Shortfic TNT
[Hiên Văn] Làm vợ Quỷ vương!
Lưu Diệu Văn – thiếu gia nhà họ Lưu danh giá, vừa tròn mười tám tuổi, là tiểu thiếu gia nổi tiếng của giới quý tộc. Đôi mắt trong veo như nước suối đầu nguồn, làn da trắng mịn như bạch ngọc, mỗi cử động đều mang theo khí chất ôn nhu, tinh khôi khiến người ta không nỡ rời mắt.
Hôm đó là ngày sinh nhật cậu. Trời thu dịu mát, ánh nắng len qua kẽ lá nhuộm lên mái tóc nâu nhạt của cậu màu vàng óng. Cậu nài nỉ ba người bạn thân — Mã Gia Kỳ, Nghiêm Hạo Tường và Trương Chân Nguyên — dẫn đi chơi.
Và rắc rối bắt đầu từ một tiệm bánh ngọt cổ kính nằm sâu trong con hẻm nhỏ.
Lưu Diệu Văn
Ơ, cái gì đây?
Lưu Diệu Văn khẽ cúi người, mắt sáng lên khi thấy một tấm vải đỏ sẫm nằm giữa quầy hàng trang trí. Trên đó, có một sợi chỉ đỏ mảnh mai được buộc hình vòng tròn, tựa như bùa chú cổ xưa.
Mã Gia Kỳ
// mặt biến sắc //
Mã Gia Kỳ
Diệu Văn, đừng đụng vào!
Mã Gia Kỳ bước tới định kéo tay cậu ra nhưng không kịp nữa.
Ngay khoảnh khắc ngón tay Lưu Diệu Văn chạm vào sợi chỉ đỏ, cả bầu trời lập tức tối sầm. Mây đen ùn ùn kéo tới, gió gào thét như có quỷ khóc. Cậu còn chưa kịp quay đầu thì đã bị một luồng sáng trắng chói lòa bao phủ.
Nghiêm Hạo Tường
VĂN VĂN!! // hét lên //
Trương Chân Nguyên
KHÔNG!! // vươn tay muốn kéo cậu lại //
Còn Mã Gia Kỳ, mặt cắt không còn giọt máu, bất lực dựa vào bức tường, cắn răng thốt lên.
Mã Gia Kỳ
Thôi xong rồi...
Mã Gia Kỳ
Diệu Văn bị kéo vào kết giới hôn ước với Quỷ vương rồi...
Lúc tỉnh lại, Lưu Diệu Văn phát hiện mình đang ở một nơi tối đen như mực. Trần nhà cao vút với những chùm đèn treo bằng đá quý đen lấp lánh. Tường và sàn được lát bằng loại đá huyền bí, lạnh đến thấu xương. Không khí u ám, âm trầm, như thể cậu đang lạc vào một giấc mộng vĩnh viễn không có lối thoát.
Một cánh cửa lớn chậm rãi mở ra, và bóng người bước vào khiến Lưu Diệu Văn không thể thở nổi.
Người đàn ông ấy khoác áo choàng đen thêu chỉ đỏ như máu, dáng người cao lớn, gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng như tạc từ đá cẩm thạch. Mái tóc đen dài xõa xuống vai, và đôi mắt đỏ rực như lửa trong địa ngục.
Diệu Văn lùi lại một bước, run giọng.
Lưu Diệu Văn
Anh...anh là ai?
Hắn đáp bằng một giọng trầm khàn như vọng ra từ cõi chết.
Tống Á Hiên
Ta là Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Quỷ Vương của cõi âm
Tống Á Hiên
Và ngươi là hôn thê của ta
Tống Á Hiên
Người chạm vào nó, nếu được chọn, sẽ lập tức trở thành vợ của Quỷ Vương
Hắn bước tới, ngón tay lạnh lẽo nâng cằm cậu lên.
Tống Á Hiên
Đã đánh thức hôn ước ấy
Diệu Văn giật tay ra, ánh mắt vừa hoảng sợ vừa tức giận.
Lưu Diệu Văn
Tôi không muốn!
Lưu Diệu Văn
Không ai hỏi tôi có đồng ý hay không!
Tống Á Hiên
// nhướng mày //
Tống Á Hiên
Ta cũng chẳng có ý hỏi // cười nhạt //
Những ngày sau đó, Lưu Diệu Văn bị giam lỏng trong lâu đài đen. Không người hầu, không bạn bè, chỉ có gió lạnh và Quỷ Vương luôn xuất hiện bất ngờ.
Cậu không chịu ăn. Hắn mang đến.
Cậu không ngủ. Hắn ngồi cạnh suốt đêm.
Cậu ném đồ, la hét. Hắn chỉ lặng lẽ nhìn cậu, như thể chờ cơn giận qua đi.
Lưu Diệu Văn
Thả tôi ra! // gào lên //
Lưu Diệu Văn
Tôi không muốn làm vợ của anh!
Tống Á Hiên ngồi xuống, đặt tay lên ngực trái mình.
Tống Á Hiên
Tim ta đã ngừng đập ba trăm năm
Tống Á Hiên
Nhưng từ khi ngươi xuất hiện, nó đau mỗi ngày
Lưu Diệu Văn
Vì anh ích kỷ
Lưu Diệu Văn
Anh không yêu tôi, anh chỉ muốn một người lấp đầy cô độc
Tống Á Hiên
Ban đầu là vậy
Tống Á Hiên
Nhưng bây giờ, ta chỉ muốn ngươi nguyện ý ở lại
Lưu Diệu Văn không biết mình mềm lòng từ lúc nào.
Có lẽ là khi cậu tỉnh dậy giữa cơn ác mộng, thấy hắn đang ôm cậu, dỗ dành như dỗ một đứa trẻ.
Hoặc là khi hắn mang đến cả tiệm bánh ngọt, chỉ vì biết hôm đó là sinh nhật cậu mà không kịp ăn chiếc bánh mình thích.
Hoặc là khi hắn thì thầm bên tai cậu.
Tống Á Hiên
Nếu ngươi nói một câu ‘ta ghét ngươi’, ta sẽ thả ngươi về mãi mãi
Nhưng cậu không thể nói ra.
Trái tim mềm mại nơi ngực cậu không cho phép.
Một ngày nọ, tại khu vườn phủ đầy hoa đen – loài hoa chỉ mọc nơi người chết yên nghỉ – Quỷ Vương nắm tay thiếu niên ấy, khẽ hỏi.
Tống Á Hiên
Ngươi có nguyện ý không?
Cậu đáp, nhẹ như hơi thở.
Ánh mắt Tống Á Hiên khẽ run lên. Rồi hắn kéo cậu vào lòng, đặt lên trán cậu một nụ hôn run rẩy, tựa như kẻ suýt mất đi báu vật quý giá nhất đời.
Hôn lễ hôm đó, toàn bộ cõi âm chìm trong ánh sáng. Người ta nói, từ ngày Quỷ Vương lấy được vợ, mặt trăng đã có màu bạc thay vì đỏ máu.
Lưu Diệu Văn
Tôi không biết mình rung động với anh từ lúc nào
Lưu Diệu Văn
Nhưng bây giờ...
Lưu Diệu Văn
Tôi thật sự yêu anh bằng cả trái tim
Tống Á Hiên cười, ánh mắt chỉ chứa mỗi hình bóng của Lưu Diệu Văn.
Tống Á Hiên
Diệu Văn, đừng rời xa ta có được không?
Lưu Diệu Văn
Vâng em sẽ ở bên ngài cả đời // mỉm cười //
Sau này, người ta hay thấy Quỷ Vương lạnh lùng ngày nào, bây giờ ôm chặt một thiếu niên trắng trẻo, cùng ngồi ăn bánh ngọt trên bậc thềm lâu đài.
Thiếu niên ấy cười, mắt cong cong, tay quấn một sợi chỉ đỏ, lặng lẽ buộc vào ngón út của Tống Á Hiên.
Lưu Diệu Văn
Vợ của Quỷ Vương à… // cười khẽ //
Lưu Diệu Văn
Nghe cũng không tệ
Tống Á Hiên
// dịu dàng xoa đầu cậu //
Ká rỳ nèe =))
Hehe bộ mới đây ạ :>>
Ká rỳ nèe =))
Tuii có nói là sau khi end bộ Lâm Tường thì tuii sẽ ra bộ Hiên Văn
Ká rỳ nèe =))
Nhưng mà tnhien tuii muốn ra một bộ shortfic TNT :))
Ká rỳ nèe =))
Nên quyết định ra liền lunn
Ká rỳ nèe =))
Yên tâm đi:))
Ká rỳ nèe =))
Bộ Lâm Tường end là tuii ra Hiên Văn liềnnn
Ká rỳ nèe =))
Bộ này theo kiểu shortfic nên tuii sẽ ra từ từ nhee
Ká rỳ nèe =))
Thoiii baiii
[Lâm Tường] Kẻ thay thế! #1
Ba năm không dài, nhưng đủ để mọi thứ hóa thành quá khứ. Nhất là tình yêu — khi người từng yêu sâu đậm, bỗng dưng biến thành người xa lạ.
Ba năm trước, tại buổi tiệc ra mắt sản phẩm mới của Hạ thị, Nghiêm Hạo Tường bước vào đại sảnh trong bộ vest trắng, ánh đèn phản chiếu lên từng sợi tóc đen nhánh, gương mặt cậu đẹp đến mức khiến người ta quên mất cả tiếng nhạc đang vang lên.
Hạ Tuấn Lâm đứng ở tầng hai, tay cầm ly champagne, tầm mắt rơi trọn vào người ấy.
Đôi mắt kia—giống Minh Châu đến kỳ lạ. Giống như thể quá khứ chưa từng rời đi.
Hắn không biết tại sao lại bước xuống. Chỉ nhớ được mình đã đi thẳng đến chỗ Hạo Tường, chìa tay ra.
Hạ Tuấn Lâm
Xin chào, tôi là Hạ Tuấn Lâm
Hạo Tường hơi ngỡ ngàng, rồi lịch sự bắt tay.
Nghiêm Hạo Tường
Tôi biết, Hạ tổng nổi tiếng quá rồi
Chính là giây phút ấy. Một chút vui vẻ, một chút bối rối, một chút dịu dàng như ánh hoàng hôn phản chiếu lên sóng nước.
Sau đó, hắn bắt đầu tiếp cận. Gửi cà phê mỗi sáng, nhắn tin mỗi tối, đưa cậu về khi trời mưa, cười khi cậu bối rối.
Câu nói đó, hắn thốt ra sau một tuần quen biết. Còn Hạo Tường, đứng ngẩn người, mắt ánh lên hy vọng.
Nghiêm Hạo Tường
Thật không?
Hạ Tuấn Lâm
Là thật // cười nhẹ //
Chẳng ai biết câu trả lời ấy là dành cho ai.
Sau một tháng, cậu dọn đến sống cùng hắn trong căn biệt thự riêng. Họ từng có những buổi tối nắm tay xem phim, từng bữa sáng ăn cùng nhau dưới ánh nắng hiền hòa, từng nụ hôn giữa bếp trong lúc nấu ăn. Mọi thứ đều đẹp.
Cho đến một ngày, khi dọn dẹp ngăn kéo đầu giường, Hạo Tường thấy một tấm ảnh.
Trong ảnh, Hạ Tuấn Lâm đang ôm một cô gái, cười rất dịu dàng. Phía sau tấm ảnh có dòng chữ nguệch ngoạc:
“Minh Châu, chờ em trở về.”
Cậu ngồi lặng trên giường, bật cười chua chát.
Nghiêm Hạo Tường
Ra là vậy, mình chỉ là kẻ đến sau…
Cậu hiểu rồi, hiểu hết tất cả rồi...
Hạ Tuấn Lâm bước vào, trên tay cầm chiếc áo vest, dáng vẻ mệt mỏi, hắn thoáng khựng lại khi thấy bức ảnh trong tay cậu, Hạ Tuấn Lâm lập tức giật lấy, quát lớn.
Hạ Tuấn Lâm
Nghiêm Hạo Tường!
Hạ Tuấn Lâm
Tôi có cho phép em đụng vào đồ của tôi chưa?!
Hạo Tường nhìn hắn, ánh mắt đong đầy tuyệt vọng.
Nghiêm Hạo Tường
Tuấn Lâm, cô ấy là người anh yêu...
Nghiêm Hạo Tường
Có đúng không?
Hắn cắn môi, không dám đối diện. Bàn tay siết chặt tấm ảnh, không lên tiếng.
Nghiêm Hạo Tường
Tuấn Lâm... // giọng run run //
Nghiêm Hạo Tường
Em chỉ muốn hỏi anh một câu...
Nghiêm Hạo Tường
Từ trước đến giờ, anh xem em là gì?
Nghiêm Hạo Tường
Người anh yêu?
Nghiêm Hạo Tường
Hay chỉ là một kẻ thay thế không hơn không kém?
Hạ Tuấn Lâm
... // im lặng //
Sự im lặng của hắn, chính là câu trả lời cay nghiệt nhất.
Nghiêm Hạo Tường
Anh đúng là giỏi thật đấy, Hạ Tuấn Lâm
Nghiêm Hạo Tường
Tôi ngu ngốc tin vào những lời ngọt ngào của anh...
Nghiêm Hạo Tường
Để rồi phát hiện mình chỉ là cái bóng của người khác
Hạo Tường đứng dậy, thẳng lưng, kiêu hãnh.
Nghiêm Hạo Tường
Tôi sẽ không khóc vì người không xứng.
Nghiêm Hạo Tường im lặng một lúc lâu sau đó nói.
Nghiêm Hạo Tường
...Cô ấy sắp về rồi, đúng không?
Hạ Tuấn Lâm
// giật mình ///
Hạ Tuấn Lâm
Sao em biết...?
Nghiêm Hạo Tường
Anh không cần quan tâm
Nghiêm Hạo Tường
Có lẽ tôi nên trả lại vị trí vốn có của cô ấy
Nghiêm Hạo Tường
Tôi sẽ rời khỏi đây
Dưới ánh mắt bàng hoàng của Hạ Tuấn Lâm, Nghiêm Hạo Tường xếp quần áo vào vali, kéo khóa lại, rồi lướt qua hắn như người xa lạ.
Hạ Tuấn Lâm
Khoan đã, Hạo Tường...
Tiếng đóng cửa như cắt đứt hoàn toàn mọi suy nghĩ muốn níu kéo cậu lại của Hạ Tuấn Lâm.
Một tuần sau, Diệp Minh Châu trở về. Không phải để quay lại, mà là trao thiệp cưới.
Diệp Minh Châu
Chúng ta từng có kỷ niệm đẹp
Diệp Minh Châu
Và em hy vọng rằng anh sẽ có mặt tại lễ cưới của em // cười nhẹ //
Tuấn Lâm đứng lặng giữa sảnh lớn, ánh mắt trống rỗng.
Người hắn yêu...là Nghiêm Hạo Tường.
Nhưng giờ đây, khi hắn nhận ra điều đó, người kia đã rời đi mang theo tất cả yêu thương.
Nghiêm Hạo Tường bước vào phòng họp với vai trò là người mẫu chủ lực cho chiến dịch mới. Cậu đứng trước mặt hắn, thần thái cao ngạo, ánh mắt lạnh nhạt như chưa từng quen biết.
Tuấn Lâm nhìn người con trai từng ôm trong vòng tay, khẽ gọi.
Cậu cắt lời, giọng hững hờ:
Nghiêm Hạo Tường
Tôi nghĩ chúng ta không có quan hệ cá nhân
Hạ Tuấn Lâm
// khựng lại //
Hạ Tuấn Lâm
Em...thay đổi rồi
Nghiêm Hạo Tường
Nhờ có anh
Cậu mỉm cười, nụ cười sắc lạnh.
Nghiêm Hạo Tường
Tôi học được cách ngừng hy vọng
Cậu xoay người, để lại sau lưng người đàn ông từng bỏ lỡ mình trong quá khứ.
Còn Hạ Tuấn Lâm vẫn đứng nguyên ở đó, ánh mắt dõi theo, nhưng không còn cơ hội để giữ lấy nữa.
Vì kẻ thay thế đã biến mất từ lâu rồi.
Ká rỳ nèe =))
Yên tâm đi:)))
Ká rỳ nèe =))
Hỏng có ngược nhìu đâu
Ká rỳ nèe =))
Tuii nghĩ cái shortfic Lâm Tường này khoảng 3 4 chương j đó á=))
Ká rỳ nèe =))
Thoiii tạm biệt
[Lâm Tường] Kẻ thay thế! #2
Từ sau lần gặp lại, Hạ Tuấn Lâm dường như luôn cố tìm cơ hội để tiếp cận Nghiêm Hạo Tường. Nhưng mỗi lần hắn xuất hiện, Nghiêm Hạo Tường lại lạnh nhạt quay đi, viện cớ:
Nghiêm Hạo Tường
Tôi không khỏe
Nghiêm Hạo Tường
Có việc bận
Nghiêm Hạo Tường
Tôi không muốn đi
Cậu tránh hắn như tránh một vết thương chưa lành.
Tuấn Lâm biết cậu đang cố trốn chạy. Nhưng hắn lại không có tư cách trách cậu.
Nhưng tránh cũng không tránh được ý trời.
Lần này, cậu bị điều đến làm gương mặt chính cho buổi chụp quảng cáo nước hoa mới của Hạ thị — nhãn hiệu do đích thân Hạ Tuấn Lâm chỉ đạo.
Concept hôm nay được chuẩn bị kỹ lưỡng.
Nghiêm Hạo Tường bước ra từ phòng thay đồ với chiếc áo trắng dài tay làm bằng chất liệu voan satin mềm nhẹ, từng bước đi đều khiến dải vải dài buông thả từ vai khẽ đung đưa như cánh thiên nga. Phần ngực áo có nếp gấp tinh tế, ôm nhẹ phần eo tôn lên thân hình cao gầy. Đặc biệt là phần lưng hở sâu nửa lưng, mượt mà mà không phản cảm—khiến không khí xung quanh như ngừng thở.
Quần âu đen đơn giản, cạp cao kéo dài đôi chân thon dài. Sự kết hợp trắng – đen cổ điển này, qua dáng người và thần thái của cậu, bỗng hóa thành thứ gì đó đầy mê hoặc.
Mái tóc nhuộm hồng pastel càng khiến vẻ mộng mị ấy thêm nổi bật.
Hạ Tuấn Lâm đứng phía sau dàn máy, đôi mắt dán chặt vào từng chuyển động của cậu.
Từng cái nghiêng người, từng lần vạt áo tung bay, từng ánh nhìn cậu dành cho ống kính—đều làm tim hắn siết chặt.
Người con trai ấy đã không còn là Nghiêm Hạo Tường ngây thơ của ba năm trước nữa. Cậu giờ đây sắc sảo, lạnh lùng, chuyên nghiệp, quyến rũ và xa cách.
Nhưng hắn thì vẫn như cũ—chỉ biết dõi theo từng bước chân cậu.
Buổi chụp kết thúc. Nghiêm Hạo Tường quay vào phòng make-up để tẩy trang. Cậu vừa tháo kính áp tròng, tay cầm bông tẩy trang thì...
Tiếng giày da chạm nền gạch, trầm và nặng nề.
Tấm gương phản chiếu rõ người đang tiến lại gần.
Cậu khựng lại. Bàn tay đang cầm bông tẩy trang bỗng bị giữ lấy. Một lực nhẹ nhàng nhưng cương quyết.
Hạ Tuấn Lâm không nói lời nào, chỉ lặng lẽ lấy miếng bông từ tay cậu, đặt xuống bàn. Hắn nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu đứng lên, ôm vào lòng mình.
Cơ thể Hạo Tường run lên.
Nghiêm Hạo Tường
Hạ Tuấn Lâm...buông ra...
Hạ Tuấn Lâm
Anh đã buông em một lần... // giọng khàn đặc //
Hạ Tuấn Lâm
Không muốn buông lần thứ hai nữa
Cậu định nghiêng người tránh, nhưng vừa xoay đầu thì ánh mắt đen láy ấy đã chạm vào đôi mắt màu hổ phách của cậu. Ánh nhìn tha thiết, sâu thẳm như thể có thể kéo cả linh hồn người đối diện vào.
Trái tim Hạo Tường khẽ chấn động.
Vỏ bọc lạnh lùng ba năm qua tưởng đã đủ dày lúc này lại bắt đầu rạn nứt.
Nghiêm Hạo Tường
Tuấn Lâm... // giọng khàn nhẹ //
Hạ Tuấn Lâm
Đừng rời xa anh nữa... // thì thầm //
Cậu cảm thấy vai áo mình có gì đó ấm ấm. Là nước mắt?
Nghiêm Hạo Tường
Anh...khóc sao? // ngẩn người //
Hạ Tuấn Lâm
Anh sai rồi… // giọng run run //
Hạ Tuấn Lâm
Lúc đó anh không biết tình cảm mình dành cho em là thật...
Hạ Tuấn Lâm
Anh cứ nghĩ là nhớ Minh Châu
Hạ Tuấn Lâm
Nhưng sau khi em đi rồi, anh mới biết, anh không thể sống thiếu em
Nghiêm Hạo Tường khẽ mím môi.
Cậu chưa bao giờ thấy Hạ Tuấn Lâm như thế này—mong manh, mềm yếu, đầy khát khao và sợ hãi.
Hắn tiếp tục thì thầm bên tai cậu.
Hạ Tuấn Lâm
Cho anh một cơ hội...chỉ một cơ hội thôi
Hạ Tuấn Lâm
Bây giờ, trong tim anh, chỉ có em
Nghiêm Hạo Tường
// siết nhẹ tay //
Nói không còn yêu hắn là nói dối. Nhưng vết thương năm đó chưa thể lành. Cậu sợ, nếu một lần nữa sa vào, sẽ lại bị đẩy ra như chiếc bóng của ai đó.
Cậu khẽ nói, đôi mắt cụp xuống:
Nghiêm Hạo Tường
Tôi...tôi cần thời gian
Nghiêm Hạo Tường
Anh buông tôi ra đi đã
Tuấn Lâm như vớ được vàng, lập tức buông cậu ra, nhưng vẫn giữ lấy tay cậu, mắt đỏ hoe.
Hạ Tuấn Lâm
Anh chờ, chờ bao lâu cũng được.
Hạ Tuấn Lâm
Chỉ cần em đừng biến mất như năm đó
Hạo Tường không đáp, chỉ lặng lẽ quay đi, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên trong một nụ cười rất nhẹ
Căn phòng im ắng, chỉ còn tiếng thở khẽ của hai người, và nhịp tim đang đập rối loạn của cậu
Chẳng ai biết được, trong giây phút bị ôm vào lòng, trái tim cậu đã đập nhanh đến nhường nào.
Liệu lần này, cậu có nên thử lại một lần nữa yêu kẻ từng khiến mình đau đến tận cùng?
Ká rỳ nèe =))
Tuii có nhận order nhaa
Ká rỳ nèe =))
Chỉ mấy couple ở phần giới thiệu thoii
Download MangaToon APP on App Store and Google Play