Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[DooGem] Mùa Hoa Không Tên

Giới thiệu

Tác giả
Tác giả
Vã quá nên viết
Tác giả
Tác giả
Bộ này không hẳn là ngược mà cũng không ngọt
Tác giả
Tác giả
Người cũ nên hơi dằn
Tác giả
Tác giả
Thôi vô giới thiệu nhân vật, couple hen
Tác giả
Tác giả
Chứ nói hồi là sì poi ra hết ☺️☺️
____________
Giới thiệu nhân vật
Huỳnh Hoàng Hùng
23 tuổi
Chủ tiệm hoa 🌷
Anh bé đáng iu, hoạt ngôn. Nhưng gặp người cũ là lặn. Cục vàng của tiệm hoa. Được cưng như trứng, Hứng như hoa.
.
Đỗ Hải Đăng
22 tuổi
Ca sĩ
Có nghệ danh là Hải Đăng Doo. Trai học Luật. Vì em sẵn sàng mặc váy cãi tay đôi, rồi bay vô vả luôn.
.
Bùi Anh Tú
25 tuổi
Nhân viên tiệm hoa 🌷
"Chú" của Hùng. Rất "ghéc" nts bên quán cà phê đối diện, vì ổng hay qua ghẹo. Siu đẹp trai, mặt nghiêm túc mà tính thì hề.
.
Nguyễn Trường Sinh
26 tuổi
Nhân viên tiệm cà phê ☕
Hay đi qua ghẹo bat. Thích mà hong dám nói, đã vậy còn làm cho người ta "ghéc" càng thêm "ghéc". Già mà khờ.
.
Hoàng Kim Long
24 tuổi
Nhân viên tiệm hoa 🌷
"Anh trai" tự xưng của Hùng, rất cưng em. Đang mập mờ với paq.
.
Phạm Anh Quân
23 tuổi
Ca sĩ
Anh em thân thiết của Hải Đăng. Đang mập mờ với hkl. Nghệ danh là Quân AP.
.
Trần Quang Trung
24 tuổi
Nhân viên tiệm hoa 🌷
"Má" của Hùng. Cái mỏ hay này kia, 1 9 1 10 với bat, nhưng rất iu thưn con cái, và gia đình. Đang quen pdtn.
.
Phạm Đình Thái Ngân
25 tuổi
Nhân viên tiệm hoa 🌷
"Ba" của Hùng. Cái tướng có chút ét, nhưng luôn bảo vệ con, rất có trách nhiệm với gia đình nhỏ của mình. Đang quen tqt.
______________
Couple
DooGem
LuânTus
APLou
NgânTrung
_______________
Tác giả
Tác giả
Đu một đống otp nên lấy đại ra ba otp để vô nữa, cho đỡ trống
Tác giả
Tác giả
Mình DooGem thôi thì trống trải quá
Tác giả
Tác giả
Với không có nhỏ nào tỉnh hết, khờ đều luôn
Tác giả
Tác giả
Không ai khuyên thì sao mà đến được với nhauu
Tác giả
Tác giả
🌻🌻

Chương 1

Sáng sớm. Ánh nắng vừa rót xuống hiên tiệm hoa, nhè nhẹ và dịu dàng như thói quen của một ngày mới.
Tiệm hoa DG vừa mở cửa chưa đầy mười phút, Hùng còn đang chỉnh lại bó cẩm chướng trên kệ gỗ gần quầy, mái tóc hơi rối vì vừa tháo nón bảo hiểm, mùi hoa vẫn còn vương trên áo.
"Leng keng —"
Tiếng chuông gắn trên cửa vang lên một cách nhẹ nhàng, báo hiệu có khách. Cũng như mọi lần, Hùng xoay người lại, định nở một nụ cười chào. Nhưng rồi ánh mắt em dừng lại.
Người vừa bước vào là Đỗ Hải Đăng.
Hai năm rồi.
Vẫn là vóc dáng cao ráo ấy. Vẫn là ánh mắt dịu dàng, và nụ cười mà Hùng từng nghĩ mình sẽ chẳng thể nào quên. Người đó giờ đây đứng ngay trước cửa, như chưa từng rời đi.
Hùng khựng lại. Tay bấu nhẹ vào quầy gỗ. Tim đập nhanh đến mức chính mình cũng thấy lạ.
Không nói không rằng, em quay người, bước nhanh về phía sau. Trên đường đi, kéo theo một người đang lúi húi bưng chậu sen đá.
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
A-Anh Long...
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Ra tiếp khách dùm em //lí nhí//
Hoàng Kim Long
Hoàng Kim Long
Gì vậy ? Mới mở hàng mà trốn là sao-
Kim Long còn chưa kịp nói hết câu, Hùng đã biến mất sau cánh rèm vải.
Anh thở dài, chỉnh lại áo, bước ra quầy.
Hoàng Kim Long
Hoàng Kim Long
Chào quý khách, tiệm hoa hôm nay hơi... lộn xộn chút
Hoàng Kim Long
Hoàng Kim Long
Cậu cần tìm gì không ?
Ánh mắt Đăng lướt qua một vòng, dừng lại nơi cánh rèm vừa động khẽ.
___________
Hải Đăng nhận ra Kim Long ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
//Cúi đầu chào nhẹ// Chào anh
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Em là Đăng... chắc anh vẫn nhớ, trước đây anh Hùng từng giới thiệu
Kim Long gật đầu, ánh mắt anh lướt một vòng từ Đăng tới phía sau rèm.
Hoàng Kim Long
Hoàng Kim Long
Nhớ. Dạo này nổi tiếng lắm mà còn ghé tiệm tụi này chơi ?
Đăng mỉm cười, không trả lời câu trêu ấy. Hắn đưa tay chỉ về phía kệ gỗ gần cửa kính.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Cho em một bó hướng dương
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Đơn giản thôi
Hướng dương.
Long hơi khựng lại trong tích tắc. Câu trả lời này chẳng cần giải thích.
Là loại hoa Hùng thích nhất. Trước đây, mỗi lần đi ngang qua tiệm hoa nào có hướng dương, Hùng đều sẽ quay lại nhìn thêm vài giây. Mỗi lần sinh nhật, mỗi lần mệt mỏi, mỗi lần... nhớ ai đó.
Kim Long liếc nhìn qua rèm. Hình như có ai đó đang đứng sát mép trong, nín thở.
Anh thở dài trong đầu. Tay vừa chọn hoa, vừa suy nghĩ.
Hoàng Kim Long
Hoàng Kim Long
*Lại một ngày bão lòng nữa rồi*
____________
Đăng cầm lấy bó hoa, gật đầu cảm ơn Long rồi quay đi. Không nói gì thêm. Không nhìn lại.
Tiếng cửa leng keng một lần nữa vang lên — như tiếng gió thổi lướt qua lòng ai đó. Nhẹ. Nhưng buốt.
Một phút sau, Hùng ló đầu ra từ phía sau rèm. Áo còn chưa chỉnh lại ngay ngắn, tóc có vài sợi vương vội sau tai.
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Ổn chưa anh Long ? //hỏi nhỏ, mắt vẫn liếc về phía cửa//
Hoàng Kim Long
Hoàng Kim Long
Ổn từ lúc em bỏ chạy á
Anh đưa bó dây buộc hoa còn dư lên như vẫy vẫy, rồi liếc mắt nhìn thẳng.
Hoàng Kim Long
Hoàng Kim Long
Anh tưởng em trưởng thành hơn rồi chứ ?
Hoàng Kim Long
Hoàng Kim Long
Ai ngờ vẫn chứng nào, tật đó
Hoàng Kim Long
Hoàng Kim Long
Cứ thấy người ta là trốn
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
//Cười trừ, đi tới cảm ơn rối rít//
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Thật sự may quá... em không biết phải đối diện sao luôn...
Hoàng Kim Long
Hoàng Kim Long
Không sao, anh trai em xử hết //khoanh tay, nhướng mày đầy tự hào//
Ngay lúc đó, từ phía sau quầy, Tú cũng tiến lại gần, tay còn cầm theo kéo cắt cành.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Hừm ? //Nhìn cả hai, rồi liếc sang cửa//
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Sáng sớm mà Hùng mặt tái mét như cắm phải gai hồng là sao ?
Hùng định im lặng, nhưng Tú đã híp mắt lại.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Đừng nói hồi nãy là Đăng nha ?!
Câu hỏi buông ra nhẹ tênh, mà không khí tự dưng chùng xuống.
_End_

Chương 2

Mười phút sau khi cánh cửa khép lại, tiệm hoa rơi vào trạng thái... hỗn loạn trong im lặng.
Không ai nói gì, nhưng từng ánh mắt đều đang liếc nhau một cách đầy ám hiệu. Rồi như có công tắc nào bật lên, Anh Tú hắng giọng, khoanh tay đứng giữa tiệm.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Rồi, ai giải thích coi, sáng sớm ai bước vô làm Hùng như bị rút máu vậy ?
Hoàng Hùng ngồi bệt sau quầy, mặt vẫn chưa hoàng hồn, tay vân vê mép khăn trải bàn.
Hoàng Kim Long
Hoàng Kim Long
//Đặt bó dây buộc hoa xuống, chống nạnh// Là Đăng
Hoàng Kim Long
Hoàng Kim Long
ĐỖ.HẢI.ĐĂNG
Hoàng Kim Long
Hoàng Kim Long
Anh biết cái người hay lên TV, hát nhạc thất tình rồi bảo viết không liên quan đến ai không ?
Hoàng Kim Long
Hoàng Kim Long
Ờ đó
Trần Quang Trung
Trần Quang Trung
//Nhướng mày// Đến mua gì ?
Hoàng Kim Long
Hoàng Kim Long
HƯỚNG.DƯƠNG //nhấn mạnh từng chữ//
Hoàng Kim Long
Hoàng Kim Long
Còn nhớ người nào thích hoa gì không ?
Hoàng Kim Long
Hoàng Kim Long
Không nhớ thì để tao in poster dán sau quầy
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
//Ngồi lên ghế, thở dài// Rồi sao ?
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
Thấy người ta là trốn
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
Rồi về ôm gối khóc hả Hùng ?
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
//Úp mặt vô gối ôm// Con... không chuẩn bị kịp
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Tự dưng thấy ẻm bước vô, tim con nó... sao sao ấy...
Trần Quang Trung
Trần Quang Trung
Còn thương đó //tuyên bố như đang chấm bài văn//
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
Còn thương mà không nói, là khùng đó //hùa theo, tay chống cằm//
Hoàng Kim Long
Hoàng Kim Long
Còn khùng mà không chữa, thì lên núi ở luôn đi, khỏi đi đâu hết //kết luận, vỗ vai Hùng cái đốp//
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
//Vẫn nhìn Hùng bằng ánh mắt chán đời, nhưng mềm giọng// Nói gì thì nói...
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Người ta đứng gần ngay cửa, mắt nhìn vô mà buồn gần chết
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Hồi đó mày buông tay, giờ mày chịu được cảnh đó luôn hả ?
Tiệm hoa lúc ấy, không còn tiếng kéo cắt cành, không còn tiếng chổi quét lá. Chỉ còn vài ánh mắt lặng thinh — và một nỗi day dứt chưa ai chịu gọi tên.
______________
"Leng keng —"
Cánh cửa tiệm hoa lại vang lên tiếng chuông quen thuộc.
Anh Tú vừa đặt bó cẩm tú cầu xuống kệ, khẽ cau mày. Không cần nhìn cũng biết ai mới bước vào. Chỉ có một người, mỗi ngày đúng giờ này, đều đặn ghé qua, không mua gì — ngoài sự kiên nhẫn.
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Chào buổi sáng
Trường Sinh lên tiếng trước, giọng trầm và nhẹ như một tách café chưa khuấy đường.
Cả tiệm hoa dừng tay. Long, Ngân, Trung chỉ đưa mắt nhìn nhau. Không ai nói, nhưng ai cũng ngầm hóng.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
//Ngẩng đầu lên, ánh mắt bình thản// Anh lại qua nữa à ?
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Ừ. Quán bên kia vắng. Với lại... //nhìn quanh một vòng, rồi mỉm cười//
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
...bên đây đông người, vui hơn
Tú không trả lời. Chỉ gật nhẹ rồi quay lại chỉnh lọ hoa. Giọng vẫn giữ nguyên độ lịch sự.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Nếu không có gì cần mua, anh có thể ngồi đợi ở bàn kia
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Nhưng xin đừng làm ồn
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Anh biết rồi //cười, lùi lại nửa bước, đi tới chiếc ghế gỗ sát cửa sổ//
Trước khi ngồi xuống, gã lấy từ túi áo ra một gói giấy gói cẩn thận, đặt lên bàn.
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Bánh gạo Hàn
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Anh đi ngang thấy có, nhớ hôm trước em nói thích ăn cay nhẹ
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
//Nhìn gói bánh một giây, rồi cúi đầu// Cảm ơn
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Lần sau anh đừng mua nữa
Nguyễn Trường Sinh
Nguyễn Trường Sinh
Ừ. Nếu có lần sau
Gã ngồi yên, không nói gì thêm. Chỉ lặng lẽ nhìn ánh nắng xuyên qua kệ hoa, phản chiếu lên tóc Tú sáng nhẹ như sương mai.
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
//Đứng sau quầy, huých nhẹ Trung// Này...
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
Nhìn hai người họ, có giống phim Hàn không ?
Trần Quang Trung
Trần Quang Trung
//Gật gù// Phim đâu mà có cảnh nào chồng theo vợ hoài
Trần Quang Trung
Trần Quang Trung
Mà vợ cứ không thèm nhìn
Hoàng Kim Long
Hoàng Kim Long
//Chép miệng// Ờ mà cũng hông có phim nào mà vợ để chồng ngồi vậy hoài...
Hoàng Kim Long
Hoàng Kim Long
...nếu thật sự ghét
Tú vẫn nghe hết. Nhưng không phản ứng. Y chỉ siết chặt dải ruy băng trên tay thêm một chút.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tiệm hoa lại yên sau tiếng chuông cửa khép lại.
Trường Sinh đã đi. Anh Tú vẫn đứng tại chỗ, mắt lặng lẽ nhìn gói bánh trên bàn.
Gói giấy nâu nhỏ gọn, được buộc chỉ tỉ mỉ. Không có gì quá đặc biệt, nhưng cái cách nó nằm im lìm ở đó lại khiến không khí quanh bàn bỗng dưng dịu đi một nhịp.
Tú nhìn một hồi lâu, rồi khẽ cúi xuống, cầm gói bánh, bước về phía tủ nhỏ sau quầy.
Y mở ngăn ra, đặt vào trong, cẩn thận như sợ giấy bị gấp nếp. Đóng tủ lại.
Và khi xoay người lại...
Trần Quang Trung
Trần Quang Trung
Á á á em thấy rồi nha!!
Trần Quang Trung
Trần Quang Trung
//Từ phía sau kệ cây xương rồng ló đầu ra, cười như mới lượm được vàng//
Hoàng Kim Long
Hoàng Kim Long
//Vỡ đùi cái đét// Chết, chết lộ rồi
Hoàng Kim Long
Hoàng Kim Long
Ảnh cất bánh của chồng ảnh vô ngăn riêng luôn
Hoàng Kim Long
Hoàng Kim Long
Đáng iu dữ luôn á
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
//Khoanh tay, nhướng mày// Ủa Tú, ngăn đó mày hay nhét mấy món đồ quý lắm mà ?
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
Nhớ hồi tao mua bánh trứng cho mày còn bị mày quăng lên nóc tủ kìa ?
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
//Điềm tĩnh tháo găng tay, mặt không gợn sóng// Tại bánh mày mua dở
Trần Quang Trung
Trần Quang Trung
//Cười khúch khích, lùi về phía Long// Ê, nghe chưa
Trần Quang Trung
Trần Quang Trung
Bảo vệ gói bánh đó dữ dằn luôn
Hoàng Kim Long
Hoàng Kim Long
//Gật đầu lia lịa// Vậy là chịu ông anh kia thiệt rồi
Hoàng Kim Long
Hoàng Kim Long
Ghét thì ghét mấy đâu
Hoàng Kim Long
Hoàng Kim Long
Bánh ảnh đưa vẫn được vô trong tủ kia mà
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
//Nãy giờ ngồi co mình sau quầy, ngẩng lên nhìn, giọng nhỏ xíu// Tại vì...
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
...anh Tú vẫn để ý anh Sinh mà
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Chỉ là không nói thôi
Anh Tú quay lại, liếc cả đám một vòng, ánh mắt sắc bén nhưng giọng vẫn bình thản.
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Tôi không có để ý
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Chỉ là không muốn vứt đồ người già đưa thôi
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Như thế bất lịch sự lắm
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
//Cười mém nữa té ghế// Tao bằng tuổi mày mà đưa bánh là vứt như rác đó nha ?
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
//Tỉnh bơ// Như mày ra đường có ai biết bằng tuổi tao đâu ?
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Nói anh em có khi họ còn tin
Trần Quang Trung
Trần Quang Trung
//Ôm bụng lăn xuống ghế// Nói chi cho nhục vậy trời ?
Hoàng Kim Long
Hoàng Kim Long
Cái miệng này bén hơn kéo cắt cành luôn á chèn
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
//Nhăn mặt// Coi chừng tao méc chồng mày đó nha
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
Để ổng qua ghẹo mày thêm mấy buổi nữa
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
//Bước qua kệ hoa, gật đầu nhẹ// Ờ, nói ổng mai khỏi qua
Bùi Anh Tú
Bùi Anh Tú
Khỏi phiền ai
Nói vậy, nhưng cả tiệm đều biết... Nếu mai Trường Sinh không tới, chắc có người sẽ đứng nhìn cửa rất lâu.
_End_
________________
Tác giả
Tác giả
Fun facts
Tác giả
Tác giả
Nói fun vậy thôi chứ hỏng biết có fun hong nũaa
Tác giả
Tác giả
Bánh Trường Sinh mua cho Tú không phải là tình cờ đi ngang qua thấy, mà là do anh đã ghé mấy chục tiệm để tìm mua
Tác giả
Tác giả
Đã có vài lần Trường Sinh không tới tiệm, Anh Tú mấy hôm đó trầm hẳn, cứ chút là liếc mắt về phía cửa, ai cũng để ý, nhưng chẳng ai nói
Tác giả
Tác giả
Bảo Anh Tú ghéc Trường Sinh chắc chắn là không phải, vì họ đã và đang đi chơi riêng rất nhiều lần. Chỉ vì anh Sinh hay chọc nên Tú mới bảo ghéc ảnhh
Tác giả
Tác giả
Couple này khá đáng iu, và tớ xây dựng cũng khá giống họ ở đời thực
Tác giả
Tác giả
Có nhiều cái để khai thác thêm

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play