Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ WHC | Weak Hero Class | Taxi Driver | Choi Hyun Wook ] Chệch Quỹ Đạo

Chương 1. Ngoài tôi ra

Park Seung Tae. Hắn như một cái bóng đen trùm lên cả lớp học. Không cần gào lên, không cần đánh người ngay giữa sân trường, hắn vẫn khiến mọi ánh mắt né tránh, khiến mọi hơi thở phải chậm lại. Cái cách hắn nhìn người ta, dửng dưng, và nguy hiểm, đủ để khiến kẻ đối diện phải cúi đầu.
Và rồi, một ngày, hắn nhìn cô.
Không phải kiểu nhìn thoáng qua. Là kiểu ánh mắt dừng lại, dò xét, kéo dài. Mi Yeong biết mình nên lờ đi. Nhưng cô không thể. Cô đã sống đủ lâu để nhận ra những ánh mắt như thế không bao giờ mang theo điều gì tốt đẹp.
Từ hôm đó, Seung Tae bắt đầu để ý đến cô. Đầu tiên là những ánh nhìn, rồi đến những lời nói thì thầm bên tai khi cả lớp ồn ào. Sau đó, là những hành động kỳ lạ, như việc ai đó giấu mất sách cô trong ngăn bàn, hay ghế của cô đột nhiên có nước.
Mi Yeong không hiểu lý do. Cô không nổi bật, không nói nhiều, cũng chẳng có gì khiến hắn chú ý. Nhưng điều đó dường như lại càng khiến hắn bị thu hút. Có lẽ chính vì sự lặng lẽ của cô, sự sợ hãi trong ánh mắt cô khi đối diện với hắn, hắn yêu thích điều đó.
Mọi người xung quanh không ai dám lên tiếng. Vì hắn là Park Seung Tae. Vì hắn là đứa có thể biến bất kỳ ai thành trò tiêu khiển mà không cần lý do.
Rồi một chiều mưa, khi hành lang gần như trống không, Mi Yeong vừa bước ra từ nhà vệ sinh thì hắn đứng đó, dựa vào tường, ánh mắt không chớp.
Park Seung Tae
Park Seung Tae
Kang Mi Yeong!
Lần đầu hắn gọi tên cô. Cô khựng lại, hơi thở cạn đi.
Kang Mi Yeong
Kang Mi Yeong
Sao… sao thế?
Park Seung Tae tiến lại gần, từng bước, từng bước. Bước chân của Park Seung Tae tuy chậm rãi nhưng lại nặng trĩu, mỗi bước như rút cạn thêm chút oxy trong hành lang vắng. Mi Yeong lùi lại theo bản năng, lưng cô chạm vào bức tường lạnh lẽo, không còn chỗ để trốn. Mùi thuốc lá nhàn nhạt từ Seung Tae phả vào mũi cô, khiến lồng ngực cô càng thêm thắt lại.
Park Seung Tae
Park Seung Tae
Cậu sợ tôi à?
Hắn hỏi, giọng điệu vẫn dửng dưng như thường lệ, nhưng có một tia thích thú khó tả trong đôi mắt đen sẫm. Hắn nâng tay lên, chạm nhẹ vào một lọn tóc mai của Mi Yeong, vuốt ve nó như thể đó là một món đồ chơi mới mẻ.
Park Seung Tae
Park Seung Tae
Tốt, tôi thích thế.
Kang Mi Yeong
Kang Mi Yeong
Buông tôi ra.
Cô thì thầm, giọng khản đặc, nhưng ngay cả chính cô cũng không nghe rõ mình nói gì.
Seung Tae cười khẩy, một nụ cười không hề có ý vui vẻ.
Park Seung Tae
Park Seung Tae
Tại sao phải buông?
Bàn tay hắn rời lọn tóc, trượt xuống, chạm vào gò má cô. Cảm giác lạnh lẽo và dơ bẩn khiến Mi Yeong muốn hét lên. Cô cố gắng gạt tay hắn ra nhưng không được. Hắn siết chặt cằm cô, ép cô phải đối mặt với ánh mắt hắn.
Park Seung Tae
Park Seung Tae
Tôi thích cậu rồi đấy.
⋆。𖦹 ˚ 𓇼 ˚。⋆
Kang Mi Yeong không nhớ rõ bằng cách nào cô thoát ra được khỏi hành lang hôm đó. Có lẽ ai đó đã xuất hiện, hoặc có lẽ hắn tự chán. Nhưng thứ bám theo cô không phải là bàn tay lạnh lẽo kia, mà là ánh mắt của hắn, thứ ánh mắt như xé toạc lớp vỏ phòng bị mỏng manh mà cô gắng công dựng lên suốt nhiều năm.
Sau lần đó, Park Seung Tae không làm gì thêm. Không lời nói, không chạm vào, thậm chí chẳng thèm nhìn. Cái im lặng đến bất ngờ lại càng khiến Mi Yeong bất an hơn.
Cô bắt đầu nghe những lời đồn mơ hồ về hắn, về việc một học sinh lớp dưới nhập viện mà không ai dám nói lý do, về những vụ mất tích kỳ lạ, về căn phòng kín trong khu nhà cũ của trường, nơi chẳng ai dám bén mảng sau giờ học.
Mi Yeong không biết bao nhiêu trong đó là thật. Nhưng cô biết Seung Tae là thật. Và cái cách hắn nhìn cô là thật.
Một buổi tối, trời mưa. Mi Yeong đứng đợi xe buýt muộn bên trạm dừng vắng người. Ánh đèn mờ ảo hắt lên vũng nước loang lổ dưới chân cô. Gió mang theo hơi lạnh và mùi thuốc lá quen thuộc.
Cô quay đầu.
Hắn đứng đó. Không ô, không áo mưa. Chỉ là bóng người cao gầy, ướt sũng nước, nhìn cô như thể cô là điểm đến duy nhất trong cơn mưa này.
Park Seung Tae
Park Seung Tae
Đi đâu vậy, Mi Yeong?
Giọng hắn trầm hơn thường lệ, vang vọng giữa khoảng không ẩm ướt.
Cô không trả lời.
Hắn bước lại gần. Vẫn là bước chân chậm rãi, lạnh lùng. Vẫn là ánh mắt khiến da thịt người ta co rút lại.
Park Seung Tae
Park Seung Tae
Cậu nghĩ tôi bỏ cuộc à?
Hắn dừng lại, cách cô chỉ vài bước.
Park Seung Tae
Park Seung Tae
Không. Tôi chỉ đang đợi đúng lúc.
Kang Mi Yeong
Kang Mi Yeong
Lúc… gì?
Mi Yeong lùi lại nửa bước.
Seung Tae cười nhạt, cúi đầu nhìn xuống chân cô, rồi ngẩng lên, ánh mắt khóa chặt lấy ánh nhìn run rẩy của cô.
Park Seung Tae
Park Seung Tae
Lúc cậu nhận ra không ai khác ngoài tôi nhìn thấy cậu thật sự.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Mi Yeong. Không phải vì mưa. Không phải vì gió. Mà vì một nỗi sợ sâu thẳm, rằng có thể, một phần nhỏ trong cô thực sự tin điều hắn nói.

Chương 2. Sự tình cờ

Ngày hôm sau, Kang Mi Yeong vẫn đi học như bình thường.
Cô không muốn vắng mặt. Việc ấy chẳng giúp cô trốn khỏi Seung Tae, hắn giống như bóng đen len lỏi vào mọi ngóc ngách, kể cả trong giấc ngủ của cô. Nhưng ít nhất ở trường, cô vẫn có thể tự nhủ rằng đang ở nơi công cộng, rằng hắn sẽ không làm gì quá giới hạn.
Nhưng ngay khi vừa bước chân vào lớp, cô cảm nhận được ánh nhìn. Không chỉ một, mà nhiều ánh mắt.
Cô bước vội tới bàn, lặng lẽ ngồi xuống. Ngay lập tức, một bạn nữ phía sau giả vờ đi ngang rồi bất ngờ tông mạnh vào vai cô, làm tập vở trên bàn rơi xuống đất.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Ối, xin lỗi nhé… ừm… cậu tên gì nhỉ?
Cô gái đó nói, giọng cố tỏ ra vô tội nhưng ánh mắt lại kéo dài một nụ cười mỉa mai.
Mi Yeong nhìn cô ta. Gương mặt lạ. Không thân quen. Cũng chưa từng nói chuyện bao giờ.
Kang Mi Yeong
Kang Mi Yeong
…Kang Mi Yeong.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
A, ra là cậu.
Cô gái đó nhếch môi, khẽ nghiêng đầu.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Tôi tưởng ai, lại ra là người đặc biệt của Park Seung Tae.
Lớp học im bặt trong vài giây. Một cái tên bị cấm kỵ lại được buông ra nhẹ nhàng như gió lướt, nhưng âm vang thì lạnh hơn bất cứ lời nào khác.
Mi Yeong cứng người.
Kang Mi Yeong
Kang Mi Yeong
Cậu hiểu lầm rồi…
Cô thì thầm, nhưng dường như không ai nghe thấy, hoặc cố tình không nghe.
Cô bạn kia khẽ cúi xuống, nhặt tập vở lên giúp cô, rồi áp sát bên tai Mi Yeong, giọng nói nhỏ hơn.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Nghe này.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Tôi không biết cậu dùng cách gì, nhưng nếu đang định trèo lên từ chỗ đó, thì coi chừng ngã đau đấy.
Mi Yeong ngẩng đầu lên, bắt gặp những ánh mắt khác trong lớp đang dán chặt vào mình.
Kang Mi Yeong bặm chặt môi, cố gắng trấn tĩnh. Cô ngồi yên, hai tay siết lấy nhau dưới bàn. Không khí trong lớp như đặc quánh lại quanh cô.
Trong tiết học, bỗng một cú đạp bất ngờ từ phía sau hất mạnh vào chân ghế khiến cả người cô giật nảy. Lưng cô đập nhẹ vào thành ghế, tim như ngừng đập một nhịp. Cô quay đầu lại.
Là Park Seung Tae.
Hắn ngồi lùi hẳn ra sau, một tay gác hờ lên thành bàn, tay còn lại thảnh thơi xoay cây bút. Khi ánh mắt cô chạm vào hắn, hắn chỉ nhướng mày nhẹ.
Mi Yeong cứng người, không nói gì. Ánh mắt hắn không hề dữ tợn, cũng không giận dữ. Nó bình thản một cách tàn nhẫn.
Cô quay đầu lại, cố gắng nhìn vào bảng. Nhưng cô không còn nghe nổi lời giảng của thầy giáo. Mọi âm thanh trở nên mờ nhạt, như thể cô đang chìm xuống dưới một lớp nước đặc quánh, chỉ còn cảm nhận được ánh mắt của hắn từ phía sau, như cái kim khâu lạnh ngắt đang đâm nhẹ từng nhịp vào gáy.
Rồi lại một cú đạp nhẹ nữa. Không mạnh như lần trước, nhưng đủ để nhắc cô rằng, hắn đang ở đó.
⋆。𖦹 ˚ 𓇼 ˚。⋆
Park Seung Tae
Park Seung Tae
Nè, Mi Yeong à, cho mượn cây bút đi.
Giọng hắn vang lên ngay phía sau, trầm thấp và đủ gần để từng từ như luồn thẳng vào sống lưng cô. Cô cảm nhận được hơi thở nóng ẩm của hắn phả nhẹ vào làn da nơi cổ, từng luồng khí như những cái vuốt ve ẩn chứa gai nhọn.
Mi Yeong cứng người. Cổ họng khô khốc. Cô không quay đầu lại, chỉ nhìn trân trân vào cây bút trên bàn, như thể đó là lựa chọn duy nhất cô có lúc này.
Rồi, rất chậm rãi, cô nhấc cây bút lên. Tay cô run nhẹ, nhưng cô cố che giấu điều đó bằng cách nắm chặt nó đến trắng cả khớp tay.
Cô quay nhẹ sang bên, đưa bút ra sau mà không dám nhìn vào mắt hắn.
Nhưng hắn không lấy ngay. Thay vào đó, hắn cúi sát hơn. Đến mức mái tóc hắn gần như chạm vào má cô.
Park Seung Tae
Park Seung Tae
Run vậy làm gì?
Park Seung Tae
Park Seung Tae
Tôi chỉ mượn bút thôi mà.
Bàn tay hắn chạm vào tay cô khi lấy cây bút, cố tình lâu hơn mức cần thiết. Ngón tay cái thì lướt khẽ lên mu bàn tay cô, đủ nhẹ để khiến da cô nổi gai ốc.
Park Seung Tae
Park Seung Tae
Cảm ơn nha.
Hắn nói, rồi ngồi thẳng dậy, như thể đó chỉ là một khoảnh khắc vô hại giữa hai bạn học cùng lớp.
Nhưng Mi Yeong biết rõ, rằng không có gì trong những hành động đó là tình cờ.
Từng câu nói, từng cử chỉ, từng hơi thở, tất cả đều là cách hắn đánh dấu lên cô. Như thể cô là món đồ chơi mới mà hắn đã chọn, và chẳng ai đủ can đảm để ngăn cản.
⋆。𖦹 ˚ 𓇼 ˚。⋆
NovelToon
chỗ ngồi của ẻm 🤗 kiểu này bị bắt nạt thì chạy cũng k thoát

Chương 3. Ngoan ngoãn

Tiết học trôi qua trong hỗn độn.
Không phải ngoài lớp, mà trong đầu Mi Yeong. Cô không còn phân biệt được tiếng phấn viết bảng với tiếng bước chân Seung Tae khi hắn thay đổi tư thế. Từng phút, từng giây, cô đều cảm thấy như có một sợi dây vô hình quấn chặt quanh cổ mình, siết dần.
Giờ ăn trưa đến như một cái bẫy mở ra. Cả lớp túa ra ngoài, ồn ào, cười nói. Mi Yeong toan đứng dậy thì giật mình vì Seung Tae vẫn chưa đi đâu. Hắn vẫn ngồi đó, tựa vào lưng ghế, mắt nhìn thẳng lên trần nhà như không có gì đáng bận tâm trên đời.
Cô nhích người, định bước ra.
Park Seung Tae
Park Seung Tae
Ăn sáng chưa?
Giọng hắn vang lên, như thể hắn biết từng chuyển động nhỏ nhất của cô.
Mi Yeong dừng lại. Cô xoay người thật chậm, cố giấu đi vẻ hoảng loạn trong mắt mình.
Kang Mi Yeong
Kang Mi Yeong
Chưa...
Park Seung Tae
Park Seung Tae
Thế thì càng phải đi ăn nhỉ?
Hắn đứng dậy, bỏ bút vào túi quần.
Park Seung Tae
Park Seung Tae
Đi với tôi.
Kang Mi Yeong
Kang Mi Yeong
Không.
Câu trả lời bật ra nhanh đến mức chính cô cũng ngạc nhiên. Nhưng miệng thì khô khốc, còn tay cô thì nắm lại.
Kang Mi Yeong
Kang Mi Yeong
À không, ý tôi không phải thế...
Seung Tae nhìn cô. Một ánh nhìn dài, không chớp, không tức giận, không ngạc nhiên, mà là thứ gì đó còn nguy hiểm hơn, một sự im lặng quan sát. Như một con thú săn, lần đầu thấy con mồi kháng cự.
Hắn bước lại gần.
Một bước.
Hai bước.
Ba bước.
Giờ thì chỉ còn cách nhau đúng một khoảng thở. Cô cảm nhận được cả mùi thuốc lá bám trên áo đồng phục hắn.
Park Seung Tae
Park Seung Tae
Mi Yeong.
Hắn gọi tên cô, lần này rất khẽ.
Park Seung Tae
Park Seung Tae
Cậu có biết tôi không thích bị từ chối không?
Kang Mi Yeong
Kang Mi Yeong
Tôi xin lỗi…
Lời nói bật ra khỏi môi Mi Yeong như một phản xạ sinh tồn. Không phải vì cô sai, cũng không phải vì cô thật sự thấy có lỗi. Mà bởi vì trong khoảnh khắc đối diện với đôi mắt đen sâu hoắm ấy, cô biết, nếu chống lại thì mọi chuyện chỉ trở nên tệ hơn.
Seung Tae im lặng.
Cái im lặng kéo dài một nhịp thở, không dài, nhưng đủ để cả thế giới như co lại.
Rồi hắn khẽ nghiêng đầu, như đang phân tích một sinh vật kỳ lạ trước mắt. Đôi môi hơi nhếch lên, không rõ là giễu cợt hay hài lòng.
Park Seung Tae
Park Seung Tae
Biết lỗi là tốt.
Park Seung Tae
Park Seung Tae
Nhưng tôi không cần lời xin lỗi.
Mi Yeong nuốt khan, không dám hỏi vậy hắn cần gì.
Nhưng hắn lại tự trả lời, như đọc được ý nghĩ trong cô.
Park Seung Tae
Park Seung Tae
Tôi cần cậu nhớ rằng từ giờ, hãy nghe lời chút đi.
Rồi hắn quay đi, như thể vừa nói một điều hết sức bình thường. Nhưng bước chân hắn đi rồi, bóng lưng hắn khuất dần qua ngưỡng cửa lớp, Mi Yeong vẫn đứng nguyên, ngón tay bấu chặt nhau đến nổi bật máu.
Đầu cô ong lên. Không ai trong lớp quay lại nhìn cô, nhưng cô biết, mọi người nghe thấy. Và như mọi lần, họ sẽ không nói gì.
Cô là một cái tên được gạch dưới. Là người đã “được chọn”.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play