Chậm Rãi Động Lòng
Chương 1: Giới thiệu
Có những nơi phố xá rực rỡ ánh đèn nhưng ẩn chứa muôn vàn cạm bẫy
Có những vùng quê đèn đóm ít ỏi nhưng lại sáng tỏ tình người
Anh xách ba lô, thả chậm bước chân trên con đường làng lấm lem sỏi đất, đi tìm ý nghĩa tên gọi bản thân, tìm về ý nghĩa của "sống", của nhẹ nhõm bình yên
Cô ngẩng đầu, sải chân chạy nhảy trên con đường lát gạch, ngắm nhìn thành phố phồn hoa, chạm vào đích đến của ước mơ, của thành công mĩ mãn
Một người từ đô thành bước về phố huyện, một người từ phố huyện chạy đến đô thành
Hai người vô ý khẽ chạm vai nhau, gặp nhau một đoạn
Đi trọn một vòng, chạm đến mục tiêu, họ lại quay về nơi cũ, khẽ nắm tay nhau, đồng hành tiến bước
Sinh ra trong gia đình khá giả, ba mẹ đều là doanh nhân. Cậu không phải thái tử nhưng cũng là thiếu gia người người ngưỡng mộ
Thế nhưng đâu ai biết phía sau ánh sáng đó là bóng tối của lợi dụng, của cô lập, của giả dối
Người ta không chấp nhận tài năng và nỗ lực của cậu, thứ họ thấy là nền tảng gia đình
Cậu nhẫn nhịn nhiều năm cũng đợi được đến khi có lý do để tìm về nơi khác, tìm đến nơi cậu được công nhận, được yên bình
Mùa thu năm đó, nơi góc hẻm của tiệm tạp hoá đã nhuốm màu thời gian, cậu đã cảm nhận được yên bình chỉ bằng một cái chạm vai – một yên bình với nụ cười và giọng nói mềm mại ngọt ngào như kẹo bông gòn...
Trần Hoài An
Tên: Trần Hoài An
Tuổi: 15
Ngày sinh: 27/3 (Bạch Dương)
Sở thích: Trồng hoa, chơi cờ caro
Tính cách: Trầm lặng, tinh tế, cảnh giác cao
Ước mơ: bác sĩ
Sinh ra ở vùng quê chưa được khai phá tiềm năng, cô cũng giống như thế, ngày ngày tôi luyện ý chí đợi đến lúc được vươn mình
Cô vượt qua rào cản của năng lực và hoàn cảnh, là cánh chim bình thường nhưng lại bay xa nhất trong số bạn bè
Cô sải rộng đôi cánh mà mình có, bay về nơi nhà xe hoa lệ, ngắm nhìn một dải non sông tươi sáng, rạng ngời
Mùa thu năm ấy, tại sân trường nhỏ của phố huyện nghèo, cô đã thực sự nhìn thấy tia sáng hy vọng ấy, là một khí chất rực rỡ vô hình toát ra từ dáng vẻ thiếu niên - không chói mắt mà lại cực kì thu hút
Nguyễn Ngọc Phong Lam
Tên: Nguyễn Ngọc Phong Lam
Tuổi: 15
Ngày sinh: 10/5 (Kim Ngưu)
Sở thích: Vẽ tranh, đọc truyện
Tính cách: Kiên trì, nhút nhát, chu đáo
Ước mơ: kiến trúc sư
Hai sắc màu tuổi trẻ, hai ngã rẽ ước mơ. Lựa chọn là gì?
Tất cả sẽ có trong những dòng văn như gió mây êm dịu, xoa dịu tâm hồn nếu bạn từng là Hoài An; như đèn đuốc rực rỡ, soi lối tương lai nếu bạn từng là Phong Lam
Chỉ cần có đủ thời gian, mọi con tim đều có thể chậm rãi động lòng, có thể là với người khác, cũng có thể là với chính mình
Chọn viết để say, để thấm, để dịu và để bình tâm trong nét đẹp của từng con chữ. Hẹn bạn nơi đây cùng một tách trà...
Chương 2: Nỗi sợ
Nắng đầu hè oi ả hanh khô, những bước chân thiếu niên vội vã, gió mùa Tây Nam mang theo chút vị nắng cao nguyên, tiếng nói cười rôm rả lối đi. Tất cả vẽ nên một mùa hè cuối cấp đầy trọn vẹn
Hoài An bước ra khỏi phòng thi, trầm lặng, tự tin, còn có chút nhẹ nhõm khó nói thành lời
Một bàn tay nhẹ nhàng kề lên vai anh, cất tiếng cảm thán
Lương Gia Bảo
Đề thi khó như vậy mà mày vẫn có thể bình tĩnh tự tin thế này, không tệ nha!
Trần Hoài An
Mày không đi chơi với họ à?
Anh không trả lời câu hỏi của Gia Bảo, nói sang chuyện khác
Thiếu niên đứng cạnh vỗ vai anh rõ mạnh, ngay lập tức nhận về một cái liếc mắt sắc như dao
Lương Gia Bảo
Đi đâu chứ? Đi nghe đám đó nói xấu mày hả? Đám đó chỉ được cái hay ghen tỵ, không chấp nhận dở hơn mày, suốt ngày treo bên miệng mấy câu nói móc "nhà mày giàu", nghe ngứa tai chết đi được!
Trần Hoài An
Mặc kệ họ đi, tao cũng quen rồi
Lương Gia Bảo
Bỏ đi! Lát cho tao đi nhờ xe về nhà với, nay ba mẹ tao có việc gấp, không đón được
Bước chân anh đột ngột dừng lại, đôi chân mày nhíu lại, ánh mắt bất lực nhìn gã bạn thân đang chưa rõ chuyện gì kia, gằn từng chữ
Trần Hoài An
Mày đọc tin nhắn tối qua của tao chưa?
Lương Gia Bảo
Hả? Tin nhắn gì?
Trần Hoài An
Chính là... Ba mẹ tao hôm nay về quê chăm bà ngoại rồi, tao đi nhờ xe mày!
Hai người đứng trước cổng trường, nhìn nhau như hai tên ngốc, còn là hai tên ngốc không có điện thoại, cũng chẳng có tiền...
Lương Gia Bảo
Vậy bây giờ hai đứa mình...
Gia Bảo quay qua nhìn anh, không dám chắc chắn suy nghĩ trong đầu mình
Trần Hoài An
Mày nghĩ đúng rồi đó, đi bộ-
Anh còn chưa nói hết câu thì đã nhận về cảm xúc sụp đổ của Gia Bảo. Cậu ta ngơ ngác nhìn anh, mắng
Lương Gia Bảo
Mày giỡn tao hả An? Trời thì nắng, nhà thì xa, tao thì vừa đói vừa khát! Ba cây số, ba cây số đó!
Anh không chút quan tâm, tự ý tiến lên trước, giễu cợt tên ngốc phía sau
Trần Hoài An
Vậy mày ở đây đợi đi, tao về tới nhà rồi nhắn hai bác đến đón mày
Nhìn anh bước xa, Gia Bảo không nhịn được mà chạy theo
Lương Gia Bảo
Ê! Mày bỏ tao thiệt hả? Đi thì đi, mày làm như tao công tử bột lắm không bằng!
Trần Hoài An
Còn không phải vậy hả? Cái tên ra đường lúc nào cũng phải bôi kem chống nắng
Lương Gia Bảo
Da mày không dễ đen, mày không hiểu đâu!
Gia bảo thở dài trước lời châm biếm của anh
Gần một tiếng sau, cả hai cuối cùng cũng về đến nhà, mồ hôi nhễ nhại, hai chân rã rời
Lương Gia Bảo
Này, vào nhà tao uống miếng nước đi!
Hoài An lấy chìa khoá nhà, bước từ cánh cửa màu bạc bên này sang cánh cửa màu đen bên kia, vặn chốt cửa, đáp
Trần Hoài An
Cảm ơn mày nha, nhà tao ngay cạnh
Tiếng lạch cạch vừa dứt, hai thiếu niên kia ai về nhà nấy
Đồ ăn trưa đều được chuẩn bị sẵn, hâm lại là có thể ăn. Anh vừa dọn thức ăn ra bàn, tiếng tin nhắn đã ting ting không ngừng
Lương Gia Bảo
/✉️/ Ê An, tao đem cơm qua nhà mày ăn chung nghen, trưa nay ba mẹ tao không về, tao sợ ma
Anh đọc tin nhắn, im lặng hồi lâu
Ừ, sợ ma. Được, anh không đánh giá...
...mới là lạ đó! Bao nhiêu tuổi rồi, còn là đàn ông đàn ang, mở miệng ra là sợ ma, ma còn không có thật nữa kia kìa!
Thế nhưng cuối cùng anh vẫn gửi đi một tin nhắn, nỗi sợ mà, trong lòng ai mà chẳng có, dù đôi lúc có vẻ ngây ngô. Đã là sợ thì đâu cần lí do, họ chỉ cần được an ủi
Trần Hoài An
/✉️/ Cút qua đây, nhanh!
Lương Gia Bảo
Tên: Lương Gia Bảo
Tuổi: 15
Ngày sinh: 16/3 (Song Ngư)
Sở thích: Chơi game
Tính cách: Năng nổ, hoạt bát
Ước mơ: bác sĩ
Chương 3: Im lặng
Lương Gia Bảo
Sao tự nhiên hai bác về ngoại đột ngột vậy, không phải bình thường đều về vào cuối tháng sao?
Gia Bảo vừa gặm cánh gà, vừa thắc mắc hỏi
Hoài An cầm đũa, cướp một cái cánh gà của cậu, suy tư không đáp
Thấy anh ăn cánh gà chiên của mình, Gia Bảo tự mãn giới thiệu
Lương Gia Bảo
Ngon không? Là công thức tao kiếm trên mạng, nhờ dì Lệ làm đó
Trần Hoài An
Kiếm ở đâu vậy, ngon đó!
Lương Gia Bảo
Tao hỏi thật đó, nhà mày xảy ra chuyện gì phải không?
Cất giấu dáng vẻ cợt nhả thường ngày, Gia Bảo nghiêm túc hỏi anh
Hoài An ăn xong, buông đũa, chán nản ngả người vào chiếc ghế tựa phòng ăn, môi cười nhưng lòng đầy mất mát
Trần Hoài An
Tối hôm qua bà ngoại tao nhập viện. Bác sĩ bảo... Không còn nhiều thời gian
Trần Hoài An
Ba mẹ tao nói chuyện, công ty không thể bỏ, muốn đón bà đến đây thì bà không chịu, còn việc sắp xếp quay về quê thì cũng cần thời gian
Trần Hoài An
Mẹ tao khóc cả tối, ba tao dỗ lâu lắm
Gia Bảo cũng ăn xong, sắp xếp lại chén đũa trên bàn, giả vờ bình tĩnh mà hỏi tiếp
Lương Gia Bảo
Rồi mày nói chuyện với hai bác chưa, có giúp được gì không?
Trần Hoài An
Tao nói chuyện với ba tao rồi. Tao định về quê với bà, nếu ba tao đồng ý thì chắc sẽ sớm làm hồ sơ chuyển trường
Nghe xong đáp án từ anh, cả hai người không ai nói tiếp câu gì, chỉ im lặng ngẩng đầu nhìn trần nhà đầy hoạ tiết trên đỉnh đầu
Phải rất lâu sau đó, Gia Bảo mới lên tiếng, đưa ra một đề nghị chẳng mấy liên quan
Lương Gia Bảo
Đánh một ván game với tao đi
Bất ngờ là Hoài An - người luôn thích chống đối cậu - lại gật đầu đồng ý
Trần Hoài An
Ừm. Mày tạo phòng đi
Hai tiếng sau, di động Gia Bảo sập nguồn, kết quả 12 lần chết, tỉ lệ thua 100%
Hoài An bật cười, trêu chọc
Trần Hoài An
Hôm nay chơi sao vậy, bình thường mày khoe khoang lắm mà, còn xếp hạng vàng cơ đấy!
Lương Gia Bảo
Tao tưởng mày biết...
Gia Bảo ném điện thoại sang cho anh, cáu gắt
Lương Gia Bảo
Sạc dùm tao đi, sợ lát ba mẹ tao gọi
Anh nhận lấy chiếc điện thoại, kéo ghế đi tìm dây sạc phù hợp - dáng vẻ thoả hiệp chưa từng thấy
Lúc quay lại, thiếu niên tràn đầy năng lượng từ sáng đến giờ trong mắt anh đột ngột trầm lặng cúi đầu, tay xé khăn giấy xả rác khắp sàn
Gia Bảo ngẩng đầu, giọng ngắt quãng nghẹn ngào, khoé mắt cũng đã đỏ hoe nhưng vẫn sĩ diện
Lương Gia Bảo
Không có! Đàn ông con trai, khóc gì mà khóc!
Hoài An không vạch trần cậu, nhẹ nhàng ngồi xuống, giả vờ lạnh nhạt
Trần Hoài An
Ừ. Sở thích của mày cũng lạ, thích xả rác vậy à? Một lát quét sạch cho tao tao mới cho mày về
Bàn tay Gia Bảo dừng lại. Cậu vì nén nước mắt nên vô thức mà tìm gì đó chuyển sự chú ý, không ngờ...
Lương Gia Bảo
Lát nữa tao quét cho mày là được chứ gì?
Trần Hoài An
Đùa mày đó. Lát tao dọn cho
Lương Gia Bảo
Coi như mày có lương tâm
Không khí xung quanh hai người lại chìm vào im lặng. Không phải không có gì để nói, có nhiều, rất nhiều là đằng khác
Ấy thế mà tại thời điểm này, họ lại chẳng biết nói gì với nhau. Cảm xúc vẫn cứ đều đều mà bộc phát, làm nhoi nhói trong tâm. Chỉ có lời nói là không cách nào bật thốt thành lời, chỉ có thể nhìn nhau im lặng
Download MangaToon APP on App Store and Google Play