[Winrina - Jiminjeong] Nỗi Buồn Ngày Ấy Để Lại Rồi Đi Tiếp Thôi
Chap 1: Chị mèo xấu xa
Không ai thực sự nói cho ta biết, những năm tháng tuổi trẻ sẽ đầy lộn xộn như thế.
Căn phòng nhỏ áp mái trong một con hẻm cũ kỹ ở quận Mapo, Seoul chưa từng là nơi có gì đáng kể. Mọi thứ đều thô sơ, từ tấm nệm mỏng trải trên sàn gỗ ọp ẹp, đến chiếc bàn gỗ lùn chỉ cao bằng đầu gối dùng làm bàn học, bàn ăn và đôi khi là nơi Jimin gục mặt xuống ngủ quên.
Nhưng đôi lúc, chỉ một con mèo gầy còm và một người con gái co ro trên tấm nệm ấy, lại có thể tạo nên một kỷ niệm khiến người ta khóc ròng trong những năm về sau.
Jimin ngồi bên khung cửa sổ gỗ đã sờn mép. Tách cà phê nguội ngắt trong tay, nhưng nàng không bận tâm.
Ánh sáng nhạt nhòa của buổi sớm len qua những khe rèm trắng, rọi lên sàn nhà một màu mơ hồ như thể chính buổi sáng hôm đó cũng chưa tỉnh hẳn.
Dưới đường, tiếng xe bán bánh cá lách cách chạy ngang, lẫn tiếng người phụ nữ gọi con đi học vọng lên từ đầu hẻm.
Nàng vuốt nhẹ lớp lông rối bù của con mèo hoang mà mấy hôm trước Minjeong lôi về từ vỉa hè sau trận mưa đầu mùa. Mắt nó xanh đục như đã qua nhiều đêm ngủ co quắp bên thùng rác.
Yu Jimin
Mèo con xấu xí thật đấy,
Yu Jimin
Nhưng mà được yêu thương rồi thì cũng đỡ xấu đi nhiều.
Kim Minjeong
Chị lại đang nói chuyện với nó ạ?
Giọng nói ấy vang lên ngay sau lưng, khiến nàng hơi giật mình quay lại.
Minjeong đứng tựa vào khung cửa, tóc nâu nhạt rối bù, đôi mắt lim dim ngái ngủ. Em mặc chiếc áo hoodie be rộng thùng thình, chiếc áo yêu thích mà đã giặt mấy lần đến bạc màu.
Mùi xả vải rẻ tiền hòa với chút hương quế khiến Jimin có cảm giác như đang ở một nơi nào đó rất thân quen, rất mềm mại.
Jimin nhướng mày, giọng điệu bình thản như thể việc trò chuyện với mèo là điều hiển nhiên.
Yu Jimin
Nó nghe hiểu đấy,
Minjeong cười, tiếng cười khúc khích nhỏ như tiếng gió thổi qua song cửa. Em bước tới, ngồi xuống cạnh Jimin, tay khẽ gãi cằm con mèo.
Kim Minjeong
Chị thích nói chuyện với mấy thứ không trả lời được ha.
Yu Jimin
Không trả lời được.. nhưng cũng không làm mình đau,
Jimin đáp, rồi nhìn em, ánh mắt chậm rãi như thể đang đọc hết từng đường nét trên gương mặt Minjeong.
Kim Minjeong
Nè.. chị nói vậy là sao chứ?
Minjeong bật cười, nhưng trong nụ cười lại có gì đó mềm mỏng như tiếng thở dài.
Kim Minjeong
Em đâu có làm chị đau. Em chỉ..
Yu Jimin
Ừ, em chỉ không trả lời.
Giữa lúc đó, con mèo dụi đầu vào chân Jimin rồi bỏ đi, để lại hai người trong khoảng lặng của một sáng đầu tuần xám xịt.
Kim Minjeong
Chị có biết vì sao em mang nó về không?
Minjeong hỏi, ánh mắt em dõi theo con mèo đang vươn vai bò lên giá sách cũ kỹ.
Yu Jimin
Vì em thấy nó giống chị à?
Kim Minjeong
Chị nói đúng đấy.
Em không phủ nhận, chỉ khẽ mỉm cười.
Kim Minjeong
Giống chị lúc chị mới chuyển đến đây. Lạnh lùng, không nói nhiều, nhưng lại biết im lặng đúng lúc.
Jimin không nói gì. Cô quay mặt nhìn ra đường, cố giấu đi vết gợn nơi khóe môi.
Một lúc sau, Minjeong nói tiếp.
Kim Minjeong
Em nghĩ, nếu mình yêu thương một điều gì đó xấu xí, thì nó sẽ trở nên đẹp hơn. Giống như.. chị vậy. Càng ở bên chị, em lại càng thấy chị không còn xấu xa như em nghĩ.
Jimin bật cười. Cô vươn tay, vỗ nhẹ đầu Minjeong một cái như trêu chọc.
Yu Jimin
Vẫn là chị mèo xấu xa chứ gì?
Kim Minjeong
Vâng, nhưng là chị mèo xấu xa mà em thích.
Đôi mắt Jimin lóe lên chút gì đó rất lạ, như ánh mặt trời đang chạm tới mặt hồ sau cơn mưa.
Nàng định nói gì đó, thì điện thoại trên bàn rung lên. Màn hình hiện tên Park Nari.
Kim Minjeong
Chị không nghe máy à?
Kim Minjeong
*Cúi đầu tựa lên vai nàng.*
Jimin với tay, bắt máy. Hình ảnh của Nari hiện lên, mái tóc rối bù, mắt vẫn còn dính gỉ, sau lưng là chiếc giường chưa kịp gấp chăn.
Park Nari
Jimin, chị dậy sớm thế ạ? 📞
Park Nari
Em tưởng chị là cú đêm chứ. Sao hôm nay có vẻ.. có nề nếp quá ha? 📞
Yu Jimin
Không ngủ được. 📞
Jimin nhún vai, tay vẫn vòng quanh vai Minjeong.
Yu Jimin
Có lẽ vì đêm qua có người đạp chị mấy cái lúc ngủ. 📞
Minjeong chu môi lườm nàng, rồi cười trốn vào cổ áo.
Park Nari
Ghê thiệt. Có phải yêu vào rồi nên trở nên thuần hóa không? Trước đây chị mà ai đụng đến là như mèo hoang xù lông. 📞
Yu Jimin
Vẫn là mèo hoang, chỉ là giờ có người nuôi rồi. 📞
Park Nari
Vâng, nuôi cả mèo thật nữa. Cái con mà chị post lên story ấy. Nhìn đúng xấu xí. 📞
Yu Jimin
Nhưng nó biết nghe lời hơn Minjeong. 📞
Kim Minjeong
Chị quá đáng thật sự.. *Phồng môi.*
Park Nari
*Bật cười, rồi chợt nghiêm mặt.*
Park Nari
Minjeong đâu ạ? 📞
Yu Jimin
Vẫn ở đây. Dậy rồi, nhưng lười tắm. 📞
Yu Jimin
*Liếc xuống đầu Minjeong, cười khẽ.*
Kim Minjeong
Chị đừng có mà bôi xấu em *Bật dậy, giật lấy điện thoại.*
Kim Minjeong
Chào Nari unnie~ 📞
Park Nari
Trời ơi, nhìn mặt em bây giờ kìa. Còn chưa đánh răng đúng không? Mùi quế bay ra màn hình luôn rồi nè! 📞
Tiếng cười vang lên giữa căn phòng áp mái như một bản nhạc dịu dàng mở đầu cho buổi sáng.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Minjeong đứng dậy, vươn vai rồi ngáp dài, ánh mắt lơ đễnh lướt qua bầu trời xanh nhạt ngoài cửa sổ.
Kim Minjeong
Em đi làm đây. Quán sáng nay chắc lại đông, ông chủ hôm qua đã nhắc là phải dọn dẹp trước khi khách vào.
Yu Jimin
Hyunsik anh ấy vẫn hay càm ràm chuyện ly tách đúng vị trí ấy hả?
Kim Minjeong
Không càm ràm đâu ạ, anh già chỉ.. thích sắp xếp mọi thứ hoàn hảo như kiểu rối loạn ám ảnh cưỡng chế ấy.
Kim Minjeong
Cũng nhờ vậy quán mới sạch mà khách đông.
Minjeong mặc thêm áo khoác, lấy khăn choàng từ móc treo. Trước khi đi, em quay lại nhìn Jimin, khẽ nói.
Kim Minjeong
Nếu chị thấy lạnh thì đừng ngồi ở cửa sổ nữa. Mùa này dễ cảm lắm đấy ạ.
Yu Jimin
Em đi làm đi, đừng lo cho chị.
Kim Minjeong
Em lo cho chị chứ không phải cho ai đâu,
Minjeong nháy mắt rồi đóng cửa lại, mang theo tiếng bước chân dần xa dần dưới bậc cầu thang cũ.
Jimin ngồi yên thêm một lúc. Bên cạnh nàng, con mèo xấu xí dụi đầu vào chân, rên ư ử. Nàng cúi xuống bế nó lên, ôm vào lòng.
Yu Jimin
Mèo nhỏ, chị cũng xấu xí như cưng à?
Tiếng chuông gió bên cửa sổ kêu leng keng. Trên bàn, là tấm ảnh Polaroid hôm qua Minjeong chụp Jimin đang ngủ gục bên sách. Nét ảnh nhòe, ánh nắng lẫn vào mái tóc dài xõa rối, trông Jimin như vừa buồn ngủ vừa.. dịu dàng đến lạ.
Jimin nhặt tấm ảnh lên, mỉm cười khẽ.
Chap 2: Em cún nhỏ hay càm ràm
Jimin nhặt tấm ảnh lên, mỉm cười khẽ.
Có lẽ, một phần vì Minjeong chụp nó trong lúc nàng ngủ, bất cẩn, tóc rối phủ nửa mặt, vai trùng xuống như thể đã buông bỏ cả những điều không cần nắm nữa. Ánh sáng hôm ấy hơi nhòe, nên màu ảnh ngả sang cam. Tấm ảnh khiến nàng nhớ mình từng là ai, từng ngủ gục trong sách vở, từng yêu một điều gì đó bằng tất cả những gì mình có.
Tay nàng lần theo mép ảnh, cảm giác mảnh giấy nhám dưới ngón tay giống như đang vuốt lên một ký ức chưa chịu mờ đi.
Con mèo xấu xí duỗi chân, kêu khẽ.
Yu Jimin
Được rồi, chị biết cưng đói mà,
Jimin nói, rồi cất ảnh vào hộp thiếc đựng mấy tấm Polaroid cũ kỹ, đặt vào ngăn kéo bàn. Nàng đứng dậy, hơi khom lưng vì trần áp mái thấp, đi lấy đồ ăn cho mèo.
Bên ngoài, nắng đã rõ hơn, không rực rỡ, chỉ là cái nắng nhè nhẹ của buổi sáng đầu hè, đủ để người ta tin rằng hôm nay có thể sẽ là một ngày không tệ.
Cách đó vài con hẻm, Minjeong bước vội trên vỉa hè loang nắng, tay ôm chiếc túi vải có thêu chữ "Sunflower - A Place to Stay".
Em hơi chậm lại trước cổng tiệm cà phê, rồi kéo cửa bước vào. Tiếng chuông gió leng keng vang lên âm thanh quen thuộc báo hiệu một ngày làm việc lại bắt đầu.
Bên trong, quán vẫn thơm mùi cà phê rang, mùi bánh mì bơ tỏi và mùi nhang thơm từ kệ gỗ phía sau. Ánh sáng buổi sáng đổ qua ô cửa kính lớn, rọi lên từng món đồ trang trí, từ cây xương rồng bé xíu đến chiếc đèn trần bằng tre.
Kang Hyunsik đang lau quầy pha chế. Ông chủ của Sunflower mặc chiếc tạp dề nâu sẫm, tóc buộc gọn phía sau, tay vẫn cầm khăn lau mà mắt không rời khỏi vị trí từng chiếc ly.
Kim Minjeong
Chào buổi sáng, *Lí nhí.*
Kang Huynsik
Muộn ba phút. *Không ngẩng đầu.*
Kim Minjeong
Là do tàu điện đấy ạ, không phải em cố tình đâu.
Minjeong tháo giày, bước vào trong, tay nhanh nhẹn treo túi lên móc.
Kang Huynsik
Lần sau đến sớm hơn được rồi,
Anh nói, giọng đều đều nhưng không có vẻ giận.
Kang Huynsik
Em dọn bàn trong góc đi. Hôm qua khách làm đổ cà phê, chị Jieun chưa kịp lau kỹ.
Minjeong xắn tay áo, cột tóc lên bằng dây thun đeo tay. Em nhanh chóng làm quen lại với không gian buổi sáng, khi mọi thứ chưa quá ồn ào, khách chưa đến đông, chỉ có tiếng nhạc jazz nhẹ vang qua loa, lẫn trong tiếng muỗng chạm ly.
Một lúc sau, khi đang lau kính cửa sổ, Minjeong nghe thấy tiếng cửa mở. Em quay lại, thấy Choi Daehyun bước vào, với áo sơ mi trắng, tóc vuốt gọn, trông như thể vừa từ phòng họp bước ra chứ không phải chuẩn bị pha cà phê.
Choi Daehyun
Yo, *Giơ tay chào.*
Choi Daehyun
Sáng nay nắng đẹp nhỉ?
Kim Minjeong
Đẹp với cậu chứ không đẹp với mình. Mình bị ông chủ càm ràm vì muộn ba phút đó.
Daehyun nhăn mặt, bước đến cạnh em, khẽ cúi nhìn.
Choi Daehyun
Càm ràm? Anh ấy nói gì?
Kim Minjeong
'Đến muộn ba phút'
Minjeong nhái lại, rồi phì cười.
Kim Minjeong
Giọng anh ấy đều đều như máy phát thanh luôn ấy.
Daehyun ngồi xuống ghế gần cửa, chống tay lên bàn, mắt nhìn Minjeong đầy vẻ tinh nghịch.
Choi Daehyun
Cậu vẫn ở với chị Jimin à?
Kim Minjeong
Ừ. Còn chưa bị đuổi là may rồi.
Em lơ đãng nhìn xuống nền nhà, rồi khẽ mỉm cười.
Choi Daehyun
Chắc chị ấy hiền, nhịn được cậu,
Choi Daehyun
*Búng trán em một cái.*
Choi Daehyun
Chứ ai mà chịu nổi cái kiểu nấu mì xong quên tắt bếp như cậu được.
Kim Minjeong
Ê! Chuyện đó là do hôm đó tớ đang nhắn tin quan trọng mà!
Kim Minjeong
Với chị ấy.. *Nhỏ giọng, mặt đỏ bừng.*
Câu nói như bị cắt ngang giữa chừng. Không rõ là em ngập ngừng, hay vì trong lòng có một điều gì đó chưa gọi tên được.
Kang Huynsik
*Từ trong bước ra, đặt khay bánh lên tủ kính.*
Kang Huynsik
Minjeong, nhóc lau xong kính thì ra quầy nhé. Chuẩn bị mở cửa đón khách rồi.
Em lau nốt phần còn lại, rồi đứng dậy. Trước khi đi, Minjeong khẽ nói với Daehyun.
Kim Minjeong
Sáng nay tớ có chụp chị ấy.
Choi Daehyun
Chụp lúc chị ấy ngủ à? *Nghiêng đầu.*
Kim Minjeong
Ừ. Mắt nhắm hờ, tóc rối, trông dễ thương lắm.
Em vừa nói vừa cười, nhưng mắt lại hơi trũng xuống như có điều gì đó giấu sau làn mi.
Kim Minjeong
Với lại chị ấy hay ngủ gục. Nhất là sau khi đọc mấy cuốn sách dày như từ điển.
Choi Daehyun
Chị ấy biết cậu chụp chưa?
Kim Minjeong
Biết rồi. Sáng nay còn nhìn rồi cười.
Minjeong cầm bình xịt nước lau quầy, tay chậm lại.
Kim Minjeong
Nụ cười ấy.. giống như đang ôm lấy mình một chút, dù chẳng chạm vào.
Daehyun không nói gì. Cậu rút điện thoại ra, mở danh sách phát nhạc của quán. Một bản indie cũ cất lên, tiếng guitar gỗ mộc mạc xen giữa mùi bánh mì vừa ra lò.
Minjeong đứng bên quầy, mắt nhìn ra ngoài cửa kính, nơi ánh nắng đã hắt xuống mặt đường, in bóng những cây bàng nhỏ trồng dọc vỉa hè.
Choi Daehyun
Dạo này cậu nói về chị ấy nhiều hơn thì phải,
Kim Minjeong
Cậu không thấy lạ sao?
Kim Minjeong
Tớ ở với chị ấy gần một năm rồi, nhưng chưa từng thấy chị ấy gọi ai là bạn. Ngoài Nari unnie ra.
Choi Daehyun
Có thể chị ấy cô đơn. *Nhún vai.*
Choi Daehyun
Hoặc có thể chị ấy từng có ai đó rồi, nhưng người ta rời đi trước.
Kim Minjeong
*Siết nhẹ cổ tay áo.*
Kim Minjeong
Mình ghét nghĩ đến chuyện đó.
Choi Daehyun
Ghen à? *Nhướng mày.*
Kim Minjeong
*Lắc đầu.* Không phải ghen,
Kim Minjeong
Chỉ là… mình sợ một ngày chị ấy không còn buồn vì người cũ nữa, mà sẽ bắt đầu buồn vì mình.
Không khí lặng xuống. Chỉ còn tiếng máy xay cà phê vang đều đều. Ở một góc nhỏ của quán Sunflower, nơi ánh nắng không chiếu tới, thời gian như ngừng lại trong một khoảng lặng mơ hồ
Hyunsik từ phía sau quầy đi ra, đặt tách espresso xuống bàn.
Kang Huynsik
Làm gì mà như đang quay phim tình cảm vậy?
Kang Huynsik
*Nhướng mày, liếc qua Minjeong.*
Kang Huynsik
Cả buổi sáng em nhìn ra cửa sổ, chắc sắp mọc rêu rồi đấy.
Kim Minjeong
*Phá lên cười, tay vịn vào quầy.*
Kim Minjeong
Em đang suy tư nghệ thuật ấy mà!
Kang Huynsik
Ừ, nghệ thuật cầm giẻ lau mà không lau một chỗ nào luôn. *Khoanh tay.*
Kang Huynsik
Nhóc tráng ly đi, lát nữa đông khách rồi.
Kim Minjeong
Tuân lệnh, anh chủ hay càm ràm,
Kim Minjeong
*Nháy mắt, rồi rảo bước vào khu vực rửa ly.*
Choi Daehyun
*Quay sang Hyunsik, hất cằm.*
Choi Daehyun
Anh biết chị Jimin của Minjeong không?
Kang Huynsik
Biết, lúc trước em ấy là đàn em khóa dưới, nhưng giờ không còn gặp nhiều nữa.
Kang Huynsik
*Chống tay lên mặt quầy.*
Kang Huynsik
Trông em ấy mảnh mai, ít nói, nhưng ánh mắt thì không tĩnh chút nào.
Daehyun không trả lời. Cậu chỉ khẽ gật đầu, rồi chống cằm nhìn Minjeong đang cặm cụi trong góc, tay vẫn nghịch nước như một đứa trẻ.
Ở một nơi khác, trên gác mái quận Mapo, Jimin ngồi trước laptop cũ, mắt lướt qua từng dòng chữ trên màn hình, nhưng đầu óc thì như trôi đi đâu đó.
Tách cà phê đã nguội lần hai, nàng vẫn chưa chạm môi.
Bài viết dang dở mở trước mặt, một đoạn tiểu luận về những "chuyển dịch cảm xúc trong tiểu thuyết hiện đại hậu chiến". Nhưng dường như từng câu chữ đều trở nên nặng nề trong buổi sáng yên lặng này.
Tiếng mèo cào nhẹ vào cạnh bàn. Jimin cúi xuống, thấy con mèo đang nằm dài, mắt lim dim.
Yu Jimin
Lười giống em Minjeong, *Lẩm bẩm, rồi khẽ bật cười.*
Nàng đứng dậy, bước ra chỗ cửa sổ, vén rèm ra một chút. Nhìn thấy bầu trời trong vắt, nàng thấy lòng mình nhẹ đi một phần. Trong lòng có điều gì đó vừa chạm khẽ, như một tiếng gõ cửa rất khẽ, từ bên trong chính mình.
Nàng lấy điện thoại, mở ứng dụng ảnh. Một loạt ảnh Polaroid được chụp lại bằng camera, trong đó có cả tấm sáng nay Minjeong chụp.
Nàng chạm vào biểu tượng yêu thích, rồi tắt màn hình. Một hành động nhỏ, nhưng đủ để tim nàng đập chậm đi vài nhịp.
Chuông cửa vang lên, không lớn, đủ khiến nàng giật mình. Jimin nhìn đồng hồ. Chưa đến trưa, chẳng ai thường đến vào giờ này.
Jimin bước ra mở cửa. Là Park Nari, vẫn là gương mặt nhăn nhó, áo hoodie phồng lên vì vừa ngủ dậy, tay xách một túi bánh mì giấy.
Park Nari
Em vừa ghé quán bánh gần đây, sẵn tiện qua thăm chị luôn.
Park Nari
Em biết chắc chị chưa ăn sáng.
Yu Jimin
Cảm ơn. Vào đi. *Tránh sang một bên.*
Nari bước vào, liếc quanh như thể kiểm tra tình trạng của Jimin.
Park Nari
Trông chị ổn hơn lúc trước rồi. Chị còn đau đầu không?
Yu Jimin
Không, ổn hơn rồi.
Jimin ngồi xuống đối diện, cầm ly nước lọc, nhấp một ngụm.
Yu Jimin
Minjeong em ấy đi làm rồi.
Park Nari
Vâng. Em gặp nhóc ấy mấy lần ở quán Sunflower rồi.
Yu Jimin
Em ấy.. đầy năng lượng.
Park Nari
Vâng. Và đầy tình cảm,
Park Nari
Với chị thì lại càng..
Park Nari
Em không muốn nhắc chuyện cũ,
Park Nari
Chỉ là.. nếu chị đã quên được rồi thì đừng để em ấy phải đứng ở cùng một chỗ mà đợi.
Yu Jimin
Không phải chị chưa quên, *Ngắt lời.*
Yu Jimin
Chỉ là chị không muốn ai bước vào một nơi vẫn còn đầy mảnh vỡ, chị lại càng không dám chắc có thể ở bên em ấy được bao lâu.
Park Nari
Chị nghĩ em ấy không biết à?
Park Nari
*Cười nhạt.* Jimin này, có những người nhìn vào là biết bên trong là gạch vỡ, nhưng vẫn sẵn lòng bước chân trần vào.
Park Nari
Không phải là một ai đó hoàn hảo. Chỉ cần là một người chịu ở lại thôi.
Jimin khẽ gật, như thể đang đồng tình, nhưng chẳng thốt nên lời nào.
Phía dưới con hẻm, nắng đã đổ dài theo vết bánh xe cũ. Mèo con leo lên bàn, dụi đầu vào tay Jimin, như thể thay lời muốn nói.
Chap 3: Mỗi khi em mang bữa tối về
Phía dưới con hẻm, nắng đã đổ dài theo vết bánh xe cũ. Mèo con leo lên bàn, dụi đầu vào tay Jimin, như thể thay lời muốn nói.
Nàng vuốt nhẹ đầu nó, chậm rãi như thể đang dỗ dành cả chính mình.
Mèo con khẽ kêu một tiếng, như đáp lại. Rồi nó nhảy phóc lên nệm, cuộn mình lại, thiếp đi như một đứa trẻ không lo toan.
Trong phòng vẫn còn vương lại mùi bánh mì từ túi giấy mà Nari mang tới. Jimin ăn nửa cái, phần còn lại cô gói lại để dành. Thói quen cũ từ thời còn học đại học, khi một bữa sáng thừa ra có thể trở thành bữa tối ấm áp nếu hôm đó tâm trạng không quá tệ.
Nàng mở laptop, nhưng chỉ ngồi nhìn màn hình xanh lơ, chẳng viết thêm được dòng nào.
Mặt trời chậm rãi trôi về sau dãy nhà cao tầng phía xa. Không rõ là vì ánh sáng đã nhạt hay vì lòng nàng đang nhòe đi theo những thứ không gọi được thành tên.
Tiếng bước chân gõ lên cầu thang gỗ.
Không cần nhìn qua lỗ mắt mèo, Jimin vẫn biết là ai. Bước chân có chút vội vã, hơi lạch cạch vì mang dép nhựa cũ, và có cả âm thanh khẽ hát khe khẽ theo một bài nhạc nào đó đang nghe dở qua tai nghe.
Rồi một tiếng gõ cửa, ba tiếng nhanh, rồi hai tiếng chậm. Thói quen ngốc nghếch mà Minjeong bày ra từ những ngày đầu chuyển tới sống cùng.
Giọng em vang lên sau cánh cửa gỗ, lẫn trong tiếng mèo kêu lười biếng trong phòng.
Jimin khẽ đáp, giọng vẫn còn vương lại vẻ mơ hồ của chiều muộn.
Cửa bật mở. Minjeong bước vào với một túi giấy trên tay, mùi thịt nướng và súp nóng hổi lan ra như kéo theo cả âm thanh của phố phường phía dưới.
Em vừa cười vừa tháo giày, mắt liếc quanh.
Kim Minjeong
Tối nay em đãi, đừng có từ chối nha.
Yu Jimin
*Bước đến, đỡ lấy túi, đặt lên bàn.*
Yu Jimin
Có chuyện gì mà tự nhiên mua nhiều vậy?
Kim Minjeong
Không có gì ạ,
Kim Minjeong
*Kéo ghế ngồi xuống,*
Kim Minjeong
Chỉ là hôm nay em được khách tip thêm một tờ 10,000 won vì nói chuyện duyên dáng.
Yu Jimin
Em mà duyên dáng?
Kim Minjeong
Chị khinh thường em quá đấy.
Kim Minjeong
*Cười toe, rồi bật nắp hộp cơm.*
Kim Minjeong
Người ta bảo em giống.. cún nhỏ.
Yu Jimin
*Nhướng mày.* Là đang khen hay chê?
Kim Minjeong
Không biết đâu, chị tự hiểu đi.
Kim Minjeong
*Bưng bát canh hầm ra, thổi nhẹ.*
Kim Minjeong
Nóng đó, ăn đi. Chị gầy đi rồi.
Jimin không nói gì. Chỉ nhẹ nhàng cầm đũa, gắp một miếng đậu hũ. Mùi gừng thoảng qua, ấm đến tận cổ họng.
Bữa tối diễn ra chậm rãi, từng tiếng muỗng chạm bát vang lên đều đặn. Minjeong kể chuyện quán, chuyện ông chủ Hyunsik trưa nay ngủ gật và bị khách chụp ảnh đăng story, chuyện Daehyun lỡ tay cho muối thay đường vào ly latte khiến khách nhăn mặt như ngậm sấu non.
Kim Minjeong
Em nghĩ anh chủ chắc già thêm vài tuổi,
Kim Minjeong
*Vừa lau miệng vừa liếc nhìn Jimin.*
Kim Minjeong
Nhưng mà chị biết không.. những lúc như thế em thấy vui. Vì ít ra cũng có ai đó nhớ tên mình.
Yu Jimin
Không ai gọi tên em à?
Kim Minjeong
Không nhiều đâu ạ.
Em cười, như thể không để tâm.
Kim Minjeong
Mẹ em thì hay gọi nhầm tên em với anh họ. Bạn học thì toàn gọi biệt danh.
Yu Jimin
Chị gọi em là Minjeong mà.
Em gật, mắt sáng lên một chút.
Kim Minjeong
Chị là người đầu tiên gọi tên em mà không đổi đi một âm nào.
Jimin khựng lại. Câu nói tưởng như vu vơ ấy lại khiến ngực nàng siết lại trong một thoáng.
Kim Minjeong
Em muốn chị cứ gọi như vậy mãi thôi.
Không ai nói gì thêm. Tiếng quạt trần quay lặng lẽ, và mèo con đã đổi tư thế ngủ, vắt chân lên chiếc gối ôm màu xanh rêu.
Sau bữa tối, Minjeong bật chiếc TV cũ lên. Màn hình hơi nhiễu, nhưng vẫn đủ xem được một bộ phim tài liệu về những vùng biển phía Nam Hàn Quốc.
Kim Minjeong
Chị thích biển không?
Em hỏi khi đang nằm xoài trên tấm nệm.
Yu Jimin
Có. Nhưng lâu rồi chị chưa đi.
Kim Minjeong
Em từng nghĩ.. nếu có tiền, em sẽ đưa chị đi đảo Jeju. Không phải để du lịch, mà là để chị được nằm dài cả ngày nhìn trời thôi.
Jimin khẽ cười, rồi ngồi xuống bên cạnh, tay đặt lên lưng mèo con đang gối đầu lên đùi mình.
Minjeong nằm nghiêng sang, gối đầu lên đùi Jimin, như thể tìm kiếm một điều gì đó thân quen.
Kim Minjeong
Chị không giận em đấy chứ? *Nhỏ giọng.*
Kim Minjeong
Giận vì em cứ dựa vào chị mãi.
Jimin không trả lời ngay. Nàng đưa tay vuốt tóc Minjeong, những sợi tóc mềm rối bời sau một ngày làm việc, vẫn còn thoảng mùi cà phê và mùi nắng.
Yu Jimin
Chị cũng đang dựa vào em mà,
Jimin nói, giọng đủ nhỏ để không át tiếng TV.
Minjeong cười khẽ, nhưng đôi mắt thì vẫn không rời mặt Jimin.
Em đưa tay lên, chạm vào má nàng, một cái chạm khẽ, nhẹ hơn cả hơi thở. Rồi bất chợt kéo nàng cúi xuống.
Một nụ hôn vụng về, hơi vội vàng. Như thể em đã giữ nó trong lòng quá lâu rồi, chỉ chờ một lúc không ai né tránh nữa.
Jimin ban đầu giật mình, nhưng rồi cũng để yên. Môi chạm môi, nhẹ nhàng, rồi bất giác chậm lại.
Minjeong không nói gì thêm. Chỉ là cái ôm sau đó siết chặt hơn, và đầu em vùi vào hõm cổ nàng, như một chú cún nhỏ tìm chốn trú ngụ.
Kim Minjeong
Chị ấm lắm đó,
Kim Minjeong
Cho em ở lại được không? *Thì thầm.*
Yu Jimin
Em vẫn đang ở đây mà,
Yu Jimin
*Bàn tay luồn qua tóc em, khẽ siết.*
Kim Minjeong
Không.. ý em là ở trong chị.
Ánh đèn vàng lặng lẽ hắt xuống tấm rèm. Ngoài hiên, tiếng xe lăn bánh thưa thớt. Một ngày ở Seoul dần khép lại, nhưng trong căn gác mái nhỏ, có điều gì đó vừa bắt đầu thắp sáng.
Mèo con ngáp dài, rồi đổi tư thế ngủ. TV vẫn chiếu cảnh biển, sóng vỗ mơ màng như hơi thở của những người đang mơ giấc mơ bình yên sau một ngày dài.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play