[SHATOU]Bên Cạnh Cậu Là Thể Thao Trong Lòng Tôi Là Văn Chương
Lướt Qua
TÔN DĨNH SHA - một cô gái không biết gì về thể thao, nhưng lại là tiểu thuyết gia trẻ có tiếng trong làng ngôn tình. Tính cách hơi hoạt bát, thẳng thắn.
VƯƠNG SỞ KHÂM - tay vợt số 1 thế giới bộ môn bóng bàn. Tính tình lạnh lùng, ít nói, sống khép kín trong ánh hào quang thể thao.
Vào tháng 7 năn 2017 tại một giải vô địch bóng bàn thanh thiếu niên châu Á ở ASEAN
Tại kí túc xá trường ĐH Bắc Kinh
Bạn cùng phòng
Sha à, cậu lại thức khuya viết tiểu thuyết nữa đúng không?
Bạn cùng phòng
Không phải đang viết thì lại đang đọc, không phải đang đọc thì lại đang ngồi gõ gõ laptop
Cô bạn cùng phòng khác vừa buộc tóc vừa lắc đầu than nhẹ
Bạn cùng phòng
Cậu nghiện ngôn tình quá rồi đấy. Chúng mình biết cậu là tiểu thuyết gia nổi tiếng rồi, nhưng cũng nên dành thời gian phát triển bản thân chút chứ.
Tôn Dĩnh Sha cười khẽ, tay vẫn không rời bàn phím.
Tôn Dĩnh Sha
Tớ đang phát triển mà. Mỗi chương viết xong là thêm một bước tiến tinh thần.
Bạn cùng phòng
Chiều nay đi xem bóng bàn nhé? - Cô bạn gợi ý.
Có tuyển thủ số 1 thế giới thi đấu đó Vương Sở Khâm nghe bảo đẹp trai lắm<333
Sha nhướng mày, giọng lười nhác
Tôn Dĩnh Sha
Thể thao không hợp gu tớ
Bạn cùng phòng
Thì coi như đi ngắm trai đẹp để tìm cảm hứng viết truyện điiii
Sha bật cười, nhưng rồi lại liếc sang cuốn sổ tay đặt trên bàn.
Tôn Dĩnh Sha
Ừ... biết đâu, nam chính tiếp theo của mình, đang cầm vợt ngoài kia thì sao?
Tôn Dĩnh Sha
Được rồi, tớ sẽ xắp xếp thời gian đi xem một lát vậy biết đâu tớ sẽ viết được một cuốn tiểu thuyết về thể thao
Nói rồi "cô cười nhếch mép"
Tại nhà đấu bóng bàn của trường
Buổi chiều - nhà thi đấu chật kín người.
Sha ngồi lặng trong một góc khán đài, laptop vẫn bật, tai nghe đeo hờ, thỉnh thoảng lại gõ vài dòng.
Bạn cùng phòng
Trời ơi, cậu đến đây mà còn viết nữa? - cô bạn lắc đầu, đưa cho Sha một ly trà sữa.
Tôn Dĩnh Sha
Tớ đang quan sát, lấy tư liệu.
Đám đông reo lên khi tuyển thủ bước vào. Cô bạn hét lớn:
Bạn cùng phòng
Kìa! Vương Sở Khâm đó!
Sha ngẩng lên. Trên sân, chàng trai cao ráo trong bộ đồ thi đấu xanh thẫm bước ra ước chừng anh ta cao 1m82, thần thái lạnh lùng, ánh mắt sắc bén. Trái ngược với vẻ hào hứng của cả khán đài, cô lẩm bẩm
Tôn Dĩnh Sha
Mặt căng như dây đàn. Đánh bóng mà như đang đi phỏng vấn
Ngỡ là chỉ nói nhỏ, nhưng âm thanh lại lọt vào mic cầm tay của một em tình nguyện viên đang đi ngang. Mọi người cười rúc rích. Trên sân, Vương Sở Khâm khựng lại một giây, ánh mắt lạnh như băng liếc lên phía khán đài - đúng vào chỗ Sha đang ngồi.
Tôn Dĩnh Sha
"Ơ... có phải là... anh ta vừa nhìn tớ không?"
"Tớ cảm thấy... sát khí."
Sau trận đấu
Sha bị lạc trong khu vực nhà thi đấu, đang mò đường ra thì đụng phải... một người.
Câu nói chưa kịp thốt ra, cô nhận ra gương mặt quen quen.
Vương Sở Khâm đứng đó, mặt không biểu cảm.
Tôn Dĩnh Sha
À, tuyển thủ mặt căng.
Vương Sở Khâm
Không biết gì thì đừng nói linh tinh.
Tôn Dĩnh Sha
Tôi đâu cần biết nhiều để thấy mặt anh căng. Với lại, ai bảo nổi tiếng mà không chấp nhận được góp ý?
Anh nhích môi thành một đường cong nhạt.
Vương Sở Khâm
Thật buồn khi nghĩ rằng thế giới này có những nhà văn không phân biệt được bóng bàn và múa ballet.
Sha sững lại, mắt nheo lại như chuẩn bị "chiến".
Cũng thật buồn khi có người không biết đâu là hài hước, đâu là tự ái.
Ánh mắt họ chạm nhau. Không ai quay đi trước.
Lướt qua. Nhưng để lại vệt sóng dài trong tâm trí.
Gặp gỡ
Bạn cùng phòng
Này... Shasha cậu đang làm gì ở đó thế ?
-Chúng tớ đi tìm cậu mãi, cậu đi đâu mà lâu quá vậy
Một người bạn khác liền nhìn thấy người đứng kế bên Shasha liền hét to
Bạn cùng phòng
Aaaaaa đó không phải là Vương Sở Khâm tay vợt số 1 thế giới sao?, sao lại đứng bên cậu mặt đối mặt như muốn 💋thế này?
Bạn cùng phòng
Shasha-có phải cậu giấu chúng tớ đi quen Vương Sở Khâm không?
Nghe vậy sha liền giật mình, quay về hiện tại
Tôn Dĩnh Sha
Nội tâm Sha:
Sao tự dưng tim mình lại đập mạnh thế này? Vì giận? Hay vì... ánh mắt ấy có chút gì đó không phải là khinh thường, mà là... tò mò?
hazzzz chết thật phải làm sao giải thích với họ bây giờ???
Vương Sở Khâm cũng thoáng chốc giật mình mặt anh lạnh như băng như không có chút gì gọi là hứng thú cả
Vương Sở Khâm
Nội tâm Khâm:
Cô gái này thật phiền... Nhưng ánh mắt ấy, ánh mắt không sợ hãi, không giả vờ, không để ý tôi. Thật lạ.
Vương Sở Khâm
Vương Sở Khâm (giọng thấp, lạnh):
"Cô ta làm sao xứng với tôi. Chỉ là một kẻ thích đùa giỡn với ngôn từ, sống trong thế giới tưởng tượng."
Sha nghe rõ từng chữ, như bị dội nước lạnh, nhưng mắt cô lại ánh lên vẻ thách thức.
Tôn Dĩnh Sha
Anh tự tin quá rồi đấy. Chắc anh nghĩ mình là nam chính trong truyện ngôn tình à?
Vương Sở Khâm
Không phải
ánh mắt sắc lạnh - Tôi là sự thật mà những người như cô sẽ không bao giờ viết nổi.
Tôn Dĩnh Sha
Nghe thế Sha cũng không chấp níu mà đôi co với anh quay sàng nhìn các bạn
Tôn Dĩnh Sha
Nè chúng ta về thôi tớ không thích đôi co với những kẻ mình nhỏ mà ĐẦU TO
Nói rồi sha quay lưng xách đồ của mình rồi dứt khoát bước đi mặc cho Vương Sở Khâm có liết đến cháy người
Vương Sở Khâm
Haz...(giọng đầy tức giận)
ShaSha được lắm từ trước đến nay không ai dám nói chuyện với tôi như vậy. Cô lại còn dám gọi tôi là ĐẦU TO. (giận run cả người)
Bạn cùng phòng
Nè nè Shasha cậu với Vương Sở Khâm là mối quan hệ như thế nào vậy? kể cho chúng tớ nghe với??
Tôn Dĩnh Sha
Không có như các cậu thấy đâu tớ chỉ vô tình đụng trúng cậu ta thôi mà cậu ta lại tức giận lên rồi . Không hiểu nổi?
Tôn Dĩnh Sha
Thật may cho cậu ta, khi tớ còn bình tĩnh không thôi là cậu ta sẽ nghe một tràng tiếng chửi của tớ rồi🤬
Bạn cùng phòng
Cậu lợi hại quá Shasha iu dấu ơi ! mới có một tí đã sắp lấy đi trái tim của Vương Sở Khâm tay vợt số một thế giới rồi...
Bạn cùng phòng
Cậu mà hẹn hò với Vương Sở Khâm thì bọn tớ sẽ nở mày nở mặt trong trường này thế nào hehe
Tôn Dĩnh Sha
Đừng nói xàm bậy. Tớ không bao giờ hẹn hò hay muốn nói chuyện với tên đó đâu Đầu To mà não nhỏ suốt ngày chỉ biết đánh bóng và đánh bóng
Vương Sở Khâm
Hình như có ai nói xấu mình thì phải (trong nhà riêng Khâm đang quấn chiếc khăn tắm)
Vương Sở Khâm
Mà nghĩ lại, lúc chiều cô gái đó tên là shasha đúng không nhỉ đúng là một tên không biết điều lại giám chọc giận mình!
Vương Sở Khâm
Nếu để tôi gặp được cô một lần nữa thì tôi sẽ *** cô
Bạn cùng phòng
Hẹ hẹ hẹ cậu cứ chờ đó xem_ người xưa có câu "Ghét của nào trời trao của đó" đấy!
Tôn Dĩnh Sha
Các cậu có nằm mơ không đấy mới gặp lần đầu mà các cậu làm như tớ với hẳn quen nhau lắm không bằng! (Giọng trêu đùa)
Nói rồi Sha đi ngủ : Lúc ngủ Sha cứ trằn trọc mãi hình bóng của Vương Sở Khâm luôn thoát ẩn thoát hiện trên trong tâm trí Sha
Bên kia Vương Sở Khâm cũng giống như ShaSha hình ảnh của cô cứ hiện lên mãi
Vương Sở Khâm
chết thật.Tại sao hình ảnh cô gái hôm nay lại có quanh quẩn trong đầu mình thế nhỉ
Vương Sở Khâm
Mà nghĩ lại .Cô ấy cũng có chút đáng yêu nhỉ có một chiếc má bánh bao ai mà không muốn nựng chứ.Lại còn mắt mèo tròn xoe nhìn vào ánh mắt ấy mình lại có chút rung động
Vương Sở Khâm
hazzzz Vương Sở Khâm ơi là Vương Sở Khâm mày đag nói cái gì thế này
Vương Sở Khâm
rõ ràng cô ấy và mày "Không đội trời chung" mà
Vương Sở Khâm
không đc mình ko thể để vậy được
Vương Sở Khâm
mình phải bắt cô ấy trả giá về những hành động lời nói của cô ấy (hớ)
Đây liệu có thể là rung động. Và con quay định mệnh đã được kích hoạt nó đã định sẵn 2 người "Không đội trời chung" phải thuộc về nhau
Tản bộ
Tôn Dĩnh Sha
Nói về bóng bàn thì mình cũng biết được một ít . Gia đình mình. À không phải là ông mình mới đúng cũng từng là vận động viên bóng bàn chuyên nghiệp mà . Hayyyy... Thử chơi bóng bàn một tí xem như một bộ môn giải trí để giảm căng thẳng nhỉ??
Nói rồi cô bắt đầu gõ phím "Bóng bàn thế giới" Enter một trang bóng bàn hiện ra đó là cách chơi bóng bàn cho người mới bắt đầu và một bảng xếp hạng vận động viên bóng bàn thế giới .Hiện lên top 1 trên bảng đó chính là một cái tên mà cô không thể ngờ tới .Nghe tin đồn đã lâu nhưng cô không tin bây giờ sự thật phủ phàng khiến cô phải chấp nhận cái tên Đầu To ấy chính là vận động viên bóng bàn số 1 thế giới "Vương Sở Khâm "
Thấy thế trong đầu cô hiện qua vô vàng sự suy nghĩ nó cứ quanh quẩn qua lại trong đầu cô . Cô đóng máy tính nằm lên giường trong kia túc xá chiếc giường có vẻ hơi lạnh khiến cô khó chịu không thể ngủ được cô cứ trằn trọc lăn qua lăn lại mãi.
Nhìn thấy cũng khá muộn dù không muốn ra khỏi giường chút nào nhưng vì quá khó ngủ nên cô bèn lén khỏi kí túc xá ra đường tản bộ
Sha vừa đi vừa đeo tai nghe, tay cầm cốc trà sữa, lòng đang nghĩ phân cảnh cho chương mới
Ngẩng đầu lên — bộp!
Cốc trà sữa đập trúng một người đang đi ngược chiều.
Người đó lùi lại một bước, cau mày.
Vương Sở Khâm
Cô định dùng vũ khí đường hóa để tấn công tôi à?
Tôn Dĩnh Sha
ngẩng mặt — mắt chạm mắt —
Là cái tên vận động viên bóng bàn chảnh chọe nhất hệ mặt trời: Vương Sở Khâm.
Tôn Dĩnh Sha
(cười khẩy, giọng chậm rãi)
Ồ, trùng hợp ghê. Tôi đang định cho một nhân vật trong truyện gặp tai nạn bất ngờ. Có vẻ tôi vừa được truyền cảm hứng..
Vương Sở Khâm
(kéo tai nghe xuống, nhếch môi):
Tôi đi theo lối này mỗi tối. Cô là người phá quy luật.
Tôn Dĩnh Sha
Tưởng chỉ có trong sân bóng mới có quy luật. Giờ đến công viên cũng chia khu vực độc quyền?
Vương Sở Khâm
Cô đúng là giỏi tưởng tượng. Là nhà văn thật à?
Tôn Dĩnh Sha
Cảm ơn. Tưởng tượng chính là thế mạnh của tôi. Khác với anh – sống trong thực tại hào nhoáng đến mức không biết người khác đi đường cũng là chuyện bình thường.
Vương Sở Khâm
Lẽ ra tôi không nên tản bộ vào giờ này
Vương Sở Khâm
Không có gì chỉ là nói vu vơ
Tôn Dĩnh Sha
rõ ràng anh đag không vui khi gặp tôi
Vương Sở Khâm
biết thế là tốt đấy Nhóc Con
Tôn Dĩnh Sha
ai là nhóc con.Tôi lớn r đấy! có tên đàng hoàng là Tôn Dĩnh Sha là Tôn Dĩnh Sha đấy có nghe rõ chưa đồ ngốc
Tôn Dĩnh Sha đi song song bên Vương Sở Khâm, tay cầm trà sữa, miệng đang nhai trân châu.
Không khí yên ắng… cho đến khi cô mở lời
Tôn Dĩnh Sha
Tôi đang tính cho nam chính truyện tôi là vận động viên bóng bàn.
Vương Sở Khâm nhìn cô như thể vừa nghe một chuyện hài
Vương Sở Khâm
cô viết truyện mà không hiểu gì về bóng bàn😶
Tôn Dĩnh Sha
(cau mày)
Tìm hiểu thôi .Dù sao tôi cũng quan sát đủ nhiều rồi!
Vương Sở Khâm
(Nhếch môi)
Quan sát không giúp cô cảm được tốc độ xoáy của bóng. Hay cảm giác khi thua một set đấu vì chỉ lệch tay một chút.
Tôn Dĩnh Sha
tôi có thể tưởng tượng
Vương Sở Khâm
Vậy cô tưởng tượng nổi cảm giác mất huy chương vì tâm lý sụp đổ không?
Hay cảnh đứng một mình giữa sân, không khán giả, không tiếng cổ vũ… chỉ còn lại tiếng bóng rơi?
Sha im bặt. Tay siết chặt ly trà sữa.
Vương Sở Khâm
Nói nhỏ hơn, như vô tình:
Những người không từng chơi... không hiểu được đâu.
Sha quay sang nhìn anh, mắt long nhìn Khâm
Tôn Dĩnh Sha
Anh sai rồi. Tôi sẽ hiểu. Tôi sẽ chơi – rồi viết. Để anh khỏi có cớ coi thường tôi.
Vương Sở Khâm
hơi bất ngờ. Nhưng môi lại cong cong:
Ồ, Nhóc Con nổi giận rồi à?
Tôn Dĩnh Sha
“Không. Tôi nổi... động lực.”
(Ghi chú trong lòng: “Bắt đầu từ mai. Tìm chỗ học bóng bàn. Xem ai không hiểu!”)
Cảnh tản bộ mà dẫn đến cú quyết tâm chơi bóng bàn nhẹ nhàng mà chất ghê luôn, đúng kiểu oan gia trêu nhau → truyền động lực cho nhau nè 🏓✨
Chap này tớ có nhờ sự hỗ trợ từ Chatgpt ó mấy bà thiệt ra có nhiều chỗ tớ bị bí ngôn từ á! nên có nhờ một tí thông cảm cho tớ nhé😖
Download MangaToon APP on App Store and Google Play