Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Người Điên Yêu

Chương 1. Đêm định mệnh

"Ưm...buông ra!"

Người đàn ông biết cô gái còn chút ý thức, cưỡng chế ôm chắt cô trong bồn nước lạnh, cơ thể cô phát run lên, phản kháng không xong, hắn lại thả tay ra, coi cô chật vật ngã lên ngã xuống.

"Hoàng Minh...tôi muốn về nhà..."

Linh Nhi mơ hồ cầu cứu, chường người ra khỏi bồn tắm, muốn lấy chiếc khăn bên trên che lại cơ thể, lại đứng không được, mà ngồi cũng không xong, quằn quại như diễn hề trước mặt người đàn ông, chỗ nào trên người cô cũng bị hắn lăm le.

"Thật chướng mắt!"

"Triệu Linh Nhi, em nghĩ đêm nay thoát khỏi tôi được sao?"

Hắn bực dọc, trực tiếp bắt cô, bòng vào trong, bởi vì quá say, cô không còn sức phản kháng, cả lí trí cũng không làm chủ được hành động, ngã úp mặt vào phần ngực rắn rỏi của hắn.

"Quyến rũ tôi cho đã rồi muốn chạy à?

Đêm nay em đừng hòng thoát được nữa!"

"Tôi đợi ngày này lâu lắm rồi!"

"Dám vì thằng khác mà say mèn như vậy..."

Tạ Hoàng Minh nghiến răng gắt gỏng, quăng thẳng cô gái lên giường, vốn hắn muốn ngâm cô trong nước lạnh để cô kiềm chế, nào ngờ cô lại quá trớn cả gan đùa giỡn bản năng đàn ông của hắn, khiến hắn cầm lòng không đặng.

Cô nằm ngửa ra giường phơi bày sạch sẽ cơ thể kiều mị thướt tha cho hắn xem, hai mắt cô long lanh pha chút nước mắt đau buồn, giơ tay cố kéo chiếc chăn bên cạnh.

"Hoàng Minh...chúng ta là bạn tốt mà...đừng..."

Giọng lí nhí nhu mềm đáng thương, Linh Nhi cảnh cáo hắn, hơi sức nói ra chữ không rõ ràng, tay kéo chẳng nổi chiếc chăn, đầu óc và cơ thể bị cơn say khống chế, không theo được ý muốn, cô khóc càng lúc càng nhiều.

-Đúng là ngu dốt!

Tất cả cũng chỉ vì cô bất cẩn, thất tình uống quá chén lại không phòng bị người đàn ông trăng hoa này, còn cho hắn cơ hội gần cô.

Tuyệt nhiên, trước một kẻ lãng tử lắm thiếu nữ vây quanh, lại đang có ý định ăn thịt cô, sao Tạ Hoàng Minh có thể bỏ qua cho cô lúc này, khi mà từ nãy giờ cô làm đủ trò câu dẫn hắn trước.

Hắn nhào tới, giật phăng chiếc chăn xuống đất, thấy cô sợ hãi, từng tế bào dục vọng trong hắn thôi thúc, chỗ đó của hắn sớm đã trướng cao, thắt chặt căng cứng, nó thèm khát cô đến mất kiên nhẫn.

Trong đầu hắn bây giờ, không cần biết cô tự nguyện, hay bị ép buộc, hắn sẽ chiếm đoạt cô, biến cô chỉ thuộc về riêng mình hắn.

"Triệu Linh Nhi, em biết tôi để mắt tới em bao lâu rồi không?"

"7 năm rồi.

Thế mà em vẫn dửng dưng, đem lòng yêu người khác, còn vì hắn mà thành ra bộ dạng này!"

Đôi môi ẩm ướt bắt đầu chu du khắp cơ thể nhỏ, bên tai hắn còn đang âm lên tiếng mê loạn.

"Hạ Trì, tôi ghét anh!"

Linh Nhi khóc lóc thảm thương, đầu óc cô mụ mị không nhìn rõ, lúc thì hình ảnh của Tạ Hoàng Minh, lúc thì hình ảnh của Hạ Trì - kẻ mà cô dùng 3 năm thanh xuân để yêu, kết quả bị hắn cắm cho một cái sừng cao chót vót.

Tuy nhiên, dù ý thức bị lẫn lộn, nhưng cơ thể lại cảm nhận rất rõ từng hành động, hơi ấm này, cơ thể này đang càn rỡ trên thân thể đẹp tựa như hoa mềm như nước của cô.

Hai tay yếu nhược vô lực không thể chống đối, cơ thể của chính mình lại không theo ý mình, còn thuận thế tiếp nhận người đàn ông.

"Linh Nhi, em yêu hắn đủ rồi.

Tôi không nhường nữa.

Đêm nay em nhất định phải là của tôi."

Giọng thều thào khàn đặc, nghe rất mơ hồ, hơi thở của Tạ Hoàng Minh gấp gáp, bổ thẳng vào lỗ tai cô gái.

Lạnh, lạnh đến rợn người, cô không đẩy hắn ra được, mặc hắn làm càn trên người mình, bàn tay ngỗ nghịch bóp nắn bộ ngực căng tròn, vặn vẹo viên hồng ngọc đến sưng táy, làn da nõn nà mềm mại kích thích hắn.

Đặc biệt là mùi thơm hoa hồng từ da thịt cô, làm hắn phấn khích tới nổi, dị vật càng thêm thắt chặt và căng cứng, gân guốc gồ ghề bao quanh, cọ vào phần đùi ngọc liên tục.

"Không..."

Tạ Hoàng Minh vờ như kẻ điếc, dùng tay giữ gáy cổ cô, hôn lên đôi môi kia, cái lưỡi dơ bẩn của hắn đẩy mạnh qua kẽ răng quấn lấy phần đầu lưỡi bên kia, hút chặt tới nổi làm phần môi cô đỏ ửng, sưng mọng. Hương vị ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng, càng hôn càng cuồng nhiệt đến mức khiến cô khó thở, không kháng cự được, tự động trao cho hắn nụ hôn nồng nàn.

Nước mắt vô lực rơi thấm đẫm mặt ửng đỏ, chính vì sự ngu dốt mà cô phải thật sự thất thân với người bạn thân 7 năm này.

Bàn tay còn lại của hắn sờ mó khắp người cô, chạm vào đoá hoa, vuốt ve phần đỉnh cao của tạo hóa.

Linh Nhi nửa ôm nửa đẩy, chống cự với hành động và ý thức, hắn càng quá quắc hơn, trượt cái miệng hôi thối từ môi cô xuống tận bên dưới, dùng tay tách rộng hai chân cô ra, tầm mắt sáng hoắt chăm chăm vào nơi nhu mềm.

"Đẹp thật..."

Hắn là lãng tử lắm phong trần, vẻ ngoài cuốn hút lại còn mang gương mặt tuấn mỹ, thêm địa vị cao quý, không ít cô gái đã phải nằm dưới thân hắn ngoan ngoãn hầu hạ, nhìn nhiều đến thế, vậy mà lúc này khi nhìn cô gái mình yêu, hắn lại gần như sắp không chống đỡ nổi, choáng ngợp mất mấy giây.

Còn Linh Nhi, mơ hồ giữ lại tia kháng cự cuối cùng, cố điều khiển hai tay che đi đoá hoa bên dưới.

Mọi hành động của cô trước mặt người đàn ông đều vô dụng, hắn chỉ cần đẩy nhẹ, tay cô tự khắc theo ý hắn, sải dài trên nệm, mời gọi hắn chiếm trọn cơ thể cô.

Hắn bắt đầu chúi đầu xuống, làm theo thói quen, đưa chiếc lưỡi ẩm ướt luồng lách vào trong đoá hoa, Linh Nhi cảm nhận được sự công kích, co giật nhẹ, hắn giữ chặt lấy hai chân kiều xảo, cho vào sâu hơn nữa, chạm đến từng lớp mềm âm ấm bên trong.

Phần nhạy cảm bị hắn công thành đoạt tất, cổ họng của cô liên tục kêu lên theo bản năng, hắn ở dưới thu ngay chiếc lưỡi về, nhấm nháp mùi vị, trông thật tởm lợm.

"Có lẽ là đủ rồi nhỉ..."

Màn dạo đầu từ nãy giờ đối với hắn có lẽ đã đủ, hắn kéo lấy hai chân cô gái vòng qua hông, điều khiển dị vật cọ cọ vào cánh hoa mềm, dùng lực thật mạnh đẩy vào trong, thở phào tức khắc kèm theo một tiếng gầm lớn.

Dị vật được bao trọn sung sướng đến lạ thường, đây chính là cảm giác khoái lạc của việc được ăn người con gái mình yêu sao?

Trong đầu hồ mê loạn ngữ, hai mắt hắn long lanh tận hưởng, nhìn cô gái bên dưới, nước mắt vẫn đầm đìa trên khuôn mặt nhỏ, bản thân cô cũng thừa biết hắn đã làm gì, vô lực với cơ thể phản chủ này, ưỡn người tiếp nhận hắn.

Một dòng máu đỏ hồng len lỏi xuống ga giường, Linh Nhi còn trong trắng, cô quen Hạ Trì lâu như vậy mà vẫn giữ thân như ngọc.

"Ha...hay thật.

Linh Nhi...em như vậy mà không cho hắn làm gì!"

Làn môi bạc cau lên nụ cười khoái chí, có lẽ vì cô cổ hũ giữ thân nên kẻ kia mới cắm cho cô một cái sừng.

"Vậy cũng tốt!"

Tạo cơ hội cho Tạ Hoàng Minh có được cô trọn vẹn, hắn bắt đầu luận động theo bản năng, từng nhịp rất nhanh, rất mạnh, hắn như hổ đói, cả đêm vắt kiệt sức lực của cô gái nhỏ.

Chương 2. Lật mặt

Mặt trời lên cao, chiếu rọi ánh nắng len lỏi qua khung cửa sổ nhỏ, miễn cưỡng Linh Nhi choàng tỉnh, mí mắt với hàng mi cong dài khẽ chớp như cánh bướm phe phẩy làm lay động lòng người.

Cô "ư" tiếng nhỏ trong cổ họng, đầu óc nặng nề chưa thể thích nghi, cơ thể mảnh mai truyền đến cảm giác ê ẩm, rệu rã đến lạ thường, còn cảm nhận được như có vật gì đó cực nặng đè lên bộ ngực, nhìn cảnh vật xung quanh, mọi thứ dần dần hiện rõ.

"Tạ Hoàng Minh!"

Linh Nhi chợt bừng tỉnh tức thì, hai mắt mở to, đồng tử long lanh thu nhỏ, giáo giác đảo quan sát, từ hình ảnh, sự việc đêm qua ùa vào trong trí óc.

Mỗi một cảnh tượng đều rõ như xem phim trình chiếu trong chính con ngươi của cô, nước mắt mất khống chế âm thâm rơi, chảy dọc gương mặt phờ phạc, khóc không thành tiếng, nhục nhã và ê chề .

Đôi tuyết hoa căng tròn còn đang bị bàn tay to lớn của người đàn ông tham lam bóp chặt, hơi thở cô dồn dập, lập tức đẩy bàn tay dơ bẩn đó ra, kéo lấy chiếc chăn quấn người mình lại, lùi ra một góc, co ro.

"Không, không...là mơ..."

Môi mọng không ngừng lẩm bẩm, Linh Nhi cố gắng tự lừa mình.

Thế nhưng, nhìn hắn, người đàn ông cao to, vạm vỡ ấy, thân không một mảnh vải, còn đang ngủ rất ngon, trên môi còn lưu nụ cười mãn nguyện. Mắt cô lại ngược về dò xét bản thân, đâu đâu cũng có dấu vết của hắn in hằng, bên dưới truyền đến từng cơn đau nhói, cả chỗ đó của cô cũng đau và rang rát.

Rất rõ, đêm qua là sự thật, cô và hắn đã ngủ với nhau, tinh thần cô hoảng loạn, tự ôm lấy đầu mình, lắc liên tục, miệng không ngừng nói "không, không", rồi lại dùng móng tự cào cấu khắp cơ thể.

"Không được...

Triệu Linh Nhi, mày đã làm cái trò gì thế này?"

"Mày có biết thân thể này là dành cho chồng tương lai không?"

Âm thanh cô phàn nàn đánh động tới Tạ Hoàng Minh, làm hắn thức tỉnh, phản ứng rất nhanh, thoắt cái đã bắt hai bàn tay đang làm loạn, vật ngã Linh Nhi xuống giường, khóa trụ hai tay cô lên đỉnh đầu.

Hắn nhíu mày bực bội hướng vào cơ thể mảnh mai đầy vết trầy xước.

"Linh Nhi, em bị điên à?

Sao lại tự làm mình bị thương?"

"Phi!"

"Đồ chó chết Tạ Hoàng Minh!

Cậu dám lợi dụng!..."

Lời nghẹn ứ ở cổ họng, hai mắt to tròn đỏ ngần vì phẫn nộ, Linh Nhi tức đến nghiến răng nghiến lợi, vùng vẫy hai chân toáng loạn bên dưới.

Gương mặt Tạ Hoàng Minh lạnh tanh, không chút biểu cảm tội lỗi, lạnh lùng như băng tuyết, hắn "hừm" lạnh một tiếng trầm lãnh làm người ta phát run, từ từ thả tay cô ra.

Linh Nhi rất nhanh, bật dậy kéo chăn, lùi ra xa hắn, phòng thủ, đôi mắt nhỏ kia hướng theo cô không rời, khóe miệng của hắn còn nhếch nhẹ đầy thỏa mãn.

"Còn khóc để làm gì chứ?"

Hắn ngồi xếp bằng trên giường, không thèm mặt đồ, để lồ lộ cơ thể trước mặt người khác, làm cô gái ngượng đỏ cả mặt.

Cô chưa từng nhìn qua thân thể người đàn ông nào, chóc chóc ý thức nhiễu loạn, hồ mê nhớ lại viễn cảnh đêm qua.

-Chết tiệc, Triệu Linh Nhi không được nghĩ!

Đôi mắt đầy dã tâm đang lăm le từng nơi trên thân thể tuyết trắng, khí tuất lạnh lẽo của hắn như muốn nuốt chửng cô vào bụng, làm cô sợ hãi phải xoay mặt né tránh ánh mắt đó.

7 năm làm bạn, Linh Nhi chưa bao giờ cảm nhận bá khí đáng sợ như vậy, tựa hồ hắn như một vị Tổng Tài kiêu hãnh đè bẹp cái cốt cách nghèo hèn của cô dưới chân, làm cô không rét mà run lên.

Tạ Hoàng Minh không nghe cô trả lời, tự mình nói tiếp.

"Triệu Linh Nhi, đằng nào em cũng là người của tôi rồi...

Khóc được lợi ích gì?

Chỉ bằng làm người phụ nữ của tôi luôn đi!"

"Vô sỉ."

Cô gái giận tím tái mặt mày, mắng ngay khi hắn vừa dứt lời, cô nắm chặt chiếc chăn, giằng xéo, ánh mắt căm phẫn tột độ, chỉ muốn giết chết con quỷ trước mặt mình.

Hắn là người bạn thân nhất của cô suốt 7 năm qua, là một kẻ phong lưu phóng đãng, không thiếu các cô gái theo chân vì vẻ đẹp cuốn hút của hắn.

Thế nên, cô luôn dè dặt cẩn thận với hắn, chỉ là không ngờ hôm qua vì uống say mất khống chế để hắn được lợi, giờ hắn còn trở mặt đến bật ngửa, không có chút ân hận nào, còn dùng thái độ nghiêm túc cao lãnh đối xử với cô.

Đã thế, còn muốn cô làm người của hắn, làm một trong số các cô gái hầu hạ cho hắn, làm sao một người coi trọng thể diện như cô có thể chấp nhận điều vô lý như vậy!

"Tạ Hoàng Minh, nói không biết ngượng mồm à?

Cậu thiếu gì phụ nữ mà..."

"Tại sao nhân lúc tôi say xỉn lại dám..."

Cô chỉ ngón tay tức tối ra trước mắt, gắt gao cắn chặt răng không nói nổi nên lời.

Gương mặt lạnh lùng kia rất thản nhiên, hắn chẳng buồn để tâm tới những lời móc mỉa của cô, không phát cáu, không nổi giận, cực kỳ điềm tĩnh đáp lại cô bằng bộ dáng ngả ngớn bất lương.

"Triệu Linh Nhi, nhớ kỹ lại đi, là tối qua em mời gọi tôi mà!"

"Cậu..."

Như trúng tim đen, Linh Nhi nhất thời không cãi lại được, Tạ Hoàng Minh nói không sai chút nào. Hôm qua do lí trí cô mơ hồ, nhìn hắn hoá thành Hạ Trì, vô thức dụ dỗ hắn dẫn đến cớ sự như bây giờ, cô không thể cứ thế đổ hết tội lỗi lên đầu hắn.

Tuy nhiên, hắn cũng có lỗi lớn, cô nào có thể nhắm mắt nhắm mũi cho qua.

"Tạ Hoàng Minh, rõ ràng biết tôi mất tự chủ mà cậu còn..."

"Tên...hèn hạ..."

Chiếc gối sau lưng quăng thẳng vào mặt người đàn ông.

Hắn không tránh né, còn nhún vai cười thoả mãn đón nhận, mị thái đầy sự trơ trẽn, nói.

"Linh Nhi ngoan.

Cùng lắm tôi vì em bỏ hết mấy người kia.

Sau này chỉ có mỗi mình em thôi!"

"Chịu không?"

"Hạ lưu!

Ai anh em với cậu!

Nghèo mà cũng bày đặt lắm gái!"

Cô như xát muối vào tim hắn, làm hắn cứng miệng tức thì, mặt mày tối đen khó tả, hắn duỗi tay lên trán xoa hai huyệt Thái Dương, liếm môi bất lực.

Đúng là, trong mắt cô, hắn cũng nghèo mạt như cô, địa vị không hơn không kém, nhưng tất cả cũng chỉ vì hắn muốn tiếp cận cô, muốn được ở bên cạnh cô mà chấp nhận giả vờ là một kẻ vô công rỗi nghề, suốt ngày chỉ biết gái gú cờ bạc, để cô mặc sức đánh giá thấp bản thân hắn.

-Triệu Linh Nhi, nếu không phải vì em ghét những kẻ giàu có thì Tạ Hoàng Minh này có cần phải vậy không?

Hắn lắc đầu cười ngặt nghẽo, rồi lại ngửa cổ thở dài, rất muốn nói sự thật nhưng còn chưa kịp mở lời, cô gái nhỏ lại lần nữa nổi giận.

"Đồ chó chết! Không bạn bè gì nữa!"

Linh Nhi vơ được gì đều ném vào người hắn, sau đó khẩn trương mặc lại quần áo, một mạch rời khỏi căn nhà cũ kỹ, trước khi đóng cửa còn không quên vớ lấy quyển sách dày cộp trên bàn, ném thẳng vào đầu hắn.

"Đồ hạ lưu!

Tạ Hoàng Minh, đừng mơ tôi gặp lại cậu!"

Chương 3. Gặp bố mẹ

*Cốp*

"Đừng có mơ tôi gặp lại cậu."

Lỗ tai lùng bùng còn lưu lại âm thanh xoang xoảng của cô gái, Tạ Hoàng Minh bất lực cười khẩy, tay xoa lên đầu vì không kịp tránh né, vầng trán chưa gì đã ửng đỏ.

Cô gái mà hắn yêu quả đúng là có phẩm vị, bình thường nếu không phải là hắn ăn xong quẹt mỏ, thì chẳng một cô gái nào dám bỏ mặt hắn như cô, lại còn đánh cả hắn.

"Linh Nhi, xem ra thời gian qua để em xem thường tôi quá rồi."

Hắn làu bàu mắng trong miệng, cánh cửa đang đóng chặt đột ngột mở ra, hắn không giật mình, ngồi yên vị ở đó, ánh mắt thanh lãnh nhìn chòng chọc vào phía trước.

Một người đàn ông trung niên khoác trên mình một bộ đồ quản gia, duỗi tay trước ngực, kính cẩn cúi đầu với hắn.

"Tạ Thiếu."

"Chú Lưu, đi đâu mà giờ này mới xuất hiện?"

Một bên mày rậm nhướng lên không hài lòng, mắt xếch nhíu nhẹ, Tạ Hoàng Minh ung dung rời khỏi giường, chậm rãi nhặt quần áo lên mặc vào.

"Thưa, chẳng phải ngài bảo tôi đừng ở lại cho đến sáng sao?"

Tạ Hoàng Minh bỗng "chật" một tiếng âm lãnh trách móc, có lẽ hắn đã quên mất những lời mình nói. Vì để tránh cho Linh Nhi phát hiện ra thân phận, hắn đã luôn phải chạy đôn chạy đáo qua lại giữa ngôi nhà tồi tàn này và nhà riêng của hắn, kể cả người quản gia này cũng thế.

Lúc có mặt Linh Nhi, chú Lưu buộc lòng phải tránh mặt đi, đó là mệnh lệnh tối thượng mà hắn đặt ra, chú Lưu không được làm trái.

Tạ Hoàng Minh lúc này cũng không bực dọc nữa, điềm nhiên cài từng cúc áo một.

"Tạ Thiếu, ngài và Triệu tiểu thư..."

"Thấy rồi còn hỏi nữa à?"

Chú Lưu hiểu ý hắn, không dám quá phận, vội cúi đầu chỉnh lại lời nói.

"Vậy có cần tôi đuổi theo đưa người về không?"

"Không!"

Lời nói không chút chần chừ, người đàn ông quay người lại đối diện với người quản gia, chỉnh lại phong thái cao lãnh, thản nhiên lướt qua, vừa đi vừa dặn dò.

"Về báo tin cho ông nội, bảo ông ấy chuẩn bị tinh thần đón cháu dâu đi."

"Hả..."

Nghe như sét đánh ngang tai, chú Lưu đứng hình mất mấy giây, ông vốn biết Tạ Hoàng Minh thầm thương trộm nhớ cô gái kia từ rất lâu, chỉ là không ngờ hắn lại vội vàng tới mức, mới vừa ngủ với nhau một đêm, không cần bồi dưỡng tình cảm đã muốn rước người về Tạ gia, e là...sẽ không được sự chấp thuận dễ dàng.

Mà, Tạ Hoàng Minh thừa đoán ra suy nghĩ của người đàn ông, hắn liếc mắt bủn xỉn một cái, thủng thẳng nhún vai ngả ngớn sai bảo.

"Nếu ông nội không đồng ý, vậy cứ nói Tạ Hoàng Minh này cả đời sẽ không cưới vợ.

Xem ông ấy còn trông mong bế cháu được nữa không!"

"Với lại, tôi sẽ về nhà sửa soạn đàng hoàng chuẩn bị đón vợ về."

Dứt lời, hắn liền mở cửa ra ngoài, tay còn đang bận rộn cài cúc ở óng tay.

Chú Lưu không một lời thắc mắc, không phản bác, luôn cung kính theo sau hắn.

Trước khi thật sự rời đi, hắn quay đầu nhìn lại nơi này lần cuối sau 7 năm gắng bó, rồi thong thả ngắt tay ra hiệu.

"Phá đi.

Sau này không cần giữ nữa."

"Vâng."

Người đàn ông nhất nhất làm theo mệnh lệnh bất đi bất dịch, không tò mò, không nhiều lời, nhìn sắc mặt xa xầm của hắn, ông tự biết, móc điện thoại ra, chỉ một cuộc gọi nơi bình yên liền bị sang bằng thành bình địa.

Tạ Hoàng Minh ngồi trong xe sang lặng nhìn từng đống gạch đổ nát, hút hết điếu thuốc trong tay rồi vứt đi. Cửa kính kéo lên che đi tầm mắt, hắn thoải mái ngã người ra ghế, vắt chéo chân yêu cầu với tài xế.

"Về nhà."

....

"Chết tiệt, cái đồ háo sắc, đồ thừa nước đục thả câu!"

"Tức quá đi mất!"

Linh Nhi về nhà trong sự tức giận, đi thẳng một mạch về phòng riêng mà không có lấy một câu chào với bố mẹ. Cô trực tiếp mở tủ lấy ra những bức ảnh của cô và người đàn ông kia, vứt hết vào chiếc sọt rác bên dưới, rồi ngã người lên tấm nện cũ kỹ, ôm chặt chiếc gối, rấm rứt khóc ngâm.

Vạn lần không ngờ tới, đời con gái cô gìn giữ lâu nay lại bị mất một cách ngu dốt, khiến cho tâm trí cô rối tính rối mù chẳng tài nào bình ổn.

Cô nằm ủy khuất trong phòng suốt nhiều giờ đồng hồ, cho đến khi mẹ của cô lớn tới gọi vào.

"Linh Nhi, ra ăn cơm nào."

Ý thức bừng tỉnh tức thì, Linh Nhi vội vàng lau đi giọt nước còn vương trên gò má, chỉnh lại biểu cảm tươi cười của mọi khi. Cô không muốn để bố mẹ biết chuyện xấu hổ, chỉ sợ cú sốc khiến họ không chịu được mà ngất đi.

Là con gái độc nhất của bố mẹ, từ nhỏ cô đã được dạy dỗ khắt khe, bố của cô lại một người cực kỳ cổ hũ, nên tính cách cô lớn lên hoàn toàn giống với ông, luôn đặt thể diện lên hàng đầu, nhất là đối với sự trong sạch của bản thân.

Nếu như chuyện đêm qua mà lộ ra, chắc chắn cô sẽ bị bố đánh chết, cô nghĩ đến đó liền không dám để lộ, suốt bữa ăn đều phải nặn ra nụ cười tươi nhất.

...

Tối đến, Linh Nhi ngồi trầm tư trên chiếc xích đu ngoài sân, bỗng có ánh đèn của một chiếc xe từ đằng xa rọi vào mắt, nó chạy thẳng vào trong sân nhà cô, theo sau còn có hai ba chiếc nữa.

Nhìn bề ngoài sang trọng, cô liền đoán người ngồi bên trong ắt hẳn không phải hạn nghèo hèn như cô, lập tức đứng dậy quan sát.

-Chẳng lẽ bố mẹ quen biết với người tai to mặt lớn à?

Cô không ngừng ngó nghiêng xung quanh, cửa xe cuối cùng cũng mở, cái miệng nhỏ chóc chóc cứng đờ, tròn mắt kinh ngạc đến bật ngửa.

"Tạ Hoàng Minh?"

Người đàn ông trong bộ suit lịch lãm bước ra khỏi xe, mái tóc của hắn vuốt cao, ngũ quan thanh tú, thêm cặp kính cận làm tăng sức hút lãng tử hào hoa phong nhã, không khuyên tai ngả ngớn, khác hẳn với bộ dạng bất cần mọi khi.

Linh Nhi trố mắt nhìn không chớp, hai chân bất giác rệu rã, còn tưởng mình hoa mắt, không ngừng dụi dụi mấy cái vào hốc.

"Không thể nào..."

Đây...đâu còn là người bạn phong lưu thích chơi bời, lại còn nghèo mạc như cô!

Hắn, giờ chẳng khác nào một vị Tổng Tài bá đạo trong những bộ tiểu thuyết ngôn tình, bảnh bao cuốn hút hàng triệu cô gái.

"Tạ..."

"Em định cho tôi đứng ngoài này tới bao lâu?"

Giọng nói bỡn cợt kéo ngay ý thức hỗn loạn thanh tỉnh tức thì, Linh Nhi lập tức phản xạ, khẩn trương bước đến chỗ người đàn ông, sắng sở mắng mỏ.

"Tạ Hoàng Minh, còn đến đây làm gì?

Tôi đã nói giữa tôi với cậu kết thúc rồi mà!

Chúng ta không còn là bạn nữa."

"Ừm, không là bạn nữa."

-Mà sắp thành vợ chồng rồi.

Người đàn ông ngoài ý muốn cười khẩy, hoàn toàn không để tâm lời cô nói, trực tiếp đẩy cô qua một bên, bước thẳng vào cửa nhà cô.

Linh Nhi hốt hoảng vương tay cường ngạnh ngăn hắn lại, không rõ mục đích của hắn là gì, nhưng cô tuyệt đối không cho hạng người hạ lưu này bước vào.

"Tạ Hoàng Minh, ai cho phép cậu vào nhà tôi?

Cút đi!"

"Tôi đâu đến để gặp em."

"Tôi đến gặp bố mẹ em mà."

-Gặp bố mẹ!

Trái tim nhỏ bé bỗng đập dồn dập, trong lòng dâng lên cảm giác bất an, tựa hồ người đàn ông này đang có dụng ý xấu, Linh Nhi lập tức dang rộng hai tay, khư khư đứng chắn không cho người vào.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play