Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[MỹNhật] Cô Út Nhà Hội Đồng!

Chương 1: “Nó”

Kitty Bay Tới Đêyy💗
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Hi lu hi lu
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Bộ này nó mang phong cách thời gian xưa của đất nước ta
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Các từ ngữ nó sẽ có hơi thiên về hồi xưa một tí kiểu như các giờ nè
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Các nàng tham khảo đọc thử Kitty nha
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Bộ này kết gì thì các nàng đọc xong rồi biết
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Kitty Bay Tới Đêyy💗
I love youu
----------
Trời Cần Thơ tháng Mười Hai đổ mưa dầm suốt cả tuần. Vườn sau nhà Hội đồng Khương loáng nước, mùi đất ngai ngái hòa lẫn mùi lá mục tràn cả vào hành lang lát gạch đỏ cũ kỹ.
Con bé người làm đứng lặng dưới mái hiên nhà trên, áo bà ba màu nâu sẫm, tay ôm chiếc nón lá đã rách vành. Nó không ngẩng lên nhìn, nhưng tai không bỏ sót tiếng động nào – kể cả tiếng bánh xe hơi vừa dừng ngoài cổng sắt.
Chiếc xe hơi màu đen bóng loáng đỗ trước sân, bánh còn đọng nước. Một người phụ nữ bước xuống – đôi giày cao gót nện nhịp từng tiếng khô khốc trên nền gạch. Áo dài nhung đen ôm sát thân, tà áo bay lất phất trong gió chiều. Tóc búi cao, môi đỏ như son, ánh mắt sắc lạnh – dáng vẻ mang đậm hơi thở Sài Gòn lẫn đất Mỹ, nhưng điệu bộ vẫn không giấu nổi cái nề nếp con gái miền Tây.
Bà Hai buông tiếng thở dài khe khẽ:
Bà Hai
Bà Hai
Về thiệt rồi..Cô Út nhà mình về thiệt rồi..!
Cô Út – con gái út của Hội đồng Khương – mười năm trước được gửi sang Mỹ sau biến cố lớn của gia đình. Nay về lại, dáng người khác xưa, giọng nói khác xưa, ngay cả ánh mắt cũng khác. Người trong nhà đã thay đổi. Duy nhất chỉ có “nó” là còn ở lại.
Cô Út bước lên thềm, ánh mắt đảo qua từng người cúi đầu chào. Đến khi ánh nhìn chạm vào con bé người làm đứng cuối dãy, cô hơi khựng lại một thoáng – rất nhẹ, như thể gió thoảng qua mặt hồ.
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Cái con đó..là ai?
Bà Hai cúi người đáp:
Bà Hai
Bà Hai
Dạ...con Nhật, người hầu nhỏ hồi xưa hay theo cô ra vườn chơi á. Ở lại chăm nhà từ lúc cô đi tới giờ, không chịu rời nửa bước.
Cô gật đầu rất nhẹ, không biểu lộ gì
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Nhìn cũng quen, mà thôi. Dẫn tôi lên phòng
Rồi cô quay lưng
Nhật - nó - vẫn đứng nguyên chỗ cũ. Tay siết chặt vành nón đã rách, lòng chẳng rõ run vì mưa, vì lạnh hay là vì ánh mắt cô Út vừa lướt qua mình như người xa lạ.
Mưa lắc rắc rơi trên mái ngói cũ. Cô chủ đã về, nhưng cái tên "Bé Nhật" năm nào... hình như đã bị bỏ lại ở đâu đó mười năm về trước.
Giờ đây, trong mắt cô Út, Nhật không còn là bé gì nữa. Mà là người làm, là bóng sau nhà, là kẻ lặng lẽ xuất hiện khi có tiếng gọi và biến mất khi không ai cần.
Không ai nhớ, mà cũng chẳng ai buồn quên. Tên nó vẫn còn đó - nhưng cái gọi thân thuộc thì đã rơi rớt theo năm tháng.
--------
Dưới gian bếp mờ đèn dầu, Nhật cẩn thận lau từng cái tô, từng cái chén đã tráng sạch. Tay nó quen việc, nhưng lòng thì xao xác.
Mỗi tiếng mưa đập vào mái hiên như đánh vào tim. Cô Út đã về, nhưng là một người khác - đẹp hơn, sang trọng hơn và xa lạ hơn.
Ngày xưa, mỗi lần đi học về, Cô Út thường kéo tay Nhật ra sau vườn, ngồi dưới góc trứng cá mà kể chuyện trên lớp.
Có hôm còn dúi cho nó một cái bánh bò giấu trong cặp. Cô cười toe toét:
“..hồi ức..”
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Haha..tao thấy nó dở ẹc nhưng thấy mày thích ngọt
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Ăn đại đi
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
//cười// cảm ơn chị Mỹ
“..quay về..”
Nhật vẫn còn nhớ rõ vị bánh bữa đó - bột còn sống, hơi chua, nhưng ngon tới tận bây giờ.
_____
Nó ngồi thu mình trên võng tre, lưng quay ra cửa như sợ ai đó nhìn thấy nét buồn còn sót trên mặt.
Bà Hai đi ngang qua, dừng lại một chút rồi chẹp miệng:
Bà Hai
Bà Hai
Mười năm.. nó về rồi, mà coi bộ.. đâu còn ai giống xưa đâu con
Nhật ngước lên, cố cười:
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Dạ, nhà cửa còn y nguyên vậy là quý rồi
Bà Hai nhướng mày nhìn nó, rồi gật đầu chầm rãi, bỏ đi.
Bà Hai
Bà Hai
//bỏ đi//
Lời nói của bà nghe như gió lùa qua vách: nhẹ, nhưng lạnh.
-----
Đêm hôm đó, gió đổi hướng. Mưa kéo dài, rả rích như người đàn bà già ngồi than thở chuyện cũ.
Trên nhà trên, đèn phòng cô Út còn sáng, Nhật nhìn ánh đèn vàng in qua ô cửa kính mờ, rồi thở dài.
Không biết rằng cô còn nhớ căn phòng đó có một viên gạch bị lát lỏng, hồi đó vẫn hay nhét kẹo vô giấu.
Không biết còn nhớ hồi má còn sống, hay bắt hai đứa nằm một giường, tới khuya lăn lộn đạp nhau rớt xuống đất?
Nhật không biết - cũng chẳng dám hỏi.
“Nó” trở mình, kéo chiếc mền vá cũ lên ngang cằm, mắt nhìn lên trần nhà đã loang ố vì năm tháng.
Trong lòng như có một vệt gì đó nhức nhối chạy dài.
Không phải đau. Mà là tiếc, tiếc một cái tên, tiếc một người, tiếc cả một phần đời đã ngủ quên trong mái ngói cũ này.
-------
Sáng hôm sau, Nhật dậy sớm hơn thường lệ. Mưa đã tạnh, chỉ sót lại vài giọt nước còn đọng lại trên tàu lá chuối ngoài hiên
Nhật xách thau đi hứng nước giếng. Gió sáng lạnh, luồn qua kẽ áo làm nó giật mình
Nhưng chưa kịp quay lưng vào thì thấy bóng dáng ai đứng ở bậu cửa nhà trên.
Là cô Út.
Cô mặc áo dài trắng, không trang điểm, mái tóc xõa nhẹ. Không giống dáng vẻ kiêu sa hôm qua.
Giờ trông cô.. gần hơn, như người cũ bước ra từ giấc mơ.
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Nhật!
Cô gọi
Nhật giật mình.
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Dạ, cô kêu em?
Cô Út khẽ gật, ánh mắt không còn lạnh như hôm qua:
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Sáng nay, tôi tính ra mộ má. Em đi với tôi nghen?
Nhật ngẩn ra. Một lát sau mới dạ nhỏ một cái, mắt nhìn xuống nền gạch còn loáng nước.
Lòng nó sau mười năm đã cạn - nay bỗng dậy lên một cơn sóng rất nhẹ
Nhưng đủ làm tim rung.
Mặt trời lúc ấy vừa nhô ra khỏi hàng cau sau vườn. Ánh nắng đầu ngày rọi xuống sân.
Soi rõ từng hạt sương còn vướng trên tà áo cô. Còn Nhật - vẫn là cái bóng đi sau - nhưng trong lòng... hình như vừa được gọi tên trở lại.
“..End..”
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Chuyện được hong ạ?
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Kitty Bay Tới Đêyy💗
1000 chữ mấy của tui đó
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Mấy nàng đọc xong có góp ý gì thì nhớ comment nha
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Kitty sẽ đọc và sửa
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Hy vọng bộ này cũng sẽ được như bộ Em Thích Chị ạ
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Kitty Bay Tới Đêyy💗
💗💗💗

Chương 2: Ra Mộ Má

Kitty Bay Tới Đêyy💗
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Vào luôn ạ
_____
Buổi sáng ở Rạch Cỏ mỏng như tấm lụa lạc màu. Trời vẫn còn lẩn thẩn hơi sương sau đêm mưa, mặt đất loang loáng nước, cỏ hai bên lối đi dính đầy bụi bùn.
Con đường mòn dẫn ra khu mộ nhà Hội Đồng Khương nằm ở cuối vườn, nơi những hàng cau lâu năm trổ quả chín vàng.
Từng trùm trĩu xuống như cúi đầu chào người đã khuất.
Nhật đi sau, tay cầm bó nhang, chân bước nhẹ. Cô Út đi trước, không nói gì từ lúc rời cửa nhà.
Chiếc áo dài trắng bay phấp phới sau lưng cô, nhưng một vệt nắng lạc giữa buổi sớm còn đẫm sương.
Mộ bà Hội Đồng nằm giữa mảnh đất cao, xung quanh rào đá ong. Phía trước có bình sành trồng cây lài cổ thụ, thơm dìu dịu.
Tấm bia khắc tên người quá cố, chữ nho đã nhạt dần nhưng đường nét vẫn còn cứng cáp.
Cô Út quỳ xuống, rút ba cây nhang, châm lửa. Gió thổi nhè nhẹ , khói nhang bay ngang qua mặt cô, khiến mắt có chút hơi cay.
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Má à... con về rồi
Chỉ bốn chữ, giản dị, nhưng là bốn chữ cô ôm trong lòng suốt mười năm trời
Nhật đứng sau, cuối đầu thấp, không dám chen vào. Nhưng gió sáng làm tà áo cô Út bay nhẹ sang bên, chạm vào tay nó.
Một cảm giác mơ hồ. Như đã từng sảy ra, ở một nơi nào đó.. rất xa
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Má.. có khỏe không hả má?
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Ở bển con cực dữ lắm
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Nhưng con ráng, con sợ má buồn.
Giọng cô run run, nhưng không gãy. Như thể nỗi đau đã được gói lại, gấp cẩn thận trong lòng, giờ chỉ mở ra một góc nhỏ cho má coi.
.
Một lát sau, cô Út ngồi xuống nền xi măng lạnh trước mộ. Cô tháo trâm trên đầu, thả tóc ra, để cho gió lùa qua từng sợi.
Động tác ấy khiến Nhật ngẩn ngơ, hồi nhỏ, cô cũng hay thả tóc trước gió rồi quay sang hỏi Nhật
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Đẹp hông?
Nhật khi đó hay đỏ mặt, gật nhẹ đầu.
Giờ Nhật vẫn gật đầu... nhưng không ai hỏi nữa
Rồi một giọng nói phát lên:
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Hồi má mất, em có biết rõ không?
Cô Út lên tiếng, mắt vẫn nhìn mộ
Nhật khựng lại.
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Dạ khi đó em còn nhỏ.. chỉ nhớ má đang ngồi đọc sách
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Thì tự dưng đau tim... rồi gục xuống
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Em chạy đi kiếm người nhưng...
Nó không nói tiếp được.
Cô Út im lặng, tay cô đặt nhẹ lên lớp rêu xanh viền quanh bia mộ. Những kẽ nứt nhỏ như dấu ấn thời gian in lên da người còn sống.
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Người ta nói... má chết tự nhiên
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Nhưng có người lại bảo má bị trúng gió
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Hoặc bị hại
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Chị Hai Dung còn xì xào rằng má bị thư.
Nhật siết chặt bó nhang đang cháy dở trong tay
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Em không tin. Em sống sát bên má mà
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Không ai hại má đâu!
Cô Út nhìn qua Nhật, hai ánh mắt chạm nhau. Trong tích tắc, như có gì đó lặng lẽ truyền sang cô - một phần ký ức, một phần tin tưởng và cả một nỗi u hoài chưa gọi thành tên.
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Em giữ được căn phòng của má tới giờ, cũng là giỏi.
Cô Út nói nhỏ
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Nhìn cái gì cũng còn
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Em nhớ nhiều hơn cả anh Hai.
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Dạ... em chỉ giữ thôi, vì nếu không có người nhớ
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Thì những thứ này cũng hóa bụi.
.
Lúc hai người trở về, nắng đã lên hẳn. Cô Út không nói gì, đi suốt dọc đường như đang đắm chím trong dòng suy nghĩ riêng.
Mỗi bước cô đi ngang qua hàng cau, qua giàn mướp, qua lu nước sành là mỗi lần Nhật nhớ lại những năm tháng cũ - khi cô còn là “Cô Út” nhỏ xíu, hay giận dỗi, hay cười và hay nắm tay nó thật chặt.
Nhưng giờ thì tay ai cũng để trong túi áo.
Khi sắp bước lên thềm, cô Út dừng lại:
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Em có bao giờ giận tôi không, Nhật?
Nhật không ngẩng lên. Nhưng môi mím lại:
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Dạ không, em chỉ hơi buồn..
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Buồn gì?
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Buồn là... hôm má mất, em không kịp ôm má
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Sau đó thì cô cũng đi, cả nhà này trống hẳn.
Cô Út quay đi, nắng chiếu vào vạt áo cô, làm lóa mắt Nhật một lúc.
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Vậy giờ tôi về rồi. Có còn trống nữa không?
Nhật im rồi khẽ nói..
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Dạ... em chưa biết
Trưa hôm ấy, trong lúc bà Hai nấu cơm dưới bếp, Nhật ra sau vườn, hái vài trái mướp hương còn tươi.
Khi đang lom khom buộc dây lại cho giàn, bất chợt nghe tiếng bước chân ai nhẹ như gió
Quay lại - là cô Út, cô đứng sau. Trên tay còn cầm theo cuốn sổ da cũ
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Nhật, đây là cuốn sổ ghi chép của má.
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Hồi nhỏ... tôi có thấy em lén đọc hoài
Nhật đỏ mặt
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Dạ.. tại chữ má đẹp
Cô Út cười nhẹ, đưa cuốn sổ ra
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Giờ tôi đưa em giữ. Em xứng đáng hơn tôi. Má thương em lắm, em biết chứ?
Nhật ngập ngừng, rồi đưa tay nhận lấy. Ngón tay nó chạm vào tay cô - lạnh, nhưng mềm.
Trong lòng Nhật lúc đó, có gì đó như vừa vỡ ra - nhỏ thôi, nhưng đủ để cả buổi chiều hôm ấy, nó ngồi dưới giàn mướp thật lâu.
Tay ôm cuốn sổ vào ngực, như ôm một cái tên đã từng bị bỏ quên
“..End..”
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Chuyện là nó dài lắm ấy
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Các nàng đọc thấy ít thế thôi
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Chứ 900 mấy chục chữ của tôi đấy
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Bộ này nó sẽ dịu, đau, nhẹ nhàng
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Ba tố chất kết hợp
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Ngược sẽ từ chương 5 - 7
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Nhẹ nhàng thôi
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Yên tâm, Kitty chưa biết viết Ngược nặng bao giờ luôn ấy
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Hẹ hẹ
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Ava uy sờ tín thế lày cơ mà
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Yêuu
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Tim hộ tui các nàng ơii

Chương 3: Cuốn Sổ Tay Của Má

Kitty Bay Tới Đêyy💗
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Hii
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Kitty bay tới đêyyy
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Vô nha vô nha
______
Buổi trưa hôm đó, trời yên đến lạ, mấy cánh bướm vàng bay quanh giàn mướp như đậu vào ký ức.
Gợi nhắc một thời xa cũ mà không ai nói ra, bếp dưới im ắng. Vú Sáu thì tranh thủ ngủ trưa, Bà Hai thì đong gạo vo cơm, còn Nhật thì ngồi một mình nơi góc nhà
Tay lau mấy món đồ gỗ xưa má để lại - cái khung ảnh, chiếc lược ngà, cái hộp trầu trạm khắc hoa văn tinh xảo đã mòn vẹt.
Cô Út vẫn im từ sáng. Sau buổi ra mộ má, cô trở về phòng, đóng cửa lại. Không ai dám gọi, ai cũng hiểu - cô đang trôi trong miền ký ức nơi không có ai chen vào được.
---
Đến xế chiều, khi ánh nắng đã nghiêng qua mấy tàu lá chuối, cửa phòng cô mở ra.
Cô bước ra, tóc búi gọn gàng, áo trắng dài tinh khôi. Trên tay là cuốn sổ da màu nâm sậm - cũ nhưng còn thơm mùi gỗ.
Cô bước đến sau hè, nơi Nhật đang cột lại mấy dây mướp đổ ngang. Không nói đầu đuôi, cô chìa cuốn sổ ra
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Nhật. Đây là cuốn sổ tay của má
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Má viết từ lúc tụi mình còn nhỏ, tới năm má mất
Nhật chần chừ, tay dính đất, lưng còn ướt đẫm mồ hôi. Nhưng ánh mắt cô Út không lùi, như muốn đặt một điều gì đó vào tay đứa con gái từng không được gọi tên.
Nhật đón lấy, nhẹ như sợ làm hư. Bìa sổ tróc viền, nhưng từng dòng chữ bên trong vẫn còn sắc sảo
Những nét mực nghiêng nghiêng, đều đặn như hơi thở người đàn bà từng cầm giữ căn nhà này suốt mấy chục năm.
Trang đầu tiên viết:
“Ngày Nhật biết cột tóc cho em Út. Má coi lén sau cửa, mắc cười muốn chết. Hai đứa con má, đứa thì giỏi giang, đứa thì lầm lũi, mà thương nhau như trăng với nước.”
Nhật lật từng trang, lòng như bị lật ngược. Những câu chuyện xưa: Lúc cô Út sốt mê man, Nhật ngồi quạt suốt đêm. Lúc Nhật bị té xuống ao, cô Út cởi áo chạy ra kéo em lên. Cả chuyện hai đứa rình bắt chuột sau hè, bị má la, rồi ôm nhau khóc ngon lành.
Cô Út ngồi bên, im lặng. Nhưng tay cô đặt nhẹ lên đầu gối, chạm đúng một góc sổ.
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Má thương em nhiều lắm
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Má nói... em không phải con đẻ, nhưng là đứa má nuôi bằng tim
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Hồi ba định đưa em đi chỗ khác, má không cho
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Má khóc.. rồi cãi tới cùng.
Nhật ngước lên, nước mắt không rơi, nhưng khóe mi cay rát.
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Em không biết gì hết... em cứ tưởng..
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Mình chỉ là người dưng...
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Người dưng sao nhớ từng món ăn má thích?
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Sao lo cho mộ má sạch từng miếng cỏ?
Cô Út nói không lớn, nhưng mỗi chữ như gõ vào lòng Nhật một cái rõ ràng.
Một lát sau. Cô nói tiếp:
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Em giữ cuốn này đi. Má để lại là để em đọc
Lê Ánh Nhật
Lê Ánh Nhật
Nhưng... là đồ của má
Khương Hoàn Mỹ
Khương Hoàn Mỹ
Là đồ của má... cho người má thương
---
Tối đó, Nhật không ngủ được. Nó đặt cuốn sổ lên ngực, lật lại dòng chữ má từng viết
“Út hay giận, Nhật hay nhịn. Nhưng tụi nó là hai đứa nhỏ chẳng thể tách rời. Má không mong gì hơn ngoài chuyện đó còn mãi.”
Nhật khẽ mỉm cười, mà ướt đẫm hai bên gối.
Ngày mai, nó vẫn là đứa không tên trong sổ hộ khẩu. Nhưng hôm nay, nó là đứa có tên trong sổ tay má.
Và điều đó... đủ làm ấm lòng một đứa con gái từng nghĩ mình chẳng thuộc về đâu cả.
“..End..”
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Hú hú
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Kitty viết mà thấy nó cảm động quó
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Mà Kitty thông báo trước là từ chương 5 - 7 là Ngược
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Nhưng mà nó nhẹ nhàng thui à
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Đau - nhưng Dịu
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Hèhè
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Hẹhẹ
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Kitty Bay Tới Đêyy💗
Bái baiii

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play