhặt mấy miếng miểng ly kìa!.
Duy định hỏi gì đó, bị Hiểm cắt ngang.
Hiểm.
Tao kêu thì đi đi! Hỏi lắm!.
Duy rửa tay, ngậm ngùi lên nhà trên.
Cửa vừa hé mở, Duy đã thấy ly cà phê đổ, miểng sành văng đầy nền gạch. Quang Anh đứng quay mặt ra cửa sổ, lặng lẽ.
Duy không dám hỏi. Chỉ lặng lẽ săn ống quần, xắn tay áo, cúi xuống nhặt từng mảnh ly bể.
Tiếng va miểng khiến Quang Anh quay lại, nhíu mày.
Nguyễn Quang Anh.
Sao mày lại ở đây? Con Hiểm đâu?.
Hoàng Đức Duy.
Dạ… tại chị Hiểm biểu con vô… nhặt ạ…
Quang Anh nhìn… dừng lại ở tà áo nâu của Duy bị trễ một bên vai. Cổ lộ ra trắng muốt dưới nắng nghiêng.
Duy vẫn không hay, cứ lụi cụi lượm. Tới lúc ngẩng lên, thấy ánh mắt cậu Ba, cậu mới giật mình, vội kéo áo lên, đỏ mặt.
Hoàng Đức Duy.
Dạ… con xin lỗi cậu…
Nguyễn Quang Anh.
Ra sau vườn. Gặp tao.
Trời chạng vạng. Mùi cỏ ẩm thoảng lên từ nền đất.
Quang Anh đứng đó, tay đút túi, tựa vào thân cây khế già.
Nguyễn Quang Anh.
Kéo ống quần lên.
Hoàng Đức Duy.
Dạ? Chi vậy cậu…?
Nguyễn Quang Anh.
Tao biểu mày săn ống quần lên!
Duy giật bắn, kéo lên tới bắp.
Nguyễn Quang Anh.
Cao lên nữa.
Nguyễn Quang Anh.
SĂN LÊN NỮA!.
Duy run, kéo lên tận giữa đùi. Đôi chân nhỏ trắng, mịn không vết xước.
Quang Anh bước lại gần. Quỳ xuống. Tay anh chạm vào mắt cá chân.
Nguyễn Quang Anh.
Không trầy, không bầm… Vậy mà mợ Hai dám đánh mày sáu mươi roi. Biết nó đánh trúng thì giờ cái chân này nát như bã rồi không?
Hoàng Đức Duy.
Dạ… con không sao đâu cậu Ba… thiệt đó…
Bàn tay cậu Ba siết nhẹ cổ chân Duy, rồi buông ra.
Nguyễn Quang Anh.
Từ giờ ai dám đụng tới mày… mày méc tao.
Duy ngước mắt lên. Tim đập hỗn loạn.
Nguyễn Quang Anh.
Kéo quần xuống, rồi về phòng. Đừng lén thở nữa. Tao nghe rõ hết.
Duy nằm nghiêng, mặt úp vào gối. Gió luồn qua khe vách, tiếng quạt kẽo kẹt như thở dài.
Nguyễn Quang Anh.
Thằng Duy.
Duy bật dậy, mở cửa. Quang Anh đứng đó, áo thả lơi, tóc rũ.
Nguyễn Quang Anh.
Lại đây.
Duy rụt rè vào phòng. Ngồi xuống mép giường, mắt cúi gằm.
Nguyễn Quang Anh.
Tao hỏi mày… có ai từng chạm vô người mày chưa?
Hoàng Đức Duy.
Dạ… con… không có ai ạ…
Quang Anh gật. Một lúc sau, vén tóc Duy qua bên, tay khựng lại ở gò má.
Nguyễn Quang Anh.
Ngẩng mặt lên. Để tao còn thấy.
Quang Anh buông tay, lùi bước.
Nguyễn Quang Anh.
Thôi. Về phòng. Ngủ đi. Đừng lăn qua lăn lại nữa. Tao nghe hết.
Nguyễn Quang Anh.
Mai tao đi với anh Hai. Ở nhà coi chừng mợ Hai Sáng. Có gì, méc tao.
Duy gật đầu, tim đập rộn trong lồng ngực.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play