Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Trùng Sinh Làm Thím Tra Nam

Chương 1. Phát hiện bộ mặt tra nam.

Đời người con gái hạnh phúc nhất là ngày Vu quy, cưới được người mình thích, làm vợ người mình thương.

Diễm Quỳnh rất thích Hoàng Duy. Bố cô là tài xế kiêm vệ sĩ thân cận của bố anh. Trong bữa tiệc mừng anh đỗ Đại học, cô theo bố mẹ đến chúc mừng. Đó là lần đầu tiên cô thấy anh. Chàng thanh niên lịch lãm trong bộ vest trắng. Gương mặt sáng, mái tóc chải ngược để lộ vầng trán cao thông minh. Vừa phong độ vừa lãng tử khiến trái tim cô thiếu nữ 16 tuổi loạn nhịp. Cô thầm thương anh. Sinh lòng tương tư. Nên rất nhiều lần,cô mặt dày bảo bố chụp lén cho cô vài bức ảnh. Trong phòng cô, trong điện thoại cô...toàn là để ảnh của Hoàng Duy.

Ngày bố cô mất. Nỗi đau mất cha được bù đắp bằng lời hứa hôn ngọt ngào của bố anh: "Chú yên tâm nghỉ ngơi. Anh sẽ thay chú chăm sóc thím và cháu Quỳnh!

Vợ chồng anh xin nhận con bé làm dâu!"

Cô đã vui. Đã rất hạnh phúc khi trong lễ tốt nghiệp anh mang bó hoa to đến thẳng trường cầu hôn: "Gả cho anh! Anh sẽ yêu thương em cả đời!" Trước mặt thầy cô giáo và bạn bè cùng khóa, anh lồng vào tay cô chiếc nhẫn cầu hôn với nụ cười hạnh phúc.

Ấy vậy mà, trong ngày cưới, Diễm Quỳnh lại tình cờ nghe được...

"Tú Quyên, em đừng khóc. Anh cưới Diễm Quỳnh chẳng qua là làm tròn lời hứa của bố với bố cô ta để trả món nợ ân tình năm xưa bố cô ta đã hi sinh để cứu bố chúng ta thôi."

"Thật không anh?"

"Thật! Hoàng Duy anh không yêu cô ta. Đợi thời gian, anh lấy cớ cô ta vô sinh, ly hôn."

Qua khe hở cửa phòng chờ, đợi giờ lành tiến hành làm lễ, Diễm Quỳnh thấy người đàn ông mình yêu thương chuẩn bị cưới làm chồng nhẹ nhàng lau nước mắt cho đứa gái em nuôi: "Ngoan, đừng khóc!"

Tú Quyên ôm chầm lấy anh trai, ức ử trong ngực: "Anh là của em."

"Anh biết! Em gắng đợi, đừng làm lộ chuyện, trong tay Diễm Quỳnh anh nghi có USB bằng chứng! Đợi anh lấy được, rồi anh tính!"

USB bằng chứng ư?

Diễm Quỳnh nhớ lại...Trước ngày mẹ mất, mẹ có trao cho cô một chiếc hộp nhỏ, dặn: "Cất kĩ. Nó là di nguyện của bố con, đừng để Hoàng Duy biết! Nếu nó hay gia đình nó trở mặt...Con cứ cầm USB đến nộp cho cảnh sát."

Lúc đó, Hoàng Duy đứng bên ngoài. Anh ta có nghe...Thế mà giả vờ không biết gì cả.

Cô cuộn chặt hai bàn tay.

Được lắm Hoàng Duy, anh bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa!

Diễm Quỳnh nhích thụt lui dần, rồi quay đầu chạy tới lễ đường. Hắn tiếp cận cô có mục đích, hắn muốn ly hôn thì cô thành toàn cho hắn.

Trước sự ngỡ ngàng của mọi người đến dự cưới, Diễm Quỳnh nhìn về phía cha mẹ Hoàng Duy, rồi nói thẳng vào micro: "Thành thật xin lỗi mọi người. Diễm Quỳnh tôi hủy hôn!" Nói xong, cô cởi luôn chiếc váy cưới xa hoa vứt lại lễ đường, mặc độc mỗi áo thun ba lỗ và quần bảo hộ rời khỏi Nhà hàng.

Không có gì nhục bằng nỗi nhục cưới nhầm kẻ ngụy quân tử.

Diễm Quỳnh đón taxi về nhà.

Trước di ảnh bố mẹ, cô lấy chiếc hộp mình giấu kĩ nơi đáy bát lư hương.

Còn chưa kịp mở, ngoài sân đã truyền vào tiếng ô tô phanh gấp. Diễm Quỳnh nhanh tay cất chiếc hộp lại vào trong bát hương. Ung dung đứng ở phòng khách đợi người.

"Diễm Quỳnh, vì sao em hủy hôn?" Hoàng Duy chất vấn ngay khi vừa thấy cô.

Diễm Quỳnh không quay lại nhìn hắn, đáy mắt lạnh lẽo nhìn ra khoảng trời ngoài khung cửa sổ, hớp ngụm vang đỏ, cười nhạt: "Anh đã tới thì ký nốt vào giấy ly hôn luôn!" Không dứt thì thôi, đã dứt là đứt.

Hoàng Duy như nghe câu chuyện đùa. Hắn không thể tin những lời mình vừa lọt tai.

"Em nói gì cơ?"

"Ký giấy ly hôn!"

"Em muốn ly hôn?"

"Phải!"

"Vì sao?" Hoàng Duy không thể tin nổi: "Chẳng phải em mong cái đám cưới này suốt 4 năm rồi sao? Nay em ra trường, anh thành toàn ước nguyện cho em, em còn muốn gì nữa?"

Diễm Quỳnh quay lại. Ánh mắt cô sắc lạnh nhìn thẳng vào mặt kẻ giả nhân giả nghĩa: "Đúng là tôi từng rất mong được gả cho anh, cùng anh sánh bước vào lễ đường...Nhưng đó là tôi khi bị tình yêu làm cho mù mắt.

Hiện tai...Mắt tôi đã sáng...Tôi phát hiện ra...Anh không xứng!"

"Không xứng?" Hoàng Duy bị cô nói phát điên. Hắn lao về phía cô, thô lỗ túm cổ áo, gằng từng tiếng: "Mới tối hôm qua, em còn ngả vào lòng anh, bảo là: Em rất hạnh phúc!

Bây giờ đã trở mặt? Mặt em là bánh tráng hả?"

Diễm Quỳnh bấu thẳng mười móng vuốt vào mặt hắn: "Bỏ ra! Nếu không đừng trách tôi cào rách mặt...em gái mưa của anh lại xót!" Cô xô hắn ra.

Hoàng Duy thuận theo buông tay. Nghe cô nhắc đến Tú Quyên, hắn nhíu mày, chỉ chỉ ngón trỏ vào mặt cô: "Có phải...em đã rình nghe lén?"

Diễm Quỳnh giọng bình thản nhưng lạnh lẽo: "Tôi đã nghe...Nhưng đính chính cho đúng...Là tôi nghe công khai. Do đôi cẩu nam nữ nhà họ Hoàng các người nói quá lớn thôi!"

Nếu cô đã nghe cuộc trò chuyện...Thì hắn cũng không cần đeo bộ mặt nạ giả vờ yêu thương níu kéo nữa. Hoàng Duy hừ tiếng nói thẳng: "Chúng ta làm cuộc giao dịch. Em giao USB đó cho tôi...Tôi ký giấy ly hôn!"

Chương 2. Sống lại trong thân thể vị hôn thê Hoàng Trần.

USB đó là di nguyện của bố cô. Trong đó cụ thể bố gửi gắm điều gì cô chưa nghe qua, nhưng thấy hắn gấp gáp muốn có như vậy...cô cười nhích bên môi.

"Đó là di nguyện của bố tôi. Anh liên quan gì mà đòi lấy?"

"Em...!" Hắn cứng họng, chỉ tay vào mặt cô.

Diễm Quỳnh rất ghét thói chỉ tay vào mặt. Cô bước tới chỗ hắn, lịch sự bẻ ngón trỏ hắn xuống: "Anh không muốn ký bây giờ thì ra tòa ký cũng được. Diễm Quỳnh này đơn phương ly hôn!"

"Đơn phương ly hôn?"

"Phải!" Diễm Quỳnh buông tay hắn. Cô quay người sang hướng khác, nhàn nhạt nói: "Thời bây giờ...sống với nhau tới già thì khó, chứ ly hôn dễ như trở bàn tay!"

"Nói nghe sao mà dễ dàng. Tôi và cô mới đưa nhau đăng ký kết hôn tuần trước, tuần này đã đưa đơn ly hôn?

Diễm Quỳnh, có phải cô xem thường người nhà họ Hoàng quá rồi không?"

Nghe giọng quyết gây khó dễ cho cô tới cùng. Diễm Quỳnh quay ngoắc lại, nhìn chằm chằm vào mắt hắn: "Anh muốn gì? Muốn giả tạo sống với nhau cả đời hả?

Xin lỗi nha! Diễm Quỳnh này không có hứng chơi trò đeo mặt nạ diễn tuồng với anh! Nếu anh thích...thì bảo em gái mưa chơi cùng!

Không ký thì cút! Tôi còn nhiều việc phải làm!"

Quen cô bao năm. Hoàng Duy chỉ biết cô là một cô gái nhu mì, một lòng một dạ muốn gả cho hắn. Không ngờ ẩn sau vẻ mềm mỏng, dịu hiền ấy là cái nết cứng đầu, cứng cổ. Còn thích thì yêu say đắm. Không thích nữa nói trở mặt liền trở mặt.

Hắn điên tiết sấn tới, giơ cánh tay dài bóp cổ cô: "Dám bảo tôi cút? Cô đúng là muốn chết!"

Hắn ra tay rất lẹ. Lại thừa lúc cô quay đi. Nên Diễm Quỳnh không kịp tránh. Cô chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn, ra sức bấu mười móng vuốt vào cổ tay hắn để tháo bỏ gọng kìm. Lực cô tăng bao nhiêu thì hắn tăng bấy nhiêu.

Nhận ra vẻ muốn bóp chết cô trong đáy mắt điên tiết của hắn, Diễm Quỳnh lấy hết sức đá vào bộ hạ hắn.

Hắn như đoán được ý cô, nhanh tay chụp lại cổ chân cô. Hắn nhích mép: "Ăn không được định phá cho hư hả? Đồ đàn bà độc ác."

Cùng với tiếng 'ác' hắn hất mạnh tay. Diễm Quỳnh thất thế ngã ngửa xuống nền.

Cú té ngửa đầu va mạnh vào nền đá hoa cương, phần lưng tiếp đất bất ngờ đau điếng khiến Diễm Quỳnh tức ngực khó thở. Đầu óc cô quay tròn tròn, choáng cả mặt mày. Cô ráng hít thở, ráng mở căng đôi mắt.

Chợt một người nhá cao cái ghế gỗ, rồi dứt khoát đập thẳng xuống đầu cô.

Bốp!

Một lần đập!

Bốp!

Thêm một lần nữa. Rồi lại thêm một lần, một lần, một lần nữa...Đập đến khi nào cứng đơ tay...

Trước khi mất ý thức, Diễm Quỳnh mở to mắt nhìn trân trân vào ả em gái mưa. Đến khi...cô không còn biết gì nữa hết...

Trong mơ hồ cô nghe ai đó bảo: "Quăng xác nó xuống cái giếng hoang vùng ngoại thành!"

Ưm....

Đau quáaaa!!!

Diễm Quỳnh dần tỉnh lại.

"Bác sĩ, bệnh nhân giường số 8 đã tỉnh!"

Tiếng cô y tá trực. Tiếng giày dép va vào nền đá vội vã. Tiếng bác sĩ báo cáo kết quả hội chẩn...Và cuối cùng là giọng trầm ấm của một người: "Như Nguyệt...Em đã tỉnh!"

Diễm Quỳnh còn chưa kịp nhìn rõ mặt người đàn ông cao to đứng trước mặt mình. Người ấy đã ôm chầm lấy cô, gục đầu vào vai cô khóc: "Ơn trời, em đã tỉnh!"

Đúng vậy!

Tôi đã tỉnh rồi nè!

Mà khoan...

Anh là ai nhỉ? Sao có vẻ mừng khi thấy cô tỉnh lại đến thế?

Có phải là người đi qua đường thấy cô sắp chết nên ra tay cứu giúp đưa cô vào viện không?

Nếu như vậy...Diễm Quỳnh cô phải cảm ơn ân nhân mới được.

Cô ráng giơ cánh tay còn gắn kim truyền vỗ nhè nhẹ vào lưng anh, tiếng cảm ơn còn chưa kịp nói, người ấy đã ngẩng mặt, cầm lấy bàn tay cô úp vào miệng mình.

Diễm Quỳnh giật thót tim.

Cô nhìn trân trân vào mặt người đàn ông...lạ hoắc.

Cái tên anh gọi cô càng xa lạ gấp bội lần.

"Em đừng cử động mạnh Như Nguyệt. Em mới tỉnh sau giấc ngủ dài. Em có biết, em làm anh lo lắm không?"

Như Nguyệt á?

Anh gọi cô là Như Nguyệt?

Cô rất muốn hỏi anh: Anh có nhầm cô với ai không? Cô là Diễm Quỳnh mà!

Nhưng cô còn chưa kịp hỏi. Một người đàn ông trung niên đạo mạo và một người phụ nữ có vẻ đài các đã đến bên cô, thút thít.

"Như Nguyệt, con làm bố mẹ lo lắng, ruột gan sắp héo hết con biết không?"

Một người nhầm còn nghi ngờ...Đàng này...có tới ba người...

Cô nhìn lại người đàn ông cao lớn đang nặng tình nhìn cô. Càng nhìn cô càng thấy quen quen. Hình như cô đã gặp qua ở đâu rồi.

"Hoàng Trần, bố mẹ cảm ơn con nhiều lắm! Nếu không có con...Như Nguyệt của bố mẹ...chắc...!"

Anh cắt lời: "Bố mẹ đừng nói vậy ạ. Như Nguyệt là vợ con!"

Hoàng Trần? Hoàng Trần?

Như Nguyệt? Như Nguyệt?

Diễm Quỳnh cố nhớ, cố móc moi lại mọi kí ức.

A! Cô nhớ ra rồi!

Hai cái tên này cô đã nghe Hoàng Duy nói qua không chỉ một lần...Đó là chú Út quyền lực nhà họ Hoàng hắn...Và vị hôn thê bảo bối cực sủng cành vàng lá ngọc của chú Út hắn.

Có lẽ nào...Cô đã chết và được sống lại trong thân thể người ta?!

Chương 3. Trở thành bảo bối cực sủng.

Diễm Quỳnh ngắm lại gương mặt mình đang sở hữu lần thứ n. Một gương mặt khác xa gương mặt cô. Nếu cô mang vẻ đẹp nhu mì, thanh thuần trong trẻo thì cô gái này mang vẻ đẹp sắc sảo. Trán rộng thông minh. Gò má đầy đặn có lúm đồng tiền quyến rũ, mũi tạo một góc 45 độ có tướng phú quý, khóe miệng rõ, môi trên sắc cạnh giàu sang, hai môi cân đối mê người. Và có cả cằm chẻ rất duyên.

Cô giơ đôi chân thon dài nuột nà, lần sờ vào thân thể mới. Vóc dáng cân đối, hài hòa, ba vòng lý tưởng. Da dẻ thì khỏi phải nói, trắng như ngọc như ngà.

Thảo nào người ta mệnh danh là bảo bối cực sủng của người đàn ông quyền lực nhất nhà họ Hoàng.

Cô đúng là quá hời!

Phương Diễm Quỳnh! Từ bây giờ mày đã được thăng hạng, thăng cấp lên làm bà Hoàng trẻ. Nên nhớ mày là Lâm Như Nguyệt, bảo bối của 'ông hoàng đá quý' Hoàng Trần.

Hoàng Duy...Cháu hãy đợi đấy. Thím không chơi chết cháu, thím không mang họ Phương! Ánh mắt Diễm Quỳnh sắc lạnh khi nhớ lại cái chết thương tâm của mình.

Em gái mưa!!! Em đã đập đầu chị 10 ghế. Mỗi một giây qua đi chị tính lãi rẻ cho cưng cộng một. Em hãy đợi chị trả gốc lãi cho em nhé!!!

Diễm Quỳnh siết chặt chiếc gương. Đáy mắt lạnh lẽo như tàn tro cũ.

Ngoài cửa vọng vào tiếng bước chân, Diễm Quỳnh cất chiếc gương dưới gối, nhắm mắt.

Mùi hương da thuộc mạnh mẽ theo không khí len vào hơi thở, mỗi lúc một đậm theo bước chân đến gần.

Cô mở ti hí con mắt. Người đàn ông đang đứng bên chiếc tủ con quay lưng về phía cô. Bóng lưng thẳng tắp, bờ vai rộng mạnh mẽ. Mái tóc đen cắt ngắn gọn gàng để lộ vùng sau gáy gợi cảm thu hút ánh mắt của cô.

Hoàng Trần đang sắp xếp hoa quả ra đĩa. Anh có cảm giác ai đó đang nhìn mình. Anh quay lại.

Khiến Diễm Quỳnh giật mình. Cô vội nhắm mắt, nằm im thin thít.

Hoàng Trần mỉm cười, anh lại giường, nhẹ nhàng ngồi xuống bên.

"Em sao lại tránh anh rồi?" Anh vén mấy sợi tóc mai vờn trên má cô. Lặng ngắm gương mặt nghiêng nghiêng giả vờ ngủ.

Diễm Quỳnh mím môi, đấu tranh trong lòng. Qua năm phút dằn co giữa giả vờ bơ anh và đối diện trực tiếp. Cô chọn đối diện.

Cô quay lại, cười với gương mặt hãy còn xa lạ: "Người ta còn buồn ngủ, chứ sao nỡ tránh chồng yêu!"

Hai tiếng 'chồng yêu' cùng với nụ cười làm nũng và ánh mắt câu dẫn người lỡ sa vào phạm tội làm Hoàng Trần sững người.

Trước tai nạn...Như Nguyệt chưa bao giờ gọi anh như thế! Cho dù giữa hai người đã đính hôn. Cô luôn giữ khoảng cách đúng chừng mực. Đối với cuộc hôn nhân này, anh là người yêu nhiều hơn nên anh chấp nhận cưng chiều không đòi hỏi.

Ngủ một giấc dài sau tiệc đính hôn, bỏ dở lỡ cưới đã định ngày, cô thương anh hơn rồi chăng?

"Chồng yêu sao thế?" Diễm Quỳnh không biết trước kia Như Nguyệt gọi anh như thế nào? Nhưng đã là vợ sủng của người ta...cô đoán chắc cũng ngọt ngào tình tứ lắm. Cô cứ gọi thế cho đằm thắm nghĩa vợ chồng.

Một tiếng chồng yêu. Hai tiếng chồng yêu làm Hoàng Trần cảm động không thôi. Anh đổ người áp sát Như Nguyệt, ôm mặt cô vuốt ve, ánh mắt dịu dàng quấn quýt ánh mắt cô: "Như Nguyệt...Em có biết, tiếng gọi 'chồng yêu' của em làm anh hạnh phúc lắm không?" Anh cầm tay cô áp lên môi. Hôn bàn tay thôi đã thấy ấm cả lòng.

"Anh chờ tiếng gọi này của em rất...rất là lâu!" Tiếng gọi đó chạm đến trái tim si tình của anh, như liều thuốc chữa lành, xóa bỏ khoảng cách còn e dè giữ kẽ giữa hai người. Đưa hai trái tim dần xích lại cùng hòa nhịp. Để yêu thương được tròn đầy như ý nguyện ban đầu.

Ôi dào! Tưởng gì khó cô không biết. Chứ anh thích cô gọi như thế thì...

"Từ giờ...vợ yêu sẽ gọi mãi là chồng yêu!"

Hoàng Trần hôn lòng bàn tay mềm, hôn tay chưa thấy thỏa cảm xúc đang trào dâng trong lòng, anh cúi xuống hôn luôn lên môi cô.

Môi anh rất ấm. Chạm vào đôi môi lạnh lẽo mới sống lại của cô làm thức tỉnh tất cả tế bào nhạy cảm. Diễm Quỳnh khẽ rùng mình. Trái tim mới hồi sinh bỗng đập mạnh mẽ.

Cô yêu Hoàng Duy tám năm. Tám năm không ngừng tương tư hắn và ước ao có được nụ hôn dịu dàng ấm áp như thế này. Nhưng hắn chưa bao giờ hôn môi cô như thế. Có chăng cũng chỉ là những nụ hôn vội, hôn cho có lệ để lấy lòng.

Lần đầu tiên cảm nhận được dư vị nụ hôn dịu dàng của một người đàn ông...Lòng Diễm Quỳnh rạo rực. Cô vô thức vòng tay ôm đầu anh, nhiệt tình hưởng ứng nụ hôn cưng chiều.

Ưm...Như thuở ban đầu mới biết mùi gái. Hoàng Trần khẽ rên lên một tiếng. Anh cạy mở môi cô, ngậm lấy hai cánh môi đầy đặn chuẩn vị. Lưỡi anh nhanh chóng luồn vào, sục sạo thăm từng ngỏ ngách bấy lâu khao khát khám phá.

Bàn tay trái đi tìm vuốt ve từng đường cong trên thân thể nuột nà, bốc lửa. Chạm đến đâu...anh phê đến đó.

"Em đúng là yêu tinh!"

"Thế chồng yêu có thích yêu tinh không?"

"Chồng rất thích yêu tinh!"

"Anh không sợ nó ăn thịt anh á?"

"Cầu được nộp mạng!"

Hoàng Trần hôn tiếp hiệp hai...

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play