[AllRin/Blue Lock] Dở Dang
Chapter 1
Ngoài giới tính sinh học nam và nữ, ngoài ra còn có ba giới tính thứ cấp là Alpha - người thống lĩnh và sinh ra để dẫn đầu.
Beta - kẻ trung lập, sinh học ổn định, không bị ảnh hưởng bởi pheromone.
Và cuối cùng là Omega - yếu ớt hơn, nhạy cảm với mùi hương, có kỳ phát tình được gọi là heat, thường bị coi là thấp kém trong hệ thống phân tầng này.
Nhiều người vẫn nói xã hội bây giờ văn minh rồi, không còn phân biệt.
Nhưng Rin biết rất rõ chuyện đó chỉ là nói suông.
Và còn một chuyện nữa...Rin không thể nói.
Không phải vì bệnh, không phải do bị trauma hay mấy từ hoa mỹ người ta hay dùng để bao biện cho sự khác biệt.
Em đơn giản là không nói được, cổ họng Rin từ bé đã chẳng phát ra âm thanh nào.
Tiếng khóc đầu đời là một sự im lặng tuyệt đối. Ba mẹ bảo rằng lúc mới sinh, Rin chỉ mở miệng ra, rồi không có tiếng gì.
Người ta bảo chắc lớn sẽ khác, nhưng Rin đã lớn lên với sự im lặng ấy kéo dài suốt mười mấy năm.
Hôm nay là ngày khai giảng cấp ba. Rin ngồi xổm dưới bóng râm của hàng cây hoa anh đào bên góc sân trường, vai tựa lưng anh trai, mắt cụp xuống theo thói quen.
Cái loa trên sân phát ra thứ âm thanh rè rè cũ kỹ, thông báo học sinh các khối tập trung.
Không khí vẫn nóng nực như mọi năm, nắng đổ trên mái đầu của cả một đám học sinh ngơ ngác, mồ hôi nhễ nhại.
Đồng phục mới còn thơm mùi vải mới giặt, cổ áo sơ mi cứng ngắc chưa kịp nhăn.
Rin cúi đầu, vẽ từng nét vô thức lên mu bàn tay mình. Mấy chữ Hiragana đơn giản, nối lại thành tên một người.
Anh trai em ngồi phía trước, một chân co một chân duỗi, vai rung nhẹ khi quay đầu lại nhìn em.
Rin giật mình, vội xoá đi mấy nét vừa viết bằng lòng bàn tay.
Sae nhướng mày, khẽ thở ra một hơi rồi vươn tay vỗ đầu Rin như dỗ con nít.
Itoshi Sae
Anh nói nè, em trốn ở đây hoài rồi người ta tưởng anh lén cho mèo ăn không đó.
Rin suýt nữa đập vào lưng Sae một cái, nhưng nghĩ lại thấy làm vậy chỉ khiến anh cười ha hả, nên thôi.
Em lườm, rồi kéo áo Sae giấu mặt, mùi pheromone nhè nhẹ từ cổ áo anh tỏa ra khiến Rin dịu xuống.
Omega rất nhạy với pheromone, nhất là của Alpha, và Sae là một Alpha chính hiệu.
Nhưng khác với nhiều Alpha khác luôn mang mùi nồng gắt hoặc dày đặc áp lực, pheromone của Sae mỏng và sắc như mùi gỗ lạnh, len lỏi vào trong đầu như dao rạch.
En quen rồi. Từ nhỏ đến lớn, Rin luôn sống dưới cái bóng ấy - vừa là anh trai, vừa là người bảo vệ, vừa là tường chắn giữa thế giới và Rin.
Nhiều khi, chính em cũng không biết liệu đó có phải là tình cảm gia đình bình thường không nữa.
Nghĩ đến thì cũng vô ích, Rin không nói được. Dù có suy nghĩ gì thì cũng chỉ giữ trong lòng.
Khi tiếng loa vang lên lần nữa, báo hiệu lễ khai giảng chính thức bắt đầu, Sae đứng dậy, phủi bụi quần. Anh quay lại, nhìn Rin như thể đang suy nghĩ gì đó rồi nói.
Itoshi Sae
Đi về lớp em đi, thầy cô bắt đầu điểm danh rồi đó.
Em đứng yên. Đôi mắt lặng im nhìn anh như mèo con không muốn bị bỏ lại.
Sae thở dài, dúi vào tay Rin chai nước nhỏ, rồi quay lưng bước về khu vực của năm ba.
Rin nhìn theo anh, lòng hơi chùng xuống. Sau đó, Rin quay đầu đi, tự lách qua đám đông học sinh để tìm khu năm nhất của mình.
Rin bị lôi đi bởi một giáo viên chủ nhiệm nữ, dẫn về khu vực lớp lớp em được phân vào.
Giáo viên chủ nhiệm đang bối rối với tờ danh sách. Cô liếc mắt nhìn cái tên "Itoshi Rin" rồi ngập ngừng một lúc vì thấy phần ghi chú.
¤ Giới tính: Omega - Tình trạng : Mất tiếng, cần được hỗ trợ đặc biệt.
Bắt đầu từ cái nhìn đầu tiên, giáo viên nào cũng như vậy. Lạ lẫm, e ngại, một chút thương hại.
Rồi sau đó là lúng túng, xong giữ khoảng cách. Rin ghét cái vòng lặp đó, nhưng chẳng có cách nào thay đổi.
En gật đầu với cô giáo, rồi chỉ vào chỗ ngồi gần cuối dãy, ra hiệu bằng tay.
Itoshi Rin
- Em ngồi ở đó được không ạ? -
Cô giáo chớp mắt, có chút ngạc nhiên rồi nhanh chóng gật đầu, giọng nhẹ hơn hẳn.
...
Ừ, em cứ chọn chỗ nào em thấy thoải mái.
Rin bước tới ghế, ngồi xuống. Em rút từ trong túi áo ra một cái bảng nhỏ bằng lòng bàn tay, có đính bút lông trắng kèm khăn lau.
Từ năm cấp hai, Rin đã quen với việc giao tiếp bằng cách viết chữ lên bảng này.
Cũng chẳng ai trò chuyện nhiều với em cả, nên cũng không phải là vấn đề lớn.
...
Mùi lạ ghê, có phải heat không?
...
Tao thấy xinh mà, mùi như con gái ấy.
Rin nghe hết, chẳng phản ứng vì không cần thiết. Còn lâu mới để ý lời mấy đứa xa lạ.
Có một người khiến Rin hơi bất ngờ là Bachira, học cùng lớp với Isagi đã vô tình nghe được mấy lời đó, lỗ tai có thính quá không?
Bachira Meguru
Woa, dễ thương vậy!
Cách lớp em mấy hàng đã đành, rồi chẳng thèm nói nhỏ, nói rõ to giữa sân
Bachira Meguru
Ê đừng có nhìn chằm chằm nữa, người ta là người, không phải thú đâu mấy ba mấy má ơi!
Rin trừng mắt nhìn cậu, còn chưa kịp phản ứng thì Bachira đã nháy mắt, giơ hai ngón tay làm dấu V kiểu ngốc nghếch.
Thằng này điên, Rin kết luận trong đầu.
Mắt em mau chóng tìm Isagi, Rin liếc về phía đó.
Isagi Yoichi chuyển trường hồi năm cấp hai. Có người bảo anh bị lưu ban, có người bảo vì thích đá bóng quá độ, bỏ bê học hành.
Gì chứ, Isagi không tệ như người ta nói. Anh không ngầu như mấy thằng boy phố, cũng không quá nổi bật.
Nhưng có ánh mắt rất ấm, và nụ cười...Rin nhớ hoài nụ cười ấy.
Lần đầu tiên gặp nhau là ở thư viện. Rin làm rơi cây bút, không phát ra tiếng để gọi ai nhặt giúp.
Người qua lại nhìn thấy cũng bỏ đi, chỉ có một người dừng lại, cúi xuống nhặt, còn cười với em nữa.
Không hỏi tại sao em không cảm ơn, xong bằng một cách nào đấy mà cả hai quen nhau.
Từ đó, Rin bắt đầu chú ý tới Isagi. Cứ âm thầm như vậy, không tiến gần, không để ai biết.
Lặng lẽ viết tên anh lên mu bàn tay mỗi ngày như một lời thì thầm bí mật chỉ có mình hiểu.
Buổi lễ bắt đầu, Rin ngồi co người ở ghế cuối. Hàng ghế năm nhất nằm cách khu vực năm hai vài dãy.
Đủ để Rin liếc mắt thấy Isagi, áo sơ mi hơi nhăn, tóc xanh sẫm đẫm mồ hôi trán, anh cười với một bạn ngồi cạnh, sau đó ngẩng lên nhìn đâu đó, rồi bắt gặp ánh mắt Rin.
Tim Rin suýt nhảy khỏi lồng ngực, em cúi đầu xuống thật nhanh, mặt đỏ bừng. Bàn tay vội vã vẽ gì đó lên bảng nhỏ.
Em lau đi ngay sau đó, không ai được thấy, không ai được biết, cả Isagi cũng không được biết.
Au
Ehe vã quá nên ra bộ mới tiếp, nhìn tag là biết rồi ha=)
Au
truyện kia tui cho em Rin chửi nhiều quá nên giờ tui sẽ cấm chat ẻm luôn, xin lỗi nếu tui quá ác=))
Au
má ơi vừa nghe bài chẳng cần ngày mai vừa viết mà ta nói nó suy điên😭
Chapter 2
Rin thích ánh mắt đó. Dù chẳng nói được, dù chẳng ai biết, em vẫn thích.
Mỗi lần nhìn thấy Isagi, tim Rin lại đập mạnh hơn một chút.
Mỗi lần Isagi cười, Rin lại thấy lòng nhẹ đi một phần.
Mỗi lần anh lướt qua, Rin lại muốn níu lại, chỉ để đứng cạnh vài giây.
Lễ khai giảng kết thúc, học sinh lục tục giải tán. Rin đứng dậy, bước nhanh về hướng cổng, định tìm Sae.
Chưa kịp đi được vài bước thì có tiếng gọi vang lên phía sau, rõ ràng và dịu dàng.
Rin quay lại và thấy Isagi phía sau. Không quá gần, cũng không quá xa. Cộng thêm cái kiểu cười làm Rin muốn trốn đi, cũng muốn nhìn mãi không rời.
Isagi Yoichi
Lâu rồi không gặp, em vẫn khỏe chứ?
Rin gật và út bảng ra. Định viết "Anh khỏe không?" nhưng tay run đến nỗi nét chữ méo mó.
Isagi nhìn bảng rồi phì cười, cúi xuống lấy gì đó trong túi.
Thì ra là một cái móc khóa hình con mèo nhựa nhỏ, màu đã tróc gần hết.
Isagi Yoichi
Anh nhặt được cái này hồi năm hồi đó, em làm rơi dưới ghế thư viện.
Isagi Yoichi
Anh giữ hoài, định trả nhưng không có dịp.
Rin đón lấy, siết chặt trong tay. Tim đập mạnh, không biết viết gì, không biết phải nhìn vào mắt anh hay quay đi.
Isagi không nói thêm, đưa tay khẽ đặt lên vai Rin.
Isagi Yoichi
Anh mừng vì hôm nay gặp lại em.
Rin cắn môi, cố không để mắt đỏ, tay em lại viết lên bảng.
Itoshi Rin
- Em nhớ anh. -
Em lau đi thật nhanh, Isagi có thấy không, không rõ. Nhưng anh cúi đầu, cười với Rin.
Isagi Yoichi
Nếu em cần gì thì cứ tìm anh nha.
Isagi Yoichi
Anh đi đây, hẹn gặp lại nha!
Sân trường lúc tan lễ vẫn chưa bớt đông, Rin lách người qua đám đông mà đi.
Em bước đi chậm chạp trên lối hành lang lát đá đen bóng dẫn ra cổng sau sân thể dục, nơi Sae thường ngồi chờ mỗi khi trường tan hồi còn ở trường cũ.
Cây hoa anh đào sắp rụng hết hoa, cánh còn sót vương trên tóc Rin từng chút một, dính cả vào bờ vai áo trắng vừa mặc chưa lâu đã nhăn.
Chai nước Sae đưa đã vơi nửa, vỏ mềm đi trong tay em vì bị bóp cả buổi.
Trong túi áo Rin, cái móc khoá hình mèo nhựa cũ kỹ mà Isagi trả nóng lên như kiểu vừa được đặt vào tim.
Tiếng bước chân vang nhẹ sau lưng, mùi pheromone không nhầm vào đâu được. Lạnh như sắt, tan như gỗ đen cũ mục, là mùi của anh trai em, Sae.
Itoshi Sae
Đi đứng như hồn treo ngược vậy đó hả?
Giọng không lớn đủ để lọt vào tai Rin giữa những âm thanh ồn ào còn sót lại từ sân trường.
Rin dừng bước, em quay lại nhìn anh, mắt hình như có dính vệt đỏ.
Sae khựng một giây khi thấy mặt em, rồi nhướng mày, một tay đưa ra nắm lấy cổ tay Rin, kéo nhẹ lại phía sau bóng râm hành lang, nơi không ai nhìn thấy.
Rin lắc đầu. Em rút bảng ra, vẽ nhanh vài nét.
Sae nhìn bảng, rồi nhìn mắt em. Một lát sau, anh thở dài, buông tay khỏi cổ tay em, lấy từ túi quần ra một gói khăn ướt, xé ra rồi cúi đầu lau nhẹ vệt bụi còn dính nơi khóe mắt Rin.
Rin đứng yên, lặng lẽ hít vào một hơi, mùi của Sae quen thuộc trấn an em, gói cả thế giới lại trong một góc nhỏ.
Itoshi Sae
Anh hỏi này, cái thằng đó nó nói gì với em?
Anh lau xong, ném khăn vào thùng rác gần đó, quay sang chống tay lên tường, chắn nửa người Rin, ánh mắt tối đi rõ rệt.
Em chớp mắt, viết một dòng nhỏ, cố gắng tránh dùng từ ngữ nào khiến Sae bực hơn.
Itoshi Rin
- Ảnh chỉ trả lại móc khoá thôi. -
Itoshi Sae
Cái anh tìm cho em khắp nhà suốt tháng trời đó hả?
Giọng Sae hạ xuống, chậm lại, mí mắt sắc lẻm như dao.
Itoshi Sae
Thứ mà em làm rớt rồi về nhà khóc, không chịu ăn, viết lên bảng ba mươi lần 'em ngu quá'?
Em rút tay ra sau lưng, lắc đầu lia lịa, vội vàng viết tiếp.
Itoshi Rin
- Hổng phải lỗi ảnh đâu, tại em vui khi gặp lại nó thôi. -
Sae không nói nữa, đồng tử đen tối trầm ngâm đang nghĩ một thứ gì phức tạp lắm. Một lúc sau, anh gõ nhẹ vào trán em, rồi nói.
Itoshi Sae
Đừng tin Alpha dễ như vậy, đặc biệt là cái thằng đó.
Rin trừng mắt, muốn phản bác nhưng lại không tìm được lý do. Em biết Sae không ưa Isagi, dù chưa từng nói rõ lý do.
Tiếng ồn ào ở sân trước chưa dứt. Một nhóm nam sinh đang chạy từ phía dãy nhà A về phía sân thể dục, vừa cười vừa hét gọi nhau như lũ con trai thiếu niên bình thường.
Bachira Meguru
Ê má ơi, tui thấy hết rồi nha!
Bachira Meguru
Isagi, cậu mê em Rin phải hông?
Bachira Meguru
Tớ nhìn thấy ánh mắt cậu nhìn em nó như kiểu nhìn mặt trăng á chứ ở đó mà xạo ke!
Isagi Yoichi
Bớt xàm đi ba.
Isagi Yoichi
Tớ chỉ quen ẻm từ trước thôi.
Michael Kaiser
Omega năm nhất, mắt đẹp ghê. Mày quen từ trước mà không giới thiệu à?
Isagi Yoichi
Mắc cái đéo gì tao phải giới thiệu cho mày?
Michael Kaiser
À, nhạy cảm ghê~
Reo Mikage
Mà nhìn đễ thương thật ha, tuổi thì nhỏ xíu mà ánh mắt kiểu lạnh lắm nha.
Shidou Ryusei
Mày đụng vào Rin trước rồi, giờ bọn tao cũng để mắt rồi đó~
Isagi Yoichi
Rin không phải đồ vật!
Chigiri Hyoma
...Rồi tụi bây có đứa vào bình thường không vậy?
Rin nín thở. Em không định quay lại, mà mắt vẫn không rời khỏi bóng dáng ấy, người vừa nói chuyện với em, vừa đưa lại cái móc khoá, vừa khiến tim em đánh trống suốt nửa ngày.
Sae liếc qua, mi mắt anh khi bắt gặp Isagi lạnh đi rõ rệt.
Anh nắm nắm lấy tay Rin, kéo em đi ngược hướng hành lang.
Itoshi Sae
Em tránh xa cái đám đó ra cho anh.
Rin giật tay khỏi anh, lắc đầu. Em dừng lại giữa hành lang, viết lên bảng.
Itoshi Rin
- Người ta có làm gì anh đâu, anh đang xúc phạm em đó. -
Itoshi Sae
Anh xúc phạm em hồi nào, anh xúc phạm tụi nó mà?
Em không biết phải viết gì nữa nên đành cuối đầu, tay vẽ nguệch ngoạc vài nét. Sae thở dài và bước đến gần, đưa tay nhấc cằm em lên, dịu giọng hẳn, chắc tại thấy có lỗi.
Itoshi Sae
Em nghĩ Isagi sẽ làm gì nếu biết em thích nó?
Rin mở to mắt, vội vàng lắc mạnh đầu, tay viết loạn.
Itoshi Rin
- E̶m̶ ̶s̶ẽ̶...Không ai biết được đâu. -
Nhìn nét chữ bị gạch đi không khỏi khiến anh đau đầu, từ cái lần em viết tên Isagi lên tay và anh bắt gặp, anh đã biết rồi, chỉ là không nói thôi.
Bàn tay anh đặt nhẹ trên gáy Rin dẫn em đi, Rin ngoan ngoãn mà bước theo.
Cả hai về đến nhà khi trời đã ngả bóng. Ngôi nhà hai tầng nhỏ, có sân trồng mấy cây cảnh do Sae chăm.
Ba mẹ bận đi công tác nước ngoài từ năm Rin học cấp hai, để hai anh em ở lại với nhau.
Sae lo hết. Đi chợ, nấu cơm, làm hồ sơ trường, đặt thuốc cho em,... Rin sống yên ổn là nhờ Sae, và anh cũng giữ em rất kĩ, kĩ đến mức có thể chẳng ai khác chạm vào được.
Au
ahahaha Rinrin có hiếu với trai, cụ thể là Isagu🤙
Au
allRin thì tui khá thích isrn nên cp này trong truyện tui sẽ cho nhiều hint hơn một tí so với mấy bé khác
Au
rồi má, viết xong tới nơi mà quên add ảnh vô đầu=)), cảm ơn nhiều, chap này tặng bồ💋
Chapter 3
Chiếc xe dừng lại trước cánh cổng sắt cao màu đen, cánh kia được chêm bằng viên gạch nhỏ.
Căn nhà lớn nằm cuối dãy phố, giữa đám dây điện chằng chịt và vòm cây rủ bóng xuống lối vào.
Hàng rào dâm bụt được cắt tỉa tạm bợ, góc sân có một chậu hoa dạ yến thảo tươi tốt. Rin bước vào trước, mở khoá cửa, rồi nhón chân tháo giày.
Itoshi Sae
Anh đi lên trường chút, tối mới về.
Itoshi Sae
Cơm có sẵn rồi, vào ăn đi rồi học bài.
Anh bước đến, lấy tay xoa đầu em một cái, rồi cầm túi đồ rời khỏi nhà, cửa đóng lại, tiếng khóa sập vang nhẹ.
Rin đứng một lúc ở giữa nhà, mắt nhìn quanh căn phòng quen thuộc nhưng trống rỗng.
Căn nhà hai tầng đơn sơ, không có gì đặc biệt, chỗ nào cũng mang mùi của Sae. Sofa lệch về một phía, chăn mỏng vắt tạm lên ghế, vài hộp sữa chua ăn dở vẫn còn trên bàn gỗ.
Rin lẳng lặng cởi áo khoác đồng phục, treo lên móc cạnh cửa, rồi đi lên lầu. Phòng của em ở tầng hai, đối diện phòng anh.
Căn phòng nhỏ gọn, ngăn nắp. Giường xếp sát tường, bàn học kê cạnh cửa sổ, góc bàn có bảng lịch được đánh dấu bằng những nét mực xanh.
Ngày hôm nay được khoanh bằng mực đỏ : "Khai giảng."
Trời đổ mưa từ khi còn chưa tối hẳn. Cơn mưa đầu mùa ngắn và dai, nước văng lên vách kính cửa sổ thành những vệt dài nhoè nhoẹt như mực tàu chưa khô, loang khắp góc phòng ngủ nhỏ tầng hai.
Rin ngồi xếp bằng giữa phòng, tấm chăn mỏng đắp hờ qua đầu gối, trên đùi là quyển vở nháp với vài mẩu giấy trắng.
Em vừa mới phát hiện bảng viết bé xíu mình hay mang theo đã rơi mất từ lúc nào.
Có thể lúc ở trên xe, cũng có thể là trên sân trường lúc chen giữa đám học sinh để đi về.
Cũng không quan trọng lắm, mất là mất rồi. Rin định tìm bảng khác thay, nhưng lúc nhìn thấy đống giấy nháp cũ trong cặp Sae, em quyết định viết tay.
Cũng không khác biệt nhiều lắm, được cái tay Rin viết xấu kinh khủng.
Mấy chữ Katakana cứ nghiêng ngả, còn nét Hiragana thì ngoằn ngoèo như giun bò. Rin nhìn trang giấy mà chỉ muốn cắn lưỡi.
Em chưa bao giờ cần chữ đẹp, vì không có ai phải đọc chữ của em cả, nhưng giờ thì khác.
Trường mới, người mới, Rin biết mình sẽ còn phải viết rất nhiều. Càng sạch sẽ, càng dễ hiểu thì càng đỡ bị nhìn với ánh mắt thương hại.
Trời mưa mỗi lúc một to. Rin đứng dậy, đi tới cửa sổ kéo rèm lại, quay sang nhìn phòng Sae - trống trơn, chăn phẳng, gối chưa xô lệch, anh chưa về.
Làm hội trưởng hội học sinh, mỗi đầu năm đều bận ngập đầu. Họp liên tục, phân công, chỉnh hồ sơ,... Rin nghe Sae lầm bầm suốt cả tuần, nhưng không hiểu rõ.
Em chỉ biết anh đi từ sáng sớm đến tận khuya, thỉnh thoảng còn mang cả tài liệu về nhà.
Thật ra Sae học giỏi, luôn chửi đổng rằng làm hội trưởng chỉ là việc "tự đâm đầu vào mớ rác rưởi" vì ai cũng lười.
Một tiếng sấm rền vang từ xa, như kéo cả căn nhà rung lên.
Cả buổi tối, em ngồi nghe mưa gõ lên cửa kính, chốc chốc lại ngó đồng hồ.
Tám giờ, tám giờ rưỡi, gần chín giờ.
Mưa chưa tạnh, mà tiếng xe ngoài cổng cũng chẳng vang lên.
Nước táp vào mái ngói, gió rít lên ngoài hành lang nghe lạnh sống lưng.
Rin nhét mấy mảnh giấy vào phong bì nhỏ, ngồi lại giường, lòng thì vẫn thấp thỏm không yên. Em nhắn cho Sae.
Itoshi Rin
#Bao giờ anh về?
Tin nhắn hiện dòng đã gửi, không có trả lời. Rin đặt điện thoại xuống cạnh gối, kéo chăn che tới cổ.
Thay vào đó, một tiếng động lớn vang lên, là cổng ngoài mở. Rin bật dậy chạy ra cửa sổ, thấy dáng người mặc áo sơ mi sẫm màu đang dắt xe vào trong sân, từng bước đi lộ rõ sự mỏi mệt.
Sae đội mưa về, áo anh dính sát vào người, tóc ướt dính từng lọn xuống trán. Em nhón chân, chạy nhanh xuống tầng dưới, vừa tới cầu thang đã nghe tiếng cửa mở.
Itoshi Sae
Má, mưa dai như đỉa đã vậy còn đéo biết điều mà tạnh...
Sae hất dép sang một bên, ném cặp tạch lên ghế, anh lầm bầm xong giật cái khăn trên tay vịn cầu thang lau mặt.
Rin đứng ở chiếu nghỉ, không biết nên tiến tới hay chờ, em ngó anh, anh liếc lại cùng cái thở một hơi rõ dài.
Itoshi Sae
Làm gì mà chạy như ma đuổi vậy?
Em bước xuống từng bậc, dừng lại trước mặt anh, vẽ một ký hiệu trong không khí - một vòng tròn và đường cắt ngang.
Sae nhìn ký hiệu, nhướn mày.
Itoshi Sae
Biết mà, hội đồng học sinh có bao giờ rảnh rỗi đâu.
Itoshi Sae
Cái trường này có bao nhiêu trò ngu đều đổ lên đầu hội trưởng hết.
Anh lách người qua em, leo cầu thang với cái khăn còn vắt trên vai. Rin lẽo đẽo đi theo sau, tay cầm một mảnh giấy đã chuẩn bị sẵn.
Khi vừa tới cửa phòng anh, em chặn trước ngưỡng cửa, giơ mảnh giấy ra.
Itoshi Rin
- Tối nay em ngủ với anh được không? -
Sae dừng lại, cười khẩy kiểu trêu chọc, tay vò mái tóc ướt.
Itoshi Sae
Lại nữa, mưa cái là sợ ma hả? Em lớn rồi đó, Rin.
Em ngẩng mặt nhìn anh, rồi rút thêm một tờ giấy khác, ngắn hơn.
Itoshi Rin
- Lạnh, không ngủ được. -
Gió luồn qua cửa sổ hành lang rít lên một tiếng dài, ánh nhìn mềm đi hẳn. Anh thở ra, hạ tay xuống, giọng nhỏ hơn.
Itoshi Sae
Phòng em có máy sưởi mà.
Tay em khựng lại, không viết nữa. Em cúi đầu, vẽ vòng tròn bằng ngón tay lên mặt gỗ cửa - một ký hiệu chỉ người thân, nhà.
Itoshi Rin
- Không phải lạnh đó. -
Sae nhìn thấy, đứng yên một lát. Rồi anh tránh sang bên, mở rộng cửa phòng.
Mười lăm phút sau, khi quay lại phòng Sae, em đã sẵn sàng với chăn gối nhỏ, tay ôm cái gối ôm dài màu có thêu dòng chữ "Itoshi".
Sae đang nằm nghiêng, đọc tài liệu gì đó dày cộm, kính cận đặt lệch trên sống mũi.
Rin rón rén trèo lên giường, nằm lùi ra mép. Nhưng chỉ một lúc sau, em lăn vào giữa, rồi chẳng mấy chốc, đã rúc sát vào lưng anh, chăn kéo qua khỏi tai.
Anh gập tài liệu lại, tháo kính, rồi kéo chăn đắp qua vai cả hai.
Dưới sân trường buổi sáng, từng tia nắng non vắt qua kẽ lá xanh ngắt như tranh vẽ.
Cơn mưa đêm qua để lại thứ không khí trong lành mát rượi, ẩm ướt lẫn vào nắng khiến cả sân trường ngập mùi đất ấm, mùi lá cây nở toả, và cả mùi pheromone thoang thoảng.
Một nơi có gần một nửa dân số là Alpha, làm gì có chuyện không nồng đượm mùi bản năng.
Lần đầu tiên em đứng giữa đám đông học sinh bằng tuổi mà lại cảm thấy xa cách đến vậy.
Rin vào lớp trong yên lặng. Em nép người đi dọc sát tường, mắt đảo qua từng hàng ghế.
Mùi của các Alpha tràn ngập căn phòng, dù phần lớn đều dùng ức chế, nhưng với Omega thì những tín hiệu đó vẫn rất rõ ràng.
Mùi chanh bạc hà cay nhẹ, nùi gỗ thông. Có Alpha mang mùi rất mỏng, như thể giấu kỹ bản năng.
Rin né hết, chọn chỗ cạnh cửa sổ, ngồi xuống mà không gây ra tiếng động.
Người ngồi kế bên chưa tới, còn ghế trống. Rin mở cặp, lấy giấy, lấy bút, kiểm tra kỹ, rồi gác tay lên bàn.
Đầu em vẫn ong ong tiếng mưa đêm qua, cùng với cảm giác nhộn nhạo khó chịu.
Một lát sau, ghế bên cạnh kéo ra, Rin hơi nghiêng đầu.
Tóc xanh dương nhạt, da trắng, mắt màu biển.
Cậu bạn đó kéo ghế ngồi xuống nhẹ nhàng, đặt cặp lên bàn, cũng im lặng như Rin.
Lúc sau, cậu bạn mới quay sang nhìn Rin.
Hiori Yo
Chào cậu, tớ là Hiori...
Giọng nói dịu, nhẹ, Rin nhìn cậu một lúc, gật đầu lấy giấy ra, viết dòng chữ đầu tiên trong ngày.
Itoshi Rin
- Tôi là Rin. -
Hiori nhìn mẩu giấy, rồi gật đầu, không hỏi gì thêm.
Không khí lại rơi vào yên lặng cho tới khi vào học. Rin cẩn thận gấp giấy lại, không giấu đi ngay, chỉ để đó cạnh bút đề phòng.
Hiori không nhìn sang nữa, cậu chăm chú nhìn ra bảng, thi thoảng ghi chép gì đó vào vở nháp.
Một Alpha. Không toả mùi mạnh, nhưng chắc chắn là Alpha, mỗi cử động đều vững vàng, điềm đạm. Rin nghĩ vậy.
Au
trời má nhìn vô tưởng mấy ảnh nói chuyện một mình không hà
Au
ngày đầu tiên đi học thì chắc ai cũng hào hứng lắm=)
Download MangaToon APP on App Store and Google Play