[ HungKieu ] [ Quang Hùng Master D X Pháp Kiều ] Phũ Mà Yêu Em
Ngày hôm đó, tớ đã thích cậu
Trường Trung học Phổ thông Thành Tín – ngày đầu tiên bước vào lớp 10.
Nắng đầu thu chưa kịp hửng đã bị che lấp bởi bóng những tán cây già rì rào trước cổng trường. Nguyễn Thanh Pháp – tên thường gọi là Kiều, đứng lặng dưới sân, ôm cặp trước ngực, mắt đảo quanh tìm số lớp ghi trên phiếu báo danh.
Lớp 10A1.
Pháp Kiều
Không phải là lớp chọn sao…?
Nguyễn Thanh Pháp (tên thân mật: Kiều) – yếu đuối, dễ tổn thương, tình cảm, chân thành
Cậu hơi thở ra một tiếng, ngón tay siết nhẹ quai cặp. Kiều không phải kiểu học sinh nổi bật – không giỏi quá mức, không xấu xí, không ồn ào. Cậu là kiểu người luôn ngồi ở hàng cuối, lặng lẽ, gọn gàng, và luôn giữ mọi điều trong lòng.
Cánh cửa lớp mở ra. Ồn ào. Lộn xộn. Và rồi…
Lần đầu tiên Kiều nhìn thấy Hùng.
Người con trai ngồi gần cửa sổ, khoác áo sơ mi trắng, tay chống cằm nhìn ra ngoài. Ánh sáng nắng lướt nhẹ qua tóc cậu ta, lấp lánh như thể ai đó vô tình đổ cả bình mật ong lên bờ vai.
Cậu ấy không nói gì. Không nhúc nhích. Không hòa vào đám đông.
Nhưng trong một giây – chỉ một giây thôi – Kiều bỗng thấy nhịp tim mình khựng lại.
Pháp Kiều
* aaaa cộng tươiiiii *
Không phải là vẻ đẹp trai của hotboy trường học. Mà là một vẻ đẹp khiến người khác không dám lại gần. Lạnh. Yên tĩnh. Như một dòng sông dưới bầu trời mùa đông, đẹp đến buốt giá.
Kiều ngồi sau Hùng hai bàn.
Từ hôm ấy, mỗi ngày đến lớp, Kiều đều dành vài phút để nhìn lưng Hùng. Không phải để làm gì, cũng chẳng mong bị phát hiện, chỉ là – cậu muốn biết hôm nay Hùng có buồn không, có gục đầu xuống bàn không, có quay đầu lại không.
Câu trả lời luôn là không.
Một buổi chiều đầu tháng 10, Kiều vô tình nghe loáng thoáng vài bạn nữ nói chuyện.
Nhv nữ
Nghe nói cậu Hùng học giỏi toán lắm á. Nhưng lạnh lùng kiểu gì á, chả ai dám bắt chuyện luôn
Nhv nữ
Ừa, cậu ấy không có bạn thân luôn á. Đi học xong là về.
Nhv nữ
Lúc hỏi bài còn bị cậu ấy từ chối phũ luôn…
Kiều khẽ nghiêng đầu, nắm chặt cây bút trong tay. Cậu không biết vì sao, nhưng… trái tim mình bỗng nhói lên một chút.
Một người cô đơn.
Một người không muốn người khác lại gần.
Nhưng cậu thì lại muốn lại gần.
Không biết từ khi nào, ánh mắt của Kiều luôn tìm đến Hùng trong lớp. Mỗi sáng vào lớp là nhìn xem Hùng đã đến chưa. Mỗi khi ra chơi là ngó ra cửa sổ xem cậu ấy có đang ngồi một mình. Mỗi giờ kiểm tra là liếc thấy Hùng viết lách nhanh nhẹn như đang múa.
Pháp Kiều
*Nếu mình đủ giỏi, mình có thể lại gần cậu ấy chứ?*
Suy nghĩ ngốc nghếch đầu tiên, nhưng lại gieo xuống một hạt mầm sâu thẳm.
Chiều đó, Kiều lấy hết can đảm lại gần Hùng khi cậu đang ngồi đọc sách ở thư viện.
Pháp Kiều
Cậu… có thể chỉ tớ phần đạo hàm này được không ?
Hùng ngẩng lên, mắt lạnh. Đôi mắt đen nhánh như phủ một tầng băng mỏng. Ánh nhìn đó khiến Kiều thoáng rùng mình.
Tim Kiều rớt xuống 1 nhịp
Pháp Kiều
/ lí nhí / Tớ xin lỗi...
Kiều bước đi thật nhanh, như muốn chạy trốn khỏi ánh mắt ấy. Nhưng cậu không biết rằng, khi cậu vừa khuất sau kệ sách, Hùng khẽ nghiêng đầu, liếc về phía cậu.
Một ánh nhìn thoáng qua – đủ để vết nứt trong lòng Kiều sâu thêm một đoạn.
Hôm đó, Kiều viết vào nhật ký:
"Tớ nghĩ… tớ đã thích cậu rồi.
Dù cậu chưa từng nhớ tên tớ."
Cậu vẫn luôn tránh ánh mắt của tớ, đúng không?
Một tuần trôi qua. Rồi một tháng. Rồi một học kỳ.
Tình cảm của Kiều không giảm đi – mà lặng lẽ lớn dần lên như con sóng ngầm dưới đáy lòng. Cậu vẫn ngồi yên ở bàn thứ tư, vẫn âm thầm nhìn Hùng ở bàn trên – và vẫn chưa từng một lần được gọi bằng tên từ người ấy.
Thỉnh thoảng, vào những buổi sáng sớm, Kiều đến lớp thật sớm, chỉ để được thấy Hùng ngồi một mình trong lớp vắng, nghe nhạc qua tai nghe, hoặc thẫn thờ nhìn ra cửa sổ. Những lúc ấy, trông Hùng lạc lõng lắm – như thể đang ở một thế giới khác, không ai chạm vào được.
Có một lần, Hùng ngủ quên trên bàn, nắng len qua khung cửa rọi lên gò má cậu. Kiều ngồi sau, lặng lẽ lấy điện thoại ra định chụp – nhưng rồi lại bỏ xuống.
Cậu không dám giữ lấy hình ảnh của Hùng bằng máy ảnh. Cậu sợ… nếu lỡ Hùng biết, thì cậu sẽ mất luôn cả quyền được nhìn lén người ấy.
Một ngày giữa tháng mười hai, trời đổ mưa.
Trống tan trường vừa vang lên, cả lớp ào ra như nước vỡ bờ. Chỉ có Kiều vẫn ngồi lại, nhìn Hùng đang vội vã lấy áo mưa. Tay Hùng run run – cậu đang sốt.
Pháp Kiều
Ơ Hùng cậu ổn chứ ?
Pháp Kiều
/ tiến tới tính đặt tay lên người anh /
Quang Hùng
/ hất tay Kiều / Không phải việc của cậu !
Một câu nói – ngắn ngủi – nhưng như tạt nước lạnh vào mặt Kiều. Cậu nuốt nghẹn, đứng lặng đi vài giây rồi lui về chỗ.
Tối hôm đó, cậu trùm chăn khóc.
Pháp Kiều
"Chẳng phải tớ chỉ muốn quan tâm cậu một chút thôi sao…?"
Rồi Tết đến. Trở lại trường sau kỳ nghỉ, lớp học có gì đó thay đổi. Cô giáo chủ nhiệm xếp lại chỗ ngồi, Kiều được chuyển lên hàng ba – ngồi ngay sau lưng H
Suốt tiết học hôm ấy, Kiều không thể tập trung. Phía trước cậu, Hùng vẫn như thường lệ – im lặng, nghiêm túc, không thèm để ý đến bất kỳ ai.
Vào giờ ra chơi, Kiều khẽ đẩy ghế lên, định nói gì đó.
Pháp Kiều
Hùng… tớ có thể—
Hùng quay lại, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt Kiều, nhưng ánh mắt ấy đầy lạnh lẽo.
Quang Hùng
Cậu phiền quá đấy
Câu nói ấy như dao cắt ngang tim. Cậu chưa kịp nói gì, Hùng đã đứng lên và bỏ ra ngoài.
Kiều ngồi lại, tay nắm chặt mép bàn, môi mím chặt. Lòng đau nhói. Lần đầu tiên, cậu thấy nước mắt mình rơi ngay giữa lớp học.
Thành An – bạn cùng lớp – thấy cậu gục đầu xuống bàn. Cậu ta không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa cho Kiều một khăn giấy. Ánh mắt An lúc ấy, lặng lẽ và ái ngại.
Tối đó, Kiều viết trong nhật ký:
"Có phải cậu ghét tớ không, Hùng?
Nhưng nếu ghét tớ… sao cậu lại luôn tránh ánh mắt của tớ?"
"Tớ chỉ muốn cậu biết là… tớ đã thích cậu lâu lắm rồi.
Nhưng cậu vẫn luôn quay đi."
Ở một nơi khác, Hùng đang đứng trong phòng tắm, nước lạnh dội lên mặt.
Cậu nhìn mình trong gương – đôi mắt mệt mỏi, u tối. Và... cay cay.
Trên điện thoại là một dòng tin nhắn đã soạn nhưng chưa bao giờ gửi
Tôi đã thấy cậu khóc hôm nay.
Xin lỗi, Kiều.
Lê Quang Hùng chưa sẵn sàng để nói ra:
“Tôi đã thích cậu… trước cả khi cậu thích tôi.”
Cậu đừng thích tôi nữa, được không?
Tháng ba. Mùa thi thử, mùa những cơn mưa dầm dề và lòng người xáo động.
Lớp học ngột ngạt trong tiếng lật đề, tiếng thở dài và tiếng loạt soạt bút máy viết vội. Kiều ngồi sau lưng Hùng, tay run run cầm cây bút, nhưng mắt vẫn vô thức nhìn vào gáy áo của người ngồi trước.
Cậu không hiểu nổi bản thân nữa. Sau bao nhiêu lần bị phũ phàng, sau bao lần muốn từ bỏ, sao trái tim vẫn đập mạnh khi chỉ cần một cái nghiêng đầu của Hùng? Một câu nói đơn giản “Đưa tớ cây compa” cũng đủ khiến cậu vui suốt cả tiết học.
Tình yêu của Kiều… như một cái gai. Mỗi ngày trôi qua là mỗi lần bị đâm thêm một chút.
Chiều hôm đó, trường vắng. Kiều cầm túi sữa đi tìm Hùng. Cậu đã nghe vài bạn trong lớp nói Hùng bị đau dạ dày mà vẫn cố giấu, vẫn bỏ bữa. Kiều biết rõ Hùng luôn tự làm khổ bản thân, nên cậu không đành lòng đứng yên.
Tìm mãi, cuối cùng cũng thấy Hùng ở sân bóng phía sau trường – một nơi hầu như chẳng ai đến vào giờ này.
Pháp Kiều
Tớ mua sữa nóng. Uống đi, tớ biết dạ dày cậu lại—
Quang Hùng
Cậu bị gì vậy ?
Quang Hùng
Tại sao cứ bám lấy tôi? Tôi đã nói rõ rồi mà, đúng không?
Pháp Kiều
Tớ… chỉ muốn tốt cho cậu. Không phải… vì thích cậu.
Quang Hùng
Nhưng tôi không cần.
Quang Hùng
Tôi không cần sự quan tâm của cậu. Không cần sự thương hại. Không cần cậu tỏ vẻ như yêu thương gì đó. Cậu làm tôi thấy phiền !
Túi sữa rơi xuống nền xi măng, lăn tròn rồi đứng im.
Kiều đứng bất động. Cổ họng nghẹn ứ. Cậu không biết phải trả lời thế nào.
Cậu chỉ lặng lẽ quay đi, bước nhanh hơn để giấu đi gương mặt đang bắt đầu run lên vì nước mắt.
Pháp Kiều
*Chỉ là… tớ thích cậu thôi mà.
Sao lại tàn nhẫn như vậy ?*
Tối hôm đó, Kiều không viết nhật ký như mọi hôm.
Cậu ngồi trong phòng, mở nhạc, trùm chăn kín đầu.
Lần đầu tiên trong đời, cậu nghĩ: “Hay là dừng lại?”
Nhưng trái tim lại lên tiếng:
“Cậu ấy ghét mình, đúng không?
Nhưng nếu cậu ấy thật sự ghét… sao mắt cậu ấy lại đỏ lúc nói câu đó?”
Ba ngày sau, lớp tổ chức hoạt động nhóm. Kiều bị xếp làm nhóm trưởng cùng Hùng – như một trò đùa của số phận.
Cả tiết hôm đó, Hùng không nói với cậu lấy một câu. Cậu ta chỉ làm phần của mình, lặng lẽ, lạnh lẽo như thường lệ.
Pháp Kiều
Cậu thực sự ghét tớ đến vậy sao?
Hùng hơi khựng lại. Mắt không rời khỏi màn hình. Một thoáng im lặng, rồi cậu ấy đáp:
Quang Hùng
Cậu đừng thích tôi nữa được không ?
Chỉ bốn chữ đơn giản – nhưng tim Kiều như bị đập vụn.
Rồi rời khỏi lớp thật nhanh, để không ai thấy được ánh mắt sắp khóc ấy.
Hùng ngồi một mình trong lớp học vắng. Cậu mở điện thoại ra lần nữa, nhìn tin nhắn chưa từng gửi đi:
“Tớ cũng thích cậu. Nhưng… tớ không xứng với tình cảm của cậu.”
Cậu lại xóa.
Rồi thì thầm, rất khẽ:
“Xin lỗi, Kiều.”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play