[RhyCap] Mặt Trời Của Em, Ánh Nắng Của Anh
Chap 1: Thành phố hoàn hảo?
t/g hip hop
hé lu các tềnh iu
t/g hip hop
lại là K.A đâyyyyyyyyyyyyyy
t/g hip hop
cảm ưn các tềnh iu đã ủng hộ toi nhá
t/g hip hop
🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰
t/g hip hop
toi nghĩ bộ này ko có giới thiệu đâu
t/g hip hop
nên vô luôn nhá
•○•○•○•○•○•○•○•○•○•○•○•○•○•
Đức Duy=em
Quang Anh=anh, hắn
t/g hip hop
bộ này sẽ hơi nhiều lời bộc bạch á
t/g hip hop
tại phải kể bối cảnh, hoàn cảnh nhiều
t/g hip hop
toi nói trước chứ sợ các tềnh iu đọc xong kêu chán
t/g hip hop
ko thik thì qua truyện khác mà đọc nha
t/g hip hop
và chap này sẽ đa phần là lời bộc bạch á
giữa thành phố phồn hoa đông đúc
một thành phố ban ngày xe cộ tấp nập ngược xuôi đan nhau như mắc cửi
thành phố của những buổi tiệc sang trọng, nơi không ít các thương gia tầm cỡ đến tham dự được tổ chức thường xuyên
thành phố của sự hoàn hảo
"Thành phố ấy thực sự là thiên đường!"
mọi thứ trên thế gian này, không có thứ gì tuyệt đối
sự hoàn hảo không phải ngoại lệ
len lỏi giữa những tế bào hoàn hảo của thành phố phồn vinh kia, là những con kí sinh tồi tàn
những người nghèo khó bị cho là thấp kém giữa xã hội hiện đại
tầng lớp cứ thế được phân chia
kẻ có tiền, ắt sẽ có quyền
còn kẻ nghèo, chỉ là nô dịch cho bọn giàu có kia thôi
định kiến ấy, chẳng biết có từ bao giờ, bắt nguồn từ đâu
nhưng tất cả chỉ biết một điều
kẻ nghèo mãi mãi là những kẻ thuộc tầng lớp thấp kém, bẩn thỉu, hèn hạ
và cứ thế phục tùng mà không một ai thắc mắc, hay dám thắc mắc
những đứa trẻ thiếu thốn sinh ra, ngước nhìn thèm khát những đồ chơi, những món ăn của đứa con cưng nhà giàu
những đứa trẻ nhà giàu, tặng lại cho chúng ánh nhìn khinh miệt
những khu nhà ổ chuột nheo nhóc, tồi tàn, lụp xụp mọc lên ở một góc tối của thành phố hoàn hảo
nơi những kẻ thẩm định đường phố, cán bộ nhà nước hay những tổ chức tình nguyện không khi nào đặt chân tới
nơi đây, tiếng khóc than, tiếng oán trách, tiếng cãi vã... như là một âm thanh không thể thiếu
tàn tạ đến cả khi màn đêm xuống
tiếng khóc vì đói của một em bé chưa được bú no vì mẹ em đã hết sữa
tiếng cãi vã của một cặp vợ chồng về sự khó khăn và túng thiếu của đời sống hằng ngày
tiếng ho của cụ già 80 tuổi chưa nguôi nỗi lo miếng ăn cho gia đình
con người ở đây thiếu miếng ăn, thiếu nước sinh hoạt, thiếu quần áo mặc, thậm chí đến không khí còn thấy ngột ngạt vì quá đông người chen chúc trong một xóm nhỏ
ở một góc tối đen của thành phố hoàn hảo
trong căn nhà tồi tàn cũ kỹ nơi cuối chợ
một thiên thần nhỏ chào đời
Chap 2: Chịu đựng
t/g hip hop
chú giải:
//hành động//
*suy nghĩ*
"nói thầm"
HÉT LỚN
ở khu ổ chuột tồi tàn của thành phố hoàn hảo
thường xuyên xảy ra những cuộc cãi vã, chì chiết
nhưng cũng có lúc là những tiếng cười đùa vô tư
t/g hip hop
hiện tại em đang 13 tuổi và anh 15 tuổi
Hoàng Đức Duy
tổng kết điểm rồi, con được học sinh xuất sắc, điểm con cao nhất lớp luôn á
mẹ Duy
cứ thế phát huy nhá
ba dượng Duy
điểm cao nhất lớp chứ có phải nhất trường đâu mà khoe dữ
ba dượng Duy
xưa ba mày nhất khối đây còn chưa nói, giờ mới nhất lớp đã khoe
Hoàng Đức Duy
*nhất khối chứ có phải nhất trường đâu thak lol*
do cha dượng từng nhiều lần b.ạ.o.l.ự.c.g.i.a.đ.ì.n.h em nên em rất c.ă.m t.h.ù hắn ta
Hoàng Đức Duy
//cúi gằm mặt xuống đất//
mẹ Duy
thôi ba đi đón Bắp đi để về mẹ còn tắm rửa đồ cho nó nữa
Bắp là em gái Duy, 2 tuổi rưỡi đang đi mầm non
mẹ Duy
thak Duy đi nấu cơm đi
Hoàng Đức Duy
//đi vào bếp//
lúc nấu ăn, do bất cẩn nên cậu đã vô tình cứa d.a.o vào tay làm rách một đường dài
em đau, nhưng chẳng hé miệng
Hoàng Đức Duy
//nhìn vết thương//
Hoàng Đức Duy
haizzz //thở dài//
em mặc kệ vết thương mà nấu. M.á.u rỉ ra hòa lẫn vào nước, tan biến nhưng sự đau đớn vẫn ở lại
bàn tay thon dài như tay con gái, đáng lẽ xứng được lướt trên các phím đàn, quẹt những nhát cọ đầy màu sắc, nhưng chỉ vì sinh ra trong gia đình bị coi là tầng lớp thấp kém mà phải chịu khổ như thế
Hoàng Đức Duy
thưa ba mẹ con nấu xong rồi, mời ba mẹ ăn trưa ạ
ba dượng Duy
TAO MỆT LẮM RỒI
ba dượng Duy
CÁI MẸ GÌ CŨNG TAO
ba dượng Duy
Đ.ÉO CÓ CÁI GÌ...
mẹ Duy
//cắt ngang nhỏ nhẹ// ba nói nhỏ thôi con nó giật mình
em gái của Duy
//sợ hãi rúc vào người mẹ//
Hoàng Đức Duy
//ngồi một góc//
Hoàng Đức Duy
//căng thẳng//
mẹ Duy
hàng xóm người ta nghe...
ba dượng Duy
NGƯỜI TA NGHE THÌ SAO
ba dượng Duy
TỤI MÀY CÒN SỢ NGƯỜI TA NGHE NỮA HẢ
ba dượng Duy
CÓ CON VỢ NÀO ĐI CẢ MỘT BUỔI TRƯA KHÔNG NÓI CHỒNG TIẾNG NÀO
ba dượng Duy
MÀY COI MÀY GIỐNG LÀM VỢ KHÔNG
ba dượng Duy
MÀY ĐI ĐÂU, ĐI VỚI THẰNG NÀO
mẹ Duy
mẹ đi mượn tiền trả tiền nhà, tiền điện nước rồi còn đi chợ ăn uống...
ba dượng Duy
ĐI MƯỢN TIỀN SAO ĐI BUỔI TRƯA
ba dượng Duy
ĐI CÒN Đ.ÉO HẢ MỒM RA SỦA MỘT TIẾNG
Hoàng Đức Duy
*người chứ phải chó đ.éo đâu mà sủa?*
Hoàng Đức Duy
*não thực vật hay gì có cái đó cũng đ.éo biết?*
Hoàng Đức Duy
*ch.ửi người ta ng.u nhưng có coi lại đầu mình khác chó gì chứa cứt ở trỏng không?*
Hoàng Đức Duy
*đã nghèo còn thích gáy với sĩ diện*
mẹ Duy
thì mẹ đi mượn tiền...
mẹ Duy
mẹ còn phải nói sao?
mẹ Duy
ý tốt xoay ít tiền trang trải còn dư thì cho cả nhà đi thư giãn chút, không nói ba biết cho ba đỡ áp lực
mẹ Duy
chứ giờ cái gì, đi đâu cũng nói ba thì ba lại nói phiền, rồi lại tức lên lại ch.ửi
ba dượng Duy
GIỜ TAO Đ.ÉO THÈM CH.ỬI MÀY, ĐƯA CÁI ĐIỆN THOẠI MÀY ĐÂY TAO COI MÀY ĐI VỚI THẰNG NÀO
mẹ Duy
tôi đâu phải kiểu người đó
mẹ Duy
sống với nhau gần chục năm rồi chẳng lẽ ông không biết
ba dượng Duy
TAO Đ.ÉO QUAN TÂM
ba dượng Duy
GIỜ MÀY ĐƯA ĐIỆN THOẠI ĐÂY TAO COI
gọi nhau là vợ chồng, nhưng không hề tin tưởng
bên nhau gần 10 năm, vẫn nghi ngờ đối phương
phận làm đàn ông, trụ cột gia đình không lo vách bớt gánh nặng tài chính cho vợ, con quay ra ch.ửi mắng, sỉ nh.ục
Hoàng Đức Duy
*thì liệu có đáng mặt một thằng đàn ông?*
Hoàng Đức Duy
*còn gáy mình giỏi nhất khối, giờ cái khối đó mình nghèo nhất*
Hoàng Đức Duy
//xoa lưng cho Bắp//
em gái của Duy
//rúc vào người anh//thút thít// em sợ...
Hoàng Đức Duy
không sao đâu, có anh đây mà...
Hoàng Đức Duy
không có gì hết
Hoàng Đức Duy
sẽ ổn thôi nhá
xả đủ hết giận, hết lo, hết tiêu cực thì ông già kia cũng giông đi chơi rồi
đi hiên ngang không chút vướng bận về bãi chiến trường tâm lý mình vừa gây ra
Hoàng Đức Duy
mẹ uống miếng nước đi//đưa ly nước//
em gái của Duy
Bắp sợ mẹ ơi...//mếu//
mẹ Duy
có mẹ đây, không có gì phải sợ hết
mẹ Duy
Duy đi lên phòng đi
Hoàng Đức Duy
pai pai Bắp nhá //vẫy tay chào em//
em gái của Duy
pai pai //vẫy lại//
lê chân bước lên căn phòng tối tăm với đống cảm xúc hỗn loạn trong tâm trí
Hoàng Đức Duy
//ngã lên giường//
Hoàng Đức Duy
biết bao lâu nữa
Hoàng Đức Duy
mới thoát khỏi cảnh này nhỉ?
một hạt ngọc lấp lánh khẽ lăn xuống gò má của em
không ai hay, cũng chẳng ai biết
Chap 3: Tháng ngày tăm tối
•○•○•○•○•○•○•○•○•○•○•○•○•○•
ba dượng Duy
CÓ TÍ THẾ MÀ CŨNG LÀM KHÔNG XONG
Hoàng Đức Duy
con...con xin lỗi //cúi mặt sợ hãi//
ba dượng Duy
MÀY TƯỞNG XIN LỖI LÀ XONG À
ba dượng Duy
Ở NGOÀI ĐƯỜNG THÌ TÀI GIỎI LẮM
ba dượng Duy
VỀ NHÀ CHẲNG KHÁC GÌ PHẾ VẬT
Hoàng Đức Duy
những tháng ngày tăm tối dường như chẳng có lối thoát
Hoàng Đức Duy
tôi cứ chịu đựng mãi
Hoàng Đức Duy
không biết phải làm sao
Hoàng Đức Duy
phải như thế nào để vừa lòng họ
Hoàng Đức Duy
họ coi tôi như cái gai trong mắt
Hoàng Đức Duy
họ nói rằng tôi thừa thãi
Hoàng Đức Duy
tôi thừa thãi thật sao?
Hoàng Đức Duy
nếu tôi là đồ vô dụng, thì tại sao tôi được sinh ra
Hoàng Đức Duy
tôi sinh ra để làm gì
Hoàng Đức Duy
được bình yên
Hoàng Đức Duy
một ngày thôi...
Hoàng Đức Duy
xin trời thương con, cho con một ngày bình yên thôi...
nhiều dòng chữ bị loang lổ do nước mắt
vừa viết, nước mắt em vừa rơi
Hoàng Đức Duy
nếu người khác biết tôi khóc
Hoàng Đức Duy
bạn biết họ sẽ phản ứng như nào không?
mẹ Duy
"ai làm gì mày mà mày khóc? mày oan ức lắm à?"
ba dượng Duy
"đồ vô dụng! Cút đi cho khuất mắt tao!"
Mọi người
"thằng nhóc đó sao vậy chứ? đụng tới là nhè ra vậy à? sao chẳng nam tính chút nào"
Hoàng Đức Duy
tôi không được phép thể hiện cảm xúc của mình
Hoàng Đức Duy
vui, buồn, tủi, giận
Hoàng Đức Duy
tôi cũng chỉ dám đè nén trong lòng
Hoàng Đức Duy
khối cảm xúc không được giải tỏa ấy làm tôi khó chịu
Hoàng Đức Duy
đôi lúc lồng ngực tôi nặng lắm, khó thở
Hoàng Đức Duy
đôi lúc đầu tôi ong ong, hàng vạn tiếng gào thét bên trong
Hoàng Đức Duy
tôi cũng đã thử tự giải thoát cho mình
Hoàng Đức Duy
nhưng họ thấy
Hoàng Đức Duy
và họ đưa tôi đi viện
Hoàng Đức Duy
rồi khi tôi lành vết thương
Hoàng Đức Duy
họ lại tiếp tục bào mòn tâm hồn tôi
đóng quyển nhật ký lại, em khóc
em khóc trong bất lực, trong một sự sợ hãi vô hình chẳng thể gọi tên
mệt mỏi, chán nản, tuyệt vọng
những cảm xúc tiêu cực bủa vây quanh em
thương thay, một đứa trẻ không có tuổi thơ
•○•○•○•○•○•○•○•○•○•○•○•○•○•
Download MangaToon APP on App Store and Google Play