Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Đổi Đời Cưới Em [DuongKieu]

Giới thiệu

Thanh Pháp_Kiều
Thanh Pháp_Kiều
Thanh Pháp, tên thân mật là Kiều, một cô gái mới chớm tuổi đôi mươi, trong sáng, hiền lành, chân chất thật thà. Gia cảnh khó khăn. Năm 13 tuổi em đã phải chứng kiến cảnh cha mất sớm vì làm việc quá sức để kiếm tiền nuôi gia đình, đó là một nổi đau vô cùng lớn đối với em. Không lâu sau đó khoảng 2 năm thì má em cũng theo cha bỏ em đi, bà mất vì một cơn bạo bệnh, em cũng đã cố gắng chạy chữa, nhưng không có tiền thì làm sao mà má em có thể trụ lại với em được. Từ đó em phải tự mình bươn chải, công việc hàng ngày của em là sáng bán rau ngoài chợ, đến tầm trưa thì lại ra ruộng cày cuốc giữa cái nắng oi ả.
Đăng Dương
Đăng Dương
Đăng Dương, một cậu trai chỉ mới 23 tuổi, tốt bụng, hiền lành, thật thà. Anh cũng không khác gì em, xuất thân từ một gia đình nghèo khó, cha cũng mất sớm vì bệnh, chỉ còn má anh sống cùng và cũng là người để anh dựa vào những lúc mệt mỏi. Kể từ ngày cha mất, anh phải cật lực làm việc nhiều hơn so với trước, cứ cày cuốc ngoài ruộng, xong việc ở ruộng thì lại đi kéo xe giao hàng cho các thương lái, tất cả cũng chỉ muốn lo cho má đỡ cực khổ. Không chỉ vậy, những lúc rảnh anh còn đi học lỏm ở các lớp học của thầy Huỳnh đầu làng, nhờ vậy mà anh cũng biết chữ và biết tính toán sơ sơ.
Chưa hết, cả hai là thanh mai trúc mã của nhau. Quen biết nhau từ nhỏ, nhà cũng gọi là cạnh nhau, chỉ cách một cái hàng rào. Vì hoàn cảnh gia đình em cũng tương đối giống anh, nên má anh thương Kiều lắm, hậu sự của cha má em bà cũng góp sức lo liệu.
Biết thế nên em cũng rất quý trọng má Dương. Kể từ khi em chính thức mồ côi cha mẹ, và cũng nhờ sự giúp đỡ của má anh mà từ sâu trong thâm tâm em cũng xem bà như là má ruột của mình.
Em và anh cùng nhau trải qua một tuổi thơ khốn khó, đều mất người thân, nên cả hai rất hiểu cho nhau. Anh đi học lỏm cũng về dạy lại cho em, và trước khi má em mất, bà cũng chỉ bảo em rất nhiều về hiếu hạnh.
Ông bà ta có câu "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén". Lớn lên cùng nhau, việc nảy sinh tình cảm là điều hiển nhiên, Dương có tình cảm với em, em không hề biết chuyện đó, chỉ có Dương, một mình anh ôm nỗi nhớ, tương tư, trao tình cảm đơn phương cho em, Kiều! Khổ nỗi anh cũng chẳng dám nói ra, trót thương người ta, nhưng vì nhà nghèo, Dương sợ...sợ rằng không lo được cho Kiều một cuộc sống sung túc, áo lụa quần là. Nên cứ đành im lặng. Phía Kiều thì em đôi lúc cũng có rung động với Dương, nhưng em cũng không dám thổ lộ, không phải vì em quan trọng việc giàu nghèo, nhưng em nghĩ rằng anh là đàn ông, sức dài vai rộng, lại còn có chí làm ăn, bao nhiêu cô gái tốt ngoài kia, anh xứng đáng với các cô ấy hơn bản thân em. Thế là dù thương nhau, nhưng chẳng ai chịu nói ra lòng mình, mỗi người một suy tư, cứ ôm giữ nó trong lòng.
_____
Một vài nhân vật khác
Bà Mai_má Dương
Bà Mai_má Dương
Bà Mai, má Đăng Dương
Cậu Minh
Cậu Minh
Cậu Minh, con trai nhà Hội Đồng Nguyễn
Cậu An
Cậu An
Cậu An,...
Và rất nhiều nhân vật khác nữa...
Tác giả là boy
Tác giả là boy
NovelToon
Tác giả là boy
Tác giả là boy
Ảnh nhìn chỉ tình chưa kìaaaa

Chap 1

Lại một buổi sáng tinh mơ ở vùng trời Nam Bộ. Ánh nắng buổi sớm hoà cùng với cái không khí hơi se lạnh... Một căn nhà nhỏ lợp bằng lá, bếp lửa sau nhà cứ nghi ngút khói bay lên.
Bà Mai_má Dương
Bà Mai_má Dương
Dương con ơi, ăn miếng cơm với má rồi hẵng ra đồng!
Đăng Dương
Đăng Dương
Dạ má, phải ăn mới có sức làm kiếm tiền nuôi má chớ
Bà Mai_má Dương
Bà Mai_má Dương
Cái thằng này cứ ghẹo má bây
Bà Mai_má Dương
Bà Mai_má Dương
Biết là bây cố gắng làm lụng cho má bớt cực, nhưng làm gì cũng phải để ý sức khỏe
Bà Mai_má Dương
Bà Mai_má Dương
Bình thường mày có chịu ăn với má đâu, nay đương không nghe lời má răm rắp, chuyện lạ à nghen
Đăng Dương
Đăng Dương
Má này...!
Đăng Dương
Đăng Dương
Thì chí ít cũng phải ăn cơm với má, để má ăn một mình hoài sao đặng
Má Dương đang xới cơm thì chợt nhớ ra chuyện gì đó, bà lên tiếng.
Bà Mai_má Dương
Bà Mai_má Dương
Bây qua bây kêu con bé Kiều qua ăn cơm chung với má con mình!
Đăng Dương
Đăng Dương
Ờ ha...má nhắc con mới nhớ
Anh liền lật đật chạy sang nhà em, đứng trước cửa rào mà kêu to.
Đăng Dương
Đăng Dương
Kiều ơi!!
Đăng Dương
Đăng Dương
Nàng Kiều!!
Đăng Dương
Đăng Dương
Qua ăn cơm với má con anh rồi hẵng ra chợ!
Căn nhà tranh vách lá đơn sơ, ngoài hiên là bộ bàn ghế tre để ngồi uống nước. Trong sân thì đàn gà con cùng mẹ cũng bắt đầu đi loanh quanh kiếm ăn. Bên phải là một vườn rau xanh mướt, nhờ nó mà em cũng có đồng ra đồng vào để trang trải cuộc sống.
Em nghe tiếng anh gọi ngoài cửa rào thì bèn đáp lại.
Thanh Pháp_Kiều
Thanh Pháp_Kiều
Em nghe rồi Dương ơi!
Em từ tốn rảo bước ra gặp Dương, trên tay còn cầm theo rổ khoai định bộ đem sang nhà anh chia bớt.
Thanh Pháp_Kiều
Thanh Pháp_Kiều
Anh nè...ghẹo em hoài, đương không lại gọi là "nàng Kiều", mắc cỡ chết đi mà!
Đăng Dương
Đăng Dương
Ơ!? Anh thấy hay mà ta, với kêu như vậy cũng dễ thương chớ bộ! [bĩu môi rồi lại cười tươi nhìn em]
Thanh Pháp_Kiều
Thanh Pháp_Kiều
Cũng dễ thương, nhưng mà em mắc cỡ lắm!
Đăng Dương
Đăng Dương
Mắc cỡ thì mắc cỡ, anh vẫn thích kêu vậy đó! Nghe yểu điệu thục nữ...giống em vậy á
Từ trước đến giờ, anh có thói quen là cứ khen em mãi không thôi. Cứ ở cạnh em là lại khen lấy khen để, nào là "Em giỏi quá" rồi lại đến "Em đẹp quá", không thì cũng..."Dễ thương quá Kiều ơi".
Nghe anh khen mà má em ửng đỏ, đã vậy lại còn bĩu môi một cái nhìn anh, chắc đang nghĩ trong đầu *Sao mà cứ chọc em hoài, tin được không đó đa!?*
Đăng Dương
Đăng Dương
Thôi...qua nhà anh ăn cơm với má, má đang chờ ở bển
Thanh Pháp_Kiều
Thanh Pháp_Kiều
Dạ, em qua liền!
Anh thấy em cầm rổ khoai thì ngỏ ý cầm giúp em. Em đưa cho anh cầm rồi cả hai cùng qua nhà Dương ăn cơm, má coi bộ chờ cũng lâu rồi đa.
Vừa vô tới nhà thì má anh lên tiếng.
Bà Mai_má Dương
Bà Mai_má Dương
Hai bây làm gì mà ở bển lâu dữ đa!?
Bà Mai_má Dương
Bà Mai_má Dương
Má ngồi chờ hai bây về ăn cơm mà mỏi lưng á nghen! [bà cười mỉm, giọng đùa giỡn trêu chọc Dương và Kiều]
Thanh Pháp_Kiều
Thanh Pháp_Kiều
Thưa má con mới qua, thiệt ra là không lâu vậy đâu, mà anh Dương cứ ghẹo con miết hà!
Em quý má Dương, thương bà như má ruột của mình, nên cũng kêu bà là "má". Bà thì trong lòng coi đặng chớ cũng thương Kiều từ lâu rồi, nên bà cũng đã nhận em làm con nuôi, dù sao thì cũng xem như có thêm một cô con gái.
Đăng Dương
Đăng Dương
Ủa...anh có ghẹo em đâu
Đăng Dương
Đăng Dương
Anh ghẹo hồi nào sao anh hổng nhớ
Dương cứ giả bộ không nhớ gì để ghẹo em tiếp. Em với má ngồi cười như được mùa, khung cảnh ấm áp mà vui.
Thanh Pháp_Kiều
Thanh Pháp_Kiều
Hứ...cái đồ kì cục, ghẹo em hoài đi nha! Hông nói chuyện với anh nữa đâu nghen
Đăng Dương
Đăng Dương
Anh nói thiệt mà ghẹo đâu chớ! Kêu như vậy thiệt là dễ thương lắm luôn á em
Em bĩu môi nhìn anh rồi lại cười. Anh vừa ăn vừa luyên thuyên chọc ghẹo em hết chuyện này đến chuyện khác, người ngoài nhìn vào coi chừng lại tưởng cặp vợ chồng ngồi ăn cơm với má không đó đa!
Bà Mai_má Dương
Bà Mai_má Dương
Thôi thôi, bây cứ như chó với mèo. Mày ghẹo con bé Kiều hoài đi, má rầy cho thấy cảnh!
Bà mắng Dương, nhưng rất nhẹ nhàng, khiến Kiều cứ ngồi cười khúc khích không thôi.
Anh xị mặt, dáng vẻ như đứa trẻ to xác bị má la.
Thanh Pháp_Kiều
Thanh Pháp_Kiều
Đó, anh thấy chưa, ghẹo em miết giờ má rầy rồi kìa! [vừa nói vừa cười, nhìn anh với ánh mắt tự hào vì được má bênh]
Đăng Dương
Đăng Dương
Rồi rồi...lỗi của anh, được chưa nàng Kiều!!! [cười tít mắt nhìn em]
Thanh Pháp_Kiều
Thanh Pháp_Kiều
Aizz Dương này... [má ửng hồng, em cười thẹn thùng nhìn anh]
Má anh cũng lắc đầu ngao ngán với hai đứa nhỏ này.
Bà Mai_má Dương
Bà Mai_má Dương
Thôi ăn cơm đi hai đứa, cứ nói chuyện hoài đồ ăn nguội hết rồi kìa!
Thanh Pháp_Kiều
Thanh Pháp_Kiều
Dạ má! [đồng thanh]
Đăng Dương
Đăng Dương
Dạ má [đồng thanh]
Sau bữa cơm, Kiều phụ má dọn dẹp, Dương thì chuẩn bị đồ để ra ruộng mần việc.
Trước khi anh đi, em với lấy rổ khoai khi nãy, em dúi vào giỏ của anh vài củ để khi ra đồng mần mệt thì ăn cho lại sức. Khoai em đã nướng chín từ sáng sớm, vẫn còn hơi ấm ấm.
Sau khi xong xuôi hết mọi thứ thì Kiều cũng thưa má ra chợ bán rau như thường ngày.
_____
Tác giả là boy
Tác giả là boy
NovelToon
Tác giả là boy
Tác giả là boy
Làm bìa hơi lố khung, để vô đây cho cả nhà iu xem chung =)))

Chap 2

Trời trưa, cái nắng oi ả phủ đầy cả một vùng trời phía Nam. Cái giờ mà mọi người dù có làm gì cũng phải dừng tay nghỉ lấy sức, nắng hôm nay coi bộ gắt hơn mọi ngày.
Kiều giờ này cũng đã xong việc ở chợ, em rảo bước về nhà nghỉ ngơi chốc lát rồi lại chuẩn bị đồ dùng ra ruộng mần việc.
Má Dương thấy bóng dáng nhỏ bé quen thuộc của em từ xa đã ra đứng trước cửa rào đợi em.
Thanh Pháp_Kiều
Thanh Pháp_Kiều
Ủa má!? Sao má hông vô nhà ngồi mà má ở đây?
Thanh Pháp_Kiều
Thanh Pháp_Kiều
Nay trời nắng dữ quá, nóng nực hơn thường ngày, má ở đây lỡ say nắng thì sao!? [vừa nói vừa dìu bà vào nhà]
Má cười hiền nhìn em rồi đáp
Bà Mai_má Dương
Bà Mai_má Dương
Mèn ơi...má thấy con về má ra đón đó đa
Bà Mai_má Dương
Bà Mai_má Dương
Nay nắng quá, má cũng lo con với thằng Dương đi mần mệt
Thanh Pháp_Kiều
Thanh Pháp_Kiều
Chèn ơi, con biết sức mình mà mần cho đặng, má yên tâm chớ có lo nghen má! [tay em rót miếng trà cho má]
Bà Mai_má Dương
Bà Mai_má Dương
Ừa, giờ có hai đứa con, hông lo cho hai bây thì lo cho ai đa [bà nhìn em cười, tay vuốt nhẹ lên mái tóc còn vươn một chút mồ hôi của em]
Thanh Pháp_Kiều
Thanh Pháp_Kiều
Má uống nước rồi ngồi nghỉ nghen má
Thanh Pháp_Kiều
Thanh Pháp_Kiều
Mà...má ăn cơm chưa đa!?
Em chóp mắt nhìn má rồi hỏi.
Bà Mai_má Dương
Bà Mai_má Dương
Má chưa, má đợi mày với thằng ôn con kia về ăn cơm chung với má đây!
Thanh Pháp_Kiều
Thanh Pháp_Kiều
Trời đất...giờ này trưa mà ông trời lên tới đỉnh đầu rồi đó má!
Thanh Pháp_Kiều
Thanh Pháp_Kiều
Sao má hông ăn mà đợi tụi con mần chi
Thanh Pháp_Kiều
Thanh Pháp_Kiều
Sức khỏe của má là trên hết, má dạo này hơi lơ là sức khỏe rồi á nhen
Bà nghe em trách yêu mà cười không ngớt. Bà thương em lắm, lúc nào cũng lo cho người khác trước, còn phần mình thì lại chẳng quan tâm.
Bà Mai_má Dương
Bà Mai_má Dương
Tại má ăn một mình buồn, nên má đợi bây về ăn chung cho vui nhà vui cửa
Bà Mai_má Dương
Bà Mai_má Dương
Dẫu sao thì ăn chung với hai đứa cũng đỡ tủi thân chớ!
Em nghe bà nói mà cảm động. Cũng vì miếng cơm manh áo mà anh và em cứ đi mần từ sớm đến khi trời khuất núi. Cái nghèo cái khổ là vậy, không cố làm thì biết lấy gì mà sống.
Má Dương thì làm thợ may, cái nghề này theo bà cũng lâu lắm rồi, trước cả khi cha má Dương cưới nhau. Bà nhận may các loại khăn tay với mấy bộ đồ bà ba thông thường bán ngoài chợ. Nói chung là thu nhập cũng không cao, nhưng chí ít cũng đỡ đần được một phần nào đó cho Dương và Kiều.
Hai má con ngồi nói chuyện một chút thì Dương từ ruộng trở về, trên người lấm tấm mồ hôi, đúng là cái nắng hôm nay quá oi bức mà...
Đăng Dương
Đăng Dương
Má ơi!! Con về rồi nè má, má ăn cơm chưa đó đa!? [anh ở ngoài kêu lớn]
Bà Mai_má Dương
Bà Mai_má Dương
Về rồi đó hả con? Má chưa ăn, vô ăn với má, con bé Kiều cũng về rồi đây nè
Chưa thấy hình mà đã thấy tiếng của Dương rồi đa. Em với má trong nhà nghe giọng anh thì ngó ra ngoài, thấy anh đi vô thì em đứng dậy cất đồ phụ anh để anh ngồi nghỉ.
Đăng Dương
Đăng Dương
Ủa, em về rồi hả, đi mần hôm nay mệt hông? Chớ nay nắng quá anh phải về sớm, chịu hết nổi rồi [vừa cười vừa hỏi han em]
Thanh Pháp_Kiều
Thanh Pháp_Kiều
Ừm, đúng là hôm nay nóng nực dữ quá, nhưng mà em vẫn đỡ hơn anh đó đa
Thanh Pháp_Kiều
Thanh Pháp_Kiều
Anh ở ngoài ruộng, nắng nó phả thẳng xuống anh, chớ em ở ngoài chợ có mần chi cực đâu, chỉ có bán rau thôi mà mệt gì!
Thanh Pháp_Kiều
Thanh Pháp_Kiều
Lo là lo cho anh, chớ lo cho em chi đa!?
Em rầy anh. Em sống luôn nghĩ cho người khác thì anh cũng chả khác gì em là mấy. Một cậu trai cao ráo, phong độ, nhưng hiền lành, chất phác.
Đăng Dương
Đăng Dương
Anh lo chớ, lo cho em...
Đăng Dương
Đăng Dương
Dẫu sao thì em cũng là phận con gái, anh là đàn ông con trai, sức thì khoẻ hơn em là cái chắc rồi
Đăng Dương
Đăng Dương
Anh là anh thương má với em nhất rồi đa, hông cho lo hai người thì lo cho ai chớ! [bĩu môi nhìn em]
Nghe anh nói "thương em" làm em ngại, má ửng nhẹ một màu phấn đỏ.
Thanh Pháp_Kiều
Thanh Pháp_Kiều
Cái anh này, th...thương chi chớ!? Cái đồ kì cục...
Thanh Pháp_Kiều
Thanh Pháp_Kiều
Lo cho sức khỏe của anh đi, anh hông lo thì má với em cũng lo chớ
Thanh Pháp_Kiều
Thanh Pháp_Kiều
Anh muốn má lo hay sao!
Em ấp úng anh lại thấy buồn cười, thú thật lúc này nhìn em dễ thương lắm.
Đăng Dương
Đăng Dương
[nhún vai]
Đăng Dương
Đăng Dương
Hổng muốn má lo, mà muốn em lo được hông!?
Mặt em thì như trái cà chua chín rồi. Mắt em cứ nhìn lên anh, rồi lại đảo xuống dưới, chẳng biết nói lời nào với cái tên khó ưa này.
Thanh Pháp_Kiều
Thanh Pháp_Kiều
Th..thôi, anh ngồi xuống nghỉ ngơi đi, em dọn cơm ra ăn, má...má nấu rồi, chờ anh về đó đa... [đỏ mặt, em chạy ra sau nhà dọn cơm]
Dương nhìn em rồi phì cười, xong rồi cũng ngồi xuống rót một chung nước uống cho đã khát.
Má Dương theo dõi hai đứa nãy giờ cũng mắc cười mà không dám lên tiếng, sợ phá cảnh tình cảm của hai đứa.
Bà Mai_má Dương
Bà Mai_má Dương
Mày ghẹo bé Kiều hoài vậy Dương!?
Đăng Dương
Đăng Dương
Ơ, con ghẹo hồi nào mà ghẹo
Bà Mai_má Dương
Bà Mai_má Dương
Vậy mà hông ghẹo hả con!? Kiều nó mắc cỡ đỏ hết cả mặt rồi kìa [bà cười]
Đăng Dương
Đăng Dương
Con nói thiệt chớ đâu có ghẹo đâu má!
Đăng Dương
Đăng Dương
Thôi... con ra sau phụ em dọn cơm ra ăn với má nghen!
Nói rồi anh chạy lẹ ra sau phụ em một tay.
Má ngồi ở trước mà cứ cười khúc khích
Bà là người đẻ ra Dương, Dương thở một cái thôi cũng biết anh như thế nào rồi. Mặc dù anh không nói gì với bà, nhưng bà là mẹ chỉ cần nhìn sơ qua là biết. Đằng này hành động với lời nói để lộ quá nhiều sơ hở, không chừng người ngoài nhìn còn ngỡ hai người là một cặp đó đa.
_____
Tác giả là boy
Tác giả là boy
NovelToon
Tác giả là boy
Tác giả là boy
Chỉ níu áo ảnh :)) cái size gap nó cỡ đó, chỉ nhỏ xíu trong tay ảnh luôn á trrr

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play