Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Hoàng Tử Bị Ruồng Bỏ & Mặt Trời Nhỏ Của Hắn Ta

Chương 1

**Lưu ý: Đây là truyện được viết bởi tác giả người Việt và lực bút còn yếu nên truyện có thể rất teen, sượng và phi logic. Vì vậy bạn nào dị ứng thì mình khuyên các bạn chạy ngay đi còn kịp.

Tất cả các bối cảnh hay tình tiết đều là bịa để phục vụ cốt truyện. Tất cả các giả thiết đều không có thật nên vui lòng đừng tưởng thiệt nhá. Đặc biệt truyện không có logic đâu nha.

...----------------...

Avalon từng là vùng đất chết, không ánh sáng, không sự sống. Nhờ Nữ thần Cecilia chúc phúc, toàn bộ Đại lục được hồi sinh, ánh sáng ngập tràn khắp nơi, cỏ mọc xanh rì, suối chảy róc rách.

"Dư Nhiên, trò hãy nhắc lại những gì ta vừa dạy." Giọng nói nghiêm nghị của thầy Lucas vang lên.

Lucas là giáo viên lịch sử đã ngoài sáu mươi tuổi, nổi tiếng là người nghiêm khắc nhất Học viện Sebirist, ngôi trường ma pháp danh giá bậc nhất vương quốc Arinal.

Cậu bé được gọi là “Dư Nhiên” thoạt nhìn khoảng mười ba tuổi, vừa bị gọi tên liền đứng thẳng dậy. Sau đó, cậu bé cất giọng trong trẻo, nhắc lại toàn bộ bài giảng.

Ở hàng ghế phía sau, một giọng nói đầy bất bình vang lên: "Tại sao thầy Lucas lại có thành kiến với Dư Nhiên như vậy chứ? Từ lúc nhập học đến giờ, thầy ấy đã làm khó cậu ấy không dưới mười lần! Rõ ràng Dư Nhiên của chúng ta ngoan ngoãn, đáng yêu như vậy mà."

Người vừa lên tiếng là Quý Trì, cậu nhóc quay sang nhìn Vương Dẫn, mong được đồng tình.

"Mình chịu." Vương Dẫn lắc đầu rồi đáp.

Dư Nhiên vừa dứt lời, thầy Lucas khẽ liếc cậu một cái, gật đầu xác nhận. Không nói thêm gì, ông quay người về phía bảng tiếp tục bài giảng, cả lớp lại chìm vào không khí học tập nghiêm túc.

Rất lâu sau, tiếng chuông báo hiệu buổi học kết thúc vang lên. Thầy Lucas ôm chồng sách dày rời khỏi lớp, học trò bên dưới cũng bắt đầu thu dọn sách vở chuẩn bị ra về.

"Dư Nhiên, nhanh nào!" Quý Trì la lớn, hối thúc bạn mình.

Thế nhưng, Dư Nhiên chỉ ôm cặp, ánh mắt tròn xoe nhìn hai người bạn rồi khẽ nói: "Hôm nay mình có chút việc cần làm, không thể về cùng các cậu."

"Chuyện gì? Bọn mình đi cùng cậu." Quý Trì không chút do dự đề nghị, Vương Dẫn bên cạnh cũng gật đầu tán thành.

Dư Nhiên ngập ngừng một chút rồi lí nhí đáp: "Mình muốn đến thư viện phía Tây của Sebirist."

"Chỉ đến thư viện?" Quý Trì nghiêng đầu.

Dư Nhiên gật đầu, dáng vẻ này trông thế nào cũng rất ngoan.

"Vậy chúng ta cùng đi!" Cả Quý Trì và Vương Dẫn đồng thanh nói.

Thế là cả nhóm ba người cùng nhau đi bộ đến thư viện, đứng trước tòa tháp, bọn nhóc ngẩn người một lúc rồi chậm rãi bước vào. Không gian bên trong vừa huyền bí vừa tráng lệ với những giá sách cao vút, xếp đầy sách cổ.

Ở chính giữa thư viện, một pháp sư già khoác áo choàng dài đang ngồi bên bàn bay, chăm chú đọc một cuốn sách dày.

Dư Nhiên nhanh chóng bước đến trước mặt vị pháp sư, lễ phép nói: "Thưa ông, cháu muốn tìm sách về trận pháp."

Vị pháp sư kia khẽ liếc nhìn Dư Nhiên rồi chỉ về phía xa xa: "Tầng thứ năm, toàn bộ sách liên quan đến trận pháp đều ở đó."

Nhóm Dư Nhiên lập tức đi đến nơi được chỉ dẫn. Quả nhiên, những quyển sách về trận pháp xếp ngay ngắn trên giá. Dư Nhiên lướt mắt qua từng cuốn, cuối cùng rút ra một quyển trông có vẻ rất cũ.

Chính giữa bìa sách, dòng chữ mờ nhạt hiện lên: Những trận pháp cơ bản dành cho ma pháp sư tập sự.

Quý Trì và Vương Dật nhìn thấy tựa đề không khỏi ngạc nhiên: "Dư Nhiên, cậu lấy cuốn sách này làm gì?"

"Anh mình nhờ mình tìm giúp."

Anh trai của Dư Nhiên là Bạch Lạc, lớn hơn cậu ba tuổi, năm nay mười sáu tuổi. Vì thể chất ốm yếu, Bạch Lạc không thể đến học viện như bao người khác mà chỉ có thể học tại nhà với gia sư riêng.

Nghe Dư Nhiên nói vậy, Quý Trì và Vương Dẫn chỉ “ồ” một tiếng, không hỏi thêm gì nữa.

Rời khỏi thư viện, nhóm Dư Nhiên nhanh chóng bước về phía cổng, nơi có chiếc xe ngựa lấp lánh đang chờ. Vì Dư Nhiên, Quý Trì, Vương Dật đều cùng ở trên một con đường nên cả ba nhà quyết định cho bọn trẻ cùng đi học chung.

Xe ngựa vốn là của nhà Dư Nhiên, thân xe làm từ gỗ sồi, mái cùng cửa sổ xe hình vòm tạo cảm giác trang trọng, phía trước là hai con ngựa trắng mang yên cương nạm ngọc. Khác với những chiếc xe ngựa khác, xe ngựa nhà Dư Nhiên không cần người đánh xe. Lí do là vì cha của Dư Nhiên đã hạ một chú thuật lên hai con ngựa, bọn chúng sẽ đi theo đúng sự chỉ dẫn của Dư Nhiên mà không có sai lệch.

Ba đứa nhóc nhanh chóng bước lên xe ngựa. Sau khi nhận được lệnh từ Dư Nhiên, hai con ngựa lập tức di chuyển, sau đó từ từ tăng tốc và đổi hướng.

Xe ngựa lần lượt dừng trước dinh thự nhà Quý Trì, Vương Dật và cuối cùng là dinh thự nhà Dư Nhiên.

Tòa dinh thự nhà Dư Nhiên hiện lên nguy nga, huyền bí, pha chút cổ kính. Đằng sau cánh cổng lớn là lối vào uốn lượn được lát đá cẩm thạch.

Dư Nhiên ôm cuốn sách bước vào dinh thự rộng lớn. Hôm nay cha mẹ cậu đã vào hoàng cung dự yến tiệc từ sớm, trong nhà chỉ còn người hầu và anh trai Bạch Lạc. Vừa vào tới sảnh, cậu nhóc đã háo hức chạy nhanh lên cầu thang.

“Anh, em đã tìm thấy cuốn sách mà anh muốn.” Dư Nhiên vui vẻ lên tiếng, giọng điệu không dấu được sự vui mừng và có chút tự hào.

“Dư Nhiên giỏi quá!” Bạch Lạc ngồi ở mép giường lên tiếng khen ngợi.

Dư Nhiên nghe vậy lập tức cười rộ lên, lộ ra hai cái ranh khểnh và cái má lúm đồng tiền rất đáng yêu. Cậu nhóc đưa cuốn sách cho Dư Nhiên rồi ngoan ngoãn nói: “Cuốn sách anh muốn tìm đây ạ.”

Bạch Lạc vừa nói cảm ơn vừa xoa đầu em trai, sau đó bắt đầu chăm chú nghiên cứu sách.

Thấy anh trai cần yên tĩnh, Dư Nhiên ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế gần đó, lặng lẽ ăn bánh.

Chương 2

Không gian dần chìm vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng lật sách của Bạch Lạc. Rất lâu sau, anh dừng lại, nghiêng đầu gọi: “Dư Nhiên, lại đây!”

Dư Nhiên đang ủ rũ lập tức lấy lại tinh thần, cậu phấn khởi đứng lên và bước nhanh về hướng của Bạch Lạc.

Trên tay Bạch Lạc đang cầm một viên phấn trắng, dưới mặt đất là một hình vẽ kỳ lạ nhìn khá giống một trận pháp.

Bạch Lạc không đợi Dư Nhiên lên tiếng đã vội giải thích: “Đây là trận pháp dịch chuyển. Anh đã đọc nó từ sách và vẽ lại theo hướng dẫn. Trận pháp này có thể đưa một người từ nơi này đến nơi khác. Ban đầu, anh nghiên cứu nó với hy vọng có thể rời khỏi đây khám phá thế giới bên ngoài.”

Bạch Lạc ngừng một chút rồi mới nói tiếp: “Nhưng để kích hoạt trận pháp, cần phải dùng máu, mà với thể trạng hiện tại, anh không thể tự lấy máu được. Vì vậy, anh muốn nhờ em bước vào trận pháp để kiểm tra xem nó có thể hoạt động bình thường không.”

Dư Nhiên nghe được chữ hiểu chữ không, nhưng cậu không hề do dự mà lập tức gật đầu đồng ý: “Vâng, em sẽ thay anh kiểm tra trận pháp. Nhưng anh có biết nó sẽ dẫn đến đâu không?”

Bạch Lạc cúi đầu, giọng nói có chút trầm xuống: “Anh cũng không chắc, chỉ biết rằng nó sẽ đưa người ta đến một nơi hoang vắng nhưng chắc chắn an toàn, không có nguy hiểm. Đích đến sẽ thay đổi tùy thuộc vào người vẽ trận pháp và máu của người kích hoạt nó. Nếu anh giỏi hơn, có lẽ anh đã có thể kiểm soát được điểm đến. Nhưng hiện tại, anh vẫn chưa đủ khả năng.”

“Không cần biết điểm đến là đâu, em tin anh.” Dư Nhiên dứt khoát nói, giọng điệu pha chút non nớt.

“Bây giờ em chỉ cần nhỏ máu vào trận pháp, phải không anh?”

Bạch Lạc khẽ cười, gật đầu, sau đó, anh lại lên tiếng nói thêm: “Sau một giờ đồng hồ, trận pháp sẽ tự động đưa em quay lại đây.”

Dưới sự hướng dẫn của Bạch Lạc, Dư Nhiên bước vào chính giữa vòng tròn. Ngay khi máu nhỏ xuống trận pháp, một luồng ánh sáng nhàn nhạt bùng lên, bao trùm lấy cơ thể cậu.

Trong chớp mắt, Dư Nhiên đã hoàn toàn biến mất.

.

.

.

Dư Nhiên đã tưởng tượng ra nhiều tình huống dịch chuyển, nhưng không ngờ rằng mình lại rơi tự do giữa không trung thế này. Theo bản năng, cậu hét lên đầy hoảng loạn.

Sau vài giây rơi tự do, Dư Nhiên cuối cùng cũng tiếp đất an toàn. Tin tốt là nhờ có ma pháp bảo vệ, cậu không hề bị thương. Nhưng tin xấu là cậu đã đè lên một người nào đó.

Dư Nhiên hoảng hốt bật dậy khỏi người kia, miệng không ngừng lặp đi lặp lại: “Xin lỗi, xin lỗi!”

Thế nhưng người nọ vẫn nằm im, không lên tiếng cũng chẳng có ý định đứng dậy. Dư Nhiên bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ cậu đè chết người ta rồi?

Cậu nhóc hoảng hốt ngồi xổm xuống, lay mạnh vai đối phương, giọng run lên: “Anh ơi! Anh nghe thấy không? Đừng chết mà!”

Nhưng mặc cho Dư Nhiên lay thế nào, người kia vẫn không phản ứng. Cậu nhóc bắt đầu lo lắng, liền vén mái tóc đen che kín khuôn mặt đối phương lên để xem xét tình hình.

Đúng lúc này, một đôi mắt đen láy bất ngờ mở ra, trong khoảnh khắc chưa kịp phản ứng, Dư Nhiên đã bị người kia đẩy ngã về phía sau.

Người nọ chậm rãi ngồi dẩy rồi đứng lên. Thoạt nhìn thì anh cao hơn Dư Nhiên một chút, có lẽ lớn hơn cậu khoảng hai tuổi. Mái tóc đen rũ xuống che kín đôi mắt, khiến gương mặt anh càng thêm thần bí và xa cách.

Không thèm liếc nhìn Dư Nhiên một cái, người kia cứ thế quay lưng bước về phía cung điện phía sau.

Dưới ánh hoàng hôn mờ nhạt, cung điện hiện lên vô cùng hoang vu và đổ nát. Tường đá cẩm thạch phủ đầy rêu phong, đài phun nước cạn khô, dây leo và cỏ dại mọc um tùm khắp nơi.

Lần đầu tiên nhìn thấy một cung điện tồi tàn như vậy, Dư Nhiên không khỏi ngẩn người. Đến khi cậu hoàn hồn thì người kia đã đến bên đài phun nước, ngồi xuống thành đá.

Sau khi xác định được vị trí của người tóc đen, Dư Nhiên nhanh chóng chạy nhanh đến. Mái tóc vàng của cậu rối tung theo mỗi bước chân vội vã, lấp lánh dưới ánh chiều tà, thậm chí còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời sắp lặn.

“Em là Bạch Dư Nhiên.” Cậu nở một nụ cười rạng rỡ, giọng nói mềm mại vang lên đầy thiện ý.

Người đối diện hơi sững lại, nhưng chỉ trong chớp mắt, sự hờ hững lại hiện rõ trên gương mặt ấy.

Mặc cho đối phương lạnh nhạt, Dư Nhiên vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi. Cậu nhóc nghiêng đầu, giọng nói mang theo chút mong chờ: “Anh tên là gì vậy ạ?”

Đối phương không đáp lại, nhưng Dư Nhiên không hề nản lòng. Cậu nhóc hạ giọng, giọng điệu non nớt xen lẫn nũng nịu, dáng vẻ như một chú mèo nhỏ: “Anh có thể cho em biết tên anh không?”

Không ai có thể cưỡng lại dáng vẻ này của Dư Nhiên. Ngập ngừng một lúc, đối phương cuối cùng cũng chịu mở miệng, miễn cưỡng trả lời: “Chương Dạ.”

Đôi mắt Dư Nhiên ngập tràn sự hào hứng, cậu reo lên: “Chương Dạ? Cái tên này nghe rất hay!”

Cậu không chút do dự, đưa tay ra trước mặt Chương Dạ: “Chúng ta làm bạn nhé!”

Dư Nhiên chờ đợi, ánh mắt ngập tràn mong chờ, bàn tay nhỏ vẫn lặng lẽ đưa ra, nhưng mãi mà đối phương vẫn không có phản ứng. Nụ cười trên môi cậu nhóc dần tắt, Dư Nhiên lặng lẽ thu tay về.

“Cậu chẳng biết gì về tôi mà lại muốn làm bạn với tôi? Thật nực cười.” Giọng Chương Dạ vang lên, mang theo sự mỉa mai cay nghiệt. Nghe như đang chế giễu Dư Nhiên, nhưng thực ra là đang tự giễu chính mình.

Chương Dạ nhìn Dư Nhiên, ánh mắt tối sầm: “Tôi sẽ cho cậu biết, tôi là người như thế nào. Đến lúc đó, cậu còn muốn làm bạn với tôi không? Hay sẽ giống như những kẻ khác, sợ hãi mà rời đi?”

Chương 3

Nói rồi, Chương Dạ cất giọng, kể lại quá khứ và thân phận của mình. Dư Nhiên đứng quá lâu, chân bắt đầu tê mỏi, nên bèn ngồi xuống cạnh thành đài phun nước, sát bên anh.

Chương Dạ là con trai của Hoàng đế Ba Nhĩ Tề Á Pháp Lạc và một nữ nhân không danh phận.

Hoàng đế chỉ có một chính thất là Hoàng hậu Âu Chân Nhi. Nhưng trong một lần đến thăm một thành bang chư hầu, ông đã say mê con gái của vị lãnh chúa nơi đó.

Dựa vào quyền lực, Hoàng đế ép bà trở thành tình nhân. Vì luật đế quốc cấm Hoàng đế có hai vợ, nên bà suốt đời chỉ được làm người tình, không danh không phận.

Không lâu sau, bà mang thai và sinh hạ Chương Dạ.

Theo luật lệ, con của tình nhân không có tư cách thừa hưởng tước vị, nhưng nếu được Hoàng đế công nhận, vẫn có thể trở thành hoàng tử, có địa vị tương đương với hoàng tử chính thống. Vì vậy, khi Chương Dạ ra đời, Hoàng đế lập tức sắc phong cậu làm hoàng tử, coi như một cách bù đắp cho mẹ anh.

Sau đó, Chương Dạ cùng mẫu thân sống tại cung điện phía nam. Những tháng ngày ở đây thật bình yên, chỉ tiếc rằng hạnh phúc trong chốn hoàng cung thường rất mong manh.

Một ngày nọ, mẫu thân của Chương Dạ đột ngột qua đời mà không rõ nguyên nhân. Hoàng đế lập tức giao việc điều tra cho Thánh tử của Giáo hội. Sau một thời gian tra xét, hắn tuyên bố chính Chương Dạ là người đã hại chết mẹ mình. Theo lời hắn, Chương Dạ là hiện thân của ác ma, mang trong người nguồn năng lượng hắc ám có thể âm thầm ăn mòn sinh khí của những ai ở gần.

Lời của Thánh tử được xem như ý chỉ của Thần, không ai dám nghi ngờ, chỉ sau một đêm, Chương Dạ mất đi tất cả. Hoàng đế không thể thu hồi tước vị hoàng tử, nhưng cũng không thể giữ anh lại bên mình. Cuối cùng, ông ra lệnh giam Chương Dạ trong một cung điện hoang tàn, cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Một đứa trẻ vừa lên mười, chưa kịp nguôi nỗi đau mất mẹ đã bị chính cha ruột ruồng bỏ, lại còn mang tiếng là kẻ mang điềm xấu.

.

.

.

Thấm thoát, Chương Dạ đã sống ở cung điện này năm năm.

“Thế nào, còn muốn kết bạn với tôi không?” Chương Dạ khẽ cười, giọng điệu tự giễu cợt chính mình.

Dư Nhiên giật mình hoàn hồn, lòng chợt nặng trĩu, khóe mắt cay xè, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống má.

“Cậu khóc cái gì?” Chương Dạ cong môi cười nhạt, giọng đầy châm chọc.

Dư Nhiên khẽ lắc đầu rồi thì thầm, giọng rất khẽ: “Em không có khóc.”

Một lúc sau, Dư Nhiên vừa nhìn thẳng vào mắt Chương Dạ vừa nói: “Em không hiểu vì sao anh lại nghĩ em sẽ sợ hãi mà bỏ chạy. Dù có biết tất cả những chuyện đó, em vẫn không thay đổi ý định. Em chỉ muốn làm bạn với anh, đơn giản vậy thôi.”

“Cậu bị ngốc à? Hay là não cậu có vấn đề? Tôi là kẻ bị nguyền rủa, là hiện thân của ác ma. Ai ở cạnh tôi đều sẽ bị tôi hại rồi chết thảm!” Chương Dạ gằn từng chữ, ánh mắt tối sầm.

Chương Dạ đột nhiên mất khống chế, khiến Dư Nhiên hơi ngẩng người. Ngay khi vừa nhìn thấy biểu cảm này của cậu, Chương Dạ liền cất tiếng, giọng mỉa mai: “Sợ rồi đúng không? Vậy thì chạy đi! Chạy nhanh đi!”

Sau đó, Chương Dạ bật cười, một nụ cười méo mó, khiến người nghe phải rùng mình.

Cứ tưởng Dư Nhiên sẽ quay lưng bỏ chạy thật nhanh, thật xa. Nhưng không, cậu bất ngờ tiến đến gần hơn, rồi đột nhiên ôm chầm lấy Chương Dạ, một cái ôm ấm áp, không một chút do dự.

Dư Nhiên vừa vỗ nhẹ vai Chương Dạ, vừa thì thầm: “Nếu anh thực sự là hiện thân của ác ma, thì khi em ôm anh thế này, lẽ ra phải có chuyện gì đó rồi chứ. Nhưng anh thấy đấy, không có gì xảy ra cả.”

Khi đã ôm đủ, cậu nhẹ nhàng buông Chương Dạ ra, chậm rãi nói: “Có thể Thánh tử đã phán đoán sai, ai cũng sẽ có lúc phạm sai lầm mà.”

Nghe vậy, Chương Dạ lập tức ngẩn người, ánh mắt thoáng dao động, lồng ngực khẽ phập phồng.

Dư Nhiên nhìn Chương Dạ, cậu bắt đầu đưa ra lý lẽ để chứng minh điều mình vừa nói: “Theo những gì em được học ở trường, ác ma sinh ra từ chính tà niệm, từ lòng tham lam và sự xấu xa của con người. Ban đầu, nó chỉ là một ý niệm thôi thúc con người làm điều ác. Nhưng khi tích tụ đủ tà niệm, ác ma sẽ chiếm đoạt thân xác của vật chủ. Khi đó, trên gáy của người bị chiếm đoạt sẽ xuất hiện một hoa văn màu đen hình ngọn lửa.”

Sau khi nói một hơi, Dư Nhiên dừng lại, nở nụ cười thật tươi: “Nhưng lúc em ôm anh, em không thấy bất kỳ hoa văn nào cả.”

Năm năm qua, Chương Dạ luôn tin rằng mình là hiện thân của ác ma. Một ngày nào đó, hắn sẽ không còn là chính mình nữa, sẽ trở thành một thứ gì đó đáng sợ mà chính hắn cũng không biết.

Suốt những năm tháng bị giam cầm, hắn chưa từng mong ai đến gần, càng không dám mơ đến sự tin tưởng. Vậy mà giờ đây, có người dám nhìn thẳng vào hắn, nói rằng hắn không phải ác ma, rằng hắn không phải quái vật. Người này không sợ hãi, không dè chừng, thậm chí còn muốn kết bạn với hắn.

Chương Dạ không biết nên đáp lại thế nào, tận sâu trong lòng, có thứ gì đó đang lay động. Khi anh chưa biết phải phản ứng thế nào, người trước mặt đột nhiên biến mất, như thể chưa từng tồn tại.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play