Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Bí Mật Của Sự Thật

Chapter 1 : một ngày mới

Một buổi sáng sớm, ánh nắng chiếu trực tiếp vào căn phòng ngủ, nhờ đó có thể thấy rõ một đống chăn bông lộn xộn trên giường. Rusik tóc rối, mắt nhắm nghiền, nằm bất động như thể cả thế giới bên ngoài chẳng liên quan đến cô. Đồng hồ điện tử trên bàn nhấp nháy "06:32"
Rusik
Rusik
*lẩm bẩm trong chăn* chỉ năm phút nữa thôi…
Một giây… hai giây… rồi Rusik bật dậy như bị điện giật
Rusik
Rusik
Thôi...tiêu rồi
Cô phóng vèo vào nhà tắm, nhanh nhanh chóng chóng vội vội vàng vàng và chạy xuống cầu thang
Rusik
Rusik
Thưa ba mẹ con đi họccccc
Ba mẹ nhìn Rusik bằng gương mặt "lại trễ nữa rồi" như thể là điều tất yếu phải có. Rusik túm lấy ba lô, chạy vun vút đi học. Rusik phóng như bay qua con hẻm dẫn đến cổng sau trường, ba lô lủng lẳng, tóc rối tung trong gió, gương mặt đầy quyết tâm… và hoảng loạn
Rusik
Rusik
Làm ơn đấy, mấy giờ rồi đây
Rusik mở điện thoại ra xem giờ trong khi phóng trong những con hẻm đơn sơ
Rusik
Rusik
7 GIỜ ĐÚNG
Cổng trường đã hiện ra trước mắt, chỉ còn khoảng vài chục mét. Cô tăng tốc, mặt mừng rỡ như thấy vầng hào quang, nhưng KHÔNG !
Rusik
Rusik
Aaaaaaa !?
Một cục đá nằm lù lù giữa đường, nhỏ thôi, nhưng vừa đủ để tạo ra bi kịch, Rusik vấp trúng, mất thăng bằng, lảo đảo như hoạt hình và…*RẦM!* Cô té sấp mặt xuống nền xi măng. Ba lô bay văng ra một bên, giày thì một chiếc văng vào bụi cây, chiếc còn lại vẫn dính vào chân cô trong tư thế không thể giải thích được bằng vật lý, một con chim sẻ gần đó bay mất
Rusik
Rusik
Ouch !
Rusik nằm bất động, tay vẫn bám vào cánh cổng sắt, đầu gối còn dính vết máu nhẹ từ cú ngã khi nãy. Cô ngẩng lên... và thấy một cái bóng đang tiến lại gần từ phía cổng trường
Rusik
Rusik
*cười trừ* A...chào cậu, Wein...
Wein
Wein
Uhm...chào
Rusik
Rusik
Cậu có ghi tui vào...
Wein
Wein
Rusik
Rusik
Cậu thấy đấy, tui có lý do chính đáng...tại vì...trái đất nó...nhớ tui quá nên...kéo tui lại-
Wein im lặng một lúc, Rusik đổ mồ hôi lạnh, tay cô siết chặt quai ba lô, chờ hành động ghi chép tên cô trong "sổ tử thần"
Rusik
Rusik
Ờ...Wein này, cậu...cứu tui với
Wein
Wein
Không
Rusik
Rusik
Uhmmm...Ok
Tiếng chuông trường vang lên và Rusik vẫn đang bò rạp xuống, chui nửa người ra ngoài qua khe hở của hàng rào sát đất, tay cô quờ quạng trong bụi cây rậm rạp, vừa dò tìm giày vừa thì thầm như gọi tên nạn nhân xấu số vừa bị mình hất tung
Rusik
Rusik
Sao cưng không văng vô thảm cỏ mà phải là cái bụi này cơ chứ !
Rusik thành công lấy nó ra, vừa phủi bụi vừa đứng dậy
Rusik
Rusik
Đây rồi
Rusik xỏ giày vào chân, vừa quay lại thì một người từ đằng sau chộp lấy hai vai của cô và lắc
May
May
Chân cậu đâu, chân cậu đâu
Rusik
Rusik
Đây nè *chỉ vào chân*
May
May
Nhìn kìa, nó đang thật sự vô cùng rất là tình hình, nhưng cậu lại không vô phòng y tế gặp tui !?
Rusik
Rusik
Cũng chỉ là một vết trầy thôi mà
May
May
Không, cậu có thể bị què vì nhiễm trùng đấy
Rusik
Rusik
Cậu lo xa quá rồi
May
May
Sao cũng được, đi vào phòng y tế ngayyyy
Rusik
Rusik
Nhưng mà tui đang trễ-
May
May
Nhìn mặt tui có giống quan tâm không, thứ tui quan tâm là cái chân của cậu
Rusik
Rusik
Chân tui quan trọng thế à
Rất lâu sau đó, May và "người què" cùng nhau lên lớp, một người đi bình thường, còn một người... không hẳn lắm. Rusik thành công thu hút sự chú ý của mọi người vào cái chân đang di chuyển như một con zombie
Rusik
Rusik
May, sao mọi người nhìn tui quá vậy
May
May
Đừng lo Rusik à, chỉ là lớp mình chưa thấy người què bao giờ thôi
May
May
Và cậu là người đầu tiên đấy
Bóng cây lấp lửng, trải dài trên mặt bàn gỗ nhẵn bóng như một dải lụa vàng dịu nhẹ. Không khí trong lớp vẫn thoải mái, tiếng nói chuyện rì rầm dần nhỏ xuống. Cô Camilla đã đứng ở bục giảng từ lúc nào, tay cô ngừng lại trên bảng phấn, rồi dịu dàng đặt viên phấn màu xuống bàn
May
May
Em chào cô Camilla, em có thể vào lớp không ạ
Rusik
Rusik
Em chào cô
Camila
Camila
Tiết học bắt đầu rồi, hai em về chỗ ngồi đi, và đừng đi trễ nữa
Cả hai đồng thanh "dạ" một tiếng rồi ổn định vị trí, cô Camilla khẽ lắc đầu, nụ cười mỉm trên môi, cô lướt ánh mắt trìu mến qua từng sinh viên rồi quay lại với bảng phấn
Camila
Camila
Các em nhìn vào trang 6, một bạn đọc bài này
Vài sinh viên trong lớp giơ tay, cô nhìn một bạn, đối chiếu với danh sách lớp rồi gọi
Camila
Camila
Keito
Keito
Keito
Ơ...dạ ?
Keito từ từ đứng dậy, một tay nâng quyển sách lên, một tay ngơ ngác gãi đầu
Camila
Camila
Em đọc bài đi
Keito
Keito
Sao cô không mời những bạn giơ tay ạ
Camila
Camila
*mỉm cười*
Keito
Keito
Dạ...bài 2 *đọc bài*
Rusik
Rusik
( mặt cậu ấy...cứ quen quen làm sao )
Camila
Camila
Rusik
Rusik
Rusik
( hình như mình thấy thân thuộc lắm thì phải )
Camila
Camila
Rusik
May huých nhẹ Rusik một cái, cô mới hoàn hồn
Rusik
Rusik
Hả
May
May
*nói nhỏ* cô gọi cậu kìa
Rusik nhìn sang cô giáo, rồi nhìn quyển sách, tiếp theo nhìn lại May
May
May
*nói nhỏ* trang 6, dòng số 3
Rusik
Rusik
À, dạ em đọc tiếp bài ạ *đọc bài*
Rusik đang đọc giữa chừng, cô giáo lại yêu cầu Rusik ngưng để mời một bạn khác. Vừa chạm xuống ghế, May đã khều tay Rusik
May
May
Cậu nghĩ gì vậy
Rusik
Rusik
Não tui bay đi phiêu lưu, về không kịp thôi
May
May
Lần nào cũng nói vậy cả
Cô Camilla gõ nhẹ trên mặt bàn, rồi giơ quyển sách lên chỉ vào một đoạn
Camila
Camila
Được rồi, các em hãy trả lời câu hỏi cuối bài, thời gian thảo luận 4 bạn là 5 phút, sau 5 phút cô sẽ hỏi nhóm bất kì nhé
Rusik quay xuống, tay cầm sẵn cây bút chì và cục tẩy
Rusik
Rusik
Oh, chào hai cậu
Rusik nghiêng đầu qua May
Rusik
Rusik
Giống sinh đôi thật sự
May
May
Hai cậu ấy là chị em sinh đôi mà
Rusik
Rusik
Tên gì ấy nhỉ
May
May
Đối diện cậu là Isha, đối diện tui là Ivy
Isha
Isha
Chúng ta có thể tập trung vào câu hỏi chứ
Ivy
Ivy
Những câu này không khó lắm
Rusik
Rusik
Tất nhiên rồi
Rusik lại ghé đầu qua May
Rusik
Rusik
Ai là chị, ai là em vậy
May
May
Haizzz, tập trung đi bạn già
Không khí ồn ào của lớp học chợt trở nên yên tĩnh đến lạ, tĩnh lặng đến nỗi chỉ nghe được vài tiếng bàn tán không liên quan đến bài học như "cậu ấy là ai" "cậu ấy có phải ở lớp mình không". Rusik nhìn quanh quất xem rốt cuộc là chuyện gì, thì chợt Rusik cũng phải thốt lên
Rusik
Rusik
Cậu ấy đẹp quá
Đứng ở cửa lớp, một gương mặt thanh tú, mái tóc dài ngang lưng được uốn xoăn, tựa như bông hoa tươi thắm khiến người ta xao xuyến
Nicole
Nicole
Em chào cô
Camila
Camila
Em là học sinh chuyển trường phải không, cô có xem qua thông tin của em
Nicole
Nicole
Dạ, em là Nicole
Camila
Camila
Tiện đây cho cô hỏi, *nhìn danh sách* theo cô thấy chuyển trường 2 sinh viên, em biết vì sao bạn Rin lại vắng không
Nicole
Nicole
Nhà bạn ấy có việc đột xuất ạ
Camila
Camila
Vậy là hai em quen nhau * gật gù *
Cô Camilla nhìn lớp học vẫn xì xào bàn tán
Camila
Camila
Trật tự nào, giới thiệu với cả lớp bạn Nicole, cô tin là lớp mình sẽ là một nơi tốt để bạn đồng hành cùng các em
Nicole
Nicole
Chào các bạn, mình là Nicole, rất mong được làm quen và học cùng mọi người
Rusik nghiêng đầu, khẽ tựa má lên tay trái, tay còn lại viết nguệch ngoạc vài dòng lên lề vở. Rồi, như chẳng thể kìm nổi nữa, cô hơi cúi người về phía May, giọng nhỏ vừa đủ để không bị cô giáo để ý
Rusik
Rusik
*nói nhỏ* bạn mới trông tự tin ghê
Camila
Camila
Nicole, em chọn một chỗ ngồi đi
Nicole
Nicole
Dạ
Wein ngẩng lên khi Nicole kéo ghế ngồi xuống bên cạnh mình. Không biểu cảm gì rõ rệt, nhưng ánh mắt của Nicole hơi ngừng lại trong giây lát. May liếc sang Nicole, cô bạn mới vẫn đang ngồi thẳng lưng, mắt nhìn chăm chú về phía bảng như thể đã quen với mọi thứ từ lâu. Bút đã mở nắp sẵn, và nét chữ cô viết ra trông rất gọn gàng, đều đặn ghi chép lại những gì vẫn còn nằm trên bảng
May
May
*nói nhỏ* cậu nói đúng, Rusik
Camila
Camila
Các em còn 3 phút thảo luận
Rusik
Rusik
Ơ-
Các tiết học nối tiếp nhau, tiếng chuông reo vang lên kéo theo làn sóng học sinh ùa ra khỏi lớp, như vừa được giải phóng khỏi khuôn khổ, tiếng giày, tiếng cười đùa và những câu nói vụn vặt bắt đầu lấp đầy hành lang. May đang cúi người soạn túi vải nhỏ mang theo băng cá nhân, gạc, và vài thứ linh tinh khác, như thường lệ, cô luôn mang “hộp cứu thương mini” bên mình
Keito
Keito
May
Rusik nhìn về phía có giọng nói cất lên, ấm nhưng không bị khàn, pha chút tinh nghịch, cứ như nghe rồi thì không thể quên được. May ngẩng lên, không ngạc nhiên, cô rút một miếng băng cá nhân ra từ túi vải, đưa cho cậu
May
May
Lại nghịch gì rồi
Keito
Keito
Đâu có đâu
May
May
Tay cậu phải bó lại luôn để nó không bị thương nữa quá
Keito
Keito
*cười* có y tế di động ở đây tiện ghê
May
May
"y tế di động" ??? Thôi cũng được
Rusik ngồi chếch bên, mắt cô đã dõi theo từ khi Keito cất tiếng, không phải vì giọng nói của cậu, cũng chẳng phải vì bàn tay có vết xước. Mà là... gương mặt đó. Tim cô bỗng đập nhẹ một nhịp khác thường, không phải rung động mà là một kiểu chấn động thầm lặng, như khi vô tình nhìn thấy thứ gì đó thuộc về một giấc mơ cũ, hoặc một phần ký ức bị lấp dưới tầng bụi dày đặc
Rusik
Rusik
Kei...to ?
Keito
Keito
Hả, cậu gọi tui à-
Nhưng cậu ngưng giữa chừng, đôi mắt cậu mở lớn, như thể vừa nhận ra điều gì đó. Gương mặt vốn bình thản bỗng tái nhợt, và đôi môi khẽ mím lại như để chặn một câu gì đó sắp thốt ra. Họ nhìn nhau, chỉ vài giây, nhưng như dài ra vô tận. Trong mắt Keito, một vết hoảng hốt mờ mịt, một nỗi lo lắng không lời như thể một cánh cửa cũ kỹ vừa bất ngờ bật mở trong trí nhớ, và anh không sẵn sàng để đối diện nó. Cậu quay sang May, nhanh chóng cúi nhẹ
Keito
Keito
Cảm ơn
Rồi quay đi thật nhanh, bước chân dứt khoát, không ngoái lại. Chỉ còn lại hơi gió lùa từ cửa lớp và tiếng giày xa dần xuống hành lang
May
May
Cậu hù Keito à
Rusik
Rusik
Đâu có ?
May vẫn còn ngó theo hướng cửa lớp. Cô khẽ nhíu mày, rồi quay xuống cuối lớp nơi Wein đang ngồi, tay cầm một cuốn sách bìa cứng, ánh sáng nghiêng qua ô cửa sổ chiếu nhẹ lên hàng mi cậu nhanh chóng bị đám mây che mờ
May
May
Wein... Keito sao vậy? Tự dưng chạy khỏi lớp luôn
Wein ngẩng lên một chút, đôi mắt mà người ta thường cho là khó đoán. Cậu nhìn May, không vội trả lời, ánh mắt không tỏ ra ngạc nhiên cũng chẳng lo lắng. Chỉ là một thoáng lặng như để cân nhắc
Wein
Wein
*lắc đầu*
Rồi cậu cúi đầu trở lại với trang sách, như thể cuộc trò chuyện chưa từng bắt đầu. May hơi nhướng mày, cô nhìn Wein vài giây, cố tìm kiếm thêm điều gì đó nhưng cậu không hề động đậy. Tất cả chỉ là dáng ngồi im lìm, hai ngón tay kẹp trang sách như đã quen thuộc với mọi sự bất thường xung quanh
Rusik
Rusik
Wein, cậu không đi xem cậu ấy bị làm sao hả
Wein
Wein
Chẳng sao
Tay Wein chợt dừng lại khi đang lật một trang, vuốt nhẹ mép giấy, rung nhẹ tích tắc rồi tiếp tục hành động còn đang dang dở. Trong lúc cả lớp đã bắt đầu trở lại với không khí bình thường, Rusik không hề còn tâm trí để chú ý thêm đến những chuyện xung quanh. Lặng lẽ, cô tựa đầu xuống bàn, tay khoanh lại dưới má. Mây vừa trôi đi, ánh sáng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên không gian, làm nổi bật những vệt bụi lơ lửng trong không khí. Dù cho xung quanh lớp vẫn còn tiếng ồn ào, tiếng bàn ghế kéo, hay tiếng cười nói của vài bạn học, Rusik chẳng cần nghe thấy gì cả, cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, gối đầu lên hai cánh tay đang gập lại. Cảm giác mềm mại của khuỷu tay ép vào mặt, và tiếng thở dài nhẹ của mình như dội lại trong không gian nhỏ hẹp đó. Hơi thở của Rusik đều đặn và nhẹ nhàng
Rusik
Rusik
Sáng dậy trễ mà giờ vẫn buồn ngủ quá May ơi
May
May
Cậu nên quản lý thời gian ngủ khoa học hơn
Rusik
Rusik
Hôm qua tui ngủ sớm lắm á
May
May
Cậu có lại gọi điện cho chị ấy không
Rusik
Rusik
Giờ đó ở đất nước bên kia bán cầu mới là ban ngày nên tui tranh thủ gọi điện một chút
May
May
Chị của cậu bao giờ mới về nước
Rusik
Rusik
Chưa biết, cũng muốn chị ấy ở nhà với tui, nhưng chị ấy còn có cuộc sống riêng của mình
May
May
Khi nào vào tiết rồi tui gọi cậu dậy, chợp mắt đi
Keito đứng dựa lưng vào tường gạch lạnh, lưng áo dính mồ hôi. Gió thổi nhẹ qua hành lang, làm lay động vài tờ giấy dán thông báo, nhưng cậu chẳng buồn ngẩng đầu nhìn. Cậu đang nhìn bàn tay phải của mình, ngón trỏ có một vết xước nhỏ, máu đã ngưng rỉ, chỉ còn vệt khô sậm màu, cứng lại bên rìa móng. Nhưng thứ mà Keito thấy… không chỉ là vết xước. Trong đầu cậu, một hình ảnh chợt lóe lên. Mờ mịt, nhưng đỏ. Một thứ ánh sáng đỏ như máu, như hoàng hôn bị nhuộm chết bởi điều gì đó không thể gọi tên. Tiếng kim loại va chạm, mùi gỉ sắt, và… giọng hét yếu ớt vang lên giữa những âm thanh hỗn loạn. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá mờ, như một giấc mơ cũ rách vụn. Nhưng nó để lại dư âm rất thật trong ngực. Keito siết nhẹ tay lại
Keito
Keito
Không, không phải lúc này…

Chapter 2 : phép thuật

Căn phòng chìm trong tiếng quạt quay đều đều và tiếng lá xào xạc từ bên ngoài sân trường vọng vào. Rusik vẫn nằm trên bàn. May đã đi xuống phòng y tế, lấy thêm ít băng cá nhân và thuốc sát trùng. Không khí trong lớp lắng lại. Không ai để ý đến Nicole, cô vẫn trầm lặng nhưng có ánh mắt quá đỗi sắc sảo để chỉ là một người bình thường. Nicole bước đến gần Rusik, thật khẽ, như thể không muốn tiếng giày vang lên quá lớn, tay cô cầm một mảnh giấy gấp nhỏ, thứ gì đó được viết bằng nét chữ cong nghiêng, in hằn như thể người viết đang lo lắng hoặc giận dữ. Cô cúi xuống, nhẹ nhàng mở ngăn ba lô của Rusik, chuẩn bị nhét lá thư vào. Nhưng đúng lúc đó- một bàn tay lạnh và chắc nắm lấy cổ tay cô. Hai người đứng đối diện nhau, không nói thêm lời nào. Wein nhìn thẳng vào mắt Nicole bằng ánh nhìn sắc lạnh, sâu và không gợn chút do dự. Nhưng cũng không hẳn là thù địch. Nicole không né tránh. Đôi mắt cô cũng không chớp, chỉ hơi chao nhẹ như thể đang đánh giá cậu. Im lặng, không có ai khác chứng kiến. Cuối cùng, Nicole buông tay trước. Cô chậm rãi rút lá thư lại, giấu dưới lòng bàn tay, rồi xoay người bước đi, không nói lời nào. Dáng điềm tĩnh, nhưng môi mím chặt, dấu hiệu của một người chưa từ bỏ điều mình định làm. Wein nhìn theo, đôi lông mày nhíu lại một thoáng. Rồi cậu cúi xuống nhẹ nhàng đóng ngăn ba lô Rusik lại, như chưa từng có chuyện gì xảy ra
Nicole
Nicole
Ít nhất cũng nên có tiếng bước chân chứ, cậu thật biết cách dọa người
Tiết học vẫn chưa bắt đầu, ở cánh cửa lớp phía sau, một cái bóng vừa xuất hiện. Keito, cậu đứng đó, không bước vào, cũng không gõ cửa hay cất tiếng gọi. Khi Wein nhìn cậu, Keito khẽ gật đầu, rồi đưa hai ngón tay ra hiệu về phía hành lang. Không cần lời nói, cử chỉ ấy quá rõ, Wein đặt cuốn sách xuống bàn. Đôi mắt không có vẻ ngạc nhiên. Cậu đứng dậy, im lặng bước ra khỏi lớp, Nicole chợt mỉm cười như vừa thấy một câu chuyện thú vị
Rusik
Rusik
Hửmmm
Rusik không chợp mắt nữa, cô nhìn xung quanh, khi đã chắc rằng cô chưa ngủ qua giờ ra chơi, cô mới định đứng dậy. Tay chống lên bàn, một chân chầm chậm bước, có vẻ như chân vẫn hơi âm ỉ cơn đau dù không quá rõ ràng. Trong lớp học lúc này chỉ có Nicole, đoạn Nicole mở lời
Nicole
Nicole
Sau giờ học, gặp tôi trên tầng thượng
Rusik
Rusik
Cậu muốn hẹn tui sao
Nicole
Nicole
Đúng vậy, đừng trễ giờ đấy
Rusik
Rusik
Được chứ, nếu có gì muốn biết về lớp, cứ hỏi tui nhé
Nicole vuốt ve lại mái tóc xoăn của mình, có vẻ là một cô gái kiêu kì. Đôi giày đen bóng lướt nhẹ trên nền gạch, mỗi bước đều chắc chắn và tự tin như đã tính trước. Không khí xung quanh cô dường như cũng chậm lại, cô trở về chỗ ngồi, không nhìn ai, không nói lời nào. Nicole ngồi xuống, vắt chéo chân, tay đặt hờ lên bàn, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, như thể tất cả những người còn lại trong lớp đều mờ nhạt. Cái cách cô ngẩng đầu, lưng thẳng, ánh mắt cao ngạo rõ ràng là dáng vẻ của một người biết mình đang nắm thế chủ động
Rusik
Rusik
May, cậu đi đâu vậy
May bước vào lớp, chợt nở nụ cười
May
May
Lấy đồ ấy mà, sao cậu lại đi lung tung rồi
Rusik
Rusik
Tui muốn ra khỏi lớp một chút, có thể tìm ai đó
May
May
Cậu tìm ai
Rusik
Rusik
À, không có gì
May
May
Cậu đừng đi nữa, chân của cậu cần được nghỉ ngơi
Rusik
Rusik
Nó đâu đến nỗi tệ
Gió trưa lướt qua hành lang, mang theo hương cỏ mới cắt từ sân trường phía dưới. Mặt trời đứng bóng, chạm giọt nắng rực rỡ xuống từng tán cây, tạo nên những đốm sáng lấp lánh loang lổ khắp khoảng sân. Rusik đứng dựa vào lan can, cánh tay khoanh hờ trước ngực, mắt nhìn xuống dưới như không thật sự tập trung. Ánh nắng phản chiếu trong đôi mắt cô một cách dịu dàng, nhưng khóe môi mím nhẹ lại. Cô không nói gì, chỉ nhìn chăm chú về phía sân trường, nơi học sinh đang dần tản ra hoặc quay về lớp. Tiếng chuông vào tiết vang lên, xé tan khoảng tĩnh lặng đầy nắng. Cánh cửa các lớp bật mở, học sinh lục tục trở về chỗ ngồi. Rusik vẫn chưa nhúc nhích. Cô ngẩng đầu lên, mắt lướt qua từng gương mặt đang đi vào lớp. Như thể đang tìm kiếm một điều gì đó, một ai đó
May
May
Rusik, vào tiết học rồi, vào đi
Rusik
Rusik
À ừm
Rusik vào lớp, ánh mắt vẫn nhìn lại phía sau. Cho đến khi Keito và Wein xuất hiện trong tầm mắt
May
May
Cậu nhìn gì vậy
Rusik
Rusik
* quay đi * không, tui đang suy nghĩ vu vơ thôi
May
May
Cậu đang nhìn Keito và Wein sao
Rusik đăm chiêu suy nghĩ
Rusik
Rusik
Có thêm bạn cũng vui mà nhỉ
May
May
Trời ạ, thì ra là muốn kết bạn
Rusik
Rusik
May, cậu có để tui chơi với những bạn khác không
May
May
Tui không phải là người ích kỷ, cậu thật tình *cười*
May
May
Nhưng mà...
Rusik
Rusik
Sao ?
May
May
Hình như Keito không thích cậu, phản ứng lúc cậu ấy nhìn cậu rồi chạy đi, rồi bây giờ nữa
May
May
Cậu ấy cố tránh ánh mắt của cậu, bộ hai cậu có chuyện gì hả
Rusik
Rusik
* nhún vai * không biết
Ánh nắng cuối ngày len qua ô cửa sổ lớp học, rơi thành từng vệt vàng trên mặt bàn. Không khí tan học rộn ràng, tiếng ghế kéo, tiếng sách vở đóng lại lẫn vào những câu chuyện vụn vặt. Khi vừa gần đến cổng trường, Rusik đứng khựng lại, quay sang May khi tay vừa nắm chặt một bên quai đeo
Rusik
Rusik
Tui đi lấy đồ bỏ quên đã, cậu về trước đi
May
May
Lấy gì vậy, tui đi cùng với
Rusik
Rusik
Tui tự đi được rồi, mai gặp nha
May
May
*gật đầu* cậu nhớ để quên ở đâu không vậy
Rusik
Rusik
Nhớ mà nhớ mà
Không chờ May hỏi thêm, Rusik đã vọt lẹ, nhảy qua hai bậc cầu thang một cách nhẹ tênh rồi mất hút nơi hành lang. May đứng đơ mất vài giây, nhìn theo cái bóng vừa lướt đi… rồi chỉ thốt ra một câu rất chân thành
May
May
Dân điền kinh có khác, mới đó đã quá xa rồi
Rusik len lỏi qua hành lang yên tĩnh, tay giữ quai cặp, đôi giày cũ va nhẹ vào sàn. Cô không thật sự quên đồ, cô đang đi đến nơi hẹn. Sân thượng. Nơi gió cao, ánh sáng nhạt và những câu hỏi chưa lời đáp đang chờ cô ở đó
Rusik
Rusik
Nicole, tui đến rồi đây
Nicole đang đứng cách đó vài bước. Trong tay cô là một chiếc gương gập nhỏ màu bạc, phản chiếu ánh chiều tà lạnh lẽo. Cô đang soi lại môi mình, khẽ nghiêng đầu như đang kiểm tra sự hoàn hảo trong từng chi tiết. Chỉ khi gập chiếc gương lại với một tiếng tách dứt khoát, Nicole mới từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi thẳng vào Rusik. Không có lời chào, không một nụ cười. Chỉ là một ánh nhìn, bình thản nhưng đè nặng, như thể cô đang đánh giá thứ gì đó thấp hơn mình rất nhiều
Nicole
Nicole
Vào vấn đề chính vậy
Câu nói trôi ra nhẹ như gió nhưng sắc như lưỡi dao mỏng. Rusik khựng lại, cô chưa đáp, chỉ siết chặt quai cặp trong tay. Nicole bước lại gần một bước, tay cầm gương buông thõng bên hông như thể chẳng cần đề phòng. Mái tóc bay nhẹ, váy khẽ lay động. Cái cách cô đứng, cái cách cô nhìn, như thể sân thượng này là của riêng mình
Nicole
Nicole
Trước hết, chuyện chúng ta gặp nhau ngày hôm nay là bí mật
Rusik
Rusik
Tại sao
Nicole không trả lời ngay. Cô đưa tay lên, vuốt nhẹ tóc ra sau tai, động tác có vẻ rất tự nhiên nhưng giọng nói thì không giấu được sự tính toán
Nicole
Nicole
Sẽ phiền lắm biết chưa
Một nhịp gió lướt qua. Rusik vẫn nhìn thẳng vào Nicole, không rời. Nicole lại tiếp lời, lần này mắt cô hơi nheo lại như để dò phản ứng
Nicole
Nicole
Cậu quen biết Wein ?
Rusik
Rusik
Bạn cùng lớp thôi, không hẳn là quen
Nicole
Nicole
Tôi muốn nhân tiện hỏi chút thông tin về cậu mọt sách ấy, tốt nhất là nên nhiều hơn một cái tên
Rusik
Rusik
Cậu có thể tự mình hỏi mà
Nicole
Nicole
Nếu tự hỏi thì tôi nhờ cậu làm gì
Rusik nắm chặt quai cặp. Cô không ngờ cuộc gặp đơn giản lại thành ra thế này, một cuộc mặc cả ngầm giữa hai người chưa từng hiểu nhau
Rusik
Rusik
Tui không biết gì về Wein, ít nhất là lúc này
Nicole rút từ trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng màu đen, viền ánh bạc. Cô xoay nó giữa hai ngón tay như đang cầm một quân bài, nở nụ cười kì lạ rồi không chờ Rusik phản ứng, cô giơ tay ném chiếc thẻ về phía cô. Rusik giật mình, đưa tay ra bắt nhưng hụt. Chiếc thẻ rơi xuống sàn bê tông lạnh, xoay vài vòng trước khi nằm yên giữa khoảng nắng vàng mỏng. Rusik nhìn nó, không nhặt. Ngẩng lên, cô bắt gặp ánh mắt của Nicole đang nhìn mình, nửa như chờ đợi, nửa như khinh thường.
Nicole
Nicole
Tui không có ý xấu, chỉ muốn làm quen với bạn cùng lớp thôi, cậu có lo xa quá không
Rusik
Rusik
Tui không biết gì để nói. Và nếu có...tui cũng không bán rẻ người khác như vậy
Rusik
Rusik
Cậu tìm nhầm người rồi
Im lặng, gió sân thượng thôi không còn vui vẻ nữa. Rusik cúi xuống, nhặt chiếc thẻ, không vì tham, mà vì không thích để nó nằm đó. Cô nhìn vài giây, rồi bước đến chiếc ghế đá gần lan can. Đặt chiếc thẻ lên mặt ghế
Rusik
Rusik
Tui sẽ giữ bí mật chuyện hôm nay vì cậu muốn như vậy
Rusik quay lưng, bước dọc theo viền sân thượng, ánh nắng sắp tắt hắt lên mái tóc cô một màu vàng rực nhạt dần. Chỉ vài bước nữa là tới cửa. Nhưng đột nhiên… Một luồng gió lạ lướt qua. Không, không phải gió mà là thứ gì đó đậm đặc hơn, lạnh hơn, và… tối hơn. “Vút!” Một sức mạnh vô hình phóng đến từ phía sau, như một cơn gió đen cuộn xoáy. Rusik chỉ kịp xoay người trong nửa giây rồi cả cơ thể bị hất mạnh về phía lan can. Lưng cô đập vào mép sắt lạnh buốt, và rồi cô chao người, mất thăng bằng. Thế giới lật ngược. Không khí vọt lên mũi, tóc bay tán loạn. Cô rơi. Thời gian như bị kéo dài. Mọi thứ diễn ra nhanh đến mức… không thực. Trong khoảnh khắc mỏng manh ấy, giữa cảm giác trống rỗng nơi bụng và gió xé bên tai, Rusik vẫn đủ tỉnh táo để nghĩ
Rusik
Rusik
(đó là gì ?!, không phải...gió...)
Chỉ còn bầu trời phía trên, tường trắng bên cạnh, và mặt đất đang đến gần, quá nhanh. Bóng Rusik rơi thẳng xuống từ tầng thượng nhưng cô không chạm đất. Một vòng tay đón lấy cô, cú va chạm êm dịu hơn cô tưởng, nhưng cơn choáng vẫn ập tới như sóng dữ. Tai cô ù đi như vừa chui ra khỏi đáy nước. Gió vẫn còn vương lại trong phổi. Mắt cô mờ đi và ánh sáng vỡ ra thành những quầng trắng lóa, cô thở hắt. Rồi cảm nhận một luồng đau rát lan từ cánh tay trái
Rusik
Rusik
Thứ gì… đang mọc lên từ trong da...
Rusik
Rusik
Tay của mình...
Khi ánh nhìn dần trở lại, gương mặt đầu tiên hiện rõ… là Wein. Cậu đang siết chặt cổ tay cô, mặt nghiêng xuống, ánh mắt không chút hoảng hốt. Từ vết thương của Rusik, một trồi hoa đỏ thẫm đang mọc lên từng cánh hoa như đốt cháy từ bên trong da thịt. Cô nhắm chặt mắt, cắn răng chịu đựng, cơn đau dồn đến như rễ cây len lỏi vào mạch máu
Wein
Wein
Chịu một chút
Rồi cậu nâng tay cô lên ngang mặt, cắn thẳng vào gốc hoa. Máu trào ra, cậu dùng miệng kéo rách nó ra khỏi tay Rusik. Ngay lập tức, bông hoa đứt lìa, rút ra khỏi da thịt như chưa từng là một phần cơ thể cô, hoa rơi xuống đất, những giọt máu dưới đất dần bị nó hút vào. Rusik bật ra một hơi mạnh như trút được gánh nặng, mồ hôi đẫm hết áo. Wein đưa tay lên miệng, dùng mu bàn tay lau đi vết máu trên mặt. Rusik ngồi phịch xuống đất, hai tay chống trên nền xi măng
Rusik
Rusik
Wein..., cậu đã cứu tui, cậu đã cứu tui
Wein mở cặp xách, lấy ra một mảnh vải, quấn quanh vết thương cho Rusik. Nicole nhìn từ trên xuống, gương mặt khó chịu vô cùng, dẫm mạnh xuống nền đất. Nicole hơi khựng lại, cô chớp mắt, nụ cười biến mất
Nicole
Nicole
*Ashhh*
Keito
Keito
Sia...
Trên sân thượng, chỉ còn lại Keito đối mặt với Nicole. Ánh chiều đổ bóng họ dài trên nền gạch xám, không khí vẫn còn dao động sau đòn ma thuật vừa rồi. Một làn gió bất ngờ quét ngang, sau lưng Nicole, một cô gái khác hiện ra, ánh mắt màu đỏ như than cháy âm ỉ, Sia
Keito
Keito
Dừng lại, cậu không thể làm gì được nữa đâu
Sia
Sia
Keito, đây không phải chuyện của cậu
Keito
Keito
Nếu cậu còn tiếp tục, tui sẽ ngăn cậu… lần này là thật (mắt của Nicole có gì đó không ổn, mình phải nhớ kĩ chi tiết này)
Một khoảng lặng. Ánh mắt Nicole lạnh đi. Nhưng trong một khoảnh khắc, có gì đó giống… ngập ngừng. Keito bước tới, thêm một bước nữa. Giọng cậu nhỏ hơn, gần như thì thầm nhưng đầy cương quyết
Keito
Keito
Sao cậu phải làm vậy
Sia
Sia
Ngu ngốc
Rồi “BÙM!”. Một làn sóng năng lượng hất Keito về phía sau vài bước ngắn. Khi Keito ngẩng lên lại, Sia đã biến mất. Nicole chậm rãi xoay người. Cô vuốt lại tóc, như thể chẳng có gì vừa xảy ra. Ánh mắt lướt nhìn khoảng không vừa có một màn kịch nổ ra, bình thản, nhưng sâu bên trong như có gì đen tối vừa chạm đáy
Keito
Keito
Sia, Sia !
Nicole
Nicole
Chóng vánh quá, chưa kịp xem kịch hay mà
Nicole quay gót bỏ đi
Keito
Keito
Cậu đi đâu
Nicole cười nhạt, mắt không nhìn thẳng Keito mà chăm chú sửa lại cổ tay áo. Giọng nói mang theo vẻ bỡn cợt quen thuộc
Nicole
Nicole
Chụp bìa tạp chí vào bài báo thời trang
Nicole khẽ nhún vai, đi ngang qua cậu như thể không hề có chuyện gì xảy ra. Mùi nước hoa thoảng qua dịu, nhưng lạnh. Keito nhìn theo, ngớ người rồi mới có thể bật ra thành lời
Keito
Keito
Cậu ấy là "người của công chúng"
Còn về Sia…Cậu biết. Cậu hiểu rõ những lớp mặt nạ cô ta đang dùng, và kế hoạch còn dang dở kia sẽ không dừng lại chỉ sau một lần đẩy ai đó khỏi lan can. Keito nhìn xuống tay mình. Trong lòng bàn tay, một chiếc ghim cài hình bông hoa cúc trắng, móp nhẹ ở một bên, thứ Sia đánh rơi, hoặc… cố ý để lại. Keito nắm nó lại, khẽ cau mày

Chapter 3 : bữa tiệc

Cuối giờ học, cô Camilla đứng trên bục giảng, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn cả lớp. Gương mặt có chút mỏi mệt nhưng ánh mắt ánh lên sự hài lòng
Camila
Camila
Trước khi tan học, cô thay nhà trường cảm ơn các em vì đã tích cực hỗ trợ cho các hoạt động của trường trong tuần qua. Thầy cô thật sự trân trọng sự cố gắng của các em
Cả lớp rộ lên tiếng vỗ tay nhẹ, vài tiếng xì xào xen lẫn tiếng thở phào. Nicole lúc đó đứng dậy từ bàn cuối, vươn người lên một chút để giọng vang rõ hơn. Tóc cô xõa một bên vai, nụ cười rất tự tin và rất..."Nicole"
Nicole
Nicole
Nếu đã vậy, em muốn cảm ơn mọi người theo cách riêng của mình
Nicole nhìn Wein, rồi nhìn cả lớp, tay vuốt ve lọn tóc trên vai
Nicole
Nicole
Tối nay, em sẽ mời cả lớp đi ăn ở nhà hàng Lune Blanche gần trung tâm. Toàn bộ chi phí em sẽ lo liệu
Lớp học rộ lên tiếng bất ngờ, "nhà hàng đó rất đắt đỏ nhỉ", "đồ ăn ở Lune Blanche rất là ngon", " sao ấy có đủ tiền khao cả lớp luôn vậy". Cô Camilla nhíu mày nhẹ, nghiêng đầu về phía Nicole, giọng cô giáo vẫn dịu dàng nhưng đầy quan tâm
Camila
Camila
Nicole, em không cần phải gánh hết chi phí đâu. Chuyện này có thể…khá tốn kém đấy
Nicole
Nicole
Tiền không phải điều em bận tâm, thưa cô, chỉ cần các bạn đến là được
Cả lớp nhìn nhau, không khí bỗng trở nên vừa sôi nổi, vừa có gì đó khó đoán, một vài ánh mắt tò mò, một vài nụ cười kín đáo. Nicole lấy điện thoại ra, thoáng lướt màn hình, rồi nói thêm
Nicole
Nicole
Gặp nhau lúc 7 giờ tối, em sẽ sắp xếp các hoạt động nhỏ để cả lớp có thể tham gia, đừng ai từ chối đấy
Tiết học kết thúc trong tiếng bàn ghế kéo loạt xoạt và những tiếng nói chuyện rộn ràng. Dù chỉ mới là lời mời ăn tối, nhưng Nicole đã tạo ra một tâm điểm, một vệt xoáy nhẹ trong bầu không khí vốn đã không còn yên tĩnh. Trên đường rời khỏi lớp học, ánh nắng trưa đã nghiêng, vắt lên hành lang vàng nhạt. Rusik đeo ba lô chéo, bước song song cùng May
Rusik
Rusik
Tui chưa từng đến nhà hàng kiểu đó… cũng chưa đi ăn tối chung với lớp bao giờ nữa
Rusik
Rusik
Nicole đúng là biết cách khiến người khác chú ý. Nhưng mà... mời cả lớp đi ăn nhà hàng xịn xò như vậy, chắc là không đơn giản chỉ để cảm ơn đâu
May
May
Có thể, nhưng mà dù sao cũng là cơ hội tốt để tụi mình nói chuyện với mọi người hơn
Rusik đang đi bên cạnh May thì chợt dừng lại. Từ xa, trên lối đi rợp bóng hàng cây dẫn ra cổng trường, cô thấy Keito đang sải bước bên cạnh Wein. Cả hai nói chuyện nhỏ nhẹ, trông thân thiết nhưng không quá cởi mở. Bóng họ đổ dài xuống nền gạch nhạt màu
May
May
Sao dừng lại vậy
Rusik không trả lời ngay, cô chỉ nhìn chằm chằm vào hai người phía trước. Tim đập lặng lẽ trong lồng ngực, một ý nghĩ vụt qua đầu cô như ánh sáng trong khung cửa chớp
Rusik
Rusik
Hay là chúng ta rủ họ cùng về
Cô chưa từng làm thế. Nhưng có cái gì đó thúc đẩy, cảm giác muốn gần hơn với nhóm bạn mà cô bắt đầu để ý, bước lên được một bước, Rusik lại khựng lại, trong đầu cô chợt nảy ra những hình ảnh, lúc cô gọi tên Keito, và ánh mắt cậu ấy nhìn cô, như thể bị dội về một ký ức đau đớn nào đó. Mặt cậu tái nhợt, như thể... sợ điều gì. Ánh mắt cô rơi xuống tay trái đang quấn băng. Dưới lớp vải trắng vẫn còn âm ỉ vết đau, vết tím ẩn sau làn da như bằng chứng sống động rằng điều cô nhìn thấy lúc đó là thật, không thể nhầm
May
May
Rusik, có qua đó không
Rusik
Rusik
Tối nay hẳn gặp họ
May
May
Cậu đổi ý nhanh thật đấy
Rusik
Rusik
Tui chỉ là muốn xác nhận lại một thứ
May
May
Là gì
Rusik ngẫm lại một lát, rồi mới chần chừ lên tiếng
Rusik
Rusik
Không quan trọng đâu
Trên con đường rợp nắng dẫn ra khỏi cổng trường, Keito bước đều cạnh Wein, bước chân dường như nhanh hơn thường lệ. Gió nhẹ lướt qua, cuốn theo mùi hoa phượng nhàn nhạt còn sót lại từ đầu hè. Cậu liếc nhẹ qua vai. Ở phía xa, nơi hành lang tầng dưới đổ bóng, Rusik đang đứng. Cô không nói gì, nhưng ánh nhìn của cô như đang đuổi theo cậu, lặng lẽ, khó đoán. Keito nuốt khan một cái, vảm giác như ánh mắt ấy có thể xuyên qua lớp áo, xuyên cả những lớp phòng bị bên trong cậu, nó khiến cậu bất an
Keito
Keito
Đi nhanh hơn chút
Wein liếc nhìn thoáng qua, rồi không nói gì, bước chân bỗng dài hơn. Keito nhìn sang, cậu không biết có phải Wein cũng thấy ánh mắt của Rusik không, nhưng với Wein, không cần nói ra. Dù yên lặng như mặt hồ, nhưng Wein vẫn luôn hiểu, và lúc này, cậu chắc chắn Wein đã hiểu. Một cơn gió mạnh hơn thổi qua, làm tóc Keito rối nhẹ, cậu hít sâu, cố ổn định hơi thở, nhưng trong lòng vẫn không thể gạt đi sự thật rằng mọi thứ đã bắt đầu chuyển động... kể từ lúc Rusik xuất hiện
Keito
Keito
Wein, tui không nghĩ rằng thời gian qua tụi mình đã bỏ qua một chi tiết như vậy
Keito
Keito
Như đã nói, nếu không thành công, cả tui và cậu sẽ không về...
Con hẻm nhỏ dẫn về khu nhà yên tĩnh chỉ còn vài bước nữa, nắng chiều đã nhạt màu, trải dài thành những vệt cam nghiêng nghiêng trên mặt đất. Wein vẫn sải bước cạnh Keito, dáng đi bình thản như mọi ngày, nhưng rồi, đột ngột, cậu chậm lại. Không lời báo trước, Wein đưa tay trái lên, giữ lấy cổ bàn tay phải của mình, đôi mắt khẽ nhắm lại, không một âm thanh, không nhăn mặt, không bộc lộ cảm xúc gì ra ngoài nhưng chỉ cần vậy cũng đủ khiến Keito cảnh giác
Keito
Keito
Wein?
Cậu bước thêm vài bước rồi dừng phắt lại, quay đầu, thấy Wein vẫn đứng đó, đầu hơi cúi, bàn tay phải được che chắn kỹ dưới tay còn lại. Không nói thêm lời nào, Keito lập tức bước nhanh trở lại, cậu vòng ra phía sau lưng Wein, luồn tay vào cặp xách của cậu, vốn đã quá quen vị trí mọi thứ, và lấy ra một chiếc chìa khóa nhỏ bạc màu
Keito
Keito
Vào nhà đã
Không đợi đồng ý, cậu nắm lấy cổ tay áo Wein, kéo cậu rẽ sang lối hẹp bên cạnh nơi có căn hộ quen thuộc mà Keito đã đến không biết bao nhiêu lần. Chỉ vài giây sau, cửa đóng lại sau lưng họ, Keito đặt cặp xuống, xoay người đối diện với Wein. Ánh sáng trong nhà dịu hơn ánh nắng ngoài đường, nhưng đủ để cậu thấy sắc mặt Wein lúc này trắng bệch hơn bình thường
Keito
Keito
Tay của cậu...?
Wein vẫn không nói gì, cậu chỉ khẽ lắc đầu. Cử chỉ chậm, như thể đang cố tránh mọi chuyển động thừa, nhưng chính sự im lặng đó càng khiến Keito lo hơn
Keito
Keito
Tui biết là cậu không thích nói nhưng phải nói để tui-
Wein
Wein
Không gì
Wein ngắt lời, mắt vẫn không mở. Giọng cậu nhỏ, bình thản như thường lệ, nhưng Keito nghe thấy sự gượng gạo ẩn trong từng âm tiết. Một khoảng lặng phủ xuống giữa hai người, Keito không hỏi nữa, nhưng cậu cũng không rời khỏi đó, chỉ im lặng ngồi xuống đối diện với Wein. Trong không gian tĩnh lặng của căn hộ, chỉ có ánh sáng nhạt từ cửa sổ rọi lên sàn gỗ, Wein ngồi lặng yên, lưng dựa vào thành ghế, mắt nhắm, tay vẫn nắm hờ cổ tay còn lại, sắc mặt cậu không khá hơn, trắng bệch và mỏng như tờ giấy dưới ánh chiều tà. Keito chầm chậm bước lại gần, ngồi xuống trước mặt, không nói gì, cậu giơ tay lên, khẽ đặt lên trán Wein, lòng bàn tay mát lạnh đối lập hoàn toàn với làn da nóng âm ấm bên dưới
Keito
Keito
Nghe này, tối nay đừng đi đâu hết, kể cả buổi tiệc của Nico
Một thoáng im lặng ,rồi Keito rút tay về, chống khuỷu tay lên đầu gối, nhìn thẳng vào Wein. Wein hơi nghiêng đầu, như thể nghe rất rõ từng chữ, nhưng vẫn không phản bác hay gật đầu, chỉ đơn giản là... tiếp nhận. Keito đứng dậy, bước ra khỏi phòng khách, nhưng trước khi đi hẳn, cậu quay đầu lại một lần nữa
Keito
Keito
Cậu đã chạm vào bông hoa đó ?
Wein vẫn ngồi đó, bất động, nhưng lần này, bàn tay cậu đã rời khỏi cổ tay kia, thả lỏng xuống thành ghế, đầu cũng dựa vào đó
Keito
Keito
Nó là một trong những thứ kinh khủng nhất bọn họ có thể làm, biến bông hoa vô hại thành lưỡi dao, máu bị pha lẫn với nó cũng phải tẩy thật sạch, không được để lại một chút gì
Keito
Keito
Wein, bây giờ cậu cứ...
Keito đứng nơi ngưỡng cửa, ánh sáng từ hành lang hắt vào tạo thành một đường viền mềm quanh dáng cậu. Cậu khẽ quay đầu lại lần nữa, trong căn phòng im ắng ấy, Wein vừa mới trượt người khỏi thành ghế. Tư thế không hẳn là nằm, nhưng đủ để biết cậu đã không còn sức giữ mình ngồi thẳng nữa, một cánh tay rũ xuống mép ghế, bàn tay mở hờ, mái tóc khẽ động dưới làn gió lùa qua khe cửa sổ. Khuôn mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng có điều gì đó như một dấu hiệu lặng lẽ của sự mệt mỏi len lỏi giữa những khoảng trống im lìm ấy. Cậu chỉ khẽ nghiêng đầu, thở một hơi rất nhẹ... và quay đi, bàn tay đặt lên nắm cửa, xoay nhẹ. Cánh cửa khép lại sau lưng Keito mà không gây ra một tiếng động nào, ngôi nhà trở về với sự yên tĩnh vốn có
Keito
Keito
(được rồi, thay cậu ấy tham dự buổi tiệc thôi)
Chiếc taxi màu bạc trượt qua con phố lung linh ánh đèn, dừng lại nhẹ nhàng trước một nhà hàng cao tầng với mặt kính phản chiếu ánh hoàng hôn cuối cùng trong ngày. May bước ra trước, váy trắng ngà hơi ôm eo và tay áo voan lửng làm cô trông dịu dàng nhưng không kém phần nổi bật. Rusik theo sau, váy xanh pastel nhẹ nhàng, tóc cột lệch một bên, bên tai đeo một bông tai nhỏ hình giọt nước. Dù không thường ăn diện, hôm nay Rusik trông chỉnh tề một cách đáng ngạc nhiên, vừa lịch sự, vừa giữ được sự trẻ trung và năng động vốn có
Rusik
Rusik
Uầy, mặt tiền cũng "không đùa đâu"
Biển hiệu nhà hàng bằng chữ vàng lấp lánh, ánh đèn LED âm dưới nền hắt lên tạo hiệu ứng lộng lẫy như sảnh khách sạn năm sao. Biển hiệu nhà hàng bằng chữ vàng lấp lánh, ánh đèn LED âm dưới nền hắt lên tạo hiệu ứng lộng lẫy như sảnh khách sạn năm sao
Rusik
Rusik
May, chỗ này giống như một nơi của giới thượng lưu ấy
May
May
Thì đúng vậy còn gì
Rusik bước vào thang máy có tường kính trong suốt. Khi cánh cửa khép lại, Rusik ngước nhìn dãy số tăng dần trên bảng điều khiển, rồi liếc sang thành phố đang thu nhỏ dần dưới chân, cô im lặng một lúc, mắt tròn lên vì choáng ngợp. May bật cười nhẹ, nhìn Rusik với ánh mắt vui vẻ nhưng không giấu được chút háo hức, cả hai đều biết, buổi tối hôm nay sẽ khác biệt. Cửa thang máy mở ra với tiếng *ding* nhẹ nhàng. Trước mặt họ, là không gian sang trọng ấm cúng với ánh đèn vàng dịu, bàn ghế phủ vải trắng, từng chậu cây được chăm chút cẩn thận đặt quanh ban công nhìn xuống góc phố lung linh ánh đèn xe. Ở phía xa, Nicole đã ngồi tại bàn lớn gần ban công, ly nước ép đỏ trong tay, ánh mắt như lướt qua mọi người với phong thái chủ nhân bữa tiệc
Camila
Camila
Nicole, cô cảm ơn em vì đã tạo ra một dịp để gắn kết các bạn với nhau
Nicole
Nicole
Gắn kết...em cũng hy vọng vậy
Tiếng giày cao gót của Nicole khẽ gõ lên sàn đá lát bóng loáng khi cô đột ngột đứng dậy, ly nước ép vẫn còn chưa uống cạn, hơi lạnh trên thành ly còn đọng sương, nhưng ánh mắt cô không dành cho nó nữa. Nicole nhìn về phía cửa thang máy vừa mở ra, không phải vì Rusik và May, họ đã đến trước, đang bước vào bàn với vẻ lịch sự xen lẫn chút e dè nơi không gian sang trọng này. Mà là... vì hai người vừa bước ra sau họ, Wein và Keito
Camila
Camila
Ừm... thường dự tiệc sẽ có chỗ để phong bì... không biết nó ở đâu
Nicole
Nicole
Em không để hòm thư đâu, em không cần ai đưa tiền để tham dự hoạt động- mang tính lớp học này
Camila
Camila
Cô biết em thoải mái trong chuyện tiền bạc, nhưng mà cô...
Nicole
Nicole
Em không cần ai làm việc vô ích, em đã nói là em đãi, thì một xu của người khác, em cũng không động đến
Nicole
Nicole
Cô cũng yên tâm, em biết cô có ý tốt, em trân trọng điều đó
Nhưng ánh mắt Nicole thì không rời khỏi Wein, cô nhìn cậu với ánh nhìn lạnh, tập trung, như thể thế giới xung quanh vừa mờ đi. Một ánh nhìn đã khoá chặt, cô không cười, không chớp mắt, chỉ đơn giản là dõi theo cậu như thể đã chờ đợi điều này từ trước, một sự xuất hiện được dự đoán, và giờ đã thành hiện thực. Rusik vô thức liếc nhìn Nicole, nhận ra điều gì đó bất thường, còn May, vẫn đang nhẹ nhàng kéo ghế cho cả hai, không nhận ra không khí vừa khẽ đổi màu, một chút căng, một chút lạnh... và hoàn toàn không phải vì điều gì ai đó vừa nói ra
May
May
Cậu có định... đến chào hỏi họ không
Rusik
Rusik
Chút nữa...
Cô gật nhẹ đầu, không hỏi thêm. Dù hơi thắc mắc bởi cô thấy rõ ánh mắt ban nãy của Rusik đã chạm phải Keito và dừng lại lâu hơn bình thường nhưng với người bạn thân, đôi khi biết im lặng cũng là một cách thể hiện sự thấu hiểu
Rusik
Rusik
May, cậu đã từng gặp một người lạ nhưng lại thấy quen chưa
May
May
Những bệnh nhân khám định kì, họ hay khám đi khám lại lắm
Một nhân viên nhà hàng nhẹ nhàng bước tới, tay cầm menu da lật gọn. "Xin chào quý khách, hai cô muốn dùng gì trước ạ"
May
May
Cậu uống gì không
Ánh đèn vàng phía trên làm mái tóc của cả hai ánh lên dịu dàng, lồng vào nhau giữa tiếng nhạc dương cầm xa xa và tiếng người trò chuyện rì rầm. Rusik hơi thẳng lưng lại, mỉm cười nhỏ rồi trả lời với nhân viên, như thể bây giờ cô mới thực sự cảm thấy... một phần của buổi tiệc
Rusik
Rusik
Trà lạnh, cảm ơn
Nicole không nhìn Rusik, cô chỉ khẽ nghiêng đầu, ra hiệu bằng ánh mắt cho một nhân viên phục vụ đứng gần quầy pha chế. Người đó gật nhẹ, bước đến bàn như một phần bình thường trong quy trình. Ly trà lạnh màu vàng nhạt được đặt trước mặt Rusik một cách gọn gàng, Rusik mỉm cười cảm ơn và đưa tay cầm ly lên. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một tiếng nhẹ vang lên, một đồng xu cũ kỹ, có vệt oxi hóa, rơi vào đáy ly. Nó xoay một vòng trong lớp nước, ánh lên như ánh kim loại mới tinh
May
May
Chờ đã
May giật lấy ly nước, nâng lên và ngửi nhẹ, rồi lập tức che mũi lại, đẩy ly ra xa
Rusik
Rusik
Sao vậy *ngạc nhiên*
May
May
Có mùi hạnh nhân
May
May
Rusik, đừng đụng vào, có Kali... đồng xu kia cũng phản ứng hoá học nên nhìn như mới đánh bóng
Rusik sững sờ, quay mạnh sang phía nhân viên phục vụ khi nãy, đang định đi về phía bếp
Rusik
Rusik
Sao anh làm vậy, anh là ai
Người đó quay lại nhìn, một ánh nhìn lạnh, không hề sợ hãi rồi quay đầu bỏ chạy. Rusik lập tức đứng dậy, còn May thì vẫn ngồi chết lặng. Bên kia bàn tiệc, Wein cũng đã rời bàn, khi người phục vụ chạy ngang qua, Wein vươn tay giữ lấy vai hắn nhưng bị đẩy mạnh một cú bằng khuỷu tay
Keito
Keito
Wein!
Keito kêu lên nhưng người phục vụ đã biến mất qua cửa thoát hiểm phía sau, Wein thở dài, tay giữ lấy vai, mắt vẫn nhìn về hướng kẻ vừa bỏ chạy, có thứ gì đó... không bình thường ở hắn
Keito
Keito
Có sao không, cú đó hơi mạnh rồi đấy
Wein
Wein
*xua tay*
May
May
Đi ! phải rửa tay ngay, cẩn thận chất này có thể hấp thụ qua da
May vội vàng kéo tay Rusik, cả hai chạy về phía khu rửa tay, nơi đầu hành lang dẫn tới khu vệ sinh. Không phân biệt nam nữ, chỉ có ba bồn rửa xếp hàng, trên tường, lạ lùng thay không hề có cái gương nào. Wein cũng đang đứng đó, rửa tay bằng xà phòng thật kỹ, ánh mắt vẫn không có biểu cảm, nhưng hành động rất dứt khoát. May và Rusik không nói gì với cậu, chỉ nhanh chóng làm theo, chà mạnh từng kẽ tay bằng nước ấm
May
May
Bắt được không
Wein
Wein
*lắc đầu*
Rusik
Rusik
Chỗ này... không có cái gương nào sao, một nhà hàng cao cấp như thế này?
Rusik cũng ngẩng lên, hơi rùng mình, bức tường trống lạnh lẽo phản chiếu... chính sự bất an
May
May
Tui sẽ đi gọi người hỗ trợ để bắt người xấu đó, cậu có thể trở lại chỗ ngồi chờ tui
Rusik
Rusik
Được rồi, dù sao tui cũng không biết rõ thông tin về chất động đó
Sau khi May rời khỏi khu rửa tay, không gian chợt rơi vào một sự yên lặng kỳ quái. Âm thanh nhạc nền từ nhà hàng vọng lại rất nhỏ, như đến từ một nơi xa lắm. Wein vẫn đứng đó, chà tay dưới vòi nước như thể đang cố tẩy rửa điều gì đó không bao giờ sạch nổi. Làn da cậu đỏ lên vì xà phòng và nước ấm, nhưng cậu không dừng lại khiến Rusik liếc nhìn
Rusik
Rusik
Chất độc đó... cậu biết về nó à
Wein không trả lời, không gật, không lắc, chỉ cúi đầu, tiếp tục rửa tay. Những giọt nước nhỏ đều đặn xuống bồn rửa bằng sứ, nghe như tiếng kim đồng hồ trong một căn phòng bị bịt kín. Một lúc sau, cánh cửa đẩy mở ra phía sau họ. Hai người đàn ông mặc đồng phục nhân viên bước vào cao lớn, nét mặt mờ mịt dưới ánh đèn hắt từ trần. Rusik thoáng giật mình, khu vực này chỉ có ba bồn rửa tay. Cô lùi lại, nép sang bên, lịch sự nhường chỗ, lau tay bằng chiếc khăn giấy, cô định rời đi. Tay cô chạm vào tay nắm cửa vặn một cái, không nhúc nhích, cô thử lần nữa, cửa vẫn không mở. Rusik quay sang hai nhân viên, giơ tay ra với một nụ cười cầu cứu, hy vọng họ sẽ hỗ trợ nhưng cả hai chỉ đứng đó, không tiến lên, không nói gì, chỉ nhìn như thể họ không phải người, sự bất an len sâu vào lồng ngực Rusik. Cô định lùi lại thì cảm thấy một hơi thở sát bên tai, Wein khẽ nghiêng đầu, giọng cậu thấp tới mức gần như không có âm thanh
Wein
Wein
Đừng nhìn
Cô đứng yên, tim đập mạnh đến mức như dội vào tai. Wein vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng ánh mắt liếc nhẹ về phía tay nắm cửa cậu cũng đã thử, cánh cửa bất động, như bị khoá từ bên ngoài, hoặc- từ bên trong? Wein khẽ xoay cổ tay, như đang tính toán một điều gì đó. Sự điềm tĩnh của cậu không khiến không khí dễ thở hơn mà ngược lại, như báo trước rằng tình huống này… không hề bình thường
Rusik
Rusik
Wein *nói nhỏ* chúng ta có thể nhờ nhân viên mà
Wein siết chặt tay nắm cửa, cổ tay cậu nổi lên những gân xanh mảnh như sợi chỉ, mắt khẽ nheo lại như đang điều tiết sự tập trung. Một luồng ánh sáng rất mờ chớp qua, có thể chỉ là ánh đèn phản chiếu, cũng có thể… là thứ gì đó tự phát ra từ tay cậu, *cạch* cánh cửa bật mở, không khí bên ngoài ùa vào, thổi tung cảm giác căng thẳng đang nén chặt bên trong, Rusik liếc nhìn cậu, nhận ra cậu muốn cô ra trước, cô ngập ngừng một chút, rồi đi ngang qua Wein
Rusik
Rusik
Cảm ơn cậu
Cô bước ra ngoài, chưa đi được mấy bước, bản năng khiến cô quay đầu lại
Rusik
Rusik
Wein?!!
Một trong hai "nhân viên" bất ngờ đè mạnh Wein xuống sàn! tiếng va chạm vang lên đầy đau đớn, người còn lại lập tức đóng sập cánh cửa trước mắt Rusik. *ẦM*
Rusik
Rusik
Hai người mau mở cửa, cậu ấy chưa ra ngoài !
Rusik hét lên, hốt hoảng, cô đập mạnh tay vào cửa, lặp đi lặp lại
Rusik
Rusik
Làm ơn mở ra, cậu không sao chứ!
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng bước chân loẹt xoẹt nhẹ phía sau cánh cửa như thể một cuộc giằng co đang diễn ra, bị nén lại bởi lớp tường cách âm dày của nhà hàng cao cấp. Rusik lùi lại một bước, tìm quanh. Không có bảo vệ, không có nhân viên khác, không một ai trong hành lang. Cô dán mắt vào khe cửa nhỏ, ánh đèn trong khu rửa tay bên trong mờ nhòe qua lớp kính mờ. Qua đó, cô chỉ có thể thấy những bóng người lướt qua, cảm giác bất an lan rộng. Không phải vì máu, không phải vì tiếng hét, mà chính là… sự im lặng. Wein không phát ra âm thanh nào, cứ như cậu ấy… không muốn hoặc không thể, Rusik siết chặt tay, cô có thể chạy đi tìm người lớn, có thể hét lớn hơn. Nhưng bản năng lại nói rằng mọi chuyện sẽ không đợi cô quay lại

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play