Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Lặng Nhìn Mình Lớn Lên

Chap 1: Một ngày mùa hè, tôi nghe tiếng gọi...

Hôm nay là một ngày hè oi ả. Nắng trải dài trên mái nhà cũ, tiếng ve kêu váng cả một góc ký ức. Tôi ngồi một mình trên chiếc ghế đá sau nhà - nơi từng là sân chơi của tuổi thơ. Đã bao lâu rồi tôi không ghé thăm? Cây xoan trước sân vẫn còn đó, đổ bóng xuống đôi dép tổ ong cũ kỹ và chiếc vòng tay nhỏ đã dứt một nửa. Tôi lật lại cuốn nhật ký đã ố vàng...và rồi, tôi nghe tiếng gọi của ai đó. Nhỏ nhẹ. Rụt rè. Như một lời thì thầm từ sâu thẳm. Là em - đứa trẻ mà tôi từng bỏ quên.
Tôi
Tôi
Em còn ở đó sau?
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Ừm....
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Em vẫn ở đây, từ cái ngày chị không còn muốn chơi với em nữa.
Tôi
Tôi
Chị không nhớ...lúc đó chị mệt quá, chị không muốn lớn thật nhanh.
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Chị bỏ quên em trong cái góc đầy bụi.
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Em ngồi đó, ôm đầu gối, đếm từng lần chị khóc rồi giả vờ cười.
Tôi
Tôi
Chị xin lỗi...
Tôi
Tôi
Em có giận chị không?
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Không...
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Em chỉ buồn.
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Chị từng hứa sẽ không bao giờ để em một mình.
Tôi
Tôi
Bây giờ chị về rồi.
Tôi
Tôi
Chị muốn nghe em kể hết - tất cả những điều chị chưa từng đủ can đảm đối diện.
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Vậy...chị còn nhớ cái hôm mùa hè năm ấy, chị đã ước điều gì không?
Tôi
Tôi
Ước mình biến mất, để không ai phải thất vọng vì chị nữa...
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Em cũng ước điều đó.
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Nhưng bây giờ...em chị ước được ôm chị.
Tôi gập cuốn nhật ký lại. Gió mùa hè lùa qua kẽ tóc. Lần đầu tiên sau rất lâu, tôi để nước mắt rơi vì chính mình - vì một đứa trẻ đã lặng lẽ lớn lên trong bóng tối của nỗi buồn. Hôm nay, tôi trở về...để bắt đầu học cách yêu em - và yêu tôi - một lần nữa.

Chap 2: Mùi nắng cũ và vết xước bé xíu

"Có những nỗi buồn không khóc thành tiếng. Chỉ là tự dưng thấy nhớ...một chiếc ghế đá sau nhà."
Tôi
Tôi
Hôm nay tôi ngồi ở ghế đá sau nhà, chỗ mà hồi nhỏ em hay ngồi khóc.
Tôi
Tôi
Gió vẫn thổi như xưa, nhưng em đã không còn ở đó nữa.
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Em vẫn ở đây.
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Chỉ là...em trốn trong bóng râm cây xoan thôi.
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Chị quên rồi à?
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Em sợ ánh nắng trực tiếp lắm.
Tôi
Tôi
À phải...chị nhớ rồi.
Tôi
Tôi
Em từng nói nắng mùa hè làm em đau mắt và chói tim.
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Ừm.
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Nhưng em thích nghe tiếng ve.
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Tiếng ve làm em cảm thấy...mình không cô đơn.
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Còn chị thì sao?
Tôi
Tôi
Chị từng ghét nó.
Tôi
Tôi
Vì mỗi lần ve kêu là sắp hết hè.
Tôi
Tôi
Là hết một mùa - và bắt đầu một mùa chị phải lớn thêm một chút.
Tôi khẽ mỉm cười. Một cơn gió lưới qua tóc, gợi lại mùa nắng cũ hòa mùa cỏ dại. Có lẽ, những điều từng bé xíu và tưởng chừng đã lãng quên...đang dần trở về.
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Chị còn giữ vòng tay năm đó không?
Tôi
Tôi
Có chứ.
Tôi
Tôi
Nó nằm trong cuốn nhật ký cũ, giữa trang em từng viết "Em ghét người lớn".
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Vậy mà chị cố lớn.
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Lớn rồi...có vui không?
Tôi
Tôi
Không biết.
Tôi
Tôi
Nhưng hôm nay, được ngồi lại với em, chị thấy mình...bớt cô đơn.
Tôi vẫn còn vài vết xước. Có cái mới, có cái cũ. Nhưng ít nhất, tôi biết - dưới tán cây xoan, một đứa trẻ vẫn ngồi chờ tôi trở lại.
"Lớn lên là cách học tự chữa lành, nhưng cũng là cách học dịu dàng với quá khứ". - Tôi.
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Vậy...chị có tha thứ cho em không?
Tôi
Tôi
Tha thứ à?
Tôi
Tôi
Em đâu làm gì sai...
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Em từng khóc rất nhiều.
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Từng muốn biến mất...để không ai thấy em vô dụng.
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Có phải em đã khiến chị buồn không?
Tôi
Tôi
Không...là chị đã bỏ quên em lâu quá rồi.
Tôi
Tôi
Bây giờ nghĩ lại, chị chỉ muốn xin lỗi em - vì đã để em một mình, trong những nỗi buồn không tên.
Tôi chạm vào chiếc vòng cũ, cảm thấy như có ai đó siết nhẹ lấy tay mình. Một vòng tay nhỏ. Cũng có thể là tôi - trong lần đầu tiên biết ôm lấy chính mình.

Chap 3: Lời hứa chưa kịp nói

Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Chị còn nhớ...em từng muốn trở thành gì không?
Tôi
Tôi
Ừm...hình như em từng nói muốn làm người kể chuyện.
Tôi
Tôi
Kể những câu chuyện cổ tích có thật.
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Đúng rồi.
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Nhưng em đã quên cách bắt đầu một câu chuyện rồi...
Tôi
Tôi
Không sao.
Tôi
Tôi
Mình có thể học lại từ đầu.
Tôi
Tôi
Cùng nhau.
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Chị sẽ ở lại chứ?
Tôi
Tôi
Ừ.
Tôi
Tôi
Lần này, chị sẽ ở lại.
Tôi
Tôi
Để nghe em kể hết mọi điều mà chị chưa từng lắng nghe.
Tôi không nhớ rõ lời hứa cuối cùng mình từng nói với em là gì, có thể là một buổi trưa hè đầy nắng, khi tôi ôm gối khóc vì bị điểm kém. Em ngồi đó, gục đầu bên chiếc bàn học nhỏ. Lặng lẽ. Nhưng tôi không quay lại. Không hỏi. Không dỗ dành. Giờ thì tôi biết - có những lời hứa chỉ được giữ lại bằng ký ức. Và đôi khi...nhớ lại thôi, đã là một cách giữ trọn.
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Em có từng trách chị không?
Tôi
Tôi
Có lẽ...là có.
Tôi
Tôi
Nhưng nếu được quay lại, chị vẫn mong em tha thứ.
Tôi
Tôi
Vì chị cũng chỉ là một đứa trẻ...từng mệt mỏi khi phải lớn lên quá sớm.
Tôi từng nghĩ, mình cần mạnh mẽ bước tiếp. Nhưng chẳng ai dạy tôi rằng: mạnh mẽ không có nghĩa là phải bỏ lại em ở phía sau. Giờ thì tôi hiểu, ta không bao giờ thật sự trưởng thành, nếu cứ để đứa trẻ trong mình bị lãng quên.
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Em (Đứa trẻ dịu dàng trong tôi)
Vậy...từ giờ chị sẽ không đi nữa?
Tôi
Tôi
Ừ.
Tôi
Tôi
Chị sẽ ở lại.
Tôi
Tôi
Để lắng nghe em, để xin lỗi em - và để nắm tay em cùng bước tiếp.
Vòng tay cũ vẫn ở đây, chỉ là ta từng quên cách siết nó chặt hơn một chút. Lời hứa có thể nhạt phai, nhưng cảm xúc ngày bé thì chưa từng biến mất. Tôi sẽ bắt đầu lại - từ khoảnh khắc em tin rằng chị sẽ không rời đi.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play